Ăn Nhầm Kẹo Được Trúc Mã Cứu
Chương 19: Quyến luyến - End
Edit: Lúii
Beta: KV
Lý trí của Lý Tư Lạc dần lấy lại sau cơn sung sướng, duỗi tay kéo cô gái đang ngồi xổm dậy, rút một chiếc khăn giấy từ bên cạnh, dùng tốc độ cực chậm lau sạch chất lỏng sền sệt đang từ từ chảy xuống mặt và người cô.
Anh đưa tay xoa đỉnh đầu cô, cúi người hôn lên trán cô, nụ hôn tràn đầy tình cảm.
Cảnh Toàn Tử cụp mắt, ngơ ngác nhìn anh kỳ cọ cho mình, anh đột nhiên xoay người đi như định lấy thứ gì, cô cũng muốn đứng dậy đi theo anh nhưng lảo đảo suýt ngã, được Lý Tư Lạc ôm lấy, cô ưm ưm vài tiếng không biết là nói gì.
Lý Tư Lạc thấy buồn cười, vừa cẩn thận không để cô tuột tay, vừa ôm chặt lấy cô, tiếng cười của anh khiến lồng ngực đang chạm vào cô khẽ rung lên: "Em đang nói cái gì vậy hả?"
"Ở đó... không thoải mái lắm."
Cảnh Toàn Tử khịt mũi, nhìn lên quai hàm sắc bén của anh, nói nhỏ nhưng rõ ràng.
Lời nói vừa thốt ra, cô cảm thấy toàn thân bị nhấc lên, sợ tới mức vô ý thức ôm chặt lấy cổ Lý Tư Lạc.
Lý Tư Lạc lo cho sức khoẻ của cô, khẽ nhíu mày, đặt cô vững trên thành bồn tắm.
Làn da của cô trắng mịn, lúc này trên người có rất nhiều vết hickey, đôi chân dài thẳng tắp vô thức kẹp chặt.
"Bốp."
Lý Tư Lạc vỗ nhẹ mông cô, anh hơi cúi người xuống, dùng đôi mắt đen thâm thúy nghiêm túc nhìn cô: "Mở rộng chân ra."
Cảnh Toàn Tử: "..."
Không biết vì sao, lời của Lí Tư Lạc rất nghiêm túc, nhưng với cô mà nói lại rất dâm đãng. Nghe vậy, cô lập tức đỏ mặt, khó chịu liếm môi, vội nói: "Không sao, không sao đâu!"
Lý Tư Lạc sao có thể mặc kệ cô được.
Anh vươn tay nắm lấy cổ chân đang loạng choạng của cô, tách ra rồi ngồi xổm xuống để đến gần nhìn cô.
Nơi đó của Cảnh Toàn Tử sưng đỏ, giống như bị ai làm vậy, giữa cửa nhỏ lẽ ra phải đóng lại vẫn có một khe hở, không đóng lại được, có tinh dịch vẩn đục chảy ra.
Dưới cái nhìn của anh, hoa huy*t khẽ run lên, nơi vốn đã hoàn toàn ẩm ướt lại run lên, phun ra một ngụm nhỏ dịch hoa.
"Hình như không kìm được thì phải."
Lý Tư Lạc vội nói, nhưng giọng điệu bình tĩnh, hơi thở ấm áp của anh phả vào trong đùi cô.
Cảnh Toàn Tử phải thừa nhận rằng, mỗi hành động và lời nói của Lý Tư Lạc đều khiến trái tim cô đập liên hồi, hơi thở của cô dần trở nên nặng nề.
Cô có quá dâm đãng không?
Không, cô thích anh, rất thích anh, cho nên lúc nào cô cũng muốn cùng anh làm chuyện vui vẻ đó.
Da ở đùi trong đột nhiên cảm thấy vật mềm mại gì đó chạm vào.
Cảnh Toàn Tử sửng sốt, cúi đầu thấy cái đầu kia vùi giữa hai chân cô, lúc này anh mới quay mặt lại hôn nhẹ vào đùi trong của cô.
Lý Tư Lạc rất vui khi nhận được phản ứng đó của cô
Anh khịt mũi, quay đầu sang, nhẹ nhàng mút lấy hoa huy*t vẫn đang tiết ra thứ chất lỏng cám dỗ, dùng lưỡi tìm viên ngọc trai bị cô giấu đi, dùng đầu lưỡi khéo léo khiến cô hưng phấn trở lại.
"Hừ... Lý Tư Lạc!"
Cảnh Toàn Tử cực kỳ sung sướng, hai tay để sau lưng, hai chân bị anh nắm chặt, vắt qua vai không nhịn được hơi cựa quậy, giống như đôi tay yêu thích ôm cổ anh, giờ tới chân cô quấn lấy anh "cầu một nụ hôn".
Cô bất giác ngẩng đầu, liếc mắt thoáng thấy mình trong gương.
Khuôn mặt cô gái ửng hồng, đôi mắt lấp lánh những giọt nước mắt của hạnh phúc, chiếc cổ thon dài ngửa cao như một con thiên nga kiêu hãnh và xinh đẹp.
Lý Tư Lạc không được dạy mà tự học thành tài, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào trong âm đ*o của cô, hơi thở nóng bỏng làm cô kiễng chân lên.
Dưới nhiều lần kích thích, cô gái vốn đã nhạy cảm đột nhiên thốt ra một tiếng, Lý Tư Lạc hếch cằm đi theo, muốn nhận lấy toàn bộ của cô.
"Hức hức..."
Lý Tư Lạc thỏa mãn kéo dài khoảng cách, sau đó lại thò tới gần hôn lên cửa huyệt đáng yêu một lần nữa.
Khóe mắt Cảnh Toàn Tử như có nước mắt, khi cô cụp mắt, giọt nước mắt đó từ từ lăn dài trên mặt, rơi xuống người anh, hòa lẫn với một loại chất lỏng nào đó.
"Tư lạc..."
"Anh đây."
"Mẹ em vui lắm, còn nói cuối cùng em cũng đạt được ước nguyện của mình."
Lý Tư Lạc nhìn cô.
Hai mắt Cảnh Toàn Tử cong cong.
"Em cảm thấy mình là đứa trẻ được Chúa ưu ái, người đã thỏa mãn mọi mong muốn của em từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành."
"Em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."
END.