Ăn Hết Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 8
Editor: Quýt
Ngày hôm sau, mọi người ăn sáng xong, đạo diễn Trâu tuyên bố nhiệm vụ hôm nay.
Trồng cây, gánh nước và sửa đường.
Sau bài học đau đớn ngày hôm qua, các khách mời đã thận trọng hơn rất nhiều, không dám đưa ra quyết định qua loa.
Đạo diễn Trâu nói: “Hôm nay sẽ căn cứ vào trình tự hoàn thành nhiệm vụ của mọi người để tiến hành chọn bữa tối, bữa tối chia làm ba cấp bậc thượng, trung, hạ.”
“Tôi tiết lộ trước, hạng nhất chính là bữa cơm thịnh soạn!”
Khương Đào nghe thấy bốn chữ “bữa cơm thịnh soạn” liền không ngồi yên được.
“Vậy thì đi mau thôi!”
“Đừng vội.” Đạo diễn Trâu nói, “Chúng ta sẽ chia đội trước.”
“Vì để tránh giống như hôm qua, có nhiệm vụ chỉ có một người làm, có nhiệm vụ thì chen chúc người, hôm nay mỗi nhiệm vụ chỉ có hai chỗ, ai tới trước thì được.”
“Vì để công bằng, chơi oẳn tù tì đi!”
Khương Đào không nghĩ tới, cô tung hoành thế gian nhiều năm, cuối cùng vậy mà thua ở trong trò oẳn tù tì này.
Cô và Đường Ngữ Hạ bị bắt đi sửa đường.
Đường Ngữ Hạ còn tức giận hành động hôm qua của Khương Đào, hơn nữa tối qua cô ấy và Nhạc Hủy nói chuyện phiếm, Nhạc Hủy còn nói không ít lịch sử đen tối của Khương Đào cho cô ấy biết.
Cô ấy luôn tập luyện ở nước ngoài, cho nên không biết quá nhiều những chuyện trong nước, không nghĩ tới Khương Đào lại là dạng người này, ấn tượng đối với cô càng kém, dọc đường đi cũng không nói chuyện với cô, cực kỳ lạnh nhạt.
Nhưng trong đầu Khương Đào chỉ nghĩ tới bữa tối xa hoa, căn bản không để ý đến cô ấy.
Đường Ngữ Hạ giận dỗi mà kết quả không đổi lấy được nửa ánh mắt của Khương Đào, càng buồn bực hơn.
Đến nơi, tổ chương trình đưa nón bảo hộ, khẩu trang và găng tay cho hai người, nhiệm vụ hai người phải làm chính là vận chuyển xi măng.
Đường Ngữ Hạ nhìn chiếc xe đẩy bẩn thỉu và bùn đất trên quần áo bảo hộ, theo bản năng nhíu mày.
Nhưng Khương Đào đã nhanh chóng thay quần áo bảo hộ, bắt đầu khuân xi măng lên xe đẩy.
Một bao, hai bao, ba bao,…
Chẳng mấy chốc, những bao xi măng đã được chất đầy lên xe.
Công nhân bên cạnh tốt bụng khuyên nhủ: “Cô gái, rất nặng đó, đừng chuyển một lần nhiều như vậy.”
“Không sao, tôi có thể làm được.”
Khương Đào nói xong, nhẹ nhàng nhấc xe lên đẩy đi.
Trông cô làm nhẹ nhàng giống như đó là một chiếc xe bông vậy.
Nhóm công nhân đều sợ ngây người.
Họ vốn tưởng rằng cô gái này gầy yếu xinh đẹp, nào ngờ vậy mà có thể làm việc như một người đàn ông thực thụ.
Đường Ngữ Hạ thấy Khương Đào đã bắt đầu làm việc, cho dù không muốn nhưng cũng ghét bị so sánh với cô, đành chịu đựng thay đồ bảo hộ.
Cô ấy thấy Khương Đào nhẹ nhàng di chuyển một xe xi măng, còn tưởng rằng rất dễ dàng, kết quả đẩy một lúc lâu mà bao xi măng không chút sứt mẻ gì.
Còn ở bên kia, Khương Đào đã quay về chuyển chuyến thứ hai.
Đường Ngữ Hạ: “…”
Cô vẫn là con người sao?!
Khuân vác xi măng là một việc vất vả lại tẻ nhạt, đặc biệt là đối với minh tinh thường ngày được cưng chiều.
Nhưng Khương Đào không hề than mệt, cô khuân vác những bao xi măng còn nặng hơn mình mà bước đi thật nhanh.
Khuôn mặt nhỏ của cô dính bụi đất, lại không ảnh hưởng đến nhan sắc xinh đẹp của cô, ngược lại bởi vì đôi mắt sáng ngời ngập tràn sự chờ mong của cô mà càng đẹp lạ hơn.
Trương Sách thật sự xúc động.
Ngày hôm qua, Khương Đào toàn lách quy tắc, hắn vốn tưởng rằng hôm nay cô cũng làm vậy, không nghĩ tới cô cố gắng như vậy khiến cho hắn phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Hắn chú ý tới Khương Đào luôn lẩm bẩm gì đó, tò mò cô đang nói gì nên dẫn người quay phim đến gần một chút.
Sau đó hắn nghe thấy Khương Đào lẩm bẩm: “Tiến độ tới gần bữa cơm thịnh soạn 10%... 20%... 30%...”
Trương Sách: “…”
Cuối cùng là hắn hiểu nhầm rồi!!
Đến trước giờ cơm trưa, Khương Đào đã làm được hơn phân nửa nhiệm vụ.
Hai người ăn cơm trưa cùng các công nhân.
Sau buổi làm quen sáng nay, các công nhân không quá câu nệ nữa, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với họ.
Trò chuyện một lát, đề tài chuyển sang đồ ăn.
Quản đốc nói: “Mấy năm trước, có một con lợn rừng chạy từ trên núi xuống ăn hoa màu, suýt nữa còn làm người khác bị thương, thị trấn cho rất nhiều nhân tài đi mới đánh chết nó, trong thôn còn ăn thịt lợn rừng đấy.”
Khương Đào: (?﹃?)
Trương Sách ho khan: “Lợn rừng cũng là động vật được quốc gia bảo vệ.”
Khương Đào: “…”
Khi tỉnh dậy, thức ăn của cô đều trở thành động vật được bảo vệ, thế giới này có thể tốt hơn được hay không!!
Các công nhân khác cũng thảo luận.
“Trên núi cũng không thấy lợn rừng nhiều năm rồi nhỉ?”
“Ai bảo thế, lần trước trạm lâm nghiệp còn phát thông báo, nói là phát hiện dấu vết của lợn rừng, bảo mọi người phải cẩn thận đấy.”
Những chuyện kế tiếp không còn liên quan đến đồ ăn.
Khương Đào không có hứng thú, vội vàng ăn cơm xong, hoạt động một chút rồi lại tiếp tục vận chuyển xi măng.
Đường Ngữ Hạ làm một buổi sáng, cảm thấy còn mệt hơn so với khi tập luyện vũ đạo mười tiếng liên tục, vốn tưởng rằng giữa trưa có thể nghỉ một lát, không ngờ Khương Đào lại đua như vậy.
Cô ấy từng nghe Nhạc Hủy nói, Khương Đào vì muốn nổi tiếng mà mua được tin cái bàn giả của tổ chương trình, dựa vào việc gặm bàn mà xây dựng hình tượng ham ăn.
Hơn nữa do biểu hiện ngày hôm qua mà Khương Đào trong lòng cô ấy đã trở thành người vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn.
Cô ấy khẽ cắn môi.
Không thể yếu thế!
Không thể để mình bị so sánh với con người giả tạo như Khương Đào được!
Dưới tinh thần này, Đường Ngữ Hạ bùng nổ sức mạnh.
Nhờ sự nỗ lực của hai người, không đến một tiếng đồng hồ, họ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa theo nguồn tin đáng tin cậy từ Trương Sách, hai người đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.
Khương Đào: “A! Bữa cơm thịnh soạn!!”
Đường Ngữ Hạ ở bên cạnh đã mệt tới nỗi đến ngón tay cũng không nâng nổi.
Trương Sách thông báo cho họ một tin xấu, để nhường đường cho xe chở xi măng mà xe chở bọn họ đã đi rồi, họ phải đi bộ quay về trại.
Đường Ngữ Hạ: “!!!”
Nhưng đạo diễn rất nghiêm minh, Đường Ngữ Hạ chỉ có thể dùng hai chân quay trở về.
Khương Đào tưởng tượng đến bữa ăn xa hoa, tâm tình tốt cực kỳ.
Nếu không phải Trương Sách nói, cần hai người đi về cùng nhau lấy cơm tối, cô đã chạy ngay về trại một mình rồi.
Cô nhìn Đường Ngữ Hạ nhích từng bước một, vì để mau chóng được ăn cơm, cô đã kiến nghị: “Hay là tôi đi tìm quản đốc mượn một cái xe con, chở cô về nhé?”
Đường Ngữ Hạ: “?!!”
Đường Ngữ Hạ thấy biểu cảm tha thiết của Khương Đào, trong lòng cô ấy càng căng thẳng.
Cô ấy đương nhiên không tin Khương Đào muốn giúp, chỉ cảm thấy cô đang xây dựng hình tượng cho mình, vì thế tìm cách từ chối.
Khương Đào nhíu mày: “Nhưng mà cô đi quá chậm.”
“Đâu có!”
Đường Ngữ Hạ lập tức đi nhanh hơn.
Khương Đào cũng tăng tốc.
Hai người cô truy tôi đuổi, vậy mà trở thành phân đoạn thi đi bộ trên đường cái.
Đám người Trương Sách bị bỏ lại ở xa: “… Bao tải đầu cầu!!!”
-
Hai người chỉ lo thi chạy cũng không nghe đám người Trương Sách phía sau gọi, chờ đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện ra họ đã lạc đường.
Con đường bê tông trắng như tuyết kéo dài đến tận núi, hai bên đường có vài tiếng chim, trên đường không một bóng người, khá là yên tĩnh.
Nhiệt độ trên núi thấp, hơi lạnh thổi qua làn da mướt mồ hôi khiến cô ấy nổi da gà.
Đường Ngữ Hạ rùng mình, chà xát cánh tay.
Cô ấy càng oán trách Khương Đào, nếu không phải so với cô, bản thân cũng không đến mức chạy đến nơi quỷ quái này.
Đột nhiên trên núi dường như truyền đến tiếng “Ầm ầm ầm”.
Đường Ngữ Hạ hoảng sợ, bắt lấy Khương Đào: “Cô nghe thấy tiếng gì không?”
“Có!”
Khương Đào khịt mũi, chậm rãi mỉm cười.
“Nghe thấy, là tiếng đồ ăn đưa tới cửa.”
Đường Ngữ Hạ: “???”
Đúng lúc này, cô ấy thấy một bóng đen lao xuống núi với tốc độ cực nhanh, một vài bụi cây nhỏ bé vì cản đường mà thậm chí bị nó đâm qua.
Chỉ trong nháy mắt, nó cũng không bị cản trở mà xuất hiện trước mặt hai người.
Là lợn rừng!
Đường Ngữ Hạ lần đầu tiên tiếp xúc gần với lợn rừng như vậy, sợ tới mức không phát ra tiếng.
Lúc này cô ấy nghe thấy một giọng nói trầm ổn vang lên.
“Đứng ra sau lưng tôi đi.”
Đường Ngữ Hạ đã ngẩn người, theo bản năng nghe lời.
Bóng dáng mảnh khảnh phía trước lại tựa như núi, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
Đối mặt với con lợn rừng, Khương Đào không lùi mà tiến lên lao về phía nó.
Lúc này mấy người Trương Sách cuối cùng cũng đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng này, họ sợ hãi đến mức giọng nói đều thay đổi.
“Không…”
Nhưng mà vào lúc mọi người đều cho rằng Khương Đào chắc chắn sẽ chết thì con lợn rừng vốn đã vọt tới trước mặt, dường như đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, nó hét lên rồi liều mạng phanh gấp lại.
Nhưng mà thân thể cao lớn của nó không chuyển hướng kịp, lao về phía tây như con ruồi không đầu, cuối cùng đụng vào vách xi măng, chết tại chỗ.
Tất cả mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Miệng của Trương Sách còn không ngậm lại được.
Qua một lát sau, bọn họ mới phản ứng lại, một người trong đoàn quay lập tức gọi điện báo nguy, Trương Sách và một người quay phim cẩn thận tới gần hai người Khương Đào.
Khương Đào vừa thấy Trương Sách đến liền nhớ tới chuỗi động vật được quốc gia bảo hộ, lập tức lùi lại nắm lấy chân lợn rừng, giải thích: “Tôi không có giết nó, là tự nó đụng chết!”
Trương Sách: “…”
Cô cho là tôi không nhìn thấy nước miếng ở khóe miệng cô sao?!
Hắn cũng không quan tâm con lợn rừng rốt cuộc chết như thế nào, khàn giọng nói: “Cô… cô có sao không?”
Khương Đào lắc đầu: “Không sao.”
Ở sau lưng cô, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Tôi có sao.”
Đường Ngữ Hạ xấu hổ nói: “Tôi… tôi trật chân.”
Ai ngờ được Khương Đào một mình ở phía trước không bị thương, cô ấy chỉ việc đứng ở đằng sau mà bị trật chân.
Cảnh sát và mấy người đạo diễn Trâu rất nhanh cũng chạy tới.
Ai cũng không nghĩ tới vậy mà sẽ có chuyện nguy hiểm như vậy xảy ra.
Lợn rừng là động vật tương đối nguy hiểm, không chỉ có da dày thịt béo, lực va đập cực lớn, nó cắn càng kinh hơn, kể cả mấy người đàn ông cường tráng cũng không làm gì được nó, huống chi là hai cô gái như Khương Đào và Đường Ngữ Hạ.
Tuy rằng người báo cảnh sát cũng đã nói rằng không có thương vong nhưng cảnh sát vẫn điều xe cấp cứu đến.
Tới nơi, bọn họ phát hiện lợn rừng đã hoàn toàn lạnh toát, hai cô gái đều không bị thương, Đường Ngữ Hạ bị trẹo chân nhưng vết thương này đừng nói là động tới gân cốt, chỉ cần thoa thuốc một đêm là tốt rồi.
Đúng là làm quá lên!
Mà sau khi mọi người nghe Trương Sách kể mọi chuyện xong đều im lặng.
Mẹ nó càng kỳ quái hơn là sao!!
Ngày hôm sau, mọi người ăn sáng xong, đạo diễn Trâu tuyên bố nhiệm vụ hôm nay.
Trồng cây, gánh nước và sửa đường.
Sau bài học đau đớn ngày hôm qua, các khách mời đã thận trọng hơn rất nhiều, không dám đưa ra quyết định qua loa.
Đạo diễn Trâu nói: “Hôm nay sẽ căn cứ vào trình tự hoàn thành nhiệm vụ của mọi người để tiến hành chọn bữa tối, bữa tối chia làm ba cấp bậc thượng, trung, hạ.”
“Tôi tiết lộ trước, hạng nhất chính là bữa cơm thịnh soạn!”
Khương Đào nghe thấy bốn chữ “bữa cơm thịnh soạn” liền không ngồi yên được.
“Vậy thì đi mau thôi!”
“Đừng vội.” Đạo diễn Trâu nói, “Chúng ta sẽ chia đội trước.”
“Vì để tránh giống như hôm qua, có nhiệm vụ chỉ có một người làm, có nhiệm vụ thì chen chúc người, hôm nay mỗi nhiệm vụ chỉ có hai chỗ, ai tới trước thì được.”
“Vì để công bằng, chơi oẳn tù tì đi!”
Khương Đào không nghĩ tới, cô tung hoành thế gian nhiều năm, cuối cùng vậy mà thua ở trong trò oẳn tù tì này.
Cô và Đường Ngữ Hạ bị bắt đi sửa đường.
Đường Ngữ Hạ còn tức giận hành động hôm qua của Khương Đào, hơn nữa tối qua cô ấy và Nhạc Hủy nói chuyện phiếm, Nhạc Hủy còn nói không ít lịch sử đen tối của Khương Đào cho cô ấy biết.
Cô ấy luôn tập luyện ở nước ngoài, cho nên không biết quá nhiều những chuyện trong nước, không nghĩ tới Khương Đào lại là dạng người này, ấn tượng đối với cô càng kém, dọc đường đi cũng không nói chuyện với cô, cực kỳ lạnh nhạt.
Nhưng trong đầu Khương Đào chỉ nghĩ tới bữa tối xa hoa, căn bản không để ý đến cô ấy.
Đường Ngữ Hạ giận dỗi mà kết quả không đổi lấy được nửa ánh mắt của Khương Đào, càng buồn bực hơn.
Đến nơi, tổ chương trình đưa nón bảo hộ, khẩu trang và găng tay cho hai người, nhiệm vụ hai người phải làm chính là vận chuyển xi măng.
Đường Ngữ Hạ nhìn chiếc xe đẩy bẩn thỉu và bùn đất trên quần áo bảo hộ, theo bản năng nhíu mày.
Nhưng Khương Đào đã nhanh chóng thay quần áo bảo hộ, bắt đầu khuân xi măng lên xe đẩy.
Một bao, hai bao, ba bao,…
Chẳng mấy chốc, những bao xi măng đã được chất đầy lên xe.
Công nhân bên cạnh tốt bụng khuyên nhủ: “Cô gái, rất nặng đó, đừng chuyển một lần nhiều như vậy.”
“Không sao, tôi có thể làm được.”
Khương Đào nói xong, nhẹ nhàng nhấc xe lên đẩy đi.
Trông cô làm nhẹ nhàng giống như đó là một chiếc xe bông vậy.
Nhóm công nhân đều sợ ngây người.
Họ vốn tưởng rằng cô gái này gầy yếu xinh đẹp, nào ngờ vậy mà có thể làm việc như một người đàn ông thực thụ.
Đường Ngữ Hạ thấy Khương Đào đã bắt đầu làm việc, cho dù không muốn nhưng cũng ghét bị so sánh với cô, đành chịu đựng thay đồ bảo hộ.
Cô ấy thấy Khương Đào nhẹ nhàng di chuyển một xe xi măng, còn tưởng rằng rất dễ dàng, kết quả đẩy một lúc lâu mà bao xi măng không chút sứt mẻ gì.
Còn ở bên kia, Khương Đào đã quay về chuyển chuyến thứ hai.
Đường Ngữ Hạ: “…”
Cô vẫn là con người sao?!
Khuân vác xi măng là một việc vất vả lại tẻ nhạt, đặc biệt là đối với minh tinh thường ngày được cưng chiều.
Nhưng Khương Đào không hề than mệt, cô khuân vác những bao xi măng còn nặng hơn mình mà bước đi thật nhanh.
Khuôn mặt nhỏ của cô dính bụi đất, lại không ảnh hưởng đến nhan sắc xinh đẹp của cô, ngược lại bởi vì đôi mắt sáng ngời ngập tràn sự chờ mong của cô mà càng đẹp lạ hơn.
Trương Sách thật sự xúc động.
Ngày hôm qua, Khương Đào toàn lách quy tắc, hắn vốn tưởng rằng hôm nay cô cũng làm vậy, không nghĩ tới cô cố gắng như vậy khiến cho hắn phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Hắn chú ý tới Khương Đào luôn lẩm bẩm gì đó, tò mò cô đang nói gì nên dẫn người quay phim đến gần một chút.
Sau đó hắn nghe thấy Khương Đào lẩm bẩm: “Tiến độ tới gần bữa cơm thịnh soạn 10%... 20%... 30%...”
Trương Sách: “…”
Cuối cùng là hắn hiểu nhầm rồi!!
Đến trước giờ cơm trưa, Khương Đào đã làm được hơn phân nửa nhiệm vụ.
Hai người ăn cơm trưa cùng các công nhân.
Sau buổi làm quen sáng nay, các công nhân không quá câu nệ nữa, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với họ.
Trò chuyện một lát, đề tài chuyển sang đồ ăn.
Quản đốc nói: “Mấy năm trước, có một con lợn rừng chạy từ trên núi xuống ăn hoa màu, suýt nữa còn làm người khác bị thương, thị trấn cho rất nhiều nhân tài đi mới đánh chết nó, trong thôn còn ăn thịt lợn rừng đấy.”
Khương Đào: (?﹃?)
Trương Sách ho khan: “Lợn rừng cũng là động vật được quốc gia bảo vệ.”
Khương Đào: “…”
Khi tỉnh dậy, thức ăn của cô đều trở thành động vật được bảo vệ, thế giới này có thể tốt hơn được hay không!!
Các công nhân khác cũng thảo luận.
“Trên núi cũng không thấy lợn rừng nhiều năm rồi nhỉ?”
“Ai bảo thế, lần trước trạm lâm nghiệp còn phát thông báo, nói là phát hiện dấu vết của lợn rừng, bảo mọi người phải cẩn thận đấy.”
Những chuyện kế tiếp không còn liên quan đến đồ ăn.
Khương Đào không có hứng thú, vội vàng ăn cơm xong, hoạt động một chút rồi lại tiếp tục vận chuyển xi măng.
Đường Ngữ Hạ làm một buổi sáng, cảm thấy còn mệt hơn so với khi tập luyện vũ đạo mười tiếng liên tục, vốn tưởng rằng giữa trưa có thể nghỉ một lát, không ngờ Khương Đào lại đua như vậy.
Cô ấy từng nghe Nhạc Hủy nói, Khương Đào vì muốn nổi tiếng mà mua được tin cái bàn giả của tổ chương trình, dựa vào việc gặm bàn mà xây dựng hình tượng ham ăn.
Hơn nữa do biểu hiện ngày hôm qua mà Khương Đào trong lòng cô ấy đã trở thành người vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn.
Cô ấy khẽ cắn môi.
Không thể yếu thế!
Không thể để mình bị so sánh với con người giả tạo như Khương Đào được!
Dưới tinh thần này, Đường Ngữ Hạ bùng nổ sức mạnh.
Nhờ sự nỗ lực của hai người, không đến một tiếng đồng hồ, họ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa theo nguồn tin đáng tin cậy từ Trương Sách, hai người đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.
Khương Đào: “A! Bữa cơm thịnh soạn!!”
Đường Ngữ Hạ ở bên cạnh đã mệt tới nỗi đến ngón tay cũng không nâng nổi.
Trương Sách thông báo cho họ một tin xấu, để nhường đường cho xe chở xi măng mà xe chở bọn họ đã đi rồi, họ phải đi bộ quay về trại.
Đường Ngữ Hạ: “!!!”
Nhưng đạo diễn rất nghiêm minh, Đường Ngữ Hạ chỉ có thể dùng hai chân quay trở về.
Khương Đào tưởng tượng đến bữa ăn xa hoa, tâm tình tốt cực kỳ.
Nếu không phải Trương Sách nói, cần hai người đi về cùng nhau lấy cơm tối, cô đã chạy ngay về trại một mình rồi.
Cô nhìn Đường Ngữ Hạ nhích từng bước một, vì để mau chóng được ăn cơm, cô đã kiến nghị: “Hay là tôi đi tìm quản đốc mượn một cái xe con, chở cô về nhé?”
Đường Ngữ Hạ: “?!!”
Đường Ngữ Hạ thấy biểu cảm tha thiết của Khương Đào, trong lòng cô ấy càng căng thẳng.
Cô ấy đương nhiên không tin Khương Đào muốn giúp, chỉ cảm thấy cô đang xây dựng hình tượng cho mình, vì thế tìm cách từ chối.
Khương Đào nhíu mày: “Nhưng mà cô đi quá chậm.”
“Đâu có!”
Đường Ngữ Hạ lập tức đi nhanh hơn.
Khương Đào cũng tăng tốc.
Hai người cô truy tôi đuổi, vậy mà trở thành phân đoạn thi đi bộ trên đường cái.
Đám người Trương Sách bị bỏ lại ở xa: “… Bao tải đầu cầu!!!”
-
Hai người chỉ lo thi chạy cũng không nghe đám người Trương Sách phía sau gọi, chờ đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện ra họ đã lạc đường.
Con đường bê tông trắng như tuyết kéo dài đến tận núi, hai bên đường có vài tiếng chim, trên đường không một bóng người, khá là yên tĩnh.
Nhiệt độ trên núi thấp, hơi lạnh thổi qua làn da mướt mồ hôi khiến cô ấy nổi da gà.
Đường Ngữ Hạ rùng mình, chà xát cánh tay.
Cô ấy càng oán trách Khương Đào, nếu không phải so với cô, bản thân cũng không đến mức chạy đến nơi quỷ quái này.
Đột nhiên trên núi dường như truyền đến tiếng “Ầm ầm ầm”.
Đường Ngữ Hạ hoảng sợ, bắt lấy Khương Đào: “Cô nghe thấy tiếng gì không?”
“Có!”
Khương Đào khịt mũi, chậm rãi mỉm cười.
“Nghe thấy, là tiếng đồ ăn đưa tới cửa.”
Đường Ngữ Hạ: “???”
Đúng lúc này, cô ấy thấy một bóng đen lao xuống núi với tốc độ cực nhanh, một vài bụi cây nhỏ bé vì cản đường mà thậm chí bị nó đâm qua.
Chỉ trong nháy mắt, nó cũng không bị cản trở mà xuất hiện trước mặt hai người.
Là lợn rừng!
Đường Ngữ Hạ lần đầu tiên tiếp xúc gần với lợn rừng như vậy, sợ tới mức không phát ra tiếng.
Lúc này cô ấy nghe thấy một giọng nói trầm ổn vang lên.
“Đứng ra sau lưng tôi đi.”
Đường Ngữ Hạ đã ngẩn người, theo bản năng nghe lời.
Bóng dáng mảnh khảnh phía trước lại tựa như núi, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
Đối mặt với con lợn rừng, Khương Đào không lùi mà tiến lên lao về phía nó.
Lúc này mấy người Trương Sách cuối cùng cũng đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng này, họ sợ hãi đến mức giọng nói đều thay đổi.
“Không…”
Nhưng mà vào lúc mọi người đều cho rằng Khương Đào chắc chắn sẽ chết thì con lợn rừng vốn đã vọt tới trước mặt, dường như đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, nó hét lên rồi liều mạng phanh gấp lại.
Nhưng mà thân thể cao lớn của nó không chuyển hướng kịp, lao về phía tây như con ruồi không đầu, cuối cùng đụng vào vách xi măng, chết tại chỗ.
Tất cả mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Miệng của Trương Sách còn không ngậm lại được.
Qua một lát sau, bọn họ mới phản ứng lại, một người trong đoàn quay lập tức gọi điện báo nguy, Trương Sách và một người quay phim cẩn thận tới gần hai người Khương Đào.
Khương Đào vừa thấy Trương Sách đến liền nhớ tới chuỗi động vật được quốc gia bảo hộ, lập tức lùi lại nắm lấy chân lợn rừng, giải thích: “Tôi không có giết nó, là tự nó đụng chết!”
Trương Sách: “…”
Cô cho là tôi không nhìn thấy nước miếng ở khóe miệng cô sao?!
Hắn cũng không quan tâm con lợn rừng rốt cuộc chết như thế nào, khàn giọng nói: “Cô… cô có sao không?”
Khương Đào lắc đầu: “Không sao.”
Ở sau lưng cô, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Tôi có sao.”
Đường Ngữ Hạ xấu hổ nói: “Tôi… tôi trật chân.”
Ai ngờ được Khương Đào một mình ở phía trước không bị thương, cô ấy chỉ việc đứng ở đằng sau mà bị trật chân.
Cảnh sát và mấy người đạo diễn Trâu rất nhanh cũng chạy tới.
Ai cũng không nghĩ tới vậy mà sẽ có chuyện nguy hiểm như vậy xảy ra.
Lợn rừng là động vật tương đối nguy hiểm, không chỉ có da dày thịt béo, lực va đập cực lớn, nó cắn càng kinh hơn, kể cả mấy người đàn ông cường tráng cũng không làm gì được nó, huống chi là hai cô gái như Khương Đào và Đường Ngữ Hạ.
Tuy rằng người báo cảnh sát cũng đã nói rằng không có thương vong nhưng cảnh sát vẫn điều xe cấp cứu đến.
Tới nơi, bọn họ phát hiện lợn rừng đã hoàn toàn lạnh toát, hai cô gái đều không bị thương, Đường Ngữ Hạ bị trẹo chân nhưng vết thương này đừng nói là động tới gân cốt, chỉ cần thoa thuốc một đêm là tốt rồi.
Đúng là làm quá lên!
Mà sau khi mọi người nghe Trương Sách kể mọi chuyện xong đều im lặng.
Mẹ nó càng kỳ quái hơn là sao!!