Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 68
Edit + Beta: Bánh Crepe Sầu Riêng
Hai thị vệ lại quay sang tạ ơn Lan Dịch Trăn, sau khi nhận được lệnh của Lan Dịch Hoan thì nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi lại nói: "Hai vị Điện hạ, phía trước có các bá tánh đang cử hành hội ca hát, chỉ sợ cưỡi ngựa sẽ rất khó đi qua."
Thì ra vừa rồi cùng Lan Dịch Hoan phi nước đại trên lưng ngựa, bọn họ đã rời xa phạm vi của khu vực săn bắn, tới gần nơi ở của các bá tánh.
Bá tánh ở đây cư ngụ nơi thảo nguyên, cũng giữ một ít tập tục riêng, chẳng hạn như tổ chức hội ca hát cạnh lửa trại vào mỗi giữa tháng.
Vừa rồi hai thị vệ vì như thế nên mới không tìm được nơi nào ném thi thể đi, cho nên mới phải quay trở lại.
Bọn họ đi rồi, Lan Dịch Trăn hỏi: "Muốn đi đường vòng không?"
Lan Dịch Hoan hơi nheo mắt nhìn về phía trước, cười nói: "Chỉ sợ không kịp rồi, bá tánh ở đây luôn nhiệt tình hiếu khách, thấy khách nhân qua đường đều sẽ mời tham gia vào hoạt động của họ. Huynh nhìn xem, bên kia không phải đã có người đi tới đây rồi sao?"
Lan Dịch Trăn nhìn theo ánh mắt của Lan Dịch Hoan, quả nhiên nhìn thấy có mấy nữ tử đầu đội mũ quả dưa, thân mặc váy khổng tước bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới.
Các nàng thân thiện mỉm cười nhìn hai người, thấy tướng mạo của Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn đều rất tuấn mỹ, khí phách hiên ngang, mấy nàng xô đi đẩy lại, che miệng cười khẽ nói đôi câu gì đó với nhau, sau đó có một nữ tử tiến tới, cười đeo một dải lụa lên cổ Lan Dịch Hoan.
Tay nàng cầm dải lụa, bên môi mang ý cười hát:
"Khách nhân anh tuấn, không biết các người đến từ phương nào? Ở nơi thảo nguyên này, có rượu ngon tinh khiết, có thịt dê tươi mới cùng ánh trăng động lòng người, hy vọng có thể giữ lại bước chân của khách nhân, tiến đến cùng hoan ca."
Sau khi hát xong, nàng nhẹ nhàng kéo dải lụa trong tay, như đang thúc giục Lan Dịch Hoan trả lời.
Lan Dịch Trăn bởi vì có loại tư thế không giận tự uy, không có người nào dám tiến lên treo dải lụa lên cổ y, nhưng các cô nương đều mang ý cười mà nhìn y, lời mời được biểu đạt rất rõ ràng.
Lan Dịch Hoan cười rộ lên nói: "Nếu cự tuyệt thì không quá lễ phép, ca, chúng ta đi xem thử đi."
Mặc dù Lan Dịch Trăn không có chút hứng thú nào đối với những hoạt động này, nhưng nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Lan Dịch Hoan, y hoàn toàn không thể nói ra lời cự tuyệt.
Vì thế, Lan Dịch Trăn tạm thời gác lại những vấn đề của mình ở trong lòng, bật cười nói: "Vậy đi thôi."
Lan Dịch Hoan đáp lễ với các cô nương, cũng học cách hát như các nàng, cười trả lời: "Các cô nương mỹ lệ, chúng ta ở nơi kinh thành cách đây không xa. Cảnh đẹp nơi thảo nguyên khiến người lưu luyến, chủ nhân nơi đây nhiệt tình khiến ta vinh hạnh lại hân hoan. Chúng ta nguyện ý nhận lời mời của các vị, làm phiền dẫn đường."
Hai người đi theo mấy nữ tử, tới nơi thì ngồi xuống một chỗ bên lửa trại, nơi đó đã chuẩn bị sẵn rượu ngon cùng thịt nướng.
Từng đoàn người quang lửa trại đang vui vẻ múa hát.
Thấy có khách nhân tới, hơn nữa còn là hai nam tử anh tuấn, trong đám người có người vỗ tay, sau đó những người đang nhảy múa cũng nâng cánh tay lên về phía bọn họ, làm ra động tác mời nhảy múa cùng.
Lan Dịch Hoan xin lỗi nói: "Xin lỗi, trên người huynh trưởng của ta có thương tích, huynh ấy ngồi ở chỗ này là được rồi."
Vết thương trúng tên của Lan Dịch Trăn vẫn chưa tốt, vốn nên tĩnh dưỡng, chính bởi vậy nên Lan Dịch Hoan mới thay y thi đấu với Đại Hoàng tử.
Chỉ là sau đó Lan Dịch Trăn kéo hắn lên ngựa, còn mở cung bắn tên, miệng vết thương lại nứt toạc ra, cũng đã lén lút gọi thái y đến chữa trị qua.
Lúc này Lan Dịch Hoan trông coi y chặt chẽ, không cho phép y lộn xộn nữa, chỉ chỉ vị trí cạnh đống lửa, ý bảo Lan Dịch Trăn ngồi ở đó.
Lan Dịch Trăn không khỏi bật cười: "Không ngờ Tiểu Thất của chúng ta còn biết quản người như vậy."
Lan Dịch Hoan chớp chớp mắt, tiến lại gần y, nhỏ giọng nói: "Vậy thì không biết thần đệ có thể quản Thái tử Điện hạ của chúng ta không?"
Lòng Lan Dịch Trăn hơi bối rối, thấp giọng nói: "Quản được, đương nhiên là quản được."
Sau khi nói xong, y thành thật ngồi xuống vị trí mà Lan Dịch Hoan chỉ.
Lan Dịch Hoan trêu ghẹo: "Nhị ca, huynh không thể nhảy, nhưng nếu có thể thổi sáo trợ hứng cho chúng ta thì ta không phản đối."
Ai cũng biết Thái tử thiên tư trác tuyệt, mười khiếu thì tinh thông chín khiếu, chỉ có nhạc luật thì dốt đặc cán mai, những người khác muốn nói về thứ này cũng không dám nói trước mặt y, Lan Dịch Hoan thì lại cứ chế nhạo y.
Lan Dịch Trăn làm bộ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, biểu tình lại không chút giận dữ, tất nhiên là không doạ được Lan Dịch Hoan, hắn cười to hai tiếng: "Nếu huynh không làm thì cứ nhìn ta phát huy kỹ năng đi."
Y nhận thức Lan Dịch Hoan hai đời, nhưng trước nay chưa từng nghe nói hắn biết nhảy múa.
Nhưng y biết, Lan Dịch Hoan thích chơi, thích mới mẻ, lại thông minh, cơ hồ đã tìm hiểu qua tất cả phương diện, chẳng qua đời này chưa từng biểu hiện ra thôi.
Sau khi dần nhớ được nhiều chuyện ở đời trước, Lan Dịch Trăn thường xuyên cảm thấy tiếc nuối bởi vì mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ với Lan Dịch Hoan, rất muốn lấp đầy những khoảng trống mà y không hiểu rõ Lan Dịch Hoan trong những năm đó, vì thế vui vẻ cười nói: "Cầu mà không được."
Lan Dịch Hoan cười đem dải lụa rực rỡ vừa rồi hai nữ tử kia mang lên cổ hắn đeo xuống hông, bên trên dải lụa còn có một chiếc lục lạc nhỏ, vừa đi vừa kêu leng keng.
Hắn đứng dậy theo lời mời của mọi người, bước đi tới vòng quanh lửa trại, bắt đầu nhảy.
Thân hình hắn thon dài đĩnh bạt, mặt mày vốn đã cực tú khí cực tuấn mỹ, ở trước ánh lửa hừng hực lại càng thêm nổi bật hơn, cũng nhiều thêm vài phần anh khí, mỗi động tác giơ tay nhấc chân ngẫu nhiên không kiềm chế, tràn đầy sức sống.
Mới đầu Lan Dịch Hoan tiến đến thì những người khác cũng cùng nhảy, dần dần, từng người dừng lại, nhìn đến Lan Dịch Hoan.
Có người cao giọng hô "Đẹp", cũng không biết là ai ném cho Lan Dịch Hoan một chiếc trống con. Lan Dịch Hoan cười cười nhận lấy, cầm trống trong tay mà đánh từng nhịp từng nhịp, như trực tiếp đánh vào lòng người.
Hắn giống như không thèm để ý đến thứ gì, chỉ tùy tiện mà nhảy, lại giống như biến thành một ngọn lửa rực cháy không muốn bỏ lỡ cuộc sống, nghiêm túc như vậy, tận tâm như vậy.
Có thể cảm nhận được nhiệt độ của hắn, lại không cách nào chạm vào hắn.
Lan Dịch Trăn yên lặng nhìn, y chưa từng gặp một Lan Dịch Hoan như vậy, trong lòng lại cảm thấy, Lan Dịch Hoan vốn nên như vậy.
Lan Dịch Hoan nhảy một hồi, cuối cùng cũng có người phục hồi tinh thần, cười cười gọi tên một nữ tử:
"Mộc Na, muội là cô nương nhảy đẹp nhất ở nơi này của chúng ta, không phải trước kia muội thường nói không có ai có thể theo kịp bước nhảy của muội sao? Hiện tại gặp phải đối thủ rồi đó, cùng nhảy đi!"
Một nữ tử bị mọi người đẩy lên, cười cười đi về phía Lan Dịch Hoan, tham gia vào vũ đạo của hắn.
Nam tử tiêu sái, nữ tử thướt tha, nhìn qua vô cùng hài hoà.
Lan Dịch Trăn an tĩnh ngồi bên cạnh nhìn, trong mắt mang ý cười, không hề đố kỵ.
Y thích nhìn Lan Dịch Hoan tỏa sáng như vậy, thích nhìn hắn được mọi người khen ngợi.
Lan Dịch Hoan sinh ra nên chói sáng như này, hắn không cần phải bo bo giữ mình, hành sự khiêm tốn, mà hẳn phải là một thiếu niên tuỳ ý tỏa sáng nhất.
Cho nên, khoảnh khắc Lan Dịch Hoan nhảy qua vách đá, y sợ tới mức trái tim như muốn nhảy ra, xong việc lại không hề trách cứ hắn nửa câu.
Bởi vì y biết, đây là lựa chọn của Lan Dịch Hoan, yêu hắn, là phải nâng đôi cách của hắn lên chứ không phải trói buộc.
Không khí vô cùng nhiệt liệt, người chung quanh đều vui cười, đi theo vỗ tay đánh nhịp theo hai người, Lan Dịch Trăn cũng nhẹ nhàng vỗ tay.
Một khúc ca kết thúc, có người hoan hô vỗ tay, có người cười nói với Mộc Na: "Vừa rồi Đan Bố tới, muội thấy hắn không?"
Mộc Na "Ai da" một tiếng, dậm chân nói: "Đều tại các ngươi một hai đẩy ta lên, ta quên đón hắn mất rồi! Nếu hắn biết ta vì thấy nam nhân khác đẹp mà tới đây nhảy múa không đón hắn, chỉ sợ hắn sẽ tức giận mất."
Lan Dịch Hoan cười nói: "Vậy thì đừng nói cho hắn, chúng ta giữ bí mật cho ngươi."
Hắn vốn thuận miệng nói giỡn, không nghĩ tới Mộc Na sau khi nghe thì nghiêm túc lắc đầu, nàng nói: "Không thể lừa người để ý đến mình, nếu không thì hắn sẽ rất thương tâm."
Lan Dịch Hoan giật mình, sau đó lập tức nói: "Ngươi nói đúng, ngươi đúng là một cô nương tốt."
Mộc Na vội vàng đi tìm tình lang của nàng, Lan Dịch Hoan cũng một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Lan Dịch Trăn, cười hỏi: "Thế nào Nhị ca, vừa rồi được chứ? Ta cũng đã nhiều năm rồi không nhảy, không tệ lắm chứ."
Bên thái dương hắn thấm một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh lửa, khuôn mặt hắn như trở nên lấp lánh rực rỡ.
Lúc này, người vừa mới thu hút sự chú ý của mọi người, khiến người ta thần hồn điên đảo, lại quay trở về cạnh y.
Lan Dịch Hoan quơ quơ tay trước mặt Lan Dịch Trăn: "Sao vậy?"
Lan Dịch Trăn nắm lấy tay hắn: "Không có việc gì."
Lan Dịch Trăn thay Lan Dịch Hoan lau mồ hôi, chỉnh lại tóc mai, thấp giọng hỏi: "Mệt không?"
Lan Dịch Hoan nói: "Không có."
Lan Dịch Trăn nói từ tận đáy lòng: "Nhảy vô cùng hay."
Lan Dịch Hoan cũng không giơ tay, cười tủm tỉm ngẩng đầu, ngoan ngoãn để Lan Dịch Trăn lau mồ hôi, nói: "Nhị ca, huynh cũng tốt, huynh tốt nhất!"
Lan Dịch Trăn nói: "Ta có thể hỏi đệ một vấn đề không? Ta muốn hỏi từ lâu rồi."
Lan Dịch Hoan: "Đương nhiên có thể, huynh hỏi đi."
Lan Dịch Trăn trầm ngâm chốc lát, trên mặt hơi đỏ lên, khiến Lan Dịch Hoan vô cùng tò mò.
Cuối cùng, Lan Dịch Trăn hít sâu một hơi, hói: "Là đời trước.... Đời trước cuối cùng....."
Cho dù hiện giờ Lan Dịch Hoan đã yên đẹp ở trước mặt y, lức nhắc tới những việc này, trong lòng Lan Dịch Trăn vẫn cảm thấy một trận đau đớn co rút. Dừng một chút, y vẫn tiếp tục nói: "Đệ có nhớ đệ đã nói gì với ta không?"
Lan Dịch Hoan "A" một tiếng, đột nhiên có một dự cảm xấu.
Không lẽ y đang nói.... Câu kia.....
"Nhị ca, thật ra ta vẫn luôn đối với huynh....."
Quả nhiên, Lan Dịch Trăn thuật lại câu nói trước khi chết của Lan Dịch Hoan, sau đó hỏi: "Chính là câu này, kế tiếp đệ muốn nói gì?"
Y thấp giọng nói: "Ta suy nghĩ rất lâu rồi mà vẫn không nghĩ ra."
Lan Dịch Hoan: "...."
Hắn hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào, chưa từng có lúc nào mà hắn muốn tự tát mình một cái như lúc này.
Nói thế nào với Lan Dịch Trăn đây, lúc ấy nói ra những lời này, Lan Dịch Hoan cũng không có ý tứ gì khác, gần như là mang tâm lý đùa vui thôi.
Đó là bởi vì hắn luôn cho rằng quan hệ của hai người xa cách lãnh đạm như các huynh đệ Hoàng thất bình thường, cho rằng Thái tử Nhị ca nghiêm túc sẽ không quan tâm lời nói khùng điên của hắn, giờ hắn hiểu cũng muộn rồi.
Nếu sớm biết Lan Dịch Trăn nghiêm túc như vậy, cho tới bây giờ vẫn nhớ kỹ chuyện này, Lan Dịch Hoan cho dù có bị đánh chết cũng tuyệt đối không nói ra những lời này.
Lúc này, dưới cái nhìn chăm chú của Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Hoan thấy vô cùng căng thẳng.
Hắn không khỏi cười khổ: "Nhị ca, chuyện này.... Chuyện này...."
Trong lòng Lan Dịch Hoan điên cuồng tìm cớ, trong chốc lát đã nghĩ ra không ít lý do giải thích, nhưng hắn đang suy nghĩ thì lại nhớ tới câu nói trước đó của Mộc Na.
Lừa gạt người để ý đến mình thì hắn sẽ rất thương tâm.
Lan Dịch Hoan ban đầu cảm thấy không có người nào để ý đến hắn cả, cho nên hắn tùy ý chơi đùa không kiêng nể gì. Hắn không biết, thật ra vẫn có, vẫn luôn có.
Hắn đột nhiên không muốn tìm cớ nữa.
Vì thế Lan Dịch Hoan nói: "Nhị ca, thật ra cái này.... Lúc ấy ta thuận miệng nói chơi."
Chỉ là câu nói này của hắn cũng đủ muốn mệnh, Lan Dịch Trăn không nghĩ tới đáp án lại như vậy, có chút không kịp phản ứng, lặp lại một lần lời Lan Dịch Hoan: "Thuận miệng nói chơi...."
Y hỏi: "Thuận miệng nói chơi là sao?"
Lan Dịch Hoan cười khổ: "Lúc ấy ta vốn muốn sắp xếp để huynh cưới Lý tiểu thư, nhưng ta có lòng tốt mà huynh lại không chịu đồng ý, cho nên ta muốn đùa một chút. Thật ra câu nói đó không có ý gì hết."
Sau khi nói xong câu này, thấy Lan Dịch Trăn ngẩn ngơ không nói gì, Lan Dịch Hoan vừa áy náy vừa chột dạ, nhỏ giọng nói: "Khi đó ta cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa, nghĩ cách làm loạn một hồi, cho người ta chút ấn tượng, không có ý gì khác.... Nhị ca, xin lỗi."
Lan Dịch Trăn hoàn toàn không nghĩ tới đáp án này của Lan Dịch Hoan, cũng không nghĩ tới tiểu tử này lại không tim không phổi đến mức này, cái gì cũng có thể lấy ra nói giỡn, khiến y nhất thời không biết nói sao mới tốt.
Nhưng sau đó Lan Dịch Hoan nói ra những lời này, lại khiến Lan Dịch Trăn cảm thấy chua xót.
Hắn vẫn còn trẻ tuổi, cái tuổi mà hùng tâm tránh chí, chuẩn bị tạo ra những thành tựu lớn lao, lại phải tự mình đối mặt với cái chết, hắn nói hắn nói giỡn, vậy tại sao không dùng nó để hoá giải nội tâm thống khổ không cam lòng?
Hơn nữa, vốn là tự y si tâm vọng tưởng, chẳng lẽ còn có thể cho rằng Lan Dịch Hoan lúc đó thật sự có cảm tình với mình sao?
Cho nên, tuy trong cảm thấy vô cùng thất vọng, Lan Dịch Trăn vẫn sờ đầu Lan Dịch Hoan, nói: "Không cần xin lỗi, ta không trách đệ. Ta chỉ là.... Tò mò, sợ đệ có chuyện gì quan trọng chưa kịp nói."
Lan Dịch Hoan ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Thật ra là có."
Lan Dịch Trăn giật mình: "Cái gì?"
Lan Dịch Hoan ngẩng đầu nhìn y, khuôn mặt như hoa phù dung khiến người ta yêu thích.
Hắn nói: "Nhị ca, lúc ấy có rất nhiều chuyện ta không biết là huynh làm, ta cũng không biết thì ra vẫn có người nhớ đến ta. Nếu ta mà biết thì nhất định ta sẽ nói hết câu đó, thật ra ta cũng rất thích Nhị ca."
Lan Dịch Trăn nhìn hắn, vẫn đang ngẩn ngơ không nhúc nhích.
Lan Dịch Hoan mỉm cười: "Có Nhị ca ở cạnh, ta vô cùng hạnh phúc. Ta cũng từng nghĩ lại, trước khi chết có huynh ở bên cạnh, khiến ta cảm thấy một đời kia của ta cũng không quá thê lương. Nếu ở kiếp này, trước khi chết có thể nhìn thấy được một người lần cuối thì ta muốn người đó là huynh...."
Lan Dịch Hoan còn chưa nói xong đã bị Lan Dịch Trăn ngăn cản, che miệng hắn lại: "Không được nói bậy. Đệ vẫn luôn khoẻ mạnh mà sống, còn phải sống lâu hơn ta."
Lan Dịch Hoan bị y che miệng, ngoan ngoãn gật đầu, Lan Dịch Trăn lúc này mới buông hắn ra.
Sau khi y buông tay ra, hai người nhìn nhau, đều mỉm cười.
Sau đó Lan Dịch Trăn nói: "Đệ.... Đệ nói lại câu vừa rồi một lần nữa."
Lan Dịch Hoan chớp chớp mắt nói: "Nói cái gì, không phải không cho nói sao?"
Lan Dịch Trăn làm bộ giơ tay muốn gõ đầu hắn, Lan Dịch Hoan vội vàng rụt cổ lại, ôm lấy cánh tay y, cười nói: "Được rồi được rồi, ai biểu huynh là ca!"
Sau đó hắn nói: "Ta nói là ta cũng rất thích Nhị ca, trên đời này ta thích nhất là Nhị ca."
Lan Dịch Hoan vừa nói vừa cười, nhưng nhất định là hắn không biết, lúc này Lan Dịch Trăn lại có một loại xúc động muốn rơi lệ.
Tuy rằng y biết "Thích" trong miệng Lan Dịch Hoan khác với loại thích mà mình muốn, nhưng vì để nghe được câu này, y đã chờ rất lâu.
Tình cảm trong ngực mãnh liệt mênh mông, không biết phải thân cận hắn như thế nào mới tốt, yêu thích hắn như thế nào mới được, nếu thật sự không thể trút hết ra ngoài thì y thật sự sẽ điên lên mất.
Lan Dịch Trăn bật thốt lên: "Như vậy.... Có thể lại hôn một chút được không?"
Lan Dịch Hoan: "Hả?"
Nói ra câu này, trái tim của Lan Dịch Trăn cũng khẩn trương đập bang bang, thói quen ẩm nhẫn cùng sợ hãi khiến y lùi bước trong nháy mắt, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì đến cuối.
Y nói: "Là như khi đệ còn nhỏ, ca ca muốn hôn đệ một cái, đệ sẽ chán ghét sao?"
Cứ vậy mà dần nói ra khát vọng trong nội tâm của mình, chậm rãi từng chút, để Lan Dịch Hoan dần thích ứng với sự thân cận của y, như vậy thì thời khắc nói rõ mọi chuyện, Lan Dịch Hoan hẳn là sẽ tiếp thu được sự chuyển biến trong mối quan hệ của cả hai.
Lan Dịch Hoan bị Lan Dịch Trăn nói mà thấy hơi choáng váng.
Hắn cảm thấy yêu cầu này có chút không thích hợp, nhưng lại không nói rõ được không đúng ở chỗ nào. Lan Dịch Trăn trực tiếp nói ra như thế khiến hắn cảm thấy hôn ca ca một chút hình như cũng không có vấn đề gì.
——Sẽ chán ghét sao?
Đương nhiên là không.
Thậm chí cũng đã có một lần, Lan Dịch Trăn trúng dược thần trí không rõ ràng hôn lên bờ môi hắn, cảm nhận của Lan Dịch Hoan không phải chán ghét mà chỉ là khiếp sợ, không quen cùng không tin được mà thôi.
Còn có nhịp tim đập khẩn trương khó hiểu.
Bởi vì một chút cảm giác này, khiến Lan Dịch Hoan có hơi sợ đối với yêu cầu mà Lan Dịch Trăn vừa nói.
Lan Dịch Trăn còn đang chờ câu trả lời của hắn.
Lan Dịch Hoan không khỏi ngẩng đầu nhìn y một cái, thấy ánh lửa phản chiếu trong mắt Lan Dịch Trăn.
Tựa như ngày kia, trước khi hắn chết, đôi mắt ấy vẫn luôn tuyệt vọng lại chăm chú mà nhìn vào hắn.
Nếu lúc ấy còn có chút sức lực để chạm vào y một cái, có phải y sẽ không còn thống khổ thương tâm như vậy nữa hay không?
Lan Dịch Hoan bất tri bất giác nhẹ giọng nói: "Được."
Hai mắt Lan Dịch Trăn sáng rực lên.
Lan Dịch Hoan thấy khẩn trương, không nhịn được lấy một tay chống trước ngực y, do dự nói: "Chỉ là, đang nhiều người như vậy...."
Lan Dịch Trăn không nói gì, nhanh chóng thu tay lại, cởi từng nút thắt trên cổ áo ra, lấy áo ngoài che hai người lại.
Thiên địa vạn vật cùng đám người quấy nhiễu đều biến mất.
Lan Dịch Trăn cuối cùng cũng có được nụ hôn như ý nguyện.
Bình thường như vậy, trân quý như vậy.
Thời điểm tầm mắt hoàn toàn bị che đi, Lan Dịch Hoan thậm chí hơi muốn cười.
Bởi vì hắn cảm thấy chuyện này thật sự quá kỳ quái, vốn chỉ là nụ hôn bình thường thế mà còn cần nhiều lưu trình như vậy.
Huynh đệ nhà khác cũng như này à?
Không, Nhị ca hắn không giống những ca ca khác.... Bọn họ càng thân mật hơn, quyến luyến hơn, nhiều quan tâm cùng yêu thích hơn.
Đang lúc suy nghĩ liên man, hơi thở thuộc về Nhị ca càng lúc càng gần, sau đó, đôi môi hơi lạnh nhẹ nhàng dừng trên gò má hắn.
Xúc cảm của đêm hôm đó lại nảy lên trong lòng, tim bỗng nhiên đập lạc mấy nhịp, rồi lại khiến người ta xúc động muốn rơi lệ.
Cánh tay hữu lực của Lan Dịch Trăn vòng qua eo Lan Dịch Hoan, nụ hôn kia rất lâu không dời đi.
Hôn được một hồi, khiến nhân tâm căng thẳng khẩn trương vô cùng, toàn bộ sự chú ý của Lan Dịch Trăn đều đặt ở phản ứng của Lan Dịch Hoan.
Khẩn trương hắn có bài xích mình hay không, lo lắng hắn có tức giận hay không, có doạ đến hắn hay không.
Mà lần này, y chỉ đơn thuần cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được thân cận da thịt với người mình yêu, mê luyến, ôn nhu.... Tham lam.
Một hồi lâu, Lan Dịch Hoan nhẹ nhàng dịch người, trên đai lưng hắn còn buộc một cái lục lạc nhỏ, theo động tác này nhẹ nhàng "Đinh linh" vài tiếng.
Lan Dịch Trăn lúc này mới dời nụ hôn ra.
Tay của Lan Dịch Hoan ấn trên ngực y, vòng eo mảnh khảnh mềm dẻo bị khoá trong vòng tay y. Trong bóng tối không thấy được gì, nhưng y vẫn có thể từ trong hô hấp rất nhỏ mà dồn dập của đối phương, cảm giác được vị trí của bờ môi kia.
Đôi môi mềm mại ấm áp, y đã từng hôn qua.
Chút dục vọng được thoả mãn, càng muốn được nhiều hơn.
Lan Dịch Trăn thấp giọng nói: "Tiểu Thất, cảm ơn đệ."
Cảm ơn đệ lại lần nữa đến bên ta, cảm ơn đệ đã không kháng cự ta, cảm ơn đệ vì đã sống tốt.
Áo ngoài bị xốc lên.
Hồng trần lần nữa cuồn cuộn quanh hai người, trong thế tục nhiễu nhương, bọn họ phảng phất vẫn là một đôi huynh đệ hữu ái khăng khít.
Lan Dịch Hoan quay đầu mê man nhìn Lan Dịch Trăn, muốn nói gì đó thì trước mắt sáng lên.
Hắn quay đầu nhìn về phía chân trời, nói: "Ca, huynh nhìn xem, là thả đèn!"
Lại một chiếc đèn Khổng Minh bay lên từ lửa trại, bay về phía chân trời.
Lan Dịch Trăn quay đầu tới, không chớp mắt nhìn Lan Dịch Hoan, mỉm cười nói: "Đúng vậy, thật đẹp."
Không biết trên bầu trời kia thật sự có thần minh không, nếu không thì tại sao kiếp trước kiếp này đều xảy ra những sự tình kỳ ảo như vậy?
Dù sao đi nữa, y muốn ngày đêm thành kính cầu nguyện, để thần minh phù hộ hắn, để đời này hắn có thể thực hiện được nguyện vọng.
*
Đêm đó, Lan Dịch Hoan trong lúc vô ý lại tiến vào giấc mơ của Lan Dịch Trăn.
Hắn thấy mình ngã xuống trước mặt ca ca, được Lan Dịch Trăn ôm vào lòng, sau đó để lại một câu nói đùa làm di ngôn, hoàn toàn nhắm mắt.
Lan Dịch Trăn khiếp sợ bi thống gọi tên hắn, muốn hắn tỉnh lại. Thân thể Lan Dịch Hoan lại nhanh chóng hoá thành bạch cốt, bạch cốt lại biến thành từng điểm sáng trong suốt, hoàn toàn hoà vào thiên địa.
——Lan Dịch Hoan đột nhiên ý thức được, thì ra đây là một đoạn ác mộng vẫn luôn đeo bám Lan Dịch Trăn từ trước tới nay.
Hắn từng cảm thấy trước khi chết gọi Lan Dịch Trăn tới là quyết định đúng đắn nhất.
Như vậy, ngôi vị Hoàng đế đã có chỗ phó thác, không cần lo lắng an nguy xã tắc, hắn cũng đạt được một chút thương nhớ của người khác trước khi chết, không đến mức từ biệt nhân gian trong thê lương.
Nhưng hôm nay, Lan Dịch Hoan lại cảm thấy hối hận vô cùng, nếu sớm biết hết thảy thì hắn sẽ không gọi Lan Dịch Trăn đến.
Vì thế hắn bước ra phía trước, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan thấp giọng nói: "Nhị ca, huynh đừng khổ sở."
Thân thể Lan Dịch Trăn run lên, bỗng nhiên quay đầu nói: "Tiểu Thất!"
Lan Dịch Hoan: "Nhị ca, quên giấc mơ này đi. Hiện tại ta đã đầu thai chuyển thế, sống rất tốt."
Lan Dịch Trăn ngẩn người, như lập tức trở nên mù mịt, còn mang theo vài phần sợ hãi.
Y lảo đảo nói: "Đệ, đệ đầu thai chuyển thế? Vậy đệ đi đâu, ta.... Làm thế nào mới tìm được đệ?"
Lan Dịch Hoan cúi đầu, sau đó hắn hít một hơi, nở nụ cười.
"Ta vẫn mãi ở bên huynh, chúng ta chưa từng tách ra."
Toàn bộ cảnh mơ biến thành những viên kẹo tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, lộp bộp rơi xuống đất.
Lan Dịch Trăn mở to mắt tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
Những đau thương sợ hãi của y, giờ khắc này đều hóa thành mùi kẹo ngọt, quanh quẩn nơi chóp mũi.
Quay đầu nhìn, Lan Dịch Hoan vẫn đang nằm ngủ an ổn bên cạnh y.
Ánh trắng mông lung chiếu vào từ cửa sổ, dừng ở trên người bọn họ, dịu dàng yên tĩnh.
Hai thị vệ lại quay sang tạ ơn Lan Dịch Trăn, sau khi nhận được lệnh của Lan Dịch Hoan thì nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi lại nói: "Hai vị Điện hạ, phía trước có các bá tánh đang cử hành hội ca hát, chỉ sợ cưỡi ngựa sẽ rất khó đi qua."
Thì ra vừa rồi cùng Lan Dịch Hoan phi nước đại trên lưng ngựa, bọn họ đã rời xa phạm vi của khu vực săn bắn, tới gần nơi ở của các bá tánh.
Bá tánh ở đây cư ngụ nơi thảo nguyên, cũng giữ một ít tập tục riêng, chẳng hạn như tổ chức hội ca hát cạnh lửa trại vào mỗi giữa tháng.
Vừa rồi hai thị vệ vì như thế nên mới không tìm được nơi nào ném thi thể đi, cho nên mới phải quay trở lại.
Bọn họ đi rồi, Lan Dịch Trăn hỏi: "Muốn đi đường vòng không?"
Lan Dịch Hoan hơi nheo mắt nhìn về phía trước, cười nói: "Chỉ sợ không kịp rồi, bá tánh ở đây luôn nhiệt tình hiếu khách, thấy khách nhân qua đường đều sẽ mời tham gia vào hoạt động của họ. Huynh nhìn xem, bên kia không phải đã có người đi tới đây rồi sao?"
Lan Dịch Trăn nhìn theo ánh mắt của Lan Dịch Hoan, quả nhiên nhìn thấy có mấy nữ tử đầu đội mũ quả dưa, thân mặc váy khổng tước bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới.
Các nàng thân thiện mỉm cười nhìn hai người, thấy tướng mạo của Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn đều rất tuấn mỹ, khí phách hiên ngang, mấy nàng xô đi đẩy lại, che miệng cười khẽ nói đôi câu gì đó với nhau, sau đó có một nữ tử tiến tới, cười đeo một dải lụa lên cổ Lan Dịch Hoan.
Tay nàng cầm dải lụa, bên môi mang ý cười hát:
"Khách nhân anh tuấn, không biết các người đến từ phương nào? Ở nơi thảo nguyên này, có rượu ngon tinh khiết, có thịt dê tươi mới cùng ánh trăng động lòng người, hy vọng có thể giữ lại bước chân của khách nhân, tiến đến cùng hoan ca."
Sau khi hát xong, nàng nhẹ nhàng kéo dải lụa trong tay, như đang thúc giục Lan Dịch Hoan trả lời.
Lan Dịch Trăn bởi vì có loại tư thế không giận tự uy, không có người nào dám tiến lên treo dải lụa lên cổ y, nhưng các cô nương đều mang ý cười mà nhìn y, lời mời được biểu đạt rất rõ ràng.
Lan Dịch Hoan cười rộ lên nói: "Nếu cự tuyệt thì không quá lễ phép, ca, chúng ta đi xem thử đi."
Mặc dù Lan Dịch Trăn không có chút hứng thú nào đối với những hoạt động này, nhưng nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Lan Dịch Hoan, y hoàn toàn không thể nói ra lời cự tuyệt.
Vì thế, Lan Dịch Trăn tạm thời gác lại những vấn đề của mình ở trong lòng, bật cười nói: "Vậy đi thôi."
Lan Dịch Hoan đáp lễ với các cô nương, cũng học cách hát như các nàng, cười trả lời: "Các cô nương mỹ lệ, chúng ta ở nơi kinh thành cách đây không xa. Cảnh đẹp nơi thảo nguyên khiến người lưu luyến, chủ nhân nơi đây nhiệt tình khiến ta vinh hạnh lại hân hoan. Chúng ta nguyện ý nhận lời mời của các vị, làm phiền dẫn đường."
Hai người đi theo mấy nữ tử, tới nơi thì ngồi xuống một chỗ bên lửa trại, nơi đó đã chuẩn bị sẵn rượu ngon cùng thịt nướng.
Từng đoàn người quang lửa trại đang vui vẻ múa hát.
Thấy có khách nhân tới, hơn nữa còn là hai nam tử anh tuấn, trong đám người có người vỗ tay, sau đó những người đang nhảy múa cũng nâng cánh tay lên về phía bọn họ, làm ra động tác mời nhảy múa cùng.
Lan Dịch Hoan xin lỗi nói: "Xin lỗi, trên người huynh trưởng của ta có thương tích, huynh ấy ngồi ở chỗ này là được rồi."
Vết thương trúng tên của Lan Dịch Trăn vẫn chưa tốt, vốn nên tĩnh dưỡng, chính bởi vậy nên Lan Dịch Hoan mới thay y thi đấu với Đại Hoàng tử.
Chỉ là sau đó Lan Dịch Trăn kéo hắn lên ngựa, còn mở cung bắn tên, miệng vết thương lại nứt toạc ra, cũng đã lén lút gọi thái y đến chữa trị qua.
Lúc này Lan Dịch Hoan trông coi y chặt chẽ, không cho phép y lộn xộn nữa, chỉ chỉ vị trí cạnh đống lửa, ý bảo Lan Dịch Trăn ngồi ở đó.
Lan Dịch Trăn không khỏi bật cười: "Không ngờ Tiểu Thất của chúng ta còn biết quản người như vậy."
Lan Dịch Hoan chớp chớp mắt, tiến lại gần y, nhỏ giọng nói: "Vậy thì không biết thần đệ có thể quản Thái tử Điện hạ của chúng ta không?"
Lòng Lan Dịch Trăn hơi bối rối, thấp giọng nói: "Quản được, đương nhiên là quản được."
Sau khi nói xong, y thành thật ngồi xuống vị trí mà Lan Dịch Hoan chỉ.
Lan Dịch Hoan trêu ghẹo: "Nhị ca, huynh không thể nhảy, nhưng nếu có thể thổi sáo trợ hứng cho chúng ta thì ta không phản đối."
Ai cũng biết Thái tử thiên tư trác tuyệt, mười khiếu thì tinh thông chín khiếu, chỉ có nhạc luật thì dốt đặc cán mai, những người khác muốn nói về thứ này cũng không dám nói trước mặt y, Lan Dịch Hoan thì lại cứ chế nhạo y.
Lan Dịch Trăn làm bộ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, biểu tình lại không chút giận dữ, tất nhiên là không doạ được Lan Dịch Hoan, hắn cười to hai tiếng: "Nếu huynh không làm thì cứ nhìn ta phát huy kỹ năng đi."
Y nhận thức Lan Dịch Hoan hai đời, nhưng trước nay chưa từng nghe nói hắn biết nhảy múa.
Nhưng y biết, Lan Dịch Hoan thích chơi, thích mới mẻ, lại thông minh, cơ hồ đã tìm hiểu qua tất cả phương diện, chẳng qua đời này chưa từng biểu hiện ra thôi.
Sau khi dần nhớ được nhiều chuyện ở đời trước, Lan Dịch Trăn thường xuyên cảm thấy tiếc nuối bởi vì mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ với Lan Dịch Hoan, rất muốn lấp đầy những khoảng trống mà y không hiểu rõ Lan Dịch Hoan trong những năm đó, vì thế vui vẻ cười nói: "Cầu mà không được."
Lan Dịch Hoan cười đem dải lụa rực rỡ vừa rồi hai nữ tử kia mang lên cổ hắn đeo xuống hông, bên trên dải lụa còn có một chiếc lục lạc nhỏ, vừa đi vừa kêu leng keng.
Hắn đứng dậy theo lời mời của mọi người, bước đi tới vòng quanh lửa trại, bắt đầu nhảy.
Thân hình hắn thon dài đĩnh bạt, mặt mày vốn đã cực tú khí cực tuấn mỹ, ở trước ánh lửa hừng hực lại càng thêm nổi bật hơn, cũng nhiều thêm vài phần anh khí, mỗi động tác giơ tay nhấc chân ngẫu nhiên không kiềm chế, tràn đầy sức sống.
Mới đầu Lan Dịch Hoan tiến đến thì những người khác cũng cùng nhảy, dần dần, từng người dừng lại, nhìn đến Lan Dịch Hoan.
Có người cao giọng hô "Đẹp", cũng không biết là ai ném cho Lan Dịch Hoan một chiếc trống con. Lan Dịch Hoan cười cười nhận lấy, cầm trống trong tay mà đánh từng nhịp từng nhịp, như trực tiếp đánh vào lòng người.
Hắn giống như không thèm để ý đến thứ gì, chỉ tùy tiện mà nhảy, lại giống như biến thành một ngọn lửa rực cháy không muốn bỏ lỡ cuộc sống, nghiêm túc như vậy, tận tâm như vậy.
Có thể cảm nhận được nhiệt độ của hắn, lại không cách nào chạm vào hắn.
Lan Dịch Trăn yên lặng nhìn, y chưa từng gặp một Lan Dịch Hoan như vậy, trong lòng lại cảm thấy, Lan Dịch Hoan vốn nên như vậy.
Lan Dịch Hoan nhảy một hồi, cuối cùng cũng có người phục hồi tinh thần, cười cười gọi tên một nữ tử:
"Mộc Na, muội là cô nương nhảy đẹp nhất ở nơi này của chúng ta, không phải trước kia muội thường nói không có ai có thể theo kịp bước nhảy của muội sao? Hiện tại gặp phải đối thủ rồi đó, cùng nhảy đi!"
Một nữ tử bị mọi người đẩy lên, cười cười đi về phía Lan Dịch Hoan, tham gia vào vũ đạo của hắn.
Nam tử tiêu sái, nữ tử thướt tha, nhìn qua vô cùng hài hoà.
Lan Dịch Trăn an tĩnh ngồi bên cạnh nhìn, trong mắt mang ý cười, không hề đố kỵ.
Y thích nhìn Lan Dịch Hoan tỏa sáng như vậy, thích nhìn hắn được mọi người khen ngợi.
Lan Dịch Hoan sinh ra nên chói sáng như này, hắn không cần phải bo bo giữ mình, hành sự khiêm tốn, mà hẳn phải là một thiếu niên tuỳ ý tỏa sáng nhất.
Cho nên, khoảnh khắc Lan Dịch Hoan nhảy qua vách đá, y sợ tới mức trái tim như muốn nhảy ra, xong việc lại không hề trách cứ hắn nửa câu.
Bởi vì y biết, đây là lựa chọn của Lan Dịch Hoan, yêu hắn, là phải nâng đôi cách của hắn lên chứ không phải trói buộc.
Không khí vô cùng nhiệt liệt, người chung quanh đều vui cười, đi theo vỗ tay đánh nhịp theo hai người, Lan Dịch Trăn cũng nhẹ nhàng vỗ tay.
Một khúc ca kết thúc, có người hoan hô vỗ tay, có người cười nói với Mộc Na: "Vừa rồi Đan Bố tới, muội thấy hắn không?"
Mộc Na "Ai da" một tiếng, dậm chân nói: "Đều tại các ngươi một hai đẩy ta lên, ta quên đón hắn mất rồi! Nếu hắn biết ta vì thấy nam nhân khác đẹp mà tới đây nhảy múa không đón hắn, chỉ sợ hắn sẽ tức giận mất."
Lan Dịch Hoan cười nói: "Vậy thì đừng nói cho hắn, chúng ta giữ bí mật cho ngươi."
Hắn vốn thuận miệng nói giỡn, không nghĩ tới Mộc Na sau khi nghe thì nghiêm túc lắc đầu, nàng nói: "Không thể lừa người để ý đến mình, nếu không thì hắn sẽ rất thương tâm."
Lan Dịch Hoan giật mình, sau đó lập tức nói: "Ngươi nói đúng, ngươi đúng là một cô nương tốt."
Mộc Na vội vàng đi tìm tình lang của nàng, Lan Dịch Hoan cũng một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Lan Dịch Trăn, cười hỏi: "Thế nào Nhị ca, vừa rồi được chứ? Ta cũng đã nhiều năm rồi không nhảy, không tệ lắm chứ."
Bên thái dương hắn thấm một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh lửa, khuôn mặt hắn như trở nên lấp lánh rực rỡ.
Lúc này, người vừa mới thu hút sự chú ý của mọi người, khiến người ta thần hồn điên đảo, lại quay trở về cạnh y.
Lan Dịch Hoan quơ quơ tay trước mặt Lan Dịch Trăn: "Sao vậy?"
Lan Dịch Trăn nắm lấy tay hắn: "Không có việc gì."
Lan Dịch Trăn thay Lan Dịch Hoan lau mồ hôi, chỉnh lại tóc mai, thấp giọng hỏi: "Mệt không?"
Lan Dịch Hoan nói: "Không có."
Lan Dịch Trăn nói từ tận đáy lòng: "Nhảy vô cùng hay."
Lan Dịch Hoan cũng không giơ tay, cười tủm tỉm ngẩng đầu, ngoan ngoãn để Lan Dịch Trăn lau mồ hôi, nói: "Nhị ca, huynh cũng tốt, huynh tốt nhất!"
Lan Dịch Trăn nói: "Ta có thể hỏi đệ một vấn đề không? Ta muốn hỏi từ lâu rồi."
Lan Dịch Hoan: "Đương nhiên có thể, huynh hỏi đi."
Lan Dịch Trăn trầm ngâm chốc lát, trên mặt hơi đỏ lên, khiến Lan Dịch Hoan vô cùng tò mò.
Cuối cùng, Lan Dịch Trăn hít sâu một hơi, hói: "Là đời trước.... Đời trước cuối cùng....."
Cho dù hiện giờ Lan Dịch Hoan đã yên đẹp ở trước mặt y, lức nhắc tới những việc này, trong lòng Lan Dịch Trăn vẫn cảm thấy một trận đau đớn co rút. Dừng một chút, y vẫn tiếp tục nói: "Đệ có nhớ đệ đã nói gì với ta không?"
Lan Dịch Hoan "A" một tiếng, đột nhiên có một dự cảm xấu.
Không lẽ y đang nói.... Câu kia.....
"Nhị ca, thật ra ta vẫn luôn đối với huynh....."
Quả nhiên, Lan Dịch Trăn thuật lại câu nói trước khi chết của Lan Dịch Hoan, sau đó hỏi: "Chính là câu này, kế tiếp đệ muốn nói gì?"
Y thấp giọng nói: "Ta suy nghĩ rất lâu rồi mà vẫn không nghĩ ra."
Lan Dịch Hoan: "...."
Hắn hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào, chưa từng có lúc nào mà hắn muốn tự tát mình một cái như lúc này.
Nói thế nào với Lan Dịch Trăn đây, lúc ấy nói ra những lời này, Lan Dịch Hoan cũng không có ý tứ gì khác, gần như là mang tâm lý đùa vui thôi.
Đó là bởi vì hắn luôn cho rằng quan hệ của hai người xa cách lãnh đạm như các huynh đệ Hoàng thất bình thường, cho rằng Thái tử Nhị ca nghiêm túc sẽ không quan tâm lời nói khùng điên của hắn, giờ hắn hiểu cũng muộn rồi.
Nếu sớm biết Lan Dịch Trăn nghiêm túc như vậy, cho tới bây giờ vẫn nhớ kỹ chuyện này, Lan Dịch Hoan cho dù có bị đánh chết cũng tuyệt đối không nói ra những lời này.
Lúc này, dưới cái nhìn chăm chú của Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Hoan thấy vô cùng căng thẳng.
Hắn không khỏi cười khổ: "Nhị ca, chuyện này.... Chuyện này...."
Trong lòng Lan Dịch Hoan điên cuồng tìm cớ, trong chốc lát đã nghĩ ra không ít lý do giải thích, nhưng hắn đang suy nghĩ thì lại nhớ tới câu nói trước đó của Mộc Na.
Lừa gạt người để ý đến mình thì hắn sẽ rất thương tâm.
Lan Dịch Hoan ban đầu cảm thấy không có người nào để ý đến hắn cả, cho nên hắn tùy ý chơi đùa không kiêng nể gì. Hắn không biết, thật ra vẫn có, vẫn luôn có.
Hắn đột nhiên không muốn tìm cớ nữa.
Vì thế Lan Dịch Hoan nói: "Nhị ca, thật ra cái này.... Lúc ấy ta thuận miệng nói chơi."
Chỉ là câu nói này của hắn cũng đủ muốn mệnh, Lan Dịch Trăn không nghĩ tới đáp án lại như vậy, có chút không kịp phản ứng, lặp lại một lần lời Lan Dịch Hoan: "Thuận miệng nói chơi...."
Y hỏi: "Thuận miệng nói chơi là sao?"
Lan Dịch Hoan cười khổ: "Lúc ấy ta vốn muốn sắp xếp để huynh cưới Lý tiểu thư, nhưng ta có lòng tốt mà huynh lại không chịu đồng ý, cho nên ta muốn đùa một chút. Thật ra câu nói đó không có ý gì hết."
Sau khi nói xong câu này, thấy Lan Dịch Trăn ngẩn ngơ không nói gì, Lan Dịch Hoan vừa áy náy vừa chột dạ, nhỏ giọng nói: "Khi đó ta cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa, nghĩ cách làm loạn một hồi, cho người ta chút ấn tượng, không có ý gì khác.... Nhị ca, xin lỗi."
Lan Dịch Trăn hoàn toàn không nghĩ tới đáp án này của Lan Dịch Hoan, cũng không nghĩ tới tiểu tử này lại không tim không phổi đến mức này, cái gì cũng có thể lấy ra nói giỡn, khiến y nhất thời không biết nói sao mới tốt.
Nhưng sau đó Lan Dịch Hoan nói ra những lời này, lại khiến Lan Dịch Trăn cảm thấy chua xót.
Hắn vẫn còn trẻ tuổi, cái tuổi mà hùng tâm tránh chí, chuẩn bị tạo ra những thành tựu lớn lao, lại phải tự mình đối mặt với cái chết, hắn nói hắn nói giỡn, vậy tại sao không dùng nó để hoá giải nội tâm thống khổ không cam lòng?
Hơn nữa, vốn là tự y si tâm vọng tưởng, chẳng lẽ còn có thể cho rằng Lan Dịch Hoan lúc đó thật sự có cảm tình với mình sao?
Cho nên, tuy trong cảm thấy vô cùng thất vọng, Lan Dịch Trăn vẫn sờ đầu Lan Dịch Hoan, nói: "Không cần xin lỗi, ta không trách đệ. Ta chỉ là.... Tò mò, sợ đệ có chuyện gì quan trọng chưa kịp nói."
Lan Dịch Hoan ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Thật ra là có."
Lan Dịch Trăn giật mình: "Cái gì?"
Lan Dịch Hoan ngẩng đầu nhìn y, khuôn mặt như hoa phù dung khiến người ta yêu thích.
Hắn nói: "Nhị ca, lúc ấy có rất nhiều chuyện ta không biết là huynh làm, ta cũng không biết thì ra vẫn có người nhớ đến ta. Nếu ta mà biết thì nhất định ta sẽ nói hết câu đó, thật ra ta cũng rất thích Nhị ca."
Lan Dịch Trăn nhìn hắn, vẫn đang ngẩn ngơ không nhúc nhích.
Lan Dịch Hoan mỉm cười: "Có Nhị ca ở cạnh, ta vô cùng hạnh phúc. Ta cũng từng nghĩ lại, trước khi chết có huynh ở bên cạnh, khiến ta cảm thấy một đời kia của ta cũng không quá thê lương. Nếu ở kiếp này, trước khi chết có thể nhìn thấy được một người lần cuối thì ta muốn người đó là huynh...."
Lan Dịch Hoan còn chưa nói xong đã bị Lan Dịch Trăn ngăn cản, che miệng hắn lại: "Không được nói bậy. Đệ vẫn luôn khoẻ mạnh mà sống, còn phải sống lâu hơn ta."
Lan Dịch Hoan bị y che miệng, ngoan ngoãn gật đầu, Lan Dịch Trăn lúc này mới buông hắn ra.
Sau khi y buông tay ra, hai người nhìn nhau, đều mỉm cười.
Sau đó Lan Dịch Trăn nói: "Đệ.... Đệ nói lại câu vừa rồi một lần nữa."
Lan Dịch Hoan chớp chớp mắt nói: "Nói cái gì, không phải không cho nói sao?"
Lan Dịch Trăn làm bộ giơ tay muốn gõ đầu hắn, Lan Dịch Hoan vội vàng rụt cổ lại, ôm lấy cánh tay y, cười nói: "Được rồi được rồi, ai biểu huynh là ca!"
Sau đó hắn nói: "Ta nói là ta cũng rất thích Nhị ca, trên đời này ta thích nhất là Nhị ca."
Lan Dịch Hoan vừa nói vừa cười, nhưng nhất định là hắn không biết, lúc này Lan Dịch Trăn lại có một loại xúc động muốn rơi lệ.
Tuy rằng y biết "Thích" trong miệng Lan Dịch Hoan khác với loại thích mà mình muốn, nhưng vì để nghe được câu này, y đã chờ rất lâu.
Tình cảm trong ngực mãnh liệt mênh mông, không biết phải thân cận hắn như thế nào mới tốt, yêu thích hắn như thế nào mới được, nếu thật sự không thể trút hết ra ngoài thì y thật sự sẽ điên lên mất.
Lan Dịch Trăn bật thốt lên: "Như vậy.... Có thể lại hôn một chút được không?"
Lan Dịch Hoan: "Hả?"
Nói ra câu này, trái tim của Lan Dịch Trăn cũng khẩn trương đập bang bang, thói quen ẩm nhẫn cùng sợ hãi khiến y lùi bước trong nháy mắt, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì đến cuối.
Y nói: "Là như khi đệ còn nhỏ, ca ca muốn hôn đệ một cái, đệ sẽ chán ghét sao?"
Cứ vậy mà dần nói ra khát vọng trong nội tâm của mình, chậm rãi từng chút, để Lan Dịch Hoan dần thích ứng với sự thân cận của y, như vậy thì thời khắc nói rõ mọi chuyện, Lan Dịch Hoan hẳn là sẽ tiếp thu được sự chuyển biến trong mối quan hệ của cả hai.
Lan Dịch Hoan bị Lan Dịch Trăn nói mà thấy hơi choáng váng.
Hắn cảm thấy yêu cầu này có chút không thích hợp, nhưng lại không nói rõ được không đúng ở chỗ nào. Lan Dịch Trăn trực tiếp nói ra như thế khiến hắn cảm thấy hôn ca ca một chút hình như cũng không có vấn đề gì.
——Sẽ chán ghét sao?
Đương nhiên là không.
Thậm chí cũng đã có một lần, Lan Dịch Trăn trúng dược thần trí không rõ ràng hôn lên bờ môi hắn, cảm nhận của Lan Dịch Hoan không phải chán ghét mà chỉ là khiếp sợ, không quen cùng không tin được mà thôi.
Còn có nhịp tim đập khẩn trương khó hiểu.
Bởi vì một chút cảm giác này, khiến Lan Dịch Hoan có hơi sợ đối với yêu cầu mà Lan Dịch Trăn vừa nói.
Lan Dịch Trăn còn đang chờ câu trả lời của hắn.
Lan Dịch Hoan không khỏi ngẩng đầu nhìn y một cái, thấy ánh lửa phản chiếu trong mắt Lan Dịch Trăn.
Tựa như ngày kia, trước khi hắn chết, đôi mắt ấy vẫn luôn tuyệt vọng lại chăm chú mà nhìn vào hắn.
Nếu lúc ấy còn có chút sức lực để chạm vào y một cái, có phải y sẽ không còn thống khổ thương tâm như vậy nữa hay không?
Lan Dịch Hoan bất tri bất giác nhẹ giọng nói: "Được."
Hai mắt Lan Dịch Trăn sáng rực lên.
Lan Dịch Hoan thấy khẩn trương, không nhịn được lấy một tay chống trước ngực y, do dự nói: "Chỉ là, đang nhiều người như vậy...."
Lan Dịch Trăn không nói gì, nhanh chóng thu tay lại, cởi từng nút thắt trên cổ áo ra, lấy áo ngoài che hai người lại.
Thiên địa vạn vật cùng đám người quấy nhiễu đều biến mất.
Lan Dịch Trăn cuối cùng cũng có được nụ hôn như ý nguyện.
Bình thường như vậy, trân quý như vậy.
Thời điểm tầm mắt hoàn toàn bị che đi, Lan Dịch Hoan thậm chí hơi muốn cười.
Bởi vì hắn cảm thấy chuyện này thật sự quá kỳ quái, vốn chỉ là nụ hôn bình thường thế mà còn cần nhiều lưu trình như vậy.
Huynh đệ nhà khác cũng như này à?
Không, Nhị ca hắn không giống những ca ca khác.... Bọn họ càng thân mật hơn, quyến luyến hơn, nhiều quan tâm cùng yêu thích hơn.
Đang lúc suy nghĩ liên man, hơi thở thuộc về Nhị ca càng lúc càng gần, sau đó, đôi môi hơi lạnh nhẹ nhàng dừng trên gò má hắn.
Xúc cảm của đêm hôm đó lại nảy lên trong lòng, tim bỗng nhiên đập lạc mấy nhịp, rồi lại khiến người ta xúc động muốn rơi lệ.
Cánh tay hữu lực của Lan Dịch Trăn vòng qua eo Lan Dịch Hoan, nụ hôn kia rất lâu không dời đi.
Hôn được một hồi, khiến nhân tâm căng thẳng khẩn trương vô cùng, toàn bộ sự chú ý của Lan Dịch Trăn đều đặt ở phản ứng của Lan Dịch Hoan.
Khẩn trương hắn có bài xích mình hay không, lo lắng hắn có tức giận hay không, có doạ đến hắn hay không.
Mà lần này, y chỉ đơn thuần cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được thân cận da thịt với người mình yêu, mê luyến, ôn nhu.... Tham lam.
Một hồi lâu, Lan Dịch Hoan nhẹ nhàng dịch người, trên đai lưng hắn còn buộc một cái lục lạc nhỏ, theo động tác này nhẹ nhàng "Đinh linh" vài tiếng.
Lan Dịch Trăn lúc này mới dời nụ hôn ra.
Tay của Lan Dịch Hoan ấn trên ngực y, vòng eo mảnh khảnh mềm dẻo bị khoá trong vòng tay y. Trong bóng tối không thấy được gì, nhưng y vẫn có thể từ trong hô hấp rất nhỏ mà dồn dập của đối phương, cảm giác được vị trí của bờ môi kia.
Đôi môi mềm mại ấm áp, y đã từng hôn qua.
Chút dục vọng được thoả mãn, càng muốn được nhiều hơn.
Lan Dịch Trăn thấp giọng nói: "Tiểu Thất, cảm ơn đệ."
Cảm ơn đệ lại lần nữa đến bên ta, cảm ơn đệ đã không kháng cự ta, cảm ơn đệ vì đã sống tốt.
Áo ngoài bị xốc lên.
Hồng trần lần nữa cuồn cuộn quanh hai người, trong thế tục nhiễu nhương, bọn họ phảng phất vẫn là một đôi huynh đệ hữu ái khăng khít.
Lan Dịch Hoan quay đầu mê man nhìn Lan Dịch Trăn, muốn nói gì đó thì trước mắt sáng lên.
Hắn quay đầu nhìn về phía chân trời, nói: "Ca, huynh nhìn xem, là thả đèn!"
Lại một chiếc đèn Khổng Minh bay lên từ lửa trại, bay về phía chân trời.
Lan Dịch Trăn quay đầu tới, không chớp mắt nhìn Lan Dịch Hoan, mỉm cười nói: "Đúng vậy, thật đẹp."
Không biết trên bầu trời kia thật sự có thần minh không, nếu không thì tại sao kiếp trước kiếp này đều xảy ra những sự tình kỳ ảo như vậy?
Dù sao đi nữa, y muốn ngày đêm thành kính cầu nguyện, để thần minh phù hộ hắn, để đời này hắn có thể thực hiện được nguyện vọng.
*
Đêm đó, Lan Dịch Hoan trong lúc vô ý lại tiến vào giấc mơ của Lan Dịch Trăn.
Hắn thấy mình ngã xuống trước mặt ca ca, được Lan Dịch Trăn ôm vào lòng, sau đó để lại một câu nói đùa làm di ngôn, hoàn toàn nhắm mắt.
Lan Dịch Trăn khiếp sợ bi thống gọi tên hắn, muốn hắn tỉnh lại. Thân thể Lan Dịch Hoan lại nhanh chóng hoá thành bạch cốt, bạch cốt lại biến thành từng điểm sáng trong suốt, hoàn toàn hoà vào thiên địa.
——Lan Dịch Hoan đột nhiên ý thức được, thì ra đây là một đoạn ác mộng vẫn luôn đeo bám Lan Dịch Trăn từ trước tới nay.
Hắn từng cảm thấy trước khi chết gọi Lan Dịch Trăn tới là quyết định đúng đắn nhất.
Như vậy, ngôi vị Hoàng đế đã có chỗ phó thác, không cần lo lắng an nguy xã tắc, hắn cũng đạt được một chút thương nhớ của người khác trước khi chết, không đến mức từ biệt nhân gian trong thê lương.
Nhưng hôm nay, Lan Dịch Hoan lại cảm thấy hối hận vô cùng, nếu sớm biết hết thảy thì hắn sẽ không gọi Lan Dịch Trăn đến.
Vì thế hắn bước ra phía trước, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan thấp giọng nói: "Nhị ca, huynh đừng khổ sở."
Thân thể Lan Dịch Trăn run lên, bỗng nhiên quay đầu nói: "Tiểu Thất!"
Lan Dịch Hoan: "Nhị ca, quên giấc mơ này đi. Hiện tại ta đã đầu thai chuyển thế, sống rất tốt."
Lan Dịch Trăn ngẩn người, như lập tức trở nên mù mịt, còn mang theo vài phần sợ hãi.
Y lảo đảo nói: "Đệ, đệ đầu thai chuyển thế? Vậy đệ đi đâu, ta.... Làm thế nào mới tìm được đệ?"
Lan Dịch Hoan cúi đầu, sau đó hắn hít một hơi, nở nụ cười.
"Ta vẫn mãi ở bên huynh, chúng ta chưa từng tách ra."
Toàn bộ cảnh mơ biến thành những viên kẹo tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, lộp bộp rơi xuống đất.
Lan Dịch Trăn mở to mắt tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
Những đau thương sợ hãi của y, giờ khắc này đều hóa thành mùi kẹo ngọt, quanh quẩn nơi chóp mũi.
Quay đầu nhìn, Lan Dịch Hoan vẫn đang nằm ngủ an ổn bên cạnh y.
Ánh trắng mông lung chiếu vào từ cửa sổ, dừng ở trên người bọn họ, dịu dàng yên tĩnh.