Ẩn Môn Thiếu Chủ - Trang 4
Chương 136: C136: Chương 136
Vừa vặn, đem kẻ đứng sau đám côn đồ này xử lý một lượt.
Miễn cho đám côn đồ này cả ngày qua bên sơn trang quấy phá, chậm trễ kế hoạch trả tiền của anh! Anh cũng không thể 24/24 lúc nào cũng có mặt ở sơn trang được.
“Chúng mày cứ đợi mà đóng cửa đi.”
Quản lý ác độc nhìn Tô Thanh Y và Ninh Chiết một cái, hét thật to với những nhân viên đang tụ lại một góc xem tình hình nãy giờ: "Nơi này không mở cửa được nữa đâu, mọi người nên rời đi đi, đừng nên lãng phí thời gian với bọn họ.”
Người phụ nữ này ngay trước mặt Tô Thanh Y, vậy mà lại dám cổ xuý nhân viên nghỉ việc.
Ninh Chiết vốn định ngăn cản, Tô Thanh Y lại nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói:: "Để cô ta giúp chúng ta loại bỏ những nhân viên không thích hợp đi.”
Ninh Chiết nghe Tôn Thanh Y nói xong chợt hiểu ra ý đồ của cô, cũng không nói thêm nữa.
Dưới sự cổ động của nữ quản lý, nhiều nhân viên đã xin nghỉ việc ngay tại chỗ.
Tô Thanh Y đều đáp ứng tết cả yêu cầu xin nghỉ việc, không hề có động thái muốn giữ bất cứ ai lại cả!
Đang lúc Tô Thanh Y bận rộn xử lý mớ hỗn độn trước mắt, một chiếc xe con màu đen chạy như bay. đến, từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng động cơ xe nổ vang
Rất nhanh, xe dừng lại.
Mã Lục thấy thế, vội vàng xông lên mở cửa xe.
Cửa xe mở ra, Bạch Phi đeo kính râm từ trên xe đi xuống.
“Bạch thiếu đến rồi!"
“Thằng chó, mày cứ chờ chết đi!”
“Bây giờ quỳ xuống dập đầu bái lạy tao thấy cũng chưa có trễ lắm đâu, còn kịp!"
Nhìn thấy Bạch Phi, mấy tên côn đồ bị đánh lập tức trở nên hưng phấn hơn hẳn. Chống lưng lớn tới rồi thì sao mà không hưng phấn được!
“Bạch thiếu?”
“Hình như là con trai của Bạch Tứ gia!"
“Chính là anh ta! Lúc trước anh ta còn dẫn bạn gái tới chỗ này ở!"
“Bạch thiếu tự tin qua đây... lần này có kịch hay để xem rồi!"
“May mà chúng ta từ chức từ sớm, tai bay vạ gió cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta.....”
Biết được thân phận của Bạch Phi, những nhân viên trong sơn trang cũng bàn tán ầm.
Người đã từ chức, lại càng âm thăm thấy may mẫn.
Nữ quản lý nhìn Tô Thanh Y, nở nụ cười đắc thắng.
“Bạch thiếu, anh cuối cùng cũng tới rồi.”
Mã Lục cúi đầu chào Bạch Phi, lại hung tợn chỉ Ninh Chiết: "Bạch thiếu, đánh chúng ta chính là thằng nhãi này..."
Theo ngón tay Mã Lục nhìn lại, Bạch Phi nhất thời cả người run lên, kính râm trên mặt cũng rơi xuống đất.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Chiết, Bạch Phi đến suy nghĩ muốn đi chết quách cho rồi cũng có..
Mẹ nó!
Sao lại là tổ tông này chứ!
Mã Lục tên khốn kiếp này, là muốn hại chết anh đúng không?!
“Bạch thiếu, kính râm của anh rớt rồi.”
Mã Lục lấy lòng nhặt kính râm lên đưa cho Bạch Phi.
Kệ mẹ kính!
Tiết tháo của ông mày sắp rớt rồi đây này còn ở. đó mà kính với mắt!?
Bùm!
Dưới sự hoảng loạn vì gặp lại ôn thần Ninh Chiết và sự phẫn nộ vì bị mấy thẳng đàn em gọi qua đây, Bạch Phi đột nhiên một cước đem Mã Lục đạp ngã xuống đất.
Mã Lục ăn đau, vẻ mặt mơ hồ năm dài trên mặt đất.
Mấy tên côn đõ kêu gào hãng say và những nhân viên vui sướng khi người gặp họa cũng đột nhiên sửng sốt, tất cả đều ngây ngốc há to miệng, trên mặt một mảnh mờ mịt.
“Bạch thiếu, tôi..... Tôi làm sai cái gì sao?”
Mã Lục cẩn thận hỏi, trong tay còn cầm kính râm của Bạch Phi
“Câm mồm, lát nữa tôi sẽ xử cậu sau, con mẹ cậu....."
Bạch Phi tức giận không chỗ phát tiết, lại hung hăng đá mạnh một cước nữa lên người Mã Lục rồi đi qua phía Ninh Chiết đang đứng.
Nhìn thấy Bạch Phi, vẻ mặt Ninh Chiết đột nhiên sa sầm xuống.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Khó trách đám côn đồ này kiêu ngạo như vậy, thì ra là có Bạch Phi làm chỗ dựa.
"Bạch thiếu gia, đầu của anh đỡ rồï?"
Ánh mắt Ninh Chiết cố ý rơi vào trên đầu Bạch Phi.
Vết thương đã nhanh chóng liền lại.
Trên đầu Bạch Phi đã tháo băng gạc, nhưng vết thương vẫn có thể thấy rõ ràng.
Bạch Phi co rút khóe miệng, vội vàng tiến lên nịnh nọt Ninh Chiết: "Ninh ca, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!"