Ẩn Môn Thiếu Chủ - Trang 4
Chương 126: C126: Tha cho tôi đi
Đưa mắt nhìn Tôn Vân Thạch rời đi, Tô Lan Nhược chậm rãi quay đầu, lặng lẽ lau đi nước mắt.
Tôn Vân Thạch bị Ninh Chiết hại thành như vậy, còn mặc kệ hiềm khích lúc trước, ngay cả tay bị bẻ gãy. cũng không đi chữa trị, chỉ muốn tận lực trợ giúp bọn họ.
Tuy rằng Tôn Vân Thạch cuối cùng vẫn không thể giúp đỡ, nhưng cô phần tình cảm này cô nhận đã quá đủ rồi.
Nhìn con gái bị cảm động đến không thể tự kiềm chế, Tô Minh Thành không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu: "Cậu ta nói chưa chắc là thật đâu, đừng quá nhẹ dạ”
“Cha đúng là có thành kiến với anh ấy” Tô Lan Nhược giương mắt nhìn về phía ông.
Tô Minh Thành hơi mệt mỏi, nhất thời không nói gì nữa.
Rất nhanh, hai cha con đi tới bên ngoài phòng Tần Trang.
Bên ngoài phòng có bảy tám người bảo vệ Tân Trang an toàn.
Hai cha con trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì đi lên phía trước.
Sau khi nói rõ ý đồ đến đây, người bên ngoài đi vào báo tin cho Tân Trang ở trong.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra, hai cha con được người dẫn vào phòng.
Tô Minh Thành đè nén bất an trong lòng, cẩn thận khom người nói: "Tần thiếu, tôi là Tô gia gia chủ Tô Minh Thành, tôi và con gái Lan Nhược tới đây thành tâm xin lỗi anh, chúng tôi.
“Tôi không rảnh nghe mấy người nói nhảm!"
Tân Trang cắt ngang lời Tô Minh Thành, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chấm Tô Lan Nhược, "Cô đấy, đến lúc cô đưa ra câu trả lời rồi, đáp án của cô là gì!" Tô Lan Nhược trong lòng tràn ngập bi thương, vành mắt phiếm hồng cầu khẩn: "Tân thiếu, với thân phận và địa vị của anh, hoàn toàn có thể tìm được. những người phụ nữ so với tôi xinh đẹp hơn trăm ngàn lần, van cầu anh, anh buông tha tôi đi!"
Tãn Trang hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Cô mặc dù có vài phần nhan sắc đấy, nhưng loại nữ nhân như cô, đúng thật là không có hiếm! Tôi thừa biết và tôi cũng đâu có ngu để đợi cô nói mới biết. Có vẻ cô không hiểu những gì tôi nói với cô trong điện thoại hôm đó có ý nghĩa gì nhỉ?”
"Tôi...." Tô Lan Nhược hơi thấp thỏm, cúi đầu nói:
"Lúc đó tôi hơi... luống cuống, quả thật... quả thật nghe không hiểu rõ lắm.”
Lúc ấy, đầu của cô hoàn toàn mơ hồ.
Chỉ nhớ rõ Tân Trang muốn mình đến khách sạn hầu hạ hắn.
Những thứ khác, tất cả đều bị cô bỏ qua.
"Được, vậy bổn thiếu gia sẽ nói lại với cô một lăn nữa!”
Tân Trang nhướng mày nhìn Tô Lan Nhược: "Bổn thiếu gia muốn cô hầu hạ bổn thiếu gia trước mặt Ninh Chiết Tôi chẳng những muốn giết cơ thể của hắn, còn muốn hành hạ, đâm thúng tim hắn! Mà cô là con dao tôi cần. Hiện tại, cô nghe hiểu chưa?”
Tô Lan Nhược sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói: "Tần thiếu, tôi và Ninh Chiết từ hơn một tuần trước đã tiến hành đăng ký ly hôn rồi, chỉ là đang trong thời kỳ cân nhắc ly hôn theo đúng thủ tục quy định nên chưa được lĩnh giấy chứng nhận ly hôn mà thôi."
“Chưa có giấy tờ chính thức, hai người vẫn là vợ chồng.”
Tân Trang chậm rãi đứng dậy: "Bổn thiếu gia hiện tại rất tức giận, cô nếu đã đến, vừa vặn, trước hết giúp bổn thiếu gia hạ cơn giận đi! Chờ tôi bắt được tên khốn Ninh Chiết kia, cô liền đứng trước mặt hắn mà thể hiện. Bây giờ cũng xem như cho tôi xem trước kỹ năng trên giường của cô.”
Tần Trang nói xong, Tô Lan Nhược lập tức như bị sét đánh.
“Tô Minh Thành cũng hoàn toàn luống cuống, vội vàng nói: "Tân thiếu, anh nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa”
Nói xong, Tô Minh Thành liền bắt lấy tay Tô Lan Nhược, chuẩn bị thoát khỏi hang sói trước.
Nhưng mà, Tông Phổ lại lập tức ngăn cản bọn họ.
"Đã đến rồi thì đừng đi! Đỡ cho bổn thiếu gia đến lúc đó lại tốn công sức tìm cô!"
Tần trang trên dưới đánh giá thân hình uyển chuyển của Tô Lan Nhược, trong mắt lộ ra tia lửa dục: "Dáng người không tệ lâm, nói chuyện không khiến người khác thích thôi, cũng không biết khả năng dùng miệng lưỡi kia của cô có khá khẩm hơn khả năng giao tiếp của cô không?”
Tô Minh Thành sắc mặt đen kịch, rốt cuộc bất chấp mọi thứ, liều mạng tông vào người Tông Phổ, lại hướng con gái hô to: "Đi mau!”
Tông Phổ mặc dù bị Ninh Chiết đấm bị thương, nhưng cũng không phải kẻ Tô Minh Thành có thể đối phó.
Tô Minh Thành vừa mới đụng tới, đã bị Tông Phổ đánh ngã.
Tô Lan Nhược còn chưa kịp phản ứng, lại bị Tông Phổ ngăn trở.
“Tân thiếu, van cầu anh, tha cho tôi đi!"
Tô Lan Nhược sợ hãi đặt mông ngã ngồi dưới đất, mặt đầy nước mắt cầu xin tha thứ.
Tần Trang không để ý tới, dáng vẻ biếng nhác nửa nằm nửa ngồi trên giường, thản nhiên nói: "Ngoan ngoãn hạ hỏa cho bổn thiếu gia, như vậy hai cha con cô có thể chịu đau ít đi một chút đấy!”
Nghe Tần Trang nói vậy, Tô Lan Nhược nhất thời giống như bị sét đánh, nước mắt ào ào rơi xuống.
Tô Minh Thành trong lòng tràn đầy tuyệt vọng cầu khẩn: "Tân thiếu, anh làm gì tôi cũng được.... cầu xin anh buông tha cho con gái của tôi, tôi... Tôi quỳ xuống cầu xin anh.....xin anh.”
Ngay khi Tô Minh Thành muốn xoay người quỳ xuống, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, cửa phòng đột nhiên bị một cước đá văng ra.
“Tần Trang, con trai à, mày kiêu ngạo như vậ mày có biết không?”