Ăn Hết Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 72
Trans: Thanh Long
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên.
Cảm giác của Khương Đào không hề sai, đồ ăn của nhà hàng này quả nhiên rất ngon, món nào cũng thỏa mãn vị giác của cô đến mức cao nhất.
Cô lặng lẽ ghi nhớ tên của nhà hàng này, có cơ hội nhất định phải đến ăn lần nữa.
Lúc chị gái ghi thực đơn cho cô đang phục vụ cho người khác, còn đặc biệt quan sát cô một lát, phát hiện cô lại có thể ăn được ngần đó, cũng yên tâm.
Lúc này người ở trong quán cũng dần dần nhiều lên.
Một đứa bé khoảng bảy tám tuổi đá bóng vào các khe hở của các bàn, khiến cho rất nhiều khách phàn nàn.
Chị gái đó và một nhân viên phục khác vội vàng đi lên trước khuyên can, không ngờ rằng đứa trẻ vô cùng nghịch ngợm, không chỉ không nghe còn vui vẻ chơi đùa.
Chị gái cam chịu chỉ có thể đi tìm ba mẹ của đứa bé, nhưng không biết đứa trẻ này rốt cuộc là khách bàn nào mang đến.
Vì để không ảnh hưởng đến các vị khách khác dùng bữa, bọn họ dự định cầm quả bóng đó đi trước, sau đó mang đứa bé đến chỗ bố mẹ của nó sau.
Đứa trẻ đó thấy bọn họ định lên cướp bóng, thế mà lại dùng sức đá một phát.
Quả bóng đó trực tiếp bay về phía bàn của Khương Đào.
Chị gái bị dọa đến che miệng lại.
Nhìn quả bóng sắp đập vào bọn họ.
Ánh mắt Khương Đào trở nên sắc bén, tay phải còn đang gắp đồ ăn, tay trái xoay tay túm lấy quả bóng da đó, hơi dùng sức, trực tiếp bóp nổ quả bóng.
Đứa trẻ đó vội vàng chạy đến, quả bóng đã bị xẹp lép.
Đứa bé tức giận túm lấy Khương Đào: “Cô đền cho cháu quả bóng đi!”
Khương Đào chỉ lạnh lùng nhìn nó một cái.
Đứa bé đó lập tức bị dọa sợ đến mức không dám động đậy.
Mãi cho đến khi Khương Đào rời ánh mắt đi, nó mới gào khóc kêu “mẹ ơi, có ma” rồi chạy mất.
Khương Đào không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục ăn uống thỏa thuê.
Lúc này, có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Cô tốt nhất nên cách xa tôi một chút.”
“Cái chuyện ngoài ý muốn này xảy ra xung quanh tôi mỗi ngày, những người ở gần tôi quá đều sẽ không có kết cục tốt.”
Khương Đào lại ăn một miếng, mới bớt chút thời gian của mình ngước mắt lên nhìn người đàn ông trẻ tuổi ở đối diện một cái.
Trên người anh ta đích thực có rất nhiều vận rủi.
Nhưng Khương Đào lại không sợ, “Ồ” một tiếng tiếp tục cúi đầu ăn.
Người đàn ông trẻ tuổi thấy nhắc nhở cô cũng không nghe nên cũng không nói nhiều nữa, tiếp tục im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không bao lâu, một cặp vợ chồng dẫn theo đứa bé lúc đó đến, dáng vẻ hung hăng đi về phía Khương Đào.
“Vừa nãy có phải là cô làm hỏng quả bóng của bảo bối nhà chúng tôi không?!”
Người phụ nữ đó vênh váo tự đắc nói: “Cô nhanh chóng đền tiền! Sau đó nói xin lỗi, nếu không tôi cho cô đẹp mặt!”
Chị gái lúc trước vội vàng đi qua: “Thưa cô, vừa nãy cô đây không phải cố ý làm hỏng bóng, là con của cô tý nữa thì đá bóng lên người cô ấy…”
Người phụ nữ cắt đứt lời của chị gái phục vụ: “Nói điêu! Bảo bối nhà tôi vô cùng ngoan ngoãn, chắc chắn là các người bắt nạt nó.”
Chị gái phục vụ vội vàng nói: “Cô ơi, trong nhà hàng của chúng tôi có camera, cô có thể đi xem camera trước.”
Lúc này, người đàn ông bên cạnh đó thẹn quá thành giận nói: “Cho dù là do trẻ con làm sai nhưng nó vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, các người lớn như vậy rồi còn so đo với đứa trẻ sao?!”
“Nhanh gọi quản lý của mấy người ra đây, tôi muốn khiếu nại!”
Chị gái phục vụ vội vàng đi lên ngăn, không ngờ rằng lại bị người đàn ông đó đẩy một cái đập mạnh vào bàn.
Sắc mặt chị gái phục vụ đó trắng bệch.
Nếu đụng vào cái bàn này, eo chắc chắn là xanh tím một mảng.
Nhưng không ngờ rằng, bên cạnh có một cánh tay vươn ra, kịp thời đỡ lấy cô ấy, tránh cho cô ấy bị thương.
Khương Đào nhíu mày ngẩng đầu lên.
Cô không ngờ rằng, bữa cơm này của cô lại liên tiếp bị người khác cắt đứt, cũng có chút không vui.
Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi ở đối diện cô lên tiếng.
“Đưa hóa đơn cho họ, đuổi người đi.”
Người đàn ông đó tức giận: “Mày là cái thá gì, dựa vào cái gì mà đuổi bọn tao đi!”
Người đàn ông trẻ tuổi không thèm nhìn anh ta: “Cảnh sát ở bên ngoài, nói với bọn họ có người đang tìm cớ gây sự.”
“Đ*! Ông đây nói cho mày biết!”
Người đàn ông đó đang định túm lấy cổ áo của anh ta thì đột nhiên kêu lên thảm thiết.
Khương Đào vô tội di chuyển cái chân đang giẫm lên anh ta của mình: “Ngại quá, tôi không chú ý.”
Người đàn ông đau đến mức khuôn mặt nhăn nhúm, trong miệng lẩm bẩm mắng chửi cái gì đó.
Khương Đào thấy anh ta không biết rút ra bài học gì, trực tiếp đứng dậy, nắm lấy tay người đàn ông trẻ tuổi đối diện: “Ngại quá, mượn chút đồ của anh.”
Người đàn ông trẻ tuổi: “!!!”
Ngón tay thon dài như nghệ sĩ bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, anh ta định rút ra, nhưng căn bản không rút ra được, ngón tay tiếp xúc với lòng bàn tay mềm mại ấm áp của cô gái, giống như kẹo bông gòn, là cảm giác trước giờ anh ta chưa từng trải qua.
Lần đầu tiên anh ta có cảm giác lúng túng, nhưng không có cách nào trốn thoát, chỉ có thể dùng sức mím chặt môi, vốn môi đã không có chút máu rồi cũng bởi vì động tác này mà càng trắng bệch hơn.
Nhưng sau đó anh ta nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Khương Đào dường như có vẻ khó chịu.
Trái tim anh ta lập tức trầm xuống.
Anh ta dùng sức rút tay ra.
Không ngờ đến Khương Đào cùng lúc buông tay.
Cơ thể của anh ta mạnh mẽ lao về phía lưng ghế.
Cái loại chuyện xui xẻo này gần như ngày ngày xảy ra trên người anh ta.
Anh ta cam chịu nhắm mắt, đợi chờ cảm giác đau đớn truyền đến.
Nhưng mà không hề có cảm giác đau đớn.
Anh ta mở mắt ra mới phát hiện khương Đào kịp thời túm lấy tay của anh ta, để anh ta tránh gặp đau đớn.
Khương Đào thấy anh ta ngồi vững rồi, mới buông lỏng tay.
Quay đầu hừ với vợ chồng kia một tiếng.
Đám mây đen vận rủi trên người Bùi Hàn Dữ mạnh mẽ đổ ập lên người của đôi vợ chồng này.
Cô làm xong tất cả, hài lòng vỗ vỗ tay, tiếp tục ngồi xuống thưởng thức món ngon của mình.
Đôi vợ chồng đó ngang ngược đã quen, không ngờ rằng lại bị người khác khinh thường, tức quá muốn xông lên đánh Khương Đào.
Quản lý cuối cùng cũng vội vàng mang theo bảo vệ chạy đến: “Ông…Ông chủ!”
Đôi vợ chồng đó sững sờ.
Người đàn ông đó mơ hồ nhớ ra, ông chủ đằng sau nhà hàng này là con trai độc nhất bị tàn phế của nhà họ Hàn giàu có ở Giang Thành, sắc mặt của anh ta lập tức trở nên khó coi.
Người phụ nữ định làm ầm ĩ, anh ta vội vàng kéo lấy cô ta: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm.”
Anh ta nói xong, kèm theo đó là khuôn mặt tươi cười định rời đi.
Ai biết được vừa mới đi được hai bước thì dẫm phải vũng dầu mỡ, hai vợ chồng giống như quả hồ lô ngã ềnh xuống, đau đến mức kêu lên “ai ôi” một tiếng.
Điều quan trọng là dầu đó còn là do trong lúc bọn họ cãi nhau, thằng con trai bảo bối nghịch ngầm của bọn họ đổ ra, bọn họ căn bản không thể trách ai được, chỉ có thể khập khiễng, chán chường rời đi.
Quản lý cũng không ngờ đến rằng, thời gian anh ta đi nhà vệ sinh, bên ngoài đã ồn ào thành mức này, anh ta sắp khóc đến nơi rồi.
Hôm nay anh ta đã không làm tròn bổn phận của mình hơn nữa còn ở trước mặt ông chủ của mình, đúng là giết nhau mà.
Nhưng ông chủ trẻ tuổi đó của anh ta không nói gì cả, anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào bãi dầu trên đất đó, lại sâu xa nhìn Khương Đào một cái, sau đó điều khiển xe lăn rời đi.
Quản lý vội vàng đuổi theo.
Vào lúc sắp ra khỏi nhà hàng, Bùi Hàn Dữ đột nhiên dừng lại.
“Miễn phí đồ ăn của bàn đó cho cô ấy, lại tặng thêm một phần đồ ngọt đưa qua, nói là để bồi thường cho việc cô ấy bị kinh sợ.”
Quản lý âm thầm suy nghĩ, anh ta không nhìn ra được chút biểu cảm bị dọa sợ nào của cô gái đó.
Nhưng nếu Bùi Hàn Dữ đã dặn dò như vậy, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Bùi Hàn Dữ nói xong thì quay đầu rời khỏi nhà hàng.
-
Khương Đào ăn cơm xong, vốn dự định trực tiếp đi sân bay, lại được Đồng Đồng báo là tạm thời không cần quay về.
Đoàn làm phim “Lưới Trời” từ sau khi mời Phó Yến Phi đóng, bóp tiền càng phình to lên.
Đạo diễn Bạch Khấu đã mạnh tay chi ra một khoản tiền lớn để làm âm nhạc.
Nghe nói mời văn phòng làm nhạc nổi tiếng nhất ở trong nước, không chỉ có nhạc nền theo nội dung còn có nhạc chủ đề và nhạc đệm.
Trong số đó có một bài nhạc đệm là thiết kế riêng cho nhân vật Chu Tưởng của Khương Đào, định để cho Khương Đào tự hát.
Vừa hay văn phòng làm việc của đối phương ở Giang Thành, thế nên dứt khoát để Khương Đào trực tiếp đi văn phòng thu âm xong bài hát rồi quay về sau.
Thế là Khương Đào lại nghỉ thêm một đêm, sáng ngày hôm sau tinh thần hăng hái cùng với trợ lý đến văn phòng làm việc của đối phương.
Tên của văn phòng làm việc là Lãnh Đảo, ở trong giới giải trí cũng xếp số một số hai, nghe nói ông chủ của văn phòng làm việc Lãnh Đảo là người có tài làm nhạc, chỉ là rất ít khi xuất hiện ra ngoài, vô cùng thần bí.
Văn phòng làm việc của Lãnh Đảo nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất ở Giang Thành.
Bố cục và phong cách của tòa nhà hai tầng này cũng lạnh lùng giống y như cái tên của nó.
Chỉ có một điều khiến cho Khương Đào không quá vừa lòng đó là sau khi vào phòng chờ, anh trai tiếp đón cô chỉ đưa cho hai bọn họ hai ly nước.
Tuy là đối phương đã ân cần giải thích bởi vì lát nữa cô phải thu âm nên phải giữ gìn trạng thái của cổ họng, thế nên không thể ăn quá nhiều.
Trợ lý vừa thấy cô không vui lập tức nhớ đến cách mà Đồng Đồng dạy bảo cô ấy: “Chị, thu xong bài hát chúng ta sẽ đi ăn món ngon! Em biết ở chỗ này có một nhà hàng Đông Nam Á ăn rất được!”
Khương Đào lập tức được dỗ.
Lúc này, cửa phòng chờ mở ra, theo đó là tiếng động cơ nhẹ, một chiếc xe lăn điện lăn vào.
Khương Đào ngẩng đầu nhìn mặt đối phương: “Là anh?”
Bùi Hàn Dữ cũng sững sờ.
Hôm qua sau khi tách ra ở nhà hàng, anh ta không thể ngờ rằng lại có thể gặp lại Khương Đào.
Không ngờ đến cô thế mà lại là một diễn viên, còn là một trong những người hát bài hát do chính mình sáng tác.
Biểu cảm của Khương Đào dường như không vui vẻ cho lắm.
Bùi Hàn Dữ nhớ đến hôm qua sau khi cô chạm vào tay mình, biểu cảm cũng không được vui cho lắm.
Tay đang nắm xe lăn điện của anh ta vô thức siết chặt: “Cô Khương có ý kiến gì có thể đề xuất.”
Khương Đào kinh ngạc: “Có thể nói sao?”
“Phòng thu âm lại chỉ có cho nước lọc, cũng quá keo kiệt rồi.”
Bùi Hàn Dữ sững sờ.
Nhân viên khác cũng sững sờ.
Đây là lần đầu tiên có người ở trong văn phòng làm việc của bọn họ đưa ra ý kiến như vậy.
Rõ ràng rất ngược đời nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc của Khương Đào.
Nhớ đến lượng thức ăn hôm qua của cô, lại cảm thấy cô nói như vậy dường như cũng là điều đương nhiên.
Nhân viên cẩn thận nhìn Bùi Hàn Dữ, sợ anh ta dưới cơn giận dữ đuổi người ra khỏi văn phòng làm việc.
Suy cho cùng lúc trước anh ta cũng vì chuyện một minh tinh hút thuốc trong văn phòng mà đã không chút nể mặt đuổi người ta ra khỏi văn phòng, đồng thời cũng liệt đối phương vào đối tượng không qua lại.
Chỉ cần hiểu biết một chút về văn phòng làm việc Lãnh Đảo thì sẽ biết, Bùi Hàn Dữ hà khắc như thế nào.
Thế mà lần này, Bùi Hàn Dữ không những không đuổi người đi.
Thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi sau khi thu âm xong, tôi sẽ dẫn cô đi ăn món ngon.”
Biểu cảm của Khương Đào mắt thường có thể thấy đã trở lên vui vẻ: “Anh đúng là người tốt!”
Nhân viên: “!!!”
Cái này cũng quá khác thường!!
Bùi Hàn Dữ nói xong, lại quay lại dáng vẻ lạnh lùng: “Đi thu âm bài hát trước đã.”
Anh ta di chuyển xe điện muốn đi đến phòng thu âm.
Nhưng không ngờ rằng, xe lăn điện lại mắc ở cửa.
Bùi Hàn Dữ thử điều khiển, nó căn bản không động đậy tý gì.
Mấy người nhân viên chạy qua, định dùng sức người để di chuyển nó, nhưng xe điện vô cùng nặng, cộng thêm bị mắc ở khung cửa, muốn di chuyển cũng vô cùng khó khăn.
Bùi Hàn Dữ không nghĩ đến sẽ mất mặt như vậy, má cũng dần đỏ lên.
Khương Đào thấy anh ta làm một lúc lâu cũng chưa làm xong, trực tiếp nói: “Để đó cho tôi.”
Cô đi qua, cầm lấy hai tay vịn của xe lăn điện, vừa dùng sức thế mà lại có thể trực tiếp nhấc xe điện của Bùi Hàn Dữ lên.
Bùi Hàn Dữ: “!!!”
Những người khác: “!!!”
Khương Đào điều chỉnh phương hướng của xe lăn lại một chút, lại để xe xuống, đẩy ra bên ngoài cửa.
Cả quá trình đều thoải mái nhẹ nhàng, đến cả mồ hôi cũng không chảy ra.
Biểu cảm của mọi người ở văn phòng làm việc Lãnh Đảo nhìn cô đều thay đổi.
Khương Đào không cảm thấy gì: “Đi thôi, đi thu âm.”
Sắc mặt của Bùi Hàn Dữ vừa đỏ vừa trắng, tương đối phức tạp.
Nhân viên bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ, anh không sao chứ?”
Bùi Hàn Dữ tỉnh táo lại: “Không sao, đi thôi.”
Anh ta dừng lại giây lát: “Lát nữa đi Uy Nhuy Hiên đặt một bàn ăn, đặt nhiều món một chút, nói là tôi mời khách ăn cơm.”
Uy Nhuy Hiên chính là nhà hàng mà hôm qua Khương Đào đi đó.
Nhân viên kinh ngạc nhìn anh.
Anh ta cho rằng trước đó Bùi Hàn Dữ chỉ trả lời lấy lệ với Khương Đào, không ngờ rằng anh lại thật sự định mời cô đi ăn.
Bao nhiêu thiên vương, thiên hậu trong giới giải trí cũng không được đãi ngộ như vậy.
Bùi Hàn Dữ tuy có năng lực chuyên môn rất cao nhưng bởi vì trên người có khuyết tật, tính cách lầm lì, ngoại trừ công việc, anh gần như không muốn giao tiếp với ai.
Đừng nói là mời người khác ăn cơm, cho dù người khác có mời anh, anh cũng đều từ chối hết.
Cái này đúng thật là lần đầu tiên trong đời.
-
Đoàn người đến phòng thu âm.
Đây còn là lần đầu tiên Khương Đào đến phòng thu âm, cô tò mò đánh giá không thôi.
Bùi Hàn Dữ bảo người thu âm tránh ra, tự anh phụ trách bài hát này cho Khương Đào.
Đầu tiên anh để Khương Đào hát thử một lần.
Chỉ là mới hát được ba câu anh đã nhíu mày.
Giọng của Khương Đào rất hay, rất trong trẻo, vô cùng uyển chuyển, chất giọng vô cùng phù hợp với bài này.
Nhưng cô lại không có chút kỹ năng hát nào, vừa mở miệng hát là có thể thấy rõ cô luôn chạy đến biên giới của sự sai nhịp.
Bùi Hàn Dữ chỉ có thể để bản nhạc xuống trước, bắt đầu dạy cô từ kiến thức âm nhạc cơ bản nhất.
Khiến anh vừa kinh ngạc và vui mừng đó là năng lực học tập của Khương Đào rất cao, chỉ cần dạy thêm chút kỹ xảo là có thể hát đâu ra đó.
Chỉ là ở trên phương diện âm nhạc, Bùi Hàn Dữ hướng đến sự chuyên tâm và cuồng nhiệt.
Một khuyết điểm nhỏ nhoi, nghe vào tai anh cũng đều trở lên rất lớn.
Bởi vì như vậy anh không ngừng điều chỉnh lại giọng hát và cách phát âm của Khương Đào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Khương Đào đói đến mức đầu choáng mắt hoa, thậm chí đói đến mức nhìn vận đen trên người của Bùi Hàn Dữ cũng cảm thấy xinh đẹp, muốn ăn một miếng.
Bùi Hàn Dữ cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình càng lúc càng nóng rực, ngón tay không tự chủ mà run lên.
Cuối cùng anh dừng lại việc dạy bảo.
“Như thế này đi, những cái còn lại tôi sẽ chỉnh âm cho cô.”
Nhân viên: “!!!”
Ông chủ anh thật khác thường!
Lúc trước không phải là anh ghét nhất việc chỉnh âm cho người khác sao?!
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên.
Cảm giác của Khương Đào không hề sai, đồ ăn của nhà hàng này quả nhiên rất ngon, món nào cũng thỏa mãn vị giác của cô đến mức cao nhất.
Cô lặng lẽ ghi nhớ tên của nhà hàng này, có cơ hội nhất định phải đến ăn lần nữa.
Lúc chị gái ghi thực đơn cho cô đang phục vụ cho người khác, còn đặc biệt quan sát cô một lát, phát hiện cô lại có thể ăn được ngần đó, cũng yên tâm.
Lúc này người ở trong quán cũng dần dần nhiều lên.
Một đứa bé khoảng bảy tám tuổi đá bóng vào các khe hở của các bàn, khiến cho rất nhiều khách phàn nàn.
Chị gái đó và một nhân viên phục khác vội vàng đi lên trước khuyên can, không ngờ rằng đứa trẻ vô cùng nghịch ngợm, không chỉ không nghe còn vui vẻ chơi đùa.
Chị gái cam chịu chỉ có thể đi tìm ba mẹ của đứa bé, nhưng không biết đứa trẻ này rốt cuộc là khách bàn nào mang đến.
Vì để không ảnh hưởng đến các vị khách khác dùng bữa, bọn họ dự định cầm quả bóng đó đi trước, sau đó mang đứa bé đến chỗ bố mẹ của nó sau.
Đứa trẻ đó thấy bọn họ định lên cướp bóng, thế mà lại dùng sức đá một phát.
Quả bóng đó trực tiếp bay về phía bàn của Khương Đào.
Chị gái bị dọa đến che miệng lại.
Nhìn quả bóng sắp đập vào bọn họ.
Ánh mắt Khương Đào trở nên sắc bén, tay phải còn đang gắp đồ ăn, tay trái xoay tay túm lấy quả bóng da đó, hơi dùng sức, trực tiếp bóp nổ quả bóng.
Đứa trẻ đó vội vàng chạy đến, quả bóng đã bị xẹp lép.
Đứa bé tức giận túm lấy Khương Đào: “Cô đền cho cháu quả bóng đi!”
Khương Đào chỉ lạnh lùng nhìn nó một cái.
Đứa bé đó lập tức bị dọa sợ đến mức không dám động đậy.
Mãi cho đến khi Khương Đào rời ánh mắt đi, nó mới gào khóc kêu “mẹ ơi, có ma” rồi chạy mất.
Khương Đào không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục ăn uống thỏa thuê.
Lúc này, có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Cô tốt nhất nên cách xa tôi một chút.”
“Cái chuyện ngoài ý muốn này xảy ra xung quanh tôi mỗi ngày, những người ở gần tôi quá đều sẽ không có kết cục tốt.”
Khương Đào lại ăn một miếng, mới bớt chút thời gian của mình ngước mắt lên nhìn người đàn ông trẻ tuổi ở đối diện một cái.
Trên người anh ta đích thực có rất nhiều vận rủi.
Nhưng Khương Đào lại không sợ, “Ồ” một tiếng tiếp tục cúi đầu ăn.
Người đàn ông trẻ tuổi thấy nhắc nhở cô cũng không nghe nên cũng không nói nhiều nữa, tiếp tục im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không bao lâu, một cặp vợ chồng dẫn theo đứa bé lúc đó đến, dáng vẻ hung hăng đi về phía Khương Đào.
“Vừa nãy có phải là cô làm hỏng quả bóng của bảo bối nhà chúng tôi không?!”
Người phụ nữ đó vênh váo tự đắc nói: “Cô nhanh chóng đền tiền! Sau đó nói xin lỗi, nếu không tôi cho cô đẹp mặt!”
Chị gái lúc trước vội vàng đi qua: “Thưa cô, vừa nãy cô đây không phải cố ý làm hỏng bóng, là con của cô tý nữa thì đá bóng lên người cô ấy…”
Người phụ nữ cắt đứt lời của chị gái phục vụ: “Nói điêu! Bảo bối nhà tôi vô cùng ngoan ngoãn, chắc chắn là các người bắt nạt nó.”
Chị gái phục vụ vội vàng nói: “Cô ơi, trong nhà hàng của chúng tôi có camera, cô có thể đi xem camera trước.”
Lúc này, người đàn ông bên cạnh đó thẹn quá thành giận nói: “Cho dù là do trẻ con làm sai nhưng nó vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, các người lớn như vậy rồi còn so đo với đứa trẻ sao?!”
“Nhanh gọi quản lý của mấy người ra đây, tôi muốn khiếu nại!”
Chị gái phục vụ vội vàng đi lên ngăn, không ngờ rằng lại bị người đàn ông đó đẩy một cái đập mạnh vào bàn.
Sắc mặt chị gái phục vụ đó trắng bệch.
Nếu đụng vào cái bàn này, eo chắc chắn là xanh tím một mảng.
Nhưng không ngờ rằng, bên cạnh có một cánh tay vươn ra, kịp thời đỡ lấy cô ấy, tránh cho cô ấy bị thương.
Khương Đào nhíu mày ngẩng đầu lên.
Cô không ngờ rằng, bữa cơm này của cô lại liên tiếp bị người khác cắt đứt, cũng có chút không vui.
Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi ở đối diện cô lên tiếng.
“Đưa hóa đơn cho họ, đuổi người đi.”
Người đàn ông đó tức giận: “Mày là cái thá gì, dựa vào cái gì mà đuổi bọn tao đi!”
Người đàn ông trẻ tuổi không thèm nhìn anh ta: “Cảnh sát ở bên ngoài, nói với bọn họ có người đang tìm cớ gây sự.”
“Đ*! Ông đây nói cho mày biết!”
Người đàn ông đó đang định túm lấy cổ áo của anh ta thì đột nhiên kêu lên thảm thiết.
Khương Đào vô tội di chuyển cái chân đang giẫm lên anh ta của mình: “Ngại quá, tôi không chú ý.”
Người đàn ông đau đến mức khuôn mặt nhăn nhúm, trong miệng lẩm bẩm mắng chửi cái gì đó.
Khương Đào thấy anh ta không biết rút ra bài học gì, trực tiếp đứng dậy, nắm lấy tay người đàn ông trẻ tuổi đối diện: “Ngại quá, mượn chút đồ của anh.”
Người đàn ông trẻ tuổi: “!!!”
Ngón tay thon dài như nghệ sĩ bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, anh ta định rút ra, nhưng căn bản không rút ra được, ngón tay tiếp xúc với lòng bàn tay mềm mại ấm áp của cô gái, giống như kẹo bông gòn, là cảm giác trước giờ anh ta chưa từng trải qua.
Lần đầu tiên anh ta có cảm giác lúng túng, nhưng không có cách nào trốn thoát, chỉ có thể dùng sức mím chặt môi, vốn môi đã không có chút máu rồi cũng bởi vì động tác này mà càng trắng bệch hơn.
Nhưng sau đó anh ta nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Khương Đào dường như có vẻ khó chịu.
Trái tim anh ta lập tức trầm xuống.
Anh ta dùng sức rút tay ra.
Không ngờ đến Khương Đào cùng lúc buông tay.
Cơ thể của anh ta mạnh mẽ lao về phía lưng ghế.
Cái loại chuyện xui xẻo này gần như ngày ngày xảy ra trên người anh ta.
Anh ta cam chịu nhắm mắt, đợi chờ cảm giác đau đớn truyền đến.
Nhưng mà không hề có cảm giác đau đớn.
Anh ta mở mắt ra mới phát hiện khương Đào kịp thời túm lấy tay của anh ta, để anh ta tránh gặp đau đớn.
Khương Đào thấy anh ta ngồi vững rồi, mới buông lỏng tay.
Quay đầu hừ với vợ chồng kia một tiếng.
Đám mây đen vận rủi trên người Bùi Hàn Dữ mạnh mẽ đổ ập lên người của đôi vợ chồng này.
Cô làm xong tất cả, hài lòng vỗ vỗ tay, tiếp tục ngồi xuống thưởng thức món ngon của mình.
Đôi vợ chồng đó ngang ngược đã quen, không ngờ rằng lại bị người khác khinh thường, tức quá muốn xông lên đánh Khương Đào.
Quản lý cuối cùng cũng vội vàng mang theo bảo vệ chạy đến: “Ông…Ông chủ!”
Đôi vợ chồng đó sững sờ.
Người đàn ông đó mơ hồ nhớ ra, ông chủ đằng sau nhà hàng này là con trai độc nhất bị tàn phế của nhà họ Hàn giàu có ở Giang Thành, sắc mặt của anh ta lập tức trở nên khó coi.
Người phụ nữ định làm ầm ĩ, anh ta vội vàng kéo lấy cô ta: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm.”
Anh ta nói xong, kèm theo đó là khuôn mặt tươi cười định rời đi.
Ai biết được vừa mới đi được hai bước thì dẫm phải vũng dầu mỡ, hai vợ chồng giống như quả hồ lô ngã ềnh xuống, đau đến mức kêu lên “ai ôi” một tiếng.
Điều quan trọng là dầu đó còn là do trong lúc bọn họ cãi nhau, thằng con trai bảo bối nghịch ngầm của bọn họ đổ ra, bọn họ căn bản không thể trách ai được, chỉ có thể khập khiễng, chán chường rời đi.
Quản lý cũng không ngờ đến rằng, thời gian anh ta đi nhà vệ sinh, bên ngoài đã ồn ào thành mức này, anh ta sắp khóc đến nơi rồi.
Hôm nay anh ta đã không làm tròn bổn phận của mình hơn nữa còn ở trước mặt ông chủ của mình, đúng là giết nhau mà.
Nhưng ông chủ trẻ tuổi đó của anh ta không nói gì cả, anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào bãi dầu trên đất đó, lại sâu xa nhìn Khương Đào một cái, sau đó điều khiển xe lăn rời đi.
Quản lý vội vàng đuổi theo.
Vào lúc sắp ra khỏi nhà hàng, Bùi Hàn Dữ đột nhiên dừng lại.
“Miễn phí đồ ăn của bàn đó cho cô ấy, lại tặng thêm một phần đồ ngọt đưa qua, nói là để bồi thường cho việc cô ấy bị kinh sợ.”
Quản lý âm thầm suy nghĩ, anh ta không nhìn ra được chút biểu cảm bị dọa sợ nào của cô gái đó.
Nhưng nếu Bùi Hàn Dữ đã dặn dò như vậy, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Bùi Hàn Dữ nói xong thì quay đầu rời khỏi nhà hàng.
-
Khương Đào ăn cơm xong, vốn dự định trực tiếp đi sân bay, lại được Đồng Đồng báo là tạm thời không cần quay về.
Đoàn làm phim “Lưới Trời” từ sau khi mời Phó Yến Phi đóng, bóp tiền càng phình to lên.
Đạo diễn Bạch Khấu đã mạnh tay chi ra một khoản tiền lớn để làm âm nhạc.
Nghe nói mời văn phòng làm nhạc nổi tiếng nhất ở trong nước, không chỉ có nhạc nền theo nội dung còn có nhạc chủ đề và nhạc đệm.
Trong số đó có một bài nhạc đệm là thiết kế riêng cho nhân vật Chu Tưởng của Khương Đào, định để cho Khương Đào tự hát.
Vừa hay văn phòng làm việc của đối phương ở Giang Thành, thế nên dứt khoát để Khương Đào trực tiếp đi văn phòng thu âm xong bài hát rồi quay về sau.
Thế là Khương Đào lại nghỉ thêm một đêm, sáng ngày hôm sau tinh thần hăng hái cùng với trợ lý đến văn phòng làm việc của đối phương.
Tên của văn phòng làm việc là Lãnh Đảo, ở trong giới giải trí cũng xếp số một số hai, nghe nói ông chủ của văn phòng làm việc Lãnh Đảo là người có tài làm nhạc, chỉ là rất ít khi xuất hiện ra ngoài, vô cùng thần bí.
Văn phòng làm việc của Lãnh Đảo nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất ở Giang Thành.
Bố cục và phong cách của tòa nhà hai tầng này cũng lạnh lùng giống y như cái tên của nó.
Chỉ có một điều khiến cho Khương Đào không quá vừa lòng đó là sau khi vào phòng chờ, anh trai tiếp đón cô chỉ đưa cho hai bọn họ hai ly nước.
Tuy là đối phương đã ân cần giải thích bởi vì lát nữa cô phải thu âm nên phải giữ gìn trạng thái của cổ họng, thế nên không thể ăn quá nhiều.
Trợ lý vừa thấy cô không vui lập tức nhớ đến cách mà Đồng Đồng dạy bảo cô ấy: “Chị, thu xong bài hát chúng ta sẽ đi ăn món ngon! Em biết ở chỗ này có một nhà hàng Đông Nam Á ăn rất được!”
Khương Đào lập tức được dỗ.
Lúc này, cửa phòng chờ mở ra, theo đó là tiếng động cơ nhẹ, một chiếc xe lăn điện lăn vào.
Khương Đào ngẩng đầu nhìn mặt đối phương: “Là anh?”
Bùi Hàn Dữ cũng sững sờ.
Hôm qua sau khi tách ra ở nhà hàng, anh ta không thể ngờ rằng lại có thể gặp lại Khương Đào.
Không ngờ đến cô thế mà lại là một diễn viên, còn là một trong những người hát bài hát do chính mình sáng tác.
Biểu cảm của Khương Đào dường như không vui vẻ cho lắm.
Bùi Hàn Dữ nhớ đến hôm qua sau khi cô chạm vào tay mình, biểu cảm cũng không được vui cho lắm.
Tay đang nắm xe lăn điện của anh ta vô thức siết chặt: “Cô Khương có ý kiến gì có thể đề xuất.”
Khương Đào kinh ngạc: “Có thể nói sao?”
“Phòng thu âm lại chỉ có cho nước lọc, cũng quá keo kiệt rồi.”
Bùi Hàn Dữ sững sờ.
Nhân viên khác cũng sững sờ.
Đây là lần đầu tiên có người ở trong văn phòng làm việc của bọn họ đưa ra ý kiến như vậy.
Rõ ràng rất ngược đời nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc của Khương Đào.
Nhớ đến lượng thức ăn hôm qua của cô, lại cảm thấy cô nói như vậy dường như cũng là điều đương nhiên.
Nhân viên cẩn thận nhìn Bùi Hàn Dữ, sợ anh ta dưới cơn giận dữ đuổi người ra khỏi văn phòng làm việc.
Suy cho cùng lúc trước anh ta cũng vì chuyện một minh tinh hút thuốc trong văn phòng mà đã không chút nể mặt đuổi người ta ra khỏi văn phòng, đồng thời cũng liệt đối phương vào đối tượng không qua lại.
Chỉ cần hiểu biết một chút về văn phòng làm việc Lãnh Đảo thì sẽ biết, Bùi Hàn Dữ hà khắc như thế nào.
Thế mà lần này, Bùi Hàn Dữ không những không đuổi người đi.
Thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi sau khi thu âm xong, tôi sẽ dẫn cô đi ăn món ngon.”
Biểu cảm của Khương Đào mắt thường có thể thấy đã trở lên vui vẻ: “Anh đúng là người tốt!”
Nhân viên: “!!!”
Cái này cũng quá khác thường!!
Bùi Hàn Dữ nói xong, lại quay lại dáng vẻ lạnh lùng: “Đi thu âm bài hát trước đã.”
Anh ta di chuyển xe điện muốn đi đến phòng thu âm.
Nhưng không ngờ rằng, xe lăn điện lại mắc ở cửa.
Bùi Hàn Dữ thử điều khiển, nó căn bản không động đậy tý gì.
Mấy người nhân viên chạy qua, định dùng sức người để di chuyển nó, nhưng xe điện vô cùng nặng, cộng thêm bị mắc ở khung cửa, muốn di chuyển cũng vô cùng khó khăn.
Bùi Hàn Dữ không nghĩ đến sẽ mất mặt như vậy, má cũng dần đỏ lên.
Khương Đào thấy anh ta làm một lúc lâu cũng chưa làm xong, trực tiếp nói: “Để đó cho tôi.”
Cô đi qua, cầm lấy hai tay vịn của xe lăn điện, vừa dùng sức thế mà lại có thể trực tiếp nhấc xe điện của Bùi Hàn Dữ lên.
Bùi Hàn Dữ: “!!!”
Những người khác: “!!!”
Khương Đào điều chỉnh phương hướng của xe lăn lại một chút, lại để xe xuống, đẩy ra bên ngoài cửa.
Cả quá trình đều thoải mái nhẹ nhàng, đến cả mồ hôi cũng không chảy ra.
Biểu cảm của mọi người ở văn phòng làm việc Lãnh Đảo nhìn cô đều thay đổi.
Khương Đào không cảm thấy gì: “Đi thôi, đi thu âm.”
Sắc mặt của Bùi Hàn Dữ vừa đỏ vừa trắng, tương đối phức tạp.
Nhân viên bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ, anh không sao chứ?”
Bùi Hàn Dữ tỉnh táo lại: “Không sao, đi thôi.”
Anh ta dừng lại giây lát: “Lát nữa đi Uy Nhuy Hiên đặt một bàn ăn, đặt nhiều món một chút, nói là tôi mời khách ăn cơm.”
Uy Nhuy Hiên chính là nhà hàng mà hôm qua Khương Đào đi đó.
Nhân viên kinh ngạc nhìn anh.
Anh ta cho rằng trước đó Bùi Hàn Dữ chỉ trả lời lấy lệ với Khương Đào, không ngờ rằng anh lại thật sự định mời cô đi ăn.
Bao nhiêu thiên vương, thiên hậu trong giới giải trí cũng không được đãi ngộ như vậy.
Bùi Hàn Dữ tuy có năng lực chuyên môn rất cao nhưng bởi vì trên người có khuyết tật, tính cách lầm lì, ngoại trừ công việc, anh gần như không muốn giao tiếp với ai.
Đừng nói là mời người khác ăn cơm, cho dù người khác có mời anh, anh cũng đều từ chối hết.
Cái này đúng thật là lần đầu tiên trong đời.
-
Đoàn người đến phòng thu âm.
Đây còn là lần đầu tiên Khương Đào đến phòng thu âm, cô tò mò đánh giá không thôi.
Bùi Hàn Dữ bảo người thu âm tránh ra, tự anh phụ trách bài hát này cho Khương Đào.
Đầu tiên anh để Khương Đào hát thử một lần.
Chỉ là mới hát được ba câu anh đã nhíu mày.
Giọng của Khương Đào rất hay, rất trong trẻo, vô cùng uyển chuyển, chất giọng vô cùng phù hợp với bài này.
Nhưng cô lại không có chút kỹ năng hát nào, vừa mở miệng hát là có thể thấy rõ cô luôn chạy đến biên giới của sự sai nhịp.
Bùi Hàn Dữ chỉ có thể để bản nhạc xuống trước, bắt đầu dạy cô từ kiến thức âm nhạc cơ bản nhất.
Khiến anh vừa kinh ngạc và vui mừng đó là năng lực học tập của Khương Đào rất cao, chỉ cần dạy thêm chút kỹ xảo là có thể hát đâu ra đó.
Chỉ là ở trên phương diện âm nhạc, Bùi Hàn Dữ hướng đến sự chuyên tâm và cuồng nhiệt.
Một khuyết điểm nhỏ nhoi, nghe vào tai anh cũng đều trở lên rất lớn.
Bởi vì như vậy anh không ngừng điều chỉnh lại giọng hát và cách phát âm của Khương Đào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Khương Đào đói đến mức đầu choáng mắt hoa, thậm chí đói đến mức nhìn vận đen trên người của Bùi Hàn Dữ cũng cảm thấy xinh đẹp, muốn ăn một miếng.
Bùi Hàn Dữ cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình càng lúc càng nóng rực, ngón tay không tự chủ mà run lên.
Cuối cùng anh dừng lại việc dạy bảo.
“Như thế này đi, những cái còn lại tôi sẽ chỉnh âm cho cô.”
Nhân viên: “!!!”
Ông chủ anh thật khác thường!
Lúc trước không phải là anh ghét nhất việc chỉnh âm cho người khác sao?!