Ăn Hết Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 20
Editor: Cà Na
Di động của Đồng Đồng không ngừng vang lên suốt cả đêm.
Những cuộc nói chuyện hợp tác, thăm dò, thừa nước đục thả câu nhiều không đếm xuể.
Sau khi vất vả tiếp xong cuộc điện thoại cuối cùng, cả người cô ấy như muốn siêu thoát.
Dù vậy nhưng cô ấy vẫn không cảm thấy cực khổ, ngược lại cực kỳ hưng phấn, nhiệt tình tràn trề trong lồng ngực.
Đối với người đại diện mà nói, thành công của nghệ sĩ chính là thành công của họ.
Huống chi Khương Đào còn nghệ sĩ đầu tiên mà cô ấy chân chính dẫn dắt.
Đồng Đồng duỗi người, chuẩn bị đi đến phòng trà nước pha ly cà phê rồi lại tiếp tục cố gắng.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa phòng trà nước, cô lập tức đụng phải Tôn Kiến Hiền.
So với Đồng Đồng đang thuận buồm xuôi gió, gần đây Tôn Kiến Hiền lại bị “thần thảm” gõ cửa.
Đầu tiên là công ty để Đồng Đồng làm người đại diện cho Khương Đào, hại hắn trở thành trò cười của toàn công ty.
Không những thế, sau khi Khương Đào rời khỏi hắn lại cực hot, chuyện này cũng khiến không ít nghệ sĩ dưới tay hắn nảy tâm tư khác.
Giới giải trí này cực kỳ mê tín, bao nhiêu năm vẫn còn lưu truyền lời đồn “Nổi sương sương là nhờ nâng đỡ, nổi như cồn là nhờ số mệnh”. Vậy nên đám nghệ sĩ chỉ ước cả người mình từ trên xuống dưới đều là may mắn.
Thời điểm Khương Đào mới ra mắt, điểm khởi đầu rất cao, nhưng sau khi về dưới trướng Tôn Kiến Hiền lại càng ngày càng sa sút. Hiện giờ rời khỏi hắn, Khương Đào ngược lại đột nhiên nổi tiếng bùng nổ.
Có thể trở mình nổi tiếng, năng lực và vận khí của Khương Đào đều không thể nghi ngờ. Vậy vấn đề duy nhất ở đây chỉ có thể là Tôn Kiến Hiền.
Hơn nữa có người cố ý tra xét sâu một chút, phát hiện Tôn Kiến Hiền làm người đại diện gần mười năm, thế nhưng không khiến một nghệ sĩ nào dưới tay nổi tiếng.
Vì thế, tin đồn Tôn Kiến Hiền khắc nghệ sĩ dưới tay lan truyền một cách chóng mặt.
Không bao lâu sau, có một nghệ sĩ trực tiếp làm ầm ĩ với nhóm quản lý cấp cao. Nghệ sĩ kia muốn đổi người đại diện, thà chấm dứt hợp đồng với Quả Tinh chứ không cần người đại diện này nữa.
Lần náo loạn này cũng khiến lời đồn đãi đang lưu truyền ở tầng dưới trực tiếp truyền lên trên.
Tuy nói trước mắt nhóm quản lý cấp cao vẫn chưa có hành động gì. Nhưng không bao lâu sau, nghệ sĩ kia đã được chuyển đến dưới tay một người đại diện khác.
Không ít quần chúng hóng chuyện đều biết, Tôn Kiến Hiền đã bị lạnh nhạt.
Quả nhiên, tin tức này vừa truyền ra, người dưới tay Tôn Kiến Hiền đua nhau chạy mất dép.
Trong nháy mắt, hắn đã biến thân thành tướng không binh.
Người đại diện không có nghệ sĩ, còn có ích lợi gì?
Tôn Kiến Hiền chỉ có thể từ chức.
Hôm nay chính là ngày hắn tới nộp đơn từ chức.
Thời điểm hắn ôm thùng đồ của mình, xám xịt rời khỏi công ty, lại vừa lúc gặp Đồng Đồng đang bưng cà phê đi ra.
Đồng Đồng nhìn thấy Tôn Kiến Hiền, vẫn co rúm người như thường lệ.
Ngay sau đó cô mới nhớ ra, hiện tại mình đã không còn là trợ lý của hắn nữa rồi.
Cô là người đại diện của chị Khương Đào, cũng đại diện cho hình tượng của chị ấy, tuyệt đối không thể ở những thời điểm như này làm chị ấy mất mặt.
Vì thế, cô buộc bản thân phải ưỡn ngực, lấy hết can đảm, lãnh đạm cất tiếng chào với ai kia, sau đó lập tức trở lại văn phòng của mình.
Vốn dĩ Tôn Kiến Hiền bởi vì những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này mà trở nên cực kỳ nhạy cảm, dù Đồng Đồng chưa nói gì cả, hắn cũng cảm thấy Đồng Đồng đang cười nhạo chính mình.
Hắn hồi tưởng, một tháng trước Đồng Đồng vẫn chỉ là trợ lý của hắn, bị mình sai bảo chạy tới chạy lui. Hiện giờ, cô thành người đại diện, còn mình lại phải rời công ty một cách khó coi như vậy. Mà hết thảy những chuyện này, đều bởi vì một Khương Đào.
Nếu hỏi Tôn Kiến Hiền có hối hận hay không, hắn chắc chắn sẽ trả lời hối hận.
Lúc trước vì ôm đùi cậu Hàn, hắn ném đi cục vàng hàng thật giá thật.
Mỗi lần nhìn cái tên Khương Đào trên hotsearch, lòng hắn liền tràn ngập hối hận.
Trái tim đau đớn như bị vô số con sâu nhỏ chậm rãi gặm nhấm.
Nhưng hắn không sống tốt, người khác cũng đừng hòng sống tốt!
Hắn gọi Đồng Đồng lại, khinh miệt nói: “Đừng tưởng rằng bây giờ cô thuận lợi là về sau cũng luôn thuận lợi như vậy!”
“Cô cho rằng Khương Đào tốt số, nổi lên một phen, là có thể nổi bồng bềnh mãi sao?”
“Ngây thơ!”
Đồng Đồng khựng lại.
Cô không muốn cãi nhau với Tôn Kiến Hiền, vậy nên hắn nói bản thân cô cái gì, cô cũng đều không hề chi.
Nhưng Tôn Kiến Hiền không được nói Khương Đào!
Cô tức giận đến nỗi giọng nói cũng run run: “Anh nói bậy!”
Tôn Kiến Hiền cười lạnh: “Lần này tôi đúng là đã rớt đài, nhưng cô cho rằng các cô có chỗ nào có thể tốt hơn tôi sao?”
“Khương Đào nổi không lâu đâu. Đến lúc đó, kết cục của cô chắc chắn sẽ còn thảm hơn tôi nữa!”
Hắn ta nói xong lập tức đi mất.
Đồng Đồng chậm rãi bình phục lại cảm xúc, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an.
Cô hiểu rõ con người Tôn Kiến Hiền, những lời kia của hắn không giống lời độc ác được nói ra trong lúc bất lực giận dữ, trái lại giống như hắn thật sự biết gì đó.
Chẳng lẽ có ai đó muốn chỉnh Khương Đào?
Cho nên mấy ngày tiếp theo, Đồng Đồng vẫn luôn rất cẩn thận.
Tất cả những chuyện có liên quan tới Khương Đào, cô nhất định phải nhìn qua một lần mới chịu.
Mà rất nhanh, ngày quay tập thứ tư của chương trình “Thôn Trang Của Chúng Ta” lại đến.
Tuy rằng chỉ mới phát sóng hai tập, nhưng độ nóng của “Thôn Trang Của Chúng Ta” đã tiến lên thành chương trình giải trí hot của năm.
Hơn nữa, sau khi tập hai được lên sóng, đoạn quảng cáo giữa chương trình của Khương Đào lại điên cuồng càn quét trên bảng hotsearch, hấp dẫn không ít kim chủ ba ba. Hơn nữa những kim chủ này đều chỉ tên, muốn Khương Đào quay quảng cáo cho họ.
Ngay cả trấn Thanh Khê hẻo lánh, cũng hấp dẫn được một ít người đến du lịch.
Duy Tát là một người đăng tải nội dung về du lịch và thức ăn ngon có chút danh tiếng trên Trạm X*. Gần đây anh ta làm một kế hoạch mới, gọi là du lịch phát sóng trực tiếp. Có nghĩa là anh ta sẽ lựa chọn một vài địa điểm không nổi danh lắm rồi đến đó du lịch. Vừa hay trấn Thanh Khê nhờ chương trình Thôn Trang Của Chúng Ta mà đột nhiên nổi lên, anh ta lập tức quyết định trạm dừng đầu tiên là ở trấn Thanh Khê.
*Trạm X là tên được đặt cho một số trang web trong tiểu văn hóa ACG (Anime, Comics, and Games). "X" thường là chữ cái đầu tiên của tên trang web. Ví dụ, Trạm B là Bilibili.
Bởi vì hẻo lánh, mỗi ngày trấn Thanh Khê chỉ có hai chuyến xe buýt vào buổi sáng và buổi chiều.
Duy Tát giơ cao di động. Sau khi chào hỏi cùng nhóm fan đang xem phát sóng, anh ta nhìn quanh một vòng.
“Trên xe này cũng không ít người nhỉ! Tôi còn tưởng sẽ không được mấy người đâu.”
Điểm đặc biệt của kênh phát sóng của Duy Tát chính là anh ta thích cùng người khác tán gẫu, vì thế mà cũng thường gặp được rất nhiều chuyện thú vị.
Thấy trên xe nhiều người như vậy, anh ta lập tức lên tinh thần.
Giơ di động, anh ta nhanh chóng bắt chuyện với người ngồi bên cạnh: “Người anh em, cậu không phải người địa phương nhỉ? Là du lịch? Hay thăm người thân vậy?”
[ Phải nói là kỹ năng giao tiếp đỉnh cao, quả là anh trai ngốc của tôi ha ha ha ha ]
Anh trai ngốc là nickname mà quần chúng trên Trạm X đặt cho anh ta.
[ Người anh em này sao lại bọc kín mít vậy? Mấy ngày nay cũng đâu có lạnh dữ vậy đâu. ]
Người đàn ông bị bắt chuyện mặc một cái áo chống lạnh thật dày, khóa kéo được kéo đến tận cùng, còn đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai. Lúc này hắn đang ngồi ôm chặt một cái túi trong tay.
Hắn tên Lại Tuấn Lĩnh, chính là cái người được Hàn Tử Hằng sai đi hủy mặt Khương Đào.
Đây không phải lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này, vốn tưởng rằng không khó, ai ngờ lần này lại không thuận lợi như vậy.
Đầu tiên là vợ hắn, Thạch Giai Giai, dùng nhầm thuốc hủy dung.
Sau đó, lúc đến đây, xe lại bị hỏng giữa đường, bị buộc phải ngồi xe buýt.
Trên người hắn, trừ chai thuốc kia còn có một con dao bấm. Thành ra hắn phải phí sức chín trâu mười bò mới tránh thoát khỏi sự kiểm tra an ninh.
Ai mà ngờ, lên xe, người ngồi cạnh lại đang phát sóng trực tiếp!
Lại Tuấn Lĩnh tức giận đến nỗi lòng thầm mắng một tiếng “Ngu đần”. Sau đó hắn chỉ có thể móc khẩu trang ra đeo lên, tỏ thái độ lãnh đạm, không muốn người khác lại gần.
Chẳng nghĩ tới cái tên đang livestream ngu ngốc kia lại làm như nhìn không hiểu vẻ mặt hắn, vẫn cứ xán lại gần bắt chuyện.
Lại Tuấn Lĩnh cứng rắn thốt ra một câu: “Không nói chuyện!”
Sau đó hắn ta kéo mũ thấp hơn, cảnh giác liếc nhìn di động của Duy Tát.
[ Ha ha ha ha ha ha ha, kỹ năng giao tiếp đỉnh cao của anh trai ngốc bại trận rồi! ]
[ Anh trai kia hung dữ quá! Không nói chuyện thì thôi, sao thái độ lại vậy chứ ]
[ Có thể hiểu được là vài người không muốn lên hình, nhưng anh trai này căng thẳng như vậy, giống như tội phạm truy nã ấy…]
Người nói vô tâm người nghe hữu ý.
Duy Tát nhìn thấy một ít hình xăm ngay phần cổ lộ ra ngoài của anh trai này. Vừa nghĩ đến liền lập tức hành động, anh ta nhân lúc người đàn ông không chú ý chụp trộm một bức ảnh, sau đó báo cho cảnh sát mạng.
-
Tới trấn Thanh Khê.
Lại Tuấn Lĩnh là người đầu tiên xuống xe. Hắn tìm được một góc yên lặng rồi gọi điện thoại cho Hàn Tử Hằng.
Sau khi xác nhận đối phương đã chuyển tiền vào tài khoản, lại cẩn thận lưu bản ghi âm, lúc này hắn mới đi tới địa điểm ghi hình.
Hắn rời đi không bao lâu, một tên đầu tóc vàng khè cực kỳ “cá tính” lén lén lút lút đi tới. Tên đó móc cái điện thoại Sơn Trại* ra gọi: “Tôi tới rồi. Chúng ta đã bàn xong rồi đó, tôi cho cô ta một bài học, cô đưa tôi mười ngàn tệ!”
*Hàng “Sơn Trại” là hàng nhái, nhưng không hẳn là hàng nhái hoàn toàn mà chỉ là copy 99% + 1% sáng tạo. Đặc điểm chung của nó là giá thành thấp, mang tính bình dân, phù hợp với đại đa số người dân lao động nghèo khó. (Theo Baidu.com)
Sau đó không biết đối phương nói gì, Tóc Vàng lộ ra một nụ cười bỉ ổi.
“Yên tâm, chỉ cần cô gửi tiền đúng hạn, chuyện gì cũng dễ nói.”
Ngắt điện thoại, Tóc Vàng cảm thán tặc lưỡi hai tiếng: “Chậc chậc, đám đàn bà lăn lộn trong giới giải trí, đứa này ác hơn đứa kia.”
Tóc Vàng tên Trương Huy, là một tên du côn.
Khi Nhạc Hủy còn làm streamer đã quen biết hắn. Lần này bị đuổi khỏi chương trình khiến cô ta càng nghĩ càng tức. Vì vậy cô ta đã thuê Trương Huy dạy dỗ Khương Đào.
Thế là hai tên đàn ông lòng dạ xấu xa một trước một sau rời khỏi cái góc yên tĩnh kia, đi về phía mục tiêu chung của bọn chúng.
-
Lúc này, tại địa điểm ghi hình, tất cả khách mời đã trang điểm sửa soạn xong, đang chuẩn bị quay.
Vốn dĩ có sáu khách mời giờ lại biến thành năm. Tuy rằng Weibo chính thức của chương trình thông báo rằng bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên Nhạc Hủy rời khỏi, nhưng sao bọn họ có thể không biết nội tình trong đó.
Lúc này, lòng Dương Trinh cũng sợ hãi không thôi.
Buổi tối hôm đó, anh ta cũng mở tài khoản phụ mắng Khương Đào, nhưng may mắn là không ngã ngựa giống Nhạc Hủy.
Hiện giờ chương trình “Thôn Trang Của Chúng Ta” cực hot. Tuy rằng ăn mắng, nhưng vì ở tập hai, anh ta liên tiếp bị vả mặt, quá thảm, ngược lại giành được một ít sự ưu ái của cộng đồng mạng.
Thậm chí còn có không ít cơ hội tìm tới anh ta, khiến sự nghiệp của anh ta đón chào mùa xuân thứ hai.
Dương Trinh cực kỳ kinh ngạc lại vui vẻ.
Hơn nữa có vết xe của Nhạc Hủy, Dương Trinh bắt đầu tự hỏi bản thân có muốn chữa trị mối quan hệ với Khương Đào hay không?
Nhưng anh ta sợ mất mặt..
Anh ta do dự một hồi, cũng đã đến lúc chương trình bắt đầu ghi hình.
Đầu tiên, đạo diễn Trâu cười híp mắt công bố lượng người xem chương trình.
Trước mắt lượng người xem tập đầu tiên chương trình “Thôn Trang Của Chúng Ta” đã vượt qua năm mươi triệu. Với một chương trình chỉ chiếu mạng trên một nền tảng riêng lẻ thì lượng người xem thế này đủ để lấn át các chương trình tạp kỹ khác trên thị trường.
Huống chi, “Thôn Trang Của Chúng Ta” vốn dĩ là một chương trình tạp kỹ sắp bị đào thải, có thể đạt được thành tích như hiện tại đã vượt quá dự kiến của mọi người rồi.
Không ít người đều không nhịn được nhìn về phía Khương Đào.
Được thành tích như này, cô là người có công lớn nhất.
Nhưng Khương Đào lại hồn nhiên không phát giác ra điều gì: “Nếu lượng người xem cao, vậy có phải thức ăn sẽ được cải thiện không?”
Đạo diễn Trâu: “…”
Ông làm bộ không có nghe thấy, tiếp tục nói: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ bắt đầu thông báo nội dung nhiệm vụ của kỳ này.”
“Mọi người đều biết, trấn Thanh Khê của chúng ta là thị trấn nghèo cấp quốc gia. Làm thế nào để mọi người trong trấn thoát nghèo làm giàu, chúng ta cần tiếp thu ý kiến quần chúng.”
Trong lòng tất cả khách mời đều tràn ngập dự cảm không lành.
Quả nhiên.
“Trải qua ba tập trước, mọi người hẳn đã tương đối quen thuộc với trấn Thanh Khê. Vậy nên nhiệm vụ lần này, chúng ta phải tìm được toàn bộ những người dân mà các bạn quen thuộc nhất trên trấn, sau đó hãy dùng tài năng hoặc tài ăn nói của các bạn để thuyết phục đối phương, để đối phương cho các bạn ở lại nhà họ.”
“Trong thời gian này, các bạn phải cùng ăn cùng ở với người dân. Tổ tiết mục sẽ không cung cấp thức ăn.”
“Hơn nữa, hai ngày tới đây, các bạn phải thông qua hành động thực tế, trợ giúp người dân thoát nghèo! Nếu bởi vì hành động của các bạn mà khiến người dân càng thêm nghèo khó, chúng tôi sẽ trực tiếp trừ điểm!”
Khương Đào: “???”
Cô đúng tình hợp lý hoài nghi tổ chương trình cố ý trả thù cô, hơn nữa còn có chứng cứ.
Đạo diễn Trâu khẽ ho một tiếng.
“Để đề cao tinh thần tích cực cho mọi người, khách mời thắng cuộc lần này sẽ được hưởng thụ một bữa tiệc hoành tráng, cực kỳ xa hoa, cực kỳ ngon miệng xưa nay chưa từng có dù là trên trời hay dưới đất!”
Các khách mời: “…”
Điều này chỉ nâng cao tinh thần tích cực cho một mình Khương Đào thôi, ok?!
“Không chỉ vậy, người thắng lợi cuối cùng còn có thể trở thành đại sứ giúp đỡ người nghèo của Trấn Thanh Khê, được nhận huy chương chuyên biệt, và quay video tuyên truyền giúp đỡ người nghèo tại đây.”
Các khách mời: “!!!”
Đừng xem thường nó chỉ là một cái tên, nhưng ý nghĩa của phần thưởng này lại khác hoàn toàn.
Tất cả khách mời lập tức nghiêm túc lên.
Đạo diễn Trâu: “Trừ điều này ra, chúng tôi còn sẽ giao nhiệm vụ một cách ngẫu nhiên, và đặc biệt phái đi các chuyên viên mà trong tay họ nắm giữ tín vật đặc biệt. Trong các tín vật sẽ có những tấm thẻ điểm với số điểm khác nhau. Nói không chừng đây có thể là thứ trợ giúp các bạn chuyển bại thành thắng ở những phút cuối!”
Sau khi tuyên bố xong tất cả quy tắc, Đạo diễn Trâu liền hô bắt đầu.
Dương Trinh vẫn là đầu tàu gương mẫu xông ra đầu tiên.
Lúc này anh ta nào có còn nhớ đến chuyện mình muốn kết bạn với Khương Đào, toàn bộ tâm trí anh ta đều là… nhất định phải có được danh hiệu đại sứ giúp đỡ người nghèo!
Kỳ trước, Đổng Hiển Hoành và Thịnh Hi Bạch trải qua chuyện đồng cam cộng khổ, cũng đều tương đối Phật hệ*. Hai người định giúp đỡ cho nhau, vì thế sau khi thương lượng xong liền cùng nhau xuất phát.
*Phật hệ là cụm từ nổi bật trên mạng Trung Quốc từ cuối tháng 12-2017, hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo. Hình ảnh Đức Phật được họ mượn để làm biểu tượng cho cuộc sống không còn dục vọng của giới trẻ.
Đường Ngữ Hạ hỏi Khương Đào: “Khương Khương, cậu muốn đến nhà nào?”
Khương Đào cẩn thận suy nghĩ một chút, toàn bộ trấn Thanh Khê này, người cô khả năng quen thuộc nhất chính là bà chủ tiệm cơm.
Vậy là hai người bèn đi đến tiệm cơm.
Ai ngờ bà chủ vừa thấy cô, sắc mặt bỗng đột biến, kéo cửa cuốn xuống cái “xoạt”.
Khương Đào: “…”
Khuôn mặt nhỏ tràn đầy khó hiểu.
Cô còn chưa nói gì mà!
Đường Ngữ Hạ che mặt: “Ặc… Khương Khương, hay là chúng ta đổi nhà khác?”
Nhưng những cửa hàng trên đường này dường như đều là “nạn nhân” trong trò tìm thẻ điểm lần trước. Bọn họ đã ấn tượng sâu sắc với Khương Đào, vậy nên đều cự tuyệt cô.
Cuối cùng, Khương Đào không còn cách nào khác chỉ có thể để Đường Ngữ Hạ đi trước.
Khương Đào ôm cái bụng kêu “Ục ục” đi trên đường.
Dáng vẻ cô đơn, thoạt nhìn có vẻ vừa mờ mịt lại hoang mang.
Trong lòng Trương Sách không biết là mùi vị gì.
Anh ta cũng đã đi quay cùng Khương Đào ba tập. Tuy rằng luôn bị mấy hành động trâu bò của cô dọa sợ tới mức trọc đầu, nhưng tính cách Khương Đào thật sự rất được.
Huống chi, nói như thế nào đi nữa, cô cũng chỉ là một cô bé hơn hai mươi tuổi. Bị nhiều người từ chối như vậy, lòng tự trọng cũng bị đả kích rất nhiều!
Ngay tại lúc Trương Sách đang nghĩ nên an ủi cô thế nào, Khương Đào cất tiếng hỏi: “Nếu không có cách nào ở trong nhà người khác, vậy tôi tự nuôi chính mình cũng được mà, phải không?”
Trương Sách: “?”
Khương Đào lấy một quyển sách nhỏ ra: “Lần này, sau khi trở về, tôi đã đặc biệt tra Bộ luật bảo vệ động vật hoang dã. Con này, con này còn có con này đều không phải động vật hoang dã cần bảo vệ, chắc là có thể ăn chứ?”
Trương Sách: “???”
Cô có thể buông tha cho đám động vật kia không!!!
Thời điểm Khương Đào đang cò kè mặc cả với Trương Sách, bà chủ tiệm cơm ghé vào cửa hông nhìn lén ra ngoài.
Kỳ thật lúc ấy, sau khi kéo cửa cuốn xuống, bà lập tức có chút hối hận.
Bà nghĩ lại, Khương Đào cũng không làm ra chuyện gì tội ác tày trời.
Không phải chỉ ăn nhiều chút thôi sao? Nhưng sau khi xong việc, tổ chương trình đều bồi thường cho bà mà.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng thương của Khương Đào, cuối cùng bà chủ vẫn không chịu nổi sự khiển trách của lương tâm mà kéo cửa cuốn lên lần nữa: “Ờ thì… Cô có thể vào ở nhà tôi.”
Khương Đào và Trương Sách đều sửng sốt.
Bà chủ cố gắng nghiêm túc nói: “Nhưng tôi có một yêu cầu. Mỗi bữa cơm cô chỉ có thể ăn một chén, không thể nhiều hơn!”
Khương Đào: “!!!”
Bà chủ: “Nếu cô đồng ý thì lập tức có thể đi vào.”
Khương Đào xoa xoa bụng.
Một chén thì một chén, cũng tốt hơn là không được ăn.
Bà chủ bưng cơm đã nấu xong lên, đặt trên cái bàn ngoài cửa tiệm.
Vì tiết kiệm điện, lúc không có khách, tiệm cơm cũng không bật đèn, ngồi ở cửa sẽ sáng hơn chút.
Khương Đào cầm chén cơm lên.
Nếu là trước kia, có lẽ cô đã lập tức ăn ngấu nghiến hết rồi.
Nhưng hiện tại lại khác, cô chỉ có một chén cơm này, ăn hết là không còn nữa.
Bà chủ nhìn biểu tình trên mặt cô, cảm thấy mình giống như Hoàng Thế Nhân đang chèn ép Dương Bạch Lao*.
*Hai nhân vật trong phim Cô Gái Tóc Trắng (白毛女). Dương Bạch Lao bị Hoàng Thế Nhân chèn ép, cuối cùng phải đau đớn lăn dấu tay vào giấy bán con gái.
Nhưng bà vẫn quyết định làm một người lòng dạ sắt đá.
Hiện tại kiếm ăn càng ngày càng khó. Hơn nữa, trước đó không lâu, đầu kia của thị trấn còn mới mở một tiệm bán hamburger, chiếm mất không ít khách.
Thế cho nên, giờ cơm hôm nay đã đến mà trong tiệm vẫn không có một vị khách nào.
Bà thở dài.
Nhớ tới chuyện này, bà lại không buồn ăn cơm.
Đúng lúc này, bà nhìn thấy Khương Đào ở đối diện ăn cơm cực kỳ ngon miệng.
Cô vừa chuyên chú lại đắm chìm trong việc nhấm nháp thức ăn. Mỗi một ngụm đều phải nhai thật kỹ, sau đó mới vô cùng quý trọng mà nuốt xuống.
Bà cảm thấy trước mắt phảng phất không phải cơm nhà cực kỳ bình thường, mà là món ăn nào đó vừa trân quý lại mỹ vị.
Ngay cả người không có khẩu vị là bà chủ cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Hôm nay bà làm đồ ăn ngon vậy sao?
Bà nếm một ngụm, hương vị nào có khác gì đâu.
Nhưng nhìn Khương Đào ăn ngon như vậy, cảm giác thèm ăn của bà cũng từ từ trở lại.
Đúng lúc này, một bóng người dò xét tiến vào: “A Quyên, hai người ăn gì mà ngon dữ vậy?”
Bà chủ có chút sửng sốt: “Lão Mã, sao ông lại ở đây?”
Lão Mã gãi gãi đầu: “Tôi dẫn người thân vào trấn xử lý chút việc. Giờ không phải vừa lúc tới cử cơm trưa sao? Tôi dẫn nó tới chỗ bà ăn bữa cơm ngon.”
“A Quyên, gần đây tay nghề nấu nướng của bà tiến bộ không ít nhỉ! Nhìn cô bé này ăn tôi cũng thấy thèm.”
Bà chủ xấu hổ cười, nói: “Vẫn… vẫn tốt, hai người ngồi đi, tôi đi nấu đồ ăn.”
Lão Mã không phải người đầu tiên, mà ai đi ngang qua tiệm, thấy dáng vẻ ăn cơm của Khương Đào, cũng đều sẽ không nhịn được mà dừng bước, sau đó không tự chủ được mà bước vào tiệm.
Tiệm cơm vốn vắng như chùa bà Đanh giờ đã lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Cũng không biết vì lý do gì, rõ ràng chỉ là thức ăn rất bình thường, nhưng mỗi miếng Khương Đào cho vào miệng, đều khiến người ta cảm thấy ngon ơi là ngon.
Cho dù ban đầu không đói bụng, xem một lát bụng cũng đói meo.
Đúng lúc Duy Tát cũng dạo tới chỗ này.
Trấn Thanh Khê vốn dĩ không lớn, kỳ thật cũng không có cái gì hay để đi dạo.
Lượng người xem phát sóng trực tiếp của Duy Tát cũng từ từ giảm xuống.
Ngay lúc anh ta có chút sốt ruột thì lại bắt gặp một dòng người đang chen chúc xô đẩy nhau để vào tiệm cơm.
Các DNA về nội dung mỹ thực của anh ta lập tức hoạt động!
Duy Tát kích động nói: “Mọi người! Theo nhiều năm kinh nghiệm của tôi, tại cái thị trấn nhỏ như vầy mà còn có thể làm ăn tốt như vậy, đồ ăn của cửa hàng này nhất định là cực kỳ ngon miệng!”
Ống kính theo đó mà chuyển hướng về phía tiệm cơm.
“Mọi người xem, cái cửa cuốn giản dị đơn sơ này, cái bàn gỗ tróc sơn này, còn có cái ghế nhựa màu đỏ… Tất cả những thứ này đều là đặc điểm tiêu biểu của những quán ăn ngon thâm tàng bất lộ!”
“Bởi vì ở thị trấn nhỏ thế này, khách của các cửa hàng hầu như đều là bà con hàng xóm. Quán ăn có thể mở cửa làm ăn, hương vị hẳn sẽ được bảo đảm. Nếu còn có thể ăn nên làm ra giống cửa hàng này, vậy nhất định là thức ăn phải cực kỳ con!”
[ Khoan đã, người kia không phải là Khương Đào sao? ]
[ Cô ấy ăn ngon thật luôn á…]
[ Đáng giận! Giữa trưa rồi, sao còn tra tấn người ta!! ]
[ Anh trai ngốc xông lên đi! Em chảy nước miếng ròng ròng rồi nè! ]
[ Aaa, nhìn cô ấy ăn mà tôi sắp chịu hết nổi rồi! Tôi cũng thèm ăn quá! ]
Duy Tát bước vào với một trái tim tràn đầy niềm tin.
Nhưng lúc nhìn thấy thức ăn, anh ta lại có chút sửng sốt.
“Cái mùi hương này… Ặc, gia vị có chút nồng. Cái màu sắc này… khối khoai tây hơi cháy kia là chuyện gì vậy?”
Anh ta đã có chút bất an, nhưng vẫn tự an ủi chính mình, cũng như an ủi fans: “Không sao! Chúng ta không thể đánh giá mùi vị thông qua vẻ ngoài, có thể là hương vị không tồi đâu!”
Anh ta nếm thử một ngụm… Chỉ thiếu chút nữa là hoài nghi nhân sinh.
Cái này còn không phải là cơm nhà bình thường sao?!
Anh ta lại đưa mắt nhìn Khương Đào, rõ ràng đồ ăn của cô cũng giống vậy, nhưng từ đuôi mày khóe mắt đều lộ ra sự vui sướng khi được ăn đồ ngon. Cái biểu cảm này tuyệt đối không phải giả vờ!
Các fan đợi nửa ngày, đều nóng ruột muốn chết.
[ Anh trai ngốc, mau nói đi chứ! Rốt cuộc là ngon cỡ nào! ]
[ Chắc chắn là cực kỳ ngon, ngon đến nổi anh trai ngốc cũng không tìm thấy từ để hình dung luôn! ]
[ Đừng nói nữa, nước miếng tôi chảy ướt con mèo đang ngồi trong lòng luôn rồi nè…]
[ Xin lỗi anh trai ngốc, lần này em không muốn xem anh ăn. Xin anh hãy chuyển ống kính về phía Khương Đào đi, em ăn cơm toàn dựa vào clip mukbang của cô ấy! ]
Duy Tát: “…”
-
Bà chủ vất vả lắm mới làm hết công việc. Sau khi tính tiền lời xong, đôi tay bà cũng có chút run rẩy.
Nhưng bà biết, tay nghề của mình không có tiến bộ. Tiệm cơm có thể kiếm nhiều như vậy, đều nhờ Khương Đào.
Bà nhìn Khương Đào, muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng nhả ra một câu: “Tối nay, cô có thể ăn thêm một chén… Không, hai chén cơm!”
Khương Đào: “!!!”
Niềm vui bất ngờ!
Ồ yeah!!
Lúc này, tiếng chuông nhiệm vụ vang lên.
Khương Đào lập tức buông công việc trong tay xuống, nhanh chóng chạy tới địa điểm làm nhiệm vụ.
Duy Tát cũng vội vàng đi qua đó.
Đây là quảng trường trung tâm của trấn.
Đạo diễn Trâu cầm cái loa lớn, nói: “Buổi sáng vất vả cho mọi người rồi. Nhưng trong lúc giúp đỡ quần chúng thoát nghèo, chúng ta cũng không thể quên thỏa mãn nhu cầu về mặt văn hóa tinh thần cho quần chúng…”
“Kế tiếp, mọi người hãy biểu diễn ở chỗ này. Mỗi vòng, người nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất sẽ được cộng mười điểm!”
“Thuận tiện nhắc nhở một chút, đặc phái viên của chúng tôi cũng sẽ xuất hiện trong đám đông. Chúng tôi hy vọng các bạn có thể phát huy đôi mắt tinh tường của mình, tìm được người đó, lấy được tín vật, đạt được điểm số nhé!”
Mọi người lập tức nhìn một vòng chung quanh. Đáng tiếc người vây xem quá nhiều, bọn họ thật sự là nhìn không rõ lắm.
Vì thế bọn họ chỉ có thể biểu diễn trước.
Đổng Hiển Hoành là người lên sân khấu đầu tiên. Anh ta biểu diễn một bộ quyền pháp, thắng được tiếng reo hò tứ phía.
Đường Ngữ Hạ biểu diễn một bài hát ngọt ngào của nhóm nữ, lại nhảy một đoạn vũ đạo.
…
Khán giả cổ động rất sôi nổi, tiếng khen ngợi vỗ tay không ngừng.
Lúc này, Lại Tuấn Lĩnh cùng Trương Huy đều đang lén lút lẫn vào trong đám đông.
Hiện tại người quá nhiều, lại có camera, bọn họ đương nhiên sẽ không ra tay mà chỉ là xác nhận thân phận của Khương Đào, sau đó kiên nhẫn chờ đợi đến buổi tối rồi sẽ động thủ.
Khương Đào không biết quyền pháp cũng không biết ca hát nhảy múa.
Cô đang rối rắm nghĩ xem phải biểu diễn ăn cái gì mới có thể khiến người xem vỗ tay.
Trong lúc đó, cô vẫn luôn chú ý đám người.
Cô muốn điểm biểu diễn tiết mục! Cũng muốn điểm trong tín vật!
Đúng lúc này, cô phát hiện Trương Huy đang lén lén lút lút trong đám người.
Người này vẫn luôn nhìn trộm bọn họ, nhưng lại không dám đối mắt với bọn họ! Khẳng định có vấn đề!
Còn có người đàn ông mặc áo chống lạnh màu đen kia nữa.
Loại thời tiết này mà lại bọc bản thân mình kín mít như vậy, khẳng định cũng có vấn đề.
Nhưng mà rốt cuộc ai mới là đặc phái viên đây?!
Dương Trinh và Khương Đào tư tưởng lớn gặp nhau. Bọn họ đều nghĩ trong hai người này nhất định có một người là đặc phái viên!
Đúng vào lúc này, ánh mắt anh ta vô tình đối diện với ánh mắt của Trương Huy.
Trong lòng Trương Huy vốn có quỷ. Hắn theo bản năng nhấc chân chạy.
Dương Trinh vừa thấy vậy: Hay lắm! Chính là người đó!
Anh ta lập tức vọt vào đám người, túm chặt cánh tay của Trương Huy: “Là cậu chứ gì!!”
Trương Huy: “!!!”
ĐM!
Mình còn chưa làm chuyện xấu mà đã bị phát hiện rồi sao?!
Còn bên kia, Khương Đào thực thi chính sách thà giết nhầm chứ không bỏ sót. Cô cũng chặn trước mặt Lại Tuấn Lĩnh.
Lại Tuấn Lĩnh: “!”
Đặc phái viên trốn trong đám người: “?!”
Vào lúc hai bên giằng co, bảo vệ của tổ chương trình đã tiến lên giữ trật tự, để tránh quần chúng chen lấn nhau tạo thành sự cố đáng tiếc.
Trương Huy bị người ta bắt lại vốn đã căng thẳng, nhìn nhầm luôn cả đồng phục của bảo vệ.
Chân hắn ta mềm nhũn, lập tức quỳ xuống: “Chú cảnh sát ơi, con vẫn… vẫn chưa làm chuyện xấu mà!”
Mọi người: “???”
Ánh mắt Lại Tuấn Lĩnh run rẩy, xoay người muốn bỏ chạy.
Khương Đào nhanh tay lẹ mắt, túm chặt cổ áo hắn.
Lại Tuấn Lĩnh mặc kệ, mạnh mẽ chạy về phía trước một bước. Nhưng hắn lại cảm thấy một lực kéo cực mạnh từ cổ áo truyền đến, thiếu chút nữa siết chết hắn ta.
Mắt thấy cảnh sát tiến đến ngày càng gần, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm cái người tóm lấy hắn không buông, Khương Đào.
Lại Tuấn Lĩnh hạ quyết tâm.
Nếu đã bị phát hiện, vậy thì dứt khoát hoặc là không làm, hoặc là phải làm đến cùng.
Hắn móc con dao nhỏ ra, lập tức bắt Khương Đào làm con tin.
Những người chung quanh không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên móc hung khí ra, ai nấy đều sợ tới mức rối rít hét lên.
Duy Tát cũng bị dọa cho choáng váng. Lúc này anh ta chỉ biết đứng im tại chỗ, ngơ ngác giơ di động lên.
Sắc mặt của đạo diễn Trâu và Trương Sách trắng bệch, nhào tới cứu Khương Đào.
Mà ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, mọi người lại nghe thấy một tiếng “keng” thanh thúy, nhìn lại chỉ thấy một đoạn của con dao nhỏ rơi từ miệng Khương Đào xuống.
Còn một đoạn khác, lại được cô cắn chặt giữa hai hàm răng.
Mọi người: “?!!!!!”
Lại Tuấn Lĩnh: “?!!!!!”
Lúc này, cảnh sát mặc thường phục đang mai phục xung quanh đã vọt lại, chế ngự Lại Tuấn Lĩnh. Đồng chí cảnh sát đứng đầu lấy ra lệnh bắt giữ: “Lại Tuấn Lĩnh, anh bị nghi ngờ có liên quan đến nhiều vụ án cố ý gây thương tích cho người khác. Xin mời đi một chuyến với đội của chúng tôi.”
Mọi người: “!!!!”
Trước đó, Duy Tát lén chụp hình Lại Tuấn Lĩnh gửi cho cảnh sát mạng. Cảnh sát mạng đã tiến hành so sánh đối chiếu với “Cơ sở dữ liệu thông tin về tội phạm truy nã của Bộ Công an”, xác nhận Lại Tuấn Lĩnh là nghi phạm của nhiều vụ án cố ý gây thương tích cho người khác, hơn nữa kẻ này còn lẩn trốn nhiều năm. Vì thế, cảnh sát mạng lập tức liên hệ với cảnh sát địa phương, thực thi lệnh bắt giữ đối với người này.
Sau khi giải Lại Tuấn Lĩnh và Trương Huy lên xe cảnh sát, đồng chí cảnh sát đứng đầu bắt tay với Khương Đào: “Cảm ơn cô đã hỗ trợ chúng tôi bắt giữ tội phạm. Nếu lúc nãy để hắn trốn mất, hoặc là dùng dao khống chế con tin thì đều sẽ tạo thành tổn thất to lớn đối với quần chúng nhân dân…”
Trước lạ sau quen.
Khương Đào lễ phép mà trả lời: “Không cần khách sáo, đây đều là chuyện mà công dân bình thường nên làm.”
Hiện trường trở nên yên tĩnh.
Công dân bình thường cái quỷ!!
Cô đừng có đại diện cho công dân bình thường một cách tùy tiện vậy chứ!!
Còn nữa…
Cái điệu bộ này cũng CMN quá thành thục đi chứ!
-
Đêm đó, tin tức Khương Đào cắn gãy dao nhỏ, trợ giúp cảnh sát bắt tội phạm đang lẩn trốn lại lên hot search.
Đây đã là lần thứ hai Khương Đào nhận được bằng khen dũng cảm làm việc nghĩa.
Bình luận dưới tin tức đều bày tỏ sự bất ngờ, không thể tin của quần chúng.
[ Chuyện này tôi mới thấy lần đầu tiên luôn á. Minh tinh gì mà lấy bằng khen của Cục Cảnh Sát còn nhiều hơn giải thưởng trong giới giải trí nữa. [ icon đầu chó ]]
[ Kỳ thật Khương Đào là nhân viên cảnh sát ngoài biên chế ẩn núp trong giới giải trí đúng không…]
[ Ba mẹ tôi đều là cảnh sát. Bọn họ luôn không hiểu nổi việc theo đuổi thần tượng của tôi, thậm chí còn mắng tôi nữa. Cho đến gần đây, không ngờ bọn họ lại tìm tôi hỏi cách tiếp ứng minh tinh. Lúc đó tôi mới biết, cả Sở cảnh sát của bọn họ đều là fan của chị Khương. Không những thế, bọn họ còn treo poster của chị Khương ở phòng huấn luyện làm bùa hộ mệnh nữa!!! [ chua xót ][ chua xót ][ chua xót ]]
[ Từ khi trở thành fan của chị Khương, cảm giác an toàn của tôi ngày nào cũng tràn đầy…]
[ Hiếm thấy trong giới giải trí lại có người trong sạch như vậy, thành fan rồi!! ]
Đồng Đồng nhìn số lượng fan dần tăng lên một cách chóng mặt của Khương Đào mà lâm vào trầm tư.
Tuy tổ chương trình xảy ra sự cố như vậy, nhưng cũng may là không có chuyện gì nghiêm trọng.
Cả đoàn chỉ phối hợp điều tra với cảnh sát, lại nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, ngày hôm sau đã tiếp tục ghi hình.
Rất may, buổi ghi hình ngày hôm sau vẫn tương đối thuận lợi.
Nhờ Khương Đào mà lợi nhuận của bà chủ tiệm cơm cao gấp mười lần, thành công đạt được giải quán quân, đồng thời cũng được thưởng thức món ngon.
Không chỉ có thế, cô còn được chính quyền của trấn Thanh Khê đặc biệt trao tặng danh hiệu đại sứ vinh dự cho công cuộc xóa đói giảm nghèo, cùng với tư cách quay video tuyên truyền giúp đỡ người nghèo trong trấn.
Chờ đến khi cô hài lòng trở lại Bắc Kinh mới biết, Hàn Tử Hằng đã bị bắt.
Nghe nói cảnh sát tìm thấy trong điện thoại của Lại Tuấn Lĩnh đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của hắn ta và Hàn Tử Hằng, còn có lịch sử chuyển khoản, cuối cùng xác định Hàn Tử Hằng chính là chủ mưu.
Không chỉ có vụ này, vì giảm hình phạt, Lại Tuấn Lĩnh còn khai ra thêm vài vụ mà trước kia Hàn Tử Hằng sai hắn làm.
Lại Tuấn Lĩnh vẫn luôn giúp Hàn Tử Hằng làm loại chuyện này. Nhưng hắn là người tương đối cẩn thận, sợ sau này bị Hàn Tử Hằng ném ra chịu tội thay nên mỗi lần như vậy đều lưu lại chứng cứ.
Sau khi tin tức Hàn Tử Hằng bị tạm giam được truyền ra ngoài, cổ phiếu của xí nghiệp nhà họ Hàn rớt giá thảm hại.
Bọn họ vốn định dùng tiền để giảm tội cho Hàn Tử Hằng, nhưng vừa lúc quốc gia đang mạnh mẽ cải tổ lại bộ máy công - kiểm - pháp*, mà tình tiết vụ án này lại ác liệt, chứng cứ vô cùng xác thực, còn bị lấy ra làm gương.
*Công an - Viện kiểm sát - Tư pháp
Vậy nên nhà họ Hàn không dám cứu người nữa. Hàn Tử Hằng ngồi tù là điều chắc chắn.
Hơn nữa, theo việc đẩy mạnh điều tra, thân phận những người bị anh ta thương tổn cũng dần dần trồi lên mặt nước, hầu hết đều là người trong giới giải trí.
Không những thế, bọn họ còn hoặc nhiều hoặc ít đều từng hợp tác với Tô Anh Tuyết.
Tuy rằng công ty quản lý của Tô Anh Tuyết đã thẳng thừng phủ nhận cách nói này, nhưng vẫn có không ít lời đồn đãi truyền ra ngoài.
Sau khi ra mắt, Tô Anh Tuyết vẫn luôn duy trì hình tượng thuần khiết, nhưng cũng bởi vì chuyện này mà giờ đã có tỳ vết rồi.
-
Tô Anh Tuyết buồn bực tắt di động.
Hiện tại trên mạng toàn là lời mắng chửi cô.
Nhưng chuyện kia không phải cô làm, tất cả đều do Hàn Tử Hằng tự mình quyết định. Cô cũng đã khuyên rồi nhưng anh ta không nghe thì biết làm thế nào!
Hơn nữa, hiện tại Hàn Tử Hằng đang ở trong tù, vậy mà vẫn nhờ người nhắn cho cô, muốn cô đi thăm anh ta.
Sao có thể!
Đang trong thời điểm mấu chốt này, cô tránh còn không kịp nữa là.
Vậy mà Hàn Tử Hằng còn nói yêu cô như mạng. Nếu anh ta thật sự yêu cô như mạng, thời điểm này nên phủi sạch quan hệ giữa hai người, tự mình nhận tội mới đúng.
Kết quả hại cô bị mất một cái hợp đồng làm người đại diện, còn bị người ta mắng.
Lúc này, di động của Tô Anh Tuyết vang lên tiếng chuông báo từ mục Weibo được đặc biệt chú ý.
Cô click mở, phát hiện Kỷ Thanh đăng Weibo.
“Anh Kỷ Thanh!”
Tô Anh Tuyết quả thực vừa kinh ngạc lại vui mừng. Kỷ Thanh vẫn luôn cực kỳ yêu thương cô. Anh lại đăng Weibo vào ngay lúc này, nhất định là giúp cô giải thích.
Cô vui vẻ nhấn vào, lại phát hiện, bài viết chỉ là một bài được chia sẻ lại.
Bài chia sẻ kia được chuyển từ tài khoản chính thức của kem Thiên Tuyết, nội dung là một đoạn quảng cáo.
Mà nhân vật chính của đoạn quảng cáo kia, thế nhưng lại là Khương Đào.
Nụ cười tươi rói của Tô Anh Tuyết đông cứng trên mặt.
Đoạn quảng cáo này là phong cách gần đây của Kỷ Thanh, cực kỳ sáng tạo, đưa người xem từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Chỉ với 15 giây quảng cáo ngắn ngủi, anh cắt ghép hình ảnh vô cùng dứt khoát lưu loát. Tuy Khương Đào thay đổi đến 30 kiểu tạo hình, nhưng hoàn toàn không cảm thấy loạn chút nào. Hơn nữa càng quan trọng hơn là, anh ấy cũng không vì làm nổi bật ý tưởng sáng tạo của mình mà xem nhẹ sản phẩm.
Tạo hình của Khương Đào không ngừng biến hóa, nhưng từ đầu tới cuối chỉ có một cây kem. Điều đó đã hình thành một sự đối lập mãnh liệt nhưng lại đạt được hiệu quả cực hạn đối với sự thống nhất. Lại nói, Khương Đào ăn thật sự rất ngon.
Dường như trong mắt cô chỉ có mỗi cây kem này. Mỗi lần cắn một ngụm, đôi mắt cô dường như đều sẽ sáng lên vài phần.
Cây kem mềm như bông, nhẹ nhàng nhấp một miếng liền tan vào trong miệng, chỉ còn lại một vết sữa nho nhỏ dính trên môi cô.
Đồ ăn ngon và sắc đẹp hòa quyện vào nhau một cách hài hòa, đẳng cấp lại mê người.
Chỉ xem quảng cáo thôi cũng đã khiến nước miếng người ta chảy ròng.
Bình luận phía dưới Weibo chính thức của kem Thiên Tuyết nháy mắt đã đột phá hai mươi ngàn.
[ Kem Thiên Tuyết, các người có “được” hay không vậy! Có bản lĩnh đăng quảng cáo, lại không bản lĩnh đăng link sao! ]
[ Tôi chỉ muốn liếm nhan sắc vợ tôi nhiều thêm một lần thôi, vậy mà kem trên cửa hàng online lại bán hết nữa rồi!!! Tức thiệt chứ!!! ]
[ Mẹ nó! “Thôn Trang Của Chúng Ta” phát sóng lần trước tôi đã không cướp được. Lần này lại không cướp được tiếp!!! ]
[ Tôi mua được rồi!!! Phát hiện người quay quảng cáo là chị Khương, tôi lập tức đi chốt đơn trước há há há {icon cơ trí}]
[ Người địa phương ở tỉnh Tây Nam có điều muốn nói, kem Thiên Tuyết thật sự rất ngon! Vị sữa nồng đậm lại sạch sẽ. Tôi đã ăn rất nhiều năm. Ngoại trừ bao bì hơi xấu, những cái còn lại đều không có khuyết điểm gì.]
[ Tôi cũng là người ở tỉnh Tây Nam nè. Vẫn luôn hy vọng loại kem ngon này có thể vươn ra khỏi tỉnh, không nghĩ tới hiện tại cuối cùng cũng có thể rồi. Nhưng mà tôi cũng không mua được… [ khóc lớn ][ khóc lớn ][ khóc lớn ]]
Tô Anh Tuyết lướt xem bình luận phía dưới, môi cũng sắp bị cắn rách.
Sau đó cô lại click mở bài chia sẻ của Kỷ Thanh lần nữa.
Kỷ Thanh (V): Tôn trọng công việc, chuyên chú, có khả năng phân tích, thể hiện ý tưởng của tôi một cách hoàn mỹ. Đây là một lần hợp tác rất vui vẻ. @Khương Đào
Những lời này giống như viên đạn bắn xuyên qua trái tim Tô Anh Tuyết.
Cô hợp tác với Kỷ Thanh nhiều lần như vậy, Kỷ Thanh cũng chưa từng khen cô lần nào. Mà Khương Đào chỉ hợp tác cùng anh một lần, lại được anh đánh giá cao vậy sao.
Một loại khủng hoảng ập tới.
Tô Anh Tuyết đã mất đi Hàn Tử Hằng, không thể mất Kỷ Thanh nữa.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Kỷ Thanh.
Kỷ Thanh ở đầu bên kia hình như vừa mới tỉnh ngủ.
Anh ta có chút quạu khi bị đánh thức, vốn dĩ rất không kiên nhẫn, nhưng nghe thấy giọng Tô Anh Tuyết, anh ta lại ép chính mình hạ giọng xuống: “Làm sao vậy? Anh Tuyết.”
Nhưng mà Tô Anh Tuyết ở đầu bên kia lại không nói gì, chỉ nhỏ giọng khóc lóc.
Kỷ Thanh lập tức tỉnh táo: “Làm sao vậy Anh Tuyết? Ai bắt nạt em?”
Tô Anh Tuyết chỉ khóc mà không nói.
Kỷ Thanh bỗng nhiên nhớ tới, trước khi ngủ mình có chia sẻ bài viết của Thiên Tuyết.
Bản thân đúng là cực kỳ hài lòng với đoạn quảng cáo này, gần như là thức đêm để cắt ghép cho xong. Tâm trạng vẫn luôn rất phấn khởi nên lúc ấy không nghĩ nhiều đã lập tức đăng một bài Weibo như vậy.
Anh ta nháy mắt có chút chột dạ: “Anh Tuyết, em đừng hiểu lầm, bài Weibo kia…”
Tô Anh Tuyết hít hít cái mũi, nhỏ giọng nói: “Anh Kỷ Thanh, anh đừng hiểu lầm. Chỉ là em thực sự hâm mộ chị Khương Đào, có thể hiểu anh như vậy… Em và anh quen biết lâu như thế mà em lại làm không được. Trong lòng em thật sự rất khó chịu…”
Kỷ Thanh vội vàng an ủi: “Em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ thuận tay đăng lên thôi.”
“Em không vui, anh xóa đi là được.”
“Em không phải có ý đó đâu anh Kỷ Thanh.”
“Em chỉ trách bản thân, tại sao lại không thể ưu tú thêm một chút giống chị Khương Đào thì tốt rồi…”
Kỷ Thanh: “Đừng nói như vậy. Trong lòng anh, em vẫn luôn là người tốt nhất.”
Anh ta trấn an Tô Anh Tuyết xong, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Đúng rồi, anh nghe trợ lý nói, cái tên Hàn Tử Hằng gì đó bị ngồi tù rồi. Em…”
Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên yên tĩnh.
Kỷ Thanh nhất thời hoảng hốt: “Anh Tuyết, làm sao vậy?”
Hồi lâu sau, bên kia điện thoại mới truyền đến tiếng khóc đứt quãng.
Tô Anh Tuyết vừa tủi thân lại nín nhịn mà nói: “Anh… anh Kỷ Thanh, có phải em… em đã làm sai điều gì không? Vậy nên anh mới hiểu lầm em là dạng người như vậy…”
Tô Anh Tuyết khóc đến sắp tắt thở.
Nội tâm Kỷ Thanh tràn ngập áy náy.
Anh ta quen biết Anh Tuyết nhiều năm như vậy, tính cách cô ra sao anh ta là người hiểu nhất. Cô là một người thiện lương đơn thuần, dịu dàng lại rất kiên cường.
Sao có thể là một người phụ nữ mưu mô như trong lời nói của bọn họ chứ.
Là anh ta không tốt, lại vì một chút tin đồn nhảm nhí mà hoài nghi Anh Tuyết.
Chút nghi ngờ vừa nảy lên trong lòng anh ta, đều vì tiếng khóc của Tô Anh Tuyết mà hóa thành hư ảo.
Lúc này, lòng anh ta chỉ còn lại cảm giác đau lòng cùng thương tiếc đối với Tô Anh Tuyết.
Tô Anh Tuyết dần dần ngừng khóc, yếu đuối nói: “Anh Kỷ Thanh, chỉ cần anh chịu tin em. Em đã rất vui rồi.”
Di động của Đồng Đồng không ngừng vang lên suốt cả đêm.
Những cuộc nói chuyện hợp tác, thăm dò, thừa nước đục thả câu nhiều không đếm xuể.
Sau khi vất vả tiếp xong cuộc điện thoại cuối cùng, cả người cô ấy như muốn siêu thoát.
Dù vậy nhưng cô ấy vẫn không cảm thấy cực khổ, ngược lại cực kỳ hưng phấn, nhiệt tình tràn trề trong lồng ngực.
Đối với người đại diện mà nói, thành công của nghệ sĩ chính là thành công của họ.
Huống chi Khương Đào còn nghệ sĩ đầu tiên mà cô ấy chân chính dẫn dắt.
Đồng Đồng duỗi người, chuẩn bị đi đến phòng trà nước pha ly cà phê rồi lại tiếp tục cố gắng.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa phòng trà nước, cô lập tức đụng phải Tôn Kiến Hiền.
So với Đồng Đồng đang thuận buồm xuôi gió, gần đây Tôn Kiến Hiền lại bị “thần thảm” gõ cửa.
Đầu tiên là công ty để Đồng Đồng làm người đại diện cho Khương Đào, hại hắn trở thành trò cười của toàn công ty.
Không những thế, sau khi Khương Đào rời khỏi hắn lại cực hot, chuyện này cũng khiến không ít nghệ sĩ dưới tay hắn nảy tâm tư khác.
Giới giải trí này cực kỳ mê tín, bao nhiêu năm vẫn còn lưu truyền lời đồn “Nổi sương sương là nhờ nâng đỡ, nổi như cồn là nhờ số mệnh”. Vậy nên đám nghệ sĩ chỉ ước cả người mình từ trên xuống dưới đều là may mắn.
Thời điểm Khương Đào mới ra mắt, điểm khởi đầu rất cao, nhưng sau khi về dưới trướng Tôn Kiến Hiền lại càng ngày càng sa sút. Hiện giờ rời khỏi hắn, Khương Đào ngược lại đột nhiên nổi tiếng bùng nổ.
Có thể trở mình nổi tiếng, năng lực và vận khí của Khương Đào đều không thể nghi ngờ. Vậy vấn đề duy nhất ở đây chỉ có thể là Tôn Kiến Hiền.
Hơn nữa có người cố ý tra xét sâu một chút, phát hiện Tôn Kiến Hiền làm người đại diện gần mười năm, thế nhưng không khiến một nghệ sĩ nào dưới tay nổi tiếng.
Vì thế, tin đồn Tôn Kiến Hiền khắc nghệ sĩ dưới tay lan truyền một cách chóng mặt.
Không bao lâu sau, có một nghệ sĩ trực tiếp làm ầm ĩ với nhóm quản lý cấp cao. Nghệ sĩ kia muốn đổi người đại diện, thà chấm dứt hợp đồng với Quả Tinh chứ không cần người đại diện này nữa.
Lần náo loạn này cũng khiến lời đồn đãi đang lưu truyền ở tầng dưới trực tiếp truyền lên trên.
Tuy nói trước mắt nhóm quản lý cấp cao vẫn chưa có hành động gì. Nhưng không bao lâu sau, nghệ sĩ kia đã được chuyển đến dưới tay một người đại diện khác.
Không ít quần chúng hóng chuyện đều biết, Tôn Kiến Hiền đã bị lạnh nhạt.
Quả nhiên, tin tức này vừa truyền ra, người dưới tay Tôn Kiến Hiền đua nhau chạy mất dép.
Trong nháy mắt, hắn đã biến thân thành tướng không binh.
Người đại diện không có nghệ sĩ, còn có ích lợi gì?
Tôn Kiến Hiền chỉ có thể từ chức.
Hôm nay chính là ngày hắn tới nộp đơn từ chức.
Thời điểm hắn ôm thùng đồ của mình, xám xịt rời khỏi công ty, lại vừa lúc gặp Đồng Đồng đang bưng cà phê đi ra.
Đồng Đồng nhìn thấy Tôn Kiến Hiền, vẫn co rúm người như thường lệ.
Ngay sau đó cô mới nhớ ra, hiện tại mình đã không còn là trợ lý của hắn nữa rồi.
Cô là người đại diện của chị Khương Đào, cũng đại diện cho hình tượng của chị ấy, tuyệt đối không thể ở những thời điểm như này làm chị ấy mất mặt.
Vì thế, cô buộc bản thân phải ưỡn ngực, lấy hết can đảm, lãnh đạm cất tiếng chào với ai kia, sau đó lập tức trở lại văn phòng của mình.
Vốn dĩ Tôn Kiến Hiền bởi vì những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này mà trở nên cực kỳ nhạy cảm, dù Đồng Đồng chưa nói gì cả, hắn cũng cảm thấy Đồng Đồng đang cười nhạo chính mình.
Hắn hồi tưởng, một tháng trước Đồng Đồng vẫn chỉ là trợ lý của hắn, bị mình sai bảo chạy tới chạy lui. Hiện giờ, cô thành người đại diện, còn mình lại phải rời công ty một cách khó coi như vậy. Mà hết thảy những chuyện này, đều bởi vì một Khương Đào.
Nếu hỏi Tôn Kiến Hiền có hối hận hay không, hắn chắc chắn sẽ trả lời hối hận.
Lúc trước vì ôm đùi cậu Hàn, hắn ném đi cục vàng hàng thật giá thật.
Mỗi lần nhìn cái tên Khương Đào trên hotsearch, lòng hắn liền tràn ngập hối hận.
Trái tim đau đớn như bị vô số con sâu nhỏ chậm rãi gặm nhấm.
Nhưng hắn không sống tốt, người khác cũng đừng hòng sống tốt!
Hắn gọi Đồng Đồng lại, khinh miệt nói: “Đừng tưởng rằng bây giờ cô thuận lợi là về sau cũng luôn thuận lợi như vậy!”
“Cô cho rằng Khương Đào tốt số, nổi lên một phen, là có thể nổi bồng bềnh mãi sao?”
“Ngây thơ!”
Đồng Đồng khựng lại.
Cô không muốn cãi nhau với Tôn Kiến Hiền, vậy nên hắn nói bản thân cô cái gì, cô cũng đều không hề chi.
Nhưng Tôn Kiến Hiền không được nói Khương Đào!
Cô tức giận đến nỗi giọng nói cũng run run: “Anh nói bậy!”
Tôn Kiến Hiền cười lạnh: “Lần này tôi đúng là đã rớt đài, nhưng cô cho rằng các cô có chỗ nào có thể tốt hơn tôi sao?”
“Khương Đào nổi không lâu đâu. Đến lúc đó, kết cục của cô chắc chắn sẽ còn thảm hơn tôi nữa!”
Hắn ta nói xong lập tức đi mất.
Đồng Đồng chậm rãi bình phục lại cảm xúc, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an.
Cô hiểu rõ con người Tôn Kiến Hiền, những lời kia của hắn không giống lời độc ác được nói ra trong lúc bất lực giận dữ, trái lại giống như hắn thật sự biết gì đó.
Chẳng lẽ có ai đó muốn chỉnh Khương Đào?
Cho nên mấy ngày tiếp theo, Đồng Đồng vẫn luôn rất cẩn thận.
Tất cả những chuyện có liên quan tới Khương Đào, cô nhất định phải nhìn qua một lần mới chịu.
Mà rất nhanh, ngày quay tập thứ tư của chương trình “Thôn Trang Của Chúng Ta” lại đến.
Tuy rằng chỉ mới phát sóng hai tập, nhưng độ nóng của “Thôn Trang Của Chúng Ta” đã tiến lên thành chương trình giải trí hot của năm.
Hơn nữa, sau khi tập hai được lên sóng, đoạn quảng cáo giữa chương trình của Khương Đào lại điên cuồng càn quét trên bảng hotsearch, hấp dẫn không ít kim chủ ba ba. Hơn nữa những kim chủ này đều chỉ tên, muốn Khương Đào quay quảng cáo cho họ.
Ngay cả trấn Thanh Khê hẻo lánh, cũng hấp dẫn được một ít người đến du lịch.
Duy Tát là một người đăng tải nội dung về du lịch và thức ăn ngon có chút danh tiếng trên Trạm X*. Gần đây anh ta làm một kế hoạch mới, gọi là du lịch phát sóng trực tiếp. Có nghĩa là anh ta sẽ lựa chọn một vài địa điểm không nổi danh lắm rồi đến đó du lịch. Vừa hay trấn Thanh Khê nhờ chương trình Thôn Trang Của Chúng Ta mà đột nhiên nổi lên, anh ta lập tức quyết định trạm dừng đầu tiên là ở trấn Thanh Khê.
*Trạm X là tên được đặt cho một số trang web trong tiểu văn hóa ACG (Anime, Comics, and Games). "X" thường là chữ cái đầu tiên của tên trang web. Ví dụ, Trạm B là Bilibili.
Bởi vì hẻo lánh, mỗi ngày trấn Thanh Khê chỉ có hai chuyến xe buýt vào buổi sáng và buổi chiều.
Duy Tát giơ cao di động. Sau khi chào hỏi cùng nhóm fan đang xem phát sóng, anh ta nhìn quanh một vòng.
“Trên xe này cũng không ít người nhỉ! Tôi còn tưởng sẽ không được mấy người đâu.”
Điểm đặc biệt của kênh phát sóng của Duy Tát chính là anh ta thích cùng người khác tán gẫu, vì thế mà cũng thường gặp được rất nhiều chuyện thú vị.
Thấy trên xe nhiều người như vậy, anh ta lập tức lên tinh thần.
Giơ di động, anh ta nhanh chóng bắt chuyện với người ngồi bên cạnh: “Người anh em, cậu không phải người địa phương nhỉ? Là du lịch? Hay thăm người thân vậy?”
[ Phải nói là kỹ năng giao tiếp đỉnh cao, quả là anh trai ngốc của tôi ha ha ha ha ]
Anh trai ngốc là nickname mà quần chúng trên Trạm X đặt cho anh ta.
[ Người anh em này sao lại bọc kín mít vậy? Mấy ngày nay cũng đâu có lạnh dữ vậy đâu. ]
Người đàn ông bị bắt chuyện mặc một cái áo chống lạnh thật dày, khóa kéo được kéo đến tận cùng, còn đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai. Lúc này hắn đang ngồi ôm chặt một cái túi trong tay.
Hắn tên Lại Tuấn Lĩnh, chính là cái người được Hàn Tử Hằng sai đi hủy mặt Khương Đào.
Đây không phải lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này, vốn tưởng rằng không khó, ai ngờ lần này lại không thuận lợi như vậy.
Đầu tiên là vợ hắn, Thạch Giai Giai, dùng nhầm thuốc hủy dung.
Sau đó, lúc đến đây, xe lại bị hỏng giữa đường, bị buộc phải ngồi xe buýt.
Trên người hắn, trừ chai thuốc kia còn có một con dao bấm. Thành ra hắn phải phí sức chín trâu mười bò mới tránh thoát khỏi sự kiểm tra an ninh.
Ai mà ngờ, lên xe, người ngồi cạnh lại đang phát sóng trực tiếp!
Lại Tuấn Lĩnh tức giận đến nỗi lòng thầm mắng một tiếng “Ngu đần”. Sau đó hắn chỉ có thể móc khẩu trang ra đeo lên, tỏ thái độ lãnh đạm, không muốn người khác lại gần.
Chẳng nghĩ tới cái tên đang livestream ngu ngốc kia lại làm như nhìn không hiểu vẻ mặt hắn, vẫn cứ xán lại gần bắt chuyện.
Lại Tuấn Lĩnh cứng rắn thốt ra một câu: “Không nói chuyện!”
Sau đó hắn ta kéo mũ thấp hơn, cảnh giác liếc nhìn di động của Duy Tát.
[ Ha ha ha ha ha ha ha, kỹ năng giao tiếp đỉnh cao của anh trai ngốc bại trận rồi! ]
[ Anh trai kia hung dữ quá! Không nói chuyện thì thôi, sao thái độ lại vậy chứ ]
[ Có thể hiểu được là vài người không muốn lên hình, nhưng anh trai này căng thẳng như vậy, giống như tội phạm truy nã ấy…]
Người nói vô tâm người nghe hữu ý.
Duy Tát nhìn thấy một ít hình xăm ngay phần cổ lộ ra ngoài của anh trai này. Vừa nghĩ đến liền lập tức hành động, anh ta nhân lúc người đàn ông không chú ý chụp trộm một bức ảnh, sau đó báo cho cảnh sát mạng.
-
Tới trấn Thanh Khê.
Lại Tuấn Lĩnh là người đầu tiên xuống xe. Hắn tìm được một góc yên lặng rồi gọi điện thoại cho Hàn Tử Hằng.
Sau khi xác nhận đối phương đã chuyển tiền vào tài khoản, lại cẩn thận lưu bản ghi âm, lúc này hắn mới đi tới địa điểm ghi hình.
Hắn rời đi không bao lâu, một tên đầu tóc vàng khè cực kỳ “cá tính” lén lén lút lút đi tới. Tên đó móc cái điện thoại Sơn Trại* ra gọi: “Tôi tới rồi. Chúng ta đã bàn xong rồi đó, tôi cho cô ta một bài học, cô đưa tôi mười ngàn tệ!”
*Hàng “Sơn Trại” là hàng nhái, nhưng không hẳn là hàng nhái hoàn toàn mà chỉ là copy 99% + 1% sáng tạo. Đặc điểm chung của nó là giá thành thấp, mang tính bình dân, phù hợp với đại đa số người dân lao động nghèo khó. (Theo Baidu.com)
Sau đó không biết đối phương nói gì, Tóc Vàng lộ ra một nụ cười bỉ ổi.
“Yên tâm, chỉ cần cô gửi tiền đúng hạn, chuyện gì cũng dễ nói.”
Ngắt điện thoại, Tóc Vàng cảm thán tặc lưỡi hai tiếng: “Chậc chậc, đám đàn bà lăn lộn trong giới giải trí, đứa này ác hơn đứa kia.”
Tóc Vàng tên Trương Huy, là một tên du côn.
Khi Nhạc Hủy còn làm streamer đã quen biết hắn. Lần này bị đuổi khỏi chương trình khiến cô ta càng nghĩ càng tức. Vì vậy cô ta đã thuê Trương Huy dạy dỗ Khương Đào.
Thế là hai tên đàn ông lòng dạ xấu xa một trước một sau rời khỏi cái góc yên tĩnh kia, đi về phía mục tiêu chung của bọn chúng.
-
Lúc này, tại địa điểm ghi hình, tất cả khách mời đã trang điểm sửa soạn xong, đang chuẩn bị quay.
Vốn dĩ có sáu khách mời giờ lại biến thành năm. Tuy rằng Weibo chính thức của chương trình thông báo rằng bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên Nhạc Hủy rời khỏi, nhưng sao bọn họ có thể không biết nội tình trong đó.
Lúc này, lòng Dương Trinh cũng sợ hãi không thôi.
Buổi tối hôm đó, anh ta cũng mở tài khoản phụ mắng Khương Đào, nhưng may mắn là không ngã ngựa giống Nhạc Hủy.
Hiện giờ chương trình “Thôn Trang Của Chúng Ta” cực hot. Tuy rằng ăn mắng, nhưng vì ở tập hai, anh ta liên tiếp bị vả mặt, quá thảm, ngược lại giành được một ít sự ưu ái của cộng đồng mạng.
Thậm chí còn có không ít cơ hội tìm tới anh ta, khiến sự nghiệp của anh ta đón chào mùa xuân thứ hai.
Dương Trinh cực kỳ kinh ngạc lại vui vẻ.
Hơn nữa có vết xe của Nhạc Hủy, Dương Trinh bắt đầu tự hỏi bản thân có muốn chữa trị mối quan hệ với Khương Đào hay không?
Nhưng anh ta sợ mất mặt..
Anh ta do dự một hồi, cũng đã đến lúc chương trình bắt đầu ghi hình.
Đầu tiên, đạo diễn Trâu cười híp mắt công bố lượng người xem chương trình.
Trước mắt lượng người xem tập đầu tiên chương trình “Thôn Trang Của Chúng Ta” đã vượt qua năm mươi triệu. Với một chương trình chỉ chiếu mạng trên một nền tảng riêng lẻ thì lượng người xem thế này đủ để lấn át các chương trình tạp kỹ khác trên thị trường.
Huống chi, “Thôn Trang Của Chúng Ta” vốn dĩ là một chương trình tạp kỹ sắp bị đào thải, có thể đạt được thành tích như hiện tại đã vượt quá dự kiến của mọi người rồi.
Không ít người đều không nhịn được nhìn về phía Khương Đào.
Được thành tích như này, cô là người có công lớn nhất.
Nhưng Khương Đào lại hồn nhiên không phát giác ra điều gì: “Nếu lượng người xem cao, vậy có phải thức ăn sẽ được cải thiện không?”
Đạo diễn Trâu: “…”
Ông làm bộ không có nghe thấy, tiếp tục nói: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ bắt đầu thông báo nội dung nhiệm vụ của kỳ này.”
“Mọi người đều biết, trấn Thanh Khê của chúng ta là thị trấn nghèo cấp quốc gia. Làm thế nào để mọi người trong trấn thoát nghèo làm giàu, chúng ta cần tiếp thu ý kiến quần chúng.”
Trong lòng tất cả khách mời đều tràn ngập dự cảm không lành.
Quả nhiên.
“Trải qua ba tập trước, mọi người hẳn đã tương đối quen thuộc với trấn Thanh Khê. Vậy nên nhiệm vụ lần này, chúng ta phải tìm được toàn bộ những người dân mà các bạn quen thuộc nhất trên trấn, sau đó hãy dùng tài năng hoặc tài ăn nói của các bạn để thuyết phục đối phương, để đối phương cho các bạn ở lại nhà họ.”
“Trong thời gian này, các bạn phải cùng ăn cùng ở với người dân. Tổ tiết mục sẽ không cung cấp thức ăn.”
“Hơn nữa, hai ngày tới đây, các bạn phải thông qua hành động thực tế, trợ giúp người dân thoát nghèo! Nếu bởi vì hành động của các bạn mà khiến người dân càng thêm nghèo khó, chúng tôi sẽ trực tiếp trừ điểm!”
Khương Đào: “???”
Cô đúng tình hợp lý hoài nghi tổ chương trình cố ý trả thù cô, hơn nữa còn có chứng cứ.
Đạo diễn Trâu khẽ ho một tiếng.
“Để đề cao tinh thần tích cực cho mọi người, khách mời thắng cuộc lần này sẽ được hưởng thụ một bữa tiệc hoành tráng, cực kỳ xa hoa, cực kỳ ngon miệng xưa nay chưa từng có dù là trên trời hay dưới đất!”
Các khách mời: “…”
Điều này chỉ nâng cao tinh thần tích cực cho một mình Khương Đào thôi, ok?!
“Không chỉ vậy, người thắng lợi cuối cùng còn có thể trở thành đại sứ giúp đỡ người nghèo của Trấn Thanh Khê, được nhận huy chương chuyên biệt, và quay video tuyên truyền giúp đỡ người nghèo tại đây.”
Các khách mời: “!!!”
Đừng xem thường nó chỉ là một cái tên, nhưng ý nghĩa của phần thưởng này lại khác hoàn toàn.
Tất cả khách mời lập tức nghiêm túc lên.
Đạo diễn Trâu: “Trừ điều này ra, chúng tôi còn sẽ giao nhiệm vụ một cách ngẫu nhiên, và đặc biệt phái đi các chuyên viên mà trong tay họ nắm giữ tín vật đặc biệt. Trong các tín vật sẽ có những tấm thẻ điểm với số điểm khác nhau. Nói không chừng đây có thể là thứ trợ giúp các bạn chuyển bại thành thắng ở những phút cuối!”
Sau khi tuyên bố xong tất cả quy tắc, Đạo diễn Trâu liền hô bắt đầu.
Dương Trinh vẫn là đầu tàu gương mẫu xông ra đầu tiên.
Lúc này anh ta nào có còn nhớ đến chuyện mình muốn kết bạn với Khương Đào, toàn bộ tâm trí anh ta đều là… nhất định phải có được danh hiệu đại sứ giúp đỡ người nghèo!
Kỳ trước, Đổng Hiển Hoành và Thịnh Hi Bạch trải qua chuyện đồng cam cộng khổ, cũng đều tương đối Phật hệ*. Hai người định giúp đỡ cho nhau, vì thế sau khi thương lượng xong liền cùng nhau xuất phát.
*Phật hệ là cụm từ nổi bật trên mạng Trung Quốc từ cuối tháng 12-2017, hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo. Hình ảnh Đức Phật được họ mượn để làm biểu tượng cho cuộc sống không còn dục vọng của giới trẻ.
Đường Ngữ Hạ hỏi Khương Đào: “Khương Khương, cậu muốn đến nhà nào?”
Khương Đào cẩn thận suy nghĩ một chút, toàn bộ trấn Thanh Khê này, người cô khả năng quen thuộc nhất chính là bà chủ tiệm cơm.
Vậy là hai người bèn đi đến tiệm cơm.
Ai ngờ bà chủ vừa thấy cô, sắc mặt bỗng đột biến, kéo cửa cuốn xuống cái “xoạt”.
Khương Đào: “…”
Khuôn mặt nhỏ tràn đầy khó hiểu.
Cô còn chưa nói gì mà!
Đường Ngữ Hạ che mặt: “Ặc… Khương Khương, hay là chúng ta đổi nhà khác?”
Nhưng những cửa hàng trên đường này dường như đều là “nạn nhân” trong trò tìm thẻ điểm lần trước. Bọn họ đã ấn tượng sâu sắc với Khương Đào, vậy nên đều cự tuyệt cô.
Cuối cùng, Khương Đào không còn cách nào khác chỉ có thể để Đường Ngữ Hạ đi trước.
Khương Đào ôm cái bụng kêu “Ục ục” đi trên đường.
Dáng vẻ cô đơn, thoạt nhìn có vẻ vừa mờ mịt lại hoang mang.
Trong lòng Trương Sách không biết là mùi vị gì.
Anh ta cũng đã đi quay cùng Khương Đào ba tập. Tuy rằng luôn bị mấy hành động trâu bò của cô dọa sợ tới mức trọc đầu, nhưng tính cách Khương Đào thật sự rất được.
Huống chi, nói như thế nào đi nữa, cô cũng chỉ là một cô bé hơn hai mươi tuổi. Bị nhiều người từ chối như vậy, lòng tự trọng cũng bị đả kích rất nhiều!
Ngay tại lúc Trương Sách đang nghĩ nên an ủi cô thế nào, Khương Đào cất tiếng hỏi: “Nếu không có cách nào ở trong nhà người khác, vậy tôi tự nuôi chính mình cũng được mà, phải không?”
Trương Sách: “?”
Khương Đào lấy một quyển sách nhỏ ra: “Lần này, sau khi trở về, tôi đã đặc biệt tra Bộ luật bảo vệ động vật hoang dã. Con này, con này còn có con này đều không phải động vật hoang dã cần bảo vệ, chắc là có thể ăn chứ?”
Trương Sách: “???”
Cô có thể buông tha cho đám động vật kia không!!!
Thời điểm Khương Đào đang cò kè mặc cả với Trương Sách, bà chủ tiệm cơm ghé vào cửa hông nhìn lén ra ngoài.
Kỳ thật lúc ấy, sau khi kéo cửa cuốn xuống, bà lập tức có chút hối hận.
Bà nghĩ lại, Khương Đào cũng không làm ra chuyện gì tội ác tày trời.
Không phải chỉ ăn nhiều chút thôi sao? Nhưng sau khi xong việc, tổ chương trình đều bồi thường cho bà mà.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng thương của Khương Đào, cuối cùng bà chủ vẫn không chịu nổi sự khiển trách của lương tâm mà kéo cửa cuốn lên lần nữa: “Ờ thì… Cô có thể vào ở nhà tôi.”
Khương Đào và Trương Sách đều sửng sốt.
Bà chủ cố gắng nghiêm túc nói: “Nhưng tôi có một yêu cầu. Mỗi bữa cơm cô chỉ có thể ăn một chén, không thể nhiều hơn!”
Khương Đào: “!!!”
Bà chủ: “Nếu cô đồng ý thì lập tức có thể đi vào.”
Khương Đào xoa xoa bụng.
Một chén thì một chén, cũng tốt hơn là không được ăn.
Bà chủ bưng cơm đã nấu xong lên, đặt trên cái bàn ngoài cửa tiệm.
Vì tiết kiệm điện, lúc không có khách, tiệm cơm cũng không bật đèn, ngồi ở cửa sẽ sáng hơn chút.
Khương Đào cầm chén cơm lên.
Nếu là trước kia, có lẽ cô đã lập tức ăn ngấu nghiến hết rồi.
Nhưng hiện tại lại khác, cô chỉ có một chén cơm này, ăn hết là không còn nữa.
Bà chủ nhìn biểu tình trên mặt cô, cảm thấy mình giống như Hoàng Thế Nhân đang chèn ép Dương Bạch Lao*.
*Hai nhân vật trong phim Cô Gái Tóc Trắng (白毛女). Dương Bạch Lao bị Hoàng Thế Nhân chèn ép, cuối cùng phải đau đớn lăn dấu tay vào giấy bán con gái.
Nhưng bà vẫn quyết định làm một người lòng dạ sắt đá.
Hiện tại kiếm ăn càng ngày càng khó. Hơn nữa, trước đó không lâu, đầu kia của thị trấn còn mới mở một tiệm bán hamburger, chiếm mất không ít khách.
Thế cho nên, giờ cơm hôm nay đã đến mà trong tiệm vẫn không có một vị khách nào.
Bà thở dài.
Nhớ tới chuyện này, bà lại không buồn ăn cơm.
Đúng lúc này, bà nhìn thấy Khương Đào ở đối diện ăn cơm cực kỳ ngon miệng.
Cô vừa chuyên chú lại đắm chìm trong việc nhấm nháp thức ăn. Mỗi một ngụm đều phải nhai thật kỹ, sau đó mới vô cùng quý trọng mà nuốt xuống.
Bà cảm thấy trước mắt phảng phất không phải cơm nhà cực kỳ bình thường, mà là món ăn nào đó vừa trân quý lại mỹ vị.
Ngay cả người không có khẩu vị là bà chủ cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Hôm nay bà làm đồ ăn ngon vậy sao?
Bà nếm một ngụm, hương vị nào có khác gì đâu.
Nhưng nhìn Khương Đào ăn ngon như vậy, cảm giác thèm ăn của bà cũng từ từ trở lại.
Đúng lúc này, một bóng người dò xét tiến vào: “A Quyên, hai người ăn gì mà ngon dữ vậy?”
Bà chủ có chút sửng sốt: “Lão Mã, sao ông lại ở đây?”
Lão Mã gãi gãi đầu: “Tôi dẫn người thân vào trấn xử lý chút việc. Giờ không phải vừa lúc tới cử cơm trưa sao? Tôi dẫn nó tới chỗ bà ăn bữa cơm ngon.”
“A Quyên, gần đây tay nghề nấu nướng của bà tiến bộ không ít nhỉ! Nhìn cô bé này ăn tôi cũng thấy thèm.”
Bà chủ xấu hổ cười, nói: “Vẫn… vẫn tốt, hai người ngồi đi, tôi đi nấu đồ ăn.”
Lão Mã không phải người đầu tiên, mà ai đi ngang qua tiệm, thấy dáng vẻ ăn cơm của Khương Đào, cũng đều sẽ không nhịn được mà dừng bước, sau đó không tự chủ được mà bước vào tiệm.
Tiệm cơm vốn vắng như chùa bà Đanh giờ đã lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Cũng không biết vì lý do gì, rõ ràng chỉ là thức ăn rất bình thường, nhưng mỗi miếng Khương Đào cho vào miệng, đều khiến người ta cảm thấy ngon ơi là ngon.
Cho dù ban đầu không đói bụng, xem một lát bụng cũng đói meo.
Đúng lúc Duy Tát cũng dạo tới chỗ này.
Trấn Thanh Khê vốn dĩ không lớn, kỳ thật cũng không có cái gì hay để đi dạo.
Lượng người xem phát sóng trực tiếp của Duy Tát cũng từ từ giảm xuống.
Ngay lúc anh ta có chút sốt ruột thì lại bắt gặp một dòng người đang chen chúc xô đẩy nhau để vào tiệm cơm.
Các DNA về nội dung mỹ thực của anh ta lập tức hoạt động!
Duy Tát kích động nói: “Mọi người! Theo nhiều năm kinh nghiệm của tôi, tại cái thị trấn nhỏ như vầy mà còn có thể làm ăn tốt như vậy, đồ ăn của cửa hàng này nhất định là cực kỳ ngon miệng!”
Ống kính theo đó mà chuyển hướng về phía tiệm cơm.
“Mọi người xem, cái cửa cuốn giản dị đơn sơ này, cái bàn gỗ tróc sơn này, còn có cái ghế nhựa màu đỏ… Tất cả những thứ này đều là đặc điểm tiêu biểu của những quán ăn ngon thâm tàng bất lộ!”
“Bởi vì ở thị trấn nhỏ thế này, khách của các cửa hàng hầu như đều là bà con hàng xóm. Quán ăn có thể mở cửa làm ăn, hương vị hẳn sẽ được bảo đảm. Nếu còn có thể ăn nên làm ra giống cửa hàng này, vậy nhất định là thức ăn phải cực kỳ con!”
[ Khoan đã, người kia không phải là Khương Đào sao? ]
[ Cô ấy ăn ngon thật luôn á…]
[ Đáng giận! Giữa trưa rồi, sao còn tra tấn người ta!! ]
[ Anh trai ngốc xông lên đi! Em chảy nước miếng ròng ròng rồi nè! ]
[ Aaa, nhìn cô ấy ăn mà tôi sắp chịu hết nổi rồi! Tôi cũng thèm ăn quá! ]
Duy Tát bước vào với một trái tim tràn đầy niềm tin.
Nhưng lúc nhìn thấy thức ăn, anh ta lại có chút sửng sốt.
“Cái mùi hương này… Ặc, gia vị có chút nồng. Cái màu sắc này… khối khoai tây hơi cháy kia là chuyện gì vậy?”
Anh ta đã có chút bất an, nhưng vẫn tự an ủi chính mình, cũng như an ủi fans: “Không sao! Chúng ta không thể đánh giá mùi vị thông qua vẻ ngoài, có thể là hương vị không tồi đâu!”
Anh ta nếm thử một ngụm… Chỉ thiếu chút nữa là hoài nghi nhân sinh.
Cái này còn không phải là cơm nhà bình thường sao?!
Anh ta lại đưa mắt nhìn Khương Đào, rõ ràng đồ ăn của cô cũng giống vậy, nhưng từ đuôi mày khóe mắt đều lộ ra sự vui sướng khi được ăn đồ ngon. Cái biểu cảm này tuyệt đối không phải giả vờ!
Các fan đợi nửa ngày, đều nóng ruột muốn chết.
[ Anh trai ngốc, mau nói đi chứ! Rốt cuộc là ngon cỡ nào! ]
[ Chắc chắn là cực kỳ ngon, ngon đến nổi anh trai ngốc cũng không tìm thấy từ để hình dung luôn! ]
[ Đừng nói nữa, nước miếng tôi chảy ướt con mèo đang ngồi trong lòng luôn rồi nè…]
[ Xin lỗi anh trai ngốc, lần này em không muốn xem anh ăn. Xin anh hãy chuyển ống kính về phía Khương Đào đi, em ăn cơm toàn dựa vào clip mukbang của cô ấy! ]
Duy Tát: “…”
-
Bà chủ vất vả lắm mới làm hết công việc. Sau khi tính tiền lời xong, đôi tay bà cũng có chút run rẩy.
Nhưng bà biết, tay nghề của mình không có tiến bộ. Tiệm cơm có thể kiếm nhiều như vậy, đều nhờ Khương Đào.
Bà nhìn Khương Đào, muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng nhả ra một câu: “Tối nay, cô có thể ăn thêm một chén… Không, hai chén cơm!”
Khương Đào: “!!!”
Niềm vui bất ngờ!
Ồ yeah!!
Lúc này, tiếng chuông nhiệm vụ vang lên.
Khương Đào lập tức buông công việc trong tay xuống, nhanh chóng chạy tới địa điểm làm nhiệm vụ.
Duy Tát cũng vội vàng đi qua đó.
Đây là quảng trường trung tâm của trấn.
Đạo diễn Trâu cầm cái loa lớn, nói: “Buổi sáng vất vả cho mọi người rồi. Nhưng trong lúc giúp đỡ quần chúng thoát nghèo, chúng ta cũng không thể quên thỏa mãn nhu cầu về mặt văn hóa tinh thần cho quần chúng…”
“Kế tiếp, mọi người hãy biểu diễn ở chỗ này. Mỗi vòng, người nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất sẽ được cộng mười điểm!”
“Thuận tiện nhắc nhở một chút, đặc phái viên của chúng tôi cũng sẽ xuất hiện trong đám đông. Chúng tôi hy vọng các bạn có thể phát huy đôi mắt tinh tường của mình, tìm được người đó, lấy được tín vật, đạt được điểm số nhé!”
Mọi người lập tức nhìn một vòng chung quanh. Đáng tiếc người vây xem quá nhiều, bọn họ thật sự là nhìn không rõ lắm.
Vì thế bọn họ chỉ có thể biểu diễn trước.
Đổng Hiển Hoành là người lên sân khấu đầu tiên. Anh ta biểu diễn một bộ quyền pháp, thắng được tiếng reo hò tứ phía.
Đường Ngữ Hạ biểu diễn một bài hát ngọt ngào của nhóm nữ, lại nhảy một đoạn vũ đạo.
…
Khán giả cổ động rất sôi nổi, tiếng khen ngợi vỗ tay không ngừng.
Lúc này, Lại Tuấn Lĩnh cùng Trương Huy đều đang lén lút lẫn vào trong đám đông.
Hiện tại người quá nhiều, lại có camera, bọn họ đương nhiên sẽ không ra tay mà chỉ là xác nhận thân phận của Khương Đào, sau đó kiên nhẫn chờ đợi đến buổi tối rồi sẽ động thủ.
Khương Đào không biết quyền pháp cũng không biết ca hát nhảy múa.
Cô đang rối rắm nghĩ xem phải biểu diễn ăn cái gì mới có thể khiến người xem vỗ tay.
Trong lúc đó, cô vẫn luôn chú ý đám người.
Cô muốn điểm biểu diễn tiết mục! Cũng muốn điểm trong tín vật!
Đúng lúc này, cô phát hiện Trương Huy đang lén lén lút lút trong đám người.
Người này vẫn luôn nhìn trộm bọn họ, nhưng lại không dám đối mắt với bọn họ! Khẳng định có vấn đề!
Còn có người đàn ông mặc áo chống lạnh màu đen kia nữa.
Loại thời tiết này mà lại bọc bản thân mình kín mít như vậy, khẳng định cũng có vấn đề.
Nhưng mà rốt cuộc ai mới là đặc phái viên đây?!
Dương Trinh và Khương Đào tư tưởng lớn gặp nhau. Bọn họ đều nghĩ trong hai người này nhất định có một người là đặc phái viên!
Đúng vào lúc này, ánh mắt anh ta vô tình đối diện với ánh mắt của Trương Huy.
Trong lòng Trương Huy vốn có quỷ. Hắn theo bản năng nhấc chân chạy.
Dương Trinh vừa thấy vậy: Hay lắm! Chính là người đó!
Anh ta lập tức vọt vào đám người, túm chặt cánh tay của Trương Huy: “Là cậu chứ gì!!”
Trương Huy: “!!!”
ĐM!
Mình còn chưa làm chuyện xấu mà đã bị phát hiện rồi sao?!
Còn bên kia, Khương Đào thực thi chính sách thà giết nhầm chứ không bỏ sót. Cô cũng chặn trước mặt Lại Tuấn Lĩnh.
Lại Tuấn Lĩnh: “!”
Đặc phái viên trốn trong đám người: “?!”
Vào lúc hai bên giằng co, bảo vệ của tổ chương trình đã tiến lên giữ trật tự, để tránh quần chúng chen lấn nhau tạo thành sự cố đáng tiếc.
Trương Huy bị người ta bắt lại vốn đã căng thẳng, nhìn nhầm luôn cả đồng phục của bảo vệ.
Chân hắn ta mềm nhũn, lập tức quỳ xuống: “Chú cảnh sát ơi, con vẫn… vẫn chưa làm chuyện xấu mà!”
Mọi người: “???”
Ánh mắt Lại Tuấn Lĩnh run rẩy, xoay người muốn bỏ chạy.
Khương Đào nhanh tay lẹ mắt, túm chặt cổ áo hắn.
Lại Tuấn Lĩnh mặc kệ, mạnh mẽ chạy về phía trước một bước. Nhưng hắn lại cảm thấy một lực kéo cực mạnh từ cổ áo truyền đến, thiếu chút nữa siết chết hắn ta.
Mắt thấy cảnh sát tiến đến ngày càng gần, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm cái người tóm lấy hắn không buông, Khương Đào.
Lại Tuấn Lĩnh hạ quyết tâm.
Nếu đã bị phát hiện, vậy thì dứt khoát hoặc là không làm, hoặc là phải làm đến cùng.
Hắn móc con dao nhỏ ra, lập tức bắt Khương Đào làm con tin.
Những người chung quanh không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên móc hung khí ra, ai nấy đều sợ tới mức rối rít hét lên.
Duy Tát cũng bị dọa cho choáng váng. Lúc này anh ta chỉ biết đứng im tại chỗ, ngơ ngác giơ di động lên.
Sắc mặt của đạo diễn Trâu và Trương Sách trắng bệch, nhào tới cứu Khương Đào.
Mà ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, mọi người lại nghe thấy một tiếng “keng” thanh thúy, nhìn lại chỉ thấy một đoạn của con dao nhỏ rơi từ miệng Khương Đào xuống.
Còn một đoạn khác, lại được cô cắn chặt giữa hai hàm răng.
Mọi người: “?!!!!!”
Lại Tuấn Lĩnh: “?!!!!!”
Lúc này, cảnh sát mặc thường phục đang mai phục xung quanh đã vọt lại, chế ngự Lại Tuấn Lĩnh. Đồng chí cảnh sát đứng đầu lấy ra lệnh bắt giữ: “Lại Tuấn Lĩnh, anh bị nghi ngờ có liên quan đến nhiều vụ án cố ý gây thương tích cho người khác. Xin mời đi một chuyến với đội của chúng tôi.”
Mọi người: “!!!!”
Trước đó, Duy Tát lén chụp hình Lại Tuấn Lĩnh gửi cho cảnh sát mạng. Cảnh sát mạng đã tiến hành so sánh đối chiếu với “Cơ sở dữ liệu thông tin về tội phạm truy nã của Bộ Công an”, xác nhận Lại Tuấn Lĩnh là nghi phạm của nhiều vụ án cố ý gây thương tích cho người khác, hơn nữa kẻ này còn lẩn trốn nhiều năm. Vì thế, cảnh sát mạng lập tức liên hệ với cảnh sát địa phương, thực thi lệnh bắt giữ đối với người này.
Sau khi giải Lại Tuấn Lĩnh và Trương Huy lên xe cảnh sát, đồng chí cảnh sát đứng đầu bắt tay với Khương Đào: “Cảm ơn cô đã hỗ trợ chúng tôi bắt giữ tội phạm. Nếu lúc nãy để hắn trốn mất, hoặc là dùng dao khống chế con tin thì đều sẽ tạo thành tổn thất to lớn đối với quần chúng nhân dân…”
Trước lạ sau quen.
Khương Đào lễ phép mà trả lời: “Không cần khách sáo, đây đều là chuyện mà công dân bình thường nên làm.”
Hiện trường trở nên yên tĩnh.
Công dân bình thường cái quỷ!!
Cô đừng có đại diện cho công dân bình thường một cách tùy tiện vậy chứ!!
Còn nữa…
Cái điệu bộ này cũng CMN quá thành thục đi chứ!
-
Đêm đó, tin tức Khương Đào cắn gãy dao nhỏ, trợ giúp cảnh sát bắt tội phạm đang lẩn trốn lại lên hot search.
Đây đã là lần thứ hai Khương Đào nhận được bằng khen dũng cảm làm việc nghĩa.
Bình luận dưới tin tức đều bày tỏ sự bất ngờ, không thể tin của quần chúng.
[ Chuyện này tôi mới thấy lần đầu tiên luôn á. Minh tinh gì mà lấy bằng khen của Cục Cảnh Sát còn nhiều hơn giải thưởng trong giới giải trí nữa. [ icon đầu chó ]]
[ Kỳ thật Khương Đào là nhân viên cảnh sát ngoài biên chế ẩn núp trong giới giải trí đúng không…]
[ Ba mẹ tôi đều là cảnh sát. Bọn họ luôn không hiểu nổi việc theo đuổi thần tượng của tôi, thậm chí còn mắng tôi nữa. Cho đến gần đây, không ngờ bọn họ lại tìm tôi hỏi cách tiếp ứng minh tinh. Lúc đó tôi mới biết, cả Sở cảnh sát của bọn họ đều là fan của chị Khương. Không những thế, bọn họ còn treo poster của chị Khương ở phòng huấn luyện làm bùa hộ mệnh nữa!!! [ chua xót ][ chua xót ][ chua xót ]]
[ Từ khi trở thành fan của chị Khương, cảm giác an toàn của tôi ngày nào cũng tràn đầy…]
[ Hiếm thấy trong giới giải trí lại có người trong sạch như vậy, thành fan rồi!! ]
Đồng Đồng nhìn số lượng fan dần tăng lên một cách chóng mặt của Khương Đào mà lâm vào trầm tư.
Tuy tổ chương trình xảy ra sự cố như vậy, nhưng cũng may là không có chuyện gì nghiêm trọng.
Cả đoàn chỉ phối hợp điều tra với cảnh sát, lại nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, ngày hôm sau đã tiếp tục ghi hình.
Rất may, buổi ghi hình ngày hôm sau vẫn tương đối thuận lợi.
Nhờ Khương Đào mà lợi nhuận của bà chủ tiệm cơm cao gấp mười lần, thành công đạt được giải quán quân, đồng thời cũng được thưởng thức món ngon.
Không chỉ có thế, cô còn được chính quyền của trấn Thanh Khê đặc biệt trao tặng danh hiệu đại sứ vinh dự cho công cuộc xóa đói giảm nghèo, cùng với tư cách quay video tuyên truyền giúp đỡ người nghèo trong trấn.
Chờ đến khi cô hài lòng trở lại Bắc Kinh mới biết, Hàn Tử Hằng đã bị bắt.
Nghe nói cảnh sát tìm thấy trong điện thoại của Lại Tuấn Lĩnh đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của hắn ta và Hàn Tử Hằng, còn có lịch sử chuyển khoản, cuối cùng xác định Hàn Tử Hằng chính là chủ mưu.
Không chỉ có vụ này, vì giảm hình phạt, Lại Tuấn Lĩnh còn khai ra thêm vài vụ mà trước kia Hàn Tử Hằng sai hắn làm.
Lại Tuấn Lĩnh vẫn luôn giúp Hàn Tử Hằng làm loại chuyện này. Nhưng hắn là người tương đối cẩn thận, sợ sau này bị Hàn Tử Hằng ném ra chịu tội thay nên mỗi lần như vậy đều lưu lại chứng cứ.
Sau khi tin tức Hàn Tử Hằng bị tạm giam được truyền ra ngoài, cổ phiếu của xí nghiệp nhà họ Hàn rớt giá thảm hại.
Bọn họ vốn định dùng tiền để giảm tội cho Hàn Tử Hằng, nhưng vừa lúc quốc gia đang mạnh mẽ cải tổ lại bộ máy công - kiểm - pháp*, mà tình tiết vụ án này lại ác liệt, chứng cứ vô cùng xác thực, còn bị lấy ra làm gương.
*Công an - Viện kiểm sát - Tư pháp
Vậy nên nhà họ Hàn không dám cứu người nữa. Hàn Tử Hằng ngồi tù là điều chắc chắn.
Hơn nữa, theo việc đẩy mạnh điều tra, thân phận những người bị anh ta thương tổn cũng dần dần trồi lên mặt nước, hầu hết đều là người trong giới giải trí.
Không những thế, bọn họ còn hoặc nhiều hoặc ít đều từng hợp tác với Tô Anh Tuyết.
Tuy rằng công ty quản lý của Tô Anh Tuyết đã thẳng thừng phủ nhận cách nói này, nhưng vẫn có không ít lời đồn đãi truyền ra ngoài.
Sau khi ra mắt, Tô Anh Tuyết vẫn luôn duy trì hình tượng thuần khiết, nhưng cũng bởi vì chuyện này mà giờ đã có tỳ vết rồi.
-
Tô Anh Tuyết buồn bực tắt di động.
Hiện tại trên mạng toàn là lời mắng chửi cô.
Nhưng chuyện kia không phải cô làm, tất cả đều do Hàn Tử Hằng tự mình quyết định. Cô cũng đã khuyên rồi nhưng anh ta không nghe thì biết làm thế nào!
Hơn nữa, hiện tại Hàn Tử Hằng đang ở trong tù, vậy mà vẫn nhờ người nhắn cho cô, muốn cô đi thăm anh ta.
Sao có thể!
Đang trong thời điểm mấu chốt này, cô tránh còn không kịp nữa là.
Vậy mà Hàn Tử Hằng còn nói yêu cô như mạng. Nếu anh ta thật sự yêu cô như mạng, thời điểm này nên phủi sạch quan hệ giữa hai người, tự mình nhận tội mới đúng.
Kết quả hại cô bị mất một cái hợp đồng làm người đại diện, còn bị người ta mắng.
Lúc này, di động của Tô Anh Tuyết vang lên tiếng chuông báo từ mục Weibo được đặc biệt chú ý.
Cô click mở, phát hiện Kỷ Thanh đăng Weibo.
“Anh Kỷ Thanh!”
Tô Anh Tuyết quả thực vừa kinh ngạc lại vui mừng. Kỷ Thanh vẫn luôn cực kỳ yêu thương cô. Anh lại đăng Weibo vào ngay lúc này, nhất định là giúp cô giải thích.
Cô vui vẻ nhấn vào, lại phát hiện, bài viết chỉ là một bài được chia sẻ lại.
Bài chia sẻ kia được chuyển từ tài khoản chính thức của kem Thiên Tuyết, nội dung là một đoạn quảng cáo.
Mà nhân vật chính của đoạn quảng cáo kia, thế nhưng lại là Khương Đào.
Nụ cười tươi rói của Tô Anh Tuyết đông cứng trên mặt.
Đoạn quảng cáo này là phong cách gần đây của Kỷ Thanh, cực kỳ sáng tạo, đưa người xem từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Chỉ với 15 giây quảng cáo ngắn ngủi, anh cắt ghép hình ảnh vô cùng dứt khoát lưu loát. Tuy Khương Đào thay đổi đến 30 kiểu tạo hình, nhưng hoàn toàn không cảm thấy loạn chút nào. Hơn nữa càng quan trọng hơn là, anh ấy cũng không vì làm nổi bật ý tưởng sáng tạo của mình mà xem nhẹ sản phẩm.
Tạo hình của Khương Đào không ngừng biến hóa, nhưng từ đầu tới cuối chỉ có một cây kem. Điều đó đã hình thành một sự đối lập mãnh liệt nhưng lại đạt được hiệu quả cực hạn đối với sự thống nhất. Lại nói, Khương Đào ăn thật sự rất ngon.
Dường như trong mắt cô chỉ có mỗi cây kem này. Mỗi lần cắn một ngụm, đôi mắt cô dường như đều sẽ sáng lên vài phần.
Cây kem mềm như bông, nhẹ nhàng nhấp một miếng liền tan vào trong miệng, chỉ còn lại một vết sữa nho nhỏ dính trên môi cô.
Đồ ăn ngon và sắc đẹp hòa quyện vào nhau một cách hài hòa, đẳng cấp lại mê người.
Chỉ xem quảng cáo thôi cũng đã khiến nước miếng người ta chảy ròng.
Bình luận phía dưới Weibo chính thức của kem Thiên Tuyết nháy mắt đã đột phá hai mươi ngàn.
[ Kem Thiên Tuyết, các người có “được” hay không vậy! Có bản lĩnh đăng quảng cáo, lại không bản lĩnh đăng link sao! ]
[ Tôi chỉ muốn liếm nhan sắc vợ tôi nhiều thêm một lần thôi, vậy mà kem trên cửa hàng online lại bán hết nữa rồi!!! Tức thiệt chứ!!! ]
[ Mẹ nó! “Thôn Trang Của Chúng Ta” phát sóng lần trước tôi đã không cướp được. Lần này lại không cướp được tiếp!!! ]
[ Tôi mua được rồi!!! Phát hiện người quay quảng cáo là chị Khương, tôi lập tức đi chốt đơn trước há há há {icon cơ trí}]
[ Người địa phương ở tỉnh Tây Nam có điều muốn nói, kem Thiên Tuyết thật sự rất ngon! Vị sữa nồng đậm lại sạch sẽ. Tôi đã ăn rất nhiều năm. Ngoại trừ bao bì hơi xấu, những cái còn lại đều không có khuyết điểm gì.]
[ Tôi cũng là người ở tỉnh Tây Nam nè. Vẫn luôn hy vọng loại kem ngon này có thể vươn ra khỏi tỉnh, không nghĩ tới hiện tại cuối cùng cũng có thể rồi. Nhưng mà tôi cũng không mua được… [ khóc lớn ][ khóc lớn ][ khóc lớn ]]
Tô Anh Tuyết lướt xem bình luận phía dưới, môi cũng sắp bị cắn rách.
Sau đó cô lại click mở bài chia sẻ của Kỷ Thanh lần nữa.
Kỷ Thanh (V): Tôn trọng công việc, chuyên chú, có khả năng phân tích, thể hiện ý tưởng của tôi một cách hoàn mỹ. Đây là một lần hợp tác rất vui vẻ. @Khương Đào
Những lời này giống như viên đạn bắn xuyên qua trái tim Tô Anh Tuyết.
Cô hợp tác với Kỷ Thanh nhiều lần như vậy, Kỷ Thanh cũng chưa từng khen cô lần nào. Mà Khương Đào chỉ hợp tác cùng anh một lần, lại được anh đánh giá cao vậy sao.
Một loại khủng hoảng ập tới.
Tô Anh Tuyết đã mất đi Hàn Tử Hằng, không thể mất Kỷ Thanh nữa.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Kỷ Thanh.
Kỷ Thanh ở đầu bên kia hình như vừa mới tỉnh ngủ.
Anh ta có chút quạu khi bị đánh thức, vốn dĩ rất không kiên nhẫn, nhưng nghe thấy giọng Tô Anh Tuyết, anh ta lại ép chính mình hạ giọng xuống: “Làm sao vậy? Anh Tuyết.”
Nhưng mà Tô Anh Tuyết ở đầu bên kia lại không nói gì, chỉ nhỏ giọng khóc lóc.
Kỷ Thanh lập tức tỉnh táo: “Làm sao vậy Anh Tuyết? Ai bắt nạt em?”
Tô Anh Tuyết chỉ khóc mà không nói.
Kỷ Thanh bỗng nhiên nhớ tới, trước khi ngủ mình có chia sẻ bài viết của Thiên Tuyết.
Bản thân đúng là cực kỳ hài lòng với đoạn quảng cáo này, gần như là thức đêm để cắt ghép cho xong. Tâm trạng vẫn luôn rất phấn khởi nên lúc ấy không nghĩ nhiều đã lập tức đăng một bài Weibo như vậy.
Anh ta nháy mắt có chút chột dạ: “Anh Tuyết, em đừng hiểu lầm, bài Weibo kia…”
Tô Anh Tuyết hít hít cái mũi, nhỏ giọng nói: “Anh Kỷ Thanh, anh đừng hiểu lầm. Chỉ là em thực sự hâm mộ chị Khương Đào, có thể hiểu anh như vậy… Em và anh quen biết lâu như thế mà em lại làm không được. Trong lòng em thật sự rất khó chịu…”
Kỷ Thanh vội vàng an ủi: “Em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ thuận tay đăng lên thôi.”
“Em không vui, anh xóa đi là được.”
“Em không phải có ý đó đâu anh Kỷ Thanh.”
“Em chỉ trách bản thân, tại sao lại không thể ưu tú thêm một chút giống chị Khương Đào thì tốt rồi…”
Kỷ Thanh: “Đừng nói như vậy. Trong lòng anh, em vẫn luôn là người tốt nhất.”
Anh ta trấn an Tô Anh Tuyết xong, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Đúng rồi, anh nghe trợ lý nói, cái tên Hàn Tử Hằng gì đó bị ngồi tù rồi. Em…”
Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên yên tĩnh.
Kỷ Thanh nhất thời hoảng hốt: “Anh Tuyết, làm sao vậy?”
Hồi lâu sau, bên kia điện thoại mới truyền đến tiếng khóc đứt quãng.
Tô Anh Tuyết vừa tủi thân lại nín nhịn mà nói: “Anh… anh Kỷ Thanh, có phải em… em đã làm sai điều gì không? Vậy nên anh mới hiểu lầm em là dạng người như vậy…”
Tô Anh Tuyết khóc đến sắp tắt thở.
Nội tâm Kỷ Thanh tràn ngập áy náy.
Anh ta quen biết Anh Tuyết nhiều năm như vậy, tính cách cô ra sao anh ta là người hiểu nhất. Cô là một người thiện lương đơn thuần, dịu dàng lại rất kiên cường.
Sao có thể là một người phụ nữ mưu mô như trong lời nói của bọn họ chứ.
Là anh ta không tốt, lại vì một chút tin đồn nhảm nhí mà hoài nghi Anh Tuyết.
Chút nghi ngờ vừa nảy lên trong lòng anh ta, đều vì tiếng khóc của Tô Anh Tuyết mà hóa thành hư ảo.
Lúc này, lòng anh ta chỉ còn lại cảm giác đau lòng cùng thương tiếc đối với Tô Anh Tuyết.
Tô Anh Tuyết dần dần ngừng khóc, yếu đuối nói: “Anh Kỷ Thanh, chỉ cần anh chịu tin em. Em đã rất vui rồi.”