Ăn Mày Tu Tiên
Chương 151: C151: Cảnh tượng mà ông ta tưởng tượng
Ông lão áo trắng hết sức ngạc nhiên nhìn chằm chằm cậu bé trước mặt mình.
Cảnh tượng mà ông ta tưởng tượng đã không xảy ra.
Một chưởng này của ông ta có thể đập chết một con bò, thể những khi ông ta vỗ vào người cậu bé thì cậu lại hoàn toàn không có phản ứng gì!
Một màn này vẫn cứ duy trì ở trạng thái bất động.
Một bàn tay khô gầy của ông lão áo trắng vẫn luôn đặt trên ngực Tiểu Kha.
Tiểu Kha ngơ ngác đứng im tại chỗ, cả người cậu như một ngọn hải đăng giữa đại dương mênh mông, kể từ khi nhận lấy một chưởng này, cậu vẫn chưa từng lùi về sau nửa bước.
Cậu nhe hàm rằng trắng sáng của mình và mỉm cười với ông lão.
"Ông cụ, tại sao ông lại đánh tôi?"
"À…"
Ông lão áo trắng nhanh chóng lùi lại, ông ta cảm nhận được có gì đó không ổn.
Cậu bé này thực sự rất kỳ lạ.
"Toái Thạch quyền!"
Lần này, ông ta biến chưởng thành quyền kèm theo một tiếng gầm giận dữ, nắm đấm kèm với tiếng xe gió tấn công về phía ngực của Tiểu Kha.
Đùng!
Một âm thanh nặng nề lan rộng.
"Không… Không thể nào!"
Tiểu Kha hoàn toàn không có một chút thương tổn đứng nguyên tại chỗ, nụ cười ngây thơ đó vẫn luôn hiện hữu trên mặt câu.
Ông lão đầm năm quyền liên tiếp, từng quyền đều có lực rất mạnh.
"Năm quyền tia chớp liên tiếp của tôi, mà… Vậy mà lại không thể làm nó bị thương?"
Ông lão kêu la thất thanh, hai con người như thể sắp rớt xuống đất.
Ông ta linh hoạt lui về phía sau, xoay người vận công, ông ta tập trung nội khí toàn thân vào nắm đấm bên phải của mình.
Hai chân hạ xuống, nhẹ nhàng nhảy lên và tung năm đầm vào mặt cậu bé với sát khí vô tận.
Adv
Đây là vị trí dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể con người, ông ta không tin là thằng nhóc này còn có thể sống.
Một quyền này, ông ta thề rằng ông ta phải giết chết người!
Thấy nắm đấm chỉ cách cánh mũi một centimet những cậu bé vẫn không hề có phản ứng gì.
Ông lão không nhịn được mà phát ra tiếng cười "Khà khà khà" thật to.
Bộp.
Một bàn tay mũm mĩm nhỏ bé đột nhiên giơ lên, trực tiếp chặn lấy nắm đấm có khí thế hung ác đó.
"Ông cụ, là ông muốn đánh Tiểu Kha, vậy thì đừng có mà trách tôi đấy."
Giọng sữa truyền đến tai ông lão, lúc đó ông ta chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh đang ập đến.
Ông ta muốn rút tay lại nhưng cho dù có làm thế nào thì nắm đấm đó vẫn không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay trắng sữa của cậu.
Bop!
Một cái tát làm cho ông ta bay thẳng vào tường, toàn bộ bức tường trực tiếp bị lõm vào.
Ông lão áo trắng loạng choạng vùng vẫy thoát ra khỏi tường.
Vài chiếc răng trong miệng ông ta đã rơi ra khỏi miệng, máu tươi không ngừng tuôn ra, trên mặt ông ta xuất hiện một dấu bàn tay màu đỏ nho nhỏ.
"Quái vật!"
Bop!
Adv