Ám Dục Hoành Lưu - Thán Cựu Thời
Chương 41
Xe đạp vẫn còn để trước cửa.
Chu Giai đi sau lưng Hà Dã, trong tay xách túi đồ ăn. Nhìn Hà Dã móc chìa khóa ra mở cửa, nhịp tim cậu lại bắt đầu gia tăng tốc độ. Đến khi Hà Dã đẩy cửa ra để hai người cùng vào, cậu căng thẳng đến mức nói lắp ba lắp bắp: “Túi này…Túi đồ ăn này là mẹ em… Không phải, là bà nội em làm, cho anh này.”
Hà Dã quay đầu nhìn Chu Giai, nhận lấy túi đồ trong tay cậu.
Ngón tay hai người chạm vào nhau như mang theo ngọn lửa, đốt cháy cơ thể.
Hà Dã nắm tay Chu Giai, dắt cậu lên tầng, bước chân rất nhanh.
Chu Giai bước lên cầu thang, trong lòng hồi hộp theo từng bước chân cộp cộp, bộ dạng kiêu ngạo hí hửng lúc khiêu khích Hà Dã trên đường hoàn toàn biến mất.
Hà Dã dẫn Chu Giai vào phòng ngủ, Chu Giai bước vào, mắt sáng lên ngay lập tức.
Căn phòng này đã được quét dọn rất sạch sẽ, so với lần thứ hai cậu đến hôm trước đúng là khác nhau một trời một vực.
Chu Giai toét miệng cười vui mừng, nhìn Hà Dã gỡ balo và túi đồ ăn đặt lên bàn. Sau đó hắn quay người lại, cậu còn chưa kịp khen Hà Dã một câu, hắn đã nâng mặt cậu lên, hôn rất nồng nhiệt. Đầu lưỡi xông vào trong miệng khuấy đảo một phen, khiến lưỡi Chu Giai không kịp trốn, bị hắn quấn lấy đùa nghịch.
Nước bọt không kịp nuốt rỉ xuống khóe miệng Chu Giai bị Hà Dã liếm hết. Đầu lưỡi cứ liếm từ cằm đến khóe miệng, sau đó lại liếm từ khóe miệng rồi chen vào trong miệng.
Cả người Chu Giai bốc cháy, cậu thở hổn hển muốn ôm lấy Hà Dã nhưng hắn lại rụt lưỡi vào đẩy cậu ra. Chu Giai dán mắt lên Hà Dã đang cởi chiếc áo khoác và cái quần dính đầy bụi ra.
Cậu nuốt nước bọt, ngắm Hà Dã cởi đồ, cậu cũng cởi, nhưng cậu chỉ kịp cởi được cái áo khoác xuống, Hà Dã cởi chỉ còn áo lót và quần lửng bên trong đã tiến lên một bước ôm lấy cậu, đẩy cậu đến mép giường, sau đó đè cậu xuống.
Chu Giai thở gấp chịu đựng nụ hôn tàn bạo và ngỗ ngược của Hà Dã, chân đạp lên thành giường rớt giày, sau đó cong chân kẹp bên hông Hà Dã. Ánh mắt cậu mơ màng nhìn hắn giống như ánh mắt hắn nhìn cậu, hai tay sờ soạng lên người hắn, cởi quần áo hắn xuống.
Đồ chơi cứng rắn của Hà Dã cạ lên người Chu Giai. Hắn mút lấy đầu lưỡi cậu, hai tay thò xuống kéo vạt áo sơ vin trong quần Chu Giai ra, đẩy áo cao lên đến ngực. Hà Dã dừng hôn, thở hồng hộc cắn lên tai cậu một cái, sau đó đứng thẳng người lên nhìn xuống ngực Chu Giai.
Hắn vẫn hay nhìn bên ngực phải, trên đó có một hình xăm và cả một viên thịt tròn tròn nộn nộn.
Chu Giai cạ chân lên eo Hà Dã, nhìn theo ánh mắt hắn, giọng nghẹn ngào xoa tay lên đầu v* của mình, nhỏ giọng nói: “Mẹ kiếp, đừng có nhìn…” Cậu nhớ đến hai lần đau đớn trước đây, ngẩng đầu nhìn Hà Dã nói: “Không cho bóp, cũng không được véo.”
Nhìn thấy Chu Giai tự chạm vào, con ngươi Hà Dã co rút lại, trong mắt tối đi, hắn nắm lấy tay cậu không cho tự sờ vào, còn cạ nhẹ lên thân dưới của cậu, cười khẽ hỏi: “Không bóp không véo, thế liếm có được không?”
Mặt Chu Giai nóng lên phừng phừng, vểnh môi nhìn hắn bằng đôi mắt ướt át, không trả lời.
Hà Dã lại cạ thân dưới lên người Chu Giai thêm lần nữa, đè giọng hỏi cậu: “Được mút không?”
Lần này Chu Giai như bị luộc chín, lồng ngực đỏ ửng, ngay sau đó hai bên đầu v* bị lời nói chọc ghẹo của Hà Dã làm cứng lên. Quầng vú có màu sẫm hơn một chút, mời gọi người ta đến chơi.
Hà Dã thấy mà nóng cả người lên, mất khống chế giơ tay lên nhéo một cái lên đầu v* bên phải mà hắn yêu thích, lực tay không lớn.
“A!”
Bất thình lình bị Hà Dã sờ vào, Chu Giai lập tức lắc eo muốn tránh. Ngón tay Hà Dã cứ miết lên đầu v* rồi xoay tròn, sau đó hắn thu tay lại. Không chỉ thế, hắn còn đứng dậy khỏi người Chu Giai, đi xuống giường.
Chu Giai mờ mịt nhìn Hà Dã đột nhiên rời khỏi người, muốn đứng dậy theo, ai ngờ lại bị Hà Dã đẩy về giường.
Rũ chăn ra đắp lên người Chu Giai, Hà Dã hôn chụt một cái lên môi cậu, môi dán môi nói: “Cả người toàn bụi, anh đi tắm. Đừng có động tình trước, nếu mà thật sự không chịu nổi thì cứ sờ vú trước đi, chơi cho nó to lên lát anh sẽ liếm cho em, hửm?”
Hắn thì thào nói với Chu Giai, chọc cho thân thể cậu run lên. Chu Giai tức giận há miệng cắn lên cằm hắn, sau đó quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn lại, nói: “Liếm con c*c.”
Trong mắt Hà Dã lóe lên, ngón tay chà nhẹ lên môi cậu: “Muốn liếm cũng không phải không thể, chờ anh tắm nhé.”
Chu Giai không chịu nổi, quay mặt lại, vươn tay quàng lên cổ Hà Dã muốn kéo người về giường. Hà Dã tránh ra, ánh mắt nhìn Chu Giai mãi không dứt ra nổi, nhưng mà vẫn dứt khoát xoay người đi ra ngoài. Để lại Chu Giai đắp chăn nằm trên giường, vừa tức vừa gấp đá lên đá xuống cái chăn.
Rắn thối Hà Dã đúng là đáng ghét.
Chu Giai tức giận hừ hừ kẹp chăn dưới chân, tay cũng không dám sờ lên ngực mình một cái. Cậu nghĩ đúng là Hà Dã nói được làm được, nhịn được tốt như thế, đang lúc nước sôi lửa bỏng thế mà hắn vẫn còn có thể dừng lại, nói đi tắm là đi tắm ngay.
Hừ, lại còn muốn đi tắm sớm. Vừa hôn vừa sờ khiến cậu hứng tình, lại còn để cậu dở ông dở thằng nằm ở đây chờ hắn.
** má, đúng là xấu xa, rắn thối thật xấu xa.