Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa - Trang 4
Chương 59: Chương 59
Một đường đến cung Từ An, vừa bước vào trong cung, Vũ Văn Lan lập tức thấy được vẻ mặt nôn nóng của Thái Hậu.
Thấy hắn tới, không chờ hắn kịp mở miệng, Thái Hậu đã vồ vập hỏi dồn: “Bệ hạ có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Vũ Văn Lan nói: “Xin mẫu hậu cứ yên tâm, Trẫm không có bị thương.”
Thái Hậu nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, thấy hắn thật sự không có bị thương mới gật đầu, chắp tay trước ngực niệm một câu ‘A Di Đà Phật’: “May nhờ tổ tông và thần linh phù hộ, may nhờ bệ hạ hồng phúc tề thiên.”
Nhìn qua không khác gì một người mẹ bình thường đang lo lắng cho con mình.
Nhưng Vũ Văn Lan lại nghe được Thái Hậu đang thở dài trong lòng:【 May mà không có nguy hiểm gì, bây giờ thời cơ chưa chín muồi, bệ hạ không thể xảy ra chuyện được. 】
Hắn hơi nhíu mày.
Thời cơ ở đây là có ý gì?
Thái Hậu đột nhiên hỏi hắn: “Nghe bảo Lý quý nghi bị thương đúng không?”
Vũ Văn Lan thu hồi suy nghĩ, đáp: “Đúng vậy, nàng ấy vì hộ giá cho Trẫm nên mới bị hung khí của Từ tiệp dư gây thương tích.”
Thái Hậu tấm tắc than thở: “Đứa nhỏ đáng thương, không biết nàng bị thương có nặng lắm không? Có cần kêu Trương viện phán sang xem thử không?”
【 Lần trước Trương Thắng Khang chỉ mới nắm chắc có bảy phần thôi, bây giờ khám thêm lần nữa liệu ông ta có đưa ra được câu trả lời khẳng định không nhỉ? 】
Trái tim của Vũ Văn Lan nặng nề hẳn, có điều trên mặt của hắn lại không lộ ra chút dị thường nào: “Không cần làm phiền Trương viện phán, đã có ngự y tới xem qua rồi, bảo là vết thương ngoài da không có gì đáng ngại cả.”
Thái Hậu chỉ có thể gật đầu nói: “Cũng tốt, thật không ngờ Lý quý nghi tuổi còn trẻ mà lại có can đảm và lòng trung thành mãnh liệt như thế, bệ hạ phải khen thưởng nàng thật xứng đáng mới được.”
Vũ Văn Lan nói: “Trẫm cũng nghĩ như thế, chờ vết thương của nàng ấy tốt lên thì Trẫm sẽ khen thưởng.”
Thái Hậu ‘ừ’ một tiếng, lại nói: “Cũng đừng quên tra khảo cô gái dám cả gan ám sát bệ hạ, không ngờ người này lại ẩn núp trong cung tận ba năm, thật là quá đáng sợ.”
“Trẫm đã giam giữ nàng ta, cũng cho gọi người nhà mẹ đẻ của nàng ta tới kinh thành, mẫu hậu yên tâm, Trẫm nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc chuyện này.” Vũ Văn Lan nhìn Thái Hậu nói: “Đều do Trẫm sơ suất trong công tác đề phòng nên lần này mới khiến cho mẫu hậu sợ hãi như thế.”
Thái Hậu thở dài: “Trăm lần luôn sẽ có một lần sơ suất, bệ hạ phải chăm lo chuyện quốc gia đại sự, sao có thể quản lý được cả việc này cho được? Bệ hạ chớ nên tự trách, nhưng nếu chuyện này xảy ra là do có người không làm tròn trách nhiệm thì nhất định không thể buông tha kẻ đó.”
Vũ Văn Lan bẩm vâng: “Mẫu hậu nghỉ ngơi trước đi, Trẫm sẽ đi xử lý chuyện này.”
Thái Hậu gật đầu, Vũ Văn Lan lập tức rời khỏi cung.
Một đường đi về phía cung Càn Minh, Vũ Văn Lan trầm tư suy nghĩ về câu nói của Thái Hậu lúc vừa thấy hắn. Bà ấy bảo “may mắn là bệ hạ không có việc gì”, cho nên xem ra bà ấy cũng không biết gì về việc ám sát lần này.
Cũng có nghĩa chuyện bà ấy muốn nhận nuôi A Cảnh cũng không có liên quan gì đến Vũ Văn Hào.
Nhưng ban nãy bà ấy lại muốn bảo Trương Thắng Khang đi thăm dò tình hình thân thể của Yến Xu, từ đây, hắn có thể hoàn toàn khẳng định Thái Hậu đã biết bí mật của hắn, do đó mới muốn nhận nuôi A Cảnh để làm người thừa kế tiếp theo.
Càng suy nghĩ cẩn thận, trong lòng hắn lại càng nặng nề.
Thì ra dù đã nuôi nấng hắn bao nhiêu năm như thế, nhưng trong lòng bà ấy lại chẳng có nổi một chút tình cảm chân thành.
~~
Đêm đã khuya, bởi vì Yến Xu bị thương, cho nên Vũ Văn Lan đành trở về cung Càn Minh để tránh quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi.
Sau khi rửa mặt và thay quần áo, hắn lại nghe tin Đại Lý Tự Khanh, Thị lang bộ Lễ, tổng quản Nội Đình Giám đều đã chờ ở ngoài điện.
Hắn cho gọi bọn họ đến trước mặt, hỏi: “Đã điều tra được những gì rồi?”
Đại Lý Tự Khanh cúi đầu nói: “Khởi bẩm bệ hạ, người của Từ gia mới vừa vào thiên lao để đối chiếu, họ bảo Từ tiệp dư hiện tại không phải là con gái của Từ gia khi trước.”
Kết quả này đã nằm trong dự đoán của hắn.