Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa - Trang 4
Chương 57: C57: Cầu phú quý trong hiểm nguy dưa của bệ hạ không phải là miễn phí
Yến Xu suýt nữa thì tưởng lỗ tai mình có vấn đề.
【??? Hả, cậu nói gì cơ? Ám sát hoàng đế á??? 】
Hệ thống vô cùng bình tĩnh trả lời nàng:【 Ờ. 】
Yến Xu trừng to mắt, cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi:【 Thần kinh nàng ta rung rinh hay gì? Sao tự dưng lại muốn ám sát hoàng đế??? 】
Hệ thống:【 Bởi vì Liêu Đông Vương không thể chờ được nữa. Bà nghĩ đi, tối hôm qua Thái Hậu ngỏ ý muốn nhận nuôi A Cảnh, mà việc này đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới người làm mẹ như Từ tiệp dư, bởi vì sau này hai mẹ con họ có thể dễ dàng gặp nhau, mà nếu vậy thì chưa chắc sau này Từ tiệp dư sẽ còn nghe lời hắn ta răm rắp nữa! 】
Cũng đúng ha, nếu đổi thành nàng là Từ tiệp dư, sau này thấy con mình ở ngay trước mắt, chỉ cần có thể bảo đảm nó được an toàn thì nàng cần gì phải nghe lời gã đàn ông kia làm quái gì nữa?
Cũng vì lẽ đó cho nên Liêu Đông Vương mới tranh thủ lúc “A Cảnh giả” còn ở trong tay mình để ép nàng ta ra tay.
Nhưng hôm nay có nhiều người tham dự như vậy, cho dù nàng ta có thành công hay không thì một khi đã ra tay là sẽ không còn đường sống đâu!!!
Hệ thống lại bình tĩnh nhắc nhở nàng:【 Số phận của mật thám đều là vậy mà, lúc nào cũng có khả năng bị phát hiện sau đó bị giết, hơn nữa Vũ Văn Hào còn vẽ ra cho nàng ta một viễn cảnh rất là tươi đẹp. 】
Yến Xu vội hỏi:【 Viễn cảnh gì cơ? 】
Hệ thống:【 Vũ Văn Hào nói nếu thành công thì chắc chắn sẽ cho A Cảnh ngồi lên vị trí Thái Tử. 】
Yến Xu. 【…】
Mẹ nó, nghĩ sao mà được?
Đứa bé đó còn chẳng phải con ruột của Vũ Văn Hào nữa là.
Hơn nữa giả sử như A Cảnh thật là con của Từ tiệp dư và nàng ta cũng ám sát thành công đi, nhưng Liêu Đông Vương phi còn sống nhăn răng kia kìa, sao có thể đồng ý cho con của nàng ta lên làm Thái Tử được?
Chậc, sao ngay cả mật thám mà trong đầu cũng toàn là yêu với đương thế này, lắp não vô trời ơi!!!
Hệ thống:【 Từ đó suy ra, tình yêu có thể khiến con người biến thành thiểu năng trí tuệ. 】
Yến Xu cũng cảm thấy như thế, nhưng khi đang chuẩn bị gật đầu thì nàng chợt nhớ tới một vấn đề siêu cấp quan trọng ——
【 Ủa khoan, sao cậu không báo trước với tui là nàng ta muốn ám sát hoàng đế!!! 】
Hệ thống:【??? Có phải muốn ám sát bà đâu mà báo? Hoàng đế không phải ký chủ của bổn hệ thống, mắc gì mà bổn hệ thống phải nói sớm? 】
Yến Xu sốt ruột:【 Nhưng lỡ như nàng ta giết được hoàng đế thật thì phải làm sao bây giờ?!! 】
Hệ thống:【 Chờ đi bà, hoàng đế có phải kẻ ngốc đâu. 】
Đúng là đa số thời gian hoàng đế đều không ngốc, nhưng bây giờ Yến Xu hoàn toàn không thể bình tĩnh được!
【 Ngốc hay không thì liên quan gì? Đây là chuyện lớn liên quan tới tính mạng đó trời ơi!!! 】
【 Lỡ như xảy ra chuyện thật thì sao? Từ tiệp dư có thể che giấu lâu như vậy, nhất định nàng ta cũng là một cao thủ, huống chi hôm nay Vũ Văn Hào còn đang có mặt!!! 】
Nàng đã có thể tưởng tượng ra cảnh đó, một khi hoàng đế bị ám sát, Vũ Văn Hào nhất định sẽ dùng cái cớ có huyết thống với cao tổ để soán ngôi, dù sao hoàng đế cũng không có con nối dõi, mà cao tổ cũng không còn cháu chắt nào khác!!!
Đến lúc đó các đại thần có muốn phản đối cũng phản đối không được!!!
Nhìn chung quanh đi, đám người này còn chẳng biết gì cả, đám Chu phi và An tần chỉ lo trừng mắt nhìn Từ tiệp dư đang khiêu vũ, mà Trưởng công chúa ăn mặc như cây chổi lông gà kia cũng chỉ biết dùng ánh mắt ba phần khinh miệt bảy phần khinh bỉ nhìn người khác.
Còn vị phò mã trung thực của nàng ta, đôi khi chỉ ngẫu nhiên nhìn Từ tiệp dư đang nhảy múa một cái thôi đã bị Trưởng công chúa trừng mắt, thế là chỉ đành sợ hãi cúi đầu, ngoan ngoãn dùng bữa…
Những người khác thì người này tiếp người kia kính rượu với hoàng đế, mà hoàng đế thoạt nhìn cũng không biết gì.
Hắn có biết là có người đang muốn giết hắn hay không hả, giờ này mà còn uống rượu cho được à?!!
Nếu nàng biết chuyện này sớm hơn, nàng còn có thể nghĩ cách nhắc nhở hắn, nhưng hiện tại phải làm sao đây?
Chẳng lẽ bây giờ đứng lên nói cho hắn ‘Từ tiệp dư là thích khách’ ư?
Nhưng nếu thế thì Từ tiệp dư nhất định sẽ không ra tay, mà nàng thì sẽ bị xem là đồ thần kinh sau đó bị ném ra ngoài…
Nàng sốt sắng tựa như kiến bò trên chảo nóng, thế mà hệ thống lại vẫn bình chân như vại:【 Nóng ruột dữ vậy hả bà? 】
Yến Xu suýt hộc máu:【 Hoàng đế chính là đùi vàng mà tui ôm đó! Một khi hắn xảy ra chuyện, những chuyện khác tui không biết, nhưng Chu phi và Thái Hậu nhất định sẽ cho tui bay màu liền! 】
Cho nên, hoàng đế tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được!!!
Nhưng mà ngay lúc này, Từ tiệp dư vốn đang nhẹ nhàng nhảy múa lại đột nhiên tháo cây trâm vàng trên đầu xuống, sau đó lao thẳng về phía hoàng đế.
Yến Xu giật nảy mình, nàng không còn thời gian suy nghĩ cái gì, chỉ theo bản năng xông ra ngoài, trong miệng hô lớn: “Bệ hạ cẩn thận!”
Mẹ nó, hôm nay nàng quyết định liều một phen!
Võ công của hoàng đế giỏi như vậy, lúc trước còn có thể dễ dàng tránh né tai mắt của binh lính để nhảy lên nóc nhà rình xem nàng mà, nếu bây giờ có nàng nhắc nhở thì hẳn là có thể tránh được một kiếp nhỉ.
Đáng tiếc nàng vẫn chậm hơn một chút, hoàn toàn không thể bắt được dù chỉ là một góc váy của Từ tiệp dư.
Cũng may hình như hoàng đế đã có chuẩn bị từ trước.
Ngay lúc trâm vàng của Từ tiệp dư đâm tới, hắn lập tức lui người rời khỏi chỗ ngồi, cùng lúc đó, có hơn mười người bất ngờ nhảy từ trên nóc điện xuống che trước người của hắn, bọn họ giống như một bức tường rắn chắc cách ly Từ tiệp dư ở bên ngoài.
Yến Xu vừa định thở phào nhẹ nhõm, nào biết Từ tiệp dư lại đột nhiên đổi ý quay sang đâm về phía nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng chỉ thấy có ánh vàng chợt lóe, thế là sợ tới mức vội vàng ôm đầu.
Cùng lúc đó, bên tai của nàng chợt vang lên giọng của Vũ Văn Lan: “Cẩn thận!”
Đáng tiếc đã muộn mất rồi, bởi vì trâm vàng của Từ tiệp dư đã đâm xuống.
Lúc này trong điện đã hoàn toàn rối loạn.
Đám người Chu phi, An tần và Vương chiêu nghi đều sợ tới mức thét chói tai;
Lúc nãy Trưởng công chúa nhìn ai cũng thấy khó ưa, bây giờ lại mặt cắt không còn một giọt máu, mà phò mã của nàng ta còn trốn xa hơn cả nàng ta nữa.
Hai vợ chồng Đại trưởng công chúa có dáng người mập mạp thì đã chui xuống dưới gầm bàn để trốn…
Nhưng Yến Xu lại không rảnh nhìn cảnh này, nàng cảm thấy hôm nay mình về chầu ông bà chắc luôn rồi.
Trâm vàng của Từ tiệp dư nhất định sẽ thọc vào trái tim, cổ hoặc đầu của nàng, và thế là cuộc đời thứ hai của nàng chấm dứt.
Chậc, nếu biết hoàng đế đã có chuẩn bị thì nàng không có ngu mà nhảy ra ngoài như thế này đâu, thật đúng là hết nói nổi…
Quả nhiên không nghe lời hệ thống là sẽ chịu thiệt mà, hu hu hu…
Yến Xu suy nghĩ rất nhiều, nhưng cảm giác đau đớn mà nàng tưởng tượng lại không đến.
Nàng chần chờ mở mắt ra, lúc này mới phát hiện không biết Vũ Văn Lan đã nhảy tới gần đây từ lúc nào, trước khi Từ tiệp dư kịp đâm nàng, hắn đã kịp thời nắm lấy cánh tay của đối phương.
Ánh mắt của Yến Xu lập tức sáng ngời, được cứu rồi!
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nàng lại cảm nhận được sự đau đớn trên cánh tay.
Thì ra khi bị Vũ Văn Lan nắm chặt, cánh tay của Từ tiệp dư cũng bị bẻ gãy, cây trâm vàng trong tay nàng ta rơi xuống, miễn cưỡng sượt qua cánh tay bên phải của nàng.
Trời mẹ ơi, nào phải là trâm vàng, thứ này rõ ràng là một con dao, hơn nữa còn là loại cực kỳ sắc bén!
Chỉ rơi nhẹ như thế thôi mà đã có thể xuyên thủng mấy lớp xiêm y rồi cắt một đường lên da của nàng.
Yến Xu trơ mắt nhìn ống tay áo của mình dần dần nhuốm màu đỏ.
Đó là… máu sao?
Cả người của nàng mềm nhũn, lập tức ngã xuống mặt đất.
Mẹ nó chứ, bà đây mắc chứng sợ máu đó!