Ăn Hết Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 42
Trans: Atiso
Sau hot search của “Trốn thoát khỏi mật thất” thì không tới mấy ngày sau, lại có một trạm tỷ chụp được “Thôn trang của chúng ta” lúc ghi hình, Dương Trinh không được tự nhiên đưa cho Khương Đào một túi đào vàng*.
*đào vàng: hay còn gọi là đào lòng vàng, bên trong ruột của trái đào có màu vàng.
[Ha ha ha ha ha ha, đây chính là anh Dương thấy phú quý không nảy lòng tham, thấy quyền thế quyết không khuất phục của tôi sao?]
[Anh Dương có gì sai! Anh Dương chỉ là muốn thắng thôi hhhhhh]
[Hỏng rồi hỏng rồi, đến anh Dương cũng thất thủ, gia thanh kết*!!!]
*爷青结 là viết tắt của câu “爷的青春结束了!” nghĩa bóng là những người hoặc những sự vật bạn quan tâm và yêu thích đã biến mất rồi, không còn nữa. Nghĩa đen được dùng để chế giễu hoặc ngạc nhiên trước sự việc đi ngược lại quy luật thông thường.
[Nhân viên nhóm báo cáo sống còn +1]
[Nếu mà không có sự thảm hại của anh Dương, cảm giác rằng thú vui của “Thôn trang” sẽ bị vơi đi một nửa mất]
[Anh Dương: Bạn còn là người sao?]
[Anh Dương của quá khứ: Cho dù tôi có chết, cho dù có từ chỗ này nhảy xuống, cũng tuyệt đối không cầu xin Khương Đào tha thứ!]
[Anh Dương của hiện tại: Thơm quá à]
[ha ha ha ha ha ha, mấy người lưu lại cái quần chip cho anh Dương đi mà]
Không ít fan của show “Thôn trang”, lướt tới video này thiếu chút nữa cười ná thở.
Lúc đầu khi Dương Trinh phát sóng trực tiếp, anh ta lập lời thề son sắt nói bản thân tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy cùng đám Đường Ngữ Hạ, tới nay còn chưa đầy một tháng.
Chẳng qua giữa một rừng tiếng nói cười, cũng có trộn lẫn một vài tiếng không hay ho.
[Tại sao đều cười nhạo Dương Trinh? Rõ ràng Khương Đào quá đáng mà, vậy mà không ai chỉ trích cô ta?]
[Tôi là fan của anh Dương, thật đau lòng cho anh ấy quá]
[Cái gì mà dâng lễ hối lộ chứ, rõ ràng là bị Khương Đào PUA* rồi]
*PUA là viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".
[Thủy quân thật lợi hại, khách mời vừa ích kỷ vừa tham ăn như vậy cũng có thể tẩy trắng thành cái dạng này]
Có điều mấy loại lời nói kia rất nhanh bị fan của “Thôn trang” nói móc trở lại.
[Muốn bôi đen nhưng tìm không được điểm nào để bôi sao? Thật là ngượng quá đi, mấy đồ hối lộ gì đó chỉ là chuyện đùa, rõ ràng mọi người rất vui vẻ, chỉ có mấy người rảnh rỗi ở đây quạt gió thổi lửa.]
[Bạn lầu trên fan của anh Dương ơi, ngay cả Weibo của anh ấy bạn cũng không follow, giả vờ giả vịt làm cái gì chứ.]
[Rốt cuộc là thủy quân nhà ai, các người rốt cuộc có coi “Thôn trang” không hả, chị Khương giúp bao nhiêu người không nhìn thấy à? Còn nữa, chỉ có ăn một chút tính là cái gì, chị Khương giúp chương trình đem lại bao nhiêu lưu lượng có biết không? Nhân tiện, tôi không phải là Thao Thiết, là fan Hi Hi miễn đánh giá, bé trong suốt nhà tôi không dễ dàng gì mới được tham gia một chương trình tốt, có thể được mọi người biết đến, fans chỉ có phấn khởi, hận không thể đến tận chương trình tặng đồ ăn cho chị Khương!!]
[Các chị em, bọn hắc tử (thủy quân bôi đen) còn đang phải hoàn thành KPI* á, đừng có để tâm tới bọn họ]
*KPI: là công cụ đo lường, đánh giá hiệu quả công việc được thể hiện qua số liệu, tỷ lệ, chỉ tiêu định lượng, nhằm phản ánh hiệu quả hoạt động của các tổ chức hoặc bộ phận chức năng của công ty hay doanh nghiệp cá nhân.
[Report rồi, không cần cảm ơn!]
…
Tuy rằng có fan của “Thôn trang” giúp đỡ giải thích, nhưng hắc tử và thủy quân quá đông, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới danh tiếng của Khương Đào.
Đồng Đồng vừa căm phẫn vừa bất lực.
Đám thủy quân này rất lươn lẹo, không thể nào nắm được thóp của bọn họ, báo cáo cũng không có cách nào báo cáo, chỉ có thể để mặc bọn họ giống như mấy con bọ chét làm người ta buồn nôn.
Hơn nữa dạo gần đây cô ấy vô cùng bận bịu.
Gần tới cuối năm, chính là các loại đêm liên hoan, ngày lễ, cũng là lúc bắt đầu “Chương trình thảm đỏ”.
Thảm đỏ chính là nơi có thể khảo nghiệm tài nguyên thời trang và phẩm vị của các nữ minh tinh nhất, con mắt thời thượng của mọi người đều rất cao, lễ phục có phải là mẫu mới nhất không, phối như thế nào, hiệu quả trình diễn ra sao, tiêu chuẩn của nữ minh tinh và đoàn đội của cô ấy đều dựa trên lời bình phẩm của bọn họ.
Một look thảm đỏ hoàn hảo, đẹp mắt, có thể giành được sự coi trọng của giới thời trang, chỉ cần sơ sẩy một chút, có khả năng trực tiếp bị nhãn hàng lớn cho vào lãnh cung.
Tài nguyên thời trang của Khương Đào vốn dĩ rất thấp, người đại diện Tôn Kiến Hiền trước đây hoàn toàn không hề dành cho cô chút tài nguyên nào về phương diện kinh doanh này.
Nhưng bởi vì ảnh chụp tạp chí lần trước có độ nhận diện cao, thay cô thu hút không ít ánh nhìn của giới thời trang.
Nhà thiết kế mới nổi Diệp Thanh Lê của nhãn hiệu Z đại lam huyết* cũng là một trong số đó.
*Bao gồm: Louis Vuitton, Chanel, Gucci, Prada, Dior. 5 thương hiệu này là các ông lớn của giới thời trang.
Đồng Đồng luôn luôn giữ gìn quan hệ giữa bọn họ, cho nên tới những thời điểm như thế này, Diệp Thanh Lê rất vui vẻ giúp các cô làm cầu nối trung gian.
Thế nên mấy look thảm đỏ này của Khương Đào đều rất lộng lẫy, nhận được sự quan tâm thiện ý của mấy nhãn hàng.
Chỉ cần không làm điều gì ngu ngốc, tài nguyên thời trang của cô sẽ ngày càng nhiều.
Thậm chí năm sau hoặc năm sau nữa, Khương Đào có cơ hội nắm chắc chức đại sứ thương hiệu cho nhãn hiệu Z, dần dần chiếm một vị trí cốt cán trong giới thời trang.
Cuối tuần này, các cô phải bay tới Giang Thành, tham gia “Đêm Hội Tinh Quang”, đối với Khương Đào mà nói đây là lễ trao giải vô cùng quan trọng.
Mỗi năm “Đêm Hội Tinh Quang” sẽ mở một cuộc bình chọn “Nữ Thần Tinh Quang” trên mạng, hạng mục này gần như là chuẩn bị cho nhóm các nữ minh tinh thế hệ mới mỗi năm, ví dụ như năm ngoái nhận được giải thưởng này là ảnh hậu trẻ tuổi nhất Tang Linh.
Bởi vậy, các nhóm nữ minh tinh thế hệ mới đều vì giải thưởng này mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Ví dụ như năm nay, có mấy nữ minh tinh có lực cạnh tranh rất tốt, trước mắt đạt được số phiếu cao nhất chính là Khương Đào và Tô Anh Tuyết.
Fan hai nhà đang xé nhau vô cùng ác liệt.
Trong giai đoạn bỏ phiếu này, lại có người lôi chuyện Khương Đào “bắt nạt” Tô Anh Tuyết nửa năm trước ra nói, Tô Anh Tuyết đăng hai bài Weibo mập mờ không rõ ràng, các fans đau lòng không thôi, như bị dội máu gà, gào khóc nhất định phải bảo vệ thần tượng, cái gì mà quyết không để thần tượng chịu tổn thương lần nào nữa.
Đồng Đồng lướt Weibo xong, thiếu chút bị tức chết.
“Hèn hạ vô sỉ!!”
Cái video bắt nạt kia vốn dĩ có vấn đề, mà nguyên một năm nay, Tô Anh Tuyết đi bán thảm, được người ta thương xót, ngược lại Khương Đào bị chửi mắng trên khắp mặt trận, còn không biết ai mới là người bị bắt nạt đâu.
Nhưng cô ấy rất nhanh bình tĩnh lại.
Không cần thiết tính sổ chuyện này với Tô Anh Tuyết, đợi tới lúc bọn cô xuất hiện trên thảm đỏ sẽ biết ai hơn ai.
Cô nhìn hướng cửa phòng thay đồ.
Vì lần xuất hiện choáng ngợp này của Khương Đào, cô ấy đặc biệt cố ý đi tới trung tâm của hãng Z hai lần, mới mượn được bộ lễ phục ưng ý, đồng thời còn mượn được bộ trang sức hoa sơn trà kinh điển của hãng Z.
Mặc dù phải cẩn thận từng li từng tí, nhưng xứng đáng!
Chị Khương của cô mặc bộ lễ phục này, nhất định sẽ đè bẹp toàn cái thảm đỏ kia.
Cửa phòng thay đồ mở ra.
Khương Đào nhấc váy đi ra.
Tất cả người trong căn phòng đều ngừng hô hấp.
Lễ phục mang phong cách Hy Lạp cổ đại, tơ lụa màu trắng tinh khiết như đám mây bồng bềnh phiêu dật, lá ô liu vàng kim ở phần eo tạo thành dây lưng, phác họa lên vòng eo thon của Khương Đào, đôi giày vàng kim lộ ra dưới làn váy, phần dây cài mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm lấy mắt cá chân, nhìn vô cùng nhỏ nhắn.
Tóc được búi lên gọn gàng, lại không hề cứng nhắc, phối với bộ trang sức hoa trà, đồng bộ với khuyên tai và vòng tay.
Hoàn hảo thể hiện ra sắc đẹp của Khương Đào, không giống với khí chất thường ngày của cô.
Cô giống như tiên nữ rẽ làn mây, chậm rãi bước ra.
Cánh môi khẽ mở.
“ Mua đồ om* của Sùng Phúc Lâu chưa? Chị sắp đói chết rồi!!”
*là một thuật ngữ chung cho các món ăn nguội trong khoa học ẩm thực, và là một món ăn chế biến tại nhà nổi tiếng ở nhiều vùng khác nhau. Các loại đồ om được chia thành 9 loại, chẳng hạn như loại nước muối đỏ, loại muối nướng, loại tẩm gia vị, loại muối ớt, loại vịt quay, loại nước sốt, loại ngũ vị, loại hải sản và loại salad lạnh.
Tất cả mọi người: “…”
Nháy mắt bầu không khí hóa thành hư ảo, chỉ còn lại sự cạn lời.
Đồng Đồng đỡ trán.
Trước khi Khương Đào tới Giang thành, đã sưu tập ở trên Weibo các chỗ ăn ngon.
Các fans sôi nổi hiến kế, cô không chút chậm trễ, tới Giang thành liền mở ra hành trình ăn ăn ăn.
Nếu không phải sợ tới không kịp thời gian trang điểm, cô thật sự muốn đi hết một lần tất cả chỗ mà fan giới thiệu.
Chỉ có điều mặc dù là tới thời gian trang điểm rồi,cô cũng không quên được những mỹ thực chưa kịp ăn, liền bảo trợ lí đi mua đem về.
Đồng Đồng kinh hồn bạt vía nhìn Khương Đào trong bộ đồ lễ phục đắt đỏ ngồi ăn đồ om.
Nếu mà bị bắn một chút nước súp lên thôi, cả bộ đồ này coi như hỏng, bọn họ phải tự mình bồi thường, tổn thất một đống tiền đó.
Cô ấy vội vàng nói: “Chị, trước tiên cởi lễ phục ra rồi lại ăn nhé?”
Cô ấy vừa nói xong, Khương Đào liền ngừng lại.
Đồng Đồng sững người.
Trước mặt đồ ăn, từ trước đến nay Khương Đào chưa hề nghe lọt tai lời nào khác.
Ai mà biết Khương Đào chỉ lạnh lùng đáp.
“Cái này không đúng.”
Đồng Đồng ngẩn người tiếp.
Khương Đào đã đứng dậy: “Báo cảnh sát!”
“Lái xe, chúng ta đi Sùng Phúc Lâu!”
Đồng Đồng bị dọa nhảy lên: “Sao… sao mà lại muốn báo cảnh sát?”
Khương Đào cầm lấy áo khoác lông vũ khoác lên người nói: “Trong đồ ăn có độc.”
Đồng Đồng: “!!!”
Đến khi xe đã rời khỏi khách sạn, Đồng Đồng vẫn chưa phản ứng kịp: “Sao…sao lại có độc?”
Người đại diện đã bị dọa cho mặt mũi trắng bệch: “Chị Khương, không phải em, cái gì em cũng chưa làm…”
Mặt Khương Đào hoàn toàn không còn nét ung dung thong dong thường ngày, biểu tình vô cùng nghiêm túc: “Không phải cậu, độc này bỏ vào được một khoảng thời gian rồi, chắc chắn là vấn đề ở Sùng Phúc Lâu.”
Đồng Đồng hoảng hốt đáp: “Ở Sùng Phúc Lâu?”
Sùng Phúc Lâu là nhà hàng có tiếng ở Giang thành, đồ om đặc biệt nổi tiếng, mỗi ngày sẽ đều có rất nhiều du khách nghe danh mà đến, cũng là một quán rất nổi tiếng trên mạng của Giang thành.
Mà hiện tại đúng lúc là giờ cơm, nếu thật sự đúng là đồ om có vấn đề, vậy không phải có biết bao nhiêu người sẽ xảy ra chuyện sao!
“Nhưng, nhưng nếu là như vậy, chúng ta báo cảnh sát là được rồi, chị không cần phải đích thân tới đó đâu.”
Khương Đào lắc đầu.
Lần này cô tới Giang thành, có rất nhiều Thao Thiết cũng đi theo, nói muốn cùng cô thưởng thức đồ ăn ngon.
Trước đó cô có đăng Weibo là đang đợi đồ om, còn có nhiều Thao Thiết bình luận, nói cũng muốn đi nếm thử.
Khương Đào đã từng nói sẽ bảo vệ các Thao Thiết nhỏ của cô, nhất định nói được làm được.
Đồng thời, cô ghét nhất cái loại hành vi chà đạp lên đồ ăn này.
Mặc kệ là ai làm, cô cũng muốn tự tay lôi kẻ đó ra.
Tài xế nghe cuộc trò chuyện của bọn họ cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất tới Sùng Phúc Lâu.
Lúc này, ngoài trời đang lất phất mưa phùn.
Khương Đào chuẩn bị muốn đi xuống.
Đồng Đồng vội hô lên: “Chị quên thay đồ rồi!”
Khương Đào cúi đầu, mới phát hiện trên người vẫn đang mặc bộ lễ phục kia.
Nhưng hiện giờ thời gian rất gấp rồi.
Cô túm váy lên, chui ra khỏi xe.
Thời điểm này đúng là lúc Sùng Phúc Lâu đông khách, khách ngồi kín chỗ.
Sự xuất hiện của Khương Đào, tức khắc thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Trong đám người truyền tới chút rối loạn.
“Thật đẹp quá…Tiên nữ sao?”
“Hình như là Khương Đào!”
“Sao Khương Đào lại ở chỗ này?”
“Chắc tới đây ăn đồ om á, hahahahaha.”
“AAAAAAAAAAAAA!! là Khương Khương!! Ôi mẹ ơi con sắp thở không nổi rồi!!”
“Thật sự là Khương Khương đó!! Cô ấy đẹp quá hu hu hu hu!! Trời ơi!! Vận may của chúng ta có phải quá tốt rồi không?”
Khương Đào quét mặt nhìn trên bàn của tất cả mọi người, hầu như mỗi bàn bàn nào cũng gọi đồ om.
Sắc mặt cô nghiêm trọng.
“Mọi người tạm thời đừng ăn, tôi thử rồi, đồ om hôm nay không được tốt cho lắm.”
Sống trên đời này lâu như vậy rồi, cô cũng biết được không ít chuyện.
Ví dụ như lúc này đây, tuyệt đối không thể gây rối loạn, phải đợi cảnh sát tới kiểm soát khống chế hiện trường.
Quả nhiên, cô vừa nói xong.
Không ít người đều đặt đũa xuống.
Suy cho cùng, danh tiếng Khương Đào thích ăn uống đã truyền khắp internet.
Cô ấy nói đồ ăn có vấn đề, vậy chắc chắn là có vấn đề.
Lúc này, quản lí của Sùng Phúc Lâu cũng đi tới.
Ông ta vừa nhận được điện thoại của cảnh sát, biết đồ ăn của nhà hàng có khả năng đã xảy ra vấn đề.
Thế là, ông ta ngay tức khắc dừng đưa đồ ăn giao bên ngoài, thu hồi tất cả những đơn đã giao, vừa vặn gặp lúc Khương Đào xông vào, lập tức nhân cơ hội xin nhận lỗi, để phục vụ mang đồ ăn trên bàn xuống.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên truyền tới âm thanh vật nặng ngã xuống đất.
Là một vị thực khách lớn tuổi miệng sùi bọt mép ngã xuống.
Hiện trường trở nên hỗn loạn.
May mắn, cảnh sát và xe cứu thương tới đúng lúc, đem người bị ngã đưa đi.
Bởi vì Khương Đào tới kịp thời, nên số người đã ăn đồ om không nhiều, nhưng vẫn bị thông báo đi bệnh viện làm kiểm tra.
May thay chưa xảy ra chuyện gì lớn.
Lúc này quản lí đã bị dọa mất mật, thời điểm nhận được điện thoại của cảnh sát, ông ta vẫn còn hoài nghi đối thủ cạnh tranh cố ý trả đũa bọn họ, hiện tại thật sự xảy ra chuyện rồi, cả người đều xụi lơ trên đất.
Trưởng nhóm phụ trách bên phía cảnh sát biểu tình nghiêm túc đi tới: “Mời đưa tôi tới nhà bếp.”
Khương Đào cũng lặng lẽ theo sau.
Vốn dĩ việc này, phải phong tỏa hiện trường, người không có phận sự không được phép vào.
Nhưng Khương Đào là người phát hiện vấn đề, cũng chính cô là người báo cảnh sát, cảnh sát liền mắt nhắm mắt mở cho qua.
Các cảnh sát đã vây khu bếp lại.
Bởi vì phản ứng kịp thời, nên không hề có ai có thể chạy trốn ra ngoài.
Toàn bộ nhân viên trong nhà bếp đều không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy cảnh sát đều có chút hoang mang lo sợ.
Viên đội trưởng theo lời chỉ dẫn của quản lý, nhìn thấy chiếc nồi lớn để nấu đồ ăn.
Quản lý giới thiệu, đây là nồi bọn họ đặc biệt dùng để nấu đồ om, nước sốt trong nồi cũng có lịch sử trên dưới sáu mươi năm rồi.
Một cảnh sát thu thập một ít mẫu nước sốt, dùng để trở về làm xét nghiệm.
Những người khác cũng thu thập, tìm chứng cứ khắp nơi trong nhà bếp.
Lúc này, một cảnh sát phụ trách kiểm tra camera giám sát quay lại, nói camera trong nhà bếp đã hỏng từ lâu, không có sửa lại nữa.
Trong đám người, một đầu bếp dáng người thấp bé nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhưng đúng lúc này, anh ta nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đang ngoảnh mặt lạnh lùng nhìn về phía anh ta.
Từ lúc Khương Đào bước vào bếp, liền ngửi thấy trong không khí có mùi giống như mùi độc trong đồ ăn.
Sau đó, cô nhìn tới người đầu bếp thấp bé kia.
Trên người anh ta không chỉ có mùi của thuốc độc, còn tỏa ra cảm xúc điên cuồng và hung ác.
Tìm thấy hung thủ rồi.
Chính là anh ta!
Người đầu bếp làm ra vẻ mù mịt hỏi: “Có… Có chuyện gì sao?”
Vốn dĩ viên cảnh sát đang nói chuyện với người quản lý liền dừng lại, bước tới phía bọn họ, anh ta biết Khương Đào không vô cớ tìm người đầu bếp thấp bé kia.
Mặt người đầu bếp lúc đối mặt với Khương Đào còn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với cảnh sát, có chút hoảng hốt nói: “Sao…Làm sao vậy? Tôi không phạm phải chuyện gì chứ?”
Viên cảnh sát lạnh lùng đáp: “Mọi người ở đây bị nghi ngờ có người liên quan đến đầu độc, một lát nữa mời toàn bộ các vị theo tôi về đồn cảnh sát một chuyến.”
Tất cả đầu bếp đều bị dọa sợ, giật nảy mình.
Mồ hôi trên mặt người đầu bếp thấp bé kia “Xoạt” một cái rơi xuống.
Ánh mắt anh ta lóe lên tia tàn nhẫn, xông tới chỗ Khương Đào, muốn cưỡng ép cô bắt làm con tin.
Ai ngờ đâu anh ta còn chưa kịp xông tới gần, chỉ thấy một chiếc giày cao gót màu vàng kim hoan nghênh đáp lên mặt.
“ Phịch!”
Một sức lực kinh người một hơi trực tiếp đem anh ta giẫm xuống dưới gót chân.
Tất cả mọi người: “!!!”
Sau hot search của “Trốn thoát khỏi mật thất” thì không tới mấy ngày sau, lại có một trạm tỷ chụp được “Thôn trang của chúng ta” lúc ghi hình, Dương Trinh không được tự nhiên đưa cho Khương Đào một túi đào vàng*.
*đào vàng: hay còn gọi là đào lòng vàng, bên trong ruột của trái đào có màu vàng.
[Ha ha ha ha ha ha, đây chính là anh Dương thấy phú quý không nảy lòng tham, thấy quyền thế quyết không khuất phục của tôi sao?]
[Anh Dương có gì sai! Anh Dương chỉ là muốn thắng thôi hhhhhh]
[Hỏng rồi hỏng rồi, đến anh Dương cũng thất thủ, gia thanh kết*!!!]
*爷青结 là viết tắt của câu “爷的青春结束了!” nghĩa bóng là những người hoặc những sự vật bạn quan tâm và yêu thích đã biến mất rồi, không còn nữa. Nghĩa đen được dùng để chế giễu hoặc ngạc nhiên trước sự việc đi ngược lại quy luật thông thường.
[Nhân viên nhóm báo cáo sống còn +1]
[Nếu mà không có sự thảm hại của anh Dương, cảm giác rằng thú vui của “Thôn trang” sẽ bị vơi đi một nửa mất]
[Anh Dương: Bạn còn là người sao?]
[Anh Dương của quá khứ: Cho dù tôi có chết, cho dù có từ chỗ này nhảy xuống, cũng tuyệt đối không cầu xin Khương Đào tha thứ!]
[Anh Dương của hiện tại: Thơm quá à]
[ha ha ha ha ha ha, mấy người lưu lại cái quần chip cho anh Dương đi mà]
Không ít fan của show “Thôn trang”, lướt tới video này thiếu chút nữa cười ná thở.
Lúc đầu khi Dương Trinh phát sóng trực tiếp, anh ta lập lời thề son sắt nói bản thân tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy cùng đám Đường Ngữ Hạ, tới nay còn chưa đầy một tháng.
Chẳng qua giữa một rừng tiếng nói cười, cũng có trộn lẫn một vài tiếng không hay ho.
[Tại sao đều cười nhạo Dương Trinh? Rõ ràng Khương Đào quá đáng mà, vậy mà không ai chỉ trích cô ta?]
[Tôi là fan của anh Dương, thật đau lòng cho anh ấy quá]
[Cái gì mà dâng lễ hối lộ chứ, rõ ràng là bị Khương Đào PUA* rồi]
*PUA là viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".
[Thủy quân thật lợi hại, khách mời vừa ích kỷ vừa tham ăn như vậy cũng có thể tẩy trắng thành cái dạng này]
Có điều mấy loại lời nói kia rất nhanh bị fan của “Thôn trang” nói móc trở lại.
[Muốn bôi đen nhưng tìm không được điểm nào để bôi sao? Thật là ngượng quá đi, mấy đồ hối lộ gì đó chỉ là chuyện đùa, rõ ràng mọi người rất vui vẻ, chỉ có mấy người rảnh rỗi ở đây quạt gió thổi lửa.]
[Bạn lầu trên fan của anh Dương ơi, ngay cả Weibo của anh ấy bạn cũng không follow, giả vờ giả vịt làm cái gì chứ.]
[Rốt cuộc là thủy quân nhà ai, các người rốt cuộc có coi “Thôn trang” không hả, chị Khương giúp bao nhiêu người không nhìn thấy à? Còn nữa, chỉ có ăn một chút tính là cái gì, chị Khương giúp chương trình đem lại bao nhiêu lưu lượng có biết không? Nhân tiện, tôi không phải là Thao Thiết, là fan Hi Hi miễn đánh giá, bé trong suốt nhà tôi không dễ dàng gì mới được tham gia một chương trình tốt, có thể được mọi người biết đến, fans chỉ có phấn khởi, hận không thể đến tận chương trình tặng đồ ăn cho chị Khương!!]
[Các chị em, bọn hắc tử (thủy quân bôi đen) còn đang phải hoàn thành KPI* á, đừng có để tâm tới bọn họ]
*KPI: là công cụ đo lường, đánh giá hiệu quả công việc được thể hiện qua số liệu, tỷ lệ, chỉ tiêu định lượng, nhằm phản ánh hiệu quả hoạt động của các tổ chức hoặc bộ phận chức năng của công ty hay doanh nghiệp cá nhân.
[Report rồi, không cần cảm ơn!]
…
Tuy rằng có fan của “Thôn trang” giúp đỡ giải thích, nhưng hắc tử và thủy quân quá đông, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới danh tiếng của Khương Đào.
Đồng Đồng vừa căm phẫn vừa bất lực.
Đám thủy quân này rất lươn lẹo, không thể nào nắm được thóp của bọn họ, báo cáo cũng không có cách nào báo cáo, chỉ có thể để mặc bọn họ giống như mấy con bọ chét làm người ta buồn nôn.
Hơn nữa dạo gần đây cô ấy vô cùng bận bịu.
Gần tới cuối năm, chính là các loại đêm liên hoan, ngày lễ, cũng là lúc bắt đầu “Chương trình thảm đỏ”.
Thảm đỏ chính là nơi có thể khảo nghiệm tài nguyên thời trang và phẩm vị của các nữ minh tinh nhất, con mắt thời thượng của mọi người đều rất cao, lễ phục có phải là mẫu mới nhất không, phối như thế nào, hiệu quả trình diễn ra sao, tiêu chuẩn của nữ minh tinh và đoàn đội của cô ấy đều dựa trên lời bình phẩm của bọn họ.
Một look thảm đỏ hoàn hảo, đẹp mắt, có thể giành được sự coi trọng của giới thời trang, chỉ cần sơ sẩy một chút, có khả năng trực tiếp bị nhãn hàng lớn cho vào lãnh cung.
Tài nguyên thời trang của Khương Đào vốn dĩ rất thấp, người đại diện Tôn Kiến Hiền trước đây hoàn toàn không hề dành cho cô chút tài nguyên nào về phương diện kinh doanh này.
Nhưng bởi vì ảnh chụp tạp chí lần trước có độ nhận diện cao, thay cô thu hút không ít ánh nhìn của giới thời trang.
Nhà thiết kế mới nổi Diệp Thanh Lê của nhãn hiệu Z đại lam huyết* cũng là một trong số đó.
*Bao gồm: Louis Vuitton, Chanel, Gucci, Prada, Dior. 5 thương hiệu này là các ông lớn của giới thời trang.
Đồng Đồng luôn luôn giữ gìn quan hệ giữa bọn họ, cho nên tới những thời điểm như thế này, Diệp Thanh Lê rất vui vẻ giúp các cô làm cầu nối trung gian.
Thế nên mấy look thảm đỏ này của Khương Đào đều rất lộng lẫy, nhận được sự quan tâm thiện ý của mấy nhãn hàng.
Chỉ cần không làm điều gì ngu ngốc, tài nguyên thời trang của cô sẽ ngày càng nhiều.
Thậm chí năm sau hoặc năm sau nữa, Khương Đào có cơ hội nắm chắc chức đại sứ thương hiệu cho nhãn hiệu Z, dần dần chiếm một vị trí cốt cán trong giới thời trang.
Cuối tuần này, các cô phải bay tới Giang Thành, tham gia “Đêm Hội Tinh Quang”, đối với Khương Đào mà nói đây là lễ trao giải vô cùng quan trọng.
Mỗi năm “Đêm Hội Tinh Quang” sẽ mở một cuộc bình chọn “Nữ Thần Tinh Quang” trên mạng, hạng mục này gần như là chuẩn bị cho nhóm các nữ minh tinh thế hệ mới mỗi năm, ví dụ như năm ngoái nhận được giải thưởng này là ảnh hậu trẻ tuổi nhất Tang Linh.
Bởi vậy, các nhóm nữ minh tinh thế hệ mới đều vì giải thưởng này mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Ví dụ như năm nay, có mấy nữ minh tinh có lực cạnh tranh rất tốt, trước mắt đạt được số phiếu cao nhất chính là Khương Đào và Tô Anh Tuyết.
Fan hai nhà đang xé nhau vô cùng ác liệt.
Trong giai đoạn bỏ phiếu này, lại có người lôi chuyện Khương Đào “bắt nạt” Tô Anh Tuyết nửa năm trước ra nói, Tô Anh Tuyết đăng hai bài Weibo mập mờ không rõ ràng, các fans đau lòng không thôi, như bị dội máu gà, gào khóc nhất định phải bảo vệ thần tượng, cái gì mà quyết không để thần tượng chịu tổn thương lần nào nữa.
Đồng Đồng lướt Weibo xong, thiếu chút bị tức chết.
“Hèn hạ vô sỉ!!”
Cái video bắt nạt kia vốn dĩ có vấn đề, mà nguyên một năm nay, Tô Anh Tuyết đi bán thảm, được người ta thương xót, ngược lại Khương Đào bị chửi mắng trên khắp mặt trận, còn không biết ai mới là người bị bắt nạt đâu.
Nhưng cô ấy rất nhanh bình tĩnh lại.
Không cần thiết tính sổ chuyện này với Tô Anh Tuyết, đợi tới lúc bọn cô xuất hiện trên thảm đỏ sẽ biết ai hơn ai.
Cô nhìn hướng cửa phòng thay đồ.
Vì lần xuất hiện choáng ngợp này của Khương Đào, cô ấy đặc biệt cố ý đi tới trung tâm của hãng Z hai lần, mới mượn được bộ lễ phục ưng ý, đồng thời còn mượn được bộ trang sức hoa sơn trà kinh điển của hãng Z.
Mặc dù phải cẩn thận từng li từng tí, nhưng xứng đáng!
Chị Khương của cô mặc bộ lễ phục này, nhất định sẽ đè bẹp toàn cái thảm đỏ kia.
Cửa phòng thay đồ mở ra.
Khương Đào nhấc váy đi ra.
Tất cả người trong căn phòng đều ngừng hô hấp.
Lễ phục mang phong cách Hy Lạp cổ đại, tơ lụa màu trắng tinh khiết như đám mây bồng bềnh phiêu dật, lá ô liu vàng kim ở phần eo tạo thành dây lưng, phác họa lên vòng eo thon của Khương Đào, đôi giày vàng kim lộ ra dưới làn váy, phần dây cài mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm lấy mắt cá chân, nhìn vô cùng nhỏ nhắn.
Tóc được búi lên gọn gàng, lại không hề cứng nhắc, phối với bộ trang sức hoa trà, đồng bộ với khuyên tai và vòng tay.
Hoàn hảo thể hiện ra sắc đẹp của Khương Đào, không giống với khí chất thường ngày của cô.
Cô giống như tiên nữ rẽ làn mây, chậm rãi bước ra.
Cánh môi khẽ mở.
“ Mua đồ om* của Sùng Phúc Lâu chưa? Chị sắp đói chết rồi!!”
*là một thuật ngữ chung cho các món ăn nguội trong khoa học ẩm thực, và là một món ăn chế biến tại nhà nổi tiếng ở nhiều vùng khác nhau. Các loại đồ om được chia thành 9 loại, chẳng hạn như loại nước muối đỏ, loại muối nướng, loại tẩm gia vị, loại muối ớt, loại vịt quay, loại nước sốt, loại ngũ vị, loại hải sản và loại salad lạnh.
Tất cả mọi người: “…”
Nháy mắt bầu không khí hóa thành hư ảo, chỉ còn lại sự cạn lời.
Đồng Đồng đỡ trán.
Trước khi Khương Đào tới Giang thành, đã sưu tập ở trên Weibo các chỗ ăn ngon.
Các fans sôi nổi hiến kế, cô không chút chậm trễ, tới Giang thành liền mở ra hành trình ăn ăn ăn.
Nếu không phải sợ tới không kịp thời gian trang điểm, cô thật sự muốn đi hết một lần tất cả chỗ mà fan giới thiệu.
Chỉ có điều mặc dù là tới thời gian trang điểm rồi,cô cũng không quên được những mỹ thực chưa kịp ăn, liền bảo trợ lí đi mua đem về.
Đồng Đồng kinh hồn bạt vía nhìn Khương Đào trong bộ đồ lễ phục đắt đỏ ngồi ăn đồ om.
Nếu mà bị bắn một chút nước súp lên thôi, cả bộ đồ này coi như hỏng, bọn họ phải tự mình bồi thường, tổn thất một đống tiền đó.
Cô ấy vội vàng nói: “Chị, trước tiên cởi lễ phục ra rồi lại ăn nhé?”
Cô ấy vừa nói xong, Khương Đào liền ngừng lại.
Đồng Đồng sững người.
Trước mặt đồ ăn, từ trước đến nay Khương Đào chưa hề nghe lọt tai lời nào khác.
Ai mà biết Khương Đào chỉ lạnh lùng đáp.
“Cái này không đúng.”
Đồng Đồng ngẩn người tiếp.
Khương Đào đã đứng dậy: “Báo cảnh sát!”
“Lái xe, chúng ta đi Sùng Phúc Lâu!”
Đồng Đồng bị dọa nhảy lên: “Sao… sao mà lại muốn báo cảnh sát?”
Khương Đào cầm lấy áo khoác lông vũ khoác lên người nói: “Trong đồ ăn có độc.”
Đồng Đồng: “!!!”
Đến khi xe đã rời khỏi khách sạn, Đồng Đồng vẫn chưa phản ứng kịp: “Sao…sao lại có độc?”
Người đại diện đã bị dọa cho mặt mũi trắng bệch: “Chị Khương, không phải em, cái gì em cũng chưa làm…”
Mặt Khương Đào hoàn toàn không còn nét ung dung thong dong thường ngày, biểu tình vô cùng nghiêm túc: “Không phải cậu, độc này bỏ vào được một khoảng thời gian rồi, chắc chắn là vấn đề ở Sùng Phúc Lâu.”
Đồng Đồng hoảng hốt đáp: “Ở Sùng Phúc Lâu?”
Sùng Phúc Lâu là nhà hàng có tiếng ở Giang thành, đồ om đặc biệt nổi tiếng, mỗi ngày sẽ đều có rất nhiều du khách nghe danh mà đến, cũng là một quán rất nổi tiếng trên mạng của Giang thành.
Mà hiện tại đúng lúc là giờ cơm, nếu thật sự đúng là đồ om có vấn đề, vậy không phải có biết bao nhiêu người sẽ xảy ra chuyện sao!
“Nhưng, nhưng nếu là như vậy, chúng ta báo cảnh sát là được rồi, chị không cần phải đích thân tới đó đâu.”
Khương Đào lắc đầu.
Lần này cô tới Giang thành, có rất nhiều Thao Thiết cũng đi theo, nói muốn cùng cô thưởng thức đồ ăn ngon.
Trước đó cô có đăng Weibo là đang đợi đồ om, còn có nhiều Thao Thiết bình luận, nói cũng muốn đi nếm thử.
Khương Đào đã từng nói sẽ bảo vệ các Thao Thiết nhỏ của cô, nhất định nói được làm được.
Đồng thời, cô ghét nhất cái loại hành vi chà đạp lên đồ ăn này.
Mặc kệ là ai làm, cô cũng muốn tự tay lôi kẻ đó ra.
Tài xế nghe cuộc trò chuyện của bọn họ cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất tới Sùng Phúc Lâu.
Lúc này, ngoài trời đang lất phất mưa phùn.
Khương Đào chuẩn bị muốn đi xuống.
Đồng Đồng vội hô lên: “Chị quên thay đồ rồi!”
Khương Đào cúi đầu, mới phát hiện trên người vẫn đang mặc bộ lễ phục kia.
Nhưng hiện giờ thời gian rất gấp rồi.
Cô túm váy lên, chui ra khỏi xe.
Thời điểm này đúng là lúc Sùng Phúc Lâu đông khách, khách ngồi kín chỗ.
Sự xuất hiện của Khương Đào, tức khắc thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Trong đám người truyền tới chút rối loạn.
“Thật đẹp quá…Tiên nữ sao?”
“Hình như là Khương Đào!”
“Sao Khương Đào lại ở chỗ này?”
“Chắc tới đây ăn đồ om á, hahahahaha.”
“AAAAAAAAAAAAA!! là Khương Khương!! Ôi mẹ ơi con sắp thở không nổi rồi!!”
“Thật sự là Khương Khương đó!! Cô ấy đẹp quá hu hu hu hu!! Trời ơi!! Vận may của chúng ta có phải quá tốt rồi không?”
Khương Đào quét mặt nhìn trên bàn của tất cả mọi người, hầu như mỗi bàn bàn nào cũng gọi đồ om.
Sắc mặt cô nghiêm trọng.
“Mọi người tạm thời đừng ăn, tôi thử rồi, đồ om hôm nay không được tốt cho lắm.”
Sống trên đời này lâu như vậy rồi, cô cũng biết được không ít chuyện.
Ví dụ như lúc này đây, tuyệt đối không thể gây rối loạn, phải đợi cảnh sát tới kiểm soát khống chế hiện trường.
Quả nhiên, cô vừa nói xong.
Không ít người đều đặt đũa xuống.
Suy cho cùng, danh tiếng Khương Đào thích ăn uống đã truyền khắp internet.
Cô ấy nói đồ ăn có vấn đề, vậy chắc chắn là có vấn đề.
Lúc này, quản lí của Sùng Phúc Lâu cũng đi tới.
Ông ta vừa nhận được điện thoại của cảnh sát, biết đồ ăn của nhà hàng có khả năng đã xảy ra vấn đề.
Thế là, ông ta ngay tức khắc dừng đưa đồ ăn giao bên ngoài, thu hồi tất cả những đơn đã giao, vừa vặn gặp lúc Khương Đào xông vào, lập tức nhân cơ hội xin nhận lỗi, để phục vụ mang đồ ăn trên bàn xuống.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên truyền tới âm thanh vật nặng ngã xuống đất.
Là một vị thực khách lớn tuổi miệng sùi bọt mép ngã xuống.
Hiện trường trở nên hỗn loạn.
May mắn, cảnh sát và xe cứu thương tới đúng lúc, đem người bị ngã đưa đi.
Bởi vì Khương Đào tới kịp thời, nên số người đã ăn đồ om không nhiều, nhưng vẫn bị thông báo đi bệnh viện làm kiểm tra.
May thay chưa xảy ra chuyện gì lớn.
Lúc này quản lí đã bị dọa mất mật, thời điểm nhận được điện thoại của cảnh sát, ông ta vẫn còn hoài nghi đối thủ cạnh tranh cố ý trả đũa bọn họ, hiện tại thật sự xảy ra chuyện rồi, cả người đều xụi lơ trên đất.
Trưởng nhóm phụ trách bên phía cảnh sát biểu tình nghiêm túc đi tới: “Mời đưa tôi tới nhà bếp.”
Khương Đào cũng lặng lẽ theo sau.
Vốn dĩ việc này, phải phong tỏa hiện trường, người không có phận sự không được phép vào.
Nhưng Khương Đào là người phát hiện vấn đề, cũng chính cô là người báo cảnh sát, cảnh sát liền mắt nhắm mắt mở cho qua.
Các cảnh sát đã vây khu bếp lại.
Bởi vì phản ứng kịp thời, nên không hề có ai có thể chạy trốn ra ngoài.
Toàn bộ nhân viên trong nhà bếp đều không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy cảnh sát đều có chút hoang mang lo sợ.
Viên đội trưởng theo lời chỉ dẫn của quản lý, nhìn thấy chiếc nồi lớn để nấu đồ ăn.
Quản lý giới thiệu, đây là nồi bọn họ đặc biệt dùng để nấu đồ om, nước sốt trong nồi cũng có lịch sử trên dưới sáu mươi năm rồi.
Một cảnh sát thu thập một ít mẫu nước sốt, dùng để trở về làm xét nghiệm.
Những người khác cũng thu thập, tìm chứng cứ khắp nơi trong nhà bếp.
Lúc này, một cảnh sát phụ trách kiểm tra camera giám sát quay lại, nói camera trong nhà bếp đã hỏng từ lâu, không có sửa lại nữa.
Trong đám người, một đầu bếp dáng người thấp bé nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhưng đúng lúc này, anh ta nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đang ngoảnh mặt lạnh lùng nhìn về phía anh ta.
Từ lúc Khương Đào bước vào bếp, liền ngửi thấy trong không khí có mùi giống như mùi độc trong đồ ăn.
Sau đó, cô nhìn tới người đầu bếp thấp bé kia.
Trên người anh ta không chỉ có mùi của thuốc độc, còn tỏa ra cảm xúc điên cuồng và hung ác.
Tìm thấy hung thủ rồi.
Chính là anh ta!
Người đầu bếp làm ra vẻ mù mịt hỏi: “Có… Có chuyện gì sao?”
Vốn dĩ viên cảnh sát đang nói chuyện với người quản lý liền dừng lại, bước tới phía bọn họ, anh ta biết Khương Đào không vô cớ tìm người đầu bếp thấp bé kia.
Mặt người đầu bếp lúc đối mặt với Khương Đào còn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với cảnh sát, có chút hoảng hốt nói: “Sao…Làm sao vậy? Tôi không phạm phải chuyện gì chứ?”
Viên cảnh sát lạnh lùng đáp: “Mọi người ở đây bị nghi ngờ có người liên quan đến đầu độc, một lát nữa mời toàn bộ các vị theo tôi về đồn cảnh sát một chuyến.”
Tất cả đầu bếp đều bị dọa sợ, giật nảy mình.
Mồ hôi trên mặt người đầu bếp thấp bé kia “Xoạt” một cái rơi xuống.
Ánh mắt anh ta lóe lên tia tàn nhẫn, xông tới chỗ Khương Đào, muốn cưỡng ép cô bắt làm con tin.
Ai ngờ đâu anh ta còn chưa kịp xông tới gần, chỉ thấy một chiếc giày cao gót màu vàng kim hoan nghênh đáp lên mặt.
“ Phịch!”
Một sức lực kinh người một hơi trực tiếp đem anh ta giẫm xuống dưới gót chân.
Tất cả mọi người: “!!!”