Án Mạng Đằng Sau “Lễ Trao Giải Trắng”
Chương 4
Nữ minh tinh kia cũng chỉ là minh tinh tuyến ba tuyến bốn, cô ta nhìn đạo diễn Lý, giọng nói run rẩy: “Tôi cũng bị ông dàn xếp để cưỡng ép, ông còn dám nói là tôi dụ dỗ ông sao? Lúc đó tiền bối Khương Viện sắp kết hôn rồi, cô ấy có thể coi trọng cái gì ở ông chứ?”
Tuy đạo diễn Lý bị còng tay trói chặt trên ghế, nhưng vẫn không ngừng giãy giụa: “Coi trọng cái gì? Đương nhiên là coi trọng tài nguyên trong tay tôi!”
Lời ông ta vừa dứt, Lưu Sở vừa mới nhận giải Nữ chính xuất sắc nhất đã bước tới tát ông ta một cái.
Hiển nhiên đạo diễn Lý không thể chấp nhận sự sỉ nhục như vậy, bắt đầu nhổ nước bọt, chửi bậy.
Lưu Sở túm tóc ông ta ra sau, ép ông ta đau đớn há miệng, sau đó dùng quả bóng cao su nhét vào miệng ông ta.
Cuối cùng ông ta cũng im lặng.
Nhưng nữ diễn viên vừa lên tiếng đã sớm khóc không thành tiếng.
Trình Ngọc thu hồi tầm mắt, quay sang màn hình, hỏi: “Tôi đổi cách hỏi vậy, ba ngày trước khi trao giải, trên mạng lan truyền một đoạn video ‘Khương Viện cùng nhiều người’, những ai đã tham gia?”
Nghe thấy câu này, chị Viên trừng to hai mắt, liều mạng lắc đầu: “Trình Ngọc, đừng hỏi nữa.”
Thân thể Trình Ngọc nghiêng về phía trước: “Chị cũng có thể không nói, nhưng tiếp theo sẽ là, c.h.ế.t ngay bây giờ.”
Toàn thân chị Viên run rẩy vì sợ hãi, cuối cùng, chị ta như hạ quyết tâm gì đó, bắt đầu khai ra tên từng người:
“Lý Đức Trung, Vương Học Nghĩa, Lưu Dịch Minh, Từ Việt…”
Mỗi lần nói ra một cái tên, ánh mắt Trình Ngọc lại tối đi một phần.
Tôi bay lên, muốn đưa tay che tai anh ấy, nhưng dù thế nào cũng không thể chạm vào anh ấy.
Tôi không muốn nhớ lại những ngày tháng gian nan đau khổ này, cũng không muốn, người tôi yêu thương tiếp tục đau khổ vì những gì tôi đã phải trải qua.
Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể nhìn, nhìn cơn giận trong mắt anh ấy dần trở nên dữ dội.
Chị Viên nói ra hết mười mấy cái tên mới dừng lại.
Còn những người bị điểm danh, đều phẫn nộ mắng chửi.
Không phải đang mắng chị Viên thì là đang mắng tôi dâm đãng.
Nhưng Trình Ngọc không có ý định cứ bỏ qua cho chị Viên như vậy: “Trong đoạn video lan truyền, người quay phim là một giọng nữ, cô ta là ai?”
Đôi mắt chị Viên đã trở nên đục ngầu, khàn giọng van xin: “Trình Ngọc, tha cho tôi đi, tôi muốn sống, tôi muốn sống, tha cho tôi đi…”
Trình Ngọc mân mê chiếc điều khiển từ xa trong tay, dường như muốn kích hoạt dòng điện một lần nữa, Chung Phi bước tới giữ lấy cánh tay anh ấy:
“Chị ta nói đủ rồi, bây giờ anh mà g.i.ế.c chị ta, sẽ không còn ai nói cho anh biết sự thật.”
Trình Ngọc quay đầu, đôi mắt đỏ ngầu như có máu: “Là chị ta tự tay đưa A Viện cho bọn họ!”
Chung Phi lấy khăn giấy: “Với tính cách của Khương Viện, những chuyện này không đủ để cô ấy tự sát theo cách cực đoan như vậy, nhất định còn có uẩn khúc khác.”
Chung Phi nói không sai.
Nếu chỉ có một chuyện như vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi thế giới này.
Nhưng từ trước đến nay đối phương chưa từng để lại cho tôi con đường sống.
Trình Ngọc như lấy lại bình tĩnh, giơ tay tắt màn hình lớn, quay sang mười mấy người vừa rồi.
13
Nói thật, mười năm nay Trình Ngọc và Chung Phi giấu giếm quá kỹ.
Đến nỗi trước đây phần lớn trong số mười mấy người này đều kết giao huynh đệ với Trình Ngọc.
Nhìn thấy Trình Ngọc cầm rìu đi về phía họ, có người nhịn không được lên tiếng:
“Xin lỗi, chúng ta giao tình thế nào, cậu còn không tin tôi?”
Trình Ngọc không thèm nhìn người nọ lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt Lý Đức Trung, đạo diễn Lý.
Anh ấy ngẩng đầu hỏi nữ minh tinh vừa lên tiếng: “Những gì cô nói là sự thật?”
Nữ minh tinh miễn cưỡng ngừng khóc nức nở: “Những gì tôi nói đều là sự thật, trong điện thoại của ông ta… hẳn là còn lưu lại một số bằng chứng.”
Trình Ngọc gật đầu, rút quả bóng cao su nhét trong miệng đạo diễn Lý ra, giơ cao cây rìu.
Cùng với một tiếng kêu thảm thiết, ngón út của Lý Đức Trung rơi xuống.
Máu tươi phun ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ bộ vest trên người ông ta.
Trong không khí đột nhiên thoang thoảng mùi khai nồng nặc.
Trình Ngọc nhìn ông ta, lại giơ cây rìu lên: “Bây giờ, nói cho tôi biết, những ai đã tham gia? Nếu không nói, hoặc là lừa gạt tôi, lần sau thứ tôi chặt sẽ không chỉ là ngón tay.”
Lý Đức Trung run rẩy nói ra danh sách.
Không khác mấy so với những gì chị Viên nói lúc nãy.
Những kẻ vừa rồi còn hò hét lúc này đã im lặng.
Trình Ngọc đi đến trước mặt người nói chuyện giao tình, nhìn anh ta với vẻ cười như không cười:
“Bây giờ, anh thấy giao tình của chúng ta là cái thá gì?”
Tên kia sợ hãi tột độ, chỉ biết mở miệng cầu xin: “Là bọn họ ép tôi, không phải tôi muốn như vậy. Nếu tôi không làm cùng bọn họ thì tôi sẽ chết. Người anh em, tôi thật sự là bị ép buộc bất đắc dĩ! Cậu phải tin tôi!”
Trình Ngọc nhìn anh ta, cười lạnh một tiếng: “Chúng ta, chơi một trò chơi mới đi.”
Tuy đạo diễn Lý bị còng tay trói chặt trên ghế, nhưng vẫn không ngừng giãy giụa: “Coi trọng cái gì? Đương nhiên là coi trọng tài nguyên trong tay tôi!”
Lời ông ta vừa dứt, Lưu Sở vừa mới nhận giải Nữ chính xuất sắc nhất đã bước tới tát ông ta một cái.
Hiển nhiên đạo diễn Lý không thể chấp nhận sự sỉ nhục như vậy, bắt đầu nhổ nước bọt, chửi bậy.
Lưu Sở túm tóc ông ta ra sau, ép ông ta đau đớn há miệng, sau đó dùng quả bóng cao su nhét vào miệng ông ta.
Cuối cùng ông ta cũng im lặng.
Nhưng nữ diễn viên vừa lên tiếng đã sớm khóc không thành tiếng.
Trình Ngọc thu hồi tầm mắt, quay sang màn hình, hỏi: “Tôi đổi cách hỏi vậy, ba ngày trước khi trao giải, trên mạng lan truyền một đoạn video ‘Khương Viện cùng nhiều người’, những ai đã tham gia?”
Nghe thấy câu này, chị Viên trừng to hai mắt, liều mạng lắc đầu: “Trình Ngọc, đừng hỏi nữa.”
Thân thể Trình Ngọc nghiêng về phía trước: “Chị cũng có thể không nói, nhưng tiếp theo sẽ là, c.h.ế.t ngay bây giờ.”
Toàn thân chị Viên run rẩy vì sợ hãi, cuối cùng, chị ta như hạ quyết tâm gì đó, bắt đầu khai ra tên từng người:
“Lý Đức Trung, Vương Học Nghĩa, Lưu Dịch Minh, Từ Việt…”
Mỗi lần nói ra một cái tên, ánh mắt Trình Ngọc lại tối đi một phần.
Tôi bay lên, muốn đưa tay che tai anh ấy, nhưng dù thế nào cũng không thể chạm vào anh ấy.
Tôi không muốn nhớ lại những ngày tháng gian nan đau khổ này, cũng không muốn, người tôi yêu thương tiếp tục đau khổ vì những gì tôi đã phải trải qua.
Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể nhìn, nhìn cơn giận trong mắt anh ấy dần trở nên dữ dội.
Chị Viên nói ra hết mười mấy cái tên mới dừng lại.
Còn những người bị điểm danh, đều phẫn nộ mắng chửi.
Không phải đang mắng chị Viên thì là đang mắng tôi dâm đãng.
Nhưng Trình Ngọc không có ý định cứ bỏ qua cho chị Viên như vậy: “Trong đoạn video lan truyền, người quay phim là một giọng nữ, cô ta là ai?”
Đôi mắt chị Viên đã trở nên đục ngầu, khàn giọng van xin: “Trình Ngọc, tha cho tôi đi, tôi muốn sống, tôi muốn sống, tha cho tôi đi…”
Trình Ngọc mân mê chiếc điều khiển từ xa trong tay, dường như muốn kích hoạt dòng điện một lần nữa, Chung Phi bước tới giữ lấy cánh tay anh ấy:
“Chị ta nói đủ rồi, bây giờ anh mà g.i.ế.c chị ta, sẽ không còn ai nói cho anh biết sự thật.”
Trình Ngọc quay đầu, đôi mắt đỏ ngầu như có máu: “Là chị ta tự tay đưa A Viện cho bọn họ!”
Chung Phi lấy khăn giấy: “Với tính cách của Khương Viện, những chuyện này không đủ để cô ấy tự sát theo cách cực đoan như vậy, nhất định còn có uẩn khúc khác.”
Chung Phi nói không sai.
Nếu chỉ có một chuyện như vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi thế giới này.
Nhưng từ trước đến nay đối phương chưa từng để lại cho tôi con đường sống.
Trình Ngọc như lấy lại bình tĩnh, giơ tay tắt màn hình lớn, quay sang mười mấy người vừa rồi.
13
Nói thật, mười năm nay Trình Ngọc và Chung Phi giấu giếm quá kỹ.
Đến nỗi trước đây phần lớn trong số mười mấy người này đều kết giao huynh đệ với Trình Ngọc.
Nhìn thấy Trình Ngọc cầm rìu đi về phía họ, có người nhịn không được lên tiếng:
“Xin lỗi, chúng ta giao tình thế nào, cậu còn không tin tôi?”
Trình Ngọc không thèm nhìn người nọ lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt Lý Đức Trung, đạo diễn Lý.
Anh ấy ngẩng đầu hỏi nữ minh tinh vừa lên tiếng: “Những gì cô nói là sự thật?”
Nữ minh tinh miễn cưỡng ngừng khóc nức nở: “Những gì tôi nói đều là sự thật, trong điện thoại của ông ta… hẳn là còn lưu lại một số bằng chứng.”
Trình Ngọc gật đầu, rút quả bóng cao su nhét trong miệng đạo diễn Lý ra, giơ cao cây rìu.
Cùng với một tiếng kêu thảm thiết, ngón út của Lý Đức Trung rơi xuống.
Máu tươi phun ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ bộ vest trên người ông ta.
Trong không khí đột nhiên thoang thoảng mùi khai nồng nặc.
Trình Ngọc nhìn ông ta, lại giơ cây rìu lên: “Bây giờ, nói cho tôi biết, những ai đã tham gia? Nếu không nói, hoặc là lừa gạt tôi, lần sau thứ tôi chặt sẽ không chỉ là ngón tay.”
Lý Đức Trung run rẩy nói ra danh sách.
Không khác mấy so với những gì chị Viên nói lúc nãy.
Những kẻ vừa rồi còn hò hét lúc này đã im lặng.
Trình Ngọc đi đến trước mặt người nói chuyện giao tình, nhìn anh ta với vẻ cười như không cười:
“Bây giờ, anh thấy giao tình của chúng ta là cái thá gì?”
Tên kia sợ hãi tột độ, chỉ biết mở miệng cầu xin: “Là bọn họ ép tôi, không phải tôi muốn như vậy. Nếu tôi không làm cùng bọn họ thì tôi sẽ chết. Người anh em, tôi thật sự là bị ép buộc bất đắc dĩ! Cậu phải tin tôi!”
Trình Ngọc nhìn anh ta, cười lạnh một tiếng: “Chúng ta, chơi một trò chơi mới đi.”