Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ăn Mày Tu Tiên

Chương 120: C120: Tôm hùm hoàng đế hấp



Nhà hàng Tân Gia Nam, đám người Vương Văn Nhã đã đặt một phòng bao.
Vợ chồng nhà họ Đỗ vừa mừng vừa lo. Lúc nãy ở bên ngoài, bọn họ đã chú ý đến phòng ăn này rất đắt đỏ. Mức giá trên bảng hiệu đã viết rất rõ phòng bao có chi phí thấp nhất là 8888.
Mức giá này đủ cho nhà bọn họ ăn uống trong vài tháng, nếu nói không đau lòng là giả.
Nhân viên phục vụ đi vào, cung kính đưa thực đơn cho cha Đỗ. Cha Đỗ nhận lấy thực đơn liếc nhìn món ăn, bàn tay đang cầm thực đơn bỗng run rẩy.
Tôm hùm hoàng đế hấp: 4888.
Phật nhảy tường đặc sản: 3888.
Bát Tiên Quá Hải Náo La Hán: 3666.
Súp cá trắm đen: 2888.

Anh ấy gượng cười hai tiếng, rồi đưa thực đơn cho Vương Tư Kỳ, ngoài miệng nói mình không biết chọn món gì.

Vương Tư Kỳ nhận lấy thực đơn nhìn sơ qua, sau đó nói với nhân viên phục vụ: “Mang hết món đặc sản trong nhà hàng lên đây cho tôi.”
Sau đó cô ấy hỏi em trai muốn uống gì.
Tiểu Kha chẳng hề nghĩ ngợi đã trả lời ngay: “Coca.”
Adv
Vương Tư Kỳ nhắm mắt lại, không hiểu tại sao em trai lại thích đồ ăn nhanh và Coca đến thế.
Nhân viên phục vụ nhận lấy thực đơn, cung kính cúi người rời đi.
Một bàn thức ăn được mang lên, trông có vẻ vô cùng xa hoa, màu sắc sặc sỡ.
Mẹ Đỗ lén chụp ảnh lại gửi vào nhóm bạn thân, khóe miệng khẽ cong lên.
Ăn uống no say xong, Tiểu Kha thấy trên bàn vẫn còn một con tôm hùm thì hơi không nỡ lãng phí.
Cậu vén áo lên, vỗ bụng nhỏ tròn vo: “Bụng nhỏ ơi bụng nhỏ, alo bụng nhỏ, có thể ăn tôm hùm tiếp không?”
Hành động này đã khiến vợ chồng nhà họ Đỗ cười lớn. Hai người nhìn Tiểu Kha bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Không thể không nói, Tiểu Kha thật sự rất khiến người khác yêu thích.
Đỗ Tử Mặc chọc vào bụng cậu, ngạc nhiên nói: “Không hổ là anh Kha, anh còn có thể nói chuyện với bụng ư?”
Adv
Tiểu Kha tự tin gật đầu, nói cho Đỗ Tử Mặc biết, bụng nhỏ của mình nói ăn không nổi nữa.
Vương Văn Nhã bật cười, đặc biệt căn dặn nhân viên phục vụ gói tôm hùm lại, bằng không có lẽ em trai sẽ nhớ nhung cả ngày.

Ra khỏi phòng bao, mọi người đã đi tới quầy thanh toán.
Cha Đỗ khá lúng túng, anh ấy rất muốn giành trả tiền, dù gì người ta cũng là khách mà. Có điều lúc nhân viên thu ngân hờ hững nói ra chi phí là ba mươi bảy nghìn, anh ấy đã hóa đá tại chỗ.
“Bao nhiêu cơ?”
Vương Tư Kỳ đang định trả tiền, Tiểu Kha ở bên cạnh đã kéo áo cô ấy: “Chị ơi, Tử Mặc là bạn của em. Em có tiền nên em sẽ thanh toán.”
Cô ấy khẽ gật đầu, em trai ngày càng hiểu chuyện rồi.
Tiểu Kha lấy iphone 14Pro ra, mở số dư Wechat, một dãy số dài hiện ra khiến vợ chồng nhà họ Đỗ hoa mắt.
Mẹ Đỗ ấp úng nói với chồng mình: “Hình như số dư của Tiểu Kha… có hai mươi triệu…”
“Bao nhiêu cơ?”
Chỉ trong hai mươi giây ngắn ngủi, anh ấy đã bị khiếp sợ hai lần. Không biết tại sao tim anh ấy lại nhói đau, choáng váng mặt mày.
Thanh toán xong, đoàn người lại quay về xe.
Nhìn thời gian, Vương Văn Nhã khẽ nhướng mày mỉm cười, có thể đi tới hiện trường hoạt động để chuẩn bị mọi việc rồi.

Tiếng động cơ vang lên, ba chiếc Rolls-Royce chạy thẳng đến quảng trường Tiên Đình.
Trong phòng khách sạn Tiên Đình, Vương Tâm Như kích động lựa chọn trang phục, quần áo mặc thử đã chất thành đống ở trên giường.
Một cô gái mặc váy dài màu xanh lục đang ngồi ngay ngắn trên sofa. Đôi mắt cô ấy trong veo, sáng như sao, mái tóc màu bạc giống như thác nước xõa sau lưng.
Cô ấy khẽ cười nhìn Vương Tâm Như, lông mày cong cong như trăng lưỡi liềm. Dù không nhúc nhích cũng có thể khiến người khác cảm nhận được vẻ đoan trang của cô ấy.
Nhất là đôi tay ngọc ngà này, thon dài trắng trẻo giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt dẹp.
Vương Tâm Như phiền não ném váy trắng trong tay xuống, nói với cô gái đằng sau: “Em tám, em đừng nhìn chị nữa, mau giúp chị chọn trang phục đi.”
Giọng điệu của cô gái đang ngồi trên sofa vô cùng dịu dàng: “Chị Tâm Như, chị mặc bộ nào cũng đẹp hết đó, nên không cần phải chọn gì cả.”
Vương Tâm Như lại ném một chiếc váy công chúa màu hồng phấn xuống, cau mày mắng: “Khó chọn quá đi. Lát nữa phải gặp mặt em trai đấy, Nhạc Nhạc, em không thay đồ à?”
Cô gái đang ngồi trên sofa là người đánh đàn dương cầm cấp quốc bảo – Vương Nhạc Nhạc. Đồng thời cũng là chị của Tiểu Kha, xếp thứ tám trong nhà, cũng là người nhỏ nhất trong tám chị em.


Chương trước Chương tiếp
Loading...