Ẩn Môn Thiếu Chủ - Trang 4
Chương 104: C104: Muốn chết
Gã đàn ông thuận miệng trả lời, lại vênh váo tự đắc nói: "Mảnh đất này đã bị người bên tôi mua lại, cho mấy người thời gian 3 ngày dời mộ, bằng không bên tôi trực tiếp san bằng!"
Cái gì? Nghe được lời này, sắc mặt người Tô gia nhất thời biến đổi. Đừng nói là Tô gia cũng được xem như gia tộc hạng trung, kể cả là nhà bình
thường, động thổ dời mộ cũng là một chuyện vô cùng trọng đại. Bộ nói dời là dời hả?
Động thổ dời mộ, phải chọn địa bàn một lần nữa, có địa điểm xong rồi còn rất nhiều thứ liên quan phải chuẩn bị nữa, muốn hoàn thành xong việc dời mộ, ít thì một, hai tháng, nhiều thì ba năm năm đấy!
Hơn nữa, vấn đề phong thuỷ muốn đổi là đổi sao? Phần mộ này của lão thái thái, không thể nhân nhượng cũng không thể tuỳ tiện dời, đâu phải chỉ cần tìm một hố đất mới chôn xuống là xong chuyện!
Ba ngày thời gian dời mộ, làm sao có thể? Xem trọng năng lực của bọn họ quá rồi!
Tô Lan Nhược thoáng trầm ngâm một phen, nói với những người nọ: "Có thể cho tôi nhìn qua giấy tờ thủ tục sang nhượng đất không?"
Gã cầm đầu lạnh mặt liếc nhìn Tô Lan Nhược một cái, hừ lạnh nói: mua rồi thì còn cần qua đây xem đất hả? Cứ cho máy xúc đến là xong!
“Mày đã không mua, dựa vào cái gì kêu bọn tao dời mộ?" Triệu Thục Viện lập tức nhảy ra, giọng rất tức tối, khinh thường nói: "Bớt ở chỗ này nói huơu nói vượn đi!"
“Nè bà thím đang nói ai đấy hả?" Ánh mắt gã đàn ông trung niên đột nhiên lạnh lùng, sắc mặt không tốt nhìn về phía Triệu Thục Viện.
"Tao đang nói với chó!" Triệu Thục Viện không chút khách khí mắng.
Bốp!
Triệu Thục Viện vừa dứt lời, gã đàn ông liền lao tới hung hăng tát vào mặt bà. “Mày dám đánh tao?”
Triệu Thục Viện nổi giận, che mặt hét lớn: "Mày có biết tao là ai hay không?”
“Vậy bà có biết thằng này là ai không?" Gã đàn ông hất mặt khinh thường hỏi ngược lại.
“Tao mặc kệ mày là ai?”
Triệu Thục Viện thở hổn hển hét lớn: "Mày tốt nhất ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi cho taol! Quỳ xuống xin lỗïi!! Nếu không, tao nhất định cho mày chết rất khó coi!!! Mau quỳl!”
Cứ mỗi tiếng Triệu Thục Viện gào thì vẻ hung tợn trên mặt gã đàn ông trở nên ngày càng đáng sợ hơn, đáy mắt gã tràn ngập rét lạnh, ghim chặt Triệu Thục Viện như đang muốn đánh dấu con mồi, gã nghiến răng nghiến lợi: Dám gọi người Tân gia quỳ xuống, bà có phải muốn chết tới phát rồ rồi không?”
Tên gã là Từ Chí Minh.
Tuy rằng gã chỉ là một nhân vật nhỏ bên người Tần Trang, nhưng chỉ cần dính vào quan hệ của Tần gia, cũng không phải những người Giang Châu này có thể trêu chọc!
Tần gia?
Nghe được lời của người này, trong lòng Ninh Chiết đột nhiên nhảy dựng.
Tần Trang?
Con hàng này sẽ không phải là người của Tân trang chứ?
Nhìn bộ dáng ngang ngược của hắn, kiêu căng như này, giống như không xem người ở Giang Châu ra gì, có khả năng là người của Tần gia thật!
“Tần gia mày là cái thá gì!" Triệu Thục Viện nổi giận đùng đùng quát: "Tao. thấy mày mới là không muốn sống!”
Thật emn can đảm! Thật emn mạnh mẽ! Thật cmn... ngu hết chỗ nói mà....
Từ Chí Minh giận dữ, chỉ vào Triệu Thục Viện, gào lên phân phó mấy thằng đàn em: "Mau vả miệng mụ điên đó!”
Người bên cạnh gã lập tức tiến lên, giơ tay tát lên mặt Triệu Thục Viện. Bịch!
Không đợi bàn tay của hẳn rơi vào trên mặt Triệu Thục Viện, chính hắn đã bị Ninh Chiết một cước đạp ngã xuống đất.
Mắt thấy đàn em bị đánh, Từ Chí Minh nhất thời giận run cả người: "Mày thật †o gan, mày dám đánh người Tần gia?"
“Đánh thì đánh chứ sao mà hỏi lắm vậy!" Ninh Chiết hừ lạnh nói: "Tôi chẳng những muốn đánh thằng này, còn muốn đánh anh luôn đấy!
“Muốn chết!” Từ Chí Minh trong mắt loé lên tia lạnh lẽo, chỉ vào Ninh Chiết, hét lớn ra lệnh cho đám đàn em còn lại: "Mấy chuyện khác tính sau, trước mắt đánh gãy hai tay của nó cho taooooo!!"
Nhận được mệnh lệnh của hắn, mấy người bên cạnh lập tức đồng loạt xông lên.
Ninh Chiết ai đến cũng không cự tuyệt, tay đấm chân đá liên tục hạ xuống, đem toàn bộ đàn em của gã đánh ngã lăn quay, chân dài một bước vọt tới trước mặt Từ Chí Minh, bàn tay như gọng kìm túm lấy cánh tay của gã.
“Mày.... mày muốn làm gì?”
Từ Chí Minh thoáng bối rối, ngoài mạnh trong yếu quát: "Mày... nếu dám động đến một ngón tay của tao, thì cứ đợi Tần thiếu tính sổ mày đi!"
“Một ngón tay? Không tôi không động một ngón tay, tôi phải động hơn thế chứ!”
Ninh Chiết hừ lạnh một tiếng, trở tay vặn một cái. Răng rắc...... Thanh âm xương cốt vỡ vụn vang lên, khiến người nghe cũng thấy sởn cả gai ốc, Từ Chí Minh nhất thời vì đau đớn quá mức không thể đứng vững mà ngã phịch xuống, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Tô Lan Nhược lấy lại tinh thần, tức giận trừng mắt nhìn Ninh Ch hở chút là bẻ gãy tay người khác vậy?"
Ninh Chiết bĩu môi: "Là thằng này cho người muốn đánh gấy tay tôi trước đó, cô không nghe thấy à?
“Anh...” Tô Lan Nhược cứng họng, nhất thời bị tức đến nói không nên lời.
“Mày... có gan! "Từ Chí Minh ôm cánh tay gấy ngã trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Có dám để lại tên không?”
Ninh Chiết đang muốn trả lời, con ngươi lại đột nhiên đảo một vòng, khoé miệng cong lên nụ cười xấu xa, hừ lạnh nói: "Bố mày tên là Tôn Vân Thạch! Mày đi Giang Châu hỏi thăm thử đi, người chọc giận Tôn thiếu tao sẽ chết khó coi như thế nào?"
“Tôn Vân Thạch, mày chờ đó cho tao!”
Từ Chí Minh cố nén đau đớn từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt hung ác nhìn “Tôn Vân Thạch” một cái, lúc này mới gọi đám đàn em rời đi...