Ăn Hết Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 75
Trans: Thanh Long
#Tần Ngộ quá thê thảm#
#Tần Ngộ mũ xanh#
Hot Search trên weibo trực tiếp tăng cao.
[Cái gì??? Tần Ngộ có bạn gái rồi?]
[Không phải không phải, là một chương trình giải trí, phát trực tiếp tên là “Hiện trường vụ án”, vô cùng hài]
[Không ai biết rằng, với tư cách là một Ngộ Kiến, khi nhìn thấy hai hotsearch này mà cười đến đau cả quai hàm, cái này là làm sao vậy nhỉ]
[Tôi không thể ngờ được rằng, anh Tần lại là người ngây thơ như vậy, tôi cười sắp chết rồi]
[Trợ giúp chủ đề trên hotsearch, để cho sau khi anh Tần quay xong chương trình sẽ xấu hổ hahaha]
Càng lúc càng nhiều khán giả tò mò, sôi nổi ấn vào xem, vừa vào thì đều không ra được.
Tần Ngộ bi phẫn nhìn từng người có mặt tại đây.
Bọn họ đều có đôi có cặp, đến cả hoàng hậu cũng có mờ ám với tướng quân, chỉ có mình anh cô đơn lẻ loi, có mỗi đối tượng trật đường ray cùng mình thì lại bị mình hạ độc chết.
Lúc Tần Ngộ vừa mới nhận nhân vật, còn cảm thấy bản thân diễn là một vai tra nam, hiện tại xem ra, ở đây có ai là không tra hơn anh chứ.
Thẩm Chi Diễn: “Bệ hạ hãy bình tĩnh một chút, chí ít hiện tại người vẫn còn hoàng vị.”
Tần Ngộ nghĩ một chút nhưng đột nhiên phản ứng lại: “Thẩm Chi Diễn ý của cậu là gì, cái gì mà hiện tại vẫn còn hoàng vị?”
Thẩm Chi Diễn đã chuyển đề tài: “Nào chúng ta cùng nói về động cơ của mỗi người và cách gây án của hung thủ đi…”
Tần Ngộ: “Thẩm Chi Diễn cậu mau giải thích!”
Thẩm Chi Diễn quay đầu lại: “Bệ hạ, thần tên là Thẩm thừa tướng, Thẩm Chi Diễn là ai, thần không quen biết!”
Tần Ngộ: “...”
[Hahahah anh Tần là một người đàn ông thật thê thảm]
[Hahahaha cười chết mất, anh Tần không chỉ đội nhiều nón xanh như vậy, còn bị chất vấn việc thoát vai, anh ấy sẽ không bị bóng ma tâm lý đối với show hiện trường vụ án từ lúc này đấy chứ]
[Lúc trước có rất nhiều blogger nói quan hệ cá nhân giữa Thẩm Chi Diễn và Tần Ngộ rất tốt, lúc đó tôi còn không tin, nhưng sau khi xem xong chương trình này thì tôi tin rồi, hahaha chỉ có anh em mới có thể hố nhau như vậy]
[Thẩm thừa tướng phong thái tao nhã, có tài năng vượt bậc hơn người lại bởi vì Khương phi thanh mai trúc mã của anh, sau khi vào cung ăn không đủ no mà tức giận nổi binh tạo phản, triều đại nhà Tần đã bị cắt đứt, vừa đáng thương vừa đáng trách]
[Hahahaha vừa hài hước vừa hợp lý như vậy, sao bạn có thể làm được thế!]
[Sáng tác của người anh em phía trên đó, xin hỏi tôi có thể mua được ở đâu]
[Hahahaha đậu, tuy tôi đẩy thuyền CP Thẩm Khương này, chỉ là cũng quá khác thường rồi]
Tần Ngộ tự mình bi thương, những người khác đã trực tiếp bỏ qua anh, bắt đầu thảo luận động cơ và cách giết người của hung thủ.
Tần Ngộ: “…”
Trẫm còn là hoàng đế à!
Các người có còn công lý nữa không!!
Bởi vì đã xác định được vương phi là bị đầu độc chết, thế nên hiện tại cần phải tìm ra ai mới là người đầu độc chết vương phi.
Nếu như nói về động cơ, thực ra người nào cũng có.
Khương Đào và Thẩm Chi Diễn bị vương phi bắt gặp hẹn riêng, hoàng hậu bởi vì muốn thanh trừng hoàng cung, mà Tang Hằng là vì phát hiện vương phi cho mình đội nón xanh, thế nên định giết cô ta, hơn nữa anh ta còn không cẩn thận lỡ miệng nói ra anh ta vốn muốn giết cả hoàng thượng.
Tần Ngộ: “???”
Anh đột nhiên ý thức được cái gì, quay đầu nhìn về phía những người khác, biểu cảm nguy hiểm: “Mọi người… sẽ không phải đều có ý định như vậy chứ?”
Thẩm Chi Diễn mỉm cười: “Có một vài chuyện không nên biết quá rõ thì tốt hơn.”
Tần Ngộ: “!”
[Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, hahaha]
[Hahaha mọi người quá đáng quá, không chỉ đội nón xanh cho anh Tần mà còn muốn giết anh ấy]
[Làm hoàng đế làm đến cái mức như này của anh Tần quả thật là không dễ dàng hahaha]
[Tiêu đề của tập này không phải là cái chết của vương phi mà là ký ức buồn khổ của Tần Ngộ hahahaha]
[Mẹ ơi tôi cười đến đau cả bụng, tôi muốn kiện tổ làm chương trình lừa gạt, vì sao một chương trình suy luận thoải mái nghiêm túc như vậy, cả quá trình đều tập trung những điều hài hước như này]
Mọi người tuy là hài hước thì hài hước nhưng lúc nên nghiêm túc suy luận thì vẫn rất nghiêm túc.
“Trước mắt mọi người đều có động cơ gây án, cũng có đủ thời gian gây án và cơ hội tiếp xúc với vương phi.” Thẩm Chi Diễn nghiêm túc nói ra suy luận: “Thế nên vòng thu thập chứng cứ tiếp theo, chúng ta một mặt tìm kiếm thuốc độc, đồng thời cũng phải xác định, thuốc độc này rốt cuộc là vào trong người của vương phi như thế nào…”
Anh dựa theo chứng cứ hiện tại, lần lượt phân tích cách thức gây án có thể của từng người.
Mãi cho đến chỗ của Khương Đào: “Khương phi, có cung nữ nói, lúc trước vương phi và nàng từng gặp mặt ở vườn ngự uyển, nàng đưa cho cô ấy ăn kẹo râu rồng, là thật sao?”
Khương Đào nhíu mày, lập tức phủ nhận: “Không có khả năng! Không có ai có thể cướp đồ ăn từ trong tay ta.”
Những người khác: “...”
Thẩm Chi Diễn: “Nàng phải nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, trừ hung thủ ra, không ai có thể nói dối.”
Khương Đào nói như đinh đóng cột: “Không có! Tuyệt đối không có!”
Thẩm Chi Diễn: “Được rồi, ta tin nàng.”
Tần Ngộ kinh ngạc nhìn anh: “Sao cậu đã tin tưởng rồi?! Không phải còn có lời khai của cung nữ sao?!”
Thẩm Chi Diễn: “Lời khai của cung nữ là thần bịa ra.”
Tần Ngộ: “...”
Thẩm Chi Diễn lấy ra một tờ giấy: “Đích thực có cung nữ nhìn thấy Khương phi cầm kẹo râu rồng đi vườn ngự uyển, đồng thời trong thời gian đó, vương phi cũng đi vườn ngự uyển, nếu như Khương phi muốn ra tay, thế thì đây là thời cơ tốt nhất. Tôi chỉ muốn lừa cô ấy một chút, nếu như cô ấy hạ độc, chắc chắn sẽ hoảng loạn, do dự, chí ít không có khả năng trả lời chắc chắn như vậy.”
Đám Tần Ngộ cầm tờ giấy đó, xác thực như lời anh nói.
Hơn nữa đây là chứng cứ, lúc trước Thẩm Chi Diễn vẫn chưa từng lấy ra, thế nhưng lại là vì để chuẩn bị lừa Khương Đào, người đàn ông này quá đáng sợ.
Thẩm Chi Diễn nói thẳng ra: “Tôi đích thực là vô cùng nghi ngờ Khương phi.”
Nhưng cũng chính là vì anh vừa mới lừa gạt, ngược lại khiến cho độ tình nghi của Khương Đào giảm đi không ít.
Lúc này, Tần Ngộ phản ứng lại: “Vì sao luôn là cậu đặt câu hỏi và hoài nghi, bản thân cậu cũng là người trong diện tình nghi lớn nhất."
Anh nghi ngờ đi vòng quanh Thẩm Chi Diễn hai vòng: “Dựa vào hiểu biết của tôi về cậu, lúc cậu vô cùng tích cực thường là có tật giật mình!”
[Ôi, chẳng lẽ anh Thẩm mới là hung thủ!]
[Có khả năng, tôi cảm thấy tiết tấu cả quá trình đều là anh Thẩm khống chế, những người khác đều bị anh ấy dắt mũi]
[May mà có anh Tần phát hiện ra sự khác thường của anh ấy]
Bị Tần Ngộ nhắc nhở, mọi người mới dần dần tỉnh táo lại.
Đích thực, vừa nãy đều là Thẩm Chi Diễn phân tích động cơ và cách gây án, cả quá trình đều là anh từng chút một dẫn tất cả mọi người đi, nếu như anh là hung thủ…
Người đàn ông này quả nhiên vô cùng đáng sợ.
Tần Ngộ tự cảm thấy mình đã túm được nhược điểm của Thẩm Chi Diễn: “Phân tích vừa nãy của cậu, tất cả những chỗ không có lợi cho cậu đều bị cậu che giấu hết, nhưng thực ra, ở đây người có động cơ lớn nhất lại chính là cậu, cấp bách nhất cũng chính là cậu, hơn nữa, dòng thời gian của cậu cũng tự do nhất…”
Tần Ngộ càng nói càng cảm thấy, nói không chừng Thẩm Chi Diễn thực sự có khả năng là hung thủ.
Mới đầu, anh cho rằng bản thân là hung thủ, suy cho cùng rượu độc là anh ban tặng cho vương phi.
Nhưng hiện tại xem ra, vương phi có khả năng không có uống chén rượu độc đó mà mỗi người ở đây đều có khả năng hạ độc, thế nên hung thủ có khả năng không phải là anh.
Tuy khả năng bản thân không phải là hung thủ này khiến cho Tần Ngộ hơi bực bội.
Nhưng nếu như có thể tìm ra được Thẩm Chi Diễn là hung thủ thực sự, anh vẫn sẽ không kiềm chế được mà vui vẻ.
Thẩm Chi Diễn bất lực nói: “Tôi thực sự không phải là hung thủ.”
Nhưng Tần Ngộ đã không tin tưởng anh nữa.
Vòng thu thập chứng cứ thứ hai bắt đầu, càng lúc càng xuất hiện nhiều chứng cứ.
Mọi người cũng không có dáng vẻ chơi đùa như lúc mới đầu nữa, ngoại trừ Thẩm Chi Diễn và Đoạn Nhạc Nhạc, gần như chỗ của ai cũng tìm thấy thuốc độc.
Đoạn Nhạc Nhạc là định dùng dao giết vương phi, chỉ là vẫn chưa kịp ra tay, vương phi đã chết rồi, những người khác cũng đã loại bỏ được tình nghi.
Cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Chi Diễn và Khương Đào, hung thủ nhất định là một trong hai người họ.
Chỉ là hành vi trước đó của Thẩm Chi Diễn khiến cho trong lòng mọi người đều cho rằng Thẩm Chi Diễn không có thuốc độc ngược lại là người khả nghi nhất.
Thẩm Chi Diễn hỏi: “Tôi không có thuốc độc thì làm sao gây án được?”
Tần Ngộ cười lạnh: “Vấn đề này, lúc trước ở trên người Nhạc phi, không phải cậu đã từng đặt ra giả thiết rồi sao? Cô ấy có cơ hội lấy được thuốc độc của Tang thân vương, thì cậu cũng có khả năng lấy được thuốc độc của Khương Đào, hơn nữa, lúc trước cậu luôn chuyển nghi ngờ lên người Khương phi, chắc là vì muốn cho bọn tôi nghi ngờ Khương phi!”
Tang Linh hít một hơi lạnh, nhíu mày nói: “Cô ấy dù sao cũng là thanh mai trúc mã của ngươi, sao ngươi có thể tuyệt tình như thế?”
Khương Đào cũng nhìn sang hướng Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn nhìn Khương Đào: “Khương Khương, nàng tin tưởng ta không?”
Vẻ mặt Khương Đào do dự.
Tang Linh lập tức kéo Khương Đào ra đằng sau mình: “Đàn ông đều không phải thứ tốt lành gì.”
Tần Ngộ, Tang Hằng: “...”
Chị, chị mắng thì mắng đừng đánh đồng tất cả được không!
Nhưng trải qua lượt suy luận thứ nhất, cán cân trong lòng mọi người đều nghiêng về phía Thẩm Chi Diễn chính là hung thủ.
Tuy hiện tại không hề có chứng cứ chỉ ra là Thẩm Chi Diễn, nhưng bọn họ chỉ cảm thấy là do bản thân vẫn chưa tìm thấy thôi.
Bắt đầu bỏ phiếu.
Mọi người đi vào trong phòng bỏ phiếu.
Phiếu của bọn họ tạm thời sẽ không để khán giả xem mà là sau khi bí mật được hé lộ thì mới để cho khán giả biết.
Bình luận trên màn hình ồn ào nghị luận.
[Tôi bắt đầu cảm thấy anh Thẩm có vấn đề, anh ấy quả nhiên là hung thủ!]
[Anh Tần đã thông minh hơn!! Anh Thẩm biểu hiện xuất sắc như vậy, thế mà cũng bị anh Tần phát hiện ra kẽ hở]
[Không sai, không sai, đoạn suy luận sau đó của anh Tần đúng là quá đỉnh!]
[Yếu ớt nói một câu, hình tượng này của anh Thẩm tôi cảm thấy có vẻ hơi sai sai, rõ ràng tập trước chiều Khương Khương như thế, vì sao tập sau lại khiến cho Khương Khương chịu oan? Tôi cảm thấy dựa vào hiểu biết của anh Thẩm đối với nhân vật, chắc sẽ không phạm phải sai lầm như vậy…]
[Tôi đột nhiên có một suy đoán vừa to gan vừa đáng sợ…]
Lúc này, sau khi kết thúc bỏ phiếu, tất cả mọi người đều đi đến đại điện.
Một nhân viên ăn mặc giống thái giám đứng bên cạnh công bố: “Kết quả bỏ phiếu cuối cùng, Thẩm thừa tướng 5 phiếu, Khương phi 1 phiếu.”
Thẩm Chi Diễn lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Nhưng những người khác lại không hề kinh ngạc.
Bọn họ chắc chắn là tất cả đều bầu cho Thẩm Chi Diễn, còn về phiếu đó của Khương Đào, chắc chắn là Thẩm Chi Diễn bỏ.
Đến thời khắc cuối cùng, còn không quên dội nước bẩn lên người thanh mai trúc mã của mình.
Tra nam!
Nhưng mà câu tiếp theo của tiểu thái giám mới khiến cho bọn họ sững sờ.
“Trong đó, những người bầu cho Thẩm thừa tướng lần lượt là: Tần đế, Tang hoàng hậu, Nhạc Phi, Tang thân vương và bản thân Thẩm thừa tướng.”
“!!!”
[!!!]
Nếu như Thẩm Chi Diễn bỏ phiếu cho mình thế phiếu của Khương Đào là…
Khương Đào đi ra: “Tôi bỏ phiếu cho tôi.”
Tang Linh sốt ruột: “Vì sao em lại bỏ phiếu cho mình, cái này không phải làm cho chiến thắng đã về đến tay rồi lại ra đi à?”
Khương Đào lắc đầu: “Không phải, em mới là hung thủ.”
“!!!”
[!!!]
Tất cả mọi người đều bị choáng váng bởi sự chuyển hướng liên tiếp này.
Người không thể tin nổi nhất trong số đó chính là Tần Ngộ, anh mở to mắt: “Làm sao có thể! Lúc trước Thẩm Chi Diễn hắt nước bẩn cho cô như vậy…”
Anh đột nhiên đơ ra.
Anh ý thức được, bản thân dường như lại bị Thẩm Chi Diễn trêu đùa.
Thẩm Chi Diễn đích thực vẫn luôn dẫn dắt tiết tấu, nhưng anh dẫn dắt tiết tấu không phải là hướng về Khương Đào mà là bản thân anh.
Chẳng trách Tần Ngộ cảm thấy sai sai.
Dùng hiểu biết của anh đối với Thẩm Chi Diễn, nếu cậu ta thực sự muốn lừa gạt người khác, tuyệt đối sẽ không để lộ ra nhiều kẽ hở như vậy, giống như là đang đợi bị người khác vạch trần vậy.
Hơn nữa anh đã quên mất, tạo hình của nhân vật Thẩm thừa tướng này là yêu sâu đậm Khương phi, thế nên Thẩm Chi Diễn tuyệt đối không có khả năng khiến cho Khương phi cõng nồi đen.
Tất cả những gì Thẩm Chi Diễn làm chỉ là vì muốn giúp rửa sạch nghi ngờ cho Khương Đào.
Thực ra nếu bình tĩnh lại chút, chưa chắc đã không phát hiện ra tính toán của Thẩm Chi Diễn.
Nhưng Thẩm Chi Diễn hiểu rõ Tần Ngộ.
Kéo Tần Ngộ vào trong tính toán này.
Mà bản thân anh còn thực sự bị cái suy nghĩ vạch trần Thẩm Chi Diễn, tìm ra sự thật làm đầu óc choáng váng.
Cho rằng cậu ta thực sự là hung thủ, thực ra lại hoàn toàn rơi vào tính toán của cậu ta, từng bước từng bước đi vào, trở thành khẩu súng hoàn thành tất cả của cậu ta.
Sự khác nhau nghiêng trời lệch đất giữa trước và sau này khiến cho Tần Ngộ vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cậu thế mà lại lừa dối!”
Tuy Thẩm Chi Diễn bị trói nhưng thái độ vẫn rất ung dung: “Từ đầu đến cuối tôi chưa từng nói dối.”
“Tôi chỉ là đánh lạc hướng mọi người.”
[Đúng vậy, anh Thẩm đích thực không làm trái với quy tắc, anh chỉ là đánh đổi tất cả để bảo vệ Khương Đào]
[Ông đây muốn khóc to, Thẩm Chi Diễn sao anh lại vừa đẹp trai vừa nặng tình như vậy!!]
[Huhuhu!! “Tôi chỉ đánh lạc hướng mọi người” đúng thật là muốn khóc, rõ ràng anh gánh hết tội thay cho cô ấy, vì sao lại nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy!!]
[Hóa ra câu anh hỏi Khương Khương “Nàng có tin ta không?” đó là có ý này, thế mà đến bây giờ tôi mới hiểu rõ]
[Xin lỗi, từ giây phút này tôi chính thức muốn đẩy thuyền CP Sinh Khương, vừa tàn nhẫn vừa ngọt ngào, chết mất thôi!]
#Tần Ngộ quá thê thảm#
#Tần Ngộ mũ xanh#
Hot Search trên weibo trực tiếp tăng cao.
[Cái gì??? Tần Ngộ có bạn gái rồi?]
[Không phải không phải, là một chương trình giải trí, phát trực tiếp tên là “Hiện trường vụ án”, vô cùng hài]
[Không ai biết rằng, với tư cách là một Ngộ Kiến, khi nhìn thấy hai hotsearch này mà cười đến đau cả quai hàm, cái này là làm sao vậy nhỉ]
[Tôi không thể ngờ được rằng, anh Tần lại là người ngây thơ như vậy, tôi cười sắp chết rồi]
[Trợ giúp chủ đề trên hotsearch, để cho sau khi anh Tần quay xong chương trình sẽ xấu hổ hahaha]
Càng lúc càng nhiều khán giả tò mò, sôi nổi ấn vào xem, vừa vào thì đều không ra được.
Tần Ngộ bi phẫn nhìn từng người có mặt tại đây.
Bọn họ đều có đôi có cặp, đến cả hoàng hậu cũng có mờ ám với tướng quân, chỉ có mình anh cô đơn lẻ loi, có mỗi đối tượng trật đường ray cùng mình thì lại bị mình hạ độc chết.
Lúc Tần Ngộ vừa mới nhận nhân vật, còn cảm thấy bản thân diễn là một vai tra nam, hiện tại xem ra, ở đây có ai là không tra hơn anh chứ.
Thẩm Chi Diễn: “Bệ hạ hãy bình tĩnh một chút, chí ít hiện tại người vẫn còn hoàng vị.”
Tần Ngộ nghĩ một chút nhưng đột nhiên phản ứng lại: “Thẩm Chi Diễn ý của cậu là gì, cái gì mà hiện tại vẫn còn hoàng vị?”
Thẩm Chi Diễn đã chuyển đề tài: “Nào chúng ta cùng nói về động cơ của mỗi người và cách gây án của hung thủ đi…”
Tần Ngộ: “Thẩm Chi Diễn cậu mau giải thích!”
Thẩm Chi Diễn quay đầu lại: “Bệ hạ, thần tên là Thẩm thừa tướng, Thẩm Chi Diễn là ai, thần không quen biết!”
Tần Ngộ: “...”
[Hahahah anh Tần là một người đàn ông thật thê thảm]
[Hahahaha cười chết mất, anh Tần không chỉ đội nhiều nón xanh như vậy, còn bị chất vấn việc thoát vai, anh ấy sẽ không bị bóng ma tâm lý đối với show hiện trường vụ án từ lúc này đấy chứ]
[Lúc trước có rất nhiều blogger nói quan hệ cá nhân giữa Thẩm Chi Diễn và Tần Ngộ rất tốt, lúc đó tôi còn không tin, nhưng sau khi xem xong chương trình này thì tôi tin rồi, hahaha chỉ có anh em mới có thể hố nhau như vậy]
[Thẩm thừa tướng phong thái tao nhã, có tài năng vượt bậc hơn người lại bởi vì Khương phi thanh mai trúc mã của anh, sau khi vào cung ăn không đủ no mà tức giận nổi binh tạo phản, triều đại nhà Tần đã bị cắt đứt, vừa đáng thương vừa đáng trách]
[Hahahaha vừa hài hước vừa hợp lý như vậy, sao bạn có thể làm được thế!]
[Sáng tác của người anh em phía trên đó, xin hỏi tôi có thể mua được ở đâu]
[Hahahaha đậu, tuy tôi đẩy thuyền CP Thẩm Khương này, chỉ là cũng quá khác thường rồi]
Tần Ngộ tự mình bi thương, những người khác đã trực tiếp bỏ qua anh, bắt đầu thảo luận động cơ và cách giết người của hung thủ.
Tần Ngộ: “…”
Trẫm còn là hoàng đế à!
Các người có còn công lý nữa không!!
Bởi vì đã xác định được vương phi là bị đầu độc chết, thế nên hiện tại cần phải tìm ra ai mới là người đầu độc chết vương phi.
Nếu như nói về động cơ, thực ra người nào cũng có.
Khương Đào và Thẩm Chi Diễn bị vương phi bắt gặp hẹn riêng, hoàng hậu bởi vì muốn thanh trừng hoàng cung, mà Tang Hằng là vì phát hiện vương phi cho mình đội nón xanh, thế nên định giết cô ta, hơn nữa anh ta còn không cẩn thận lỡ miệng nói ra anh ta vốn muốn giết cả hoàng thượng.
Tần Ngộ: “???”
Anh đột nhiên ý thức được cái gì, quay đầu nhìn về phía những người khác, biểu cảm nguy hiểm: “Mọi người… sẽ không phải đều có ý định như vậy chứ?”
Thẩm Chi Diễn mỉm cười: “Có một vài chuyện không nên biết quá rõ thì tốt hơn.”
Tần Ngộ: “!”
[Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, hahaha]
[Hahaha mọi người quá đáng quá, không chỉ đội nón xanh cho anh Tần mà còn muốn giết anh ấy]
[Làm hoàng đế làm đến cái mức như này của anh Tần quả thật là không dễ dàng hahaha]
[Tiêu đề của tập này không phải là cái chết của vương phi mà là ký ức buồn khổ của Tần Ngộ hahahaha]
[Mẹ ơi tôi cười đến đau cả bụng, tôi muốn kiện tổ làm chương trình lừa gạt, vì sao một chương trình suy luận thoải mái nghiêm túc như vậy, cả quá trình đều tập trung những điều hài hước như này]
Mọi người tuy là hài hước thì hài hước nhưng lúc nên nghiêm túc suy luận thì vẫn rất nghiêm túc.
“Trước mắt mọi người đều có động cơ gây án, cũng có đủ thời gian gây án và cơ hội tiếp xúc với vương phi.” Thẩm Chi Diễn nghiêm túc nói ra suy luận: “Thế nên vòng thu thập chứng cứ tiếp theo, chúng ta một mặt tìm kiếm thuốc độc, đồng thời cũng phải xác định, thuốc độc này rốt cuộc là vào trong người của vương phi như thế nào…”
Anh dựa theo chứng cứ hiện tại, lần lượt phân tích cách thức gây án có thể của từng người.
Mãi cho đến chỗ của Khương Đào: “Khương phi, có cung nữ nói, lúc trước vương phi và nàng từng gặp mặt ở vườn ngự uyển, nàng đưa cho cô ấy ăn kẹo râu rồng, là thật sao?”
Khương Đào nhíu mày, lập tức phủ nhận: “Không có khả năng! Không có ai có thể cướp đồ ăn từ trong tay ta.”
Những người khác: “...”
Thẩm Chi Diễn: “Nàng phải nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, trừ hung thủ ra, không ai có thể nói dối.”
Khương Đào nói như đinh đóng cột: “Không có! Tuyệt đối không có!”
Thẩm Chi Diễn: “Được rồi, ta tin nàng.”
Tần Ngộ kinh ngạc nhìn anh: “Sao cậu đã tin tưởng rồi?! Không phải còn có lời khai của cung nữ sao?!”
Thẩm Chi Diễn: “Lời khai của cung nữ là thần bịa ra.”
Tần Ngộ: “...”
Thẩm Chi Diễn lấy ra một tờ giấy: “Đích thực có cung nữ nhìn thấy Khương phi cầm kẹo râu rồng đi vườn ngự uyển, đồng thời trong thời gian đó, vương phi cũng đi vườn ngự uyển, nếu như Khương phi muốn ra tay, thế thì đây là thời cơ tốt nhất. Tôi chỉ muốn lừa cô ấy một chút, nếu như cô ấy hạ độc, chắc chắn sẽ hoảng loạn, do dự, chí ít không có khả năng trả lời chắc chắn như vậy.”
Đám Tần Ngộ cầm tờ giấy đó, xác thực như lời anh nói.
Hơn nữa đây là chứng cứ, lúc trước Thẩm Chi Diễn vẫn chưa từng lấy ra, thế nhưng lại là vì để chuẩn bị lừa Khương Đào, người đàn ông này quá đáng sợ.
Thẩm Chi Diễn nói thẳng ra: “Tôi đích thực là vô cùng nghi ngờ Khương phi.”
Nhưng cũng chính là vì anh vừa mới lừa gạt, ngược lại khiến cho độ tình nghi của Khương Đào giảm đi không ít.
Lúc này, Tần Ngộ phản ứng lại: “Vì sao luôn là cậu đặt câu hỏi và hoài nghi, bản thân cậu cũng là người trong diện tình nghi lớn nhất."
Anh nghi ngờ đi vòng quanh Thẩm Chi Diễn hai vòng: “Dựa vào hiểu biết của tôi về cậu, lúc cậu vô cùng tích cực thường là có tật giật mình!”
[Ôi, chẳng lẽ anh Thẩm mới là hung thủ!]
[Có khả năng, tôi cảm thấy tiết tấu cả quá trình đều là anh Thẩm khống chế, những người khác đều bị anh ấy dắt mũi]
[May mà có anh Tần phát hiện ra sự khác thường của anh ấy]
Bị Tần Ngộ nhắc nhở, mọi người mới dần dần tỉnh táo lại.
Đích thực, vừa nãy đều là Thẩm Chi Diễn phân tích động cơ và cách gây án, cả quá trình đều là anh từng chút một dẫn tất cả mọi người đi, nếu như anh là hung thủ…
Người đàn ông này quả nhiên vô cùng đáng sợ.
Tần Ngộ tự cảm thấy mình đã túm được nhược điểm của Thẩm Chi Diễn: “Phân tích vừa nãy của cậu, tất cả những chỗ không có lợi cho cậu đều bị cậu che giấu hết, nhưng thực ra, ở đây người có động cơ lớn nhất lại chính là cậu, cấp bách nhất cũng chính là cậu, hơn nữa, dòng thời gian của cậu cũng tự do nhất…”
Tần Ngộ càng nói càng cảm thấy, nói không chừng Thẩm Chi Diễn thực sự có khả năng là hung thủ.
Mới đầu, anh cho rằng bản thân là hung thủ, suy cho cùng rượu độc là anh ban tặng cho vương phi.
Nhưng hiện tại xem ra, vương phi có khả năng không có uống chén rượu độc đó mà mỗi người ở đây đều có khả năng hạ độc, thế nên hung thủ có khả năng không phải là anh.
Tuy khả năng bản thân không phải là hung thủ này khiến cho Tần Ngộ hơi bực bội.
Nhưng nếu như có thể tìm ra được Thẩm Chi Diễn là hung thủ thực sự, anh vẫn sẽ không kiềm chế được mà vui vẻ.
Thẩm Chi Diễn bất lực nói: “Tôi thực sự không phải là hung thủ.”
Nhưng Tần Ngộ đã không tin tưởng anh nữa.
Vòng thu thập chứng cứ thứ hai bắt đầu, càng lúc càng xuất hiện nhiều chứng cứ.
Mọi người cũng không có dáng vẻ chơi đùa như lúc mới đầu nữa, ngoại trừ Thẩm Chi Diễn và Đoạn Nhạc Nhạc, gần như chỗ của ai cũng tìm thấy thuốc độc.
Đoạn Nhạc Nhạc là định dùng dao giết vương phi, chỉ là vẫn chưa kịp ra tay, vương phi đã chết rồi, những người khác cũng đã loại bỏ được tình nghi.
Cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Chi Diễn và Khương Đào, hung thủ nhất định là một trong hai người họ.
Chỉ là hành vi trước đó của Thẩm Chi Diễn khiến cho trong lòng mọi người đều cho rằng Thẩm Chi Diễn không có thuốc độc ngược lại là người khả nghi nhất.
Thẩm Chi Diễn hỏi: “Tôi không có thuốc độc thì làm sao gây án được?”
Tần Ngộ cười lạnh: “Vấn đề này, lúc trước ở trên người Nhạc phi, không phải cậu đã từng đặt ra giả thiết rồi sao? Cô ấy có cơ hội lấy được thuốc độc của Tang thân vương, thì cậu cũng có khả năng lấy được thuốc độc của Khương Đào, hơn nữa, lúc trước cậu luôn chuyển nghi ngờ lên người Khương phi, chắc là vì muốn cho bọn tôi nghi ngờ Khương phi!”
Tang Linh hít một hơi lạnh, nhíu mày nói: “Cô ấy dù sao cũng là thanh mai trúc mã của ngươi, sao ngươi có thể tuyệt tình như thế?”
Khương Đào cũng nhìn sang hướng Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn nhìn Khương Đào: “Khương Khương, nàng tin tưởng ta không?”
Vẻ mặt Khương Đào do dự.
Tang Linh lập tức kéo Khương Đào ra đằng sau mình: “Đàn ông đều không phải thứ tốt lành gì.”
Tần Ngộ, Tang Hằng: “...”
Chị, chị mắng thì mắng đừng đánh đồng tất cả được không!
Nhưng trải qua lượt suy luận thứ nhất, cán cân trong lòng mọi người đều nghiêng về phía Thẩm Chi Diễn chính là hung thủ.
Tuy hiện tại không hề có chứng cứ chỉ ra là Thẩm Chi Diễn, nhưng bọn họ chỉ cảm thấy là do bản thân vẫn chưa tìm thấy thôi.
Bắt đầu bỏ phiếu.
Mọi người đi vào trong phòng bỏ phiếu.
Phiếu của bọn họ tạm thời sẽ không để khán giả xem mà là sau khi bí mật được hé lộ thì mới để cho khán giả biết.
Bình luận trên màn hình ồn ào nghị luận.
[Tôi bắt đầu cảm thấy anh Thẩm có vấn đề, anh ấy quả nhiên là hung thủ!]
[Anh Tần đã thông minh hơn!! Anh Thẩm biểu hiện xuất sắc như vậy, thế mà cũng bị anh Tần phát hiện ra kẽ hở]
[Không sai, không sai, đoạn suy luận sau đó của anh Tần đúng là quá đỉnh!]
[Yếu ớt nói một câu, hình tượng này của anh Thẩm tôi cảm thấy có vẻ hơi sai sai, rõ ràng tập trước chiều Khương Khương như thế, vì sao tập sau lại khiến cho Khương Khương chịu oan? Tôi cảm thấy dựa vào hiểu biết của anh Thẩm đối với nhân vật, chắc sẽ không phạm phải sai lầm như vậy…]
[Tôi đột nhiên có một suy đoán vừa to gan vừa đáng sợ…]
Lúc này, sau khi kết thúc bỏ phiếu, tất cả mọi người đều đi đến đại điện.
Một nhân viên ăn mặc giống thái giám đứng bên cạnh công bố: “Kết quả bỏ phiếu cuối cùng, Thẩm thừa tướng 5 phiếu, Khương phi 1 phiếu.”
Thẩm Chi Diễn lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Nhưng những người khác lại không hề kinh ngạc.
Bọn họ chắc chắn là tất cả đều bầu cho Thẩm Chi Diễn, còn về phiếu đó của Khương Đào, chắc chắn là Thẩm Chi Diễn bỏ.
Đến thời khắc cuối cùng, còn không quên dội nước bẩn lên người thanh mai trúc mã của mình.
Tra nam!
Nhưng mà câu tiếp theo của tiểu thái giám mới khiến cho bọn họ sững sờ.
“Trong đó, những người bầu cho Thẩm thừa tướng lần lượt là: Tần đế, Tang hoàng hậu, Nhạc Phi, Tang thân vương và bản thân Thẩm thừa tướng.”
“!!!”
[!!!]
Nếu như Thẩm Chi Diễn bỏ phiếu cho mình thế phiếu của Khương Đào là…
Khương Đào đi ra: “Tôi bỏ phiếu cho tôi.”
Tang Linh sốt ruột: “Vì sao em lại bỏ phiếu cho mình, cái này không phải làm cho chiến thắng đã về đến tay rồi lại ra đi à?”
Khương Đào lắc đầu: “Không phải, em mới là hung thủ.”
“!!!”
[!!!]
Tất cả mọi người đều bị choáng váng bởi sự chuyển hướng liên tiếp này.
Người không thể tin nổi nhất trong số đó chính là Tần Ngộ, anh mở to mắt: “Làm sao có thể! Lúc trước Thẩm Chi Diễn hắt nước bẩn cho cô như vậy…”
Anh đột nhiên đơ ra.
Anh ý thức được, bản thân dường như lại bị Thẩm Chi Diễn trêu đùa.
Thẩm Chi Diễn đích thực vẫn luôn dẫn dắt tiết tấu, nhưng anh dẫn dắt tiết tấu không phải là hướng về Khương Đào mà là bản thân anh.
Chẳng trách Tần Ngộ cảm thấy sai sai.
Dùng hiểu biết của anh đối với Thẩm Chi Diễn, nếu cậu ta thực sự muốn lừa gạt người khác, tuyệt đối sẽ không để lộ ra nhiều kẽ hở như vậy, giống như là đang đợi bị người khác vạch trần vậy.
Hơn nữa anh đã quên mất, tạo hình của nhân vật Thẩm thừa tướng này là yêu sâu đậm Khương phi, thế nên Thẩm Chi Diễn tuyệt đối không có khả năng khiến cho Khương phi cõng nồi đen.
Tất cả những gì Thẩm Chi Diễn làm chỉ là vì muốn giúp rửa sạch nghi ngờ cho Khương Đào.
Thực ra nếu bình tĩnh lại chút, chưa chắc đã không phát hiện ra tính toán của Thẩm Chi Diễn.
Nhưng Thẩm Chi Diễn hiểu rõ Tần Ngộ.
Kéo Tần Ngộ vào trong tính toán này.
Mà bản thân anh còn thực sự bị cái suy nghĩ vạch trần Thẩm Chi Diễn, tìm ra sự thật làm đầu óc choáng váng.
Cho rằng cậu ta thực sự là hung thủ, thực ra lại hoàn toàn rơi vào tính toán của cậu ta, từng bước từng bước đi vào, trở thành khẩu súng hoàn thành tất cả của cậu ta.
Sự khác nhau nghiêng trời lệch đất giữa trước và sau này khiến cho Tần Ngộ vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cậu thế mà lại lừa dối!”
Tuy Thẩm Chi Diễn bị trói nhưng thái độ vẫn rất ung dung: “Từ đầu đến cuối tôi chưa từng nói dối.”
“Tôi chỉ là đánh lạc hướng mọi người.”
[Đúng vậy, anh Thẩm đích thực không làm trái với quy tắc, anh chỉ là đánh đổi tất cả để bảo vệ Khương Đào]
[Ông đây muốn khóc to, Thẩm Chi Diễn sao anh lại vừa đẹp trai vừa nặng tình như vậy!!]
[Huhuhu!! “Tôi chỉ đánh lạc hướng mọi người” đúng thật là muốn khóc, rõ ràng anh gánh hết tội thay cho cô ấy, vì sao lại nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy!!]
[Hóa ra câu anh hỏi Khương Khương “Nàng có tin ta không?” đó là có ý này, thế mà đến bây giờ tôi mới hiểu rõ]
[Xin lỗi, từ giây phút này tôi chính thức muốn đẩy thuyền CP Sinh Khương, vừa tàn nhẫn vừa ngọt ngào, chết mất thôi!]