Ái Tình Chưa Dứt - Trang 3
Chương 104: Đừng lãng phí những tin tức có giá trị trên người mình
Đối với Văn Kha mà nói, hoạt động ở Đại học B cực kỳ quan trọng. LITE là công ty nhỏ trong ngành, cho dù có là bên đồng tổ chứ với Lam Vũ nhưng vẫn chưa có ai biết đến tiếng tăm của bọn họ.
Vì vậy đối với ứng dụng Love is the end này, mức độ công khai chính là tất cả.
Khoảng thời gian đó, trong đầu Văn Kha đều là công khai, công khai, công khai.
Làm việc với truyền thông thế nào là phần khó khăn nhất trên con đường đó, tài nguyên của một công ty mới khởi nghiệp trên phương diện này dường như là đều thiếu thốn đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, không có mạng lưới thông tin, không có người quen biết cũng không có kinh nghiệm, toàn bộ đều là vì gắng hết sức mình.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này bởi vì giữa Hàn Giang Khuyết và Phó Tiểu Vũ xảy ra những mâu thuẫn bất đồng, cho nên cậu gần như không tham gia vào các công việc liên quan đến Love is the end.
Văn Kha biết tâm trạng của cậu không tốt, mặt khác mối quan hệ giữa hai người cũng vì chuyện loạn xì ngầu này mà trở nên gượng gạo, vì thế anh vẫn luôn rất ngại tìm đến Phó Tiểu Vũ nhờ hỗ trợ.
Bởi vậy trên thực tế, đây là lần đầu tiên Văn Kha tự lập một bản kế hoạch cụ thể chi tiết về phương diện quảng cáo mở rộng thị trường như thế này——
Điều tốt nhất khi tổ chức hoạt động tại một trường Đại học chính là, nơi đó tự nhiên đã mang một tầng hàm nghĩa văn hóa giáo dục, tính thương mại cũng không quá nặng nề, cho nên điều truyền thông quan tâm lo lắng cũng bớt đi được một chút.
Hơn nữa mấy năm qua, Chính phủ vì tỷ suất sinh đẻ nên rất ủng hộ những hoạt động hữu nghị giữa các trường Đại học, vì thế ít nhất về phương diện tuyên truyền này, bọn họ đã lựa chọn rất chính xác.
Lớp trưởng Phạm Vũ cũng đã giới thiệu cho Văn Kha thầy Hà của phòng tổ chức là người chuyên phụ trách các hoạt động ở Đại học B, thế nhưng thật ra ban đầu thầy Hà cũng không có hứng thú quá lớn với chuyện này, mãi đến tận khi Văn Kha nhắc đến ứng dụng của mình được phát triển dựa trên những nghiên cứu khoa học của đại học M, hơn nữa ngày lễ tình nhân cũng sắp tới gần, cuối cùng mới thuyết phục thành công Đại học B đồng ý tham gia tổ chức chương trình lần này.
Sau khi ban tổ chức được thành lập, việc liên lạc với bên truyền thông báo chí cũng có khí thế hơn một chút.
Mặc dù Văn Kha là ông chủ, nhưng công ty quy mô còn nhỏ cho nên tất cả mọi việc anh đều phải theo sát.
Anh biết rõ, việc chuẩn bị hoạt động của Love is the end chỉ cần có thể dấy lên làn sóng tò mò thì đã có thể dựa vào mức độ thảo luận của những người trẻ tuổi trong phạm vi lớn, tạo tiền đề cho sau này khi App chính thức được đưa ra thị trường thì đã có được lượng người theo dõi quan tâm đầu tiên rồi.
Ban ngày, Văn Kha vẫn cứ duy trì bình tĩnh và tự kiềm chế cao độ, mỗi ngày anh đều đúng giờ rời khỏi giường sau đó đến LITE làm việc, đến buổi chiều cũng thường xuyên ra ngoài mở rộng các mối quan hệ với bên truyền thông báo chí, đối với một Omega đang mang thai ở giai đoạn giữa mà nói, năng lực làm việc như thế này thực sự hiếm thấy.
Nhưng mà thật ra Văn Kha cũng tự biết được rằng, bất kể bản thân có cố gắng xoay vần theo thế giới bên ngoài đến thế nào thì nội tâm vẫn cứ là bị giằng xé mãnh liệt.
Thế giới tình cảm của anh, bởi vì thiếu đi Hàn Giang Khuyết mà trở nên hoang vu cùng cô độc.
Một buổi tối trước khi diễn ra hoạt động ở Đại học B, Văn Kha do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Phó Tiểu Vũ một lần.
Qua một đoạn thời gian lâu như vậy rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Văn Kha nhìn thấy nhà của Phó Tiểu Vũ, đó là một tòa biệt thự liền kề nằm ở phía Bắc với phong cách Bắc Âu trong khu nhà giàu nổi tiếng ở Bắc Thành.
Khi cậu đi ra mở cửa, lúc nhìn thấy Văn Kha rõ ràng là có hơi bất ngờ.
Omega từ trước đến nay vẫn luôn giỏi giang khéo léo, lúc này lại chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng len trắng tinh, sắc mặt rất nhợt nhạt có vẻ ốm yếu của bệnh tật. Cậu không giống như lúc thường dùng nước hoa át đi mùi tin tức tố, bởi vậy mùi hương trên người Phó Tiểu Vũ ngọt đến lạ thường.
So với vẻ ngoài xa hoa của bên ngoài biệt thự, bên trong lại được trang trí cực kỳ đơn giản còn có phần hơi trống trải, sử dụng hai gam màu lạnh là đen và trắng làm chủ đạo.
Thậm chí có một mặt tường trong phòng khách đều được dùng để làm việc, trên bề mặt chi chít những tờ giấy dán về lịch trình, những mẹo nhỏ còn có tấm bảng trắng ở bên cạnh để tiện tay ghi lại những điều cần ghi nhớ.
Văn Kha vừa đi vào đã không nhịn được mà nghĩ rằng, nơi này cùng căn hộ của anh và Hàn Giang Khuyết ở Thế Gia, khắp mọi ngõ ngách đều là những tấm thảm lông xù còn có đủ đồ trang trí với màu sắc kỳ lạ, thật sự là khác nhau một trời một vực.
"Tiểu Vũ, cậu ốm à?" Văn Kha có hơi lo lắng lên tiếng hỏi.
"Không."
Phó Tiểu Vũ rót một cốc nước chanh rồi đưa đến cho Văn Kha, sau đó uể oải hít mũi một cái, nói: "Tôi có hơi đau họng, sao thế, có chuyện gì à?"
Thực ra cậu không có hứng thú nói chuyện lắm, mấy ngày này giống như nhà dột còn gặp mưa, sau khi mối quan hệ với Hàn Giang Khuyết rạn nứt, đột nhiên thất nghiệp còn bị cảm vặt, hơn nữa kỳ phát tình của cậu hai ngày nữa cũng sắp tới rồi, tất cả mọi chuyện xui xẻo cứ như ồ ạt rủ nhau ghé thăm Phó Tiểu Vũ một lượt vậy.
Mấy năm nay kỳ phát tình của cậu lần sau lại ghê gớm hơn lần trước, Omega cấp A là những người có điều kiện mang thai tốt nhất, cho nên cũng phải chịu đựng thời kỳ phát tình mãnh liệt nhất.
Đấng tạo hóa ban cho bọn họ tin tức tố ngọt ngào nhất, là vì muốn bọn họ cam tâm tình nguyện vì xã hội loài người sinh ra những thế hệ sau kiệt xuất, bất kỳ một Omega cấp A trưởng thành nào có hành vi chống lại kỳ phát tình đều là vì đang đấu tranh với bản tính của mình.
Trong tủ lạnh của Phó Tiểu Vũ chất đầy loại thuốc ức chế tốt nhất, mấy năm trước từ liều lượng một mũi tiêm một ngày nay đã trở thành ba mũi một ngày, mà cho dù như thế, cậu vẫn cứ không kiềm chế được tâm trạng nóng nảy không yên của bản thân.
"Có."
Văn Kha suy nghĩ một chút, từ trong chiếc cặp của mình lấy ra một tập tài liệu đưa cho Phó Tiểu Vũ: "Ngày mai sẽ diễn ra một hoạt động của Love is the end giữa LITE và Đại học B, tôi, tôi đã nghĩ rất lâu, vẫn rất muốn đưa cho cậu xem qua một chút những sắp xếp trong bản kế hoạch này."
"Tôi vẫn còn là cổ đông của LITE à?"
Khóe miệng của Phó Tiểu Vũ khẽ nhếch lên, nụ cười của cậu có hơi mỉa mai: "Tôi cứ tưởng là công việc này cũng phải mất đi giống như với bên IM cơ đấy."
"... Không thể nào."
Văn Kha khẽ nói: "Tiểu Vũ, trước nay tôi chưa từng nghĩ đến Love is the end có thể đạt được thành tựu như hiện tại, không có cậu tôi đã chẳng thể nào làm được chuyện đó. Thật ra bây giờ tôi không biết cậu nhìn nhận tôi ra sao, nhưng bản thân tôi đối với cậu không có lòng thù địch..."
"Văn Kha, anh vừa xuất hiện thì đã là người chiến thắng rồi."
Phó Tiểu Vũ nhíu mày lại một cái, cậu không che giấu nổi những buồn bực của bản thân, cộc cằn cắt ngang lời nói của Văn Kha: "Thế thì anh cần gì phải thù hằn tôi?"
Anh không khỏi giật mình, lời nói này tuy thẳng thắn nhưng rõ ràng lại sắc bén kỳ lạ.
Phó Tiểu Vũ lúc thường thủy chung đều rất bình tĩnh, chuyên nghiệp, đã lâu như vậy rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên cậu ở trước mặt anh thể hiện ra cảm xúc cá nhân thế này.
"Lúc lên Đại học là tôi đã thích Hàn Giang Khuyết rồi, đến năm thứ hai tôi đã tỏ tình với cậu ấy nhưng tên đó lại thẳng thắn từ chối, đó là lần đầu tiên tôi tỏ tình với người khác, cảm giác khi ấy thật sự rất mất mặt, nhưng dần dần sau đó cậu ấy cũng chẳng để ở trong lòng, còn tôi sẽ giả bộ như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Chúng tôi vẫn là những người bạn thân nhất, tôi cũng luôn đi theo bên cạnh cậu ấy, cùng Hàn Giang Khuyết đồng thời sáng lập ra IM. Những năm này, chúng tôi rốt cuộc cũng không đề cập đến chuyện tình cảm, thế nhưng có lúc quan hệ gần gũi đến vậy, lại khiến tôi không nhịn được mà cảm thấy rằng có lẽ qua mấy năm nữa, tôi vẫn có thể hy vọng. Thế nhưng, anh lại trở về, Văn Kha ạ."
Phó Tiểu Vũ nắm chặt tập tài liệu, trong đêm tối chăm chú nhìn vào Văn Kha.
Trong thoáng chốc đó, cậu không kiềm chế nổi mà nhớ lại buổi tối sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi của mình, trong sàn nhảy cuồng nhiệt hôm đó, Văn Kha ở trước mặt anh tàn nhẫn ôm chặt lấy Hàn Giang Khuyết trong lồng ngực mình, tuyên bố chủ quyền tuyệt đối.
Phó Tiểu Vũ đứng trong sàn nhảy như chết lặng, có một thoáng như thế cậu thậm chí không biết nên phản ứng ra sao.
Không phải là không thể sớm từ bỏ đoạn tình cảm nhạt nhòa kia, chỉ là thất bại ấy trước sau cũng không có cách nào tiêu tan được.
Thứ tình cảm mơ hồ ngang qua cuộc đời cậu từ thời thanh xuân cho đến hiện tại, vào tối hôm ấy như một lòng bàn tay dứt khoát gom góp bao nhiêu tự mình hoài nghi, rốt cuộc cũng nặng nề tát vào khuôn mặt cậu một cái.
Văn Kha đã đánh bại Phó Tiểu Vũ dễ như ăn cháo vậy đấy.
Có lẽ thậm chí không thể nói là đánh bại, mà chẳng qua là khi đi ngang qua, lại như không có chuyện gì xảy ra để rồi nghiền nát cậu.
Phó Tiểu Vũ hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng gằn từng chữ, nói: "Sự trở về của anh, Văn Kha ạ, đã khiến cho tất cả đều kết thúc. Quả thật, anh không phải là kiểu Omega bỏ đi như trong tưởng tượng của tôi, anh rất thông minh, rất cố gắng, từ góc độ cá nhân mà nói tôi thật sự không ghét con người anh. Nhưng điều mà tôi chán ghét—— thật ra lại là sự tồn tại của anh.
Thế giới của Hàn Giang Khuyết nhỏ bé lắm, vậy mà một mình anh lại chiếm hữu toàn bộ, cậu ấy chẳng còn cần bạn bè gì nữa, cũng chẳng cần đến tiền tài sự nghiệp, thậm chí còn không cần đến cả sở thích. Bất kể anh có muốn hay là không muốn, sự tồn tại của anh đều thay đổi phương hướng cuộc sống của những người xung quanh mình. Cho nên, dĩ nhiên không phải là anh có ý thù địch với tôi mà phải là tôi có ý đó với anh mới đúng."
"Tôi..."
Những lời nói của Phó Tiểu Vũ giống như đột nhiên xé rách một lớp giấy trên cửa sổ, Văn Kha cảm thấy mất mát theo bản năng, nhưng đồng thời lại cũng không nhịn được, trong giây phút tiếp theo cảm giác như trút được gánh nặng.
Anh đương nhiên có thể cảm nhận được khoảng cách từ trước đến nay giữa mình và Phó Tiểu Vũ, bất kể những câu nói kia có khó nghe khó ngấm đến thế nào, nhưng có thể nói ra được như vậy, đối với mối quan hệ của hai người mà nói, trái lại càng giống như có một bước phát triển hơn.
"Tiểu Vũ, cậu sai rồi."
Vẻ mặt của Văn Kha rất nghiêm túc, nhỏ nhẹ nói: "Hàn Giang Khuyết cần cậu. Chuyện này tôi nhất định phải thay cậu ấy nói cho cậu hay—— đúng, thế giới của cậu ấy rất nhỏ, cho nên bạn bè cũng rất ít mà dù như thế nào cậu cũng là người quan trọng nhất trong số đó.
Cậu ấy sẽ vì chuyện cãi nhau với cậu buồn bã rất lâu, sẽ lo lắng khi cậu uống say, sẽ nghĩ rằng cần phải bảo vệ cậu, tất cả những tình cảm đó đều là thật. Ngay cả tôi, bất kể cậu có tin hay là không, tôi chưa từng nghĩ đến muốn can thiệp vào tình bạn của hai người—— cũng giống như không có người nào có thể chen chân vào tình yêu của tôi và cậu ấy được vậy, thật ra cũng chẳng có ai có thể chen chân vào tình bạn của hai người, cả tôi cũng không thể."
"Thật ra tôi cũng biết làm bạn bè với cậu, đại khái có lẽ là chuyện không thể."
Văn Kha khẽ thở dài, ngừng lại một lát rồi lại không nhịn được tiếp tục nói: "Nhưng mà tôi hy vọng cậu... Cậu có thể cảm nhận được thành ý của tôi. Tôi thích được làm việc chung với cậu, Tiểu Vũ ạ, mà không chỉ là thích thôi đâu, đó còn là ngưỡng mộ cậu, bội phục cậu, cậu nói tôi là người chiến thắng nhưng trên thương trường, rõ ràng cậu mới luôn là người tôi phải ngước lên để nhìn."
"..."
Phó Tiểu Vũ im lặng nhìn về phía Văn Kha, đôi môi hơi động đậy một chút, rốt cuộc mới hỏi rất khẽ: "Vậy à?"
Văn Kha chỉ chỉ vào tập tài liệu Phó Tiểu Vũ đang kẹp trong tay, có hơi khó chịu cúi đầu xuống nói: "Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn nghĩ, thật ra trước đây cậu đã giúp đỡ tôi, chỉ bảo cho tôi như thế có phải là vì mối quan hệ với Hàn Giang Khuyết hay không... Dù sao cậu cũng coi như là làm việc cho cậu ấy, cho nên lúc phải lên kế hoạch cho toàn bộ hoạt động lần này, tôi rất ngại tìm đến cậu, mãi đến tận khi làm được kha khá rồi mới nghĩ rằng vẫn nên để cậu xem qua một chút, trong này có rất nhiều ý tưởng thật ra đều là do cậu trước đó đã chỉ dạy cho tôi."
Phó Tiểu Vũ đứng nguyên tại chỗ yên lặng một lúc rất lâu, dường như đang âm thầm suy tư điều gì đó, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không thể kiềm nổi, cậu cúi đầu xuống mở tập tài liệu kia ra nhanh chóng liếc qua.
"Anh định làm thế nào để kết nối được với bên truyền thông?"
Vừa nhìn thấy những nội dung bên trong bản kế hoạch, Phó Tiểu Vũ rất nhanh đã bước vào trạng thái công việc, nghiêm túc hỏi.
"Tôi và hai đồng nghiệp trong phòng thị trường lập thành một nhóm nhỏ, chia các bên truyền thông trực tuyến vào một bảng, truyền thông truyền thống vào một bảng trên Excel. Sau đó cứ như thế, đến nói chuyện với từng đơn vị một."
"Truyền thông trực tuyến có thể dựa vào việc đập tiền, nhưng bên truyền thông truyền thống lại không dễ nói chuyện vậy đâu." Phó Tiểu Vũ nhạy bén nói.
"Đúng vậy, thế nhưng bản thân ứng dụng ghép đôi không dựa vào tin tức tố đã mang tính chủ đề rồi, hơn nữa ngày lễ tình nhân cũng sắp đến còn có thể tranh thụ chút nhiệt độ, vậy nên ngày mai sẽ có phóng viên của ba tòa soạn báo và hai đài truyền hình đến tham dự."
"Cũng ok đấy." Phó Tiểu Vũ lại hỏi: "Tài nguyên bên các trường Đại học có được sử dụng không?"
"Được," Văn Kha giống như là một sinh viên ưu tú đã chuẩn bị xong xuôi hết cả, rất nhanh đã đáp lại: "Diễn đàn của các trường và cả ứng dụng của trường mà các sinh viên đang sử dụng, chúng ta đều có thể đăng quảng cáo lên đó."
Có thể nói, chỉ cần là con đường có thể dùng tới, Văn Kha đều đã tận dụng cả rồi.
Anh đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, mới mạnh mẽ dệt ra một mạng lưới truyền thông quảng bá chặt chẽ như thế này.
Ngay cả Phó Tiểu nghe thấy thế cũng không khỏi kinh ngạc nhíu mày lại, sau đó rốt cuộc cũng hiếm thấy gật đầu một cái, cậu đóng tập tài liệu vào đưa trả cho Văn Kha, nói rất đơn giản: "Anh làm rất tốt, lúc trước tôi vẫn luôn nói là tạo đề tài cho app xã giao vô cùng quan trọng, thậm chí so với việc mua lượng người download sử dụng còn quan trọng hơn nhiều, bây giờ anh đều đã làm được rồi, đổi lại là tôi cũng không thể làm tốt hơn được như thế."
Văn Kha nhận được sự khẳng định của Phó Tiểu Vũ, vẻ mặt không khỏi trở nên sáng sủa hơn, anh nghiêm túc nói: "Tiểu Vũ, tôi thật sự muốn chứng minh với cậu, tôi có thể làm một đối tác xứng đáng, cho dù cậu có phải chịu áp lực từ tình nghĩa với Hàn Giang Khuyết hay không, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác với nhau—— điều nay cũng là mục đích hôm nay đến đây của tôi, hy vọng cậu có thể cân nhắc một chút."
Anh vừa nói vừa nhận lấy tập tài liệu, sau đó đứng lên chỉnh lại áo khoác của mình, trước khi rời đi, rốt cuộc lại không nhịn được nhìn về phía Phó Tiểu Vũ, nói một cách đầy chân thành: "Ngày mai... Nếu như cậu thấy được thì có thể đến Đại học B tham gia một chút, được không?"
Phó Tiểu Vũ không tỏ rõ ý kiến, thế nhưng lúc tiễn Văn Kha đến sảnh trước, cậu bỗng nhiên lại nói nhỏ: "Văn Kha, lúc báo chí viết bản thảo có một điểm nhấn rất quan trọng, anh có thể tự mình cung cấp cho bọn họ chi tiết để nhấn mạnh đó——"
"Đó là gì vậy?" Văn Kha chưa nghĩ ra được bèn hỏi lại.
"Anh là một Omega đang mang thai, còn là một Omega đã trải qua rất nhiều khó khăn từ chuyện ly hôn." Phó Tiểu Vũ bình tĩnh nói: "Một người như vậy không chỉ thành công gây dựng sự nghiệp, còn lựa chọn muốn dùng một cách thức rất khác để giúp mọi người tìm được con đường tình yêu, bản thân chuyện này đã rất hấp dẫn đôi mắt của người khác rồi, đừng lãng phí những tin tức có giá trị trên người mình."
"Văn Kha, anh cần phải giữ tinh thần phấn chấn, phải thoạt nhìn cực kỳ thành công, phải biết lợi dụng ưu thế từ giới tính của mình, phải ưỡn cao cái bụng bầu lên để bản thân trở thành một điểm sáng cho chính thương hiệu này—— đưa bút cho bọn họ, cho bọn họ một câu chuyện để viết. Khiến bọn họ thích anh, khiến bọn họ nhất định phải phải thích sản phẩm này, anh đã hiểu chưa?"
Văn Kha nhìn vào Phó Tiểu Vũ, hô hấp của anh không sao tuần hoàn được còn ngưng lại trong thoáng chốc.
Trong nháy mắt đó, anh lại chợt nhớ đến những kiến trúc ở khu Bắc Thành kia, khu văn phòng công cộng ở tòa tháp đôi, khách sạn AI, câu lạc bộ LM, thoạt nhìn như là các kiểu kiến trúc cùng hình thức kinh doanh tách rời không liên quan, thế nhưng lại là một thể thống nhất hoàn hảo mở ra con đường tiên phong cho giá trị quan của thời đại mới.
You Only Live Once.
Cậu không phải chỉ đang gây dựng nền móng mà thôi, cậu là đang hướng mọi người đến một giá trị quan tiến bộ hơn, dùng một kiểu lý tưởng hóa khái niệm về cuộc sống, chinh phục mảnh đất này.
Có thể được làm việc chung với một thiên tài như vậy, thực ra lại là một niềm vinh hạnh.
Văn Kha đã nghĩ như thế, xuất phát từ chính nội tâm của mình.
"Ngày mai tôi sẽ cố gắng tham gia hết sức mình."
Trước khi chia tay, cuối cùng Phó Tiểu Vũ đã nói với Văn Kha như vậy.
Vì vậy đối với ứng dụng Love is the end này, mức độ công khai chính là tất cả.
Khoảng thời gian đó, trong đầu Văn Kha đều là công khai, công khai, công khai.
Làm việc với truyền thông thế nào là phần khó khăn nhất trên con đường đó, tài nguyên của một công ty mới khởi nghiệp trên phương diện này dường như là đều thiếu thốn đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, không có mạng lưới thông tin, không có người quen biết cũng không có kinh nghiệm, toàn bộ đều là vì gắng hết sức mình.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này bởi vì giữa Hàn Giang Khuyết và Phó Tiểu Vũ xảy ra những mâu thuẫn bất đồng, cho nên cậu gần như không tham gia vào các công việc liên quan đến Love is the end.
Văn Kha biết tâm trạng của cậu không tốt, mặt khác mối quan hệ giữa hai người cũng vì chuyện loạn xì ngầu này mà trở nên gượng gạo, vì thế anh vẫn luôn rất ngại tìm đến Phó Tiểu Vũ nhờ hỗ trợ.
Bởi vậy trên thực tế, đây là lần đầu tiên Văn Kha tự lập một bản kế hoạch cụ thể chi tiết về phương diện quảng cáo mở rộng thị trường như thế này——
Điều tốt nhất khi tổ chức hoạt động tại một trường Đại học chính là, nơi đó tự nhiên đã mang một tầng hàm nghĩa văn hóa giáo dục, tính thương mại cũng không quá nặng nề, cho nên điều truyền thông quan tâm lo lắng cũng bớt đi được một chút.
Hơn nữa mấy năm qua, Chính phủ vì tỷ suất sinh đẻ nên rất ủng hộ những hoạt động hữu nghị giữa các trường Đại học, vì thế ít nhất về phương diện tuyên truyền này, bọn họ đã lựa chọn rất chính xác.
Lớp trưởng Phạm Vũ cũng đã giới thiệu cho Văn Kha thầy Hà của phòng tổ chức là người chuyên phụ trách các hoạt động ở Đại học B, thế nhưng thật ra ban đầu thầy Hà cũng không có hứng thú quá lớn với chuyện này, mãi đến tận khi Văn Kha nhắc đến ứng dụng của mình được phát triển dựa trên những nghiên cứu khoa học của đại học M, hơn nữa ngày lễ tình nhân cũng sắp tới gần, cuối cùng mới thuyết phục thành công Đại học B đồng ý tham gia tổ chức chương trình lần này.
Sau khi ban tổ chức được thành lập, việc liên lạc với bên truyền thông báo chí cũng có khí thế hơn một chút.
Mặc dù Văn Kha là ông chủ, nhưng công ty quy mô còn nhỏ cho nên tất cả mọi việc anh đều phải theo sát.
Anh biết rõ, việc chuẩn bị hoạt động của Love is the end chỉ cần có thể dấy lên làn sóng tò mò thì đã có thể dựa vào mức độ thảo luận của những người trẻ tuổi trong phạm vi lớn, tạo tiền đề cho sau này khi App chính thức được đưa ra thị trường thì đã có được lượng người theo dõi quan tâm đầu tiên rồi.
Ban ngày, Văn Kha vẫn cứ duy trì bình tĩnh và tự kiềm chế cao độ, mỗi ngày anh đều đúng giờ rời khỏi giường sau đó đến LITE làm việc, đến buổi chiều cũng thường xuyên ra ngoài mở rộng các mối quan hệ với bên truyền thông báo chí, đối với một Omega đang mang thai ở giai đoạn giữa mà nói, năng lực làm việc như thế này thực sự hiếm thấy.
Nhưng mà thật ra Văn Kha cũng tự biết được rằng, bất kể bản thân có cố gắng xoay vần theo thế giới bên ngoài đến thế nào thì nội tâm vẫn cứ là bị giằng xé mãnh liệt.
Thế giới tình cảm của anh, bởi vì thiếu đi Hàn Giang Khuyết mà trở nên hoang vu cùng cô độc.
Một buổi tối trước khi diễn ra hoạt động ở Đại học B, Văn Kha do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Phó Tiểu Vũ một lần.
Qua một đoạn thời gian lâu như vậy rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Văn Kha nhìn thấy nhà của Phó Tiểu Vũ, đó là một tòa biệt thự liền kề nằm ở phía Bắc với phong cách Bắc Âu trong khu nhà giàu nổi tiếng ở Bắc Thành.
Khi cậu đi ra mở cửa, lúc nhìn thấy Văn Kha rõ ràng là có hơi bất ngờ.
Omega từ trước đến nay vẫn luôn giỏi giang khéo léo, lúc này lại chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng len trắng tinh, sắc mặt rất nhợt nhạt có vẻ ốm yếu của bệnh tật. Cậu không giống như lúc thường dùng nước hoa át đi mùi tin tức tố, bởi vậy mùi hương trên người Phó Tiểu Vũ ngọt đến lạ thường.
So với vẻ ngoài xa hoa của bên ngoài biệt thự, bên trong lại được trang trí cực kỳ đơn giản còn có phần hơi trống trải, sử dụng hai gam màu lạnh là đen và trắng làm chủ đạo.
Thậm chí có một mặt tường trong phòng khách đều được dùng để làm việc, trên bề mặt chi chít những tờ giấy dán về lịch trình, những mẹo nhỏ còn có tấm bảng trắng ở bên cạnh để tiện tay ghi lại những điều cần ghi nhớ.
Văn Kha vừa đi vào đã không nhịn được mà nghĩ rằng, nơi này cùng căn hộ của anh và Hàn Giang Khuyết ở Thế Gia, khắp mọi ngõ ngách đều là những tấm thảm lông xù còn có đủ đồ trang trí với màu sắc kỳ lạ, thật sự là khác nhau một trời một vực.
"Tiểu Vũ, cậu ốm à?" Văn Kha có hơi lo lắng lên tiếng hỏi.
"Không."
Phó Tiểu Vũ rót một cốc nước chanh rồi đưa đến cho Văn Kha, sau đó uể oải hít mũi một cái, nói: "Tôi có hơi đau họng, sao thế, có chuyện gì à?"
Thực ra cậu không có hứng thú nói chuyện lắm, mấy ngày này giống như nhà dột còn gặp mưa, sau khi mối quan hệ với Hàn Giang Khuyết rạn nứt, đột nhiên thất nghiệp còn bị cảm vặt, hơn nữa kỳ phát tình của cậu hai ngày nữa cũng sắp tới rồi, tất cả mọi chuyện xui xẻo cứ như ồ ạt rủ nhau ghé thăm Phó Tiểu Vũ một lượt vậy.
Mấy năm nay kỳ phát tình của cậu lần sau lại ghê gớm hơn lần trước, Omega cấp A là những người có điều kiện mang thai tốt nhất, cho nên cũng phải chịu đựng thời kỳ phát tình mãnh liệt nhất.
Đấng tạo hóa ban cho bọn họ tin tức tố ngọt ngào nhất, là vì muốn bọn họ cam tâm tình nguyện vì xã hội loài người sinh ra những thế hệ sau kiệt xuất, bất kỳ một Omega cấp A trưởng thành nào có hành vi chống lại kỳ phát tình đều là vì đang đấu tranh với bản tính của mình.
Trong tủ lạnh của Phó Tiểu Vũ chất đầy loại thuốc ức chế tốt nhất, mấy năm trước từ liều lượng một mũi tiêm một ngày nay đã trở thành ba mũi một ngày, mà cho dù như thế, cậu vẫn cứ không kiềm chế được tâm trạng nóng nảy không yên của bản thân.
"Có."
Văn Kha suy nghĩ một chút, từ trong chiếc cặp của mình lấy ra một tập tài liệu đưa cho Phó Tiểu Vũ: "Ngày mai sẽ diễn ra một hoạt động của Love is the end giữa LITE và Đại học B, tôi, tôi đã nghĩ rất lâu, vẫn rất muốn đưa cho cậu xem qua một chút những sắp xếp trong bản kế hoạch này."
"Tôi vẫn còn là cổ đông của LITE à?"
Khóe miệng của Phó Tiểu Vũ khẽ nhếch lên, nụ cười của cậu có hơi mỉa mai: "Tôi cứ tưởng là công việc này cũng phải mất đi giống như với bên IM cơ đấy."
"... Không thể nào."
Văn Kha khẽ nói: "Tiểu Vũ, trước nay tôi chưa từng nghĩ đến Love is the end có thể đạt được thành tựu như hiện tại, không có cậu tôi đã chẳng thể nào làm được chuyện đó. Thật ra bây giờ tôi không biết cậu nhìn nhận tôi ra sao, nhưng bản thân tôi đối với cậu không có lòng thù địch..."
"Văn Kha, anh vừa xuất hiện thì đã là người chiến thắng rồi."
Phó Tiểu Vũ nhíu mày lại một cái, cậu không che giấu nổi những buồn bực của bản thân, cộc cằn cắt ngang lời nói của Văn Kha: "Thế thì anh cần gì phải thù hằn tôi?"
Anh không khỏi giật mình, lời nói này tuy thẳng thắn nhưng rõ ràng lại sắc bén kỳ lạ.
Phó Tiểu Vũ lúc thường thủy chung đều rất bình tĩnh, chuyên nghiệp, đã lâu như vậy rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên cậu ở trước mặt anh thể hiện ra cảm xúc cá nhân thế này.
"Lúc lên Đại học là tôi đã thích Hàn Giang Khuyết rồi, đến năm thứ hai tôi đã tỏ tình với cậu ấy nhưng tên đó lại thẳng thắn từ chối, đó là lần đầu tiên tôi tỏ tình với người khác, cảm giác khi ấy thật sự rất mất mặt, nhưng dần dần sau đó cậu ấy cũng chẳng để ở trong lòng, còn tôi sẽ giả bộ như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Chúng tôi vẫn là những người bạn thân nhất, tôi cũng luôn đi theo bên cạnh cậu ấy, cùng Hàn Giang Khuyết đồng thời sáng lập ra IM. Những năm này, chúng tôi rốt cuộc cũng không đề cập đến chuyện tình cảm, thế nhưng có lúc quan hệ gần gũi đến vậy, lại khiến tôi không nhịn được mà cảm thấy rằng có lẽ qua mấy năm nữa, tôi vẫn có thể hy vọng. Thế nhưng, anh lại trở về, Văn Kha ạ."
Phó Tiểu Vũ nắm chặt tập tài liệu, trong đêm tối chăm chú nhìn vào Văn Kha.
Trong thoáng chốc đó, cậu không kiềm chế nổi mà nhớ lại buổi tối sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi của mình, trong sàn nhảy cuồng nhiệt hôm đó, Văn Kha ở trước mặt anh tàn nhẫn ôm chặt lấy Hàn Giang Khuyết trong lồng ngực mình, tuyên bố chủ quyền tuyệt đối.
Phó Tiểu Vũ đứng trong sàn nhảy như chết lặng, có một thoáng như thế cậu thậm chí không biết nên phản ứng ra sao.
Không phải là không thể sớm từ bỏ đoạn tình cảm nhạt nhòa kia, chỉ là thất bại ấy trước sau cũng không có cách nào tiêu tan được.
Thứ tình cảm mơ hồ ngang qua cuộc đời cậu từ thời thanh xuân cho đến hiện tại, vào tối hôm ấy như một lòng bàn tay dứt khoát gom góp bao nhiêu tự mình hoài nghi, rốt cuộc cũng nặng nề tát vào khuôn mặt cậu một cái.
Văn Kha đã đánh bại Phó Tiểu Vũ dễ như ăn cháo vậy đấy.
Có lẽ thậm chí không thể nói là đánh bại, mà chẳng qua là khi đi ngang qua, lại như không có chuyện gì xảy ra để rồi nghiền nát cậu.
Phó Tiểu Vũ hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng gằn từng chữ, nói: "Sự trở về của anh, Văn Kha ạ, đã khiến cho tất cả đều kết thúc. Quả thật, anh không phải là kiểu Omega bỏ đi như trong tưởng tượng của tôi, anh rất thông minh, rất cố gắng, từ góc độ cá nhân mà nói tôi thật sự không ghét con người anh. Nhưng điều mà tôi chán ghét—— thật ra lại là sự tồn tại của anh.
Thế giới của Hàn Giang Khuyết nhỏ bé lắm, vậy mà một mình anh lại chiếm hữu toàn bộ, cậu ấy chẳng còn cần bạn bè gì nữa, cũng chẳng cần đến tiền tài sự nghiệp, thậm chí còn không cần đến cả sở thích. Bất kể anh có muốn hay là không muốn, sự tồn tại của anh đều thay đổi phương hướng cuộc sống của những người xung quanh mình. Cho nên, dĩ nhiên không phải là anh có ý thù địch với tôi mà phải là tôi có ý đó với anh mới đúng."
"Tôi..."
Những lời nói của Phó Tiểu Vũ giống như đột nhiên xé rách một lớp giấy trên cửa sổ, Văn Kha cảm thấy mất mát theo bản năng, nhưng đồng thời lại cũng không nhịn được, trong giây phút tiếp theo cảm giác như trút được gánh nặng.
Anh đương nhiên có thể cảm nhận được khoảng cách từ trước đến nay giữa mình và Phó Tiểu Vũ, bất kể những câu nói kia có khó nghe khó ngấm đến thế nào, nhưng có thể nói ra được như vậy, đối với mối quan hệ của hai người mà nói, trái lại càng giống như có một bước phát triển hơn.
"Tiểu Vũ, cậu sai rồi."
Vẻ mặt của Văn Kha rất nghiêm túc, nhỏ nhẹ nói: "Hàn Giang Khuyết cần cậu. Chuyện này tôi nhất định phải thay cậu ấy nói cho cậu hay—— đúng, thế giới của cậu ấy rất nhỏ, cho nên bạn bè cũng rất ít mà dù như thế nào cậu cũng là người quan trọng nhất trong số đó.
Cậu ấy sẽ vì chuyện cãi nhau với cậu buồn bã rất lâu, sẽ lo lắng khi cậu uống say, sẽ nghĩ rằng cần phải bảo vệ cậu, tất cả những tình cảm đó đều là thật. Ngay cả tôi, bất kể cậu có tin hay là không, tôi chưa từng nghĩ đến muốn can thiệp vào tình bạn của hai người—— cũng giống như không có người nào có thể chen chân vào tình yêu của tôi và cậu ấy được vậy, thật ra cũng chẳng có ai có thể chen chân vào tình bạn của hai người, cả tôi cũng không thể."
"Thật ra tôi cũng biết làm bạn bè với cậu, đại khái có lẽ là chuyện không thể."
Văn Kha khẽ thở dài, ngừng lại một lát rồi lại không nhịn được tiếp tục nói: "Nhưng mà tôi hy vọng cậu... Cậu có thể cảm nhận được thành ý của tôi. Tôi thích được làm việc chung với cậu, Tiểu Vũ ạ, mà không chỉ là thích thôi đâu, đó còn là ngưỡng mộ cậu, bội phục cậu, cậu nói tôi là người chiến thắng nhưng trên thương trường, rõ ràng cậu mới luôn là người tôi phải ngước lên để nhìn."
"..."
Phó Tiểu Vũ im lặng nhìn về phía Văn Kha, đôi môi hơi động đậy một chút, rốt cuộc mới hỏi rất khẽ: "Vậy à?"
Văn Kha chỉ chỉ vào tập tài liệu Phó Tiểu Vũ đang kẹp trong tay, có hơi khó chịu cúi đầu xuống nói: "Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn nghĩ, thật ra trước đây cậu đã giúp đỡ tôi, chỉ bảo cho tôi như thế có phải là vì mối quan hệ với Hàn Giang Khuyết hay không... Dù sao cậu cũng coi như là làm việc cho cậu ấy, cho nên lúc phải lên kế hoạch cho toàn bộ hoạt động lần này, tôi rất ngại tìm đến cậu, mãi đến tận khi làm được kha khá rồi mới nghĩ rằng vẫn nên để cậu xem qua một chút, trong này có rất nhiều ý tưởng thật ra đều là do cậu trước đó đã chỉ dạy cho tôi."
Phó Tiểu Vũ đứng nguyên tại chỗ yên lặng một lúc rất lâu, dường như đang âm thầm suy tư điều gì đó, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không thể kiềm nổi, cậu cúi đầu xuống mở tập tài liệu kia ra nhanh chóng liếc qua.
"Anh định làm thế nào để kết nối được với bên truyền thông?"
Vừa nhìn thấy những nội dung bên trong bản kế hoạch, Phó Tiểu Vũ rất nhanh đã bước vào trạng thái công việc, nghiêm túc hỏi.
"Tôi và hai đồng nghiệp trong phòng thị trường lập thành một nhóm nhỏ, chia các bên truyền thông trực tuyến vào một bảng, truyền thông truyền thống vào một bảng trên Excel. Sau đó cứ như thế, đến nói chuyện với từng đơn vị một."
"Truyền thông trực tuyến có thể dựa vào việc đập tiền, nhưng bên truyền thông truyền thống lại không dễ nói chuyện vậy đâu." Phó Tiểu Vũ nhạy bén nói.
"Đúng vậy, thế nhưng bản thân ứng dụng ghép đôi không dựa vào tin tức tố đã mang tính chủ đề rồi, hơn nữa ngày lễ tình nhân cũng sắp đến còn có thể tranh thụ chút nhiệt độ, vậy nên ngày mai sẽ có phóng viên của ba tòa soạn báo và hai đài truyền hình đến tham dự."
"Cũng ok đấy." Phó Tiểu Vũ lại hỏi: "Tài nguyên bên các trường Đại học có được sử dụng không?"
"Được," Văn Kha giống như là một sinh viên ưu tú đã chuẩn bị xong xuôi hết cả, rất nhanh đã đáp lại: "Diễn đàn của các trường và cả ứng dụng của trường mà các sinh viên đang sử dụng, chúng ta đều có thể đăng quảng cáo lên đó."
Có thể nói, chỉ cần là con đường có thể dùng tới, Văn Kha đều đã tận dụng cả rồi.
Anh đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, mới mạnh mẽ dệt ra một mạng lưới truyền thông quảng bá chặt chẽ như thế này.
Ngay cả Phó Tiểu nghe thấy thế cũng không khỏi kinh ngạc nhíu mày lại, sau đó rốt cuộc cũng hiếm thấy gật đầu một cái, cậu đóng tập tài liệu vào đưa trả cho Văn Kha, nói rất đơn giản: "Anh làm rất tốt, lúc trước tôi vẫn luôn nói là tạo đề tài cho app xã giao vô cùng quan trọng, thậm chí so với việc mua lượng người download sử dụng còn quan trọng hơn nhiều, bây giờ anh đều đã làm được rồi, đổi lại là tôi cũng không thể làm tốt hơn được như thế."
Văn Kha nhận được sự khẳng định của Phó Tiểu Vũ, vẻ mặt không khỏi trở nên sáng sủa hơn, anh nghiêm túc nói: "Tiểu Vũ, tôi thật sự muốn chứng minh với cậu, tôi có thể làm một đối tác xứng đáng, cho dù cậu có phải chịu áp lực từ tình nghĩa với Hàn Giang Khuyết hay không, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác với nhau—— điều nay cũng là mục đích hôm nay đến đây của tôi, hy vọng cậu có thể cân nhắc một chút."
Anh vừa nói vừa nhận lấy tập tài liệu, sau đó đứng lên chỉnh lại áo khoác của mình, trước khi rời đi, rốt cuộc lại không nhịn được nhìn về phía Phó Tiểu Vũ, nói một cách đầy chân thành: "Ngày mai... Nếu như cậu thấy được thì có thể đến Đại học B tham gia một chút, được không?"
Phó Tiểu Vũ không tỏ rõ ý kiến, thế nhưng lúc tiễn Văn Kha đến sảnh trước, cậu bỗng nhiên lại nói nhỏ: "Văn Kha, lúc báo chí viết bản thảo có một điểm nhấn rất quan trọng, anh có thể tự mình cung cấp cho bọn họ chi tiết để nhấn mạnh đó——"
"Đó là gì vậy?" Văn Kha chưa nghĩ ra được bèn hỏi lại.
"Anh là một Omega đang mang thai, còn là một Omega đã trải qua rất nhiều khó khăn từ chuyện ly hôn." Phó Tiểu Vũ bình tĩnh nói: "Một người như vậy không chỉ thành công gây dựng sự nghiệp, còn lựa chọn muốn dùng một cách thức rất khác để giúp mọi người tìm được con đường tình yêu, bản thân chuyện này đã rất hấp dẫn đôi mắt của người khác rồi, đừng lãng phí những tin tức có giá trị trên người mình."
"Văn Kha, anh cần phải giữ tinh thần phấn chấn, phải thoạt nhìn cực kỳ thành công, phải biết lợi dụng ưu thế từ giới tính của mình, phải ưỡn cao cái bụng bầu lên để bản thân trở thành một điểm sáng cho chính thương hiệu này—— đưa bút cho bọn họ, cho bọn họ một câu chuyện để viết. Khiến bọn họ thích anh, khiến bọn họ nhất định phải phải thích sản phẩm này, anh đã hiểu chưa?"
Văn Kha nhìn vào Phó Tiểu Vũ, hô hấp của anh không sao tuần hoàn được còn ngưng lại trong thoáng chốc.
Trong nháy mắt đó, anh lại chợt nhớ đến những kiến trúc ở khu Bắc Thành kia, khu văn phòng công cộng ở tòa tháp đôi, khách sạn AI, câu lạc bộ LM, thoạt nhìn như là các kiểu kiến trúc cùng hình thức kinh doanh tách rời không liên quan, thế nhưng lại là một thể thống nhất hoàn hảo mở ra con đường tiên phong cho giá trị quan của thời đại mới.
You Only Live Once.
Cậu không phải chỉ đang gây dựng nền móng mà thôi, cậu là đang hướng mọi người đến một giá trị quan tiến bộ hơn, dùng một kiểu lý tưởng hóa khái niệm về cuộc sống, chinh phục mảnh đất này.
Có thể được làm việc chung với một thiên tài như vậy, thực ra lại là một niềm vinh hạnh.
Văn Kha đã nghĩ như thế, xuất phát từ chính nội tâm của mình.
"Ngày mai tôi sẽ cố gắng tham gia hết sức mình."
Trước khi chia tay, cuối cùng Phó Tiểu Vũ đã nói với Văn Kha như vậy.