Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ám Dục Hoành Lưu - Thán Cựu Thời

Chương 50: Phiên ngoại 4 (H)



Lúc Chu Giai về nhà, ba mẹ cậu vẫn còn đang đi làm. Cậu gửi tin nhắn cho hai người báo mình đã về đến nhà, sau đó kéo vali lên phòng, lấy quần áo đi tắm, đi ra uống tí nước rồi lại ra ngoài.
Xe đạp dừng trước cửa tiệm, Chu Giai để tay lên ghi-đông quay đầu nhìn. Cậu nhìn biển hiệu treo trước cửa tiệm, chân mày nhất thời nhướng lên. Chu Giai nhìn khách khứa xung quanh, trong tiệm có ba bốn người đang ngồi, bên ngoài có hai người đang đứng, khóe miệng cậu thoáng chốc nhếch lên, hơi thở dồn dập cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Cậu khóa xe đạp xong, kéo dây khóa trên cổ xuống thấp một chút, nhấc chân bước tới.
Hai nữ sinh mặc đồng phục có phù hiệu trường cấp ba của bọn họ đang chờ lấy đồ, lúc đi ra còn nhìn Chu Giai. Chu Giai nhẹ nhàng mỉm cười với bọn họ, hai cô nữ sinh đỏ mặt đi nhanh hơn.
"Chào anh." Nhân viên tiệm có một nam một nữ, bạn nam đang làm đồ, chỉ nhìn Chu Giai một cái. Cô gái mỉm cười rất ngọt ngào, giọng vô cùng dịu dàng hỏi Chu Giai: "Xin hỏi anh muốn order gì?"
Chu Giai nhìn cô, sau đó nhìn sang anh chàng đằng sau, ngón tay gõ lên mặt quầy gạch sứ, nhìn menu đồ uống lần lượt từ trên xuống dưới, càng xem nụ cười trên môi cậu càng sâu. Cuối cùng đầu ngón tay chỉ lên một món trên đó, cậu nói: "Ly 'Chân đạp đất' này đi."
Cô gái gật đầu, order cho cậu rồi hỏi: "Anh dùng lạnh hay nóng?"
Miệng thở ra hơi trắng, Chu Giai xoa ngón tay lạnh lẽo, chớp mắt trả lời: "Lạnh đi, uống lạnh mới sảng khoái."
Cô gái mỉm cười, lại hỏi cậu: "Còn yêu cầu gì khác không?"
Chu Giai xem thêm những đồ ăn khác, khoai tây chiên, hamburger, cánh gà nướng... Chỉ tại lúc nãy cậu vừa đạp xe vừa gặm cái bánh mỳ bự tổ chảng, bây giờ thật sự ăn không nổi nữa.
"Không, chỉ một ly 'Chân đạp đất' thôi."
Cô gái lên tiếng đáp lại, nhìn cậu mỉm cười bảo cậu chờ một lát, xoay người cùng làm đồ bên cạnh chàng trai kia. Hai người thì thà thì thầm, trông hết sức thân mật.
Chu Giai quan sát, vui vẻ nhếch môi lên, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu tên những món đồ uống khác. Trừ loại "Chân đạp đất" mà cậu gọi còn có "Một ngày ngỡ ba thu", "Trong tầm tay", "Đắng cay ngọt bùi", "Bất khuất"... Chu Giai càng xem càng muốn gọi thử mỗi loại một ly uống thử xem sao.
Lùi lại và bước ra cửa, Chu Giai ngẩng đầu nhìn biển hiệu một lần nữa. Bốn chữ "Suy ngẫm tương lai" ngoằn nghoèo giống con rắn được bao quanh bởi những hình hoa mẫu đơn chen chúc vào giữa kiểu chữ. Chu Giai ngắm nhìn mà mặt đỏ bừng lên, trong lòng vừa ngọt ngào vừa cay đắng, ngổn ngang cảm xúc.
Cậu bĩu môi hừ một tiếng, cúi đầu xuống nhưng không nhịn được cười, lắc đầu thở dài một hơi, sau đó lấy điện thoại di động ra quét mã QR để thanh toán. Cậu cầm ly trà sữa lạnh buốt trong tay, cắm ống hút vào hút một hơi.
Ngụm đầu tiên vẫn không ra gì, hút đến ngụm thứ hai vẫn chẳng có gì xuất sắc. Chu Giai giơ ly trà sữa ra trước mặt nhìn cẩn thận, miệng nếm kĩ mùi vị, nheo mắt lại.
Không khác gì trà sữa cùng làm từ những nguyên liệu giống nhau ở các cửa hàng khác! Cái giá này có phải hời quá rồi không? Bán một ly chẳng phải lãi được không ít sao?
Cô gái nhân viên nhìn động tác của Chu Giai, định đi tới hỏi thăm cậu. Nhưng thấy phía sau Chu Giai có người đang khua tay múa chân ra hiệu cho cô, cô gái giữ im lặng nhìn Chu Giai, không lên tiếng nữa.
Chu Giai liếm môi, đang định uống ngụm thứ ba thì phía sau đột nhiên thò ra một cái tay, lặng thinh không nói gì cướp ngay ly trà sữa trong tay khiến cậu sợ hết hồn. Đến khi xoay người nhìn thấy người cướp mất trà sữa của cậu, Chu Giai sửng sốt, sau đó hốc mắt và mũi nóng lên.
Cậu nhìn chằm chằm người kia, môi nhếch lên, mũi hít vào thấp giọng hừ nhẹ: "Trả lại trà sữa cho em."
Cô nhân viên đứng sau Chu Giai thấy anh chủ tiệm trẻ tuổi không những cướp trà sữa của khách mà còn không ngần ngại uống luôn một hớp lớn thì ngẩn ra, lùi ra sau đứng bên cạnh bạn trai, hưng phấn khẽ giọng thì thầm: "Tình huống gì kia?!"
Anh chàng nhân viên xoay người bạn gái lại, nhức đầu cằn nhằn: "Quay ra chỗ khác giả mù đi."
Hà Dã uống mấy hớp lớn hút sạch hết trà sữa lạnh của Chu Giai, sau đó bóp bẹp ly rồi vứt vào thùng rác ở cửa. Hắn xoay người lại nhìn cậu chăm chú, kiềm chế quan sát từ trên xuống dưới cậu một lần, hít sâu một hơi hỏi cậu: "Vẫn là 'Chân đạp đất' à? Đổi cái khác không?"
Chu Giai đối mặt với hắn, chỉ hận không được ôm chầm lấy hắn gặm cắn luôn và ngay, chân di trên đất mấy vòng mới nhẹ giọng nói: "Đổi cái khác đi...'Trong tầm tay'".
Hà Dã ừ một tiếng, xắn tay áo lên đi vào trong pha trà sữa. Anh chàng nhân viên kia thấy hắn muốn tự làm nên nhường vị trí.
Lúc này, cô gái nhân viên càng phấn khích hơn, con ngươi chuyển động, hết liếc sang Hà Dã đang làm việc rồi đảo mắt sang Chu Giai đang dựa trên quầy order dán mắt vào Hà Dã. Đừng nói đến sự tưởng tượng trong trí óc rất phong phú, não bộ của cô cũng sắp to hơn cả ông trời rồi.
Có một khách quen đến cửa, nhìn thấy anh chủ cửa hàng đang tự tay pha chế thì rõ là cao hứng. Kết quả sau khi order xong, anh chủ bưng trà sữa rồi kéo anh chàng đứng bên cạnh mình đi vào trong, sau đó lên tầng hai.
Tầng hai là không gian riêng tư, nhân viên cửa hàng không có chuyện gấp thì không được lên đó.
Khách quen nhìn lên cầu thang, buồn bực: "Đây còn tưởng anh chủ nhà mấy bạn tự làm cho tớ cơ, ủa không phải hả?"
Cô gái nhân viên cười ha ha, khua tay nói: "Không không, bạn của ổng đến, ổng làm cho bạn một ly thôi. Bạn cần gì, chúng tớ làm cho bạn, bảo đảm hương vị..."

Lên tầng, vào phòng, đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ ra. Chu Giai ngay cả áo khoác còn chưa kịp cởi đã bị đè lên tường, vừa hôn vừa gặm.
Lần gặp mặt cuối cùng là ba tháng trước, Hà Dã ngồi xe lửa xa cả ngàn dặm đến trường Đại học của Chu Giai tìm cậu. Thật ra thời gian còn chưa trôi qua lâu lắm nhưng đối với hai người Hà Dã và Chu Giai mà nói, một ngày không được gặp nhau đã đau khổ lắm rồi, hoàn toàn không nói quá.
Chu Giai bị hôn đến ngứa ngáy cả môi, nghẹn ngào đè lên cái tay Hà Dã đang thò vào áo cậu xoa nắn ngực và eo mình, rụt đầu lưỡi về, hô hấp dồn dập, nuốt nước bọt nhìn đôi mắt hừng hực lửa dục của hắn, nói: "Dưới kia còn có khách hàng, anh thật sự không sợ họ nghe thấy sao?"
Ngón tay Hà Dã mơn trớn lên hình xăm trên ngực cậu, sượt xuống dưới nắn bóp đầu vú cứng rắn khiến Chu Giai thở hổn hển vặn vẹo eo. Hắn cạ thân dưới của mình áp sát lên người Chu Giai, để cậu cảm nhận sự cương cứng của mình, khàn giọng nói: "Muốn chịch em, không nhịn được nữa. Anh sẽ làm nhẹ thôi, em cũng rên khe khẽ, đừng để bọn họ nghe thấy. Cái chỗ này cách âm không tốt lắm."
"ĐM." Thật là, làm một nháy thôi còn phải kiêng dè đủ thứ. Chu Giai buồn bực cười, lắc đầu, không quá kiên định từ chối: "Hay là thôi đi, anh có thể nhịn được chứ em thì không."
Hà Dã thở gấp, cúi đầu ngậm môi Chu Giai, hết hôn rồi gặm cắn. Hắn ưỡn thân dưới cạ lên phần cương dưới quần cậu, trầm giọng cười nói: "Thật sự không muốn hả? Cửa hàng mở đến hơn 11 giờ đêm cơ, bây giờ mới 3 giờ, còn 8 tiếng nữa, 480 phút, 28 800..."
Chu Giai nghe Hà Dã nói, không chờ hắn nói xong đã thò một tay xuống dưới, cách lớp quần bóp người anh em đang cương lên của hắn một phát, Hà Dã đang nói dở nghẹn lời dừng lại.
Cậu liếm đôi môi ướt át, híp mắt thở dốc, vuốt ve chóp mũi của Hà Dã, nói: "Anh thiết kế logo đấy à?"
Hà Dã đưa tay xuống cởi quần mình, kéo khóa xuống khiến Chu Giai sờ hắn mà không còn thứ gì ngăn cách. Hắn cũng sờ soạng cậu khiến Chu Giai thấp giọng rên rỉ thở hổn hển rồi mới trả lời: "Sau lần trước đến thăm em về có suy nghĩ mấy hôm, lúc vẽ ra cảm thấy khá ổn nên quyết định. Thấy thế nào?"
Quy đầu được tuốt, khoái cảm quá mạnh mẽ, Chu Giai xoay người không muốn cho Hà Dã sờ nữa, tay mình thì thả dương vật của Hà Dã ra. Cậu đẩy hắn ngồi xuống mép giường còn bản thân thì ngồi chồm hỗm dựa lên bắp đùi hắn, ngước đầu lên nhìn hắn nói: "Trông hơi rối mắt, sợ người ta hiểu ra được mất."
Dương vật được người yêu ngậm vào mút trong miệng, eo lưng lẫn bắp thịt cả người Hà Dã căng lại, hắn thở hổn hển mân mê vành tai Chu Giai, bật cười: "Không ai hiểu đâu, chỉ có em hiểu thôi, sợ cái gì?"
Miệng đang bận bịu không rảnh nhả ra, Chu Giai chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn lên. Hà Dã thích những biểu cảm nho nhỏ trên gương mặt cậu, đầu ngón tay vuốt ve làn da ửng đỏ: "Sao về mà không báo? Báo một tiếng anh qua đón em."
"Lần đầu tiên đón là được rồi, lần nào cũng đón thì làm màu quá."
Cảm thấy hòm hòm rồi, Chu Giai đứng lên cởi quần áo của mình. Hà Dã kéo cậu lên giường ngồi trên hông mình, kéo chăn quấn cậu lại rồi giúp cậu cởi nốt, nhướng mày nói: "Em tự nhún nhé?"
Chu Giai kéo quần lót vướng trên đùi nhét vào một góc, đang kéo áo Hà Dã thì nghe thấy đề nghị của hắn, eo siết chặt lại, vũ khí của Hà Dã đang chà sát vướng trong khe hở giữa mông. Cậu khẽ giọng lẩm bẩm: "Có sâu quá không?"
Hà Dã cười khẽ, kéo cậu xuống hôn lên miệng cậu, nói: "Em phải siết cho chặt vào, 'ăn' bao nhiêu em tự quyết định."


Chu Giai nghe hắn nói mà hai tai đỏ như rỉ ra máu, mắt chớp chớp, cúi người xuống hôn Hà Dã. Cậu vặn vẹo vòng eo giống như đang mè nheo chú chim của Hà Dã mau đâm chọc vào cửa sau của mình, cơ thể nhạy cảm run lên. Cậu kề sát tai hắn nói: "Bôi trơn, bao cao su..."
Hà Dã cũng mang tới, hắn mua Chu Giai cũng mua, tất cả mọi thứ đều được chuyển đến đây khi căn nhà cũ của hắn bị phá bỏ.
Tự khuếch trương vẫn có chút xấu hổ, Chu Giai đâm rút ngón tay ở phía sau, ngượng đến nỗi chỉ dám thi thoảng liếc sang Hà Dã một cái, mỗi khi nhanh nhẹn chạm phải nơi nào đó thì khẽ rên rỉ, mặt mũi đỏ ửng lên.
Hà Dã nhìn thấy chỉ im lặng cười, hai tay một lên một xuống nắn bóp đầu vú rồi vuốt ve thân dưới của Chu Giai khiến eo cậu mềm nhũn, không nhịn được cứ dính sát lên người hắn.
Đeo thứ màng trong suốt lên vũ khí thô to của hắn, Chu Giai chộp vào tay bóp một chút thấy hơi sợ. Cậu ngước mắt lên nhìn Hà Dã chăm chú: "Hay là anh làm đi?" Nhưng không đợi Hà Dã nói được hay không được, cậu lại tự lắc đầu, vẫn muốn thử một lần: "Thôi...Từ từ là có thể vào hết."
Nói xong, Chu Giai nhấc mông ngồi lên ngang hông Hà Dã, tay thì cầm dương vật của hắn cạ nhẹ lên miệng huyệt của mình, liếm môi ngồi xuống dần từng chút một.
Hà Dã nằm thẳng ra quan sát, gân xanh trên trán không ngừng nhảy nhót. Hai tay hắn ôm chặt lấy mông cậu, đồng thời co chân lên để Chu Giai có thể dựa lưng vào, như vậy sẽ thoải mái hơn. Chu Giai không dám thở dốc, đến khi lông mu của Hà Dã cũng chui vào trong cửa sau của cậu, cậu mới đột nhiên hít một hơi thật sâu. Hà Dã bị cậu kẹp chặt đến nỗi da đầu tê rần, hai tay bóp thịt trên mông, khó chịu rên rỉ một tiếng: "ĐM!"
Chu Giai chống tay lên bụng hắn, tay với ra sau sờ vào chỗ hai người đang giao hợp, nhẹ nhàng uốn eo, ngẩng đầu nhếch môi nhìn Hà Dã mỉm cười đắc ý.
Hà Dã nhìn chăm chú vào mắt cậu, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm, lồng ngực phập phồng nhanh hơn, khàn giọng nói: "Đừng câu dẫn anh, đợi lát nữa không nhịn được sẽ chịch em đã đời, khiến em phải rên rỉ thét to."
Chu Giai giơ tay lên xoa nắn đầu vú đang ngứa ngáy của mình, chậm rãi nhúc nhích eo, nghe thấy tiếng dầu bôi trơn nhóp nhép vang lên, cậu khẽ giọng rên rỉ, nheo mắt nhìn Hà Dã nhẫn nại, khẽ cười.
Ánh mắt Hà Dã tối sầm lại, hắn vòng tay qua ôm lấy eo Chu Giai, lập tức ngồi bật dậy. Chu Giai bị hắn khống chế vào trong ngực khiến động tác cậu đang làm kêu thành tiếng. Cậu giơ tay ôm lấy cổ hắn, bị hắn hôn không nói nổi thành lời, chỉ có thể nghe thấy tiếng mông thịt chà sát vang lên bôm bốp khi đang chịch.
Vì làm ở tư thế này nên đâm chọc vào rất sâu, Chu Giai cảm giác mình sắp bị Hà Dã chơi đến chết, bên trong mông được lấp đầy, vừa ngứa ngáy vừa tê dại, hận không được Hà Dã chịch mạnh thêm chút nữa để khiến cậu hết ngứa.
Hà Dã rất muốn thô bạo nhưng nếu hắn làm như vậy, Chu Giai sẽ không chịu được rên to. Tiếng rên rỉ vừa lẳng lơ vừa phóng túng thực sự câu hồn Hà Dã khiến hắn càng hăng hái muốn chịch cậu mạnh mẽ hơn.
Đây là một chuỗi các hành động liên hoàn gây ảnh hưởng lên nhau.
Nếu như bọn họ ở căn nhà trước đây của Hà Dã, hắn nhất định sẽ không kiêng dè gì. Chu Giai muốn hắn đâm sâu đâm mạnh chơi cậu, hắn nhất định sẽ chịch Chu Giai đến nỗi cậu phát khóc không chịu nổi cầu xin hắn tha thứ. Nhưng bây giờ bọn họ đang ở trên tầng hai cửa hàng nhỏ mà Hà Dã thuê, phía dưới vẫn còn làm ăn, bên ngoài là đường phố rất náo nhiệt, tiếng người tiếng xe ồn ào không ngừng.
Hà Dã không dám làm quá mức, hắn chỉ ôn nhu làm cậu, khiến cậu không chịu nổi khoái cảm rồi lên cao trào, khi đó hắn sẽ hôn cậu, nuốt toàn bộ tiếng rên rỉ của cậu vào bụng mình.
Chu Giai nằm sấp trên giường thở mạnh, không ngừng liếc Hà Dã đang phóng ánh mắt sắc bén nhìn mình, mỉm cười không lên tiếng bên tai mình, uốn éo vòng eo nói: "Lần sau không làm ban ngày với anh đâu."
Hà Dã hôn cậu, chậm rãi rút dương vật khỏi cơ thể cậu, tụt bao cao su ra ném trúng thùng rác một cách điêu luyện, nằm xuống bên cạnh cậu nói: "Thế thì làm buổi tối, còn có thể làm được nhiều hơn mấy hiệp."
Chu Giai rên rỉ, giơ tay lên vuốt gương mặt đẫm mồ hôi của hắn, trong mắt hiện rõ sự thương xót: "Có phải mở cửa hàng vất vả lắm không?"
Hà Dã gối đầu lên cánh tay nằm nghiêng, khẽ giọng nói: "Vẫn vậy, kiếm được tiền là được."
Chu Giai nghĩ đến ly đồ uống "Trong tầm tay" bị lãng quên, bò dậy muốn uống thử thì thấy trên đầu giường Hà Dã có đặt một khung ảnh.
Cậu đã quá quen thuộc với bức ảnh đó. Cậu ngây người, sau đó lùi về trong chăn, dùng cả tay lẫn chân ôm chặt lấy Hà Dã, cười lém lỉnh hỏi: "Anh biết cả rồi à?" Hà Dã chưa bao giờ hỏi cậu, cậu còn tưởng hắn không phát hiện ra.
Hà Dã nhắm mắt lại, tay bóp tới bóp lui ngang eo cậu, trong lòng xúc động nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: "Biết rồi."
"Đệt. Em còn tưởng lúc anh dọn nhà sẽ không phát hiện ra, vứt nó đi rồi." Chu Giai khịt mũi: "May mà không phải."
Hà Dã không lên tiếng, thắt chặt vòng tay ôm lấy Chu Giai, vùi vào bả vai và cổ cậu, hít thở thật sâu, im lặng thở dài.
Hắn biết, lúc dọn nhà phát hiện ra tấm ảnh đó hắn đã biết rồi.
Nào phải bắt đầu từ năm lớp 10, phải là từ hồi lớp 7.
Từ rất lâu trước đây, Chu Giai đã thích hắn, hắn vẫn luôn không biết. Là một thằng ngu hoàn toàn không biết, hoàn toàn không phát hiện ra.
Chu Giai cũng không nói, nếu như không phải có tấm ảnh này, không biết đến lúc nào hắn mới biết được.
Chu Giai thích hắn, âm thầm thích hắn gần sáu năm, cậu cũng là một kẻ ngốc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...