Ám Nghiện
Chương 8: Tôi dám, cô có dám không?
Tối hôm đó, Nam Tiêu Tuyết trở lại khách sạn, Thương Kỳ ở trong phòng chờ cô.
"Về rồi à."
"Ừ."
"Nông thôn vẫn là có cái tốt của nông thôn, cơ bản chỉ có người già còn trụ lại. Một cái đại minh tinh như em, không đội mũ cũng chẳng thèm mang khẩu trang, lại lớn lối hiên ngang đi lại trên phố, một chút lo lắng cũng không có."
Nam Tiêu Tuyết lẳng lặng đi đến bên ghế sofa ngồi xuống.
Ông trời đối với cô quá mức sủng ái, giơ tay nhấc chân đều giống như mỹ nhân trong các bức họa Thanh triều, từng nét đẹp đều được tỉ mỉ miêu tả.
Thương Kỳ đi theo cô nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng vẫn bị sắc đẹp của Nam Tiêu Tuyết làm chấn kinh một chút. Thương Kỳ lấy tay che cặp mắt của mình nói: "Nam Tiên, em có thể hay không kiềm chế mỹ mạo của mình?!"
Nam Tiêu Tuyết liếc cô một cái.
Bầu không khí trong phòng cũng không có bởi vì một câu đùa của Thương Kỳ mà hòa hoãn đi.
Thương Kỳ mặc kệ, mở miệng hỏi: "Cảm giác khiêu vũ vẫn là không tốt?"
Nam Tiêu Tuyết gật gật đầu.
Đây chính là lý do cô cùng đoàn đội đến Ninh Hương sớm hơn so với thời gian dự tính —— cô cảm thấy có cái gì đó không đúng khi thực hiện bài múa này, thế nên Nam Tiêu Tuyết muốn đến thực địa đi tìm linh cảm.
"Bản thân em yêu cầu quá cao, chị ở phòng tập nhìn em luyện múa nhiều lần như vậy, một chút vấn đề cũng không cảm thấy."
"Được vậy cũng tốt"
"Nói một câu không nên nói, liền dựa vào tài nghệ của em bây giờ, dù có là bình thường trình độ cũng chẳng ai có thể nhìn ra vấn đề. Kể cả đó là fan trung thành nhất của em, hay là nhà bình luận khó tính nhất, tuyệt đối không một ai nhìn ra."
"Chính em có thể nhìn ra." Nam Tiêu Tuyết khẽ nói: "Còn có, Kha Hành cũng có thể nhìn ra."
Trong phòng lại khôi phục áp bách bầu không khí.
Thương Kỳ thật khẽ thở dài. Khẽ đến mức không thể nghe thấy.
******
Sáng sớm hôm sau, An Thường vẫn theo thường lệ đi làm.
Bên cạnh cầu đá lại đụng phải đoàn đội của Nam Tiêu Tuyết đang khiêng camera thử các loại ánh sáng góc quay, Nam Tiêu Tuyết lẳng lặng đứng tại một bên cầu, đợi khi nào cần thiết đến sự có mặt mới lại tiến lên.
Thời điểm An Thường muốn lên cầu, Nam Tiêu Tuyết cũng hướng trên cầu đi tới.
Hết thảy mọi thứ ở Giang Nam đều quá mức xinh đẹp, cầu đá nho nhỏ, lối đi hẹp hẹp, hai người không có phòng bị liền đụng vào nhau, mu bàn tay của Nam Tiêu Tuyết sát qua An Thường cánh tay.
An Thường co tay một cái.
Làm sao lại có người sở hữu làn da trơn mịn như vậy, lành lạnh, giống một khối ngọc dù cho xuân hạ thu đông đều sẽ giữ được nhiệt độ ổn định.
An Thường nắm tay giấu ở phía sau, nhường Nam Tiêu Tuyết đi trước. Nam Tiêu Tuyết ngay cả một cái chào hỏi cũng không thèm cho, vẻ mặt nhàn nhạt đi đến bên cầu, đem mu bàn tay lúc nãy vô tình chạm vào An Thường cọ nhẹ vào sườn xám.
An Thường:...
Lại nữa, cái này ngạo mạn cảm giác.
An Thường nghiêng thân nhanh chóng từ bên người cô đi qua, không hề bị lay động bởi từng trận mùi thơm trên người Nam Tiêu Tuyết, nghĩ thầm: Một người như vậy, sẽ ở một cái đêm mưa mở miệng yêu cầu mình hôn cô ấy?
Tuyệt không có khả năng a.
Đi tới nhà bảo tàng, An Thường buông xuống túi vải, ngồi ở bên trong phòng làm việc của mình. Cô đã từng xem công việc là sự cứu cánh, bận bịu giúp cô quên đi những chuyện phiền não, hiện tại lại trở thành một loại dày vò.
Thanh men ngọc xuân bình vẫn bày ở trên bàn làm việc, vẫn mộc mạc, nào có được nửa phần linh động như vũ khúc trong đêm mưa của Nam Tiêu Tuyết?
Cô thật sự muốn biết vấn đề nằm ở chỗ nào.
Nghĩ tới lời Nam Tiêu Tuyết nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi liền nói cho cô."
Nếu như bóng dáng kia thật sự chỉ là Nam Tiêu Tuyết do cô tưởng tượng ra, một khi hôn rồi, liệu Nam Tiêu Tuyết vẫn như cũ nói cho cô biết đáp án?
Như vậy, rốt cuộc câu trả lời của Nam Tiêu Tuyết là gì, có giống đáp án đang ở trong lòng cô không?
Lại một lần nữa An Thường ngồi trơ ra đến mười hai giờ khuya, cô đứng dậy khóa cửa ra về. Lúc này mới nhớ tới bản thân không có ăn qua cơm chiều.
Lòng cô vẫn mãi suy nghĩ một chuyện, ăn không được ngủ cũng không xong, trong dạ dày dâng lên từng đợt quặn đau khó chịu. Cô không có tâm tư để ý tới những thứ này, đi qua bờ sông, liền bắt đầu nhìn về phía xa cầu đá.
Cô là hy vọng Nam Tiêu Tuyết đang ở? Hay là sợ Nam Tiêu Tuyết không ở?
Cô muốn biết chân thật Nam Tiêu Tuyết ở đâu, cũng muốn biết "ảo ảnh Nam Tiêu Tuyết"đang tại nơi nào?
Nhưng trong màn đêm tĩnh lặng, mưa bụi lâm râm, làm gì có cái bóng của Nam Tiêu Tuyết.
Chỉ còn một mình An Thường đứng đây cùng cái dạ dày đang hành hạ cô.
"Cô đang tìm tôi sao?"
An Thường cả kinh, sợ hãi xoay người.
Nam Tiêu Tuyết đứng ở đó, cách cô hai bước chân, mỗi đêm là một bộ sườn xám màu xanh có chút khác nhau, nhất là ở vạt áo, nhìn qua giống như nhánh trúc xanh đang vươn mình trưởng thành, hoa văn quẩn quanh bên phiến lá cũng càng lúc càng phức tạp.
Thật sự là Nam Tiêu Tuyết a?
Nếu là thật, liền xem như cô là đỉnh cấp vũ hoàng, thật có thể làm ra khinh phiêu không một tiếng động bước chân?
An Thường lẳng lặng nhìn Nam Tiêu Tuyết, giữa ngón tay thon dài trắng nõn đang kẹp lấy một điếu thuốc.
Trong trấn là không có đèn đường kiểu dáng hiện đại, hết thảy phỏng theo trước đây, chỉ ở mái hiên phía đầu cầu treo một hàng tre trúc đèn lồ ng, được điểm sáng, liền đem màu trắng giấy Tuyên Thành nhuộm thành mờ nhạt.
Ánh đèn quá mơ hồ, gió đêm thổi một cái, bóng dáng không ngừng dao động. Nam Tiêu Tuyết yểu điệu tư thái tựa như ánh nến trong gió, chập chờn linh động ôm lấy lòng người, để người tham luyến, cũng để người sợ hãi lo lắng khi ánh nến đột nhiên bị dập tắt.
Gương mặt Nam Tiêu Tuyết giấu tại bên trong bóng đêm, chỉ có một đoạn cánh tay trắng nõn bị ánh sáng chiếu tới.
An Thường hồi tưởng: Nam Tiêu Tuyết hút thuốc?
Nhưng cũng không hẳn là hút.
Kia trước mắt Nam Tiêu Tuyết thật sự là ảo giác của cô? Vì sao cô lại ảo tưởng ra hình ảnh Nam Tiêu Tuyết hút thuốc?
Đại khái bên trong tưởng tượng của An Thường, Nam Tiêu Tuyết càng có vẻ phong tình quyến rũ, mà điếu thuốc chập chờn chớp tắt trong tay cô liền biến thành một cái tuyệt hảo đạo cụ.
Nam Tiêu Tuyết kẹp lấy điếu thuốc, một chút cũng không có ý định hút, tay trái nắm nhẹ chống cạnh xương hông, tay cầm điếu thuốc đưa sang áp nhẹ mu bàn tay trái.
Cô xoay hông một chút, động tác thế nhưng lại lộ ra vẻ sầu muộn.
Đây là lãnh ngạo cô sương Nam Tiêu Tuyết?
An Thường gần như xác định đây là giấc mộng của bản thân cô.
An Thường vẫn coi Nam Tiêu Tuyết chính là bình sứ mà cô đang tu sửa. Cô hi vọng tác phẩm cũng sẽ có sự xinh đẹp cũng như sự linh động tựa như Nam Tiêu Tuyết.
Nếu Nam Tiêu Tuyết thật sự là ảo giác, An Thường cuộn tròn ngón tay: có phải cô liền có thể hôn lên?
Có phải liền có thể mượn ảo giác, từ bên trong miệng Nam Tiêu Tuyết tìm ra đáp án vì cái gì cô không thể tu sửa tốt cái bình sứ kia?
Nam Tiêu Tuyết nghiêng nghiêng gật đầu nhìn cô, nhàn nhạt sương mù quẩn quanh lẫn vào mùi thơm cơ thể, lại bị khí vị cơn mưa tản đi.
Nam Tiêu Tuyết mở miệng hỏi: "Cô đang nghĩ như thế nào hôn tôi?"
Cô bước về phía trước một bước, một cái tuyệt sắc khuôn mặt liền hòa vào tia sáng phát ra từ chiếc đèn lồ ng.
Nhân loại chính là động vật nhát gan, đối với sự mỹ lệ chí cao vô thượng, ý nghĩ đầu tiên không phải tham luyến ái mộ, mà là né tránh.
Khi gương mặt Nam Tiêu Tuyết xuất hiện gần trong gang tấc, An Thường nhìn thấy da thịt cô như thể được bao bọc bởi lớp ánh sáng trong suốt như ngọc. An Thường theo bản năng muốn dịch chuyển tầm nhìn, giả vờ cụp mắt để xoa dịu nhịp tim đang đập thình thịch.
Nhưng ánh mắt một cái liền đình trệ.
Nam Tiêu Tuyết ở Ninh Hương không hề trang điểm qua, cô mang theo khí thế làm xằng làm bậy, tùy ý lộ ra sự mỹ lệ trời ban.
Mượn lấy tia sáng đèn lồ ng chiếu rọi, da thịt cô đẹp tựa bạch ngọc, bên dưới mắt trái của cô có một viên cực nhỏ đỏ nhạt nốt ruồi lệ. Giống như tầm thường ngôi sao lẫn trong mênh mông vô hạn trời đêm.
Tuy gần nhưng không cảm giác được nó, lại không thể coi nhẹ sự tồn tại của nó.
An Thường nhịp tim ngày càng đập nhanh lợi hại, bởi vì khi cô nhìn đến đỏ nhạt nốt ruồi lệ, một cái chớp mắt liền nghĩ ngay tới nốt chu sa bên trong cái bình ngọc xuân kia.
Lúc này đây, trong sự tưởng tượng của cô, Nam Tiêu Tuyết đang đứng trước mặt thật sự là do bình sứ hóa hình đúng không? Chân thật Nam Tiêu Tuyết là không có cái này nốt ruồi lệ?
An Thường khẽ nhúc nhích cổ họng, nhìn rậm rạp mưa bụi rơi xuống hòa tan vào cánh môi mỏng manh kia.
Nam Tiêu Tuyết đôi môi là đang nói cho cô biết: "Hôn tôi."
Gương mặt kia có bao nhiêu lạnh lùng, đôi mắt kia vẫn mang theo thần sắc của kẻ nhìn đời bằng nửa con mắt, thế nhưng bờ môi khẽ nhếch nói ra ngôn từ dẫn dụ, để người khác phải thần phục, phải ôm lấy nó mà âu yếm.
Lúc này mưa rơi mỗi lúc một nhiều, đánh vào trên mái hiên tạo ra thanh âm tí tách.
Cái này cầu đá còn có một dãy hành lang bằng gỗ cũ kỹ, uốn lượn quanh co, An Thường cắn răng một cái, cô đưa tay, cách sườn xám nắm chặt cánh tay nhỏ gầy của Nam Tiêu Tuyết.
Cô nói: "Hướng dưới hiên đứng."
Nam Tiêu Tuyết đè ép khóe môi dưới, cũng không ngăn cản bản thân bị An Thường đẩy nhẹ.
Hành lang cùng bóng đêm như thể đem hai người nhét vào một cái thế giới riêng biệt, tựa như từ trong liên miên mưa bụi trộm ra một khoảng không khô mát, thích hợp củi khô lửa bốc, lại càng thích hợp để răng môi quấn lấy nhau.
An Thường cầm Nam Tiêu Tuyết cánh tay không buông, cô đang cảm thụ.
Nam Tiêu Tuyết là thật.
Cách vải mỏng sườn xám, có thể nắm đến Nam Tiêu Tuyết mềm mại nhưng không mềm nhũn da thịt, còn có một chút ấm áp nhiệt độ cơ thể ẩn sau sự lạnh lùng băng giá, hết thảy chi tiết đều đang nhắc nhở cho cô Nam Tiêu Tuyết là thật.
Nhưng vậy thì tính sao?
Cho dù là trong xuân mộng cùng cô triền miên Nam Tiêu Tuyết, cũng có thể mang đến cho cô chân thật trọng lượng, ngón tay cô có thể chạm đến chân thật mềm mại cùng ẩm ướt đào nguyên, đến mức buổi sáng thức dậy cô phải đi thanh tẩy qu@n lót của mình.
Trong tay xúc cảm, cũng không thể nói rõ điều gì.
An Thường nhìn chằm chằm cái kia đỏ nhạt nốt ruồi lệ, không ngừng nói cho bản thân: Đây chính là Nam Tiêu Tuyết mà cô tưởng tượng ra được.
Nam Tiêu Tuyết bị cầm cánh tay, đứng thẳng bất động, không tiếp tục câu lấy hồn phách của cô.
An Thường tính nhát gan, giống cái lò xo, địch tiến ta lùi, địch lui ta tiến.
Lúc này Nam Tiêu Tuyết cũng thành thật mà mặc kệ An Thường cầm tay mình, lá gan cô ngược lại lớn hơn một chút, kéo nhẹ lấy người kia hướng sát bên mình.
Nam Tiêu Tuyết tựa như không ngờ tới cô thật to gan như vậy, ngược lại không có phòng bị, trọng tâm vừa mất, va nhẹ vào người An Thường.
An Thường đều sợ bản thân sấm rền nhịp tim lan qua người Nam Tiêu Tuyết, cô nóng lòng muốn mau mau kết thúc cái này hao tổn tinh thần quá trình, khẽ vươn tay, bóp cằm Nam Tiêu Tuyết.
Nam Tiêu Tuyết sững sờ.
An Thường cảm thụ được xúc cảm của chiếc cằm kia trong lòng bàn tay cô, lành lạnh, trơn nhẵn, thật giống một khối lãnh ngọc, dần dần bị nhiệt độ của ngón tay cô nhiễm nóng.
An Thường nhìn thấy hai con ngươi của Nam Tiêu Tuyết chợt lóe lên lo sợ nghi hoặc, mở miệng hỏi: "Tôi dám, lần này cô lại dám không?"
Nam Tiêu Tuyết cong mặt mày.
Kia là lần thứ hai cô thấy Nam Tiêu Tuyết cười, vẫn như cũ không thật lòng mà là một loại khiêu khích, Nam Tiêu Tuyết hỏi ngược lại cô: "Tôi có cái gì không dám, tiểu cô nương?"
Dùng giọng nói mang theo chút khinh bạc, gọi cô là "Tiểu cô nương".
An Thường nghĩ thầm: tôi không có nhỏ a?
Tôi đã hai mươi lăm.
Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, cô nhẹ nâng cằm Nam Tiêu Tuyết, đem cái kia tuyệt sắc gương mặt mang đến trước mắt mình.
Nam Tiêu Tuyết đột nhiên nhắm mắt lại, thon dài lông mi khẽ lay động tựa cánh bướm phiêu lượn trong mưa gió.
An Thường đôi môi hướng phía trước tìm tới, cảm nhận được hơi thở ấm áp của Nam Tiêu Tuyết. Trong nháy mắt, cánh tay An Thường nổi lên một tầng da gà —— loại xúc cảm này quá mức chân thực, tựa như trận đầu dông tố mùa hè, thử đặt lòng bàn tay cách một khoảng nhẹ trên mặt đất, liền có thể cảm nhận được một làn âm ấm hơi ẩm.
Mà khi An Thường ở trong mộng cảm thụ, tuyệt không cảm nhận được sự tinh tế đến mức độ này.
An Thường khẩn trương đến mức dạ dày cuộn lên một trận bất ngờ buồn nôn, giống như bị điện giật buông ra Nam Tiêu Tuyết, vội vàng nói một câu: "Thật xin lỗi!"
Liền lùi lại hai bước, lui đến thùng rác bên đầu cầu, cong eo xuống ói.
Nam Tiêu Tuyết:...