Ẩn Môn Thiếu Chủ - Trang 4
Chương 1: C1: Anh không xứng với tôi
“Năm nay tôi 28 tuổi, làm quản lý trong một khách sạn cao cấp với mức lương hàng năm khoảng 100.000 tệ.”
“Tôi hy vọng nửa kia của tôi dưới 30 tuổi, cao hơn một mét tám, thu nhập hàng năm không dưới 800.000 nhân dân tệ, có một chiếc xe hơn 500.000 tệ, có hơn ba bất động sản ở Giang Châu và tiền sính lễ là 680.000 tệ...”
Tại sự kiện xem mắt ngoài trời, người phụ nữ có vẻ ngoài bình thường giới thiệu ngắn gọn về bản thân, không thể chờ đợi mà bắt đầu nói về các yêu cầu lựa chọn bạn đời của mình.
Ngoài chiều cao và tuổi tác, anh hoàn mỹ tránh được tất cả các điều kiện do người phụ nữ này đề xuất.
Sau một lúc lâu, Ninh Chiết cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhịn không được mà lên tiếng:
“Cô gái trẻ này, nếu cô muốn xem mắt thì chúng ta có thể tán gẫu vui vẻ! Còn nếu cô muốn một điều ước thì tôi có thể giới thiệu cho cô một ngôi đền! Nếu sáng nay cô đi ra ngoài mà quên uống thuốc thì có một hiệu thuốc lớn ở bên kia quảng trường...”
“Anh bị điên à? Độc thân là đáng đời!” Người phụ nữ mảng Ninh Chiết rồi tức giận bỏ đi.
“Làm như cô không độc thân vậy!” Ninh Chiết bu môi.
Có trời mới biết công ty tổ chức sự kiện xem mắt này tìm đâu ra cái dạng người như này nữa!
Nếu có những điều kiện như vậy thì cần tới sự kiện xem mắt này sao?
Sau khi phàn nàn, Ninh Chiết lại đi đến chỗ những vị khách nữ ở bàn khác.
Anh vẫn không tin mình không tìm được một đối tượng xem mắt tin cậy!
Nhìn Ninh Chiết cà lơ phất phơ, hai ông lão cách đó không xa không khỏi nhìn nhau cười.
Dù vẫn đang trong thời gian ký ức bị phong cấm nhưng tính cách của thiếu chủ vẫn như ngày nào.
Chỉ là không ngờ răng đường đường là thiếu chủ của Ẩn Môn, thiên tài vô song đã áp đảo vô số cường giả năm năm trước, vậy mà cũng có hôm nay.
Ngoài việc thở dài, lão giả áo xanh thấp giọng hỏi lão giả áo xám bên cạnh: “Chúng ta có nên âm thầm can thiệp không? Dù sao thiếu chủ và cô nhóc nhà họ Tống có hôn ước, lỡ như thiếu chủ thật sự gả cho người khác thì hôn ước phải làm sao?”
Hơn năm năm trước, lão chủ nhân tình cờ cứu mạng ông lão nhà họ Tống một mạng.
Hai người nói chuyện vui vẻ, lập hôn ước cho thiếu chủ và tiểu thư nhà họ Tống ngay tại chỗ, rồi lão chủ nhân đưa cho. ông lão nhà họ Tống một tấm ảnh của thiếu chủ.
Tuy nhiên, lúc đó lão chủ nhân khi đó có chủ ý, không nói thân phận thật của mình, chỉ nói rằng mình là một kẻ nhàn rỗi.
Thế nhưng không lâu sau khi định hôn ước, một sự việc. ngoài ý muốn đã xảy ra.
Khi đó, thiếu chủ đang luyện tập ở nước ngoài, mặc dù đã gi ết chết vô số cường giả nước ngoài nhưng vì giết chóc tàn bạo trường kỳ, cộng với việc tu vi tâm cảnh không đủ, khiến anh rơi vào con đường của ma đạo.
Để cứu vị thiên tài vô song ngàn năm có một này, lão chủ nhân lập tức đưa họ ra nước ngoài, hy sinh tính mạng của mình để phong ấn ký ức và tu vi trong năm năm, hy vọng rằng anh sẽ sống một cuộc sống bình thường trong năm năm, từ đó loại bỏ ma tính trong người.
Trước khi chết, lão chủ nhân dặn dò rằng sau khi ma tính của thiếu chủ bị tiêu trừ thì để anh đến nhà họ Tống để hoàn thành hôn ước.
Bây giờ, thời hạn năm năm đang đến gần, ma tính của thiếu chủ về cơ bản đã bị loại trừ, trí nhớ cũng dần dần có dấu hiệu phục hồi.
Nếu lúc này anh kết hôn với người khác, vậy thì đúng là phiền toái.
Lão giả áo xám im lặng suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu nhẹ nói: “Lão chủ nhân đã nói trước khi chết răng chỉ cần thiếu chủ không làm gì sai và không gặp nguy hiểm đến tính mạng thì chúng ta sẽ không can thiệp, để thiếu chủ sống cuộc sống bình thường thêm vài ngày nữa, cũng để ma tính trên người được trừ khử một cách triệt để! Về phần hôn ước, đây là chuyện của thiếu chủ, không phải chuyện chúng ta có thể quan tâm”
Lão giả áo xanh suy nghĩ, sau đó không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen đột nhiên dừng lại bên ngoài quảng trường.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ với khí thế hào hùng mặc quân phục bước ra khỏi xe, sau đó nhanh chóng mở cửa sau Của Xe.
Ngay sau đó, một người phụ nữ tướng soái bước ra khỏi xe.
Người phụ nữ rất xinh đẹp, dáng người cũng có lồi có lõm.
Tuy nhiên, vào lúc này, không ai chú ý đến ngoại hình và dáng người của cô.
Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào quân hàm hai ngôi sao vàng chói lọi khác thường trên người cô.
Khi người phụ nữ đến gần, khí thế bức người ập tới.
“Trời ơi! Chính là Quỷ Túc chiến tướng Tống Thanh Diên!”
“Đúng vậy, chính là cô ấy! Buổi lễ phong ấn Quỷ Túc chiến tướng cách đây vài ngày được truyền hình trực tiếp trên toàn quốc!”
“Tôi nghe nói cô ấy chỉ mới hai mươi hai tuổi, tuổi còn trẻ như vậy đã được phong tướng, đây chắc chắn là vị tướng sáng chói nhất Long Quốc chúng ta!”
“Vậy mà tôi lại được tận mắt nhìn thấy chiến tướng Tống, tôi thật sự muốn xin chữ ký của cô ấy!”
“Chiến tướng Tống sẽ cho cô chữ ký sao? Năm mơ đi!”
Nhìn dáng vẻ anh hùng của Tống Thanh Diên, hiện trường xem mắt lập tức rối loạn.
Ai nấy đều thể hiện sự ngưỡng mộ, bất cứ nơi nào cô đi qua, đám người lại nhao nhao đi theo.
Tống Thanh Diên phớt lờ mọi người, sải bước đến trước mặt Ninh Chiết.
Cảm nhận được sát khí trên người cô, tất cả mọi người vội vàng tránh xa Ninh Chiết.
Cùng lúc đó, Tống Thanh Diên lấy tấm ảnh trên người cô ra so sánh với Ninh Chiết.
Đó là ảnh chụp của Ninh Chiết lúc anh mười lăm tuổi, trông vẫn còn hơi non nớt.
Tuy nhiên lúc đó tướng mạo cũng đã hoàn thiện, gần như không có sự khác biệt so với hiện tại.
Một lúc sau, ánh mắt của Tống Thanh Diên rời mắt khỏi bức ảnh và nhìn chăm chăm vào Ninh Chiết một cách kiêu ngạo: “Anh là Ninh Chiết?”
Tống Thanh Diên rất kiêu ngạo, nhưng đúng thật cô có tư cách để kiêu ngạo.
Quỷ Túc chiến tướng dưới sự chỉ huy của Chu Tước chiến vương, đứng thứ hai trong bảy vị tướng ở phía nam.
Cô cùng lắm chỉ mới hai mươi hai tuổi mà đã trở thành Quỷ Túc chiến tướng.
Nhìn toàn bộ Long Quốc, đây là người độc nhất vô nhị!
Ninh Chiết gật đầu, nghi ngờ nhìn người phụ nữ với khí thế bức người trước mặt: “Cô...”
“Anh không cần nói, chỉ cần nghe tôi nói!”
Tống Thanh Diên giơ tay ngăn cản Ninh Chiết, nói một cách ngạo nghễ: “Hôm nay tôi đến gặp anh là muốn đích thân tới từ hôn!”
“Tôi là Quỷ Túc chiến tướng, còn anh chỉ là một bảo vệ nhỏ của tập đoàn nhà họ Tô mà thôi! Anh và tôi không phải là người của cùng một thế giới!”
“Nếu ông nội tôi đến tìm anh, anh cứ nói cho ông tôi biết anh không xứng với tôi!”
“Còn nếu dám nói nhiều lời thì đừng trách tôi hạ thủ vô tình!”
Vừa nói xong, Tống Thanh Diên vừa dậm chân xuống đất. Đùng!
Mặt đất xi măng lập tức xuất hiện các vết nứt như mạng nhện.
Nhìn thấy chiêu này của Tống Thanh Diên, tất cả mọi người ở hiện trường càng thêm sợ hãi, cũng không dám hít thở,
Quả nhiên, cô xứng đáng làm Quỷ Túc chiến tướng, uy lực của chân thật đáng sợi
Quá lợi hại!
Ninh Chiết sững sờ nhìn vết nứt trên mặt đất, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Thấy Ninh Chiết im lặng, Tống Thanh Diên không khỏi lắc đầu nhẹ.
Cô đã kiểm tra một thời gian dài và cuối cùng vài ngày trước, cô đã tìm ra nơi ở của vị hôn phu này.
Cô cố ý chọn lúc này để đến từ hôn là muốn xem anh có. ý chí đàn ông hay không.
Nếu anh vẫn còn chí đàn ông, nể mặt ông nội, cô có thể cho anh một cơ hội.
Tuy nhiên, mặc dù bị từ hôn ở nơi cộng cộng nhưng anh thậm chí không thể hiện bất cứ điều gì!
Một kẻ hèn nhát như vậy làm sao có thể xứng với cô? Họ thật sự không phải là người cùng một thế giới!
“Tôi tên là Tống Thanh Diên, vì tôi từ hôn với anh nên coi như tôi nợ anh một ân tình!”
“Nếu anh cần thì có thể gọi cho tôi, tôi sẽ giúp anh một lần!"
Vừa nói, Tống Thanh Diên vừa xé tấm ảnh trong tay thành mảnh vụn trước mặt Ninh Chiết.
Sau khi phân phó cận vệ đưa danh thiếp cho Ninh Chiết, Tống Thanh Diên sải bước rời đi.
Thực sự không có gì để nói với loại hèn nhát này. Vẫn nên đến bệnh viện bên kia trước!
Chu Tước chiến vương chắc hẳn là cũng säp đến rồi đúng không?
Nhìn chiếc xe đi xa, Ninh Chiết sững sờ không nói nên lời.
Chắc người phụ nữ này nhận nhầm người Anh không biết cô, cô chạy tới tìm anh từ hôn cái gì? “Tên nhóc, cậu có biết chiến tướng Tống không?”
“Anh chàng đẹp trai, cho tôi số điện thoại của chiến tướng Tống đi!”
“Tôi sẽ trả một ngàn để mua số điện thoại của chiến tướng Tống!”
“Tôi sẽ trả hai ngàn...”
Ngay khi Tống Thanh Duyên rời đi, Ninh Chiết liền bị đám người vây quanh.
Mọi người đều muốn số điện thoại của Tống Thanh Diên, dáng vẻ như muốn đánh nhau đến nơi.
Ngay cả các phóng viên hiện trường cũng đến gần, máy quay gần như đập vào mặt anh.
Đang lúc Ninh Chiết bị đám người làm cho đầu óc quay cuồng, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
Đó là người quản lý an ninh của công ty đã gọi.
Ngay khi điện thoại được kết nối, giọng nói lo lắng của quản lý an ninh truyền đến từ bên trong.
“Ninh Chiết, nhanh đến bệnh viện Khang Dưỡng đi! Chủ tịch muốn gặp cậu! Tôi cũng sẽ đến ngay...”