Ám Nghiện
Chương 6: Không biết vấn đề nằm ở đâu
Sáng sớm hôm sau, An Thường lại bước qua cây cầu đá đi đến nhà bảo tàng.
Sau một trận mưa đầm đìa, thời tiết cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Bất quá là mùa mưa dầm, ánh mặt trời trông có chút ỉu xìu, ánh dương le lói trốn sau tầng mây, cũng không lộ ra sự ấm áp nào.
Luôn luôn an tĩnh cổ trấn bỗng nhiên biến thành hò hét ầm ĩ.
Cũng không phải thật sự nháo động, cũng chẳng có người nào to tiếng cãi vả. Chỉ là Ninh Hương bình thường quá mức yên lặng, cầu đá im lìm, sông nhỏ trầm tĩnh, lâu lâu nhìn thấy lác đác người già chống gậy đi qua, chỉ có duy nhất giọt mưa đọng dưới ngói xám mái hiên là phát ra thanh âm tựa lời tâm tình.
Mặc dù An Thường làn da còn không có thích ứng với khí hậu ẩm ướt vùng sông nước, tâm của cô cũng đã thích ứng dạng này yên tĩnh.
Rất lâu không gặp nhiều người như vậy, tự nhiên một đống người đột nhiên xuất hiện, Thương Kỳ dẫn theo một đám người, đang thương lượng vị trí thích hợp đặt các thiết bị, thử góc máy để quay chụp những cây cầu đá cùng mái hiên phòng cũ.
Duy chỉ có một mình Nam Tiêu Tuyết lặng lẽ đứng dưới mái hiên, một cánh tay rũ xuống, vòng ra sau eo nắm lấy mu bàn tay còn lại, màu xanh sườn xám bị nắng mai chiếu lên làm màu sắc có chút nhạt đi, mà một đầu màu đen tóc dài vẫn như cũ óng ánh như tơ lụa.
Cô nhìn cầu đá, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tam đình ngũ quan của cô đẹp hơn cả mức tiêu chuẩn. Mắt, mũi, môi đều toát lên sự tinh tế tựa mĩ nữ trong tranh.
Nhưng mà tầm mắt của An Thường vẫn cứ nhìn thẳng, bánh bao đông lạnh cô đặt mua online vẫn còn chưa giao, cô đành phải lót bụng bằng bánh đậu, trong dạ dày dâng lên vị ngọt lịm đến phát ngán.
Nghê Mạn đang nhìn xem cô gái trẻ trong chiếc quần jean cùng áo sơ mi trắng, tóc đuôi ngựa, vai đeo túi vải, bước lên cầu đá, nhàn nhạt khuôn mặt dần biến mất thành bóng lưng.
Thương Kỳ mang giày cao gót tiến sát lại hỏi: "Nhìn cái gì đấy?"
"Chị Kỳ." Nghê Mạn nói: "Em vừa phát hiện, thật đúng là có người trẻ tuổi nhìn thấy Nam Tiên ở trước mặt nhưng hoàn toàn không bị lay động."
Thương Kỳ liếc nhìn bóng lưng kia: "Văn nghệ thanh niên luôn nghĩ bản thân mình đặc biệt."
"Đừng bà tám nữa, mau đi làm việc."
An Thường đi tới nhà bảo tàng, buông túi xuống, tưới nước cho cây lựu trong sân, đổ đồ ăn ra bát cho mèo hoang.
Cô cầm lên bút vẽ bắt đầu làm việc, điện thoại bên cạnh chợt rung lên.
An Thường không có thói quen tiếp điện thoại khi đang làm việc, nhưng đối phương giống như đang phân cao thấp cùng cô. Dù cho điện thoại không có người tiếp vẫn cứ cố chấp gọi tiếp.
An Thường không thể không ngừng bút, cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi.
Luôn luôn hòa nhã khuôn mặt hiếm khi lộ ra nụ cười vui mừng, cô ấn nút nhận cuộc gọi: "Cát lão sư."
Trong điện thoại là giọng nói hòa nhã của một người phụ nữ: "Tiểu An vẫn như thế không thích nghe điện thoại."
"Vâng, vừa rồi em đang làm việc."
"Cô đến thăm em."
"Cô đến Giang Nam?"
"Ừ, đi công tác, tới hôm qua, đêm nay liền phải trở về, cũng không xác định có thể hay không gặp mặt nên không có nói trước với em, có thời gian gặp cô chút không?"
"Cô đến thì em rất sẵn lòng."
Cát Tồn Nhân là ân sư khi An Thường còn học ở Thanh Mỹ đại học. Từ lúc An Thường về lại Ninh Hương năm ngoái, hai người cũng đã lâu không gặp.
Cát Tồn Nhân xuất phát thẳng từ Hải Thành, hành trình cũng chỉ hơn một giờ đi xe, đến Ninh Hương cũng chưa tới giữa trưa.
An Thường đi đến trong thôn duy nhất trạm xe đón người.
Cát Tồn Nhân không mang theo hành lý, chỉ đeo cái bao da nhỏ từ trên xe bước xuống, quan sát An Thường từ trên xuống dưới: "Vùng sông nước đúng là thích hợp dưỡng người, xem em so với lúc kia khí sắc tốt hơn nhiều."
An Thường thầm cắn khóe môi dưới.
Lúc kia.
Không ai nói rõ là lúc nào.
Cô ra vẻ phấn chấn cười hỏi: "Em mang cô đi trong trấn dạo một vòng được chứ ạ? Kinh tế lạc hậu cũng có cái tốt, không có bị du lịch tàn phá."
Cát Tồn Nhân lắc đầu: "Cô không phải đến để du lịch, cô là tới nhìn công tác của em."
Nếu chuyện này phát sinh trong quá khứ, An Thường cũng không cảm thấy gì.
Cô đã từng là học trò đắc ý nhất của Cát Tồn Nhân tại đại học Thanh Mỹ. Sau khi về quê cũng không tiếp nhận tu sửa bất kỳ văn vật có độ khó cao nào, nói chi đến danh gia nổi tiếng văn vật. An Thường chỉ làm chút việc vụn vặt, nhưng ít ra hiện tại khi tu bổ cái bình sứ kia, cô thật sự đem tâm tư đặt vào đó.
Ban ngày tu sửa, ban đêm liền nhớ tới, đến mức nằm mơ đều nhìn thấy. Thậm chí còn mơ tới bình sứ hóa thân thành bộ dáng của Nam Tiêu Tuyết, mỹ nhân chính là đến cùng cô tham hoan.
Nhưng hôm qua Nam Tiêu Tuyết sau khi tỉ mỉ quan sát cái bình sứ này liền nói: "Sớm đổi nghề đi."
Là nói đùa? Hay vẫn là có cái gì bằng chứng?
An Thường trong lòng bỗng nhiên hơi sợ hãi.
Nhưng khi Cát Tồn Nhân nói ra yêu cầu như vậy, cô cũng đành phải mang người hướng nhà bảo tàng đi đến.
Đi qua bờ sông, vừa vặn xa xa nhìn thấy đoàn người của Nam Tiêu Tuyết cùng Thương Kỳ.
Cái này cũng không có gì hiếm lạ, cả trấn lại không lớn như vậy.
Cát Tồn Nhân có chút kinh ngạc: "Ồ, đây không phải Nam Tiêu Tuyết sao?"
"Cô cũng biết ạ?"
"Em nói cái gì vậy, nhân dân cả nước có ai không biết cô ấy? Lẽ nào một bà già như cô lại không thể nhận ra?"
An Thường hé miệng cười: "Em không biết nhiều về chuyện trong giới giải trí, mong cô thứ lỗi."
Cát Tồn Nhân xua tay, biểu thị không có để ý.
Bà hiểu rất rõ người học sinh này, tính tình trầm tĩnh, nhưng trầm tĩnh cũng có điểm tốt. Không trầm tĩnh, khó tránh khỏi việc bị thế giới phồn hoa mê hoặc. Không trầm tĩnh, mỗi ngày ngồi mười tiếng đồng hồ tu sửa văn vật cũng sẽ biến thành một việc cực khổ.
Lúc này Nghê Mạn đi về phía hai người.
Lời nói chủ yếu là hướng về Cát Tồn Nhân nói: "Ngại quá, Nam tiểu thư lần này đến Ninh Hương là bí mật hành trình, có thể làm phiền cô hỗ trợ giữ bí mật không ạ? Đừng ở trên mạng truyền ra."
"Một bà lão như tôi làm sao làm được chuyện đó." Cát Tồn Nhân nói: "Chỉ là, tôi có thể xin chữ ký của Nam tiểu thư không? Cháu gái tôi rất thích cô ấy."
"Thật xin lỗi, không tiện lắm."
"Minh tinh lại không tiện ký tên? Tôi thấy người khác đều sẽ phát ảnh kí tên mà."
"A..., Nam tiểu thư giống như không có ký tên qua bao giờ."
Lúc này Nam Tiêu Tuyết chính là khoanh tay đứng ở bờ sông, tư thái nhã nhặn lịch sự hệt như buổi sáng, nhìn xuống mặt sông phẳng lặng như gương, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Hẳn là nghe được cuộc đối thoại này, hướng bên này nhìn một cái, vừa đúng lúc An Thường trộm liếc cô, hai người ánh mắt va chạm, đều là sững sờ.
Cũng đồng thời dời mắt đi.
An Thường là bởi vì nhìn lén bị phát hiện nên có chút xấu hổ, Nam Tiêu Tuyết thì căn bản không muốn ký tên.
Ngay cả sự việc bên ngoài cũng lười để ý.
An Thường bỗng dưng nhớ lại Mao Duyệt cho cô xem qua những tấm ảnh Nam Tiêu Tuyết bị chụp lén trên phố.
Trên tấm ảnh Nam Tiêu Tuyết luôn luôn trưng ra gương mặt lạnh lùng, có khi hơi nâng cằm, một đôi mắt phượng hơi hơi liếc nhìn. Trước kia chỉ cảm thấy là sự cao lãnh, hiện tại nhìn thấy chính là ngạo mạn.
Cao lãnh là hình dung tính cách, ngạo mạn là để hình dung nhân phẩm.
An Thường khuyên Cát Tồn Nhân: "Được rồi, ngoài kia có thiếu gì minh tinh đâu."
Nghê Mạn liếc nhìn An Thường một cái, tựa như nói: Làm gì có người minh tinh nào có được nhan sắc như Nam Tiên của tụi tôi? Tài hoa như vậy? Nổi tiếng được người người yêu thích như vậy?
Tính tình của Cát Tồn Nhân chính là rất tốt, cũng không đem những chuyện này để trong lòng.
Nói cho cùng, cũng chỉ là một người minh tinh mà thôi.
Bà kêu An Thường: "Chúng ta đi thôi."
Đi tới nhà bảo tàng, Cát Tồn Nhân quan sát chung quanh: "Đây chính là phòng làm việc của em?"
"Vâng."
"Rất là thanh nhã."
"Bất quá đồ vật, cùng Cố Cung là không cách nào so sánh."
"Chúng ta tu sửa di vật văn hóa, quan trọng nhất chính là đối xử công bằng, bất luận có là danh gia tác phẩm, hay là văn vật có giá trị thương mại, chỉ cần nó là xuyên qua thời không mà tới, chính là mang theo lời nói của cổ nhân. Khi xưa nghệ nhân một tay nhào nặn đất sét, tráng men, đem nung khô, một món đồ sứ có khi mất mấy năm thậm chí mười mấy năm mới tạo ra được. Trăm ngàn năm trước, nghệ nhân tốn bao nhiêu thời gian cùng tâm tư đặt vào, chúng ta bây giờ liền giống như vậy bỏ ra bấy nhiêu thời gian cùng tâm tư, nếu không thật là hổ thẹn với người ta."
Bà nhìn An Thường liếc mắt: "Bất quá những lời này cô cũng không cần thiết đối với em lặp lại lần nữa, em là đứa trẻ thấu hiểu nhiều điều. Em đối công việc bây giờ, có hay không cùng trước kia giống nhau đặt hết toàn bộ tâm tư vào?"
Hôm qua Nam Tiêu Tuyết vô tình một câu nhận xét để An Thường có chút chột dạ.
Nhưng cô ngày ngày vuốt v e chiếc bình sứ kia, đêm cũng mơ thấy trong mộng xuân nó hoá thành hình người, như thế rõ ràng cô chính là đặt vào toàn bộ thời gian cùng tâm ý vào.
An Thường gật gật đầu: "Có."
"Được." Cát Tồn Nhân thoả mãn: "Để cô xem một chút văn vật mà em đang sửa."
An Thường đem Cát Tồn Nhân dẫn vào phòng làm việc.
Cát Tồn Nhân liếc mắt nhìn thấy trên bàn làm việc cái kia men xanh bình ngọc xuân, ánh mắt sáng lên: "Thật tốt! Giống như thời cổ mỹ nhân."
Tạo hình ưu nhã bùn phôi nếu dùng mỹ từ miêu tả chính là băng cơ ngọc cốt, mà lớp sứ màu xanh men ngọc khi được phủ lên lại giống như một chiếc ảo mỏng phong nhã.
An Thường thở phào một cái.
Nam Tiêu Tuyết quả nhiên là nói lung tung.
Chỉ là Cát Tồn Nhân nhìn kỹ một chút, ý cười dưới đáy mắt lại dần dần biến mất, khuôn mặt trở nên nghiêm túc: "An Thường."
Tới công chiện. Lão sư cùng lãnh đạo một khi gọi tên người khác đầy đủ, chính là không có chuyện gì tốt.
Cát Tồn Nhân hỏi: "Em có thấy hài lòng khi tu sửa lại chiếc bình sứ này không?"
"Bây giờ còn chưa hoàn thành, nhưng mà..."
An Thường dừng một chút, liếc mắt nhìn Cát Tồn Nhân sắc mặt, hai chữ "Thoả mãn" là không dám nói ra.
Cát Tồn Nhân: "Cô khuyên em sửa lại lần nữa."
Có một điểm tốt khi tu sửa đồ sứ, không giống cổ thư cổ họa, hư chính là hư, tổn hại chính là tổn hại, chuyên gia tu sửa đành phải thừa nhận sai lầm trong thủ pháp của mình, không có lần thứ hai cơ hội làm lại.
Mà khi sửa chữa đồ sứ, bùn đắp có xấu đến mấy, cũng còn có thể gỡ xuống làm lại một lần; nhan sắc phối ra dù có không đẹp, hoặc bút pháp không tốt, còn có thể châm chước mà thêm lần nữa sửa chữa.
Tất nhiên không thể một lần liền tu sửa thành công vi diệu như vậy, nhưng, dù sao cũng tốt hơn so với làm ra một cái tác phẩm mà bản thân không hài lòng.
An Thường nhịp tim đập như sấm.
Ở vùng sông nước thời gian quá mức an nhàn, có lẽ đã lâu không có cao cấp chuyên gia tới kiểm tra công tác của cô, cô hoài nghi bản thân có phải hay không ngày một lười biếng, kỹ năng thụt lùi, thế nào tác phẩm mà cô hài lòng nhất từ khi quay về Ninh Hương, liền bị Cát Tồn Nhân liếc mắt bắt được sơ hở.
Mà thậm chí chính cô cũng không biết vấn đề ở chỗ nào?
Chóp mũi An Thường rịn ra mồ hôi: "Lão sư, mời cô góp ý."
Cát Tồn Nhân lại lắc đầu: "Cô nói không ra vấn đề nằm ở đâu, nhưng cảm giác chính là không đúng."
An Thường khẽ giật mình.
Cát Tồn Nhân: "Nhãn lực của cô liền chỉ biết vậy, nếu như..."
Bà dừng lại không tiếp tục nói hết câu sau, nhưng hai người đều biết nội dung chính là cái gì.
"Nếu như có thể tìm người công tác ở bộ phận văn vật tại Cố Cung hỏi một chút."
Nhưng mà đây là chuyện không thể nào.
Cát Tồn Nhân thở dài một hơi: "Em là có đứa trẻ có thiên phú, chính em gọt giũa lại đi, nhưng tuyệt đối đừng làm theo cảm giác này nữa."
"Cô sợ phế mất đôi tay này."
******
Trên đường đưa Cát Tồn Nhân ra trạm xe, An Thường không có gặp phải Nam Tiêu Tuyết nữa.
Trở lại phòng làm việc, bên trong lư đồng vẫn tản ra khói hương, bút lông sói như cũ nằm ở trên bàn, thân bút bằng trúc ngày càng trở nên bóng loáng do được sử dụng lâu ngày. An Thường lại chậm chạp không thể xuống bút lần nữa.
Quá đáng sợ, cô cũng không biết vấn đề của chính mình xuất hiện ở đâu. Mà cái người thứ nhất hướng cô dùng lời nói ngạo mạn chỉ điểm, lại chính là Nam Tiêu Tuyết.
Có nên đi tìm Nam Tiêu Tuyết đặt câu hỏi, để cô ta nói ra đáp án đâu là cái sai của mình không?
An Thường không muốn.
Thứ nhất là cô không thích tính cách của Nam Tiêu Tuyết, thứ hai cô càng không tin vì Cát Tồn Nhân đều không biết câu trả lời, Nam Tiêu Tuyết lại thật sự có thể giải nghĩa?
An Thường cứ như vậy hao tổn tinh thần đến khi tan việc.
==========
Tác giả có lời muốn nói:
An Thường: "có nên tìm lão bà (tương lai) hỏi không ta?"
An Thường tay cầm đóa hoa, bứt trọc từng cánh, miệng lẩm bẩm: "tìm, không tìm, tìm, không tìm..."