Ăn Mày Tu Tiên
Chương 196: C196: Tiểu hắc
Vẻ mặt Bruce vô cùng nghiêm trọng, sau đó tung ra hơn mười đòn tấn công.
Không có ngoại lệ, tất cả công kích đều bị Tiểu Hắc nuốt chửng, cuối cùng hóa thành những tiếng ợ dài.
Như để giễu cợt, nó vậy mà lại nháy mắt với ông ta một cách rất nhân hoá. Tiểu Hắc: Anh trai tiếp tục đi!
Nhìn con chó trắng to lớn kỳ lạ trước mặt, ông ta thật sự sụp đổ.
Vừa định quay người bỏ chạy thì cảm giác được cơn ớn lạnh nơi sống lưng.
Quay người lại, Tiểu Hắc nhếch miệng, trong đôi mắt chó tròn xoe hiện ra vẻ nguy hiểm.
Không bao lâu sau, Tiểu Hắc nhảy ra khỏi người Bruce, bất mãn lắc đầu. Mà Bruce lúc này đã bị Tiểu Hắc đánh trọng thương thành một phế nhân.
Trên mặt đầy vết xước, gân tay gân chân toàn thân đều bị Tiểu Hắc cắn đứt, nằm liệt trên mặt đất như chó chết không thể động đậy...
Cộc cộc!
Từ xa có tiếng bước chân, Tiểu Hắc đứng trên sườn đồi, ngơ ngác nhìn về phía đó.
Bốn trăm ngàn binh sĩ của Hoa Hạ cùng với máy bay, xe tăng và xe bọc thép đang tiến về phía này.
Nó liếc nhìn Vương Anh đang năm trên mặt đất, do dự rồi nhanh chóng chạy về căn cứ quân E.
Chẳng mấy chốc, quân đội đã đi đến đây.
Người đứng đầu Vương Nhạc Hạo thốt lên một tiếng khi nhìn thấy cô gái nằm trên mặt đất, nhanh chóng chạy tới thăm dò.
“Bé hai... con..." "Mau đưa Vương tướng quân về chữa trị!"
Ôm lấy đứa con gái đầy thương tích, Vương Nhạc Hạo bi phẫn, lòng đau như cát.
Đặc biệt là mười lỗ máu trên ngón tay của con gái khiến sống mũi ông đau nhức.
Người ta nói mười ngón tay nối liền với trái tìm, nỗi đau này tương đương với mười ngọn giáo đâm vào tim. Cơn đau dữ dội như vậy chẳng thể nào tưởng tượng được.
Vương Nhạc Hạo đỏ bừng hai mắt, những tướng sĩ khác cũng buồn bã nhìn lên trời.
'Tòng quân hơn mười năm, dù bị thương nặng đến đâu, ông cũng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng lần này, chất lỏng đục ngầu chảy ra từ khóe mắt.
Một chiếc xe quân sự lái tới, hai nhân viên y tế cẩn thận bế Vương Anh lên xe, quay về căn cứ.
Khi con gái được đưa lên xe, Vương Nhạc Hạo mới nhận thấy Bruce nằm bất động trên mặt đất.
Sau đó ông liền hạ lệnh áp giải ông ta về căn cứ để chuẩn bị thẩm vấn.
Phong Khiếu Thiên nghi ngờ nhìn xung quanh, không rõ vì sao tướng quân Vương Anh lại xuất hiện ở đây.
Ngoài ra còn có một dị năng giả trọng thương cũng thình lình xuất hiện ở đây, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Vương Nhạc Hạo trở lại quân đội, sắc mặt âm trầm nhìn quét cả đại quân.
"Vương tướng quân bị tra tấn như thế, đàn ông Hoa Hạ chúng ta phải làm sao?"
"Giết! Giết! Giết!" Đại quân tiếp tục tiến lên, mỗi người đều chứa đầy hận thù và giận dữ. Nửa giờ sau.
Quân đội Hoa Hạ nhìn chằm chằm vào đống đổ nát trước mặt với vẻ khó có thể tin được.
Phong Khiếu Thiên dụi mắt, thốt lên kinh ngạc.
"Đây là căn cứ quân E à? Sao trông như đống đổ nát vậy?" Những bĩnh sĩ khác thì châu đầu ghé tai nghị luận.
"Anh nói xem có phải là tiên nhân làm không?”
“Rất có thể. Vừa rồi kiếm quang từ nơi này truyền tới, rất có thể là tiên nhân ra tay.”
"Hừ, nhất định là quân E lòng muông dạ thú, ngay cả tiên nhân cũng không chịu nổi, đích thân hạ phàm dạy cho bọn họ một bài học!"
Mọi người thật sự không ngờ tới cảnh tượng này, kinh ngạc nhìn quanh căn cứ.
Chỉ nhìn thấy một lỗ lớn trên cửa căn cứ, các bức tường và tòa nhà xung quanh dường như đã bị phá hủy bởi vũ lực.
Rõ ràng nhất là một tòa kiến trúc sắt thép bị xẻ làm đôi, trông lung lay sắp đổ.
Gâu gâu!
Tiếng chó sủa non nớt vang lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mấy người đứng đầu.
Đưa mắt nhìn xung quanh, có một con chó nhỏ màu trắng đang ngơ ngác. nhìn quân đội ở cổng phía trước.
Vương Nhạc Hạo nhướng mày, ngập ngừng nói.
"Tiểu Hắc? Là Tiểu Hắc phải không?"
Con chó con toàn màu trắng cất bước chạy nhanh về phía Vương Nhạc Hạo.
Sau khi xác nhận con chó là Tiểu Hắc, ông lập tức nhìn quanh tìm kiếm con trai mình.
Vương Tư Kỳ nói với ông rằng Tiểu Kha đưa Tiểu Hắc đi cùng.
Bây giờ Tiểu Hắc xuất hiện ở đây, thế thì con trai ông hẳn cũng ở gần đây. Chỉ là khu vực này quá nguy hiểm, con trai ông ra sao rồi?
'Vương Nhạc Hạo quay người lại, lớn tiếng ra lệnh.
“Bao vây diệt trừ quân E và tìm kiếm dấu vết của thằng bé!”
Sau khi nhận được lệnh, đại quân nhanh chóng xông vào căn cứ và bắt đầu càn quét.