Ăn Mày Tu Tiên
Chương 199: C199: Kẻ nói dối đều phải chết
Bước ra khỏi cửa.
Đôi con ngươi của Tiểu Kha hoàn toàn bị bao phủ bởi màu đỏ như máu, khí tức tỏa ra từ cơ thể cậu càng ngày càng đáng sợ.
"Tiểu... Tiểu Häc... đưa chị gái đi." Một giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng cậu.
Sau khi nhẹ nhàng đặt chị hai lên lưng Tiểu Hắc, tay phải cậu nắm lấy hư không, phi kiếm Kim Ô lập tức xuất hiện trong tay cậu.
"Kẻ nói dối đều phải chết!"
Lúc này, ý thức của cậu như bị nuốt chửng, thân thể chỉ thực hiện những động tác theo bản năng.
Nhớ lại sự tra tấn dã man mà chị hai phải chịu, cậu lại không khỏi rơi nước mắt.
Mình dại dột nghe lời dối trá của người khác, tưởng chị gái chỉ bị giam giữ mà thôi...
“Chết đi!"
Cậu gầm lên một tiếng, những cơn gió mạnh nổi lên xung quanh cậu, ngay cả những đám mây trên bầu trời cũng tự giác chặn ánh sáng mặt trời.
Nhìn thấy cậu chủ nhỏ mất khống chế, Tiểu Hắc không chần chờ nữa, cõng chị hai trên lưng nhanh chóng biến mất khỏi nơi đó.
Thần thức của Tiểu Kha bao trùm toàn bộ căn cứ quân E, kiếm Kim Ô phát ra tiếng rên rỉ chói tai.
Trên thân kiếm màu vàng đen kinh dị xuất hiện một màu đỏ đậm.
Linh lực màu trắng sữa điên cuồng rót vào thân kiếm, lần nữa biến thành một thanh cự kiếm trăm mét!
Một thanh cự kiếm năm màu bay lên trời, tản ra kiếm ý sắc bén.
Lúc này, Vương Nhạc Hạo thống lĩnh đại quân Hoa Hạ và hơn mười vị tông sư tiến về phía bắc.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phương xa, mơ hồ có thể nhìn thấy thanh kiếm khổng lồ.
“Tiên nhân không chết tư?” "Xem ra tiên nhân đã đơn thương độc mã giết đến căn cứ quân E." "Chúng ta đến giúp tiên nhân đi!"
Hơn trăm ngàn quân Hoa Hạ phía sau dường như được tiếp thêm máu, tốc độ hành quân của họ tăng lên gấp nhiều lần.
Lúc này, quân E đang ẩn náu trong căn cứ đều tỏ ra sợ hãi, cầu nguyện đừng bị chém.
Chỉ có điều chuyện này không phải do bọn họ quyết định!
Tiểu Kha gầm lên một tiếng, rút kiếm ra, trước tiên chém ra một kiếm, sau đó quét qua.
Kiếm khí đáng sợ ngay lập tức giết chết hơn chục ngàn quân địch, mặt đất nhuộm đỏ máu.
Máy bay chiến đấu, xe tăng và kiến trúc sắt thép chẳng khác gì mảnh giấy dưới thanh kiếm ấy.
Âm thanh nổ mạnh trong căn cứ, âm thanh của các tòa nhà sụp đổ và tiếng than khóc của kẻ thù văng vắng không dứt...
"Ai bắt nạt chị gái tôi đều đáng chết!"
Tiểu Kha gầm lên, kéo thanh cự kiếm trăm mét chém giết quân địch một cách điên cuồng.
Trong đan điền, linh lực bị tiêu hao nhanh chóng. Sau mấy trăm nhát kiếm, toàn bộ căn cứ quân E hoàn toàn bị san bằng.
Thành phố sắt thép thịnh vượng một thời giờ giống như một đống đổ nát, mùi máu tràn ngập khắp nơi.
Hơn trăm ngàn quân địch bị tiêu diệt chỉ còn ba mươi ngàn, tất cả đều chạy tán loạn ra ngoài căn cứ.
Sĩ binh quân E chỉ có một suy nghĩ. Chạy trốn, thoát khỏi sự giết chóc của ma quỷ!
Đôi mắt của Tiểu Kha dần dần khôi phục sự tỉnh táo, thanh cự kiếm trăm mét từ từ tiêu tan.
Một cảm giác khiến cậu mệt mỏi choáng váng lan khắp cơ thể. Hai chân cậu xụi lơ quỳ trên đất, cơn choáng mãnh liệt kéo tới đầu.
Lúc này linh lực dự trữ của cậu chỉ còn chưa đến một phần, thậm chí lực tinh thần cũng không còn bao nhiêu, phần lớn đều bị tiêu hao hết.