Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 74
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Huynh đệ hai người cùng nhau rời khỏi cung điện này, Lan Dịch Trăn nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm trên sườn má Lan Dịch Hoan, nói: "Trên mặt dính gì đây?"
Lan Dịch Hoan liếc mắt nhìn tay y, phát hiện phía trên có một chút mực màu son, hắn không khỏi sờ soạt mặt mình: "À, vừa rồi lúc ta mới vào cửa thì Phụ hoàng đang vẽ tranh, sau đó người lại chạm vào mặt ta một cái, có lẽ là dính vào lúc đó."
"Vì sao Phụ hoàng lại chạm vào mặt đệ?"
Lan Dịch Trăn vừa nghe hắn nói vậy thì nhăn mi, trong lòng có chút không vui khó nói: "Cố tình tránh ta gọi một mình đệ tới, còn sờ mặt đệ, làm gì vậy chứ?"
Lời này của y nói ra khiến hắn cảm thấy hơi khó xử, Lan Dịch Hoan nói đùa: "Tuỳ tiện sờ một chút thôi, không phải huynh không có việc gì cũng cứ chạm vào mặt ta đó à, huynh làm gì, Phụ hoàng cũng làm vậy thôi."
Lan Dịch Trăn: "...."
Vậy càng không được!
Y hỏi: "Phụ hoàng còn nói gì nữa không?"
Lan Dịch Hoan: "Nói ta lớn lên giống Tề Quý phi, à, còn nói trước đó huynh đánh Đại ca ở Đại Lý Tự, bảo ta đi khuyên huynh, sau đó thì huynh liền tới rồi."
Thì ra mục đích của Hoàng thượng là thế này.
Lan Dịch Trăn thấy không vui khi mặt của Lan Dịch Hoan bị người khác chạm vào, nghe vậy thì nói: "Việc này Phụ hoàng có thể trực tiếp nói với ta, không có liên quan gì đến đệ, để đệ khuyên cái gì? Hơn nữa, ta cũng không làm gì Lan Dịch Hạo. Nếu lúc thi đấu với hắn mà đệ xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không bỏ qua cho hắn."
Lan Dịch Hoan: "Tự ta sẽ cẩn thận. Nhưng thật ra Nhị ca không cần cứ luôn thay ta xuất đầu, biểu hiện quá mức hùng hổ doạ người cũng không tốt."
Hắn nói ra phát hiện của mình trên người con gấu đen kia cho Lan Dịch Trăn.
Sau khi Lan Dịch Trăn nghe xong lại cảm thấy không ngoài ý muốn, y tin đây là chuyện mà Đại Hoàng tử thật sự có thể làm ra.
Đối diện với ánh mắt lo lắng của đệ đệ, trong lòng lại dâng lên một cỗ ấm áp.
Lan Dịch Trăn sờ đầu Lan Dịch Hoan, nói: "Đệ yên tâm, ta tự có chừng mực. Dù sao thì thân ở vị trí này, nếu hành động quá mạnh mẽ cường thế sẽ khiến người ta nghi kỵ nghị luận. Nhưng nếu có ý định thu mình lại thì những người đi theo mình sẽ thấy không phục, cân nhắc quyết định tiến hay lui."
Lan Dịch Hoan gật đầu, nhớ tới những chuyện khi lên làm Hoàng thượng thì không khỏi thở dài.
Hoàng thất chính là như vậy, nơm nớp lo sợ như đi trên một tấm băng mỏng, mỗi một nụ cười cơn giận đều phải suy xét đến hậu quả, Hoàng tử bình thường đều như thế, Thái tử thì càng phải hơn, Lan Dịch Trăn cũng chỉ có ở trước mặt hắn mới thả lỏng được như vậy.
Lan Dịch Hoan: "Ta chỉ sợ vì chuyện của ta mà huynh gặp thêm phiền toái, huynh không cần lo lắng cho ta, ta có thể tự bảo vệ tốt chính mình!"
Lan Dịch Trăn quay đầu nhìn Lan Dịch Hoan.
Hình dáng đường cong sườn mặt của hắn rất đẹp, lông mi như hai chiếc quạt nhỏ hơi động đậy, đầu lông mày hơi cau lại, chưa hoàn toàn giãn ra.
Mỗi khi thấy vậy thì Lan Dịch Trăn rất muốn vuốt phẳng lông mày cho hắn, để Lan Dịch Hoan mãi mãi không cần vì chuyện gì mà sầu lo.
Từ sau khi biết Lan Dịch Hoan không phải đệ đệ ruột của mình, Lan Dịch Trăn đương nhiên rất vui, nhưng kéo theo đó là những nỗi lo lắng thầm kín hơn.
Nếu đứa trẻ bình thường bị nhầm lẫn danh tính thì không sao, nhưng Lan Dịch Hoan là Hoàng tử, thân phận này không phải người nào muốn liền có, cũng không phải không muốn cần liền không cần.
Nếu bí mật về thân thế của hắn bị lộ ra ngoài, xử lý không tốt một chút cũng có thể nguy hiểm đến mạng sống của Lan Dịch Hoan.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Lan Dịch Trăn không yên tâm để Lan Dịch Hoan một mình gặp Chính Bình Đế.
Mấy ngày nay Lan Dịch Trăn vẫn luôn cân nhắc phải xử lý chuyện này làm sao mới là tốt nhất cho Lan Dịch Hoan.
Tuy rằng sớm chiều ở chung, nhưng đôi khi y cũng không hiểu thấu được Lan Dịch Hoan rốt cuộc muốn làm gì, y hận không thể mang tất cả trân bảo trên đời đến trước mặt người này, thực hiện toàn bộ tâm nguyện của Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Trăn trầm ngâm nói: "Tiểu Thất, ta muốn hỏi đệ một chuyện."
Lan Dịch Hoan nhìn biểu tình của y, hơi sợ mà rụt rụt đầu, nói: "Hỏi gì vậy? Nhị ca, mỗi lần huynh dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, ta cứ cảm thấy không phải chuyện gì tốt."
Lan Dịch Trăn dở khóc dở cười: "Đệ yên tâm, ta không phải muốn hỏi đệ bí mật gì đâu. Ta chỉ là rất muốn biết một chuyện."
Lan Dịch Hoan: "Được. Huynh hỏi đi."
Lan Dịch Trăn trần ngâm.
Lan Dịch Hoan: "Nói đi."
"Nếu như hoàn toàn không suy xét đến thân phận" Lan Dịch Trăn trầm giọng hỏi: "Lúc này, vị trí kia.... Đệ còn muốn không?"
Lan Dịch Hoan chấn động.
Lan Dịch Trăn: "Nếu đệ muốn——"
Không để y nói xong, Lan Dịch Hoan lập tức lắc đầu, kiên định nói: "Không muốn."
Lan Dịch Trăn: "Thật?"
Lan Dịch Hoan: "Thật."
Lan Dịch Hoan nghiêm túc nói: "Nhị ca, ta nói cho huynh biết điều này, nếu trước kia ta chưa bao giờ ngồi trên vị trí kia thì có lẽ hôm nay huynh hỏi ta, ta sẽ cảm thấy tiếc nuối không cam lòng, thậm chí sẽ nghĩ, tại sao ta lại không tranh thủ một lần, chứng minh năng lực của mình? Chỉ là, chuyện này ta đã làm được."
"Năng lực của ta được chứng minh, khát vọng của ta được thể hiện, ta dám nói rằng ta là một Hoàng đế tốt. Mà cuộc đời này, ta đã xem những cái phồn hoa đó như mây khói. So với việc ngồi trên vị trí tịch mịch kia, ta càng muốn tự mình đi làm một ít chuyện có ý nghĩa hơn, trải nghiệm một mặt khác của cuộc sống."
Lan Dịch Trăn thấp giọng nói: "Một mặt khác của cuộc sống?"
Vậy mình có phần nào trong kế hoạch của hắn không?
"Đúng vậy." Lan Dịch Hoan trả lời.
Thật ra hắn vẫn chưa nghĩ ra đời này mình muốn cái gì, nhưng dù sao lời nói cũng đã nói đến đây, Lan Dịch Hoan cũng muốn nói cho Lan Dịch Trăn biết một chút về tính toán kế tiếp của mình: "Có lẽ đây là lúc thích hợp để buông bỏ mọi thứ, đi khắp nơi xem chút gì đó....."
Lúc này Lan Dịch Hoan chợt nghĩ, có phải Lan Dịch Trăn vẫn luôn lo lắng mối quan hệ của hai người họ sẽ xảy ra mâu thuẫn vì ngôi vị Hoàng đế? Vậy nếu hôm nay hắn nói rõ ràng ra, Lan Dịch Trăn có cảm thấy hạnh phúc hơn một chút không?
Vì thế, Lan Dịch Hoan kéo lấy cánh tay Lan Dịch Trăn lắc lắc, nghiêm túc nói với y: "Nhị ca, huynh yên tâm, không phải vì ta đã nhìn thấu hết nên cảm thấy tuyệt vọng, mà là thứ mà ta đã từng có rồi, không cần phải có thêm lần nữa. Hơn nữa hiện tại ta cũng đã biết mình không có huyết mạch Hoàng thất nên càng không có tâm tư này. Cho nên bất kể huynh làm cái gì, cũng không cần cố kỵ hay lo lắng cho ta, ta cũng sẽ không tranh đoạt với huynh."
Nếu đối diện không phải Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Hoan sẽ không đào tim đào phổi nói ra những lời chân thành này.
Nhưng hệ thống lại nói: [Chỉ số hạnh phúc không tăng lên.]
Lan Dịch Trăn duỗi tay nhéo nhẹ mặt Lan Dịch Hoan, nhẹ giọng nói: ".... Ta không sợ đệ tranh cùng ta, ta chỉ sợ đệ không có được điều mà đệ muốn."
Những lời này của y mang chút ý than thở, ở cuối câu còn có sự ôn nhu kéo dài.
Trước kia lúc mà Lan Dịch Hoan chưa biết rõ, hắn từng lo rằng Nhị ca sẽ cảm thấy phẫn uất không cam lòng, chán ghét hắn khi nhớ được người ngồi trên ngôi vị ở kiếp trước là hắn.
Sau này lại dần biết được Lan Dịch Trăn đối với mình rất tốt, Lan Dịch Hoan đã hiểu được khi đó hắn đăng cơ, Lan Dịch Trăn không tranh với hắn, còn một lòng nâng đỡ hắn, tất cả đều xuất phát từ chân tâm.
Chỉ là, Lan Dịch Trăn lại tốt hơn, vô tư hơn hắn nghĩ.
Tình cảm của ca ca giống như sự chênh lệch tuổi tác của hai người, vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối.
Lan Dịch Hoan như đột nhiên biết được cách khiến Lan Dịch Trăn thấy hạnh phúc.
Hắn quan sát khắp nơi, thấy chung quanh không có người, vì thế nói: "Ca, huynh thật tốt! Nếu không thì cũng ta hôn huynh một cái nhé!"
Cái ôm chưa đủ để cho thấy sự nhiệt tình của hắn, cũng không đủ để khiến chỉ số hạnh phúc lên gấp ba. Lan Dịch Hoan thấy nụ hôn hẳn là lễ ngộ cao nhất mà hắn có thể đưa ra, lần trước Lan Dịch Trăn hôn hắn, hắn vẫn chưa đáp lễ đâu.
Lan Dịch Trăn sửng sốt một lúc, có chút không tin vào tai mình, y quay đầu nhìn Lan Dịch Hoan với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Đúng lúc này không có ai xung quanh, thời cơ này nếu như bỏ qua thì có lẽ sẽ không còn đến nữa!
Lan Dịch Hoan cũng mặc kệ phản ứng của Lan Dịch Trăn, trực tiếp xông lên, nhón chân dùng sức hôn lên mặt Lan Dịch Trăn.
Nụ hôn này không triền miên như nụ hôn lần trước của Lan Dịch Trăn. Dưới sự kích động, răng của Lan Dịch Hoan còn hơi chạm đến mặt Lan Dịch Trăn.
Sát thủ nhanh nhất trên đời cũng không thực hiện thành công việc đánh lén Lan Dịch Trăn như vậy. Trong phút chốc, xúc cảm mềm mại mê người chiếm cứ đại não Lan Dịch Trăn.
——"Tiểu Thất chủ động hôn mình."
Trong chốc lát, trong đầu Lan Dịch Trăn chỉ có một suy nghĩ này.
Đây là thật sao?
Y cảm thấy mình đột nhiên mơ mộng hão huyền, nhưng hơi thở của Lan Dịch Hoan đang ở ngay bên cạnh, Lan Dịch Trăn cầm lòng không đậu ôm eo hắn, đang muốn cảm nhận một phen thì nụ hôn của Lan Dịch Hoan kết thúc.
Hắn rời môi ra, phát ra một tiếng "Chụt" nhẹ nhàng.
Lan Dịch Trăn thần hồn điên đảo, lại mờ mịt mất mát.
Lần đầu tiên trong đời, y lắp bắp như Hàn Trực: "Tiểu, Tiểu Thất."
[Kiểm tra đo lường phát hiện hạnh phúc của người hoàn thành nhiệm vụ tăng lên.]
Lan Dịch Hoan ngọt ngào cười với Lan Dịch Trăn: "Nhị ca, trên đời này, người ta thích nhất là huynh."
[Đã bùng nổ!]
Hôm nay cũng không biết là ngày lành gì, Lan Dịch Trăn cơ hồ cảm thấy mình sẽ hạnh phúc đến chết.
Y không biết làm thế nào để trút bỏ những cảm xúc dâng trào của mình vào lúc này, cho dù Lan Dịch Hoan có yêu cầu y làm gì đi chăng nữa, y cũng sẽ đồng ý không chút do dự.
Không, phải nói là dù không được phép làm gì, y cũng điên cuồng muốn Lan Dịch Hoan vui vẻ.
Lan Dịch Trăn bắt lấy tay Lan Dịch Hoan, cảm thấy vậy không đủ nên tiện đà ôm lấy hắn.
Lan Dịch Trăn: "Ta cũng thích Tiểu Thất nhất. Ca ca.... Thích đệ."
Lan Dịch Hoan lớn vậy rồi còn đi hôn mặt ca ca, hôn xong rồi cũng cảm thấy có hơi xấu hổ, kết quả vừa mới xấu hổ được chốc lát thì đã bị nhắc nhở của hệ thống cùng những hành động liên tiếp của Lan Dịch Trăn chọc cười.
Lan Dịch Hoan: "Ca, huynh cũng đâu cần vui như thế."
Lan Dịch Trăn thấp giọng nói: "Đúng vậy, ta rất ít khi vui như này."
"Thật ra ta cũng đã từng đấu tranh do dự giữa quyền thế và tình cảm, trong lòng cũng rất coi trọng quyền thế địa vị, dù sao thì người ngồi ở trên cao lâu rồi đều không muốn rơi xuống. Nhưng sau này xảy ra rất nhiều chuyện.... Hết lần này đến lần khác chứng minh cho ta biết điều mà ta muốn nhất, quý trọng nhất là gì."
Y khẽ vuốt mặt Lan Dịch Hoan, ánh mắt ôn nhu: "Tiểu Thất, nếu đệ muốn đi ra thế giới bên ngoài, vậy, ca cũng không làm Thái tử nữa có được không?"
"?"
Lan Dịch Hoan: "Ý huynh là sao?"
Nhất thời hắn không thể hiểu được việc Lan Dịch Trăn có làm Thái tử hay không có liên quan gì đến việc hắn muốn đi ra ngoài.
Lan Dịch Trăn cong khoé môi, phảng phất như đang nói giỡn với Lan Dịch Hoan: "Ý của ta là ta muốn đi cùng đệ. Buông bỏ tất cả ngoại vật, bọn họ muốn tranh thì cứ để bọn họ tranh đi, huynh đệ hai ta làm bạn, cùng nhau rời khỏi kinh thành, sống cuộc sống của một người bình thường, thế nào?"
Lúc nói ra những lời này, y cảm thấy đầu óc của mình thoải mái hơn rất nhiều, trong phút chốc thần thanh khí sảng, tản mây ra nhìn thấy mặt trời.
Đúng, chính là như vậy, không quan tâm những cái khác, dù sao thì mong muốn cả đời của y là có thể cùng Lan Dịch Hoan ở bên nhau, hết thảy những thứ khác đều có thể buông xuống.
Nếu có một ngày có thể tu thành chính quả thì đó là phúc khí của y. Nếu Lan Dịch Hoan không thích y thì có thể nhìn thấy được hắn mỗi ngày cũng tốt rồi.
Không phải kiếp trước y cũng đã có giác ngộ như vậy sao?
Lan Dịch Hoan sửng sốt, không nghe ra được lời nói của Lan Dịch Trăn có phải nói giỡn hay không, "Ài" một tiếng, nói: "Lời này của huynh, thật là——"
[Tích tích tích tích tích——]
Kết quả, Lan Dịch Hoan còn chưa nói xong, hệ thống đã điên cuồng kêu lên, kêu đến mức cả đầu óc hắn ù ù đi.
Ngay sau đó, một nhắc nhở hiện ra:
[Cảnh báo! Cảnh báo! Đối tượng hoàn thành nhiệm vụ hàng đầu Lan Dịch Trăn mất đi khát vọng cạnh tranh sinh tồn của Hoàng thất, tích phân đã giảm 80%.]
Từ từ, không phải chứ?
Theo lời cảnh báo của hệ thống, giao diện người hoàn thành nhiệm vụ cũng hiện ra. Lan Dịch Hoan trơ mắt nhìn Lan Dịch Trăn vốn được xếp đầu tiên ở bảng xếp hạng một đường trượt xuống, cho đến khi y gần như bị loại khỏi danh sách người hoàn thành nhiệm vụ.
Thảm hơn nữa chính là, nhiệm vụ mà hắn vừa mới hoàn thành còn chưa kịp nhận lấy phần thưởng cũng đã bay theo.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Đối tượng thực hiện nhiệm vụ không hợp quy định, kết nối thất bại, chỉ số hạnh phúc đặt lại về 0, nhiệm vụ hoàn thành thất bại!]
Lan Dịch Hoan nhất thời khiếp sợ không nói nên lời.
Vậy là hắn hôn vô ích rồi.
Hơn nữa điểm mấu chốt là Lan Dịch Trăn vậy mà nói thật?
Đây là bị cái gì kích thích thế!
Lan Dịch Trăn nói muốn đi cùng hắn, nhưng vấn đề là tình huống của hai người họ không giống nhau.
Đầu tiên là bởi vì kiếp trước Lan Dịch Hoan đã làm Hoàng đế đủ rồi, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi vô cùng, từ khi trọng sinh đã quyết định không đi đường xưa. Tiếp đến, hắn cũng không phải là người của Hoàng thất, rời khỏi hoàng cung cũng là điều đương nhiên.
Nhưng Lan Dịch Trăn không có đạo lý?*
*câu này gốc là 可兰奕臻没道理啊?, mình dùng công cụ dịch thì nó ra như vậy, mà thấy sai sai kiểu gì ý. Có cao nhân nào giúp mình được không?
Đang làm một Thái tử rất tốt, cũng không phát sinh biến cố gì, đột nhiên lại muốn đi cùng hắn ra ngoài lưu lạc giang hồ, điều này khiến cho Lan Dịch Hoan hóa ngốc luôn, không hiểu y như vậy là vì sao.
Hắn lắp bắp: "Nhị, Nhị ca, huynh, huynh thế này....."
Mắt của Lan Dịch Hoan vốn là mắt hạnh, ngày thường trong vũ mị ẩn tình lại mang theo vài phần đáng yêu, lúc này đây mắt hắn mở to, bên trong chứa đầy hoang mang, càng khiến hắn trông thú vị hơn.
Hắn vừa mới chủ động hôn mình một cái.
——Ý niệm này lại một lần nữa hiện lên trong đầu Lan Dịch Trăn.
Mình hẳn là người duy nhất mà hắn chủ động hôn.
Điều mình nhận được càng lúc càng nhiều.
Trong lòng y đầy sự vui mừng, Lan Dịch Trăn nhìn bộ dáng lúc này của Lan Dịch Hoan, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu, cười vỗ đầu hắn.
"Sao, không thích Nhị ca đi cùng đệ sao?"
Trong lòng Lan Dịch Hoan vô cùng bối rối. Lúc đầu còn nghĩ, xong rồi, nhiệm vụ này bây giờ phải làm sao đây. Một hồi sau lại nghĩ, hỏng rồi hỏng rồi, đầu Nhị ca có vấn đề rồi.
Tại sao đột nhiên lại như vậy? Cũng không phải do hắn hôn thành như vậy đúng không?
Hắn mờ mịt nói: "Có thích, nhưng mà....."
Lan Dịch Hoan vẫn chưa biết mình muốn nói "Nhưng" cái gì thì đã có một nội thị vội vàng chạy tới, nói với Lan Dịch Trăn: "Điện hạ, bên Quân Cơ Xử có quân báo mới."
Vừa rồi Lan Dịch Trăn lo lắng cho Lan Dịch Hoan nên chỉ tùy tiện cầm lấy một sổ con từ Quân Cơ Xử đến Ngự Thư Phòng tìm hắn, lúc này lười biếng bị phát hiện, y cũng nên quay lại rồi.
Tuy phải đi làm việc, nhưng sau khi y đưa ra quyết định thì tâm tình không tồi, còn nhéo nhéo mũi Lan Dịch Hoan, nói: "Đệ nhìn xem, lại phải quay lại làm việc, không được nhàn hạ một chút nào, có phải Nhị ca rất vất vả không?"
Lan Dịch Hoan: "....."
Lan Dịch Trăn: "Đệ đừng chạy lung tung, nhanh trở về nghỉ ngơi đi, ta tới Quân Cơ Xử."
Sau khi nói xong, y nhéo bả vai Lan Dịch Hoan, vội vàng rời đi.
Lan Dịch Hoan không còn cách nào, cũng đành rời đi.
Hắn vừa đi, trong lòng vừa nghĩ những lời mà Lan Dịch Trăn nói, cũng không biết cảm giác lúc này như thế nào.
Thật ra Lan Dịch Trăn cũng hiểu sai rồi.
Lan Dịch Trăn cho rằng Lan Dịch Hoan vô cùng khát khao cuộc sống bên ngoài, muốn đi tới khắp nơi. Nhưng thực tế, Lan Dịch Hoan là một người hoài cổ và trầm tĩnh, hắn nói phải đi thì cũng không phải do thấy hứng thú với nơi nào, mà chỉ cảm thấy sống ở đây không thích hợp.
Cho nên, nếu cuộc sống về sau vẫn có Lan Dịch Trăn làm bạn, không suy xét đến những nhân tố khác, Lan Dịch Hoan vẫn sẽ cảm thấy rất vui.
Nhưng nếu Lan Dịch Trăn thật sự vì điều này mà từ bỏ ngôi vị Hoàng đế thì vẫn có chút quá mức, khiến Lan Dịch Hoan không thể lý giải.
Hơn nữa, bọn họ chỉ là huynh đệ, cũng không thể chung sống với nhau cả đời.....
Ài, hắn vất vả lắm mới làm xong nhiệm vụ, hiện tại chẳng còn gì.
Ngoài Nhị ca ra, hắn còn có thể khiến ai thấy hạnh phúc đây?
Lan Dịch Hoan vừa đi vừa sầu thì gặp phải hai người, nhìn thoáng qua thì phát hiện là Tam Hoàng từ và Vương công công.
Nếu Vương công công tự mình dẫn đường, vậy hẳn là Phụ hoàng cho gọi Tam Hoàng tử.
Lan Dịch Hoan trong lòng có chuyện, cũng không tiến lên cợt nhả hàn huyên như mọi lần gặp nhau, thuận tiện thưởng thức bộ dáng xanh cả mặt của Tam ca, hành lễ rời đi.
Nhưng thật ra thì lúc Tam Hoàng tử thấy hắn thì có hơi nhíu mày, bước chân hơi dừng lại, nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn Lan Dịch Hoan một cái.
"Ai da, Tam Điện hạ, Bệ hạ còn đang chờ ngài, thời gian không còn nhiều đâu."
Bộ dáng của thái giám dẫn đường phía trước vô cùng sốt ruột, dậm chân thúc giục Tam Hoàng tử: "Xin Điện hạ đi nhanh một chút!"
Tam Hoàng tử nghe thái giám nói, ánh mắt dời khỏi Lan Dịch Hoan, nói: "Biết rồi."
Mà trong nháy mắt Tam Hoàng tử xoay người trở về, cảnh tượng chung quanh lập tức thay đổi.
Tia nắng ban mai sáng sớm đã biến thành ánh mặt trời nóng nực giờ ngọ, cành lá bên cạnh vốn đang tốt tươi cũng trở nên khô héo, bức tường phía trước có thêm nhiều phần loang lổ.
Bên cạnh Tam Hoàng tử có thêm một quan viên trẻ tuổi, vừa đi theo sau vừa thấp giọng nhắc nhở: "Tam Điện hạ, hiện tại Thái tử không rõ tung tích, bệnh tình của Bệ hạ lại rất nghiêm trọng, thế cục trong triều rung chuyển, ngài nhất định phải bình tĩnh!"
Trong nháy mắt, Tam Hoàng tử hơi sửng sốt, cảm giác như mình đột nhiên mất trí nhớ, không phân biệt được rõ mình đang ở nơi nào, cũng không nhớ vừa rồi đã xảy ra cái gì.
Nhưng chờ đến khi quan viên nói câu này xong, Tam Hoàng tử chợt nhớ ra hết, gật đầu trầm giọng nói: "Ta biết."
Đúng vậy, đây là năm Tam Hoàng tử hai mươi bảy tuổi, thế cục trong triều chuyển biến.
Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch đã gần đến lúc hấp hối, lúc này hẳn là sắp đến lúc trữ quân lên kế vị, nhưng trước đó vài ngày Thái tử tự mình xuất chinh bình loạn, trên đường hồi kinh gặp chuyện ngoài ý muốn, mất tích cùng một đội thân vệ, đã tìm một tháng nhưng vẫn chưa thấy người.
Chuyện ngoài ý muốn này khiến cho nhiều sắp xếp xuất hiện thay đổi, vị trí người kế nhiệm hiện đang bỏ trống, mỗi người đầy bụng tính toán, hoảng loạn, cục diện chính trị đầy mưa gió.
Cho đến hôm nay, Hoàng thượng hạ chỉ triệu kiến các vị Hoàng tử.
Tam Hoàng tử nhận được ý chỉ thì vội vã chạy vào cung, trên đường thì gặp phải Lan Dịch Hoan đang đi ra.
Nhìn thấy hắn, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tam Hoàng tử chính là——Sao hắn lại không cười như ngày thường?
Mày của Lan Dịch Hoan nhíu chặt, nặng nề tâm sự, thoạt nhìn có chút thất hồn lạc phách, biểu tình không giống ngày xưa.
Như vậy, trong nháy mắt Tam Hoàng tử rất muốn tới an ủi hắn một câu, nhưng quan hệ của bọn họ không đến mức có thể làm điều này, cho nên Tam Hoàng tử nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này, tiếp tục sải bước vội vàng tới tẩm cung của Hoàng thượng.
Giờ khắc này, cho dù là bạn hay địch, quan hệ ngày thường như thế nào, tâm tình của mỗi người bọn họ đều giống nhau.
Thấp thỏm, sợ hãi, bi thương, kích động.... Một nửa là tham vọng ngông cuồng, một nửa là nỗi sợ hãi về tương lai không xác định.
Có thể sau ngày hôm nay, mọi tranh đấu sẽ kết thúc, hoặc có thể, đây sẽ là khởi đầu cho một đợt giao tranh khác tàn khốc hơn.
Không ai biết tương lai của họ sẽ đi về đâu, sự sống và cái chết của họ sẽ kết thúc nơi nào. Dù họ là Hoàng tử nhưng họ vẫn không thể kiểm soát được điều đó.
Lúc ấy Tam Hoàng tử không biết, Hoàng thượng đã đích thân truyền ngọc tỷ cho Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan cầm ngọc tỷ và mở mật thất lấy thánh chỉ ra, lúc hắn trở lại, Chính Bình Đế đã qua đời.
Một ít tông thất cùng các đại thần do Đại Hoàng tử cầm đầu đều khiếp sợ không thôi, tâm cũng không phục, cho rằng di chiếu là giả, nói trước khi chết Chính Bình Đế bị Lan Dịch Hoan uy hiếp, trực tiếp làm ầm lên trước thi thể của Chính Bình Đế trên long sàn.
Bên Lan Dịch Hoan đương nhiên cũng có người ủng hộ, cùng biện luận với nhóm người phản đối, cuối cùng thậm chí còn dẫn đến việc chen nhau xô đẩy. Hiện trường nhất thời hỗn loạn, không giống tang sự mà giống một trò khôi hài.
Ban đầu Lan Dịch Hoan không nói gì, quỳ sát trước giường Chính Bình Đế, cẩn thận thay quần áo cho ông. Cho đến khi sửa sang xong dải lụa cuối cùng, hắn mới đứng dậy, nói: "Tất cả dừng."
Ba chữ thanh lãnh, giọng nói không lớn nhưng lại rất có khí phách.
Mọi người dừng lại, thấy ánh mắt của Lan Dịch Hoan hơi đảo qua bên này, trong ánh mắt ấy như có liệt hoả bức người, sáng ngời chói mắt, như thể đạt được uy thế của Đế vương trong một nháy mắt.
Người bị hắn quét mắt đến không dám nhìn vào hắn, im lặng cúi đầu.
Lan Dịch Hoan trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói: "Trẫm...."
Chữ này vừa ra khỏi miệng hắn, rất nhiều người đều có chút chấn động.
Lan Dịch Hoan tạm dừng một chút, lúc này mới nói: "Trâm tuân mệnh trời, được Phụ hoàng ân sủng, dùng tâm cúi đầu trước ngai vàng. Dù có cảm giác như đi trên phiến băng mỏng, nhưng cũng không dám vô lễ tiễn đế vị.... Ngọc tỷ ở đây, chiếu thư rõ ràng, nếu lại có nghi ngờ gây hấn, bất kính với tiên đế, không thể khoan dung...."
Đại Hoàng tử cao giọng nói: "Nhưng trên di chiếu kia có vết mực, rõ ràng là giả!"
Trấn Quốc công trả lời một cách mỉa mai: "Đó là vì Bệ hạ bị bệnh, cánh tay vô lực, khi viết đánh rơi một giọt mực xuống, căn bản không phải chữ viết, có thể sửa cái gì!"
"Ngươi!"
Hai người họ trợn mắt tức giận nhìn đối phương, người của hai phe đều giương cung bạt kiếm.
Tam Hoàng tử im lặng nhìn một màn như vậy.
Cảm giác này vô cùng vi diệu, bản thân hình như cũng là một trong số họ, mang trong mình huyết mạch Hoàng thất, đứng giữa hỗn loạn lại như một người ngoài cuộc, cách xa những tranh đấu này.
Dường như có một vòng xoáy giữa hai nhóm người đang khắc khẩu để tranh giành quyền lực tối cao của Đế vương, khiến Tam Hoàng tử vô thức bước tới.
Mình nên đứng về phía nào đây?
Huynh đệ hai người cùng nhau rời khỏi cung điện này, Lan Dịch Trăn nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm trên sườn má Lan Dịch Hoan, nói: "Trên mặt dính gì đây?"
Lan Dịch Hoan liếc mắt nhìn tay y, phát hiện phía trên có một chút mực màu son, hắn không khỏi sờ soạt mặt mình: "À, vừa rồi lúc ta mới vào cửa thì Phụ hoàng đang vẽ tranh, sau đó người lại chạm vào mặt ta một cái, có lẽ là dính vào lúc đó."
"Vì sao Phụ hoàng lại chạm vào mặt đệ?"
Lan Dịch Trăn vừa nghe hắn nói vậy thì nhăn mi, trong lòng có chút không vui khó nói: "Cố tình tránh ta gọi một mình đệ tới, còn sờ mặt đệ, làm gì vậy chứ?"
Lời này của y nói ra khiến hắn cảm thấy hơi khó xử, Lan Dịch Hoan nói đùa: "Tuỳ tiện sờ một chút thôi, không phải huynh không có việc gì cũng cứ chạm vào mặt ta đó à, huynh làm gì, Phụ hoàng cũng làm vậy thôi."
Lan Dịch Trăn: "...."
Vậy càng không được!
Y hỏi: "Phụ hoàng còn nói gì nữa không?"
Lan Dịch Hoan: "Nói ta lớn lên giống Tề Quý phi, à, còn nói trước đó huynh đánh Đại ca ở Đại Lý Tự, bảo ta đi khuyên huynh, sau đó thì huynh liền tới rồi."
Thì ra mục đích của Hoàng thượng là thế này.
Lan Dịch Trăn thấy không vui khi mặt của Lan Dịch Hoan bị người khác chạm vào, nghe vậy thì nói: "Việc này Phụ hoàng có thể trực tiếp nói với ta, không có liên quan gì đến đệ, để đệ khuyên cái gì? Hơn nữa, ta cũng không làm gì Lan Dịch Hạo. Nếu lúc thi đấu với hắn mà đệ xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không bỏ qua cho hắn."
Lan Dịch Hoan: "Tự ta sẽ cẩn thận. Nhưng thật ra Nhị ca không cần cứ luôn thay ta xuất đầu, biểu hiện quá mức hùng hổ doạ người cũng không tốt."
Hắn nói ra phát hiện của mình trên người con gấu đen kia cho Lan Dịch Trăn.
Sau khi Lan Dịch Trăn nghe xong lại cảm thấy không ngoài ý muốn, y tin đây là chuyện mà Đại Hoàng tử thật sự có thể làm ra.
Đối diện với ánh mắt lo lắng của đệ đệ, trong lòng lại dâng lên một cỗ ấm áp.
Lan Dịch Trăn sờ đầu Lan Dịch Hoan, nói: "Đệ yên tâm, ta tự có chừng mực. Dù sao thì thân ở vị trí này, nếu hành động quá mạnh mẽ cường thế sẽ khiến người ta nghi kỵ nghị luận. Nhưng nếu có ý định thu mình lại thì những người đi theo mình sẽ thấy không phục, cân nhắc quyết định tiến hay lui."
Lan Dịch Hoan gật đầu, nhớ tới những chuyện khi lên làm Hoàng thượng thì không khỏi thở dài.
Hoàng thất chính là như vậy, nơm nớp lo sợ như đi trên một tấm băng mỏng, mỗi một nụ cười cơn giận đều phải suy xét đến hậu quả, Hoàng tử bình thường đều như thế, Thái tử thì càng phải hơn, Lan Dịch Trăn cũng chỉ có ở trước mặt hắn mới thả lỏng được như vậy.
Lan Dịch Hoan: "Ta chỉ sợ vì chuyện của ta mà huynh gặp thêm phiền toái, huynh không cần lo lắng cho ta, ta có thể tự bảo vệ tốt chính mình!"
Lan Dịch Trăn quay đầu nhìn Lan Dịch Hoan.
Hình dáng đường cong sườn mặt của hắn rất đẹp, lông mi như hai chiếc quạt nhỏ hơi động đậy, đầu lông mày hơi cau lại, chưa hoàn toàn giãn ra.
Mỗi khi thấy vậy thì Lan Dịch Trăn rất muốn vuốt phẳng lông mày cho hắn, để Lan Dịch Hoan mãi mãi không cần vì chuyện gì mà sầu lo.
Từ sau khi biết Lan Dịch Hoan không phải đệ đệ ruột của mình, Lan Dịch Trăn đương nhiên rất vui, nhưng kéo theo đó là những nỗi lo lắng thầm kín hơn.
Nếu đứa trẻ bình thường bị nhầm lẫn danh tính thì không sao, nhưng Lan Dịch Hoan là Hoàng tử, thân phận này không phải người nào muốn liền có, cũng không phải không muốn cần liền không cần.
Nếu bí mật về thân thế của hắn bị lộ ra ngoài, xử lý không tốt một chút cũng có thể nguy hiểm đến mạng sống của Lan Dịch Hoan.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Lan Dịch Trăn không yên tâm để Lan Dịch Hoan một mình gặp Chính Bình Đế.
Mấy ngày nay Lan Dịch Trăn vẫn luôn cân nhắc phải xử lý chuyện này làm sao mới là tốt nhất cho Lan Dịch Hoan.
Tuy rằng sớm chiều ở chung, nhưng đôi khi y cũng không hiểu thấu được Lan Dịch Hoan rốt cuộc muốn làm gì, y hận không thể mang tất cả trân bảo trên đời đến trước mặt người này, thực hiện toàn bộ tâm nguyện của Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Trăn trầm ngâm nói: "Tiểu Thất, ta muốn hỏi đệ một chuyện."
Lan Dịch Hoan nhìn biểu tình của y, hơi sợ mà rụt rụt đầu, nói: "Hỏi gì vậy? Nhị ca, mỗi lần huynh dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, ta cứ cảm thấy không phải chuyện gì tốt."
Lan Dịch Trăn dở khóc dở cười: "Đệ yên tâm, ta không phải muốn hỏi đệ bí mật gì đâu. Ta chỉ là rất muốn biết một chuyện."
Lan Dịch Hoan: "Được. Huynh hỏi đi."
Lan Dịch Trăn trần ngâm.
Lan Dịch Hoan: "Nói đi."
"Nếu như hoàn toàn không suy xét đến thân phận" Lan Dịch Trăn trầm giọng hỏi: "Lúc này, vị trí kia.... Đệ còn muốn không?"
Lan Dịch Hoan chấn động.
Lan Dịch Trăn: "Nếu đệ muốn——"
Không để y nói xong, Lan Dịch Hoan lập tức lắc đầu, kiên định nói: "Không muốn."
Lan Dịch Trăn: "Thật?"
Lan Dịch Hoan: "Thật."
Lan Dịch Hoan nghiêm túc nói: "Nhị ca, ta nói cho huynh biết điều này, nếu trước kia ta chưa bao giờ ngồi trên vị trí kia thì có lẽ hôm nay huynh hỏi ta, ta sẽ cảm thấy tiếc nuối không cam lòng, thậm chí sẽ nghĩ, tại sao ta lại không tranh thủ một lần, chứng minh năng lực của mình? Chỉ là, chuyện này ta đã làm được."
"Năng lực của ta được chứng minh, khát vọng của ta được thể hiện, ta dám nói rằng ta là một Hoàng đế tốt. Mà cuộc đời này, ta đã xem những cái phồn hoa đó như mây khói. So với việc ngồi trên vị trí tịch mịch kia, ta càng muốn tự mình đi làm một ít chuyện có ý nghĩa hơn, trải nghiệm một mặt khác của cuộc sống."
Lan Dịch Trăn thấp giọng nói: "Một mặt khác của cuộc sống?"
Vậy mình có phần nào trong kế hoạch của hắn không?
"Đúng vậy." Lan Dịch Hoan trả lời.
Thật ra hắn vẫn chưa nghĩ ra đời này mình muốn cái gì, nhưng dù sao lời nói cũng đã nói đến đây, Lan Dịch Hoan cũng muốn nói cho Lan Dịch Trăn biết một chút về tính toán kế tiếp của mình: "Có lẽ đây là lúc thích hợp để buông bỏ mọi thứ, đi khắp nơi xem chút gì đó....."
Lúc này Lan Dịch Hoan chợt nghĩ, có phải Lan Dịch Trăn vẫn luôn lo lắng mối quan hệ của hai người họ sẽ xảy ra mâu thuẫn vì ngôi vị Hoàng đế? Vậy nếu hôm nay hắn nói rõ ràng ra, Lan Dịch Trăn có cảm thấy hạnh phúc hơn một chút không?
Vì thế, Lan Dịch Hoan kéo lấy cánh tay Lan Dịch Trăn lắc lắc, nghiêm túc nói với y: "Nhị ca, huynh yên tâm, không phải vì ta đã nhìn thấu hết nên cảm thấy tuyệt vọng, mà là thứ mà ta đã từng có rồi, không cần phải có thêm lần nữa. Hơn nữa hiện tại ta cũng đã biết mình không có huyết mạch Hoàng thất nên càng không có tâm tư này. Cho nên bất kể huynh làm cái gì, cũng không cần cố kỵ hay lo lắng cho ta, ta cũng sẽ không tranh đoạt với huynh."
Nếu đối diện không phải Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Hoan sẽ không đào tim đào phổi nói ra những lời chân thành này.
Nhưng hệ thống lại nói: [Chỉ số hạnh phúc không tăng lên.]
Lan Dịch Trăn duỗi tay nhéo nhẹ mặt Lan Dịch Hoan, nhẹ giọng nói: ".... Ta không sợ đệ tranh cùng ta, ta chỉ sợ đệ không có được điều mà đệ muốn."
Những lời này của y mang chút ý than thở, ở cuối câu còn có sự ôn nhu kéo dài.
Trước kia lúc mà Lan Dịch Hoan chưa biết rõ, hắn từng lo rằng Nhị ca sẽ cảm thấy phẫn uất không cam lòng, chán ghét hắn khi nhớ được người ngồi trên ngôi vị ở kiếp trước là hắn.
Sau này lại dần biết được Lan Dịch Trăn đối với mình rất tốt, Lan Dịch Hoan đã hiểu được khi đó hắn đăng cơ, Lan Dịch Trăn không tranh với hắn, còn một lòng nâng đỡ hắn, tất cả đều xuất phát từ chân tâm.
Chỉ là, Lan Dịch Trăn lại tốt hơn, vô tư hơn hắn nghĩ.
Tình cảm của ca ca giống như sự chênh lệch tuổi tác của hai người, vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối.
Lan Dịch Hoan như đột nhiên biết được cách khiến Lan Dịch Trăn thấy hạnh phúc.
Hắn quan sát khắp nơi, thấy chung quanh không có người, vì thế nói: "Ca, huynh thật tốt! Nếu không thì cũng ta hôn huynh một cái nhé!"
Cái ôm chưa đủ để cho thấy sự nhiệt tình của hắn, cũng không đủ để khiến chỉ số hạnh phúc lên gấp ba. Lan Dịch Hoan thấy nụ hôn hẳn là lễ ngộ cao nhất mà hắn có thể đưa ra, lần trước Lan Dịch Trăn hôn hắn, hắn vẫn chưa đáp lễ đâu.
Lan Dịch Trăn sửng sốt một lúc, có chút không tin vào tai mình, y quay đầu nhìn Lan Dịch Hoan với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Đúng lúc này không có ai xung quanh, thời cơ này nếu như bỏ qua thì có lẽ sẽ không còn đến nữa!
Lan Dịch Hoan cũng mặc kệ phản ứng của Lan Dịch Trăn, trực tiếp xông lên, nhón chân dùng sức hôn lên mặt Lan Dịch Trăn.
Nụ hôn này không triền miên như nụ hôn lần trước của Lan Dịch Trăn. Dưới sự kích động, răng của Lan Dịch Hoan còn hơi chạm đến mặt Lan Dịch Trăn.
Sát thủ nhanh nhất trên đời cũng không thực hiện thành công việc đánh lén Lan Dịch Trăn như vậy. Trong phút chốc, xúc cảm mềm mại mê người chiếm cứ đại não Lan Dịch Trăn.
——"Tiểu Thất chủ động hôn mình."
Trong chốc lát, trong đầu Lan Dịch Trăn chỉ có một suy nghĩ này.
Đây là thật sao?
Y cảm thấy mình đột nhiên mơ mộng hão huyền, nhưng hơi thở của Lan Dịch Hoan đang ở ngay bên cạnh, Lan Dịch Trăn cầm lòng không đậu ôm eo hắn, đang muốn cảm nhận một phen thì nụ hôn của Lan Dịch Hoan kết thúc.
Hắn rời môi ra, phát ra một tiếng "Chụt" nhẹ nhàng.
Lan Dịch Trăn thần hồn điên đảo, lại mờ mịt mất mát.
Lần đầu tiên trong đời, y lắp bắp như Hàn Trực: "Tiểu, Tiểu Thất."
[Kiểm tra đo lường phát hiện hạnh phúc của người hoàn thành nhiệm vụ tăng lên.]
Lan Dịch Hoan ngọt ngào cười với Lan Dịch Trăn: "Nhị ca, trên đời này, người ta thích nhất là huynh."
[Đã bùng nổ!]
Hôm nay cũng không biết là ngày lành gì, Lan Dịch Trăn cơ hồ cảm thấy mình sẽ hạnh phúc đến chết.
Y không biết làm thế nào để trút bỏ những cảm xúc dâng trào của mình vào lúc này, cho dù Lan Dịch Hoan có yêu cầu y làm gì đi chăng nữa, y cũng sẽ đồng ý không chút do dự.
Không, phải nói là dù không được phép làm gì, y cũng điên cuồng muốn Lan Dịch Hoan vui vẻ.
Lan Dịch Trăn bắt lấy tay Lan Dịch Hoan, cảm thấy vậy không đủ nên tiện đà ôm lấy hắn.
Lan Dịch Trăn: "Ta cũng thích Tiểu Thất nhất. Ca ca.... Thích đệ."
Lan Dịch Hoan lớn vậy rồi còn đi hôn mặt ca ca, hôn xong rồi cũng cảm thấy có hơi xấu hổ, kết quả vừa mới xấu hổ được chốc lát thì đã bị nhắc nhở của hệ thống cùng những hành động liên tiếp của Lan Dịch Trăn chọc cười.
Lan Dịch Hoan: "Ca, huynh cũng đâu cần vui như thế."
Lan Dịch Trăn thấp giọng nói: "Đúng vậy, ta rất ít khi vui như này."
"Thật ra ta cũng đã từng đấu tranh do dự giữa quyền thế và tình cảm, trong lòng cũng rất coi trọng quyền thế địa vị, dù sao thì người ngồi ở trên cao lâu rồi đều không muốn rơi xuống. Nhưng sau này xảy ra rất nhiều chuyện.... Hết lần này đến lần khác chứng minh cho ta biết điều mà ta muốn nhất, quý trọng nhất là gì."
Y khẽ vuốt mặt Lan Dịch Hoan, ánh mắt ôn nhu: "Tiểu Thất, nếu đệ muốn đi ra thế giới bên ngoài, vậy, ca cũng không làm Thái tử nữa có được không?"
"?"
Lan Dịch Hoan: "Ý huynh là sao?"
Nhất thời hắn không thể hiểu được việc Lan Dịch Trăn có làm Thái tử hay không có liên quan gì đến việc hắn muốn đi ra ngoài.
Lan Dịch Trăn cong khoé môi, phảng phất như đang nói giỡn với Lan Dịch Hoan: "Ý của ta là ta muốn đi cùng đệ. Buông bỏ tất cả ngoại vật, bọn họ muốn tranh thì cứ để bọn họ tranh đi, huynh đệ hai ta làm bạn, cùng nhau rời khỏi kinh thành, sống cuộc sống của một người bình thường, thế nào?"
Lúc nói ra những lời này, y cảm thấy đầu óc của mình thoải mái hơn rất nhiều, trong phút chốc thần thanh khí sảng, tản mây ra nhìn thấy mặt trời.
Đúng, chính là như vậy, không quan tâm những cái khác, dù sao thì mong muốn cả đời của y là có thể cùng Lan Dịch Hoan ở bên nhau, hết thảy những thứ khác đều có thể buông xuống.
Nếu có một ngày có thể tu thành chính quả thì đó là phúc khí của y. Nếu Lan Dịch Hoan không thích y thì có thể nhìn thấy được hắn mỗi ngày cũng tốt rồi.
Không phải kiếp trước y cũng đã có giác ngộ như vậy sao?
Lan Dịch Hoan sửng sốt, không nghe ra được lời nói của Lan Dịch Trăn có phải nói giỡn hay không, "Ài" một tiếng, nói: "Lời này của huynh, thật là——"
[Tích tích tích tích tích——]
Kết quả, Lan Dịch Hoan còn chưa nói xong, hệ thống đã điên cuồng kêu lên, kêu đến mức cả đầu óc hắn ù ù đi.
Ngay sau đó, một nhắc nhở hiện ra:
[Cảnh báo! Cảnh báo! Đối tượng hoàn thành nhiệm vụ hàng đầu Lan Dịch Trăn mất đi khát vọng cạnh tranh sinh tồn của Hoàng thất, tích phân đã giảm 80%.]
Từ từ, không phải chứ?
Theo lời cảnh báo của hệ thống, giao diện người hoàn thành nhiệm vụ cũng hiện ra. Lan Dịch Hoan trơ mắt nhìn Lan Dịch Trăn vốn được xếp đầu tiên ở bảng xếp hạng một đường trượt xuống, cho đến khi y gần như bị loại khỏi danh sách người hoàn thành nhiệm vụ.
Thảm hơn nữa chính là, nhiệm vụ mà hắn vừa mới hoàn thành còn chưa kịp nhận lấy phần thưởng cũng đã bay theo.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Đối tượng thực hiện nhiệm vụ không hợp quy định, kết nối thất bại, chỉ số hạnh phúc đặt lại về 0, nhiệm vụ hoàn thành thất bại!]
Lan Dịch Hoan nhất thời khiếp sợ không nói nên lời.
Vậy là hắn hôn vô ích rồi.
Hơn nữa điểm mấu chốt là Lan Dịch Trăn vậy mà nói thật?
Đây là bị cái gì kích thích thế!
Lan Dịch Trăn nói muốn đi cùng hắn, nhưng vấn đề là tình huống của hai người họ không giống nhau.
Đầu tiên là bởi vì kiếp trước Lan Dịch Hoan đã làm Hoàng đế đủ rồi, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi vô cùng, từ khi trọng sinh đã quyết định không đi đường xưa. Tiếp đến, hắn cũng không phải là người của Hoàng thất, rời khỏi hoàng cung cũng là điều đương nhiên.
Nhưng Lan Dịch Trăn không có đạo lý?*
*câu này gốc là 可兰奕臻没道理啊?, mình dùng công cụ dịch thì nó ra như vậy, mà thấy sai sai kiểu gì ý. Có cao nhân nào giúp mình được không?
Đang làm một Thái tử rất tốt, cũng không phát sinh biến cố gì, đột nhiên lại muốn đi cùng hắn ra ngoài lưu lạc giang hồ, điều này khiến cho Lan Dịch Hoan hóa ngốc luôn, không hiểu y như vậy là vì sao.
Hắn lắp bắp: "Nhị, Nhị ca, huynh, huynh thế này....."
Mắt của Lan Dịch Hoan vốn là mắt hạnh, ngày thường trong vũ mị ẩn tình lại mang theo vài phần đáng yêu, lúc này đây mắt hắn mở to, bên trong chứa đầy hoang mang, càng khiến hắn trông thú vị hơn.
Hắn vừa mới chủ động hôn mình một cái.
——Ý niệm này lại một lần nữa hiện lên trong đầu Lan Dịch Trăn.
Mình hẳn là người duy nhất mà hắn chủ động hôn.
Điều mình nhận được càng lúc càng nhiều.
Trong lòng y đầy sự vui mừng, Lan Dịch Trăn nhìn bộ dáng lúc này của Lan Dịch Hoan, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu, cười vỗ đầu hắn.
"Sao, không thích Nhị ca đi cùng đệ sao?"
Trong lòng Lan Dịch Hoan vô cùng bối rối. Lúc đầu còn nghĩ, xong rồi, nhiệm vụ này bây giờ phải làm sao đây. Một hồi sau lại nghĩ, hỏng rồi hỏng rồi, đầu Nhị ca có vấn đề rồi.
Tại sao đột nhiên lại như vậy? Cũng không phải do hắn hôn thành như vậy đúng không?
Hắn mờ mịt nói: "Có thích, nhưng mà....."
Lan Dịch Hoan vẫn chưa biết mình muốn nói "Nhưng" cái gì thì đã có một nội thị vội vàng chạy tới, nói với Lan Dịch Trăn: "Điện hạ, bên Quân Cơ Xử có quân báo mới."
Vừa rồi Lan Dịch Trăn lo lắng cho Lan Dịch Hoan nên chỉ tùy tiện cầm lấy một sổ con từ Quân Cơ Xử đến Ngự Thư Phòng tìm hắn, lúc này lười biếng bị phát hiện, y cũng nên quay lại rồi.
Tuy phải đi làm việc, nhưng sau khi y đưa ra quyết định thì tâm tình không tồi, còn nhéo nhéo mũi Lan Dịch Hoan, nói: "Đệ nhìn xem, lại phải quay lại làm việc, không được nhàn hạ một chút nào, có phải Nhị ca rất vất vả không?"
Lan Dịch Hoan: "....."
Lan Dịch Trăn: "Đệ đừng chạy lung tung, nhanh trở về nghỉ ngơi đi, ta tới Quân Cơ Xử."
Sau khi nói xong, y nhéo bả vai Lan Dịch Hoan, vội vàng rời đi.
Lan Dịch Hoan không còn cách nào, cũng đành rời đi.
Hắn vừa đi, trong lòng vừa nghĩ những lời mà Lan Dịch Trăn nói, cũng không biết cảm giác lúc này như thế nào.
Thật ra Lan Dịch Trăn cũng hiểu sai rồi.
Lan Dịch Trăn cho rằng Lan Dịch Hoan vô cùng khát khao cuộc sống bên ngoài, muốn đi tới khắp nơi. Nhưng thực tế, Lan Dịch Hoan là một người hoài cổ và trầm tĩnh, hắn nói phải đi thì cũng không phải do thấy hứng thú với nơi nào, mà chỉ cảm thấy sống ở đây không thích hợp.
Cho nên, nếu cuộc sống về sau vẫn có Lan Dịch Trăn làm bạn, không suy xét đến những nhân tố khác, Lan Dịch Hoan vẫn sẽ cảm thấy rất vui.
Nhưng nếu Lan Dịch Trăn thật sự vì điều này mà từ bỏ ngôi vị Hoàng đế thì vẫn có chút quá mức, khiến Lan Dịch Hoan không thể lý giải.
Hơn nữa, bọn họ chỉ là huynh đệ, cũng không thể chung sống với nhau cả đời.....
Ài, hắn vất vả lắm mới làm xong nhiệm vụ, hiện tại chẳng còn gì.
Ngoài Nhị ca ra, hắn còn có thể khiến ai thấy hạnh phúc đây?
Lan Dịch Hoan vừa đi vừa sầu thì gặp phải hai người, nhìn thoáng qua thì phát hiện là Tam Hoàng từ và Vương công công.
Nếu Vương công công tự mình dẫn đường, vậy hẳn là Phụ hoàng cho gọi Tam Hoàng tử.
Lan Dịch Hoan trong lòng có chuyện, cũng không tiến lên cợt nhả hàn huyên như mọi lần gặp nhau, thuận tiện thưởng thức bộ dáng xanh cả mặt của Tam ca, hành lễ rời đi.
Nhưng thật ra thì lúc Tam Hoàng tử thấy hắn thì có hơi nhíu mày, bước chân hơi dừng lại, nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn Lan Dịch Hoan một cái.
"Ai da, Tam Điện hạ, Bệ hạ còn đang chờ ngài, thời gian không còn nhiều đâu."
Bộ dáng của thái giám dẫn đường phía trước vô cùng sốt ruột, dậm chân thúc giục Tam Hoàng tử: "Xin Điện hạ đi nhanh một chút!"
Tam Hoàng tử nghe thái giám nói, ánh mắt dời khỏi Lan Dịch Hoan, nói: "Biết rồi."
Mà trong nháy mắt Tam Hoàng tử xoay người trở về, cảnh tượng chung quanh lập tức thay đổi.
Tia nắng ban mai sáng sớm đã biến thành ánh mặt trời nóng nực giờ ngọ, cành lá bên cạnh vốn đang tốt tươi cũng trở nên khô héo, bức tường phía trước có thêm nhiều phần loang lổ.
Bên cạnh Tam Hoàng tử có thêm một quan viên trẻ tuổi, vừa đi theo sau vừa thấp giọng nhắc nhở: "Tam Điện hạ, hiện tại Thái tử không rõ tung tích, bệnh tình của Bệ hạ lại rất nghiêm trọng, thế cục trong triều rung chuyển, ngài nhất định phải bình tĩnh!"
Trong nháy mắt, Tam Hoàng tử hơi sửng sốt, cảm giác như mình đột nhiên mất trí nhớ, không phân biệt được rõ mình đang ở nơi nào, cũng không nhớ vừa rồi đã xảy ra cái gì.
Nhưng chờ đến khi quan viên nói câu này xong, Tam Hoàng tử chợt nhớ ra hết, gật đầu trầm giọng nói: "Ta biết."
Đúng vậy, đây là năm Tam Hoàng tử hai mươi bảy tuổi, thế cục trong triều chuyển biến.
Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch đã gần đến lúc hấp hối, lúc này hẳn là sắp đến lúc trữ quân lên kế vị, nhưng trước đó vài ngày Thái tử tự mình xuất chinh bình loạn, trên đường hồi kinh gặp chuyện ngoài ý muốn, mất tích cùng một đội thân vệ, đã tìm một tháng nhưng vẫn chưa thấy người.
Chuyện ngoài ý muốn này khiến cho nhiều sắp xếp xuất hiện thay đổi, vị trí người kế nhiệm hiện đang bỏ trống, mỗi người đầy bụng tính toán, hoảng loạn, cục diện chính trị đầy mưa gió.
Cho đến hôm nay, Hoàng thượng hạ chỉ triệu kiến các vị Hoàng tử.
Tam Hoàng tử nhận được ý chỉ thì vội vã chạy vào cung, trên đường thì gặp phải Lan Dịch Hoan đang đi ra.
Nhìn thấy hắn, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tam Hoàng tử chính là——Sao hắn lại không cười như ngày thường?
Mày của Lan Dịch Hoan nhíu chặt, nặng nề tâm sự, thoạt nhìn có chút thất hồn lạc phách, biểu tình không giống ngày xưa.
Như vậy, trong nháy mắt Tam Hoàng tử rất muốn tới an ủi hắn một câu, nhưng quan hệ của bọn họ không đến mức có thể làm điều này, cho nên Tam Hoàng tử nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này, tiếp tục sải bước vội vàng tới tẩm cung của Hoàng thượng.
Giờ khắc này, cho dù là bạn hay địch, quan hệ ngày thường như thế nào, tâm tình của mỗi người bọn họ đều giống nhau.
Thấp thỏm, sợ hãi, bi thương, kích động.... Một nửa là tham vọng ngông cuồng, một nửa là nỗi sợ hãi về tương lai không xác định.
Có thể sau ngày hôm nay, mọi tranh đấu sẽ kết thúc, hoặc có thể, đây sẽ là khởi đầu cho một đợt giao tranh khác tàn khốc hơn.
Không ai biết tương lai của họ sẽ đi về đâu, sự sống và cái chết của họ sẽ kết thúc nơi nào. Dù họ là Hoàng tử nhưng họ vẫn không thể kiểm soát được điều đó.
Lúc ấy Tam Hoàng tử không biết, Hoàng thượng đã đích thân truyền ngọc tỷ cho Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan cầm ngọc tỷ và mở mật thất lấy thánh chỉ ra, lúc hắn trở lại, Chính Bình Đế đã qua đời.
Một ít tông thất cùng các đại thần do Đại Hoàng tử cầm đầu đều khiếp sợ không thôi, tâm cũng không phục, cho rằng di chiếu là giả, nói trước khi chết Chính Bình Đế bị Lan Dịch Hoan uy hiếp, trực tiếp làm ầm lên trước thi thể của Chính Bình Đế trên long sàn.
Bên Lan Dịch Hoan đương nhiên cũng có người ủng hộ, cùng biện luận với nhóm người phản đối, cuối cùng thậm chí còn dẫn đến việc chen nhau xô đẩy. Hiện trường nhất thời hỗn loạn, không giống tang sự mà giống một trò khôi hài.
Ban đầu Lan Dịch Hoan không nói gì, quỳ sát trước giường Chính Bình Đế, cẩn thận thay quần áo cho ông. Cho đến khi sửa sang xong dải lụa cuối cùng, hắn mới đứng dậy, nói: "Tất cả dừng."
Ba chữ thanh lãnh, giọng nói không lớn nhưng lại rất có khí phách.
Mọi người dừng lại, thấy ánh mắt của Lan Dịch Hoan hơi đảo qua bên này, trong ánh mắt ấy như có liệt hoả bức người, sáng ngời chói mắt, như thể đạt được uy thế của Đế vương trong một nháy mắt.
Người bị hắn quét mắt đến không dám nhìn vào hắn, im lặng cúi đầu.
Lan Dịch Hoan trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói: "Trẫm...."
Chữ này vừa ra khỏi miệng hắn, rất nhiều người đều có chút chấn động.
Lan Dịch Hoan tạm dừng một chút, lúc này mới nói: "Trâm tuân mệnh trời, được Phụ hoàng ân sủng, dùng tâm cúi đầu trước ngai vàng. Dù có cảm giác như đi trên phiến băng mỏng, nhưng cũng không dám vô lễ tiễn đế vị.... Ngọc tỷ ở đây, chiếu thư rõ ràng, nếu lại có nghi ngờ gây hấn, bất kính với tiên đế, không thể khoan dung...."
Đại Hoàng tử cao giọng nói: "Nhưng trên di chiếu kia có vết mực, rõ ràng là giả!"
Trấn Quốc công trả lời một cách mỉa mai: "Đó là vì Bệ hạ bị bệnh, cánh tay vô lực, khi viết đánh rơi một giọt mực xuống, căn bản không phải chữ viết, có thể sửa cái gì!"
"Ngươi!"
Hai người họ trợn mắt tức giận nhìn đối phương, người của hai phe đều giương cung bạt kiếm.
Tam Hoàng tử im lặng nhìn một màn như vậy.
Cảm giác này vô cùng vi diệu, bản thân hình như cũng là một trong số họ, mang trong mình huyết mạch Hoàng thất, đứng giữa hỗn loạn lại như một người ngoài cuộc, cách xa những tranh đấu này.
Dường như có một vòng xoáy giữa hai nhóm người đang khắc khẩu để tranh giành quyền lực tối cao của Đế vương, khiến Tam Hoàng tử vô thức bước tới.
Mình nên đứng về phía nào đây?