Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa - Trang 4
Chương 17: C17: Niềm vui ngoài ý muốn
Phú Hải vừa nói xong câu này, mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.
Không ngờ còn có kẻ to gan như thế à?
Vũ Văn Lan ra lệnh: “Áp giải kẻ đó lên đây.”
Phú Hải bẩm vâng, vội sai người xách một tiểu thái giám bị trói gô tới trước mặt quân vương.
Tiểu thái giám đó đã bị đánh bầm dập mặt mũi, sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ biết điên cuồng dập đầu nói: “Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng…”
Sắc mặt của đám người Ninh phi và Lệ tần đều thay đổi.
Nguy rồi, sao ngay cả Tiểu Quý Tử cũng bị điều tra ra thế này?
Vũ Văn Lan hỏi tiểu thái giám: “Là ai sai ngươi tìm hiểu về chuyện của Trẫm?”
Tiểu thái giám run rẩy đáp: “Là… Là…”
Ngay lúc mấu chốt, Ninh phi đột nhiên quỳ xuống đất nói: “Mong bệ hạ bớt giận, là mấy ngày trước Lệ tần nói cho thần thiếp chuyện ngài bị thương, thần thiếp cũng chỉ lo lắng cho long thể của ngài nên mới…”
Cái gì?
Mặt mũi Lệ tần trắng bệch, kinh ngạc nói: “Ninh phi nương nương, ngài…”
“Câm miệng!” Ninh phi lạnh giọng quở mắng: “Ngươi thật đúng là to gan lớn mật, không biết chừng mực, thế mà lại dám tìm hiểu về chuyện riêng của bệ hạ! Chẳng lẽ ngươi không biết hậu quả của việc này là gì sao?”
Vừa nói, nàng ta vừa dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Lệ tần, không chỉ thế, Trưởng công chúa Vũ Văn Yên cũng lạnh lùng liếc sang một cái.
Lệ tần ngẩn ra, cuối cùng do dự nghĩ.
—— Cô của mình vừa mới ly hôn với Lâm Võ Hầu, còn nhà mẹ đẻ nghèo túng của mình thì lấy cái gì mà chống lại Trưởng công chúa?
Nhưng nếu nàng ta đứng ra nhận… Trời ạ, đây chính là tội lớn đó!
Đương nhiên, Lệ tần cũng không cam lòng chịu thua như thế, nàng ta len lén nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên người của Lâm Võ Hầu và Thế tử Tôn Triển Bằng.
Đây đã từng là dượng của mình, Triển Bằng cũng do cô ruột của mình sinh ra, dựa vào mối quan hệ này, hẳn là bọn họ sẽ giúp mình nói chuyện, đúng chứ?
Nhưng mà đáng tiếc, Lâm Võ Hầu lại không buồn nhìn nàng ta, cho dù có nhìn thì sắc mặt của ông ta cũng lạnh tanh.
Nàng ta lại nhìn về phía em họ Tôn Triển Bằng, chỉ thấy người thanh niên kia hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn dời tầm mắt đi.
Lệ tần tuyệt vọng.
Mấy năm nay, những gì nàng ta có được đều nhờ việc theo phe của Ninh phi, hiện giờ nếu Ninh phi muốn nàng ta gánh tội thay, hiển nhiên sẽ không có ai đứng ra giúp nàng ta cả.
Vì thế, nàng ta chỉ đành quỳ xuống đất khóc ròng: “Mong bệ hạ rủ lòng thương xót mà tha cho thần thiếp lần này, thần thiếp cũng chỉ lo lắng cho long thể của bệ hạ thôi ạ…”
Nào biết Phú Hải lại nói tiếp: “Khởi bẩm bệ hạ, còn có một việc nữa, hôm qua có một cung nữ trong điện Cam Lộ đầu độc nước rửa mặt của Lý quý nghi, âm mưu làm hỏng dung nhan của ngài ấy, cũng may Lý quý nghi kịp thời phát hiện nên mới tránh được, sau khi bị thẩm vấn, cung nữ đó đã khai là mình bị Lệ tần nương nương sai khiến làm việc này đấy ạ.”
Vừa dứt câu, Yến Xu cuối cùng cũng biết người hại mình là ai.
Đương nhiên, Phú Hải cũng là một tay lõi đời, mãi đến khi thấy Lệ tần đã không còn đường cứu vãn thì ông ta mới dám nói ra việc này, bởi thế nàng ta cũng hết đường chối cãi.
Mà Lệ tần, rõ ràng nàng ta cũng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn im lặng.
Không qua bao lâu, quân vương lạnh lùng ra lệnh: “Biếm vào lãnh cung, lấy chuyện này làm đòn răn đe cảnh cáo kẻ khác.”
Lệ tần nằm liệt trên mặt đất.
Xong đời rồi, nàng ta đã hoàn toàn xong đời rồi…
Ninh phi cách đó không xa sợ đến mức cả người lạnh run, không dám nhìn Lệ tần dù chỉ một cái.
Đáng tiếc Vũ Văn Lan cũng không có ý định buông tha cho nàng ta, hắn lạnh lùng quay sang nói với Ninh phi: “Ngươi ở vị trí ‘phi’ mà lại không biết phân biệt phải trái đúng sai, để rồi hôm nay gây ra trò cười cho quần thần trong triều. Ta phạt ngươi bị cấm túc ba mươi ngày, bắt đầu từ hôm nay, ngươi ở trong điện của mình ăn năn hối lỗi, không được ra ngoài.”
“Bệ hạ…”
Ninh phi còn muốn cứu vãn lại, có điều khóe mắt lại thấy Trưởng công chúa khẽ lắc đầu với mình.
Nàng ta không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành quỳ xuống đất khóc lóc: “Thần thiếp tuân mệnh.”
Vũ Văn Lan ra lệnh cho Phú Hải: “Mau phái người đưa các nàng về đi.”
Phú Hải vội bẩm vâng, gọi mấy cung nữ và thái giám tới “mời” hai vị này ra ngoài.
Vũ Văn Lan lại liếc sang tiểu thái giám kia, nói: “Xử lý theo quy củ trong cung.”
—— Theo quy củ trong cung, với tội này, hắn ta sẽ bị đánh cho tới chết.
Những người còn lại trong điện đều nơm nớp lo sợ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lại thấy quân vương đột nhiên nhìn về phía Trưởng công chúa, nói: “Trưởng tỷ đã từng tuổi này rồi mà còn hành xử lỗ m ãng quá, không phù hợp với thân phận. Tỷ trở về cũng đóng cửa một tháng tự suy ngẫm về đạo lý đối nhân xử thế đi, hy vọng về sau tỷ có thể tiến bộ nhiều hơn.”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này Vũ Văn Yên bị em trai ruột quở trách, cho nên sắc mặt của nàng ta lúc thì trắng bệch lúc thì đỏ bừng, mà phò mã bên cạnh lại chẳng dám hó hé câu nào, chỉ biết cúi gằm mặt, thiếu điều muốn cắm luôn cái đầu vào trong mặt đất.
Vũ Văn Yên vừa tức vừa giận, chỉ đành đáp lại một tiếng rồi dẫn theo phò mã rời đi.
Chu quý phi ngầm đắc ý, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, nàng ta thầm nghĩ, ngay cả tai mắt của Ninh phi mà Phú Hải cũng điều tra ra được, xem ra sau này nàng ta phải cẩn thận nhiều hơn.
Mấy đại thần trong điện thì run lập cập, sốt sắng hệt như kiến bò trên chảo nóng. Không chờ Vũ Văn Lan mở miệng, bọn họ đã đồng loạt quỳ xuống đất dập đầu: “Chúng thần biết tội rồi ạ…”
Vũ Văn Lan lạnh lùng nói: “Những kẻ ban nãy hùa theo, mỗi người bị phạt bổng lộc nửa năm, giáng ba cấp, nếu còn tái phạm sẽ bị biếm thành dân thường.”
Mấy người đều ngoan ngoãn bẩm vâng, run run rẩy rẩy dắt nhau lui xuống.
Trò hề chấm dứt, trận đoạt bóng trên băng cũng kết thúc.
Đáng lẽ sau đó còn có màn ca múa trên băng và tiệc tối, nhưng vì quân vương không còn tâm trạng hưởng thụ, cho nên hắn tuyên bố hồi cung.
Mọi người chỉ phải nghe theo, thấy hắn đã đứng dậy đi ra ngoài, Chu quý phi, An tần, Từ tiệp dư và Yến Xu vội vàng đuổi theo.
Quân vương bước nhanh như gió, Chu quý phi và An tần liếc nhau một cái, đều âm thầm cảm thán, thật không ngờ lần này lại không thể xử lý được Lý Yến Xu!
Có điều bẻ gãy được một “cánh tay” của Ninh phi cũng khá tốt, chờ lần sau có cơ hội, bọn họ lại tiêu diệt Lý Yến Xu sau.
Vũ Văn Lan yên lặng nghe hết, không nhịn được đi nghe thử tiếng lòng của nhân vật chính trong miệng các nàng.
Nào biết, câu nói bị nàng ấy nhắc mãi trong đầu lại là: 【 Trời ơi còn tận nửa con heo nướng không kịp ăn, tiếc xỉu luôn á. 】
Vũ Văn Lan: “???”
Giờ phút này mà trong lòng nàng ấy còn nhớ thương chuyện ăn uống được sao?
Hắn không kìm được quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt thoạt nhìn có chút lạnh lẽo.
Trùng hợp lúc này Yến Xu cũng đang giương mắt nhìn hắn, trong nháy mắt, ánh mắt hai người va vào nhau.
Nàng vội rũ đầu xuống, sắc mặt kinh hoảng, như thể lúc này mới biết sợ vậy.
Có điều tiếng lòng mà Vũ Văn Lan nghe được lại là: 【 Nhìn cái gì mà nhìn? Nếu không phải lúc trước ngươi nhìn trộm ta như mấy tên bi3n thái thì đâu ra lắm chuyện như thế này! 】
Vũ Văn Lan: “???”
Gì đây, cho nên người sai vẫn là hắn à?
~~
Chờ về tới phòng ngủ, sắc trời cũng đã sẩm tối.
Yến Xu ăn heo nướng và dê nướng đến no căng, cho nên cũng không đói bụng, chỉ uống một chén trà táo nóng hầm hập là đủ.
Hôm nay trang điểm đậm cả một ngày, lại bôi không ít dầu hoa quế lên búi tóc, những thứ này làm nàng cảm thấy không thoải mái lắm, cho nên Yến Xu quyết định đi tắm nước ấm một phen.
Dù sao hôm nay tâm trạng của hoàng đế không tốt, hẳn là sẽ không sang đây.
Quả nhiên, chờ tắm rửa xong xuôi, nàng cũng không thấy được bóng dáng của hoàng đế.
Thấy thời gian không còn sớm, nàng leo lên giường chui vào trong ổ chăn ngủ một giấc mỹ mãn.
Đèn đuốc trong điện Cam Lộ đã tắt hết, nhưng đèn đuốc trong cung Càn Minh thì vẫn sáng trưng.
Người phái đi điều tra ngày hôm trước đều đã trở về, bọn họ đang bẩm báo tin tức lại cho Vũ Văn Lan nghe.
“Khởi bẩm bệ hạ, sau khi chúng thần đi điều tra, phát hiện vợ cả của Sài đại nhân vẫn còn đang ở quê cũ chăm sóc cho cha mẹ chồng và nuôi dưỡng một đôi trai gái, trong phủ của Sài đại nhân ở kinh thành thì có ba người thiếp, nhưng trên thực tế bọn họ đều là nam giả nữ.”
“Nam?”
Vũ Văn Lan nhíu mày.
Cẩm y vệ đáp: “Thật sự là nam ạ, trừ cái này ra, Sài đại nhân còn có một tòa nhà ở hẻm Hoán Hoa dùng để nuôi tầm năm sáu cậu trai trẻ.”
Vũ Văn Lan: “…”
Không ngờ lại là thật.
Cái tên Sài Vi Trung này… Không ngờ lại là đồng tính luyến ái thật!
Hơn nữa còn để người vợ kết tóc của mình ở quê thay hắn ta chăm sóc cha mẹ con cái, còn chính mình thì lại ở kinh thành… ăn chơi lêu lổng như vậy!
Hắn nói: “Tiếp tục nhìn chằm chằm bọn họ, nếu có hành vi nào không hợp pháp thì lập tức tới bẩm báo cho Trẫm.”
Cẩm y vệ bẩm vâng.
Vũ Văn Lan lại nhìn về phía một người khác: “Bên ngươi thì sao?”
“Bẩm bệ hạ, theo điều tra của chúng thần ở Kim Lăng, ngày xưa gia cảnh của Ngụy đại học sĩ rất nghèo khổ, có một lần từng vào “phố hoa” thay người khác viết chữ vẽ tranh để kiếm sống, dần dà cũng có mối quan hệ thân mật với một cô gái phong trần, sau này nhờ được cô gái đó giúp đỡ mới có thể vào kinh thành dự thi.”
Vũ Văn Lan: “…”
Tình tiết này, quả thật không khác là bao so với nửa phần đầu của bộ 《 Tài Tử Phong Lưu Và Giai Nhân Xinh Đẹp 》 kia.
Hắn hỏi tiếp: “Cô gái kia sao rồi?”
“Nghe nói cô gái kia chờ Ngụy đại nhân đến mòn mỏi, sau lại nghe được tin ông ta đỗ cao, làm quan và cưới vợ sinh con ở kinh thành nên cũng nản lòng thoái chí, tìm một thương nhân giúp hoàn lương rồi làm thiếp cho người ta, về sau không rõ tung tích.”
Vũ Văn Lan gật đầu.
Nửa phần sau của câu chuyện kia không hiện thực, quả nhiên là do nàng ấy tự nghĩ ra.
Đến lúc này, trong lòng hắn đã hiểu rõ.
Nhưng đồng thời, hắn cũng càng thêm nghi hoặc.
Tất cả đều đúng y như lời nàng ấy nói, rốt cuộc là nàng ấy có thần thông gì?
Câu hỏi này đến nay vẫn không có câu trả lời, ngược lại còn làm hắn hoang mang nhiều hơn. Giữa đêm khuya vắng lặng, Vũ Văn Lan lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng ——
Một, chẳng lẽ con nhóc kia cũng có thuật đọc tâm như hắn? Nhưng hiển nhiên là không phải, nếu có thì nàng sẽ đoán được hắn suy nghĩ cái gì mới đúng, chứ không phải mỗi lần gặp nhau đều làm hắn tức giận đến mức câm nín luôn.
Hơn nữa nàng ấy cũng chưa gặp qua những người này bao giờ, cho nên dù có thuật đọc tâm thì cũng không có cách nào sử dụng.
Hai, trong cung còn có một cao nhân khác nói những chuyện này cho nàng ấy biết.
Nhưng hắn đã sai người điều tra cặn kẽ mọi ngóc ngách, cũng tự mình đến điện Cam Lộ rất nhiều lần nhưng lại hoàn toàn không hề phát hiện bất kỳ dấu vết nào để lại.
Rốt cuộc con nhóc này đang cất giấu bí mật gì?
Thấy quân vương cau mày bước tới bước lui trong điện, Phú Hải đứng một bên hầu hạ thầm thở dài trong lòng: 【 Thật là, bệ hạ bị bọn họ chọc giận rồi! Bọn đáng chết này, bị phạt là đáng lắm! Nhưng cũng may là có Lý quý nghi nhắc nhở trước cho mình, nếu không người bị chém đầu hôm nay không phải ai khác mà là chính mình rồi. 】
Âm thầm than thở xong, Phú Hải vừa nhấc đầu đã thấy quân vương dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm mình.
“Trẫm đã quên hỏi ngươi.” Vũ Văn Lan trầm giọng hỏi: “Làm sao mà ngươi phát hiện được tên tiểu thái giám kia? Nói rõ ràng chính xác từng chữ cho Trẫm!”
Phú Hải giật nảy mình, chỉ đành thành thật đáp: “Bệ hạ thứ tội, việc này là nhờ có Lý quý nghi nhắc nhở nô tài đấy ạ…”
~~
Đêm khuya tĩnh lặng, gió lạnh rét buốt thấu xương.
Vũ Văn Lan thậm chí còn quên khoác cả áo lông chồn, chỉ vô thức bước vội trong gió đêm.
Chờ tới khi nhận ra, hắn đã tới điện Cam Lộ từ bao giờ.
Trong điện đã tắt đèn hết cả, hắn không cho người đi thông báo, chỉ tự mình đẩy cửa tiến vào.
Người hắn muốn tìm đang nằm ngủ khò khò ở sau màn.
Ban nãy khi biết được nàng ấy chính là người đã nhắc nhở Phú Hải đi bắt người, Vũ Văn Lan kinh ngạc cực kỳ, sự hoang mang bủa vây lấy hắn.
Chẳng lẽ nàng có thể biết trước tương lai ư?
Nhưng mà ngay khi hắn vén màn lên, cảnh tượng bên trong làm hắn kinh ngạc đến ngây người.
Cô gái kia đang dạng tay dạng ch@n ra mà ngủ, ngay cả chăn cũng không buồn đắp, áo ngủ hơi mỏng xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí còn… lộ ngực phơi bụng.
Tác giả có lời muốn nói:
Vị hoàng đế nào đó: Gì… gì đây, niềm vui ngoài ý muốn sao?
Yến Xu: Trời đất ơi! ĐỒ! LƯU! MANH!