Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 70
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Lan Dịch Hoan không chú ý đến hệ thống tiếp tục giúp hắn đếm hết, hắn vẫn đang nghiêm túc tự hỏi nghi hoặc này của mình.
Lan Dịch Hoan nhớ rõ khi còn nhỏ lúc mới tới Đông Cung, quan hệ của Lan Dịch Trăn và Thích Hoàng hậu vô cùng không tốt, tựa hồ mỗi lần thấy nhau thì đều xảy ra tranh chấp, như nước với lửa.
Sau này bởi vì có Lan Dịch Hoan, quan hệ của hai bên đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất là không đối chọi gay gắt nữa, nhưng nhiều năm trôi qua cũng không thân thiết hơn.
Trước kia Lan Dịch Hoan cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do tính cách của hai người. Nhưng ngày đó sau khi nghe Lan Dịch Trăn nói đến chuyện hai người đoạt chó khi còn nhỏ, hắn mới cần thận bắt được chút không đúng.
Lúc nghe thấy Hoàng thượng và Thích Hoàng hậu tranh chấp, Lan Dịch Trăn cũng đã mười một, mười hai tuổi, không thân cận với Hoàng thượng thì thôi, nhưng vì sao lúc ấy y lại không đi nói chuyện rõ ràng với Thích Hoàng hậu?
Đôi mẫu tử này, không lẽ còn phát sinh chuyện khác?
Lan Dịch Hoan nghĩ tới nghĩ lui, liền đi thăm Thích Hoàng hậu.
Vẫn như khi hắn còn nhỏ, vừa nghe Lan Dịch Hoan tới, khuôn mặt lãnh ngạo của Thích Hoàng hậu không khỏi tươi cười.
Nàng nói với cung nữ nên cạnh: "Nhanh đi gọt vỏ cắt miếng tuyết lê được cống lên năm nay bưng lên cho hắn. Tiểu gia hoả vô lương tâm này, hắn không tới thì lê này cũng không lấy ra được."
Cung nữ cũng khanh khách cười nói: "Nô tỳ biết. Thất Điện hạ tới đây, tâm tình của nương nương đều rất tốt."
Sau khi nàng dứt lời thì lập tức lui xuống chuẩn bị, lúc này Lan Dịch Hoan đã vào cửa, tới trước mặt Thích Hoàng hậu, tươi cười hành lễ với nàng: "Mẫu hậu, nhi thần tới gặp ngài."
Thích Hoàng hậu: "Con đó, mấy hôm rồi không tới."
Lan Dịch Hoan: "Vâng. Gần đây có hơi bận."
Thích Hoàng hậu lắc lắc đầu, nói: "Trong lòng ta vẫn cảm thấy con vẫn chỉ là một tiểu hài tử, vừa nghe con nói vội, đúng là có chút không quen.... Nghe nói con cùng Đại ca con thi đấu bắn cung, thiếu chút nữa bị thương?"
Lan Dịch Hoan thấy cung nữ bưng lê lên, quả nhiên vui vẻ hẳn, vừa cầm nĩa bạc ăn lê vừa nói: "Vẫn còn tốt, hữu kinh vô hiểm, cuối cùng thì ít nhiều cũng là nhờ Nhị ca cứu ta."
Sau khi hắn nói xong, Thích Hoàng hậu lại cười như không cười đánh giá hắn một phen, sau đó đột nhiên vươn móng tay nhòn nhọn chọc trán hắn.
Lan Dịch Hoan "Ai" một tiếng, rụt đầu hạ cổ, nói: "Mẫu hậu, ngài làm gì vậy?"
Thích Hoàng hậu nói: "Tiểu hài tử này, con chưa bao giờ thành thật hết, nói chuyện lúc nào cũng nói một nửa. Con đừng cho rằng lúc ấy ta không ở đó thì không đoán được tình hình."
Lan Dịch Hoan chớp chớp mắt, cười nói: "Đoán cái gì?"
Thích Hoàng hậu nói: "Tính tình của con từ trước tới nay không muốn tranh phong với người khác, lúc này tại sao lại thi đấu với Đại ca? Đại ca và Nhị ca của con luôn bất hoà, hơn nửa là Đại Hoàng tử khiêu khích Thái tử, con ra mặt thay nên mới tỷ thí với hắn."
Nàng nói tới đây, thấy Lan Dịch Hoan chỉ hì hì cười không phản bác, thì liền biết mình đoán đúng rồi, lắc đầu nói: "Con đó, mình làm gì thì không nói, nhưng lại nhớ kỹ phải khen Nhị ca che chở mình thế nào trước mặt ta."
Lan Dịch Hoan cười nói: "Mẫu hậu nói rất có lý. Mẫu hậu, ngài có biết vì sao ta không để Nhị ca ra sân không? Bởi vì ngày trước đó, hắn vì chắn mũi tên cho ta nên bị thương."
Thích Hoàng hậu ngẩn ra.
Nàng không hề biết đến chuyện này, vội vàng hỏi: "Thương thế thế nào, có nghiêm trọng không?"
Lan Dịch Hoan nói: "Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng không tính là nhẹ. Nhị ca.... Không nói với ngài sao?"
Trong lời nói của Thích Hoàng hậu có chút ưu sầu: "Hắn có thể nói cái gì với bổn cung. Ngươi khác chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, còn hắn vui buồn gì cũng không hé miệng."
Lan Dịch Hoan nhẹ nhàng để nĩa bạc nhỏ xuống đĩa lê, nói: "Mẫu hậu, nhi thần có một chuyện vẫn không rõ."
Thích Hoàng hậu không chút ngoài ý muốn, nói: "Ta thấy bộ dáng hôm nay của con có tâm sự. Có liên quan đến Nhị ca của con sao? Hỏi đi."
Lan Dịch Hoan trần ngâm: "Vậy nhi thần mạo muội rồi."
Hắn nghiêm túc nói: "Ta muốn biết, mậu hậu và Nhị ca có phải còn có khúc mắc gì không? Hy vọng mẫu hậu có thể nói cho ta biết."
Cách hắn nói ra chuyện này không giống như một tiểu đệ đệ được yêu thương chiều chuộng trong nhà, mà giống như một người trưởng thành có thể gánh vác đại sự.
Thích Hoàng hậu ngơ ngẩn một lát, không khỏi thở dài, kể lại cho Lan Dịch Hoan một hồi chuyện cũ.
Chuyện kia xảy lúc Lan Dịch Hoan vẫn là một em bé.
Một lần Hoàng thượng mang theo Thái tử và các hậu phi tới hành cung tránh nóng, đã xảy ra một cuộc phản loạn của các thủ vệ ở hành cung.
Lúc ấy, một vị gia tướng Thích gia bảo hộ Thái tử rút lui, lại vô ý va chạm với một thị vệ đang hoảng sợ chạy trốn, từ trên toà nhà cao rơi xuống mà chết.
Xong việc, thị vệ kia muốn trốn tránh trách nhiệm, cảm thấy Thái tử tuổi còn nhỏ, liền cố ý nói Thái tử không cẩn thận đâm ngã vị gia tướng kia.
Thích Hoàng hậu xem người nọ là nghĩa huynh, vốn đang bi thống, lại nhìn thấy Lan Dịch Trăn ngay cả khóc cũng không có, nhất thời tức giận, không rảnh lo đến chuyện điều tra, bật thốt lên: "Sao ngươi lại vô tâm như Phụ hoàng ngươi như vậy? Bổn cung đúng là không nên sinh ra ngươi."
Lan Dịch Hoan nghe tới đây thì nhíu chặt mày.
Tuy Thích Hoàng hậu rất tốt với hắn, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nói: "Mẫu hậu, sao ngài có thể nói với Nhị ca như vậy?"
Thích Hoàng hậu cũng không tức giận, trên mặt cũng mang theo hối hận, nói: "Lúc ấy sau khi nói xong thì ta lập tức hối hận, lại phái người điều tra chân tướng rõ ràng, trọng phạt tên thị vệ kia. Kia là cảm xúc nhất thời, không cách nào nhịn được."
Nàng thở dài: "Ta cho rằng hắn tuổi còn nhỏ, hẳn là sẽ không nhớ rõ, nhưng từ đó về sau, hắn với ta càng lúc càng thêm xa cách...."
Nhưng thái độ của Phụ hoàng, kết hợp lời đồn về tràng giao dịch của phụ mẫu truyền ra trong cung, hơn nữa Thích Hoàng hậu nói như vậy, đủ để khiến Lan Dịch Trăn càng lúc càng trầm mặc.
Lan Dịch Hoan nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, lời nói của người lớn trẻ con nghe thấy đều hiểu hết. Ngài suy nghĩ một chút xem, khi còn nhỏ ngài cũng vậy mà đúng không?"
Thích Hoàng hậu theo lời của Lan Dịch Hoan mà nghĩ, không biết có nhớ được bộ dáng lúc nhỏ của mình như thế nào hay không, chỉ thở dài nói: "Sớm biết một câu sẽ ảnh hưởng nhiều năm như vậy, trước kia bất kể thế nào ta cũng sẽ không nói ra.... Hiện tại muộn rồi."
Lan Dịch Hoan nói: "Mẫu hậu, hiện tại vẫn có chuyện có thể làm, ngài có thể xin lỗi Nhị ca mà."
Đây là điều mà Thích Hoàng hậu chưa từng nghĩ qua, nàng không khỏi ngẩn ra, nói: "Cái này...."
Lan Dịch Hoan nói: "Nếu trong lòng đã biết là hiểu lầm thì đương nhiên phải nói ra, tình thân trân quý như vậy, không nên vì chuyện này mà trở nên xa lạ."
Hắn vươn tay ra cầm lấy tay Thích Hoàng hậu, chân thành ôn nhu nói: "Mẫu hậu, quan hệ của ta và mẫu phi của ta, ngài cũng biết rồi đó, thật ra đã nhiều lần ta nghĩ đến, một ít chuyện.... Nàng có thể nói câu "Xin lỗi" với ta hay không, đáng tiếc là không chờ được."
Thích Hoàng hậu nói: "Nếu nàng thật sự nói ra lời xin lỗi với con, con sẽ làm gì?"
Lan Dịch Hoan cười nói: "Cũng không làm gì hết. Giống như việc ta nói ngài xin lỗi Nhị ca vậy, ta cũng không cảm thấy chỉ cần xin lỗi là quan hệ của hai người sẽ thay đổi. Mà là nếu làm vậy, Nhị ca có thể cởi bỏ khúc mắc, ngài cũng không cần vì chuyện này mà áy náy, trong lòng hai người đều sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút."
Lan Dịch Hoan nhẹ giọng nói: "Mẫu hậu, Nhị ca còn trẻ tuổi, ta không muốn trong lòng hắn chứa chấp nhiều chuyện như vậy. Ta muốn hắn nhẹ nhàng vui vẻ một chút, ngài cũng vậy mà đúng không?"
Trong lòng Thích Hoàng hậu vừa động, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan cười trấn an nàng, ánh mắt vẫn trong trẻo như đứa bé năm ấy khi nàng đi vào Đông Cung, lột một quả quýt đưa cho nàng.
*
Ngoài điện, Lan Dịch Trăn không chút tiếng động lùi ra sau một bước.
Y vốn muốn đi tìm Thích Hoàng hậu thương nghị vài chuyện liên quan đến chi phí trong hậu cung, tới rồi mới biết Lan Dịch Hoan ở bên trong.
Lúc này đây, y vẫn đứng bên ngoài hành lang, nghe thấy được lời đối thoại ở bên trong.
Nhưng những lời đối thoại đó, không còn là những lời khiến người ta thất vọng buồn khổ, mà mỗi một câu đều tràn đầy sự quan tâm, khiến y đầy ngập ấm áp, lại cuồn cuộn nỗi lòng.
Phụ thân yếu đuối oán hận y cùng mẫu thân, mẫu thân cao ngạo lãnh đạm xem thường phụ thân nhưng lại sinh ra y, các huynh đệ khó chịu ghen ghét với y, những người sợ hãi y, những người ghét hận y, người có mưu cầu muốn có được chỗ tốt trên người y....
Khoác đủ loại túi da, mang những mặt nạ khác nhau, những người đó vây quanh y.
Đây là cuộc sống của y, cũng là của một Thái tử, dù có nguyện ý hay không thì vẫn phải đối mặt.
Đôi khi Lan Dịch Trăn cũng không nhịn được mà nghĩ, bản thân có phải một con quái vật hay không, y kế thừa sự cao ngạo của mẫu thân, sự ích kỷ của phụ thân, trời sinh tâm địa không chút mềm mại.
Nhìn đến thủ hạ vì bảo hộ y mà chết, trong lòng y cũng cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng việc đầu tiên mà y nghĩ đến chính là bản thân là Thái tử, mà Thái tử thì không được lộ ra sự mềm yếu của mình trước mặt người khác.
Cho nên y không thể khóc, cũng thật sự nhịn nước mắt xuống, do đó mới khiến Thích Hoàng hậu hiểu lầm.
Từ nhỏ y đã được dạy là không thể tùy hứng, không thể phóng túng tình cảm của mình, vì thế y lại làm được, rồi mọi người lại cảm thấy y lạnh nhạt vô tình.
Cho đến khi trong sinh mệnh của y xuất hiện một tiểu gia hoả.
Lan Dịch Trăn đứng ở ngoài cửa nên không nhìn thấy Lan Dịch Hoan, nhưng từ lời nói của Lan Dịch Hoan, y lại có thể tưởng tưởng được biểu tình lúc này của đệ đệ.
Ngũ quan tươi sáng, nụ cười thanh triệt, đôi mắt hắc bạch phân minh sáng lấp lánh.
Khuôn mặt của hắn, giọng nói của hắn phảng phất như có thể xua tan mây mù. Lúc đau khổ nghĩ đến đây, thế giới đột nhiên sáng ngời lên.
Lan Dịch Hoan nói chuyện ở bên trong, Lan Dịch Trăn đứng bên ngoài cảm nhận được nhịp tim đập nhanh như đang nổi trống của mình.
Y gần như không làm được gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chính là y vô cùng vô cùng thích Lan Dịch Hoan.
Y yêu lâu như vậy, đợi lâu như vậy, y không thể không có người này, y muốn triệt để chiếm được hắn, có được hắn, chết cũng không buông tay, đời này, kiếp sau, vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Lan Dịch Hoan biết chuyện này, sẽ sợ y không? Sẽ trách y không?
Hay là cuối cùng.... Thiện lương chịu đựng những điều đó?
Mấy ngày nay y quan sát thái độ của Lan Dịch Hoan đối với những hành động càng ngày càng quá mức của y, thận trọng từng bước, từng bước tới gần, nỗ lực dung hoà hai mong muốn trái ngược là "Không phá huỷ tình cảm huynh đệ" với "Khiến đối phương tiếp thu tâm ý của mình", tìm kiếm một điểm cân bằng.
Việc này yêu cầu sự tự chủ cùng bình tĩnh rất lớn, chỉ là, Lan Dịch Hoan luôn khiến trái tim y như bị thiêu đốt, sôi trào.
Lan Dịch Trăn không dám nghĩ tiếp, nếu không phải lúc nào cũng tự nói với bản thân rằng không được thương tổn hắn, không được doạ đến hắn, Lan Dịch Trăn không biết mình sẽ làm ra hành động điên cuồng thế nào, làm hỏng hết thảy kế hoạch.
Hắn lùi về sau hai bước, xoay người, nhanh bước ra ngoài.
Trong điện, Thích Hoàng hậu cúi đầu như đang suy tư gì đó.
Lan Dịch Hoan biết tính cách nàng kiêu ngạo cường ngạch, ranh giới của phụ mẫu con cái trong cung luôn rành mạch rõ rành, để Thích Hoàng hậu đi xin lỗi Thái tử, chuyện này thật ra có hơi quá mức.
Hôm nay nếu ngồi đây trò chuyện không phải Lan Dịch Hoan mà là người khác, thì đã bị Thích Hoàng hậu hạ lệnh lôi ra đánh rồi.
Vì thế, Lan Dịch Hoan biết điểm dừng, không nói nữa mà đứng dậy hành lễ, khẩn thiết: "Mong mẫu hậu suy xét."
Hắn vừa nói xong đã nghe hệ thống "Tinh" một tiếng, hiện lên nhắc nhở: [Phát hiện quỹ đạo di chuyển của "Đương sự" Lan Dịch Trăn đã đến cửa Khôn Hoà Cung.]
Lan Dịch Hoan nói: "Nhị ca tới?"
Hệ thống lại "Tinh" một tiếng: [Kiểm tra đo lường, quỹ đạo di chuyển của "Đương sụ" Lan Dịch Trăn đã ra ngoài cửa Khôn Hoà Cung.]
Lan Dịch Hoan: ".... Hắn đang làm gì vậy?"
Hắn cũng không biết Lan Dịch Trăn tới có việc gì không, vì thế cáo từ Thích Hoàng hậu: "Mẫu hậu, hôm nay nhi thần xin cáo lui."
Sau khi Thích Hoàng hậu đáp ứng thì Lan Dịch Hoan liền rời khỏi điện.
Hắn sải bước đi về phía Đông Cung, đuổi theo hồi lâu mới thấy bóng dáng Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan hô "Nhị ca", lúc Lan Dịch Trăn quay đầu lại thì hắn chạy tới.
Trước đó, Lan Dịch Trăn vừa đi vừa nghĩ, quay đầu lại liền thấy người mà y đang nghĩ đến xuất hiện trước mặt mình.
Lan Dịch Hoan chạy nhảy về phía y như lúc vẫn còn là một đứa trẻ, Lan Dịch Trăn đột nhiên lo lắng Lan Dịch Hoan sẽ ngã, vì thế theo bản năng mở tay ra đón hắn.
Lan Dịch Hoan nhìn động tác này của y thì không khỏi bật cười, cũng nhào vào lồng ngực Lan Dịch Trăn, sau khi ôm lấy cổ y thì buông ra, nói: "Ta sắp mười tám rồi đó, Nhị ca!"
Khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, hô hấp của Lan Dịch Hoan phả lên mặt Lan Dịch Trăn, đúng là một khảo nghiệm ngọt ngào đầy tra tấn.
Hai tay Lan Dịch Trăn đặt trên eo Lan Dịch Hoan, cẩn thận để hắn xuống, trái tim cũng theo đó lại ngo ngoe rục rịch.
Lan Dịch Hoan tựa như chú chó nhỏ nhớ ăn không nhớ đánh, không lâu trước đó y lần đầu tiên mất không chế cưỡng hôn đệ đệ, biểu tình lúc ấy của Lan Dịch Hoan là ủy khuất cùng không dám tin, như là y đã phạm phải một tội ác tày trời.
Thậm chí Lan Dịch Trăn còn sợ sau này hắn sẽ phớt lờ y.
Kết quả qua một ngày, Lan Dịch Hoan không tức giận, thậm chí còn để y hôn lên mặt biểu đạt "Tình huynh đệ" cứng hơn vàng.
Nói đó là một lần ngoài ý muốn, hai người cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện này!
Cho nên——
Trong lòng Lan Dịch Trăn không nhịn được xẹt qua một ý niệm.
Có phải là cho dù sau khi bọn họ da kề da, huyết nhục giao hoà, phát sinh chuyện càng thêm thân mật hơn, Lan Dịch Hoan cũng sẽ coi như không có việc gì mà ở chung với y, coi như tất cả chỉ là hiểu lầm.
Cái này.....
Tưởng tượng một chút đến tình huống thế này, Lan Dịch Trăn đột nhiên không biết mình nên vui hay nên buồn.
Lan Dịch Hoan buông Lan Dịch Trăn ra, chớp mắt nhìn đến đối phương đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt kia khác với ôn nhu che chở, lại mang theo chút cảm giác.... Xâm lược.
Hắn ngẩn ra, nhưng ngay sau đó, Lan Dịch Trăn đã dời ánh mắt đi, Lan Dịch Hoan cảm thấy có lẽ là mình nhìn nhầm rồi.
Nhị ca sao có thể nhìn hắn kiểu vậy được?
Vì thế Lan Dịch Hoan không nghĩ nhiều, nói: "Vừa rồi có phải huynh muốn tìm mẫu hậu không?"
Lan Dịch Trăn đè nén những duy nghĩ điên cuồng khó tả kia xuống, nhưng thật ra y cũng không biết mình còn có thể nhẫn được bao lâu nữa.
Y đón lấy ánh nhìn của Lan Dịch Hoan, lộ ra nụ cười ôn hoà thường ngày: "Ta chưa bước vào, sau đó nhớ tới chút chuyện nên rời đi."
Lan Dịch Hoan do dự một chút rồi nói: "Kia.... Huynh nghe thấy bọn ta nói chuyện?"
Lan Dịch Trăn ngẩn ra, hỏi: "Sao đệ lại biết?"
Lan Dịch Hoan nói: "Ta đoán.... Huynh đã tới thì chắc chắn là có việc, nếu không nghe thấy thì chắc chắn không thấy ta được, sẽ không tới một cái rồi xoay người rời đi như thế."
Lan Dịch Trăn trầm mặc một chút, sau đó nhẹ nhành thở dài, vỗ đầu Lan Dịch Hoan: "Đệ đó, không ngờ đệ lại tới nói điều này với mẫu hậu. Ta đã sớm không có việc gì rồi, đệ cũng không cần lo lắng cho ta. Không sợ nàng giận đệ sao?"
Lan Dịch Hoan cười nói: "Mẫu hậu sao lại giận ta được! Hai người đều giống nhau, ngoài mặt thì nghiêm túc, bên trong lại thấu tình đạt lý. Ta biết hết."
Lan Dịch Trăn nhỏ giọng thì thầm một câu: "Ta không muốn giống người đã làm mẫu thân đâu."
Y hợp tình hợp lý hoài nghi Lan Dịch Hoan xem mình như phụ thân.... Tưởng tượng như vậy, y càng thấy chán ghét người phụ thân thất trách phiền người của mình.
Lan Dịch Hoan không nghe thấy câu lẩm bẩm này của Lan Dịch Trăn, nói: "Nếu không thì lúc này huynh qua đó đi, ta cũng vừa mới trò chuyện với mẫu hậu, hai người nhân cơ hội này có thể nói ra tất cả."
Lan Dịch Trăn nhớ tới những lần hắn nài ép lôi kéo mình tới Khôn Hoà Cung ăn cơm, làm quần áo, ăn Tết, không khỏi bật cười, nói: "Lúc này đi tới đó không phải có vẻ quá mức cố tình sao? Để nàng bình tĩnh suy nghĩ trước đã. Thật ra qua nhiều năm vậy rồi, ta cũng không quan tâm gì nhiều, ta có đệ là đủ rồi."
Lan Dịch Hoan: "Hửm, phải không?"
Hắn cười cười, vòng tay qua cổ Lan Dịch Trăn, tuyên bố: "Vậy thì ta phải đến Đông Cung cọ cơm thôi!"
Lan Dịch Trăn cười nói: "Cầu mà không được."
Vì thế hai người cùng đi về Đông Cung.
Ngoài miệng Lan Dịch Hoan nói là cọ cơm, thực tế là muốn đi xem thương thế của Lan Dịch Trăn thế nào, đi tới được một lúc thì liền thu xếp gọi Vương thái y tới, kiểm tra lại vết thương cho Lan Dịch Trăn.
Vương thái y này chính là thân tín của Lan Dịch Trăn, đời trước Lan Dịch Trăn phái ông lặng lẽ chăm sóc Lan Dịch Hoan, cũng xem như là người quen.
Kết quả, Lan Dịch Trăn cởi áo ra, miệng vết thương lộ ra ngoài, Lan Dịch Hoan không khỏi nhíu mày, bật thốt lên: "Vết thương lớn quá!"
Đây không chỉ là vết thương do mũi tên gây nên mà còn do bị xé rách, chắc chắc là ban đầu đã kết vảy, nhưng Lan Dịch Trăn vì kéo Lan Dịch Hoan lên ngựa, rồi trong cơn tức giận lấy cung bắn Đại Hoàng tử nên mới ảnh hưởng đến vết thương.
Cứ như vậy thì vết thương sẽ lành rất chậm.
Lan Dịch Hoan cảm thấy có chút khó chịu, duỗi tay sờ chung quanh vết thương của Lan Dịch Trăn.
Hắn không dám dùng sức, nhưng Lan Dịch Trăn vẫn cảm nhận được ngón tay của Lan Dịch Hoan đang xoay tròn trên da ngực mình, việc này còn khiến người khó nhịn hơn cả việc dùng sức chọc vào vết thương của y, y không khỏi cười khổ.
Y bắt lấy tay Lan Dịch Hoan, thấp giọng nói: "Đừng nháo."
Nói xong lại an ủi: "Không sao, cũng không đau."
Lan Dịch Hoan: "Được, nhưng huynh đừng có trợn mắt nói dối, này có thể không đau sao? Trừ phi huynh không phải là người."
Vương thái y bỗng dưng có chút xấu hổ, cúi đầu làm bộ lấy thuốc ra.
Làm thân tín của Lan Dịch Trăn, mấy năm nay Vương thái y đã vô số lần bắt gặp cảnh hai huynh đệ này ở chung như vậy, nhưng mỗi lần vẫn thấy kinh ngạc như cũ.
Dù sao thì khi Lan Dịch Hoan còn nhỏ, bản thân Lan Dịch Trăn vẫn là một thiếu niên, việc y chiều chuộng cũng như buông thả cho Lan Dịch Hoan cũng là điều hợp lý.
Mà khi Lan Dịch Trăn dần lớn lên, trở nên mạnh mẽ hơn, Lan Dịch Hoan cũng từ một đứa trẻ non nớt không nơi nương tựa trở thành thiếu niên có khả năng tranh đấu, không biết bao nhiêu người suy đoán bọn họ khi nào sẽ phản bội nhau, nhưng hai người họ tới bây giờ vẫn chưa hề thay đổi.
Này không thần kỳ sao?
Lan Dịch Hoan hỏi Vương thái y: "Vương thái y, không biết vết thương này của Nhị ca qua bao lâu mới tốt lên? Sẽ không có chuyện gì chứ?"
Vương thái y thấy Lan Dịch Trăn liếc mắt nhìn mình thì lập tức hiểu ý, nói: "Hẳn là không có gì trở ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thì rất nhanh sẽ tốt thôi."
Lan Dịch Hoan cười như không cười: "Các ngươi định qua mặt ta à. Thế nào, trong mắt thái y chỉ có Nhị ca, không có ta?"
Ngày thường Lan Dịch Trăn rất có dáng vẻ của ca ca, chỉ là vô cùng sợ Lan Dịch Hoan tức giận, nghe Lan Dịch Hoan nói vậy thì bật cười: "Nào có. Ta không có ý đó, là.... Vương thái y không muốn đệ lo lắng."
Vương thái y cứng họng không biết nói gì.
Làm thân tín kiểu này cũng khó khăn quá rồi, còn phải vì Thái tử sợ vợ gánh tội thay.... À không, cái này không phải sợ vợ, mà phải nói là sợ đệ.
Nhưng là ca ca vậy mà sợ đệ đệ, này cũng coi là kỳ văn của Hoàng thất, còn không thuận miệng bằng sợ vợ.
Không còn cách nào, bị kẹt giữa hai Hoàng tử, Vương thái y cũng chỉ còn cách rưng rưng nhận tội danh, cười làm lành với Lan Dịch Hoan:
"Điện hạ không cần quá lo lắng, tuy thần muốn vì ngài giải ưu nhưng cũng không dám nói lời lừa gạt ngài. Vết thương này của Thái tử Điện hạ đúng là sau khi bị xé rách như vậy thì sẽ lành chậm hơn, nhưng chỉ cần dưỡng thương thật tốt, không đụng đến vật nặng, an tâm nghỉ ngơi thì sẽ không có vấn đề gì."
Vương thái y lại bảo đảm: "Ngài yên tâm, thần nhất định tận tâm điều trị."
Lan Dịch Hoan thầm nghĩ, sao mà yên tâm được?
Không mang vật nặng thì cũng thôi, không được làm việc quá độ là chuyện hoàn toàn không thể với Lan Dịch Trăn, nghe Vương thái y nói thì nếu không làm như vậy nói không chừng vẫn bệnh xuống.
Hơn nữa chuyện Lan Dịch Trăn bị thương cũng không thể để người ngoài biết, vậy thì càng khó tránh được những chuyện ngoài ý muốn.
Lan Dịch Trăn không muốn nhìn thấy Lan Dịch Hoan cau mày, cho dù người mà hắn lo lắng là mình.
Vì thế y ôm lấy bả vai Lan Dịch Hoan, dỗ dành: "Được rồi, không sao hết, chiến trường cũng đã lên, chút vết thương này có là gì? Ta không yếu ớt như vậy."
Nói xong, y liền bảo Vương thái y lui xuống.
Lan Dịch Hoan thở dài: "Ta hiểu."
Hắn yên lặng mở ra giao diện hệ thống ở trong đầu, tìm nhiệm vụ có thể giúp vết thương của Lan Dịch Trăn tốt lên.
Lúc này, hệ thống cho Lan Dịch Hoan một nhắc nhở: [Nếu chỉ số khổ sở năm đó của Lan Dịch Trăn hạ thấp hơn 80%, thì tốc độ chữa lành vết thương cũng sẽ được đẩy nhanh tương tự.]
Lan Dịch Hoan nghĩ một hồi rồi hỏi: "Ta có thể quay lại thời gian đó để an ủi hắn sao?"
[Nếu Hoàng tử nguyện ý vì thế mà vất vả thì đương nhiên có thể.]
Lan Dịch Hoan đương nhiên nguyện ý, đã có thể an ủi Lan Dịch Trăn năm đó, lại có thể giúp Lan Dịch Trăn hiện tại phục hồi nhanh hơn, này đúng là một công đôi việc.
"Thành giao!"
Đêm đó, Lan Dịch Trăn không dám ngủ với Lan Dịch Hoan vì những suy nghĩ trong đầu, chỉ nói sợ không cẩn thận đụng phải vết thương, lại cho người chuẩn bị một gian phòng khác.
Lan Dịch Hoan có việc phải làm nên cũng vui vẻ đáp ứng.
Nằm trên giường nhắm mắt lại, không bao lâu hắn đã chìm vào giấc mơ.
Ngay từ đầu, trong mơ trắng xoá một mảnh, không thấy rõ bất cứ thứ gì, Lan Dịch Hoan quan sát khắp nơi một phen, kiên nhẫn chờ đợi.
"Lộc cộc.... Lộc cộc....."
Quả nhiên không bao lâu sau, từ xa truyền tới tiếng vó ngựa, từ sau màn sương trắng dần xuất hiện một con bạch mã, ngồi trên ngựa là....
Gấu nhỏ chân ngắn.
Gấu nhỏ hiếm khi được mặc một thân trang phục hiệp sĩ, bên hông là trường kiếm chém giết ác mộng, vươn tay nhỏ ra với Lan Dịch Hoan——
[Hoàng tử tôn quý, Kỵ sĩ gấu nhỏ tới đón ngài tiến vào giấc mơ của huynh trưởng ngài!]
Lan Dịch Hoan: "....."
Hắn vô cùng xấu hổ, nói: "Đa tạ, đa tạ."
Gấu nhỏ thâm trầm nói: [Mời Hoàng tử lên ngựa.]
"......"
Lan Dịch Hoan hoàn toàn có thể tự mình nhảy lên ngựa, chỉ là gấu nhỏ vẫn kiên trì duỗi móng vuốt nhỏ ra, hắn nghĩ một hồi rồi vẫn vươn tay ra chạm tới, tiếp theo đó cơ thể hắn đột nhiên nhẹ đi, cả người như một đám mây ngồi xuống phía sau gấu nhỏ.
Con ngựa chạy như bay về phía trước, xuyên qua liệt hỏa hừng hực, xuyên qua băng thiên tuyết địa, xuyên qua hoa rơi rực rỡ, cuối cùng, tiến vào giấc mơ của Lan Dịch Trăn!
Lan Dịch Hoan không chú ý đến hệ thống tiếp tục giúp hắn đếm hết, hắn vẫn đang nghiêm túc tự hỏi nghi hoặc này của mình.
Lan Dịch Hoan nhớ rõ khi còn nhỏ lúc mới tới Đông Cung, quan hệ của Lan Dịch Trăn và Thích Hoàng hậu vô cùng không tốt, tựa hồ mỗi lần thấy nhau thì đều xảy ra tranh chấp, như nước với lửa.
Sau này bởi vì có Lan Dịch Hoan, quan hệ của hai bên đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất là không đối chọi gay gắt nữa, nhưng nhiều năm trôi qua cũng không thân thiết hơn.
Trước kia Lan Dịch Hoan cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do tính cách của hai người. Nhưng ngày đó sau khi nghe Lan Dịch Trăn nói đến chuyện hai người đoạt chó khi còn nhỏ, hắn mới cần thận bắt được chút không đúng.
Lúc nghe thấy Hoàng thượng và Thích Hoàng hậu tranh chấp, Lan Dịch Trăn cũng đã mười một, mười hai tuổi, không thân cận với Hoàng thượng thì thôi, nhưng vì sao lúc ấy y lại không đi nói chuyện rõ ràng với Thích Hoàng hậu?
Đôi mẫu tử này, không lẽ còn phát sinh chuyện khác?
Lan Dịch Hoan nghĩ tới nghĩ lui, liền đi thăm Thích Hoàng hậu.
Vẫn như khi hắn còn nhỏ, vừa nghe Lan Dịch Hoan tới, khuôn mặt lãnh ngạo của Thích Hoàng hậu không khỏi tươi cười.
Nàng nói với cung nữ nên cạnh: "Nhanh đi gọt vỏ cắt miếng tuyết lê được cống lên năm nay bưng lên cho hắn. Tiểu gia hoả vô lương tâm này, hắn không tới thì lê này cũng không lấy ra được."
Cung nữ cũng khanh khách cười nói: "Nô tỳ biết. Thất Điện hạ tới đây, tâm tình của nương nương đều rất tốt."
Sau khi nàng dứt lời thì lập tức lui xuống chuẩn bị, lúc này Lan Dịch Hoan đã vào cửa, tới trước mặt Thích Hoàng hậu, tươi cười hành lễ với nàng: "Mẫu hậu, nhi thần tới gặp ngài."
Thích Hoàng hậu: "Con đó, mấy hôm rồi không tới."
Lan Dịch Hoan: "Vâng. Gần đây có hơi bận."
Thích Hoàng hậu lắc lắc đầu, nói: "Trong lòng ta vẫn cảm thấy con vẫn chỉ là một tiểu hài tử, vừa nghe con nói vội, đúng là có chút không quen.... Nghe nói con cùng Đại ca con thi đấu bắn cung, thiếu chút nữa bị thương?"
Lan Dịch Hoan thấy cung nữ bưng lê lên, quả nhiên vui vẻ hẳn, vừa cầm nĩa bạc ăn lê vừa nói: "Vẫn còn tốt, hữu kinh vô hiểm, cuối cùng thì ít nhiều cũng là nhờ Nhị ca cứu ta."
Sau khi hắn nói xong, Thích Hoàng hậu lại cười như không cười đánh giá hắn một phen, sau đó đột nhiên vươn móng tay nhòn nhọn chọc trán hắn.
Lan Dịch Hoan "Ai" một tiếng, rụt đầu hạ cổ, nói: "Mẫu hậu, ngài làm gì vậy?"
Thích Hoàng hậu nói: "Tiểu hài tử này, con chưa bao giờ thành thật hết, nói chuyện lúc nào cũng nói một nửa. Con đừng cho rằng lúc ấy ta không ở đó thì không đoán được tình hình."
Lan Dịch Hoan chớp chớp mắt, cười nói: "Đoán cái gì?"
Thích Hoàng hậu nói: "Tính tình của con từ trước tới nay không muốn tranh phong với người khác, lúc này tại sao lại thi đấu với Đại ca? Đại ca và Nhị ca của con luôn bất hoà, hơn nửa là Đại Hoàng tử khiêu khích Thái tử, con ra mặt thay nên mới tỷ thí với hắn."
Nàng nói tới đây, thấy Lan Dịch Hoan chỉ hì hì cười không phản bác, thì liền biết mình đoán đúng rồi, lắc đầu nói: "Con đó, mình làm gì thì không nói, nhưng lại nhớ kỹ phải khen Nhị ca che chở mình thế nào trước mặt ta."
Lan Dịch Hoan cười nói: "Mẫu hậu nói rất có lý. Mẫu hậu, ngài có biết vì sao ta không để Nhị ca ra sân không? Bởi vì ngày trước đó, hắn vì chắn mũi tên cho ta nên bị thương."
Thích Hoàng hậu ngẩn ra.
Nàng không hề biết đến chuyện này, vội vàng hỏi: "Thương thế thế nào, có nghiêm trọng không?"
Lan Dịch Hoan nói: "Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng không tính là nhẹ. Nhị ca.... Không nói với ngài sao?"
Trong lời nói của Thích Hoàng hậu có chút ưu sầu: "Hắn có thể nói cái gì với bổn cung. Ngươi khác chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, còn hắn vui buồn gì cũng không hé miệng."
Lan Dịch Hoan nhẹ nhàng để nĩa bạc nhỏ xuống đĩa lê, nói: "Mẫu hậu, nhi thần có một chuyện vẫn không rõ."
Thích Hoàng hậu không chút ngoài ý muốn, nói: "Ta thấy bộ dáng hôm nay của con có tâm sự. Có liên quan đến Nhị ca của con sao? Hỏi đi."
Lan Dịch Hoan trần ngâm: "Vậy nhi thần mạo muội rồi."
Hắn nghiêm túc nói: "Ta muốn biết, mậu hậu và Nhị ca có phải còn có khúc mắc gì không? Hy vọng mẫu hậu có thể nói cho ta biết."
Cách hắn nói ra chuyện này không giống như một tiểu đệ đệ được yêu thương chiều chuộng trong nhà, mà giống như một người trưởng thành có thể gánh vác đại sự.
Thích Hoàng hậu ngơ ngẩn một lát, không khỏi thở dài, kể lại cho Lan Dịch Hoan một hồi chuyện cũ.
Chuyện kia xảy lúc Lan Dịch Hoan vẫn là một em bé.
Một lần Hoàng thượng mang theo Thái tử và các hậu phi tới hành cung tránh nóng, đã xảy ra một cuộc phản loạn của các thủ vệ ở hành cung.
Lúc ấy, một vị gia tướng Thích gia bảo hộ Thái tử rút lui, lại vô ý va chạm với một thị vệ đang hoảng sợ chạy trốn, từ trên toà nhà cao rơi xuống mà chết.
Xong việc, thị vệ kia muốn trốn tránh trách nhiệm, cảm thấy Thái tử tuổi còn nhỏ, liền cố ý nói Thái tử không cẩn thận đâm ngã vị gia tướng kia.
Thích Hoàng hậu xem người nọ là nghĩa huynh, vốn đang bi thống, lại nhìn thấy Lan Dịch Trăn ngay cả khóc cũng không có, nhất thời tức giận, không rảnh lo đến chuyện điều tra, bật thốt lên: "Sao ngươi lại vô tâm như Phụ hoàng ngươi như vậy? Bổn cung đúng là không nên sinh ra ngươi."
Lan Dịch Hoan nghe tới đây thì nhíu chặt mày.
Tuy Thích Hoàng hậu rất tốt với hắn, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nói: "Mẫu hậu, sao ngài có thể nói với Nhị ca như vậy?"
Thích Hoàng hậu cũng không tức giận, trên mặt cũng mang theo hối hận, nói: "Lúc ấy sau khi nói xong thì ta lập tức hối hận, lại phái người điều tra chân tướng rõ ràng, trọng phạt tên thị vệ kia. Kia là cảm xúc nhất thời, không cách nào nhịn được."
Nàng thở dài: "Ta cho rằng hắn tuổi còn nhỏ, hẳn là sẽ không nhớ rõ, nhưng từ đó về sau, hắn với ta càng lúc càng thêm xa cách...."
Nhưng thái độ của Phụ hoàng, kết hợp lời đồn về tràng giao dịch của phụ mẫu truyền ra trong cung, hơn nữa Thích Hoàng hậu nói như vậy, đủ để khiến Lan Dịch Trăn càng lúc càng trầm mặc.
Lan Dịch Hoan nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, lời nói của người lớn trẻ con nghe thấy đều hiểu hết. Ngài suy nghĩ một chút xem, khi còn nhỏ ngài cũng vậy mà đúng không?"
Thích Hoàng hậu theo lời của Lan Dịch Hoan mà nghĩ, không biết có nhớ được bộ dáng lúc nhỏ của mình như thế nào hay không, chỉ thở dài nói: "Sớm biết một câu sẽ ảnh hưởng nhiều năm như vậy, trước kia bất kể thế nào ta cũng sẽ không nói ra.... Hiện tại muộn rồi."
Lan Dịch Hoan nói: "Mẫu hậu, hiện tại vẫn có chuyện có thể làm, ngài có thể xin lỗi Nhị ca mà."
Đây là điều mà Thích Hoàng hậu chưa từng nghĩ qua, nàng không khỏi ngẩn ra, nói: "Cái này...."
Lan Dịch Hoan nói: "Nếu trong lòng đã biết là hiểu lầm thì đương nhiên phải nói ra, tình thân trân quý như vậy, không nên vì chuyện này mà trở nên xa lạ."
Hắn vươn tay ra cầm lấy tay Thích Hoàng hậu, chân thành ôn nhu nói: "Mẫu hậu, quan hệ của ta và mẫu phi của ta, ngài cũng biết rồi đó, thật ra đã nhiều lần ta nghĩ đến, một ít chuyện.... Nàng có thể nói câu "Xin lỗi" với ta hay không, đáng tiếc là không chờ được."
Thích Hoàng hậu nói: "Nếu nàng thật sự nói ra lời xin lỗi với con, con sẽ làm gì?"
Lan Dịch Hoan cười nói: "Cũng không làm gì hết. Giống như việc ta nói ngài xin lỗi Nhị ca vậy, ta cũng không cảm thấy chỉ cần xin lỗi là quan hệ của hai người sẽ thay đổi. Mà là nếu làm vậy, Nhị ca có thể cởi bỏ khúc mắc, ngài cũng không cần vì chuyện này mà áy náy, trong lòng hai người đều sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút."
Lan Dịch Hoan nhẹ giọng nói: "Mẫu hậu, Nhị ca còn trẻ tuổi, ta không muốn trong lòng hắn chứa chấp nhiều chuyện như vậy. Ta muốn hắn nhẹ nhàng vui vẻ một chút, ngài cũng vậy mà đúng không?"
Trong lòng Thích Hoàng hậu vừa động, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan cười trấn an nàng, ánh mắt vẫn trong trẻo như đứa bé năm ấy khi nàng đi vào Đông Cung, lột một quả quýt đưa cho nàng.
*
Ngoài điện, Lan Dịch Trăn không chút tiếng động lùi ra sau một bước.
Y vốn muốn đi tìm Thích Hoàng hậu thương nghị vài chuyện liên quan đến chi phí trong hậu cung, tới rồi mới biết Lan Dịch Hoan ở bên trong.
Lúc này đây, y vẫn đứng bên ngoài hành lang, nghe thấy được lời đối thoại ở bên trong.
Nhưng những lời đối thoại đó, không còn là những lời khiến người ta thất vọng buồn khổ, mà mỗi một câu đều tràn đầy sự quan tâm, khiến y đầy ngập ấm áp, lại cuồn cuộn nỗi lòng.
Phụ thân yếu đuối oán hận y cùng mẫu thân, mẫu thân cao ngạo lãnh đạm xem thường phụ thân nhưng lại sinh ra y, các huynh đệ khó chịu ghen ghét với y, những người sợ hãi y, những người ghét hận y, người có mưu cầu muốn có được chỗ tốt trên người y....
Khoác đủ loại túi da, mang những mặt nạ khác nhau, những người đó vây quanh y.
Đây là cuộc sống của y, cũng là của một Thái tử, dù có nguyện ý hay không thì vẫn phải đối mặt.
Đôi khi Lan Dịch Trăn cũng không nhịn được mà nghĩ, bản thân có phải một con quái vật hay không, y kế thừa sự cao ngạo của mẫu thân, sự ích kỷ của phụ thân, trời sinh tâm địa không chút mềm mại.
Nhìn đến thủ hạ vì bảo hộ y mà chết, trong lòng y cũng cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng việc đầu tiên mà y nghĩ đến chính là bản thân là Thái tử, mà Thái tử thì không được lộ ra sự mềm yếu của mình trước mặt người khác.
Cho nên y không thể khóc, cũng thật sự nhịn nước mắt xuống, do đó mới khiến Thích Hoàng hậu hiểu lầm.
Từ nhỏ y đã được dạy là không thể tùy hứng, không thể phóng túng tình cảm của mình, vì thế y lại làm được, rồi mọi người lại cảm thấy y lạnh nhạt vô tình.
Cho đến khi trong sinh mệnh của y xuất hiện một tiểu gia hoả.
Lan Dịch Trăn đứng ở ngoài cửa nên không nhìn thấy Lan Dịch Hoan, nhưng từ lời nói của Lan Dịch Hoan, y lại có thể tưởng tưởng được biểu tình lúc này của đệ đệ.
Ngũ quan tươi sáng, nụ cười thanh triệt, đôi mắt hắc bạch phân minh sáng lấp lánh.
Khuôn mặt của hắn, giọng nói của hắn phảng phất như có thể xua tan mây mù. Lúc đau khổ nghĩ đến đây, thế giới đột nhiên sáng ngời lên.
Lan Dịch Hoan nói chuyện ở bên trong, Lan Dịch Trăn đứng bên ngoài cảm nhận được nhịp tim đập nhanh như đang nổi trống của mình.
Y gần như không làm được gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chính là y vô cùng vô cùng thích Lan Dịch Hoan.
Y yêu lâu như vậy, đợi lâu như vậy, y không thể không có người này, y muốn triệt để chiếm được hắn, có được hắn, chết cũng không buông tay, đời này, kiếp sau, vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Lan Dịch Hoan biết chuyện này, sẽ sợ y không? Sẽ trách y không?
Hay là cuối cùng.... Thiện lương chịu đựng những điều đó?
Mấy ngày nay y quan sát thái độ của Lan Dịch Hoan đối với những hành động càng ngày càng quá mức của y, thận trọng từng bước, từng bước tới gần, nỗ lực dung hoà hai mong muốn trái ngược là "Không phá huỷ tình cảm huynh đệ" với "Khiến đối phương tiếp thu tâm ý của mình", tìm kiếm một điểm cân bằng.
Việc này yêu cầu sự tự chủ cùng bình tĩnh rất lớn, chỉ là, Lan Dịch Hoan luôn khiến trái tim y như bị thiêu đốt, sôi trào.
Lan Dịch Trăn không dám nghĩ tiếp, nếu không phải lúc nào cũng tự nói với bản thân rằng không được thương tổn hắn, không được doạ đến hắn, Lan Dịch Trăn không biết mình sẽ làm ra hành động điên cuồng thế nào, làm hỏng hết thảy kế hoạch.
Hắn lùi về sau hai bước, xoay người, nhanh bước ra ngoài.
Trong điện, Thích Hoàng hậu cúi đầu như đang suy tư gì đó.
Lan Dịch Hoan biết tính cách nàng kiêu ngạo cường ngạch, ranh giới của phụ mẫu con cái trong cung luôn rành mạch rõ rành, để Thích Hoàng hậu đi xin lỗi Thái tử, chuyện này thật ra có hơi quá mức.
Hôm nay nếu ngồi đây trò chuyện không phải Lan Dịch Hoan mà là người khác, thì đã bị Thích Hoàng hậu hạ lệnh lôi ra đánh rồi.
Vì thế, Lan Dịch Hoan biết điểm dừng, không nói nữa mà đứng dậy hành lễ, khẩn thiết: "Mong mẫu hậu suy xét."
Hắn vừa nói xong đã nghe hệ thống "Tinh" một tiếng, hiện lên nhắc nhở: [Phát hiện quỹ đạo di chuyển của "Đương sự" Lan Dịch Trăn đã đến cửa Khôn Hoà Cung.]
Lan Dịch Hoan nói: "Nhị ca tới?"
Hệ thống lại "Tinh" một tiếng: [Kiểm tra đo lường, quỹ đạo di chuyển của "Đương sụ" Lan Dịch Trăn đã ra ngoài cửa Khôn Hoà Cung.]
Lan Dịch Hoan: ".... Hắn đang làm gì vậy?"
Hắn cũng không biết Lan Dịch Trăn tới có việc gì không, vì thế cáo từ Thích Hoàng hậu: "Mẫu hậu, hôm nay nhi thần xin cáo lui."
Sau khi Thích Hoàng hậu đáp ứng thì Lan Dịch Hoan liền rời khỏi điện.
Hắn sải bước đi về phía Đông Cung, đuổi theo hồi lâu mới thấy bóng dáng Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan hô "Nhị ca", lúc Lan Dịch Trăn quay đầu lại thì hắn chạy tới.
Trước đó, Lan Dịch Trăn vừa đi vừa nghĩ, quay đầu lại liền thấy người mà y đang nghĩ đến xuất hiện trước mặt mình.
Lan Dịch Hoan chạy nhảy về phía y như lúc vẫn còn là một đứa trẻ, Lan Dịch Trăn đột nhiên lo lắng Lan Dịch Hoan sẽ ngã, vì thế theo bản năng mở tay ra đón hắn.
Lan Dịch Hoan nhìn động tác này của y thì không khỏi bật cười, cũng nhào vào lồng ngực Lan Dịch Trăn, sau khi ôm lấy cổ y thì buông ra, nói: "Ta sắp mười tám rồi đó, Nhị ca!"
Khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, hô hấp của Lan Dịch Hoan phả lên mặt Lan Dịch Trăn, đúng là một khảo nghiệm ngọt ngào đầy tra tấn.
Hai tay Lan Dịch Trăn đặt trên eo Lan Dịch Hoan, cẩn thận để hắn xuống, trái tim cũng theo đó lại ngo ngoe rục rịch.
Lan Dịch Hoan tựa như chú chó nhỏ nhớ ăn không nhớ đánh, không lâu trước đó y lần đầu tiên mất không chế cưỡng hôn đệ đệ, biểu tình lúc ấy của Lan Dịch Hoan là ủy khuất cùng không dám tin, như là y đã phạm phải một tội ác tày trời.
Thậm chí Lan Dịch Trăn còn sợ sau này hắn sẽ phớt lờ y.
Kết quả qua một ngày, Lan Dịch Hoan không tức giận, thậm chí còn để y hôn lên mặt biểu đạt "Tình huynh đệ" cứng hơn vàng.
Nói đó là một lần ngoài ý muốn, hai người cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện này!
Cho nên——
Trong lòng Lan Dịch Trăn không nhịn được xẹt qua một ý niệm.
Có phải là cho dù sau khi bọn họ da kề da, huyết nhục giao hoà, phát sinh chuyện càng thêm thân mật hơn, Lan Dịch Hoan cũng sẽ coi như không có việc gì mà ở chung với y, coi như tất cả chỉ là hiểu lầm.
Cái này.....
Tưởng tượng một chút đến tình huống thế này, Lan Dịch Trăn đột nhiên không biết mình nên vui hay nên buồn.
Lan Dịch Hoan buông Lan Dịch Trăn ra, chớp mắt nhìn đến đối phương đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt kia khác với ôn nhu che chở, lại mang theo chút cảm giác.... Xâm lược.
Hắn ngẩn ra, nhưng ngay sau đó, Lan Dịch Trăn đã dời ánh mắt đi, Lan Dịch Hoan cảm thấy có lẽ là mình nhìn nhầm rồi.
Nhị ca sao có thể nhìn hắn kiểu vậy được?
Vì thế Lan Dịch Hoan không nghĩ nhiều, nói: "Vừa rồi có phải huynh muốn tìm mẫu hậu không?"
Lan Dịch Trăn đè nén những duy nghĩ điên cuồng khó tả kia xuống, nhưng thật ra y cũng không biết mình còn có thể nhẫn được bao lâu nữa.
Y đón lấy ánh nhìn của Lan Dịch Hoan, lộ ra nụ cười ôn hoà thường ngày: "Ta chưa bước vào, sau đó nhớ tới chút chuyện nên rời đi."
Lan Dịch Hoan do dự một chút rồi nói: "Kia.... Huynh nghe thấy bọn ta nói chuyện?"
Lan Dịch Trăn ngẩn ra, hỏi: "Sao đệ lại biết?"
Lan Dịch Hoan nói: "Ta đoán.... Huynh đã tới thì chắc chắn là có việc, nếu không nghe thấy thì chắc chắn không thấy ta được, sẽ không tới một cái rồi xoay người rời đi như thế."
Lan Dịch Trăn trầm mặc một chút, sau đó nhẹ nhành thở dài, vỗ đầu Lan Dịch Hoan: "Đệ đó, không ngờ đệ lại tới nói điều này với mẫu hậu. Ta đã sớm không có việc gì rồi, đệ cũng không cần lo lắng cho ta. Không sợ nàng giận đệ sao?"
Lan Dịch Hoan cười nói: "Mẫu hậu sao lại giận ta được! Hai người đều giống nhau, ngoài mặt thì nghiêm túc, bên trong lại thấu tình đạt lý. Ta biết hết."
Lan Dịch Trăn nhỏ giọng thì thầm một câu: "Ta không muốn giống người đã làm mẫu thân đâu."
Y hợp tình hợp lý hoài nghi Lan Dịch Hoan xem mình như phụ thân.... Tưởng tượng như vậy, y càng thấy chán ghét người phụ thân thất trách phiền người của mình.
Lan Dịch Hoan không nghe thấy câu lẩm bẩm này của Lan Dịch Trăn, nói: "Nếu không thì lúc này huynh qua đó đi, ta cũng vừa mới trò chuyện với mẫu hậu, hai người nhân cơ hội này có thể nói ra tất cả."
Lan Dịch Trăn nhớ tới những lần hắn nài ép lôi kéo mình tới Khôn Hoà Cung ăn cơm, làm quần áo, ăn Tết, không khỏi bật cười, nói: "Lúc này đi tới đó không phải có vẻ quá mức cố tình sao? Để nàng bình tĩnh suy nghĩ trước đã. Thật ra qua nhiều năm vậy rồi, ta cũng không quan tâm gì nhiều, ta có đệ là đủ rồi."
Lan Dịch Hoan: "Hửm, phải không?"
Hắn cười cười, vòng tay qua cổ Lan Dịch Trăn, tuyên bố: "Vậy thì ta phải đến Đông Cung cọ cơm thôi!"
Lan Dịch Trăn cười nói: "Cầu mà không được."
Vì thế hai người cùng đi về Đông Cung.
Ngoài miệng Lan Dịch Hoan nói là cọ cơm, thực tế là muốn đi xem thương thế của Lan Dịch Trăn thế nào, đi tới được một lúc thì liền thu xếp gọi Vương thái y tới, kiểm tra lại vết thương cho Lan Dịch Trăn.
Vương thái y này chính là thân tín của Lan Dịch Trăn, đời trước Lan Dịch Trăn phái ông lặng lẽ chăm sóc Lan Dịch Hoan, cũng xem như là người quen.
Kết quả, Lan Dịch Trăn cởi áo ra, miệng vết thương lộ ra ngoài, Lan Dịch Hoan không khỏi nhíu mày, bật thốt lên: "Vết thương lớn quá!"
Đây không chỉ là vết thương do mũi tên gây nên mà còn do bị xé rách, chắc chắc là ban đầu đã kết vảy, nhưng Lan Dịch Trăn vì kéo Lan Dịch Hoan lên ngựa, rồi trong cơn tức giận lấy cung bắn Đại Hoàng tử nên mới ảnh hưởng đến vết thương.
Cứ như vậy thì vết thương sẽ lành rất chậm.
Lan Dịch Hoan cảm thấy có chút khó chịu, duỗi tay sờ chung quanh vết thương của Lan Dịch Trăn.
Hắn không dám dùng sức, nhưng Lan Dịch Trăn vẫn cảm nhận được ngón tay của Lan Dịch Hoan đang xoay tròn trên da ngực mình, việc này còn khiến người khó nhịn hơn cả việc dùng sức chọc vào vết thương của y, y không khỏi cười khổ.
Y bắt lấy tay Lan Dịch Hoan, thấp giọng nói: "Đừng nháo."
Nói xong lại an ủi: "Không sao, cũng không đau."
Lan Dịch Hoan: "Được, nhưng huynh đừng có trợn mắt nói dối, này có thể không đau sao? Trừ phi huynh không phải là người."
Vương thái y bỗng dưng có chút xấu hổ, cúi đầu làm bộ lấy thuốc ra.
Làm thân tín của Lan Dịch Trăn, mấy năm nay Vương thái y đã vô số lần bắt gặp cảnh hai huynh đệ này ở chung như vậy, nhưng mỗi lần vẫn thấy kinh ngạc như cũ.
Dù sao thì khi Lan Dịch Hoan còn nhỏ, bản thân Lan Dịch Trăn vẫn là một thiếu niên, việc y chiều chuộng cũng như buông thả cho Lan Dịch Hoan cũng là điều hợp lý.
Mà khi Lan Dịch Trăn dần lớn lên, trở nên mạnh mẽ hơn, Lan Dịch Hoan cũng từ một đứa trẻ non nớt không nơi nương tựa trở thành thiếu niên có khả năng tranh đấu, không biết bao nhiêu người suy đoán bọn họ khi nào sẽ phản bội nhau, nhưng hai người họ tới bây giờ vẫn chưa hề thay đổi.
Này không thần kỳ sao?
Lan Dịch Hoan hỏi Vương thái y: "Vương thái y, không biết vết thương này của Nhị ca qua bao lâu mới tốt lên? Sẽ không có chuyện gì chứ?"
Vương thái y thấy Lan Dịch Trăn liếc mắt nhìn mình thì lập tức hiểu ý, nói: "Hẳn là không có gì trở ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thì rất nhanh sẽ tốt thôi."
Lan Dịch Hoan cười như không cười: "Các ngươi định qua mặt ta à. Thế nào, trong mắt thái y chỉ có Nhị ca, không có ta?"
Ngày thường Lan Dịch Trăn rất có dáng vẻ của ca ca, chỉ là vô cùng sợ Lan Dịch Hoan tức giận, nghe Lan Dịch Hoan nói vậy thì bật cười: "Nào có. Ta không có ý đó, là.... Vương thái y không muốn đệ lo lắng."
Vương thái y cứng họng không biết nói gì.
Làm thân tín kiểu này cũng khó khăn quá rồi, còn phải vì Thái tử sợ vợ gánh tội thay.... À không, cái này không phải sợ vợ, mà phải nói là sợ đệ.
Nhưng là ca ca vậy mà sợ đệ đệ, này cũng coi là kỳ văn của Hoàng thất, còn không thuận miệng bằng sợ vợ.
Không còn cách nào, bị kẹt giữa hai Hoàng tử, Vương thái y cũng chỉ còn cách rưng rưng nhận tội danh, cười làm lành với Lan Dịch Hoan:
"Điện hạ không cần quá lo lắng, tuy thần muốn vì ngài giải ưu nhưng cũng không dám nói lời lừa gạt ngài. Vết thương này của Thái tử Điện hạ đúng là sau khi bị xé rách như vậy thì sẽ lành chậm hơn, nhưng chỉ cần dưỡng thương thật tốt, không đụng đến vật nặng, an tâm nghỉ ngơi thì sẽ không có vấn đề gì."
Vương thái y lại bảo đảm: "Ngài yên tâm, thần nhất định tận tâm điều trị."
Lan Dịch Hoan thầm nghĩ, sao mà yên tâm được?
Không mang vật nặng thì cũng thôi, không được làm việc quá độ là chuyện hoàn toàn không thể với Lan Dịch Trăn, nghe Vương thái y nói thì nếu không làm như vậy nói không chừng vẫn bệnh xuống.
Hơn nữa chuyện Lan Dịch Trăn bị thương cũng không thể để người ngoài biết, vậy thì càng khó tránh được những chuyện ngoài ý muốn.
Lan Dịch Trăn không muốn nhìn thấy Lan Dịch Hoan cau mày, cho dù người mà hắn lo lắng là mình.
Vì thế y ôm lấy bả vai Lan Dịch Hoan, dỗ dành: "Được rồi, không sao hết, chiến trường cũng đã lên, chút vết thương này có là gì? Ta không yếu ớt như vậy."
Nói xong, y liền bảo Vương thái y lui xuống.
Lan Dịch Hoan thở dài: "Ta hiểu."
Hắn yên lặng mở ra giao diện hệ thống ở trong đầu, tìm nhiệm vụ có thể giúp vết thương của Lan Dịch Trăn tốt lên.
Lúc này, hệ thống cho Lan Dịch Hoan một nhắc nhở: [Nếu chỉ số khổ sở năm đó của Lan Dịch Trăn hạ thấp hơn 80%, thì tốc độ chữa lành vết thương cũng sẽ được đẩy nhanh tương tự.]
Lan Dịch Hoan nghĩ một hồi rồi hỏi: "Ta có thể quay lại thời gian đó để an ủi hắn sao?"
[Nếu Hoàng tử nguyện ý vì thế mà vất vả thì đương nhiên có thể.]
Lan Dịch Hoan đương nhiên nguyện ý, đã có thể an ủi Lan Dịch Trăn năm đó, lại có thể giúp Lan Dịch Trăn hiện tại phục hồi nhanh hơn, này đúng là một công đôi việc.
"Thành giao!"
Đêm đó, Lan Dịch Trăn không dám ngủ với Lan Dịch Hoan vì những suy nghĩ trong đầu, chỉ nói sợ không cẩn thận đụng phải vết thương, lại cho người chuẩn bị một gian phòng khác.
Lan Dịch Hoan có việc phải làm nên cũng vui vẻ đáp ứng.
Nằm trên giường nhắm mắt lại, không bao lâu hắn đã chìm vào giấc mơ.
Ngay từ đầu, trong mơ trắng xoá một mảnh, không thấy rõ bất cứ thứ gì, Lan Dịch Hoan quan sát khắp nơi một phen, kiên nhẫn chờ đợi.
"Lộc cộc.... Lộc cộc....."
Quả nhiên không bao lâu sau, từ xa truyền tới tiếng vó ngựa, từ sau màn sương trắng dần xuất hiện một con bạch mã, ngồi trên ngựa là....
Gấu nhỏ chân ngắn.
Gấu nhỏ hiếm khi được mặc một thân trang phục hiệp sĩ, bên hông là trường kiếm chém giết ác mộng, vươn tay nhỏ ra với Lan Dịch Hoan——
[Hoàng tử tôn quý, Kỵ sĩ gấu nhỏ tới đón ngài tiến vào giấc mơ của huynh trưởng ngài!]
Lan Dịch Hoan: "....."
Hắn vô cùng xấu hổ, nói: "Đa tạ, đa tạ."
Gấu nhỏ thâm trầm nói: [Mời Hoàng tử lên ngựa.]
"......"
Lan Dịch Hoan hoàn toàn có thể tự mình nhảy lên ngựa, chỉ là gấu nhỏ vẫn kiên trì duỗi móng vuốt nhỏ ra, hắn nghĩ một hồi rồi vẫn vươn tay ra chạm tới, tiếp theo đó cơ thể hắn đột nhiên nhẹ đi, cả người như một đám mây ngồi xuống phía sau gấu nhỏ.
Con ngựa chạy như bay về phía trước, xuyên qua liệt hỏa hừng hực, xuyên qua băng thiên tuyết địa, xuyên qua hoa rơi rực rỡ, cuối cùng, tiến vào giấc mơ của Lan Dịch Trăn!