Ái Tình Chưa Dứt - Trang 3
Chương 33: Tên Alpha ngốc nghếch Hàn Giang Khuyết
Theo lẽ thông thường, thời kỳ phát tình của Omega là một tháng một lần, mỗi một lần sẽ kéo dài khoảng ba ngày.
Trong khoảng thời gian này, Omega sẽ hoàn toàn ở nhà, người độc thân có thể lựa chọn cách tiêm thuốc ức chế để vượt qua nỗi dày vò của thời kỳ đó, thế nhưng sau khi bị chính thức đánh dấu, Omega sẽ rất khó có thể thoả mãn được với tác dụng của thuốc ức chế.
Văn Kha là Omega có tuyến thể cấp E thấp nhất, so với các Omega khác lại càng cần nhận được nhiều hơn sự an ủi từ Alpha. Cho nên thời kỳ phát tình của anh sẽ kéo dài đến năm, sáu ngày lâu như vậy, dường như phải duy trì gấp hai lần thời gian so với Omega bình thường.
Trác Viễn sau đó, hoàn toàn đối xử với mỗi thời kỳ phát tình của anh như một loại gánh nặng, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, nếu tình cờ ở nhà cũng chỉ miễn cưỡng đánh dấu Văn Kha một lần.
Anh từ lâu đã sớm nhận ra, Trác Viễn bên ngoài thì điềm đạm nhưng tận đáy lòng lại rất thiếu kiên nhẫn, vì thế cho dù một lần đánh dấu với Văn Kha còn lâu mới có thể đủ được, nhưng anh vẫn dần dần không muốn đưa ra yêu cầu gì, có những lúc dù gã có đang ở thành phố B đi chăng nữa, anh cũng thà rằng mình tự tiêm thuốc ức chế chịu đựng cho qua còn hơn.
Cùng với nói đó là nhu nhược, không bằng nói Văn Kha thực sự quá cẩn thận và nhạy cảm, thế nên ngay từ rất sớm đã nhận ra được bản chất của vấn đề——
Trác Viễn không muốn thỏa mãn anh, không muốn chính là không muốn, ngoại trừ ly hôn ra thì không có cách nào có thể giải quyết được triệt để mâu thuẫn này cả.
Hứa Gia Nhạc nói, một Omega khi đến kỳ phát tình, có thể hưởng thụ việc lên đỉnh từ trong quá trình đánh dấu giữa Alpha và Omega, bọn họ sẽ đạt được khoái cảm cực hạn vượt xa tất cả các giới tính khác.
Khi đó anh còn nửa tin nửa ngờ.
Bởi trong cuộc hôn nhân sáu năm trước đó, Văn Kha đã cực đau đớn và hận bản thân là một Omega, cứ phải sống trong thời kỳ phát tình dài dằng dặc và vô vọng.
Mãi đến tận lần này, anh mới biết rằng hoá ra mình đã sai rồi.
Mới đến ngày thứ ba của kỳ phát tình, Văn Kha đã không chịu nổi mà len lén bấm đốt ngón tay tính toán, vừa mới nghĩ đến chỉ còn lại hai, ba ngày, thậm chí còn cảm thấy có chút xíu rầu rĩ không vui.
Cuối cùng anh đã hiểu ra, hoá ra cùng Alpha yêu dấu của mình, đồng thời vượt qua kỳ phát tình là một điều hạnh phúc đến nhường nào.
...
...
Mấy ngày đó bầu trời thành phố B, liên tục trút xuống những cơn mưa to tầm tã, mây đen dày đặc bao phủ lấy thành phố này, che mờ đi ánh sáng.
Mà dục vọng của Omega lại ướt át như hơi nước cuối hè, trong căn phòng nho nhỏ không ngừng bốc lên.
Văn Kha trước đó đã nhiều lần nhấn mạnh, bản thân khi đến kỳ phát tình sẽ rất đáng ghét cũng là vì biết rõ chính mình sẽ đòi hỏi mãnh liệt đến thế nào.
Khi được tin tức tố rượu whisky cấp S vây quanh, anh hoàn toàn không có cách nào, kiềm chế bản tính của chính mình, bị hấp dẫn bởi việc dính vào người Hàn Giang Khuyết, cứ cách một lúc lại muốn động tình, sự tham lam giống động vật này dường như khiến bản thân anh cảm thấy xấu hổ.
Mà sức lực của Alpha cấp S quả thật dồi dào đến mức khó mà tin nổi, hắn tựa như chú sói con lặp đi lặp lại việc đánh dấu anh mà không có một chút mệt mỏi nào.
Khoang sinh sản yếu đuối và thiếu thốn của Văn Kha, lần đầu tiền cảm nhận được sự thoả mãn mà trước nay chưa từng có——
Ai mà có thể ngờ được đây, hoá ra Omega cấp E cùng Alpha cấp S trên giường lại hoà hợp đến thế, một bên tham lam thì đã có bên còn lại cứu vớt, trọng điểm có lẽ là đến từ sự chân thành trong tình yêu, mới khiến cho hạnh phúc giữa Alpha và Omega được chạm đến cực hạn như vậy.
Ban đầu khi Văn Kha ở trước mặt Hàn Giang Khuyết, còn có một xíu xiu tự tin vì mình là "người từng trải", luôn cảm thấy tốt xấu gì thì mình cũng là người có kinh nghiệm trong suốt bao năm qua.
Vì thế tuy rằng Văn Kha cũng thẹn thùng, nhưng vẫn xung phong nhận lấy những tư thế yêu cầu sự chủ động, kết quả mới cưỡi trên eo Hàn Giang Khuyết mất công mất sức một hồi đã mệt đến đứt hơi còn thở hồng hộc nữa, mà Hàn Giang Khuyết vẫn thản nhiên dựa vào đầu giường, chuyên tâm xoa nắn hai cánh mông của anh cũng không nói câu nào.
Sau đó anh hỏi: "Sướng không?"
Thì Hàn Giang Khuyết lại chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là thành thật lắc đầu.
"Không sướng." Hắn ngừng một lúc: "Em chậm quá."
Văn Kha đương nhiên là rất không phục, khuôn mặt đỏ lên, nói: "Tôi, tôi đã nhanh lắm rồi đấy, cái tư thế này đáng lẽ ra phải rất sướng chứ nhỉ... cậu không cảm thấy vậy sao?"
Hàng lông mày tựa mũi kiếm của Hàn Giang Khuyết khẽ giật một cái, nói: "Em nhấc mông lên đi."
Vì vậy Văn Kha đành phải ngoan ngoãn nhấc cái mông của mình lên, để rồi mấy phút sau đó——
Cả người anh nước mắt ngắn nước mắt dài, nằm nhoài trong lồng ngực Hàn Giang Khuyết, một câu đầy đủ cũng không nói ra được.
Hàn Giang Khuyết nâng khuôn mặt của anh lên rồi hôn xuống, cười một cái rồi mới nói: "Cái tư thế này phải ra vào như vậy mới thấy sướng, đúng không?"
Văn Kha nói không ra lời, cũng không có tinh thần can đảm tranh luận với Hàn Giang Khuyết.
Anh rốt cuộc cũng chậm rãi ý thức được, hoá ra kinh nghiệm không phải là điều quan trọng nhất đối với chuyện làm tình, năng khiếu và thể lực mới đúng ——
Văn Kha tội nghiệp nghĩ đến mười năm luyện cấp của mình, tuy rằng không sánh được với người khác, nhưng cũng tự cho rằng có thể ra dáng lão làng, mà lại không ngờ được mình lại bị Hàn Giang Khuyết một tay gà mờ mới từ thôn tân thủ loăng quăng đi ra làm cho thua liểng xiểng.
Văn Kha rất xấu hổ, nhưng mà qua một lát lại rất AQ (*) mà vui vẻ lên.
(*)= AQ chính truyện là truyện vừa duy nhất của Lỗ Tấn được đăng tải lần đầu trên "Thần báo phó san" ở Bắc Kinh trong khoảng thời gian từ 4 tháng 12 năm 1921 đến 12 tháng 2 năm 1922. Sau đó truyện được in trong tuyển tập truyện ngắn "Gào thét" năm 1923 và là truyện dài nhất trong tuyển tập này. Tác phẩm này thường được coi là một kiệt tác của Văn học Trung Quốc hiện đại; nó cũng được coi là tác phẩm đầu tiên viết bằng bạch thoại văn sau phong trào Ngũ Tứ (1919) tại Trung Quốc.
"Phép thắng lợi tinh thần" được dùng trong câu chuyện này, là một sự tự an ủi, tự huyễn hoặc, tự thôi miên bản thân để giúp mình dễ dàng chấp nhận, bỏ qua cái thất bại để có thể mỉm cười sống tiếp.
Ai bảo Hàn Giang Khuyết trời sinh đã là cao thủ còn là của anh cơ, Alpha của anh giỏi giang như thế, ra ra vào vào chính anh cũng còn không lại.
Thời điểm Hàn Giang Khuyết hưng phấn thực sự rất lôi cuốn, đôi mắt sâu thẳm như loài sói sẽ không kiềm lòng được mà thả lỏng, lông mi thật dài run rẩy, khoé miệng vô ý thức mà giương lên, giống hệt như một con mãnh thú dưới ánh trăng, mỉm cười ngốc nghếch với anh.
Nghĩ tới thân thể đến kỳ phát tình của bản thân, có thể khiến Hàn Giang Khuyết lộ ra vẻ mặt thoả mãn đến vậy, Văn Kha liền cảm thấy trong lòng mình dâng lên một cơn tê dại.
Anh ý thức được, kỳ phát tình của mình hoá ra là lâu dài, chứ không phải là dài đằng đẵng.
Bởi vì lâu dài nên mới đầy ý nghĩa, tựa như thời gian được một đôi bàn tay dịu dàng từ từ kéo dài rồi lại kéo dài thêm nữa, mới có thể khiến cho hình ảnh Alpha đẹp đẽ phản chiếu trong đồng tử kia, vĩnh viễn khắc ghi trong đầu mình.
...
...
Lúc mới bắt đầu hai người họ chỉ ở trên giường, sau đó mới dần dần bung xoã mà lăn tới trên ghế sopha, trên thảm trải sàn.
Bọn họ bao bọc quanh thân mình một tấm chăn thật dày, để trần thân thể mà hôn nhau, sau đó là ân ái trong tiếng mưa rào đứt quãng, sau khi xong việc vẫn cứ dính chặt lấy nhau thầm thì to nhỏ những lời bên gối.
Khi cùng nhau xem TV, Hàn Giang Khuyết sẽ mở lớn đôi chân dài của mình ra, để Văn Kha nằm yên trong vị trí giữa hai chân hắn, sự khác biệt từ hình thể khiến anh có thể thoải mái co lại trong lồng ngực của Alpha.
Văn Kha thích ăn hoa quả sấy khô và sữa chua vị hoa quả, vì thế Hàn Giang Khuyết sẽ rất nghiêm túc mà bóc vỏ của từng hạt dẻ cười, đập vỡ vỏ của từng quả óc chó để cho anh ăn, còn múc lên từng thìa từng thìa sữa chua một để đút cho anh nữa.
Omega đến kỳ phát tình thường rất hay đói bụng, bữa ăn chính xong rồi còn muốn ăn đồ ăn vặt và bữa ăn khuya, làm xong là muốn ăn, ăn xong được một lúc lại thủ thỉ muốn làm.
Tưởng tượng thì là như này, thật ra Alpha và Omega sẽ giống hệt như những loài động vật trong tự nhiên, sau khi giao phối con cái sẽ nằm ở trong hang, đợi con đực phối ngẫu mang con mồi đã đi săn được về để bổ sung dinh dưỡng.
Rõ ràng là con người, nhưng lại ẩn giấu bản năng giống động vật, nếu nghĩ một cách tỉ mỉ còn đặc biệt cảm thấy ngọt ngào.
Alpha cao lớn kia, rõ ràng muốn làm một Alpha tốt chuẩn mực như sách giáo khoa, thế nhưng dù sao trong quá trình thực tế cũng sẽ phát sinh một vài biến tấu nho nhỏ.
Văn Kha phát hiện, lúc mới đầu là anh còn đang sung sướng ngả ngớn trong lồng ngực người kia, được Hàn Giang Khuyết đút cho ăn hoa quả, thế nhưng không biết từ lúc nào, lại đổi thành mình sẽ đút ngược lại cho Hàn Giang Khuyết ăn từng miếng từng miếng, qua mấy lần như thế ngược lại còn khiến anh bị hấp dẫn.
Văn Kha sau đó đã đặc biệt để ý xem, sao câu chuyện lại thành ra như vậy.
Hoá ra Hàn Giang Khuyết vốn rõ ràng là đang đút dưa hấu cho anh ăn, thế nhưng cứ đút cứ đút như thế, bàn tay không biết từ lúc nào đã đặt lên cái mông của Văn Kha, lực chú ý tự nhiên cũng đặt hết ở chỗ đó.
Có lúc anh mải xem TV cũng sẽ không chú ý đến chuyện này, mãi mà không ăn được gì liền tiện tay cầm cái đĩa lên, sau đó rất tự nhiên mà đút ngược lại cho Hàn Giang Khuyết.
Sau khi phá được án, Văn Kha cảm thấy cực kỳ dở khóc dở cười, mà chuyện tương tự còn xảy ra lúc đi ngủ.
Bình thường lúc sắp đi ngủ, Alpha cao lớn còn cực kỳ chín chắn mà ôm anh vào trong lòng, thế nhưng kết quả sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, Văn Kha sẽ thấy vai mình nặng trịch, vừa mở mắt ra, quả nhiên là đã thấy người kia lại vùi mặt thật sâu vào hõm vai anh, bàn tay cũng mò mẫm vào trong quần của Văn Kha, sờ mông anh rồi.
Điều này chắc hẳn là khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế đây mà.
Hàn Giang Khuyết có thể đã đọc thuộc lòng cuốn sổ tay 《Làm thế nào để trở thành một Alpha chín chắn chu đáo》, còn có thể nghiêm túc ghi lại từng mục cần chú ý nên làm thế nào để chăm sóc thật tốt cho bạn đời của mình.
Thế nhưng khi thật sự thực hành, con người hắn vốn là lẫn lộn giữa một người đàn ông và một cậu bé con, sự tò mò thỉnh thoảng sẽ quấy nhiễu suy tư của hắn, mới dẫn đến việc Hàn Giang Khuyết một mặt thì rất chăm sóc cho Văn Kha, nhưng mặt khác lại bị cơ thể anh hấp dẫn đến thất thần, vừa lơ đãng thì đã biến ngay thành Hàn công chúa cần được yêu thương chăm sóc rồi.
Văn Kha trong sự bất đắc dĩ còn thấy cả buồn cười——
Hàn Giang Khuyết ngây ngô lỗ mãng, rồi lại vô cùng nghiêm túc, thật sự so với bất kỳ Alpha nào cũng đều đáng yêu hơn.
...
Sau hai ngày Văn Kha phát tình, cơn bão được đặt tên là "Hayona" lại đột nhiên chuyển hướng lật cánh, đổ bộ vào thành phố B.
Vốn cơn bão cũng không quá mạnh, không tính là cấp cao gì, thế nhưng sau mấy ngày mưa sa gió giật, cả khu vực Thế Gia lại bị mất điện toàn bộ.
Mấy ngày nay đều là Hàn Giang Khuyết, đặt đồ ăn đã được chuẩn bị kỹ càng, vừa dinh dưỡng lại vừa phong phú từ một nhà hàng quen, một ngày ba bữa đưa đến, bởi vì trời cứ mưa suốt nên còn bo thêm tiền cho nhân viên giao đồ ăn.
Thế nhưng vừa mới mất điện, cơn mưa so với lúc trước còn lớn hơn, muốn có người trong bóng tối mò mẫm lên tận tầng ba mươi chín, thực sự là cảm thấy rất ngại, nhưng cũng rất xui xẻo là đúng hôm nay hoa quả cùng đồ ăn vặt trong tủ lạnh đều gần hết rồi, món chính cũng đã bị ăn hết sạch sành sanh.
Hai người nằm trong ổ chăn nói chuyện, thời gian ngược lại cũng trôi qua rất nhanh, thế nhưng khi nằm đến chạng vạng là thời gian của bữa tối mà vẫn chưa có điện.
"Em đói rồi đúng không." Hàn Giang Khuyết quay đầu qua, vuốt tóc Văn Kha, hỏi.
"Không đói." Anh lắc đầu một cái.
Nhưng mà vừa mới lắc đầu, cái bụng trước tiên lại không tự chủ được mà kêu lên ùng ục ùng ục, anh không thể làm gì khác hơn là xấu hổ rũ mắt xuống không nói năng gì nữa.
Hàn Giang Khuyết không nhịn được cười, nói: "Để tôi xuống dưới tầng xem thế nào."
Hắn dứt lời, liền đứng dậy mò mẫm tìm quần áo của mình trong bóng tối, sau đó còn dặn dò: "Tôi sẽ xuống dưới tầng, qua chỗ quản lý lấy hai thùng mỳ ăn liền rồi lên luôn."
Chỗ khu quản lý ở tầng một của Thế Gia, quanh năm thường bày mấy thùng mỳ cùng nước uống hoặc đồ dự phòng gì đó, để hộ gia đình nào nửa đêm có đói bụng cũng có thể vác thẳng lên nhà, chỉ cần ghi lại vào sổ ghi chép là được.
Cơ thể Văn Kha vẫn đang để trần ngồi dậy, anh có chút không nỡ để Hàn Giang Khuyết đi như thế, bèn nói nhỏ: "Thế vất vả lắm, phải xuống đến ba mươi mấy tầng lận... Nếu không hay là chờ thêm một lúc đi."
Hàn Giang Khuyết lúc này đã mặc xong quần áo, sau khi nghe thấy anh nói vậy bèn lò dò trong bóng tối, đè Văn Kha xuống giường hôn một cái cực kêu, giọng điệu mang theo ý cười, nói: "Chú hươu cao cổ của tôi đói bụng rồi, nhất định phải đút mới được."
Nghe thấy người kia gọi mình là "chú hươu cao cổ của tôi", Văn Kha liền cười không ngừng lại được, biệt danh kỳ quái này lại khiến anh cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Không biết là tại sao, khi ở cùng với Hàn Giang Khuyết, hai người họ dường như đều trở thành những bạn nhỏ, trẻ con đến đáng sợ.
Văn Kha vòng tay qua cổ người kia, rất dính người, rất bịn rịn không muốn xa hắn mà hôn một lúc mới chịu thả Alpha của mình ra, để hắn đi.
...
...
Ngày mưa bão, bên ngoài gió giật mưa to, cửa sổ đều bị đập vào phát ra những âm thanh đùng đùng vang vọng.
Một mình Văn Kha nằm ở trên giường, chỉ là nằm được mấy phút liền cảm thấy trong lòng trống rỗng, nếu như phân tích cẩn thận thì đây dĩ nhiên là cảm giác cô đơn.
Con người thật sự là động vật kỳ quái.
Trước đây chỉ có một mình cả ngày lẫn đêm trong căn nhà chỉ có bản thân, thì dần dần cũng thành thói quen;
Nhưng một người trong kỳ phát tình, cùng lắm là mất ba, bốn ngày dính chặt lấy Hàn Giang Khuyết thì bỗng nhiên lại trở nên vô cùng yếu mềm, dù cho chỉ là chia lìa mấy phút, da thịt cũng bởi vì không thể được dính vào hắn như trước mà cảm thấy cô quạnh.
Anh lại nằm thêm một lúc, rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa mà ngồi thẳng người dậy, không mặc quần áo, mà kéo tấm chăn dày kia khoác lên người mình, cả người là một đống lùm xùm đi tới phòng khách——
Văn Kha mở hé cửa chính ra một khe nhỏ, tiếng gió gào thét bên ngoài cách lớp cửa sổ nhất thời truyền vào, bên ngoài cửa chỗ khu vực thang máy không có đến một tia sáng, bóng tối dày đặc giống như là muốn nuốt chửng người vào trong đó vậy.
Văn Kha không biết tại sao lại cảm thấy có hơi sợ sệt.
Thời gian trôi qua rất chậm rất chậm, từng giây từng phút, đều là một loại dày vò dài dằng dặc.
Văn Kha nghiêng cổ qua, trong cơn gió lạnh ôm lấy tấm chăn ngồi ngay ở cửa, như con thú nhỏ bé đang trông coi hang ổ đợi Alpha của mình kiếm thức ăn trở về vậy.
Anh có cảm giác như mình đã đợi rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi chân vì ngồi lâu quá mà có hơi tê rần, đúng lúc này rốt cuộc mới nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ chỗ cầu thang gấp gáp truyền đến.
Văn Kha đột nhiên đứng dậy, trong bóng tối cũng không nhìn thấy rõ cái gì, chỉ cảm thấy có một bóng người cao lớn đang chạy về hướng mình, anh cũng vọt tới theo bản năng, nhào vào trong lồng ngực Hàn Giang Khuyết.
Trong nháy mắt đó, chỉ cảm thấy Hàn Giang Khuyết cả người đều ướt sũng mang theo một luồng hơi lạnh, thân thể không tự chủ được khẽ run lên.
Văn Kha sợ hết hồn, anh không để ý tới chính mình, mà cuống quít tung chăn ra để quấn lấy thân thể ướt lạnh của Hàn Giang Khuyết, cứ như vậy cùng với thân thể ấm áp của anh dính sát vào nhau.
"Hàn Giang Khuyết, cậu không sao chứ?"
Văn Kha có hơi sốt ruột, nhón chân lên vuốt ve khuôn mặt của hắn, hỏi: "Có bị thương ở đâu không? Sao cậu lại bị ướt thành ra thế này."
"Tôi không sao đâu."
Tiếng nói của Hàn Giang Khuyết cũng bởi vì lạnh mà hơi run run, thế nhưng rất nhanh liền đáp lại: "Mỳ ăn liền dưới tầng của chúng ta đều bị tranh hết rồi, cho nên tôi cứ chạy một mạch đến tận toà F mới lấy được thùng cuối cùng, thực sự là không còn gì thừa nữa, mà cũng không có chuyện gì cả, để tôi đi nấu mỳ em ăn tạm một đêm."
Không khí ẩm ướt lạnh lẽo cũng rất nhanh truyền đến trên người Văn Kha, hai người họ đều run lên trong tấm chăn của mình, hốc mắt Văn Kha còn hơi đỏ.
Toà nhà bọn họ đang sống là toà B, cách toà F kia những ba toà nhà lớn——
Mà giữa ba toà nhà lớn này, còn có ba vườn hoa nhỏ, muốn đi quanh cũng phải đến bảy, tám trăm mét.
Mưa thì lớn như thế, mà gió bão gào thét đến mức thuỷ tinh cũng muốn vỡ nát, thế nhưng cái tên Alpha ngốc nghếch trong lòng anh này, lại đội mưa đội gió chạy xa như vậy chỉ để cướp về cho anh một thùng mỳ ăn liền.
Trong khoảng thời gian này, Omega sẽ hoàn toàn ở nhà, người độc thân có thể lựa chọn cách tiêm thuốc ức chế để vượt qua nỗi dày vò của thời kỳ đó, thế nhưng sau khi bị chính thức đánh dấu, Omega sẽ rất khó có thể thoả mãn được với tác dụng của thuốc ức chế.
Văn Kha là Omega có tuyến thể cấp E thấp nhất, so với các Omega khác lại càng cần nhận được nhiều hơn sự an ủi từ Alpha. Cho nên thời kỳ phát tình của anh sẽ kéo dài đến năm, sáu ngày lâu như vậy, dường như phải duy trì gấp hai lần thời gian so với Omega bình thường.
Trác Viễn sau đó, hoàn toàn đối xử với mỗi thời kỳ phát tình của anh như một loại gánh nặng, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, nếu tình cờ ở nhà cũng chỉ miễn cưỡng đánh dấu Văn Kha một lần.
Anh từ lâu đã sớm nhận ra, Trác Viễn bên ngoài thì điềm đạm nhưng tận đáy lòng lại rất thiếu kiên nhẫn, vì thế cho dù một lần đánh dấu với Văn Kha còn lâu mới có thể đủ được, nhưng anh vẫn dần dần không muốn đưa ra yêu cầu gì, có những lúc dù gã có đang ở thành phố B đi chăng nữa, anh cũng thà rằng mình tự tiêm thuốc ức chế chịu đựng cho qua còn hơn.
Cùng với nói đó là nhu nhược, không bằng nói Văn Kha thực sự quá cẩn thận và nhạy cảm, thế nên ngay từ rất sớm đã nhận ra được bản chất của vấn đề——
Trác Viễn không muốn thỏa mãn anh, không muốn chính là không muốn, ngoại trừ ly hôn ra thì không có cách nào có thể giải quyết được triệt để mâu thuẫn này cả.
Hứa Gia Nhạc nói, một Omega khi đến kỳ phát tình, có thể hưởng thụ việc lên đỉnh từ trong quá trình đánh dấu giữa Alpha và Omega, bọn họ sẽ đạt được khoái cảm cực hạn vượt xa tất cả các giới tính khác.
Khi đó anh còn nửa tin nửa ngờ.
Bởi trong cuộc hôn nhân sáu năm trước đó, Văn Kha đã cực đau đớn và hận bản thân là một Omega, cứ phải sống trong thời kỳ phát tình dài dằng dặc và vô vọng.
Mãi đến tận lần này, anh mới biết rằng hoá ra mình đã sai rồi.
Mới đến ngày thứ ba của kỳ phát tình, Văn Kha đã không chịu nổi mà len lén bấm đốt ngón tay tính toán, vừa mới nghĩ đến chỉ còn lại hai, ba ngày, thậm chí còn cảm thấy có chút xíu rầu rĩ không vui.
Cuối cùng anh đã hiểu ra, hoá ra cùng Alpha yêu dấu của mình, đồng thời vượt qua kỳ phát tình là một điều hạnh phúc đến nhường nào.
...
...
Mấy ngày đó bầu trời thành phố B, liên tục trút xuống những cơn mưa to tầm tã, mây đen dày đặc bao phủ lấy thành phố này, che mờ đi ánh sáng.
Mà dục vọng của Omega lại ướt át như hơi nước cuối hè, trong căn phòng nho nhỏ không ngừng bốc lên.
Văn Kha trước đó đã nhiều lần nhấn mạnh, bản thân khi đến kỳ phát tình sẽ rất đáng ghét cũng là vì biết rõ chính mình sẽ đòi hỏi mãnh liệt đến thế nào.
Khi được tin tức tố rượu whisky cấp S vây quanh, anh hoàn toàn không có cách nào, kiềm chế bản tính của chính mình, bị hấp dẫn bởi việc dính vào người Hàn Giang Khuyết, cứ cách một lúc lại muốn động tình, sự tham lam giống động vật này dường như khiến bản thân anh cảm thấy xấu hổ.
Mà sức lực của Alpha cấp S quả thật dồi dào đến mức khó mà tin nổi, hắn tựa như chú sói con lặp đi lặp lại việc đánh dấu anh mà không có một chút mệt mỏi nào.
Khoang sinh sản yếu đuối và thiếu thốn của Văn Kha, lần đầu tiền cảm nhận được sự thoả mãn mà trước nay chưa từng có——
Ai mà có thể ngờ được đây, hoá ra Omega cấp E cùng Alpha cấp S trên giường lại hoà hợp đến thế, một bên tham lam thì đã có bên còn lại cứu vớt, trọng điểm có lẽ là đến từ sự chân thành trong tình yêu, mới khiến cho hạnh phúc giữa Alpha và Omega được chạm đến cực hạn như vậy.
Ban đầu khi Văn Kha ở trước mặt Hàn Giang Khuyết, còn có một xíu xiu tự tin vì mình là "người từng trải", luôn cảm thấy tốt xấu gì thì mình cũng là người có kinh nghiệm trong suốt bao năm qua.
Vì thế tuy rằng Văn Kha cũng thẹn thùng, nhưng vẫn xung phong nhận lấy những tư thế yêu cầu sự chủ động, kết quả mới cưỡi trên eo Hàn Giang Khuyết mất công mất sức một hồi đã mệt đến đứt hơi còn thở hồng hộc nữa, mà Hàn Giang Khuyết vẫn thản nhiên dựa vào đầu giường, chuyên tâm xoa nắn hai cánh mông của anh cũng không nói câu nào.
Sau đó anh hỏi: "Sướng không?"
Thì Hàn Giang Khuyết lại chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là thành thật lắc đầu.
"Không sướng." Hắn ngừng một lúc: "Em chậm quá."
Văn Kha đương nhiên là rất không phục, khuôn mặt đỏ lên, nói: "Tôi, tôi đã nhanh lắm rồi đấy, cái tư thế này đáng lẽ ra phải rất sướng chứ nhỉ... cậu không cảm thấy vậy sao?"
Hàng lông mày tựa mũi kiếm của Hàn Giang Khuyết khẽ giật một cái, nói: "Em nhấc mông lên đi."
Vì vậy Văn Kha đành phải ngoan ngoãn nhấc cái mông của mình lên, để rồi mấy phút sau đó——
Cả người anh nước mắt ngắn nước mắt dài, nằm nhoài trong lồng ngực Hàn Giang Khuyết, một câu đầy đủ cũng không nói ra được.
Hàn Giang Khuyết nâng khuôn mặt của anh lên rồi hôn xuống, cười một cái rồi mới nói: "Cái tư thế này phải ra vào như vậy mới thấy sướng, đúng không?"
Văn Kha nói không ra lời, cũng không có tinh thần can đảm tranh luận với Hàn Giang Khuyết.
Anh rốt cuộc cũng chậm rãi ý thức được, hoá ra kinh nghiệm không phải là điều quan trọng nhất đối với chuyện làm tình, năng khiếu và thể lực mới đúng ——
Văn Kha tội nghiệp nghĩ đến mười năm luyện cấp của mình, tuy rằng không sánh được với người khác, nhưng cũng tự cho rằng có thể ra dáng lão làng, mà lại không ngờ được mình lại bị Hàn Giang Khuyết một tay gà mờ mới từ thôn tân thủ loăng quăng đi ra làm cho thua liểng xiểng.
Văn Kha rất xấu hổ, nhưng mà qua một lát lại rất AQ (*) mà vui vẻ lên.
(*)= AQ chính truyện là truyện vừa duy nhất của Lỗ Tấn được đăng tải lần đầu trên "Thần báo phó san" ở Bắc Kinh trong khoảng thời gian từ 4 tháng 12 năm 1921 đến 12 tháng 2 năm 1922. Sau đó truyện được in trong tuyển tập truyện ngắn "Gào thét" năm 1923 và là truyện dài nhất trong tuyển tập này. Tác phẩm này thường được coi là một kiệt tác của Văn học Trung Quốc hiện đại; nó cũng được coi là tác phẩm đầu tiên viết bằng bạch thoại văn sau phong trào Ngũ Tứ (1919) tại Trung Quốc.
"Phép thắng lợi tinh thần" được dùng trong câu chuyện này, là một sự tự an ủi, tự huyễn hoặc, tự thôi miên bản thân để giúp mình dễ dàng chấp nhận, bỏ qua cái thất bại để có thể mỉm cười sống tiếp.
Ai bảo Hàn Giang Khuyết trời sinh đã là cao thủ còn là của anh cơ, Alpha của anh giỏi giang như thế, ra ra vào vào chính anh cũng còn không lại.
Thời điểm Hàn Giang Khuyết hưng phấn thực sự rất lôi cuốn, đôi mắt sâu thẳm như loài sói sẽ không kiềm lòng được mà thả lỏng, lông mi thật dài run rẩy, khoé miệng vô ý thức mà giương lên, giống hệt như một con mãnh thú dưới ánh trăng, mỉm cười ngốc nghếch với anh.
Nghĩ tới thân thể đến kỳ phát tình của bản thân, có thể khiến Hàn Giang Khuyết lộ ra vẻ mặt thoả mãn đến vậy, Văn Kha liền cảm thấy trong lòng mình dâng lên một cơn tê dại.
Anh ý thức được, kỳ phát tình của mình hoá ra là lâu dài, chứ không phải là dài đằng đẵng.
Bởi vì lâu dài nên mới đầy ý nghĩa, tựa như thời gian được một đôi bàn tay dịu dàng từ từ kéo dài rồi lại kéo dài thêm nữa, mới có thể khiến cho hình ảnh Alpha đẹp đẽ phản chiếu trong đồng tử kia, vĩnh viễn khắc ghi trong đầu mình.
...
...
Lúc mới bắt đầu hai người họ chỉ ở trên giường, sau đó mới dần dần bung xoã mà lăn tới trên ghế sopha, trên thảm trải sàn.
Bọn họ bao bọc quanh thân mình một tấm chăn thật dày, để trần thân thể mà hôn nhau, sau đó là ân ái trong tiếng mưa rào đứt quãng, sau khi xong việc vẫn cứ dính chặt lấy nhau thầm thì to nhỏ những lời bên gối.
Khi cùng nhau xem TV, Hàn Giang Khuyết sẽ mở lớn đôi chân dài của mình ra, để Văn Kha nằm yên trong vị trí giữa hai chân hắn, sự khác biệt từ hình thể khiến anh có thể thoải mái co lại trong lồng ngực của Alpha.
Văn Kha thích ăn hoa quả sấy khô và sữa chua vị hoa quả, vì thế Hàn Giang Khuyết sẽ rất nghiêm túc mà bóc vỏ của từng hạt dẻ cười, đập vỡ vỏ của từng quả óc chó để cho anh ăn, còn múc lên từng thìa từng thìa sữa chua một để đút cho anh nữa.
Omega đến kỳ phát tình thường rất hay đói bụng, bữa ăn chính xong rồi còn muốn ăn đồ ăn vặt và bữa ăn khuya, làm xong là muốn ăn, ăn xong được một lúc lại thủ thỉ muốn làm.
Tưởng tượng thì là như này, thật ra Alpha và Omega sẽ giống hệt như những loài động vật trong tự nhiên, sau khi giao phối con cái sẽ nằm ở trong hang, đợi con đực phối ngẫu mang con mồi đã đi săn được về để bổ sung dinh dưỡng.
Rõ ràng là con người, nhưng lại ẩn giấu bản năng giống động vật, nếu nghĩ một cách tỉ mỉ còn đặc biệt cảm thấy ngọt ngào.
Alpha cao lớn kia, rõ ràng muốn làm một Alpha tốt chuẩn mực như sách giáo khoa, thế nhưng dù sao trong quá trình thực tế cũng sẽ phát sinh một vài biến tấu nho nhỏ.
Văn Kha phát hiện, lúc mới đầu là anh còn đang sung sướng ngả ngớn trong lồng ngực người kia, được Hàn Giang Khuyết đút cho ăn hoa quả, thế nhưng không biết từ lúc nào, lại đổi thành mình sẽ đút ngược lại cho Hàn Giang Khuyết ăn từng miếng từng miếng, qua mấy lần như thế ngược lại còn khiến anh bị hấp dẫn.
Văn Kha sau đó đã đặc biệt để ý xem, sao câu chuyện lại thành ra như vậy.
Hoá ra Hàn Giang Khuyết vốn rõ ràng là đang đút dưa hấu cho anh ăn, thế nhưng cứ đút cứ đút như thế, bàn tay không biết từ lúc nào đã đặt lên cái mông của Văn Kha, lực chú ý tự nhiên cũng đặt hết ở chỗ đó.
Có lúc anh mải xem TV cũng sẽ không chú ý đến chuyện này, mãi mà không ăn được gì liền tiện tay cầm cái đĩa lên, sau đó rất tự nhiên mà đút ngược lại cho Hàn Giang Khuyết.
Sau khi phá được án, Văn Kha cảm thấy cực kỳ dở khóc dở cười, mà chuyện tương tự còn xảy ra lúc đi ngủ.
Bình thường lúc sắp đi ngủ, Alpha cao lớn còn cực kỳ chín chắn mà ôm anh vào trong lòng, thế nhưng kết quả sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, Văn Kha sẽ thấy vai mình nặng trịch, vừa mở mắt ra, quả nhiên là đã thấy người kia lại vùi mặt thật sâu vào hõm vai anh, bàn tay cũng mò mẫm vào trong quần của Văn Kha, sờ mông anh rồi.
Điều này chắc hẳn là khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế đây mà.
Hàn Giang Khuyết có thể đã đọc thuộc lòng cuốn sổ tay 《Làm thế nào để trở thành một Alpha chín chắn chu đáo》, còn có thể nghiêm túc ghi lại từng mục cần chú ý nên làm thế nào để chăm sóc thật tốt cho bạn đời của mình.
Thế nhưng khi thật sự thực hành, con người hắn vốn là lẫn lộn giữa một người đàn ông và một cậu bé con, sự tò mò thỉnh thoảng sẽ quấy nhiễu suy tư của hắn, mới dẫn đến việc Hàn Giang Khuyết một mặt thì rất chăm sóc cho Văn Kha, nhưng mặt khác lại bị cơ thể anh hấp dẫn đến thất thần, vừa lơ đãng thì đã biến ngay thành Hàn công chúa cần được yêu thương chăm sóc rồi.
Văn Kha trong sự bất đắc dĩ còn thấy cả buồn cười——
Hàn Giang Khuyết ngây ngô lỗ mãng, rồi lại vô cùng nghiêm túc, thật sự so với bất kỳ Alpha nào cũng đều đáng yêu hơn.
...
Sau hai ngày Văn Kha phát tình, cơn bão được đặt tên là "Hayona" lại đột nhiên chuyển hướng lật cánh, đổ bộ vào thành phố B.
Vốn cơn bão cũng không quá mạnh, không tính là cấp cao gì, thế nhưng sau mấy ngày mưa sa gió giật, cả khu vực Thế Gia lại bị mất điện toàn bộ.
Mấy ngày nay đều là Hàn Giang Khuyết, đặt đồ ăn đã được chuẩn bị kỹ càng, vừa dinh dưỡng lại vừa phong phú từ một nhà hàng quen, một ngày ba bữa đưa đến, bởi vì trời cứ mưa suốt nên còn bo thêm tiền cho nhân viên giao đồ ăn.
Thế nhưng vừa mới mất điện, cơn mưa so với lúc trước còn lớn hơn, muốn có người trong bóng tối mò mẫm lên tận tầng ba mươi chín, thực sự là cảm thấy rất ngại, nhưng cũng rất xui xẻo là đúng hôm nay hoa quả cùng đồ ăn vặt trong tủ lạnh đều gần hết rồi, món chính cũng đã bị ăn hết sạch sành sanh.
Hai người nằm trong ổ chăn nói chuyện, thời gian ngược lại cũng trôi qua rất nhanh, thế nhưng khi nằm đến chạng vạng là thời gian của bữa tối mà vẫn chưa có điện.
"Em đói rồi đúng không." Hàn Giang Khuyết quay đầu qua, vuốt tóc Văn Kha, hỏi.
"Không đói." Anh lắc đầu một cái.
Nhưng mà vừa mới lắc đầu, cái bụng trước tiên lại không tự chủ được mà kêu lên ùng ục ùng ục, anh không thể làm gì khác hơn là xấu hổ rũ mắt xuống không nói năng gì nữa.
Hàn Giang Khuyết không nhịn được cười, nói: "Để tôi xuống dưới tầng xem thế nào."
Hắn dứt lời, liền đứng dậy mò mẫm tìm quần áo của mình trong bóng tối, sau đó còn dặn dò: "Tôi sẽ xuống dưới tầng, qua chỗ quản lý lấy hai thùng mỳ ăn liền rồi lên luôn."
Chỗ khu quản lý ở tầng một của Thế Gia, quanh năm thường bày mấy thùng mỳ cùng nước uống hoặc đồ dự phòng gì đó, để hộ gia đình nào nửa đêm có đói bụng cũng có thể vác thẳng lên nhà, chỉ cần ghi lại vào sổ ghi chép là được.
Cơ thể Văn Kha vẫn đang để trần ngồi dậy, anh có chút không nỡ để Hàn Giang Khuyết đi như thế, bèn nói nhỏ: "Thế vất vả lắm, phải xuống đến ba mươi mấy tầng lận... Nếu không hay là chờ thêm một lúc đi."
Hàn Giang Khuyết lúc này đã mặc xong quần áo, sau khi nghe thấy anh nói vậy bèn lò dò trong bóng tối, đè Văn Kha xuống giường hôn một cái cực kêu, giọng điệu mang theo ý cười, nói: "Chú hươu cao cổ của tôi đói bụng rồi, nhất định phải đút mới được."
Nghe thấy người kia gọi mình là "chú hươu cao cổ của tôi", Văn Kha liền cười không ngừng lại được, biệt danh kỳ quái này lại khiến anh cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Không biết là tại sao, khi ở cùng với Hàn Giang Khuyết, hai người họ dường như đều trở thành những bạn nhỏ, trẻ con đến đáng sợ.
Văn Kha vòng tay qua cổ người kia, rất dính người, rất bịn rịn không muốn xa hắn mà hôn một lúc mới chịu thả Alpha của mình ra, để hắn đi.
...
...
Ngày mưa bão, bên ngoài gió giật mưa to, cửa sổ đều bị đập vào phát ra những âm thanh đùng đùng vang vọng.
Một mình Văn Kha nằm ở trên giường, chỉ là nằm được mấy phút liền cảm thấy trong lòng trống rỗng, nếu như phân tích cẩn thận thì đây dĩ nhiên là cảm giác cô đơn.
Con người thật sự là động vật kỳ quái.
Trước đây chỉ có một mình cả ngày lẫn đêm trong căn nhà chỉ có bản thân, thì dần dần cũng thành thói quen;
Nhưng một người trong kỳ phát tình, cùng lắm là mất ba, bốn ngày dính chặt lấy Hàn Giang Khuyết thì bỗng nhiên lại trở nên vô cùng yếu mềm, dù cho chỉ là chia lìa mấy phút, da thịt cũng bởi vì không thể được dính vào hắn như trước mà cảm thấy cô quạnh.
Anh lại nằm thêm một lúc, rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa mà ngồi thẳng người dậy, không mặc quần áo, mà kéo tấm chăn dày kia khoác lên người mình, cả người là một đống lùm xùm đi tới phòng khách——
Văn Kha mở hé cửa chính ra một khe nhỏ, tiếng gió gào thét bên ngoài cách lớp cửa sổ nhất thời truyền vào, bên ngoài cửa chỗ khu vực thang máy không có đến một tia sáng, bóng tối dày đặc giống như là muốn nuốt chửng người vào trong đó vậy.
Văn Kha không biết tại sao lại cảm thấy có hơi sợ sệt.
Thời gian trôi qua rất chậm rất chậm, từng giây từng phút, đều là một loại dày vò dài dằng dặc.
Văn Kha nghiêng cổ qua, trong cơn gió lạnh ôm lấy tấm chăn ngồi ngay ở cửa, như con thú nhỏ bé đang trông coi hang ổ đợi Alpha của mình kiếm thức ăn trở về vậy.
Anh có cảm giác như mình đã đợi rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi chân vì ngồi lâu quá mà có hơi tê rần, đúng lúc này rốt cuộc mới nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ chỗ cầu thang gấp gáp truyền đến.
Văn Kha đột nhiên đứng dậy, trong bóng tối cũng không nhìn thấy rõ cái gì, chỉ cảm thấy có một bóng người cao lớn đang chạy về hướng mình, anh cũng vọt tới theo bản năng, nhào vào trong lồng ngực Hàn Giang Khuyết.
Trong nháy mắt đó, chỉ cảm thấy Hàn Giang Khuyết cả người đều ướt sũng mang theo một luồng hơi lạnh, thân thể không tự chủ được khẽ run lên.
Văn Kha sợ hết hồn, anh không để ý tới chính mình, mà cuống quít tung chăn ra để quấn lấy thân thể ướt lạnh của Hàn Giang Khuyết, cứ như vậy cùng với thân thể ấm áp của anh dính sát vào nhau.
"Hàn Giang Khuyết, cậu không sao chứ?"
Văn Kha có hơi sốt ruột, nhón chân lên vuốt ve khuôn mặt của hắn, hỏi: "Có bị thương ở đâu không? Sao cậu lại bị ướt thành ra thế này."
"Tôi không sao đâu."
Tiếng nói của Hàn Giang Khuyết cũng bởi vì lạnh mà hơi run run, thế nhưng rất nhanh liền đáp lại: "Mỳ ăn liền dưới tầng của chúng ta đều bị tranh hết rồi, cho nên tôi cứ chạy một mạch đến tận toà F mới lấy được thùng cuối cùng, thực sự là không còn gì thừa nữa, mà cũng không có chuyện gì cả, để tôi đi nấu mỳ em ăn tạm một đêm."
Không khí ẩm ướt lạnh lẽo cũng rất nhanh truyền đến trên người Văn Kha, hai người họ đều run lên trong tấm chăn của mình, hốc mắt Văn Kha còn hơi đỏ.
Toà nhà bọn họ đang sống là toà B, cách toà F kia những ba toà nhà lớn——
Mà giữa ba toà nhà lớn này, còn có ba vườn hoa nhỏ, muốn đi quanh cũng phải đến bảy, tám trăm mét.
Mưa thì lớn như thế, mà gió bão gào thét đến mức thuỷ tinh cũng muốn vỡ nát, thế nhưng cái tên Alpha ngốc nghếch trong lòng anh này, lại đội mưa đội gió chạy xa như vậy chỉ để cướp về cho anh một thùng mỳ ăn liền.