Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa - Trang 4

Chương 130: Chương 130



Thấy cảnh đó, Tần An Công phu nhân lảo đảo suýt té xỉu.
Tần An Công cũng vội chạy tới mắng: “Sao ngươi lại dám làm phiền bệ hạ như thế? Còn không mau ngoan ngoãn đi về cho ta!”
Đúng lúc này, chợt nghe quân vương nói: “Khoan đã.”
Vũ Văn Lan nhìn về phía Thái Hậu, nói: “Trước nay anh họ Vĩnh Khang luôn điềm đạm và chất phác mà hôm nay lại thành ra như thế này, Trẫm cảm thấy có gì đó không đúng, có lẽ trong chuyện này thật sự có vấn đề đấy.”
Vừa nghe hắn nói như thế, Kiều Vĩnh Khang lại khóc nấc lên: “Bệ hạ hiểu thần, chỉ có bệ hạ là hiểu thần thôi! Bệ hạ ơi!!!”
Giọng gào của hắn ta lớn tới nỗi cả điện như cũng run rẩy theo, ai không biết còn tưởng Hoàng đế xảy ra chuyện gì.
Thái Hậu xoa xoa ngực vì giật mình, sau đó mới gật đầu nói: “Đúng thế, xưa nay thằng bé này luôn thật thà, sao hôm nay lại làm ra chuyện như thế? Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì quá uất ức ư? Theo ý của ai gia thì cứ cho người tra xét một phen đi.”
Bà ta vừa dứt câu thì Nhạc thị lập tức cứng đờ, nàng ta đột nhiên khóc ròng: “Thần phụ… thần phụ không còn mặt mũi nào đi gặp ai nữa…”
Nói xong, nàng ta đột nhiên lao về phía cây cột, bộ dạng như thể đang muốn đập đầu tự vẫn để chứng minh cho sự trong sạch của bản thân.
Cũng may nhờ có thị vệ cản lại cho nên nàng ta mới không tự sát thành công.
Yến Xu thấy thế thì âm thầm lắc đầu ——

Khóc thật trân kiểu này ai không biết còn tưởng là nàng ta bị oan thật.
Có điều Thái Hậu cũng không phải là kiểu người dễ bị nắm mũi dắt đi.
Quả nhiên khi thấy cảnh này, bà ta lập tức sầm mặt trách mắng: “Ngươi có biết nơi này là nơi nào không? Trước mặt bệ hạ mà ngươi lại dám làm bậy như thế à? Nếu thật sự xảy ra chuyện, máu văng tung tóe làm bẩn mắt bệ hạ thì sao hả?”
Vừa nghe Thái Hậu nói như thế thì Nhạc thị lập tức sợ tới mức không dám ra tiếng, ấy vậy mà em gái của nàng ta lại dám đứng ra nài nỉ: “Xin nương nương bớt giận, là do chị bị oan cho nên mới luẩn quẩn trong lòng thôi ạ…”
Thái Hậu lại cười lạnh: “Có oan hay không thì tự khắc sẽ có người khác điều tra và trả lại sự trong sạch thay cho nó!”
Nói xong, bà ta lập tức ra lệnh cho người bên cạnh: “Trang ma ma, bà lập tức cho người đi giúp Tần An Công điều tra đi, chuyện hôm nay đã làm ầm ĩ đến mức này rồi thì chúng ta phải cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng, xem xem điều A Khang nói có phải là sự thật hay không!”
Trang ma ma lập tức bẩm vâng.
Thái Hậu vừa dứt câu thì Nhạc thị – người ban nãy còn một hai đòi sống đòi chết – lập tức nằm bẹp trên mặt đất, mặt mũi nàng ta trắng bệch như tờ giấy, nhìn qua không biết là đang sợ hãi hay là đang tủi thân nữa.
Tần An Công phu nhân vô cùng xấu hổ, bà ta chỉ đành hành lễ với Thái Hậu: “Cảm ơn ân điển của Thái Hậu.”
Lúc ngẩng đầu lên, bà ta phát hiện con trai của mình còn đang quỳ gối trước mặt quân vương gào khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy đầy đất.
Mọi người: “…”
Tần An Công cố nén tức giận dẫn theo con gái và con rể tới kéo hắn ta trở về, sau đó lại quay sang nói với Hoàng đế và Thái Hậu: “Đều do lão thần không biết dạy con, hôm nay đã làm phiền các vị quý nhân, cũng khiến các vị đại nhân chê cười rồi, thần sẽ dẫn nó về dạy dỗ đàng hoàng lại ngay.”
Dứt lời, ông ta lập tức kéo con trai mình rời khỏi điện.
Thấy cảnh này, Tần An Công phu nhân cũng chỉ có thể dập đầu với Hoàng đế và Thái Hậu sau đó cụp đuôi đi theo.
Các đại thần hóng chuyện xong cũng vội vàng cáo lui với Hoàng đế và Thái Hậu rồi nối đuôi nhau rời khỏi điện.
Yến Xu ăn dưa no nê nên cũng tìm cơ hội chuồn ra ngoài, trong lòng thầm than thở quả nhiên không uổng công mình mò tới đây!
Tần An Công phu nhân tính toán đủ đường nhưng lại đâu ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, bây giờ xem như đã tự vạch áo cho người xem lưng mất rồi.
Nàng đoán Trang ma ma sẽ không nương tay đâu, không biết bà ta sẽ tra xét ra được bao nhiêu thứ đây, chậc chậc.
Nàng phải chuẩn bị sẵn sàng để ăn dưa tiếp thôi!
Vũ Văn Lan nghe thấy tiếng lòng của nàng thì vội nhìn quanh tìm kiếm, đáng tiếc chỉ kịp nhìn thấy một làn váy mã diện dần khuất xa.
Vũ Văn Lan cười nhẹ, hắn biết chắc là nàng sẽ đến mà.
~~
Không thể không nói, thân là cánh tay trái đắc lực của Thái Hậu, Trang ma ma đúng là cũng có chút bản lĩnh.
Bởi vì phủ Tần An Công cách đây xa ngàn dặm cho nên bà ta quyết định bắt đầu tra xét từ tỳ nữ của Nhạc thị, sau khi bắt được người này thì lập tức cho thuộc hạ tra tấn dã man để thẩm vấn, chỉ mới qua chừng nửa ngày thôi là đối phương đã khai ra sạch sẽ về gian tình giữa Nhạc thị và tên phu xe Bao Lão Tam rồi.
Mãi đến lúc này, hai vợ chồng Tần An Công mới biết thì ra những gì con trai mình nói là sự thật.
Thật không ngờ người con dâu mà họ cho là đảm đang có tài đó lại tằng tịu với người hầu trong phủ hơn hai năm trời.
Mà con trai mình đã phát hiện chuyện này từ một năm trước, có điều vì sợ bị cả hai quở trách cho nên chần chừ mãi không dám mở miệng, chỉ biết nghẹn ứ ở trong lòng, cũng vì thế nên hôm nay mới thành ra cơ sự này.
Hai vợ chồng vừa tức vừa giận, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.


Sau khi giúp đỡ Kiều gia tìm ra chân tướng, sáng sớm ngày thứ hai, Trang ma ma lập tức trở về trong cung báo cáo lại cho Thái Hậu nghe.
Hai vợ chồng của Tần An Công cũng vào cung để dập đầu xin lỗi quân vương và Thái Hậu về chuyện ầm ĩ trong bữa tiệc ngày hôm qua.
Lúc đó Vũ Văn Lan đang bận chuyện triều chính cho nên nhờ Thái Hậu tiếp kiến hai người đó thay cho hắn.

Vì thế nên hai vợ chồng này vào thẳng trong cung Từ An.
Hai người hành lễ với Thái Hậu, Tần An Công hổ thẹn nói: “Đều do lão thần không nghiêm khắc về việc trong nhà, không biết cách dạy con nên hôm qua mới làm phiền Thái Hậu, bệ hạ và các vị nương nương, lão thần tội lỗi đầy mình, xin nương nương cứ giáng tội.”
Tần An Công phu nhân cũng nói: “Cũng do thần phụ có mắt không tròng, không ngờ lại để xảy ra chuyện tày trời như thế trong phủ, xin Thái Hậu thứ tội.”
Thái Hậu ngồi trên sạp nhìn về phía hai người: “Ai gia nhớ chị họ cũng là một người thông minh, sao lại để thứ đàn bà đó ức hiếp A Khang đến mức này? Một người thật thà chất phác như nó mà hôm qua lại khóc lóc thảm thiết như thế, còn bảo không có ai làm chủ thay cho mình… Không phải ai gia xen vào việc nhà của người khác đâu, nhưng hai ngươi làm cha mẹ kiểu gì thế hử?”
Tần An Công chỉ đành cúi đầu: “Là do thần vô năng, khiến Thái Hậu phải chê cười rồi.”
Tần An Công phu nhân cũng cúi đầu nói: “Vâng, đã để nương nương phải chê cười rồi ạ.”
Hai người vừa nói dứt câu, Trang ma ma ở bên cạnh lập tức mở miệng: “Tỳ nữ của Nhạc thị đã khai hết về gian tình của hai người kia, tên phu xe đó cũng đã nhận tội, không biết tiếp theo chúng ta nên xử lý như thế nào đây ạ?”
Thái Hậu nhìn về phía hai vợ chồng kia: “Đây là chuyện nhà của các ngươi, hai người tự về xử lý đi.”
Hai vợ chồng Tần An Công vội vàng bẩm vâng.
Đúng lúc này, Thái Hậu lại đột nhiên bổ sung: “Có điều theo ai gia thấy, tên gian phu kia dám can đảm nhúng chàm chủ mẫu như thế thì chẳng khác nào dẫm lên mặt mũi của chủ tử nhà mình, thật sự là hoang đường không tả nỗi, tuyệt đối không thể tha thứ nhẹ nhàng cho gã ta được. Về phần Nhạc thị…”
Thái Hậu nhìn về phía chị họ của mình rồi nở nụ cười châm biếm: “Ai gia thấy chị họ rất thích nó nhỉ, nếu vậy chị họ hãy tự quyết định đi.”
Tần An Công phu nhân nghe Thái Hậu nói như thế quả thực chỉ muốn tìm cái khe đất chui vào cho rồi, đáng tiếc bà ta chỉ có thể cố nén cảm giác nóng bừng trên mặt và đáp: “Đều do thần phụ không có mắt nhìn người, đã khiến nương nương chê cười rồi, thần phụ về nhà chuyến này sẽ bảo Khang Nhi viết giấy thôi vợ ngay.”
Thái Hậu gật đầu, sau đó bảo bọn họ đi ra ngoài.


Chương trước Chương tiếp
Loading...