Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa - Trang 4

Chương 90: Chương 90



Hắn lặng lẽ quan sát Thái Hậu, lại thấy trên gương mặt đoan trang của bà ta hoàn toàn không lộ ra vẻ bất thường nào cả.
Thậm chí trong lòng của bà ta cũng chỉ cảm thấy ngạc nhiên khi biết hắn cho người viết ra tiểu thuyết thôi, hoàn toàn không hề nghĩ thêm gì khác.
Vũ Văn Lan lại nhìn sang Yến Xu, chỉ thấy nàng ấy đang cụp mi rũ mắt bày ra vẻ ngoan ngoãn, có điều trong lòng thì lại đang suy nghĩ:【 À há, tui có linh cảm rồi! Chờ chút nữa về điện tui sẽ viết một quyển tiểu thuyết mới kể về mối tình bị cấm đoán có một không hai, xem như giúp Thái Hậu hoàn thành ước nguyện của mình trong thế giới tiểu thuyết luôn. 】
Vũ Văn Lan: “???”
Từ từ đã nàng ơi, chuyện này thật sự không thể viết thành tiểu thuyết được đâu!
Hơn nữa hắn còn mới vừa nói với Thái Hậu rằng những quyển tiểu thuyết đó là do hắn cho người viết đấy!!!

~~
Phải nói, chầu điểm tâm lần này của Vũ Văn Lan thật đúng là ăn trong trạng thái hoảng hốt khó yên.
Cũng may không qua bao lâu, tổng quản của Tư Lễ Giám đột nhiên tới bẩm báo, nói rằng có quan viên đến cung Càn Minh xin được yết kiến.
Hắn như được đại xá, vội vàng dẫn theo Yến Xu cáo từ với Thái Hậu.
Kiệu rồng đã chờ sẵn ở trước cửa, Vũ Văn Lan nói với Yến Xu: “Lên kiệu đi, Trẫm cho nàng đi nhờ một đoạn đường.”
Nào biết Yến Xu lại nói: “Thần thiếp không có việc gì gấp, bệ hạ cứ đi trước đi ạ.”
Khó khăn lắm mới chịu đựng qua hết tháng giêng, bây giờ thời tiết ấm áp như vậy, Ngự Hoa Viên cũng đang lúc rộn ràng sắc xuân, nàng còn định bụng qua đó thưởng thức cảnh đẹp mà.
Vì không tiện để các đại thần phải chờ lâu, Vũ Văn Lan đành phải nói: “Sau khi về nàng đừng gấp gáp viết tiểu thuyết làm gì, dạo chơi mệt mỏi rồi thì nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”

Tóm lại…
Tóm lại đừng có viết tiên hoàng thành tên đàn ông cặn bã bị người người phỉ nhổ đấy!
Ít nhiều gì cũng phải chừa cho ông ta một chút thể diện chứ…
Đương nhiên, hắn không có nói thẳng những lời này ra ngoài.
Yến Xu không hề hay biết nội tâm phức tạp của người đối diện, chỉ ngoan ngoãn ‘vâng’ một tiếng, chờ hắn bước lên kiệu rồng rời đi xong, nàng lập tức thả chậm bước chân tản bộ trong cung.
Chờ đi dạo gần một canh giờ, Yến Xu mới thong dong trở về điện Cam Lộ.
Nàng đổi một bộ quần áo, vừa mới đặt bút chuẩn bị viết tiểu thuyết thì đột nhiên lại cảm thấy không khỏe.
Ban đầu chỉ là phần cổ hơi ngứa thôi, nàng thử gãi vài cái, kết quả đôi mắt cũng bắt đầu ngứa theo.
Không chờ Yến Xu kịp dụi mắt, nàng đột nhiên hắt xì một tiếng, sau đó lại liên tiếp hắt xì thêm năm sáu cái.
Nhẫn Đông sợ hết hồn, vội chạy tới sờ trán của nàng, sốt ruột nói: “Chủ tử ơi, không lẽ ban nãy ngài đi dạo cho nên bị nhiễm lạnh ạ?”
Yến Xu cũng hoang mang lắc đầu: “Có đâu, ban nãy rất ấm áp mà…”
Còn chưa nói hết câu, nàng lại hắt xì thêm hai cái.
Chờ ngưng nhảy mũi, đôi mắt nàng cũng sưng lên.
Rốt cuộc nàng cũng cảm thấy có gì đó bất ổn, thế là vội nói: “Mau đi mời ngự y tới đi em.”


Vũ Văn Lan vẫn luôn bận rộn ở Ngự Thư Phòng cho đến khi lên đèn.
Thấy các đại thần cuối cùng cũng đi hết, Phú Hải mới dám tiến lên nói: “Bẩm bệ hạ, đã tới giờ dùng bữa tối rồi ạ.”
Vũ Văn Lan ‘ừ’ một tiếng, thuận miệng hỏi: “Nghi tần đã dùng bữa chưa?”
Nếu chưa dùng thì dọn bữa tối ở điện Cam Lộ luôn đi, cùng ăn với nàng ấy.
Nào biết Phú Hải lại nhăn mày đáp: “Nghe nói chiều nay Nghi tần nương nương cảm thấy có hơi không khỏe trong người, hẳn là còn chưa dùng bữa đâu ạ…”
Cái gì?
Ông ấy còn chưa dứt câu, Vũ Văn Lan đã lập tức cắt ngang: “Nghi tần bị sao cơ?”
Phú Hải giật nảy mình, vội nói: “Cụ thể là như thế nào thì nô tài cũng không rõ lắm, chỉ là chiều nay nô tài vừa lúc thấy có ngự y tiến vào điện Cam Lộ cho nên thuận miệng hỏi thăm một câu, ngự y nói là do Nghi tần nương nương mời mình tới.”
Vũ Văn Lan nhíu mày: “Chuyện xảy ra vào chiều nay, vì sao ngươi lại không báo cho Trẫm biết sớm hơn?”
Phú Hải tiu nghỉu nói: “Nô tài cũng định nói chứ ạ, nhưng ngài bận đến tối tăm mặt mũi, nào có thời gian rảnh…”
Vũ Văn Lan dừng một chút.
Cũng phải, ban nãy có các đại thần của bộ Hộ và bộ Công tới để báo cáo về những vấn đề liên quan đến việc gieo trồng mùa xuân cũng như việc tu sửa các công trình thuỷ lợi và khơi thông lạch nước,… ngay cả bản thân hắn cũng phải vội đến mức quên cả uống nước.
Nghĩ như thế, hắn cũng không truy cứu trách nhiệm của Phú Hải nữa, chỉ nói: “Chuẩn bị kiệu đi, Trẫm qua đó xem sao.”
Nói xong lập tức đứng dậy ra cửa.
Kiệu rồng nhấp nhô theo từng bước chân, Vũ Văn Lan ngồi bên trong cũng suy nghĩ suốt dọc đường, Yến Xu cảm thấy không thoải mái sau khi trở về từ cung Từ An, chẳng lẽ trong điểm tâm ở chỗ của Thái Hậu có độc?
—— Không, khả năng này không cao.
Tạm không nói tới chuyện Yến Xu cũng có năng lực đặc biệt, khi đó chính hắn cũng đang ở bên cạnh Thái Hậu kia mà, nếu Thái Hậu có âm mưu hại nàng ấy thì hắn đã biết rồi.
Nhưng nếu vậy thì do đâu?
Thấy đã tới nơi, Vũ Văn Lan lập tức xuống kiệu đi thẳng vào trong điện, vừa vào phòng, hắn đã thấy được Yến Xu, lúc này nàng ấy đỏ hồng hết cả chóp mũi, hai mắt lưng tròng, thậm chí mí mắt còn hơi sưng.
Thấy hắn đến, nàng vội vã định hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ…”
Nói còn chưa hết câu, nàng đã liên tục hắt xì ba cái.
Hắn vội nói: “Không cần đa lễ, nàng mau ngồi xuống đi.”
Thấy ngự y còn đang đứng trong điện, hắn lập tức hỏi: “Nghi tần bị sao thế?”
Chỉ thấy vị ngự y này hơi cau mày nói: “Khởi bẩm bệ hạ, triệu chứng của Nghi tần nương nương là dấu hiệu của bệnh phong hàn, nhưng khi vi thần bắt mạch thì lại thấy không phải.”
Yến Xu vừa che mũi vừa nói: “Thần thiếp không phải bị nhiễm lạnh đâu ạ, chỉ là không biết vì sao lại đột nhiên hắt xì không dừng được… Có hơi giống mấy lần bị dị ứng hoa đào.”
Ngự y lại nói: “Nhưng khoảng thời gian này hoa đào còn chưa nở kia mà.”
Không sai, tuy hiện tại đã bắt đầu vào xuân nhưng vẫn còn chưa tới thời gian hoa đào nở.

Hơn nữa Yến Xu cũng vừa hỏi hệ thống rồi, lần này chắc chắn không phải do người khác hại mình, cho nên nàng cũng đang khó hiểu đây.
Vốn còn đang trông mong vị ngự y này sẽ tìm ra được nguyên nhân, nào biết ông ta bắt mạch cả buổi mà vẫn chưa bắt ra được ất giáp gì.
Ông ta vừa dứt câu thì lại nghe Phú Hải nói: “Nghe nói có hai cây hoa đào ở hồ Thái D1ch hôm nay nở hoa đấy ạ, chẳng lẽ gió thổi phấn hoa từ đó bay sang?”
Yến Xu ngẩn người: “Hoa đào bên hồ Thái D1ch đang nở sao?”
Phú Hải vội gật đầu nói: “Đúng vậy ạ, sáng nay nô tài mới nghe các cung nhân nhắc tới.”

Yến Xu hơi sững người, lúc này mới hiểu ra vấn đề.
Cũng đúng, mấy ngày nay tiết trời dần chuyển ấm, gió đông cũng đang nổi lên, mà hồ Thái D1ch vừa lúc ở vào phía Đông của Ngự Hoa Viên, cho nên hẳn là nàng bị dính phải phấn hoa đào khi đang đi dạo trong Ngự Hoa Viên vào buổi chiều.
Vị ngự y kia nghe vậy mới nói: “Vậy giờ vi thần sẽ kê đơn cho nương nương ạ.”
Trong lòng ông ta lại nhủ thầm, trước giờ toàn gặp người dị ứng với tơ liễu, lần đầu mới thấy có người bị dị ứng với hoa đào.
Vũ Văn Lan nghe thấy thì không khỏi hơi giật mình.
Lần đầu thấy?
Y thuật cỡ này bảo hắn làm sao dám cho ông ta kê đơn bốc thuốc?
Vũ Văn Lan suy nghĩ một chút rồi quay sang hỏi Phú Hải: “Người xem bệnh cho Thừa Ân Công trong nghi thức cúng tế lần trước… Ông ấy tên gì đấy?”
Phú Hải nghĩ nghĩ, vội bẩm báo: “Người nọ tên là Khương Niệm Tề ạ.”
“Đúng là ông ấy.” Vũ Văn Lan nói: “Gọi ông ấy tới xem bệnh cho Nghi tần đi.”
Phú Hải vội bẩm vâng, nhanh chân đi ra ngoài tìm một tiểu thái giám nhanh nhẹn chạy tới Ngự Dược Xử để tìm người.


Chương trước Chương tiếp
Loading...