Ăn Mày Tu Tiên
Chương 4: C4: Chị là chị gái của em
Trong đám đông, Tiểu Kha co quắp bất an nhìn xung quanh, tay ôm chặt Tiểu Hắc.
"Chú quân nhân, cháu có thể đi được chưa? Cháu còn có việc phải làm."
Tiểu Kha yếu ớt nói, vô tội nhìn mấy chú quân nhân gần đó.
"Cậu chủ nhỏ, bây giờ cậu chưa thể rời đi, người nhà cậu sắp tới đón cậu rồi.
"Nhưng mà Tiểu Kha không có người nhà, ông nội của cháu đã qua đời rồi mà."
Tiểu Kha cảm thấy khó hiểu, hình như họ nhận nhầm người rồi, cậu bé làm gì còn có người nhà.
Rù rù...
Có tiếng gầm rú của những chiếc xe thể thao truyền đến, mấy chiếc. Cullinan và một chiếc Maserati tạo thành hàng đi tới.
Hai người quân nhân đi đến mở cửa xe, cung kính gọi cô Vương.
Một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen từ dãy xe Cullinan ở phía sau bước xuống, đầy lực uy hiếp.
Tiểu Kha tò mò nhòn những cửa xe đang mở, trái tim nhỏ bé đập thình thịch.
Một người phụ nữ bước xuống, xuất hiện trước là một đôi chân dài.
Bộ đồng phục màu đen khiến cô ấy đầy bí ẩn và quyến rũ.
Với chiều cao một mét bảy, đi đôi giày cao gót thiết kế riêng, trông cô ấy càng thon thả hơn. Khuôn mặt xinh đẹp cho dù không trang điểm cũng có thể
quyến rũ cả một đám đàn ông.
Vương Tư Kỳ nhìn chăm chú vào Tiểu Kha, chân đi giày cao gót đến gần cậu bé.
"Chị gái này thật xinh đẹp!"
Đây là chị gái xinh đẹp nhất mà Tiểu Kha từng nhìn thấy, hơn nữa hình như rất giàu có.
Khoảnh cách chỉ có mười mấy bước, Vương Tư Kỳ đã đi tới trước mặt Tiểu Kha.
Trong đôi mắt cô ấy đầy vẻ dịu dàng và đau lòng. Gầy gò, đáng thương, bẩn thỉu...
Đây là lần đầu tiên Vương Tư Kỳ gặp em trai, cô ấy có thể tưởng tượng được dáng vẻ em trai ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Trái tim như thể bị kim đâm, mũi chua xót, khó chịu.
Gia đình đã đau khổ tìm kiếm em trai nhiều năm, hôm nay cuối cùng đã tìm được rồi.
"Tiểu Kha ngoan, mau đến đây với chị nào."
Vương Tư Kỳ ngồi xổm xuống, cố nở một nụ cười, đôi mắt xinh đẹp đong đầy hơi nước.
“Em... em không có chị, em không biết chị, chị nhận nhầm người rồi, thật sự xin lỗi."
Tiểu Kha lùi lại một bước, cậu bé thật sự không biết chị gái xinh đẹp trước mặt này. Hơn nữa, chị ấy còn giàu có như vậy, chắc chắn sẽ ghét bỏ
cậu bé.
Người giàu có đều rất chán ghét cậu bé, ánh mắt nhìn Tiểu Kha lúc nào. cũng đều lạnh nhạt.
"Chị là chị gái của em, em tên là Vương Tiểu Kha, năm năm trước em ở bệnh viện bị người ta đổi đi, lúc cả nhà phát hiện thì đã quá muộn rồi."
"Miếng ngọc bội này là món quà cha mẹ đã tỉ mỉ làm ra cho em."
Vương Tư Kỳ lấy miếng ngọc bội mình mang theo ra, duõi tay đen lên cổ Tiểu Kha.
"Vương Tiểu Kha, Vương Tiểu Kha, em có người nhà, em còn có một người chị xinh đẹp?”
Tiểu Kha kinh ngạc không nói nên lời, cậu bé không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.
Nhìn chị gái xinh đẹp quan tâm mình, cậu bé đã tin lời chị nói.
Sau đó, cậu bé lại ngượng ngùng, nhìn bản thân bẩn thỉu thế này, liệu chị có ghét Tiểu Kha không?
"Mọi người có thể lui trước đi." "Tiểu Liên, đến cửa hàng quần áo gần nhất."
Người xung quanh nhận được lệnh nhanh chóng giải tán, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một vài người.
Vương Tư Kỳ đứng dậy muốn nắm tay em trai.
Lúc này mới phát hiện trong lòng em trai còn có một chú cún con bẩn thỉu.
"Tiểu Kha, đây là thú cưng của em à?" Tiểu Kha xoa đầu Tiểu Hắc, lắc đầu. "Đây là bạn của em, tên là Tiểu Hắc, nó ngoan lắm."
Khóe miệng Vương Tư Kỳ hơi nhếch lên, một con chó trắng tên là Tiểu Hắc, em trai đúng là có thiên phú đặt tên.
"Vậy đi cùng chị nhé, chị đưa em tới một nơi được không?” Tiểu Kha ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ là khi tới cạnh xe cậu bé lại ngượng ngùng xoắn xít, không dám lên xe.
Chiếc xe sang như vậy chắc là đắt lắm nhỉ, nếu cậu bé làm bẩn xe thì phải làm sao?
Hình như đoán được suy nghĩ của Tiểu Kha, Vương Tư Kỳ kéo Tiểu Kha lên xe.
"Em đừng sợ, chị sẽ không ghét bỏ em đâu, em chính là bảo bối nhỏ của chị”
Vương Tư Kỳ véo má Tiểu Kha, dịu dàng nói.
Tiểu Liên ngồi ở ghế lại khiếp sợ, không phải tổng giám đốc Vương mắc chứng sạch sẽ sao?
Bình thường trong văn phòng tổng giám đốc có một ít bụi, cô ấy cũng bị mắng té tát.
Xe khởi động, một đoàn xe chạy băng băng trên đường phố Nhạn Bắc, đi qua nơi nào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
"Wow, Cullinan kìa, một chiếc bảy triệu lận đấy!"
"Chiếc xe trong mơ của tôi, nhân vật lớn ngồi trong xe là ai vậy, bá đạo quá, thật ngưỡng mộ cô ấy."
"Một đám quê mùa, không nhìn thấy chiếc xe Maserati dẫn đầu hả? Toàn quốc chỉ có năm trăm chiếc, một chiếc có giá mấy chục triệu."
"Xem ra đây chính là tổng giám đốc xinh đẹp của nhà họ Vương, chắc chắn là vậy."
Hít, tất cả mọi người hít hà một hơi.
Trong xe, Tiểu Kha như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than, lần đầu tiên được gặp chị làm cậu bé luống cuống tay chân.
Mặc dù trong lòng rất vui, nhưng lại không biết phải nói gì. "Em trai, em có thể kể cho chị trước đây em sống như thế nào không?"
Tiểu Kha bắt đầu kể lại cuộc sống của mình với ông nội, sau đó cậu bé phải sống những ngày tháng lang thang.
Như thể một chiếc máy hát mở ra, cậu bé cũng bớt đề phòng, cười tủm tỉm kể lại những câu chuyện thú vị.
Ví dụ như, một ngày nọ, cậu bé gặp được một chú tốt bụng cho cậu bé ăn uống, còn tặng cho cậu bé một cây súng đồ chơi.
Có khi cậu bé gặp phải những nhân viên quản lý an ninh đang quản lý thành phố và bị họ đuổi đi...
Vương Tư Kỳ ngẫm lại, nhớ bây giờ em trai cũng chỉ mới năm tuổi chín tháng.
Những đứa trẻ tầm tuổi này đang được hưởng thụ thời thơ ấu vô tư hồn nhiên.
Vậy mà cậu bé đã hiểu chuyện như vậy, chịu nhiều gian khó như vậy. Sau khi phục hồi tinh thần, chiếc xe đã dừng lại bên đường. "Tổng giám đốc Vương, tới nơi rồi."
Đoàn người xuống xe và bước vào cửa hàng quần áo trước ánh mắt hâm mộ của nhiều người.
"Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
Nhân viên bán hàng có đôi mắt sắc ở một bên nhanh chóng đi tới, kính cẩn nhìn Vương Tư Kỳ.
Làm trong ngành bán hàng hơn mười năm, cô ta vừa nhìn đã biết Vương Tư Kỳ tuyệt đối không thiếu tiền.
Khí chất lạnh lùng này, cách ăn mặc này, quả thật là một con dê béo nạm vàng.
Nếu nắm chắc được cơ hội lần này, tiền thưởng cho quý này sẽ tăng lên rất nhiều.
"Tìm cho em trai tôi ít bộ quần áo trẻ em." Nhân viên nhìn Tiểu Kha ở bên cạnh với vẻ mặt quái dị.
Cậu bé bẩn thỉu, rách rưới này trông không giống em trai của kim chủ chút nào.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Cô không muốn làm hả?"
Giọng điệu của Vương Tư Kỳ có chút lạnh lùng, cô ấy rất chán ghét những nhân viên bán hàng trông mặt mà bắt hình dong.
"Đổi người cho tôi!"
Nhân viên bán hàng ở một bên ngây ra, khi phản ứng lại thì cô ta đã bị gạt bỏ sang một bên.
Một nhân viên bán hàng trẻ tuổi khác đã đến dẫn đường cho Vương Tư Kỳ.
Đoàn người đi đến khu vực quần áo trẻ em, cô gái vừa định giới thiệu mấy bộ quần áo đang thịnh hành thì đã bị Vương Tư Kỳ cắt ngang.
"Bộ này, bộ kia, và cả hai bộ này nữa, gói hết lại cho tôi." Cô gái sững sờ, khó tin nhìn Vương Tư Kỳ.
"Chị... Chị ơi."
Tiểu Kha kéo góc áo Vương Tư Kỳ, chớp mắt nói.
"Em không mặc hết nhiều quần áo như vậy đâu, Tiểu Kha chỉ cần một bộ là đủ rồi."
Vương Tư Kỳ âu yếm xoa đầu Tiểu Kha.
Cô ấy an ủi cậu bé rằng chị có rất nhiều tiền, có thể mua được mười nghìn bộ quần áo.
"Quẹt thẻ nhanh lên." "Vâng thưa cô."
Cô gái vui quá, đơn hàng này sẽ đưa thành tích của cô ấy từ dưới đáy lên hàng nhất, chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
Cô gái nhanh chóng nhận lấy thẻ ngân hàng và cẩn thận đóng gói các bộ quần áo lại.
"Thưa cô, hai mươi bộ quần áo, tổng cộng 32.730 tệ. Tôi sẽ mang lên xe cho cô."
Vương Tư Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, dẫn Tiểu Kha ra khỏi cửa hàng quần áo.
"Chết tiệt, ba mươi ngàn, chỉ cần hoa hồng 10% thôi đã là ba nghìn, tức chết mất!"
Nhân viên tiêu thụ có đôi mắt sắc nhìn cô gái, răng hàm sau sắp bị cắn gấy.
Đơn hàng này vốn dĩ thuộc về cô ta. Trở lại xe, đoàn người đưa Tiểu Kha đi đến thành phố tắm rửa.
Vương Tư Kỳ ra lệnh cho vài vệ sĩ đưa em trai đi tắm nước nóng và cắt tỉa mái tóc rối bù của cậu bé.
Cô ấy ở trong phòng VỊP mở cuộc họp video với công ty.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Liên vội vàng đi mở cửa, ra hiệu im lặng với người bên ngoài.
Ngoài cửa là Tiểu Kha và ba vệ sĩ.
Sau khi tắm rửa, cắt tóc và thay quần áo, Tiểu Kha như trở thành một người khác.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng, toát ra mùi thơm của sữa.
Kết hợp với bộ quần áo dễ thương và đôi mắt to long lanh, quả thật là rất đáng yêu.
Tiểu Kha biết đây là những thay đổi sau khi tu hành, độc tố và tạp chất trong cơ thể đều được linh khí cọ rửa.
Vì vậy, dung mạo ban đầu đã tăng lên, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn nhiều. "Thật là một thay đổi lớn, hóa ra cậu chủ nhỏ đẹp trai như vậy nha." "Ba người làm sao vậy, sao lại đổ mồ hôi?"
Tiểu Liên khó hiểu nhìn chăm chằm mồ hôi trên mặt ba người, tắm rửa mà ra mồ hôi được luôn sao?
Ba người nhìn nhau, đồng thanh nói trong phòng tắm ngột ngạt quá. Trên thực tế là ba người họ sắp mệt chết vì tắm cho Tiểu Kha rồi. Thân hình nặng hơn hai mươi cân mà có nửa ký là bụi bẩn rồi.
Điều này khiến ba người rất mệt, mệt không thua gì chạy marathon. Người khác có ai hiểu, có ai từng thấy nửa cân ghét chưa?
Ba người đưa Tiểu Kha vào xong liền đi xuống lầu, bị thư ký của tổng giám đốc nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này, thật sự quá mất mặt.
Lúc này đang là giữa trưa, Tiểu Kha nhảy nhót tiến vào phòng.
Vương Tư Kỳ đang nghiêm túc họp chú ý đến em trai, khuôn mặt xinh đẹp lặng lẽ nở nụ cười.
Chủ nhiệm, các quản lý cấp cao trong cuộc họp video nhìn thấy đều sợ ngây người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc lạnh lùng cười, thậm chí có người còn nghỉ ngờ tổng giám đốc Vương đang yêu.
"Cuộc họp hôm nay kết thúc sớm, sáng mai lại bàn về quy hoạch khu Tân An."
Cuộc họp video đã kết thúc, chỉ để lại các quản lý cấp cao trong phòng họp của tập đoàn Vương nhìn nhau.
Trong không khí lan tràn hơi thở xấu hổ...