Ăn Mày Tu Tiên
Chương 117: C117: Giống như thường lệ
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Kha đã sớm kích động đứng dưới lâu đợi mọi người đi xuống.
Nghe dì Lam đi mua rau về nói, hiện bên ngoài đang rất náo nhiệt.
Giống như thường lệ, mọi người đang dùng bữa ở dưới lầu.
Tiểu Kha mong đợi nhìn mọi người, đôi mắt lấp lánh ánh sao, trong lòng sốt sắng nói.
“Sao còn chưa tặng quà cho mình nữa? Mong đợi quá đi!”
Hôm qua cậu đã nghe Đỗ Tử Mặc nói, mọi người sẽ tặng quà, được mặc quần áo mới vào ngày sinh nhật. Còn có đồ chơi, đồ ăn vặt và bánh kem nữa.
Tiểu Kha sốt sắng đi tới đi lui trong phòng khách, định mở miệng dò hỏi rồi lại thôi.
Cậu nghĩ thầm, chắc buổi trưa mọi người sẽ tặng quà cho mình thôi.
Vương Nhạc Hạo nghi ngờ nhìn chằm chằm con trai đang đi tới đi lui trong phòng khách, rồi khẽ hỏi Trần Tuệ: “Con trai đang làm gì vậy? Hình như rất sốt sắng.”
Trần Tuệ quan sát một hồi, lạnh nhạt đáp: “Có lẽ là muốn đến chỗ con bé năm chơi đó. Hôm qua con trai rất kích động.”
Tiểu Kha thật sự không nhịn nổi nữa, thế là đi tới trước mặt Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã đang uống trà, thăm dò nhắc nhở: “Chị, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Kha đúng không ạ?”
Vương Tư Kỳ đặt tách trà xuống, hờ hững đáp: “Ừm, là hôm nay đó.”
“Sau đó thì sao?”
Tim cậu khẽ run lên, căng thẳng đợi chị trả lời.
Adv
Vương Văn Nhã bỗng ồ lên.
Tiểu Kha còn tưởng chị đã hiểu ý của mình, thế là kích động nhìn chị tư.
Vương Văn Nhã lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo từ đằng sau đưa cho cậu.
Tim của Tiểu Kha đập thình thịch, cười hì hì xé hộp trước mặt hai người.
Cậu vừa xé vừa nói chị là tốt nhất bằng giọng sữa.
Sau khi hộp được xé ra, nụ cười của cậu cũng cứng đờ trên mặt.
“Vòng… vòng cổ ư?” Tiểu Kha máy móc thốt ra mấy chữ.
Trong hộp lẳng lặng đựng một vòng cổ còn có cả dây dắt.
Vương Tư Kỳ khẽ cười nói: “Đây là vòng cổ cho chó mà chị tư của em đã tỉ mỉ lựa chọn. Sợ hôm nay Tiểu Hắc sẽ chạy loạn khi dẫn theo nó.”
Adv
Đùng!
Trong lòng Tiểu Kha vang lên tiếng sấm sét giữa trời quang.
Mũi cậu chua xót, có một loại kích động muốn rơi nước mắt.
Quà sinh nhật mà chị tặng cho mình là vòng cổ cho chó ư? Tại sao không thể là thứ khác, dù chỉ là một con gấu bông sói vui vẻ?
Cậu tủi thân cầm lấy vòng cổ và dây dắt, bước từng bước về phía Tiểu Hắc.
Nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của em trai, Vương Tư Kỳ đã nhíu chặt mày: “Chị tư, liệu chúng ta làm vậy có ổn không?”