Ám Nghiện
Chương 42: Ai nói em không được?
Ban nãy, An Thường nhìn theo bóng lưng cô tịch của Nam Tiêu Tuyết, cõi lòng kích phát ra một hồi anh dũng. Đến bây giờ, khi cô đã ngồi cùng một xe với Nam Tiêu Tuyết, tư duy mới có một chút cảm giác chân thật.
Trong không gian đóng kín, mùi hương trên cơ thể Nam Tiêu Tuyết tỏa ra khắp nơi. Tư thái lái xe của nàng nom rất lười biếng nhàn hạ, ngón tay thon dài trắng muốt hờ hững giữ lấy vô lăng.
Ban nãy nàng một mực mang khẩu trang, lúc này đã gỡ xuống, gương mặt thanh dật lộ ra đầy thu hút. Bóng đêm u ám, hấp dẫn tất cả ánh sáng hướng về tạo vật bắt mắt nhất, đó là gương mặt tuyệt mỹ của nàng, từ chi tiết trên ngũ quan kia sáng chói sắc nét.
An Thường ngồi bên vị trí hành khách, đuôi mắt khẽ liếc qua gương mặt người bên cạnh, sống mũi được ca tụng là tiêu chuẩn của phẫu thuật thẩm mỹ quả nhiên không phụ lòng người, cực kỳ ưu việt. Lại nhớ tới những dòng tin nhắn trên siêu thoại Weibo lúc sáng, quả nhiên, trong mắt người hâm mộ, sự tồn tại của Nam Tiêu Tuyết chính là ngang bằng với thần tiên.
Khẽ nuốt khan một ngụm, ánh mắt chuyển qua cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Nam Tiêu Tuyết liếc cô một cái: "Làm sao vậy, em hối hận?"
An Thường khựng lại, quay đầu sang, trong miệng khẽ than: "Hây."
Ánh mắt Nam Tiêu Tuyết nhìn xuống, nhìn thấy bàn tay An Thường đang đặt ở hộc đựng đồ chính giữa hai người, lòng bàn tay mở ra. Nàng cười khẽ một tiếng, vươn tay qua đan vào tay người kia, phút chốc mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau.
Lúc này, điện thoại bọc trong ốp lưng bằng da màu trắng ngà rung lên.
Nam Tiêu Tuyết nói: "Nhấn nghe đi."
An Thường hỏi: "Mở loa ngoài hả?"
Nam Tiêu Tuyết gật đầu.
Thanh âm của Thương Kỳ vang ra từ loa điện thoại: "Em đi rồi à?"
"Ừa."
"Đồ ngoài sảnh chị lấy giúp em rồi, lòng dạ em cũng phóng khoáng thật, món đồ đắt đỏ đến như vậy mà cứ tùy tiện để ở nơi đó, nếu như bị người khác cuỗm đi rồi sao?"
"Kia lại càng tốt."
"Tốt cái gì mà tốt, đó là tiền đó, rất nhiều tiền!!! Thà rằng cứ đưa chị, xử lý theo cách cũ."
"Ờ, chị xem rồi làm gì làm đi."
Thương Kỳ cúp điện thoại. Đường cao tốc vào đêm khuya rất ít đèn, đèn đường không thể nào rọi sáng khu vực trước đầu xe, thiên địa mênh mông giống như lạc vào thời không khác, thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ tồn tại.
"Người kia không phải cha cùa chị."
An Thường sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng Nam Tiêu Tuyết đang nói chuyện gì: "A."
"Tên ông ấy là Lôi Khải Minh, là đối tượng kết giao của mẹ chị nhiều năm nay. Cha mẹ của chị chưa ly hôn, tương lai cũng sẽ không, bởi vì nếu làm vậy sẽ tổn hại thanh danh của gia tộc. Nhưng bọn họ đều thân ai nấy lo, tự sống cuộc sống của mình, từ lúc chị còn nhỏ đã vậy rồi."
"Bọn họ sang Mỹ định cư, chị ở lại trong nước để học khiêu vũ, đến kì nghỉ hè sẽ ngẫu nhiên qua đó ở với mẹ."
"Lôi Khải Minh, khi đó, ông ta..."
Nam Tiêu Tuyết cắn chặt môi.
An Thường nghe đến đó, trong lòng giật thót, liên tưởng đến việc Nam Tiêu Tuyết có chướng ngại với việc tiếp xúc thân thể, đột nhiên hiểu rõ. Cô đau lòng, chỉ biết siết chặt bàn tay của nàng hơn.
Nam Tiêu Tuyết rủ mắt xuống liếc nhìn, giơ lên hai bàn tay đang đan vào nhau, lắc lắc: "Thả lỏng chút."
"Không cần như vậy, chuyện chị muốn kể, không có thảm liệt đến mức như trong tưởng tượng của em đâu." Nam Tiêu Tuyết dừng một chút: "Lúc nhỏ chị cũng không bị xâm hại, nếu như có chị đã báo cảnh sát rồi."
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Ít nhất là, không phải là cái loại xâm phạm nặng nề kia."
An Thường im lặng không đáp lời, cũng không hỏi đến, chỉ là chờ nàng nói tiếp.
Nam Tiêu Tuyết thở phào một hơi.
Một đoạn thời gian dài trong cuộc đời nàng, mỗi khi cần lên tiếng, đều là đối với rất nhiều người, rất nhiều máy ảnh quay chụp, rất nhiều đôi tai đang lắng nghe. Đây là nghĩa vụ của nàng khi trở thành một nhân vật của công chúng, nếu nàng nói chậm hơn hai giây, đều có thể dẫn đến những tin tức bài báo phân tích rất nhiều về hai giây đó, về lý do, động cơ, ý đồ của nàng. Cho dù sau đó lên tiếng, bọn họ cũng sẽ chỉ xem như là nàng đang "chống chế."
Mà, An Thường bây giờ chọn im lặng, tựa như nàng có thể nói bất kì chuyện gì, nói nhanh hay chậm, hoặc không nói gì cả, đều không phải vấn đề lớn.
Trong thế giới của người hiện đại, kiên nhẫn chính là một thiếu sót vô cùng lớn của con người.
Có lẽ, tại trong mắt của người khác, An Thường là một người vô vị, mỗi tháng nhận hai ngàn đồng tiền lương, an phận ở trấn nhỏ vùng sông nước. Nhưng cũng nhờ tiết tấu cuộc sống chậm rãi đó mà An Thường được nuôi ra đức tính kiên nhẫn, tựa như đó là điều An Thường giàu có nhất, đến mức có thể tùy ý ban phát cho người khác, thậm chí chính nàng bây giờ cũng cảm nhận được lợi ích của nó.
Nam Tiêu Tuyết nhờ thế mà sinh ra d*c vọng muốn nói hết nỗi lòng.
"Chuyện chị muốn kể, có lẽ trong mắt nhiều người nó căn bản không đáng để nhớ đến." Nam Tiêu Tuyết tạm dừng: "Ông ta chạm vào chị, lúc đó chị vẫn còn học tiểu học. Ông ta luôn lợi dụng lúc mẹ chị đi vệ sinh, hoặc là ngủ trưa; khi đó ông ta sẽ ngồi bên cạnh chị, một tay vuốt v e từ cổ dọc theo xương sống, lại xòe bàn tay ra xoa khắp lưng chị, rồi tựa như lơ đãng mà dừng ở phần lưng dưới, ngón tay dùng sức nhấn."
An Thường rốt cuộc cũng biết được quá khứ của nàng. Nam Tiêu Tuyết quang mang vạn trượng, thuở ấu thơ từng bị người yêu của mẹ nàng, một kẻ lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, đối đãi như vậy.
"Đại khái là đã xảy ra vài lần như vậy, lúc bắt đầu chị rất sợ hãi, sau đó bình tĩnh lại, cảm thấy không thể cứ để như thế, bèn nói cho mẹ chị biết. Khi đó chị thật sự rất áy náy, chị nghĩ mẹ chị yêu Lôi thúc đến vậy, nhưng lại sẽ vì chuyện chị sắp nói mà chia tay ông ta."
"Nhưng chị không hề nghĩ tới, sau khi nghe xong, mẹ chị chỉ nói, bởi vì Lôi thúc thích con thôi. Chị khi đó rất kinh ngạc, chỉ có thể lặp lại kỹ càng cho bà nghe, Lôi Khải Minh động chạm vào người chị như thế nào. Chuyện như thế đối với một đứa trẻ con cũng đã đủ cảm thấy rất thẹn thùng, thế mà bà chỉ nói, do con suy nghĩ nhiều thôi."
An Thường hỏi: "Chẳng lẽ bà thật sự không hiểu sao?"
"Chị nghĩ bà hiểu rất rõ, dù sao bà cũng là một người từng thụ hưởng qua nền giáo dục hiện đại." Nam Tiêu Tuyết nở nụ cười trào phúng: "Nếu như bà thật sự không rõ, chị lại càng dễ dàng tha thứ cho bà hơn. Nhưng mà, khi nhìn vào ánh mắt mẹ chị, chị đã hiểu thật ra bà không ngu ngốc, chỉ là bà không muốn chia tay Lôi Khải Minh mà thôi. Cho nên bà phải cố gắng thao túng bản thân và cả chị, rằng việc đó không có gì nghiêm trọng cả."
"Về sau, chị không hề qua chỗ bọn họ nghỉ hè nữa, đến khi lớn lên một chút, chị đã có ý định báo cảnh sát, nhưng cảnh sát giải thích cho chị, những hành động như thế này không thể truy cứu trách nhiệm, bởi vì ông ta vẫn chưa làm ra hành động xâm phạm gì xa hơn."
"Có rất nhiều người nói với chị, cái này kỳ thật không to tát, mẹ chị, luật sư, cảnh sát... Dù vậy, chờ đến khi chị đã trưởng thành, bất kể tiếp xúc thân mật với ai, chị cũng đều nhớ đến gương mặt của Lôi Khải Minh, thoạt nhìn chín chắn lịch sự, nhưng trong mắt chứa đầy d*c vọng. Chị thậm chí còn nhớ đến xúc cảm đôi bàn tay của ông ta, mùi vị mồ hôi bám dính trên đó khiến cho chị rất buồn nôn."
"Dần dần, chị càng ít tiếp xúc với bọn họ hơn, rồi chị trở thành diễn viên hàng đầu của đoàn múa cổ điển, bắt đầu biến thành một người có sức ảnh hưởng lớn hơn, Lôi Khải Minh mỗi lần gặp đều vô cùng khách khí, lại không còn dám làm gì xằng bậy nữa. Vì thế chị đã luôn có chấp niệm, muốn càng làm càng tốt, muốn càng đi càng cao, một phần vì chị thật sự yêu thích múa cổ điển, một phần khác thì có lẽ là trong tiềm thức của chị nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó chị không còn sức ảnh hưởng nữa, hoặc buông xuôi, thì Lôi Khải Minh sẽ lại ngựa quen đường cũ, đối mặt với một kẻ yếu thế hơn ông ta, ông ta sẽ tự cho mình cái quyền muốn làm gì thì làm."
"Quà sinh nhật cho chị hàng năm, ông ta thật sự dám dùng rất nhiều tiền, tỏ vẻ như đang cố gắng chuộc lại tội lỗi của nhiều năm trước. Nhưng, liệu có thật sự là như vậy hay không? Nếu thế, vì sao mỗi năm đều chỉ tặng chị dây chuyền? Để cho chị nhìn thấy là sẽ nhớ đến ngày bé, bị ông ta chạm vào cổ, rồi mở lời khen ngợi, cổ của con thật đẹp."
An Thường nghe đến cõi lòng dậy sóng, nhưng lại yên lặng không nói gì. Quá trình trưởng thành của một người con gái có thể có bao nhiêu khó khăn? Cô cảm thấy việc này cũng như mảnh xương cá Kha Hành nói đến, rất nhiều chuyện đều không thể nhả ra, lại cũng nuốt không trôi, chỉ có thể chịu đựng khó chịu để nó kẹt mãi ở đằng kia, rồi dần sưng mủ tạo thành vết thương cả đời.
Giọng nói Nam Tiêu Tuyết ẩn ẩn chút trào phúng: "Đôi khi chị cũng tự vấn bản thân mình, rằng có phải đúng thật là do chị nghĩ nhiều hay không? Có phải căn bản những chuyện này không có gì lớn hay không?"
"Không phải."
Nam Tiêu Tuyết chuyển tầm mắt nhìn qua An Thường.
Khuôn mặt An Thường bình tĩnh, một đôi mắt trong sáng như dòng sông lãng đãng uốn lượn quanh Ninh Hương, nhưng giọng nói thì mười phần quả quyết: "Em nghĩ, pháp luật sẽ luôn có những lỗ hổng không thể lấp được, nhưng pháp luật cũng không phải là công cụ duy nhất có thể đánh giá việc một người có làm sai hay không. Cảm thụ trong lòng chị chính là thẩm phán tiêu chuẩn nhất."
"Nếu chị cảm thấy bản thân ôm lấy bao tổn thương, thì những sai trái của họ cũng lớn bấy nhiêu đấy. Nếu chị thấy sự việc đó để lại ám ảnh trên thân thể chị sâu đến thế nào, thì những việc họ làm cũng đáng trách nhiều đến thế."
An Thường tiếp tục khẳng định với nàng: "Chị là người bị hại, cảm thụ của chị, mới là tiêu chuẩn duy nhất có thể đánh giá đúng đắn nhất về hành vi của bọn họ."
"Nếu chị không muốn tha thứ cho ông ta và mẹ chị, thì cả đời chị cũng không cần phải làm vậy."
Nam Tiêu Tuyết nắm chặt vô lăng, ngón trỏ thon dài khẽ gõ gõ lên chất vải.
"Có biết vì sao lúc sau chị lại lảng tránh em không?"
"Hả?"
"Có đôi khi chị nghĩ, muốn cùng em ở một chỗ, không hoàn toàn là vì khí chất sạch sẽ của em, mà có lẽ nào chị đang lợi dụng em hay không? Không chỉ bởi vì kịch múa, mà còn để chữa trị vết thương quá khứ của chị nữa."
An Thường im lặng, trong xe nhất thời không có một âm thanh, rất quỷ dị.
Nam Tiêu Tuyết nhìn thẳng khoảng không gian tối tăm phía trước trên đường cao tốc. Nàng có chút tiếc nuối vì bản thân lại nói như thế với An Thường, nhưng mặt khác lại biết nàng chắc chắn phải thẳng thắn với An Thường.
Đã lâu như vậy rồi, An Thường là người đầu tiên nói với nàng, "cảm thụ của chị không có sai", vì thế nàng không muốn giấu giếm che đậy bất cứ thứ gì với em ấy.
Ngọn đèn rọi đến bảng chỉ dẫn sắp đến một trạm dừng, An Thường hỏi: "Có thể dừng một lát không?"
"Em muốn đi vệ sinh hả?" Nam Tiêu Tuyết đánh vô lăng quẹo vào đường rẽ nhánh.
An Thường bấm chốt mở dây an toàn, bước xuống xe rồi lại đi qua phía của nàng, gõ gõ cửa sổ xe, sau đó kéo mở cửa. Nam Tiêu Tuyết nói: "Chị không cần đi."
An Thường ngược lại không có ý định kéo nàng xuống xe, thân thể chồm vào trong, gương mặt dán sát vào mặt nàng.
"Có muốn hôn em không?"
Lời vừa nói ra, hơi thở mát lạnh phất lên khuôn mặt Nam Tiêu Tuyết.
An Thường không cần nước hoa, trên người là các loại mùi thơm thanh thuần, mùi dầu gội, mùi của sữa tắm, mùi nước giặt đồ vương trên quần áo; phảng phất kéo người khác về những năm xưa cũ khi mọi thứ đều chậm rãi.
Nam Tiêu Tuyết cong môi cười, hơi ngưỡng mặt lên.
An Thường lại chợt trốn ra: "Chị đang lợi dụng em, hay yêu thích em?"
Nam Tiêu Tuyết dừng dừng.
Hiện tại đang là giữa đêm, nên trạm dừng chân cũng cực kỳ vắng vẻ, không gian rộng lớn chỉ có mỗi xe của hai người đang đậu, ánh đèn đường mờ nhạt xuyên qua kính chắn gió rọi vào bên trong, đánh màu vàng kim óng ánh lên mái tóc đang rủ xuống của An Thường.
Cô không cho nàng hôn, lại cầm lấy tay nàng đặt vào bên má của mình. Nam Tiêu Tuyết nhìn gương mặt ẩn ẩn trong bóng tối của người kia, ngón tay di chuyển qua, vuốt v e khóe môi của An Thường. Đầu ngón tay chưa dừng ở đó, bắt đầu đi sâu vào giữa hơn, cọ nhẹ hai ba cái, rồi tập trung xoa nhẹ viên môi châu có hơi nhô lên của cô.
An Thường nhắm mắt, rồi lại mở ra, khi cô cất tiếng nói, cánh môi mềm mại động đậy không ngừng cọ xát đầu ngón tay nàng, tựa như có ý định m út ngón cái của nàng vào bên trong: "Chị đang lợi dụng em, hay là yêu thích em?"
Ngọn đèn nhàn nhạt mờ ảo, nhưng lại có thể đánh bật rõ ràng điều trái tim khát khao hơn bao giờ hết.
"Thích em." Nam Tiêu Tuyết: "Muốn hôn em."
Bàn tay nàng dùng sức định kéo gương mặt An Thường lại gần mình hơn, nhưng cô đã giãy ra.
"Lái xe đi."
An Thường lại lên xe, Nam Tiêu Tuyết tiếp tục chạy hướng về nhà nghỉ. Đi qua một đoạn vắng vẻ nữa, đến đoạn sau lại bất ngờ kẹt xe. Nam Tiêu Tuyết dõi theo chỉ dẫn phía trước: "Hình như có sự cố gì đó."
Rồi lại hỏi tiếp: "Nghe nhạc không?"
Tay nhấn vào nút phát nhạc. Những bài hát trên này chắc chắn là do Thương Kỳ chọn, nữ ca sĩ thanh âm trầm khàn, chậm rãi nhả ra từng câu chữ An Thường chưa bao giờ nghe qua:
"Trèo qua con sóng nhấp nhô trên ngực người
Vượt qua bức tường của tự do và sang trọng
Đến với tình yêu và d*c vọng vĩnh hằng
Nhung tơ màu lam bắt đầu rạn nứt
Cắn nuốt nỗi lo lắng, sốt ruột trong em
Bọt bóng triền miên, gợn sóng êm êm
Em vui sướng biết bao"
An Thường siết chặt lực tay, làm cho bàn tay cô và nàng đang đan vào nhau càng khăng khít hơn nữa, ánh mắt quay nhìn ra ngoài cửa sổ, vị trí xe của hai người đang kẹt, cùng đèn đường chiếu vào tạo ra một góc nghiêng, trông như cuộn phim ảnh xưa cũ, ghi chép mơ hồ hình ảnh của cô, rồi lại như được rọi thêm một tầng sáng khác, trên bóng dáng cô lại lập lòe hiện ra dáng hình Nam Tiêu Tuyết.
Đây quả thật là một loại cảm giác thần kỳ.
Cô và Nam Tiêu Tuyết đều biết, điểm đến của hành trình này, chính là căn phòng vân gỗ trong nhà nghỉ của Nam Tiêu Tuyết. Cả hai cũng đều biết rõ, ở nơi đó sẽ xảy ra những chuyện gì.
Dục niệm vốn là một xúc động, nhưng bởi vì đoạn đường dài về Ninh Hương rất thoải mái, tâm tình bị kéo giãn ra, nhìn thấy được từng sợi từng sợi hoa văn đan lát bên trong, thí dụ như khẩn trương và bình tĩnh, chờ đợi và khao khát; rồi lại còn được đôi tay đan vào nhau ở giây phút này, rót vào rất nhiều ôn tồn và dịu dàng.
Hiện tại gặp phải kẹt xe, An Thường vừa gấp, lại như không gấp.
Cô bức thiết khát vọng có được Nam Tiêu Tuyết, nhưng cũng tình nguyện để khoảnh khắc ngọt ngào an yên này kéo dài đến vô cùng. Cảm giác trước khi đạt được, có lẽ luôn là điều tốt đẹp nhất.
Hai người cuối cùng cũng vượt qua được đoạn đường này, khoảng cách về Ninh Hương ngày càng gần, trời lại rơi xuống từng hạt mưa li ti, tự do buông xuống vẽ lên kính chắn gió những hoa văn đặc sắc. An Thường dần dần khẩn trương hơn, áp đảo cả cảm giác mong chờ ban nãy.
Đến lúc đi cùng Nam Tiêu Tuyết qua cửa sau nhà nghỉ, dạ dày cô có dấu hiệu đau đớn.
Khi tốc độ mở cửa phòng của Nam Tiêu Tuyết khưng lại một chút, cô quả thực rất muốn xoay người chạy trốn.
Đợi Nam Tiêu Tuyết đẩy cửa ra, cô nghi ngờ quả tim mình là một chiếc trống lớn oành oanh vang động.
Lề mà lề mề đi theo Nam Tiêu Tuyết vào trong, nhìn một vòng thì thấy mọi thứ vẫn y như lần trước cô đến, nhưng cảm giác dường như từng thứ trong này đều đang quăng đến ánh nhìn sâu xa mờ ám.
Nhất là chiếc trường trắng trơn như tuyết này.
Nam Tiêu Tuyết cởi áo sơ mi ném lên ghế sô pha, thong thả bước đến bên giường, chiếc giường tuyết trắng kia tựa hồ như đang gánh chịu hết những điều tốt đẹp nhất trên đời. Nam Tiêu Tuyết ngồi xuống chống hai tay xuống giường, in ra hai dấu vết mập mờ.
An Thường nuốt khan: "Có nước không? Em muốn uống nước."
Ánh mắt Nam Tiêu Tuyết khẽ đánh qua bàn sách bên kia, An Thường đi đến cầm chai nước mở ra, người tựa vào mép bàn, không uống một ngụm nào.
Nam Tiêu Tuyết tựa tiếu phi tiếu: "Nếu khẩn trương thì em có thể đi về."
"Ai khẩn trương chứ?"
"Vậy giờ ai tắm trước?"
An Thường bị sặc ho liên tục, cô nghĩ ngợi rồi nói: "Em trước đi."
Tắm sớm có thể siêu sinh trước.
A, nhầm, phải là tắm sớm có thể chuẩn bị tốt hơn.
Đi vào phòng tắm, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy đồ lót đặt trên giá treo đồ của Nam Tiêu Tuyết. An Thường lập tức nhìn qua phía khác, sờ một bên lỗ tai nóng rực lên: mình trốn cái gì? Hiện tại cũng chỉ có mỗi mình ở đây, làm sao bị bắt quả tang được mà lo.
Quyết tâm dời tầm nhìn về chỗ đó, tỉ mỉ ngắm nghía một chút. Thậm chí cô còn lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Nam Tiêu Tuyết người này, nói như thế nào nhỉ, bề ngoài nhìn vô cùng thanh nhã đoan chính, được cả ngành giải trí tung hô là nữ nhân ăn mặc sườn xám xinh đẹp nhất.
Thế mà, lại âm thầm chọn đồ lót bằng ren, lại còn màu đen nữa.
Vẫn là kiểu mâu thuẫn như thế, vừa cấm dục lãnh đạm, vừa quyến rũ câu nhân.
Nam Tiêu Tuyết bên ngoài gõ cửa: "Em không biết mở nước tắm như thế nào sao?"
An Thường giật mình thiếu chút nữa làm rơi điện thoại.
"Em biết rồi." Cô lấy lại bình tĩnh: "Bây giờ tắm nè."
Cởi ra chiếc áo vải họa tiết hoa xanh, liếc mắt nhìn chính mình trong gương, cảm giác bản thân vừa lỗ m ãng lại còn manh động. Cô mở nước bước vào trong, vốn không có ý định gội đầu, nhưng lại không biết làm sao lơ đễnh một chút đã xối ướt cả đầu rồi. Đành vậy.
Dầu gội và sữa tắm của Nam Tiêu Tuyết đều là nhãn hiệu cô căn bản chưa từng nghe qua, bao bì và mùi hương thơm đều cực kì sang trọng. Tắm rửa xong, cô giơ tay lên ngửi ngửi, đều có cảm giác bản thân tràn ngập hương vị của Nam Tiêu Tuyết.
Tóc tai sũng nước khiến An Thường trông vô cùng ngốc, may mắn là lục tìm trong ngăn kéo thấy được máy sấy, bật lên vù vù sấy tốc, nghĩ thầm: mình lề mề lâu như vậy, trời cũng muốn sáng rồi, nếu không ra, thì Nam Tiêu Tuyết có thể nào ngủ quên rồi không?
Nghĩ thế, lòng chợt nhẹ nhõm, rồi lại mất mát.
An Thường ra khỏi phòng tắm, trên giường không có người, Nam Tiêu Tuyết dựa vào sô pha lật lật kịch bản, miễn cưỡng liếc nhìn cô một cái.
Tiểu cô nương gội đầu sạch sẽ, sợi tóc mềm nhu phủ lên đầu vai, trơn trượt bóng loáng, đó là điểm khác biệt duy nhất. Còn lại, cô mặc lại nguyên xi bộ đồ cũ, kể cả đồ lót cũng vậy.
Tiểu cô nương mở miệng nói: "Em có hai chuyện cần nói với chị."
Nam Tiêu Tuyết chớp chớp mắt, tỏ ý đang nghe.
"Đầu tiên, chuyện hôm nay phát sinh đột ngột, em không có chuẩn bị, cho nên áo lót cùng qu@n lót không có đồng bộ, chút nữa chị có nhìn thấy thì không được cười."
Nam Tiêu Tuyết buông kịch bản: "Sao những chuyện em chú ý toàn lạ lùng như vậy?"
"Thứ hai, cũng là vì chuyện hôm nay phát sinh đột ngột." An Thường khẽ dừng: "Chị có gì cắt móng tay không? Em, chưa cắt móng tay."
Nam Tiêu Tuyết ngẩn ngơ.
Từng tấc da thịt trên cơ thể nàng đều có người chăm sóc bảo dưỡng tỉ mỉ, đi ra ngoài nàng mang theo nguyên bộ sản phẩm chăm sóc da, nhưng trùng hợp là không có mang bấm móng tay.
Nàng nghĩ nghĩ: "Chắc Thương Kỳ có."
An Thường hơi mất tự nhiên: "Vậy quá rõ ràng rồi."
"Vậy em nói xem phải làm sao?"
"Cho dù có muốn mượn chị ấy thì chị ấy cũng đâu có ở đây đâu, chúng ta vào phòng không được cũng vậy thôi."
"Hỏi trước xem có hay không đã."
Nam Tiêu Tuyết cầm điện thoại: "Chị gọi nha?"
An Thường đi đến bên cạnh bàn sách, ngón tay cào cào lên chai nước vừa nãy đã uống, không mở miệng gạt bỏ.
Nam Tiêu Tuyết nhìn cô, tay bấm gọi: "Alo."
"Chị có mang theo bấm móng tay không?"
"Cười cái gì mà cười."
"Ở đâu?"
"Vậy em đi tìm ông chủ lấy chìa khóa phòng nha."
"Ai cắt móng tay liên quan gì đến chị."
"Tạm biệt."
Nam Tiêu Tuyết cúp điện thoại, nói một câu: "Trước kia làm sao không có phát hiện chị ta nhiều chuyện như vậy chứ?"
An Thường cúi gằm mặt không nâng đầu lên nổi. Nam Tiêu Tuyết bước ra bên ngoài, An Thường yên lặng lẽo đẽo sau lưng nàng.
Trong hành lang, Nam Tiêu Tuyết nói với cô: "Em đứng đây đợi đi."
Trong chốc lát nàng quay lại, tay lắc lắc chìa khóa phòng: "Đi thôi."
An Thường đi theo nàng đến cửa phòng của Thương Kỳ: "Em không vào đâu, em cũng không thân thiết với chị ấy, đi vào không tiện lắm."
Nam Tiêu Tuyết: "Cũng đúng."
An Thường chắp hai tay sau lưng, đứng trước cửa phòng, y như đứa trẻ bị phạt. Cô nghĩ thầm: tại sao mình lại phải đi theo Nam Tiêu Tuyết chứ? Bị người khác nhìn thấy chẳng phải là nguy to sao?
Có lẽ cô cảm thấy nếu để Nam Tiêu Tuyết tự đi lấy, thì bản thân quả thật không trượng nghĩa. Chưa kể, bây giờ ngoại trừ cô, những người khác vẫn còn ở Hải thành chưa thể quay về. Dù cố gắng nghe ngóng đến mức nào, thì cả tòa nhà này vẫn yên ắng vô cùng, chỉ có tiếng động nhỏ của Nam Tiêu Tuyết từ bên trong vọng ra thôi.
Chốc lát sau, nàng đi ra: "Đi thôi."
"Chị tìm được rồi?"
"Ừa."
An Thường đi sau lưng nàng, có cảm giác giống như lúc nhỏ học lớp thể dục, các bạn đều ở dưới sân học nghiêm túc, chỉ có mỗi mình trốn về lớp đọc truyện. Làm chuyện xấu luôn có loại vừa khẩn trương lại k1ch thích, không thể dừng được.
Cơ mà, bây giờ là đang làm chuyện xấu sao?
Ngày còn nhỏ trong phòng học, có mùi hương của mực in trên giấy trắng, có cơn gió nóng ấm của mùa hè luồn qua cửa sổ, trên bảng đen sau lưng là bút tích của bản thân, hết thảy đều yên tĩnh và tươi đẹp.
Mà lúc này đây, Nam Tiêu Tuyết đi trước cô, dáng hình ôm ấp trong bộ sườn xám lả lướt uyển chuyển, tóc đen suôn dày tản ra hương thơm thuộc về chính nàng, chân mang giày vải thêu bước khẽ khàng trên sàn nhà bằng gỗ, vang lên âm thanh đặc trưng, nghe như thời gian đang ngâm một đoạn thơ tình.
Từ phía sau, An Thường bắt lấy cổ tay nàng. Nam Tiêu Tuyết đang cầm bấm móng tay nên bàn tay co lại thành nắm đấm, An Thường trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng, kéo người ki quay người lại rồi trực tiếp hôn lên.
Kỳ thật, khoảng cách của hai người với cửa phòng hiện tại chỉ là vài bước chân. Nhưng một đường đi đến rồi lại quay về nuôi lên xúc động, ở khoảnh khắc cảm nhận được một chút tốt đẹp thì thật không thể khống chế được nữa, An Thường ngước mặt lên rải nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Nam Tiêu Tuyết. Cơn ngứa ngáy khi bị Nam Tiêu Tuyết xoa môi lúc trước, bây giờ mới được an ủi.
Hành lang rất yên tĩnh, một ngọn đèn lồ ng mờ nhạt gợi nhớ đến hàng đèn lồ ng dọc theo bờ sông Ninh Hương hắt ra thứ ánh sáng êm dịu, sàn nhà bằng gỗ vì lâu năm nên đã hiện ra một khoảng mục nhỏ, được che giấu phải một tấm thảm họa tiết dân gian.
Tư thế hiện tại, chân Nam Tiêu Tuyết dẫm lên phần ranh giới, một chân đạp lên thảm, một chân khác vẫn còn đặt trên mặt gỗ, thân thể hơi mất trọng tâm khiến cho nàng cảm thấy có phần choáng váng. Hoặc cũng có thể là do An Thường hôn quá mức nồng nhiệt, khiến nàng dần sinh ra phản ứng thiếu oxy.
Tận cho đến khi An Thường buông tha cho đôi môi nàng, nàng nắm lấy tay cô, cả hai cùng sánh vai đi về phòng.
Vừa vào phòng, An Thường đã nhỏ giọng nói: "Chị đi tắm đi."
Sau khi Nam Tiêu Tuyết đi vào phòng tắm, An Thường bên ngoài tỉ mỉ cắt móng tay, dành ra một phần tâm trí nghe ngóng tiếng nước từ vòi sen bên trong, rồi lặng lẽ mở ra đường link Chương Thanh đã gửi cho cô hôm trước.
Hôm nay quả thực là quá đột ngột, cô cũng chưa chuẩn bị kỹ càng. Tuy rằng trong đầu cô luôn tưởng tượng về rất nhiều tư thế khác nhau, nhưng tất nhiên nó chỉ dừng ở lý thuyết thôi, nghĩ đến chút nữa cần phải thực hành, cô rơi vào trạng thái nghi hoặc tột độ.
Cô nhấn vào một video ngoài trang chủ, chỉnh âm lượng nhỏ lại, tập trung học hỏi.
An Thường xem đến mức nhập thần, cho nên không chú ý được Nam Tiêu Tuyết đã ra khỏi nhà tắm, xem xong tắt màn hình mới phát hiện tiếng nước chảy đã dừng rồi, vừa nhấc mắt nhìn lên thì gặp ngay Nam Tiêu Tuyết đang ngồi ung dung ở trên giường nhìn cô.
An Thường:...
"Chị nghe được bao nhiêu rồi?" Đã thế lại còn mở trúng đoạn phim nói tiếng Anh nữa, hoàn toàn không có bất kỳ rào cản ngôn ngữ gì.
"Mà thôi, chị đừng nói là tốt nhất."
An Thường lần đầu tiên cảm nhận được sự thẹn thùng của Chương Thanh khi đọc những đoạn luận văn s@c tình của cô.
Nam Tiêu Tuyết bọc người trong áo tắm, tóc sấy còn hơi ẩm ướt chui vào cổ áo, càng làm nổi bật chiếc cổ thon dài trắng muốt như tuyết. Hai tay nàng khẽ chống xuống giường, nghiêng người ra sau bày ra xương quai xanh vô cùng đẹp mắt, hỏi An Thường: "Chẳng lẽ em không biết làm?"
"Ai nói em không biết?" An Thường không hiểu sao đột nhiên bộc phát tự ái, thốt ra: "Chính bản thân em không phải chưa từng trải, kinh nghiệm phong phú lắm!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, chỉ một khắc sau đó, cả căn phòng trở nên im lặng quỷ dị. Cô hối hận đến mức muốn cắn đứt đầu lưỡi mình đi cho rồi.
Nhưng, Nam Tiêu Tuyết lại bật cười: "Nếu em đã biết," Sóng mắt lưu chuyển: "Vậy em còn chờ cái gì?"
An Thường đứng lên: "Em đi rửa tay đã."
Ra khỏi nhà vệ sinh, trời bắt đầu sáng rõ, không thể biết những người khác bao giờ quay lại. An Thường đứng cạnh giường: "Chị nằm xuống được không?"
Nam Tiêu Tuyết mím môi cười.
Thần sắc của An Thường hiện tại rất thẹn thùng, cúi đầu, ngón tay xoắn xuýt lấy nhau, nhưng lại giống như lúc cô đưa chìa khóa xe cho nàng vài tiếng trước, kiên định với yêu cầu của bản thân. Sự cố chấp đó khiến cho Nam Tiêu Tuyết không thể kháng cự, thuận theo nằm xuống.
Thuận theo – Nam Tiêu Tuyết thậm chí còn không biết từ này và cuộc sống của mình làm sao có liên hệ cho được.
An Thường chồm về phía trước, cúi người xuống thay nàng điều chỉnh là mảng tóc đen bị đè dưới vai. Quả là tuổi trẻ, ngay cả khi chạm sượt qua cũng cảm thấy bàn tay cô nóng rực. Nét mặt An Thường vẫn còn thẹn thùng, không nhìn vào mắt nàng, chỉ chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ dưới mắt trái nàng, hỏi: "Em có thể hôn không?"
Ánh mắt rất trong suốt, liền những khinh niệm trong đó đều bị rửa trôi, lại hóa thành mảng sương mù sáng sớm, bao phủ lấy cả người nàng, không thể giãy dụa. Lông mi Nam Tiêu Tuyết rung động chập chờn: "Chẳng lẽ từng động tác tiếp theo, em đều muốn xin phép chị sao?"
An Thường mấp máy khóe môi: "Không."
Rồi tiến đến bên tai Nam Tiêu Tuyết: "Bởi vì, em sẽ không thể nào mặt dày nói ra được."
Dây lưng áo tắm của Nam Tiêu Tuyết trong tay cô biến thành đuôi mèo mềm mại, ở phía trên cô không đơn thuần chỉ hôn phớt lên nốt ruồi nhỏ của nàng, mà chăm chỉ nhẹ nhàng m út cắn, cọ qua cọ lại.
Nam Tiêu Tuyết khép hờ mi mắt, nhìn tiểu cô nương trước mắt hai mắt đóng lại, đầu mi khẽ khẽ lay động. Trong chớp mắt, nàng cảm thấy sự thẹn thùng của An Thường đơn giản chỉ là ngụy trang, rõ ràng người kia cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu mà. Tuy vậy, khuôn mặt tươi mát thanh thuần của cô, đến đôi hàng mi không ngừng run rẩy, nói rõ cô đang trầm mê, và cũng thật sự thẹn thùng.
Một mặt ngại ngùng, một mặt lấn lướt không nhân nhượng.
An Thường thật sự rất khẩn trương, nhưng khi chính thức chạm vào nàng, cô nhận ra có vài động tác là bản năng. Mọi việc xảy ra nước chảy mây trôi, giống như khi cô tu sửa văn vật, đôi tay ôm lấy món đồ sứ, dùng đất sét đã trộn tốt đắp lên, tạo ra hình thù mình ngưỡng mộ, lại khẽ khàng dùng đầu bút lông sói vuốt ra những đường nét họa tiết hoa văn như trong tưởng tượng.
Gốm sứ có bị nhột không? Có thể nào run rẩy không?
Sự kiên nhẫn được dưỡng thành qua nhiều năm tháng, cẩn thận chạm lấy, cho đến khi cô ngẩng mặt lên nhìn, mới phát hiện ra đêm trước Nam Tiêu Tuyết diễn thật sự không tốt. Nguyên lai, từng lần nhíu mày, từng cái cắn môi có thể khiến lòng người chấn động như thế này, làm cho từng đốt xương của con người cảm nhận được sức nóng rực như món đồ sứ đặt trong lò nung.
Còn có, nốt ruồi đỏ cô vừa hôn m út đang không ngừng động đậy nhảy múa trên đường nét thanh ngạo của nàng. Sương tuyết tựa như tan ra, ở trong lòng bàn tay hóa thành một mùa xuân tươi mới. An Thường nhẹ giọng hỏi: "Chị có thấy bài xích không?"
Nam Tiêu Tuyết vẫn nhắm mắt, lắc đầu, hô hấp luôn vững vàng dù ở trên sân khấu tập luyện với cường độ cao, giờ phút này chấp chới không đều.
An Thường liền đè thấp giọng nói: "Vậy, đắc tội."
An Thường nói câu này là vì, nhìn tư thái đ ộng tình của Nam Tiêu Tuyết khiến cô liên tưởng đến tiên nữ giáng trần dạo chơi chốn nhân gian. Không biết chừng cô sẽ bị giáng tội, nhưng cô không muốn buông tha, nguyện ý trả một cái giá đắt để một lần được say mê ngắm nhìn vẻ đẹp kiều diễm quyến rũ của tiên nữ trước mặt.
Ánh sáng mặt trời bừng lên ngoài cửa sổ, rồi lại trải rộng ra trên chiếc cổ trắng ngần. An Thường dùng một tay đặt lên đôi môi của nàng, giọng nói mập mờ như dụ dỗ: "Suỵt, có người trở về rồi."
Hơi thở rối loạn của Nam Tiêu Tuyết miết mạnh giữa những ngón tay cô.
An Thường am hiểu mỹ thuật tạo hình, hiểu làm sao để tạo ra loại trạng thái mâu thuẫn giữa khắc chế và phóng túng, vẽ lên một Nam Tiêu Tuyết như giờ phút này, xé bỏ sự cao lãnh của nàng, bày ra cảnh đẹp ý vui chỉ mỗi cô có thể nhìn thấy.
- --
Xin lỗi các tình yêuuuu, tui cù nhây quá. Mọi người đọc nếu thấy không ổn xin mạnh dạn mắng tui nha. Đoạn nhạc ở trên là trong bài Xanh thẫm của Trần Tinh Phi, mọi người lên youtube nghe nha.