Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 65
Cho đến lúc này, nhiều người mới tỉnh táo lại, Lan Dịch Hoan thực sự đã bắn hai mũi tên cùng một lúc, với hướng, lực đạo và tốc độ khác nhau, vừa cướp được bia ngắm từ tay Đại Hoàng tử.
Lan Dịch Hoan ngày thường không thể hiện công phu của mình, cũng không ai thấy hắn khổ công rèn luyện. Có người nói hắn tuấn mỹ, có người nói hắn tính tình tốt, nhưng không ai khen ngợi hắn võ công siêu phàm, kiến thức uyên thâm.
Không ai nghĩ tới hắn lại là người dẫn trước.
Xung quanh ban đầu yên tĩnh như nửa đêm, gió nơi hoang dã như thủy tinh, bao bọc lấy bạch mã và thiếu niên. Một lúc sau, tiếng hò reo đột nhiên vang lên, trong và ngoài bãi săn vang lên tiếng hò reo trầm trồ không dứt.
Phó tướng của Đại Hoàng tử bị Lan Dịch Hoan đánh đứng bên ngoài nhìn rất không phục, lúc này thấp giọng đánh giá: "Chỉ biết dùng mấy chiêu trò xảo quyệt này, vừa thấy là biết không phải công phu gì thật. Lúc nãy chỉ là do không chú ý thôi, tiếp theo Đại Điện hạ có phòng bị, hắn nhất định sẽ không thắng được!"
Đại Hoàng tử không nói gì, phóng ngựa đuổi theo Lan Dịch Hoan, giương cung bắn về phía bia ngắm tiếp theo.
Nhưng khác với phó tướng của gã, càng tranh đầu càng đánh giá Lan Dịch Hoan, gã càng thêm kinh hãi, bất tri bất giác toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Mấy mũi tên kế tiếp, Lan Dịch Hoan vẫn cứ phóng ngựa trước sau chung quanh gã. Chỉ cần Đại Hoàng tử bắn một tên, hắn lập tức bắn hai mũi tên ra, một mũi nhắm vào mũi tên của Đại Hoàng tử, mũi còn lại nhắm vào bia ngắm.
Đại Hoàng tử học được bài học, cố ý tăng lực đạo trên mũi tên bắn ra, ngăn Lan Dịch Hoan bắn chệch hướng trúng tên của mình.
Cứ như vậy, gã thật sự đã bắn trúng mấy bia ngắm, nhưng mấy hiệp sau đó Lan Dịch Hoan cũng đã hiểu thấu được cách mà gã dùng.
Lần nữa bắn tên, hắn không còn cố ý bắn chệch hướng mũi tên của Đại Hoàng tử nữa. Thay vào đó, hắn phán đoán trước hướng mũi tên của Đại Hoàng tử, để mũi tên đầu tiên của mình phóng nhanh trước mũi tên của gã nhằm quấy nhiễu tốc độ của gã, mũi tên khác theo sau bắn vào bia.
Trên chiến trường đáng sợ nhất là địch nhân có thể nhanh chóng hiểu rõ cũng như biết cách khống chế đối thủ.
Đại Hoàng tử hoàn toàn không nghĩ tới Thất đệ chưa từng bước chân lên chiến trường của mình lại có thiên phú đáng sợ như vậy.
Càng khiến gã thấy khiếp sợ hơn là khi gã cũng muốn áp dụng cách tương tự, ngăn cản không để Lan Dịch Hoan bắn trúng bia, lại phát hiện tiểu tử này vậy mà còn thay đổi tốc độ của mũi tên, người bình thường căn bản không bắt giữ được.
——Nhiều năm như vậy, hắn giấu cũng rất kỹ.
Đại Hoàng tử bất tri bất giác ướt đẫm mồ hôi, sợ mình thật sự sẽ thua.
Gã bất chấp tất cả, dùng tất cả sức mạnh của mình mà giương cung lên, mỗi mũi tên bắn ra đều mang theo tiếng gió ào ào, lấy khí thế vang động sông núi gắt gao đóng vào bia.
Làm như vậy cực kỳ hao công tổn sức nhưng Đại Hoàng tử không quan tâm những thứ đó, chỗ tốt của việc này là Lan Dịch Hoan hoàn toàn không thể đánh lệch mũi tên của gã, vì thế bắt đầu chuyện chú tìm kiếm những bia ngắm khác gần mình.
Chỉ thấy hai người phóng ngựa lao nhanh, ào ào sinh gió, tiếng kéo dây cung như mưa bão, mũi tên được bắn ra như chìm trong hư vô, bia ngắm hết đợt này đợt khác rơi xuống đất.
Ban đầu mọi người vây xem còn liên tục trầm trồ khen ngợi, sau lại quên cả reo hò, từng người từng người trợn mắt nhìn, hoàn toàn không tưởng tượng được trận tỷ thí của hai huynh đệ có thể xuất sắc như thế.
Nhưng trong lòng Đại Hoàng tử càng ngày càng nóng nảy, bởi vì so đấu từ nãy đến giờ, mục đích của Lan Dịch Hoan đã đạt được.
Hắn vẫn luôn quấy nhiễu Đại Hoàng tử, chính là để chiếm trước thiên cơ. Hiện giờ hắn đã dẫn trước hơn Đại Hoàng tử mấy cái bia. Nếu cứ như vậy cho đến hết thời gian, Đại Hoàng tử phải thua là điều không thể nghi ngờ.
Bình tĩnh mà xem xét, công phu cưỡi ngựa bắn cung của Đại Hoàng tử cực kỳ xuất chúng, nhưng gã lại xem nhẹ thực lực của Lan Dịch Hoan, cho nên mới rơi vào tình thế bị động như bây giờ.
"Đại Điện hạ, Thất Điện hạ, Bệ hạ có lệnh, một người trong hai vị đã đi lệch ra khỏi khán đài quá xa, xin hai vị Điện hạ trở lại!"
Lúc này, bỗng nhiên có một con ngựa từ xa phi tới.
Quan truyền lệnh ở trên ngựa cao giọng truyền đạt mệnh lệnh của Hoàng thượng cho Lan Dịch Hoan và Đại Hoàng tử, đồng thời làm ra thủ thế ra hiệu cho bọn thị vệ đang di chuyển bia ngắm cũng lui về.
Lan Dịch Hoan nghe thấy giọng nói truyền lệnh này có chút quen tai. Một đường giục ngựa vòng trở lại, một bên quay đầu nhìn, phát hiện quan truyền lệnh kia lại là người lâu rồi không thấy, Đặng Tử Mặc.
Hắn suýt chút nữa đã quên mất người này rồi!
Đặng Tử Mặc vì mạo phạm Lan Dịch Hoan nên bị Thái tử trục xuất khỏi cung, cũng mất đi tư cách cưới Công chúa, nhưng Lan Dịch Hoan vẫn không yên tâm lắm.
Hắn vốn định để Đặng Tử Mặc đi xa hơn, nhưng lần trước lúc Đặng Tử Mặc gặp mặt nói chuyện với Ngũ Hoàng tử thì bị Lan Dịch Hoan xen vào. Sau đó Ngũ Hoàng tử càng nghĩ càng thấy không yên tâm cho nên trục xuất Đặng Tử Mặc khỏi kinh thành.
Nhưng bởi vì Đặng Tử Mặc là Võ Trạng Nguyên, được giám khảo Khấu Định Biên đánh giá rất cao, cũng coi là môn sinh của ông.
Khấu Định Biên là lão thần tam triều, tự mình giúp Ngũ Hoàng tử có được sự ưu ái, cái này không thể không cho ông mặt mũi. Vì thế, Đặng Tử Mặc cuối cùng cũng được tha và được điều tới ngoại thành thủ vệ khu vực săn bắn, không để Lan Dịch Hoan có thể động thủ.
Sau này Lan Dịch Hoan bận việc điều tra thân thế của mình, cũng phái người âm thầm giám sát Đặng Tử Mặc, nhưng không phát hiện được điều gì đáng ngờ, Đặng Tử Mặc vẫn luôn hành xử rất thành thật. Lan Dịch Hoan gặp nhiều chuyện phức tạp, tâm tình rung chuyển, mấy hôm không chú ý đến người này.
Lần này gặp phải khuôn mặt thiếu đánh của đối phương, suy nghĩ của Lan Dịch Hoan hơi động, nhớ tới những chuyện trước đó, đặc biệt muốn nhân cơ hội này chỉnh gã một chút.
Vì thế Lan Dịch Hoan nhanh chóng quên Đặng Tử Mặc, mắt nhìn thẳng về phía trước giục ngựa chạy như điên, đồng thời giương cung cài tên, giả vờ muốn nhắm tới bia ngắm sau đó buông lỏng tay.
Tức khắc, tên dài như lưu ly cản nguyệt, bắn gãy trâm trên mũ của Đặng Tử Mặc.
Đặng Tử Mặc cúi người né tránh, bỗng nhiên quay đầu, Lan Dịch Hoan lười biếng nói một câu "Lỡ tay, xin lỗi", sau đó giục ngựa mà đi.
Khoảnh khắc xoay người, môi mỏng của hắn mang theo vài phần diễm sắc lại có chút ý cười.
Đặng Tử Mặc nao nao, không nhịn được sờ mũ của mình.
Lúc này Lan Dịch Hoan và Đại Hoàng tử cũng đã phụng mệnh vòng trở về.
Bọn họ bắn có hai loại bia ngắm, có bia chết được bố trí ở vị trí cố định trong rừng, và bia sống được giữ bởi những binh lính mặc khôi giáp, mặt đeo mặt nạ.
Vừa rồi Lan Dịch Hoan và Đại Hoàng tử so đấu kịch liệt, ngươi truy ta đuổi, cũng khiến cho những người này không thể không chạy xa hơn so với lộ trình. Lúc này tất cả điều bị Hoàng thượng điều chỉnh vị trí, một lần nữa vòng trở về.
Mọi người trên đài cao cũng xem được rõ ràng hơn quá trình tỷ thí của Lan Dịch Hoan và Đại Hoàng tử, tất cả đều biết Lan Dịch Hoan dẫn đầu, nhất thời tâm tình của quần chúng vô cùng kích động.
Vừa rồi Đại Hoàng tử một phen khiêu khích, vốn khiến cho người bên Thái tử nghẹn một hơi. Sau khi Lan Dịch Hoan tiến lên giải vây, bọn họ cũng không trông mong Thất Điện hạ có thể thắng, chỉ cần không để Đại Điện hạ như ý là tốt rồi.
Mọi người lại không nghĩ tới biểu hiện của Lan Dịch Hoan lại xuất sắc như vậy.
Nếu Đại Hoàng tử thật thua trước đệ đệ nhỏ tuổi như vậy, chỉ sợ sẽ tức chết.
Hơn nữa nhìn đến tình thế trước mắt, khả năng này rất lớn.
Đối với bọn thuộc hạ của Lan Dịch Trăn, có thể nói là bọn họ nhìn Lan Dịch Hoan lớn lên, nhìn đứa trẻ nhà mình tỏa sáng như vậy, cảm xúc vui mừng tự hào cùng cảm động lại càng thêm mãnh liệt.
Thấy Lan Dịch Hoan lại bắn trúng một mũi, đã có người không nhịn được mà giơ tay lên cao, cao giọng hô: "Thất Điện hạ! Thất Điện hạ!"
Việc này kéo thêm những người khác cũng sôi nổi hô theo.
Lúc này, Toa Đạt Lệ vẫn luôn vô cùng khẩn trương.
Tuy nàng không biết Lan Dịch Hoan có bản lĩnh gì, nhưng trong lòng luôn cảm thấy đối phương sẽ thắng, cũng vô cùng lo sợ Lan Dịch Hoan sẽ bị thương, xem một hồi lại không nhịn được mà ghé tới lan can phía trước.
Lúc này, nàng cũng không nhịn được mà hô to: "Thất Điện hạ! Ngươi lợi hại nhất!"
Lúc nàng hô lên, Bát Hoàng tử đang nằm trên lan can bên cạnh nàng cũng đang chăm chú quan sát, thình lình bị tiếng thét chói tai của tiểu cô nương này làm cho hoảng sợ, quay đầu rít một hơi.
Toa Đạt Lệ biết thân phận của đối phương, nhưng hai người chưa từng nói chuyện với nhau, nàng giải thích với Bát Hoàng tử: "Ta tự mình cổ vũ ca ca ngươi, Đại Ung các người không phải đều làm vậy sao. Bát Điện hạ, ngươi không hô sao?"
Bát Hoàng tử biết hiện tại có một nhóm người đang nghĩ đến việc cưới tiểu Công chúa này, nhưng bản thân lại không có hứng thú, muốn tránh hiểm nghi, mắt nhìn thẳng nói: "Người Đại Ung không phải ai cũng như vậy. Huống chi cả hai đều là ca ta, ta hô cho ai?"
Toa Đạt Lệ nghĩ thấy vậy cũng đúng, quay đầu tiếp tục xem trận đấu.
Lúc này, Lan Dịch Hoan đột nhiên thúc mạnh ngựa, ngựa của hắn hí lên một tiếng dài sau đó đột nhiên tăng tốc, toàn thân Lan Dịch Hoan nghiêng đi trượt khỏi yên ngựa.
Toa Đạt Lệ cả kinh, há miệng định kêu lên, chợt nghe một tiếng hét the thé bên cạnh, che lấp hoàn toàn giọng của nàng: "Lan Dịch Hoan!"
Toa Đạt Lệ: "....."
Cho dù vội vàng thế nào, nàng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn Bát Hoàng tử đang kêu to bên cạnh một cái.
Nhưng vừa liếc mắt sang, nàng đã vội vàng quay đầu lại, phát hiện Lan Dịch Hoan không có rơi khỏi lưng ngựa, mà hai chân hắn kẹp lấy thân ngựa, thân thể dính sát vào một bên thân ngựa, bắn một một cái bia được đặt dưới đất trong bụi cỏ.
Sau đó hắn dùng sức nâng eo lên, lập tức ổn định thân mình ngồi trên lưng ngựa.
Bát Hoàng tử còn tưởng Lan Dịch Hoan bị quăng ngã, không nghĩ tới hắn thế mà lại dùng chiêu này, sửng sốt một chút lại vỗ tay cười hai ha, thốt lên: "Hay lắm!"
Toa Đạt Lệ: "......"
Bát Hoàng tử vừa thốt lên xong, ánh mắt chuyển sang bên cạnh, thấy biểu tình của Toa Đạt Lệ, lời nói đến bên miệng liền nuốt vào trong, bổ sung: ".... Hay thật đó, này về sau đã đủ tư cách làm đối thủ của ta!"
Toa Đạt Lệ: "...."
Lan Dịch Hoan chơi chiêu này làm cho mọi người chung quanh kinh trước hỉ sau, sôi nổi nghị luận, không khí khắp nơi vô cùng nhiệt liệt. Chỉ có duy nhất Lan Dịch Trăn là không vì Lan Dịch Hoan dẫn đầu mà vui mừng.
Y trước sau vẫn không ngồi xuống, luôn đứng ở trước mà nhìn, ánh mắt gắt gao đinh chặt trên người Lan Dịch Hoan, không bỏ lỡ chút giây phút nào.
Đứa nhỏ này được y nuôi lớn, cho dù tình thân hay tình yêu, Lan Dịch Trăn vẫn luôn có thói quen chiếu cố cùng bảo vệ hắn. Hiện giờ Lan Dịch Hoan thay y trả giá, điều này khiến Lan Dịch Trăn cảm thấy áy náy cùng đau lòng không nói nên lời.
Y đã nhớ ra không ít chuyện ở kiếp trước, cũng biết công phu cưỡi ngựa của Lan Dịch Hoan rất tốt, nhưng không nghĩ tới hắn có thể phát huy đến trình độ này.
Những người khác từ đầu thấy Lan Dịch Hoan lên sân đều cảm thấy hắn cũng chỉ tức giận do Đại Hoàng tử kiêu ngạo, cho nên hắn mới hành động theo cảm tính. Lấy tính cách của Lan Dịch Hoan, hoặc là không làm, đã làm thì phải phát huy hết năng lực của mình.
Trình độ nào mới là cực hạn của hắn?
Đã so đấu lâu như vậy rồi, hắn có mệt không, có bị thương không?
Đại Hoàng tử sẽ cam tâm để mình thua như vậy sao?
Lan Dịch Trăn nhìn tình thế trong sân, dần chau mày.
Y phát hiện, sau khi điều chỉnh lại vị trí, tốc độ của Đại Hoàng tử hình như đã nhanh hơn rất nhiều.
Hai người tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, ngoại trừ cần sự chính xác và khả năng điều khiển ngựa, còn phải tránh né các chướng ngại vật như đá, cành cây.
Nhưng Đại Hoàng tử tựa hồ rất quen thuộc với những chướng ngại vật này. Thậm chí có mấy lần trước khi rẽ vào góc cua, gã đã cúi người xuống trước để tránh những cành cây sẽ xuất hiện sau đó,
Sự khác biệt có thể chỉ có một chút nhưng nó đủ quan trọng trong một trận đấu như thế này.
Ánh mắt của Lan Dịch Trăn nhạy bén, cũng biết rõ con người của Đại Hoàng tử, thoáng suy nghĩ cũng biết được nguyên do trong đó.
Ngay từ đầu Đại Hoàng tử không xác định được trên người y có thương tích hay không, lập tức chủ động tới khiêu khích. Dưới tình huống này, vì để không thua y, nhất định đối phương đã có chuẩn bị trước.
Tỷ như, bố trí chướng ngại trên bãi săn....
Y suy nghĩ như vậy rồi lại quan sát, phát hiện thật sự đúng như thế. Rõ ràng Lan Dịch Hoan chịu thiệt hơn khi ở đây, lại bị Đại Hoàng tử tranh mất mấy bia ngắm, sự chênh lệch giữa hai người dần thu nhỏ lại, người chung quanh cũng khẩn trưởng hít một hơi.
"Thất đệ lần này cũng dốc sức quá rồi, ta chưa từng thấy hắn tranh dành thứ gì, nhưng lần này hắn lại xuất đầu vì ngươi."
Đúng lúc này, có một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, Lan Dịch Trăn vừa quay đầu đã thấy Tam Hoàng tử không biết đã đứng đây từ lúc nào.
Hiếm khi trên mặt Tam Hoàng tử không mang vẻ u ám và xa cách như ngày thường, mà lại mang theo vài phần cảm khái thật lòng: "Điện hạ, có đôi khi, thần đệ thật sự hâm mộ ngươi."
Lan Dịch Trăn chỉ nhìn đối phương một cái, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, gắt gao nhìn sân đấu, nói: "Ngươi hiểu hắn bao nhiêu?"
Tam Hoàng tử nói: "Vốn cho rằng rất nhiều, nhưng hiện tại xem ra thật sự hữu hạn."
Sau khi nói những lời này, Tam Hoàng tử thấy ánh mắt của Lan Dịch Trăn bỗng nhiên trở nên căng thẳng, chợt xoay người, đi nhanh xuống dưới đài cao.
Tam Hoàng tử ngẩn ra, hỏi: "Sao vậy?"
Lan Dịch Trăn không quay đầu, chỉ bỏ lại một câu: "Xa quá không thấy rõ."
Tam Hoàng tử chậm rãi nhíu mày, nhìn bóng dáng Lan Dịch Trăn, sau đó nhìn về phía khán đài, suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.
Một đầu khác, ở trên sân đấu, Đại Hoàng tử cuối cùng đã dẫn trước.
Trong lòng gã vừa mới nhẹ nhàng thở ra, đã lập tức nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, không cần quay đầu cũng biết nhất định là Lan Dịch Hoan lại đuổi theo.
Hôm nay Đại Hoàng tử vẫn luôn tự chìm trong kinh hãi, thầm nghĩ tiểu tử này đúng thật rất lợi hại, không chỉ có năng lực thích ứng với sân đấu, tốc độ phản ứng cũng rất nhanh, về sau nhất định sẽ là một tướng tài trên chiến trường.
Cần phải đề phòng hơn, không thể để hắn có cơ hội phản đòn. Lúc này, số bia còn lại có thể bắn càng lúc càng ít, cũng càng lúc càng khó tìm thấy. Đại Hoàng tử và Lan Dịch Hoan đều cùng nhắm trúng một bia ngắm, cơ hồ là đồng thời nâng tay giương cung cài tên.
Lúc Lan Dịch Hoan muốn buông tay, đột nhiên có một con hươu con chạy ra từ trong rừng với vẻ hoảng sợ, chạy về phía mũi tên.
Nhưng ngay sau đó, lại có một con hươu mẹ chạy ra, chắn trước hươu con.
Mũi tên của Đại Hoàng tử đã rời tay, Lan Dịch Hoan nghĩ ngợi chốc lát, thuận tay chuyển hướng mũi tên, bắn trúng một nhánh cây thô to trên đầu hai con hươu.
Nhánh cây nhanh chóng rơi xuống, vừa lúc chắn ngang mũi tên của Đại Hoàng tử và hươu mẹ.
Mũi tên bị nhánh cây chặn lại, hơi nghiêng rồi bay qua, sượt qua lớp lông trên cổ hươu mẹ, chỉ để lại một vết máu nông trên cơ thể hươu mẹ.
Đại Hoàng tử phẫn nộ quát: "Lão Thất!"
Lan Dịch Hoan trả lời: "Lại không phải so đấu đi săn, mẫu tử tình thâm, cho một cơ hội đi."
Khi hai người nói chuyện, hai con hươu hoảng sợ xoay người chạy đi.
Chỉ là vừa mới chạy được hai bước, con hươu mẹ kia bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Lan Dịch Hoan rồi kêu hai tiếng, dùng sừng cọ cọ chân hắn.
Ngựa của Lan Dịch Hoan mang theo hắn trên lưng lùi về sau hai bước, rất không vui mà kêu vài tiếng với hươu mẹ, như đang trách cứ con hươu không biết điều này thế mà còn muốn tranh sủng với nó.
Này này này, tuy chủ nhân cứu mạng ngươi, nhưng các ngươi cũng chỉ là những con hươu qua đường trong cuộc đời của hắn thôi, ta mới là con ngựa mà hắn thích nhất, đừng tưởng chủ nhân sẽ dùng các ngươi làm thú cưỡi, hừ!
Con ngựa này là con ngựa lúc trước Lan Dịch Trăn đưa cho hắn khi còn là một con ngựa con, từ trước tới nay là một bình dấm tinh. Lan Dịch Hoan biết rõ tính tình của nó, thấy một ngựa một hươu giằng co với nhau, không khỏi dở khóc dở cười.
Hắn vỗ vỗ cổ ngựa trấn an nó, lại nói với hươu mẹ: "Được rồi được rồi, đây không phải lúc ngươi cảm tạ gì hết, nhanh đi đi!"
Hươu con bên cạnh cũng nãi thanh nãi khí mà kêu, như đang cỗ vũ cho mẫu thân, vô cùng đáng yêu, cũng không chịu đi.
Thấy thế thì Lan Dịch Hoan cảm thấy hơi kỳ quái.
Bên này đông người náo nhiệt như vậy, tại sao hai con hươu này lại chạy tới đây, lại còn không chịu đi?
.... Không đúng!
Hắn đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, đột nhiên giục ngựa chạy lùi về sau mấy bước, nhìn tới hướng mà lúc nãy hai con hươu chạy ra.
Nơi đó hơn nửa là có dã thú nào đó.... Là gấu!
——Lan Dịch Hoan nhìn thấy một con gấu đen, đang ngửi ngửi xung quanh và dần dần hướng về phía bọn họ.
Hai con hươu đó chạy tới trước mũi tên của nhân loại không phải vì hươu con quá ngốc mà là bị gấu đuổi tới đây!
Lan Dịch Hoan vỗ một cái trên người hươu mẹ, nói: "Mang theo con của ngươi chạy nhanh đi, ta đã biết rồi."
Hươu mẹ như hiểu Lan Dịch Hoan đang nói cái gì, nhìn hắn một cái rồi mới mang hươu con chạy về rừng cây bên kia.
Lan Dịch Hoan cũng không vội vàng rời đi, giục ngựa lùi về sau vài bước, cẩn thận mà nhìn con gấu kia.
Con gấu này khi đứng lên cao bằng ba người, tuyệt đối không đáng yêu gần gũi như gấu nhỏ chỉ biết kêu "Người thủ hộ Hoàng tử đến rồi đây" của Lan Dịch Hoan, thậm chí còn có thể nhìn thấy sự dữ tợn trong ánh mắt cùng hàm răng huyết quang của nó.
Đúng là đã có nhiều vụ gấu đen ăn thịt người ở khu vực này. Các thôn dân luôn nói về việc những con gấu trở nên tức giận, quan phủ cũng đã nhiều lần cố gắng truy lùng tiêu diệt chúng, nhưng giết tới giết lui vẫn có cá lọt lướt.
Lan Dịch Hoan đã nghe nói rằng gấu là động vật vô cùng thông minh và tàn nhẫn, chúng nó đuổi giết con mồi không chỉ để lấp bụng mà còn để tìm niềm vui.
Trong đó, con người có tình cảm phong phú nhất, lúc đùa giỡn cũng sẽ thú vị nhất cho nên sẽ được chúng nó ưu ái nhắm đến hơn.
Lúc này, phía trước Lan Dịch Hoan không xa có một con gấu, dường như ngửi thấy mùi của con người nên nó từ bỏ hươu con, bắt đầu tìm kiếm gần đó.
Thị lực của nó không tốt, chủ yếu dựa vào thính giác và khứu giác, Lan Dịch Hoan điều khiển ngựa từ từ lùi lại từng bước, trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ.
Lúc này, số lượng bia ngắm giữa hắn và Đại Hoàng tử chắc ngang nhau, trên sân ước chừng còn khoảng ba bia ngắm, trong đó có một cái đang treo trên cây phía sau cách con gấu không xa.
Hiện tại phát hiện có gấu ở nơi thi đấu, trận đấu có thể bị dừng bất cứ lúc nào. Nếu hắn bắn trúng bia ngắm kia thì khả năng cao sẽ thắng.
Tuy nói miệng là huynh đệ luận bàn nhưng đây là dịp để các quốc gia liên minh với nhau, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn tới đây, giữa thắng và thua là một trời một vực.
Nhưng....
Lan Dịch Hoan khẽ lắc đầu cười một tiếng, hạ mũi tên trong tay xuống.
Nhưng hắn đời này không định tranh giành ngôi vị, chiếm lấy sự nổi bật, hà tất phải liều mạng làm gì?
Tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối....
"Vèo!"
Đang lúc hắn muốn thối lui, đột nhiên có một mũi tên bay vụt tới từ sau lưng, xẹt qua tai gấu đen, trúng giữa bia ngắm!
Là Đại Hoàng tử!
Gã đứng bên kia vẫn nhìn thấy nơi này có gấu tới lui, vì thế hồi ngựa rút lui. Trên đường lui về nhìn thấy tấm bia còn không quên bắn một mũi tên, ngay sau đó lập tức dẫn trước.
Đang lúc quan sát thì gấu đen cảm nhận được khiêu khích, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, nhào tới phía Lan Dịch Hoan đứng gần nó nhất.
Lan Dịch Hoan lúc thấy Đại Hoàng tử bắn ra mũi tên kia đã biết không ổn, cũng lập tức nhấc dây cương, giục ngựa quay đầu chạy như điên.
Tiếng gió ào ào bên tai, mặt đất giống như không ngừng chấn động, tiếng rống giận của gấu đen chợt xa chợt gần, Lan Dịch Hoan thậm chí còn cảm thấy có thể ngửi thấy mùi hôi thối của thịt người thối rữa trên cơ thể nó.
Hắn cúi thấp người xuống trên lưng ngựa, vừa chật vật chạy trốn vừa cảm thấy đột nhiên có chút muốn cười.
Lan Dịch Hoan thấy mình như hai con hươu nhỏ bé, chờ bị làm thịt vừa rồi, chỉ có thể giãy giụa cầu xin dưới móng vuốt của gấu đen, loại tư thái này thật sự cực kỳ khó coi.
Đời này hắn không tranh không đoạt, bo no giữ mình, cũng không phải là do hắn sợ hãi, chẳng qua những thứ người khác muốn có đều là những thứ hắn đã có được, cũng là những thứ khiến hắn chán ghét.
Nhưng, hắn không thích thua cuộc.
Ngựa hung hăng phi nước đại trong tiếng gầm thoáng vang của gấu đen.
Lan Dịch Hoan đột nhiên ngồi thẳng trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn về phía Đại Hoàng tử, ánh mắt sắc bén.
Hắn nghĩ, con mẹ nó chứ gì mà không tranh không đoạt, hôm nay nếu lão tử thua dưới tay ngươi, trước mặt mọi người ta đây nhận ngươi là cha!
Đại Hoàng tử không cố ý hại Lan Dịch Hoan, chỉ là trận đấu này là gã khiêu khích khởi xướng, hơn nữa gã coi việc thành thân với Công chúa trở thành hy vọng duy nhất để gã có thể cạnh tranh với Thái tử, từ góc độ nào gã cũng không chấp nhận thua bởi Lan Dịch Hoan.
Vì thế, sau khi nhìn thấy tấm bia, Đại Hoàng tử mặc kệ tất cả, giương cung bắn tên.
Nhìn thấy gấu đen nhào tới phía Lan Dịch Hoan, trong lòng gã hơi hơi chột dạ. Những nghĩ đến việc các thị vệ có thể lập tức đuổi tới, công phu của Lan Dịch Hoan không tồi, không cả khả năng chỉ trong một chốc lại có thể bỏ mạng dưới vuốt của gấu đen được, chút áy náy của Đại Hoàng tử lập tức tan thành mây khói.
Người làm ra đại sự thì không thể nhân từ!
Gã vội vã giục ngựa chạy trở về, trên đường lại nhìn thấy một cái bia ngắm, nghĩ sẽ tốt hơn khi chiến thắng được nhiều một chút, vì thế lại giương cung lên.
Bắn.
Mũi tên bay ra, mắt thấy sắp trúng bia thì đúng lúc này có ba mũi tên cấp tốc bay đến, phát ra tiếng vang chói tai trên không trung, cũng nhắm vào cái bia kia.
Thật ra thời gian ba mũi tên này bắn ra chậm hơn một chút so với mũi tên của Đại Hoàng tử. Nhưng bởi vì chúng được bắn ra liên tiếp nên mũi tên sau ép vào đuôi của mũi tên trước, điều này đã tạo đà cho chúng.
Bởi vậy, tốc độ của mũi tên đi đầu tăng lên gấp đôi, như một ngôi sao băng lướt qua mặt trăng, bắn trúng bia ngắm trước mặt Đại Hoàng tử!
——Cái gì?
Đại Hoàng tử đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh rừng cây cách đó không xa, Lan Dịch Hoan phóng ngựa bay nhanh, lạnh lùng nhìn gã.
Một cái liếc mắt này sắc bén, lạnh lẽo, ngạo nghễ, thế nhưng trong phút chốc lại khiến toàn thân gã phát lạnh, trong lòng sợ hãi.
Lan Dịch Hoan thu hồi một mũi tên, hai người lại lần nữa ngang nhau!
Mà bia ngắm cuối cùng.... Bia ngắm cuối cùng còn ở một dặm phía trước!
Đại Hoàng tử và Lan Dịch Hoan không hẹn mà cùng giục ngựa chạy về hướng đó.
Phát hiện trong khu săn bắn có gấu, trên khán đài đã phát ra vài trận kinh hô, có tiếng người hết sức hết lực mà hét: "Đừng đấu nữa! Đừng đấu nữa!"
Nhưng việc đã đến nước này, chỉ còn một mũi tên cuối cùng, lại không có ai muốn từ bỏ.
Ánh mắt của huynh đệ hai người gắt gao dính chặt tấm bia kia, trong lòng âm thầm tính toán phương hướng, tốc độ mũi tên cũng như việc đối phương sẽ quấy nhiễu như thế nào, vận sức chờ phát động.
Nhưng tay bọn họ đều siết chặt cung tiễn, lúc cả hai cùng nâng lên, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng tru ở phía sau.
Ngay sau đó, tiếng thở dốc cùng tiếng gió vang lên.
Động tĩnh này cách Lan Dịch Hoan mỗi lúc một gần, hắn phản ứng trong nháy mắt, chuyển động thân mình trốn dưới bụng ngựa.
Ngay sau đó là một tiếng "Oanh", gấu đen kia từ con dốc gần đó nhảy xuống, lấy tay đánh gãy một cái cây nhỏ cách Lan Dịch Hoan không xa.
Nếu lúc nãy không phải Lan Dịch Hoan trốn nhanh thì thứ bị chụp bẹp chính là đầu của hắn.
Cây nhỏ kia lắc lư đổ xuống, cái bia kia vậy mà treo trên đầu vai của gấu đen nhưng gấu đen cũng không chú ý tới, ngửa đầu rống giận chặt đứt một thân cây khác.
Đại Hoàng tử thấy không ổn, vội vàng quay đầu ngựa chạy nhanh, đồng thời cao giọng nói với Lan Dịch Hoan: "Lão Thất, này tính hai ta hoà đi! Bia ngắm cuối cùng không có cách nào bắn được đâu, nghe lời khuyên của Đại ca, trở về đi!"
"Hừ, xem ra Đại ca sợ rồi!"
Lan Dịch Hoan dùng sức nâng eo, cả người lập tức ngồi trở lại, cười lạnh nói: "Đáng tiếc, ta với ngươi không phải một loại người, Đại ca tự đi sinh lộ của Đại ca đi, ta tới quỷ môn quan của ta!"
Trong cơn gió mạnh, quần áo cùng tóc hắn phần phật bay múa, đôi mắt thu thuỷ trên khuôn mặt tuấn mỹ lại lộ ra sự sắc bén, tựa như một bảo kiếm mang theo hàn quang rời khỏi vỏ.
——"Để xem hươu chết sẽ vào tay ai!"
Không biết là bởi vẻ đẹp kinh người của hắn trong giờ phút này, hay là do lời nói mang theo uy áp bức người của hắn, biểu tình của Đại Hoàng tử cứng lại.
Nhưng lúc này gấu đen đã tới gần, gã không rảnh nghĩ lại, giục ngựa chạy nhanh, trong lòng lại nghĩ vì sao ngữ khí của Lan Dịch Hoan lại chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ dưới tình huống này, hắn còn cảm thấy hắn có thể thắng?
Đại Hoàng tử nghĩ như vậy, trong lúc vội vã lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Lúc này, gã thấy Lan Dịch Hoan quay người chạy về phía con gấu kia, đồng thời giương cung cài tên bắn về phía con gấu!
Khoảng cách cùng lực đạo như vậy, hắn vừa không có khả năng bắn trúng bia trên người con gấu, vừa không có khả năng một tên bắn chết nó. Hành động như vậy, trừ bỏ khiến gấu đen tức giận hơn thì hoàn toàn không có ý nghĩa.
——Chẳng lẽ hắn điên rồi?
Quả nhiên đúng như Đại Hoàng tử dự tính, gấu đen một vuốt chụp được mũi tên kia, sau đó đuổi theo Lan Dịch Hoan.
Sau khi Lan Dịch Hoan bắn ra một mũi tên thì lập tức xoay người chạy. Con tiểu bạch mã của cũng không luống cuống, càng chạy càng bộc phát tính tình, chạy như điên.
Chỉ là dù họ chạy nhanh nhưng bọn họ cũng không thể so được với sự kiên nhẫn cũng như bước chân to lớn của gấu đen, huống chi con đường phía trước....
Phía trước là vách đá!
Hoặc là ngã xuống vách đá, hoặc là bị gấu cắn chết, lựa chọn của hắn không lẽ chỉ còn tử lộ?
Trong lòng Đại Hoàng tử kinh hãi, quả thực không tin được sẽ có người điên cuồng như vậy. Trong chớp mắt đã thấy Lan Dịch Hoan tới bên vách đá, tốc độ của hắn không hề giảm, mà lại bỗng nhiên giơ roi lên.
Áo trắng ngựa trắng, giống như một đạo tia chớp, bỗng nhiên nhảy lên, bay qua vách đá!
Mà con gấu phía sau hoàn toàn không thấy rõ tình thế phía trước, gấp gáp truy đuổi con mồi, cũng đi theo nhảy qua vách núi.
Lan Dịch Hoan đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho thời khắc này, người ở giữa không trung, xoay người bắn ra một mũi tên, trúng bia ngắm ở trên vai con gấu, treo bia ngắm kia lên vách đá.
Cùng lúc đó, hắn cùng ngựa thành công đáp xuống phía đối diện.
Bắn trúng bia ngắm cuối cùng, Lan Dịch Hoan, thắng!
Không chỉ Đại Hoàng tử ở bên vách đá đối diện xem đến trợn mắt há mồm, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, ngay cả những người khác nhìn thấy kết quả này cũng đầy đầu mồ hôi lạnh.
Ai cũng không nghĩ tới một trận cưỡi ngựa bắn cung lại có thể so đến trình độ này, mà một trận tranh đoạt tấm bia cuối cùng, cũng mạo hiểm cực điểm.
Dũng khí được ăn cả ngã về không, thành thạo công phu cưỡi ngựa bắn cung, tốc độ phản ứng trong thời gian ngắn, cùng với hành động khống chế đối thủ....
Này, thiếu một thứ cũng không được!
Bất kể là người của quốc gia nào, thời khắc này đều không nhịn được dùng các loại tâm tình khác nhau nhìn về phía Lan Dịch Hoan.
Những cơn gió điên cuồng gào thét nhảy múa trên thảo nguyên, cuốn theo những bông hoa cùng những chiếc lá rơi, cùng với thiếu niên và bạch mã chạy như bay, áo như mây người như ngọc, bức tranh này giống như không phải được vẽ ra bởi nhân gian.
Lan Dịch Hoan ngày thường không thể hiện công phu của mình, cũng không ai thấy hắn khổ công rèn luyện. Có người nói hắn tuấn mỹ, có người nói hắn tính tình tốt, nhưng không ai khen ngợi hắn võ công siêu phàm, kiến thức uyên thâm.
Không ai nghĩ tới hắn lại là người dẫn trước.
Xung quanh ban đầu yên tĩnh như nửa đêm, gió nơi hoang dã như thủy tinh, bao bọc lấy bạch mã và thiếu niên. Một lúc sau, tiếng hò reo đột nhiên vang lên, trong và ngoài bãi săn vang lên tiếng hò reo trầm trồ không dứt.
Phó tướng của Đại Hoàng tử bị Lan Dịch Hoan đánh đứng bên ngoài nhìn rất không phục, lúc này thấp giọng đánh giá: "Chỉ biết dùng mấy chiêu trò xảo quyệt này, vừa thấy là biết không phải công phu gì thật. Lúc nãy chỉ là do không chú ý thôi, tiếp theo Đại Điện hạ có phòng bị, hắn nhất định sẽ không thắng được!"
Đại Hoàng tử không nói gì, phóng ngựa đuổi theo Lan Dịch Hoan, giương cung bắn về phía bia ngắm tiếp theo.
Nhưng khác với phó tướng của gã, càng tranh đầu càng đánh giá Lan Dịch Hoan, gã càng thêm kinh hãi, bất tri bất giác toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Mấy mũi tên kế tiếp, Lan Dịch Hoan vẫn cứ phóng ngựa trước sau chung quanh gã. Chỉ cần Đại Hoàng tử bắn một tên, hắn lập tức bắn hai mũi tên ra, một mũi nhắm vào mũi tên của Đại Hoàng tử, mũi còn lại nhắm vào bia ngắm.
Đại Hoàng tử học được bài học, cố ý tăng lực đạo trên mũi tên bắn ra, ngăn Lan Dịch Hoan bắn chệch hướng trúng tên của mình.
Cứ như vậy, gã thật sự đã bắn trúng mấy bia ngắm, nhưng mấy hiệp sau đó Lan Dịch Hoan cũng đã hiểu thấu được cách mà gã dùng.
Lần nữa bắn tên, hắn không còn cố ý bắn chệch hướng mũi tên của Đại Hoàng tử nữa. Thay vào đó, hắn phán đoán trước hướng mũi tên của Đại Hoàng tử, để mũi tên đầu tiên của mình phóng nhanh trước mũi tên của gã nhằm quấy nhiễu tốc độ của gã, mũi tên khác theo sau bắn vào bia.
Trên chiến trường đáng sợ nhất là địch nhân có thể nhanh chóng hiểu rõ cũng như biết cách khống chế đối thủ.
Đại Hoàng tử hoàn toàn không nghĩ tới Thất đệ chưa từng bước chân lên chiến trường của mình lại có thiên phú đáng sợ như vậy.
Càng khiến gã thấy khiếp sợ hơn là khi gã cũng muốn áp dụng cách tương tự, ngăn cản không để Lan Dịch Hoan bắn trúng bia, lại phát hiện tiểu tử này vậy mà còn thay đổi tốc độ của mũi tên, người bình thường căn bản không bắt giữ được.
——Nhiều năm như vậy, hắn giấu cũng rất kỹ.
Đại Hoàng tử bất tri bất giác ướt đẫm mồ hôi, sợ mình thật sự sẽ thua.
Gã bất chấp tất cả, dùng tất cả sức mạnh của mình mà giương cung lên, mỗi mũi tên bắn ra đều mang theo tiếng gió ào ào, lấy khí thế vang động sông núi gắt gao đóng vào bia.
Làm như vậy cực kỳ hao công tổn sức nhưng Đại Hoàng tử không quan tâm những thứ đó, chỗ tốt của việc này là Lan Dịch Hoan hoàn toàn không thể đánh lệch mũi tên của gã, vì thế bắt đầu chuyện chú tìm kiếm những bia ngắm khác gần mình.
Chỉ thấy hai người phóng ngựa lao nhanh, ào ào sinh gió, tiếng kéo dây cung như mưa bão, mũi tên được bắn ra như chìm trong hư vô, bia ngắm hết đợt này đợt khác rơi xuống đất.
Ban đầu mọi người vây xem còn liên tục trầm trồ khen ngợi, sau lại quên cả reo hò, từng người từng người trợn mắt nhìn, hoàn toàn không tưởng tượng được trận tỷ thí của hai huynh đệ có thể xuất sắc như thế.
Nhưng trong lòng Đại Hoàng tử càng ngày càng nóng nảy, bởi vì so đấu từ nãy đến giờ, mục đích của Lan Dịch Hoan đã đạt được.
Hắn vẫn luôn quấy nhiễu Đại Hoàng tử, chính là để chiếm trước thiên cơ. Hiện giờ hắn đã dẫn trước hơn Đại Hoàng tử mấy cái bia. Nếu cứ như vậy cho đến hết thời gian, Đại Hoàng tử phải thua là điều không thể nghi ngờ.
Bình tĩnh mà xem xét, công phu cưỡi ngựa bắn cung của Đại Hoàng tử cực kỳ xuất chúng, nhưng gã lại xem nhẹ thực lực của Lan Dịch Hoan, cho nên mới rơi vào tình thế bị động như bây giờ.
"Đại Điện hạ, Thất Điện hạ, Bệ hạ có lệnh, một người trong hai vị đã đi lệch ra khỏi khán đài quá xa, xin hai vị Điện hạ trở lại!"
Lúc này, bỗng nhiên có một con ngựa từ xa phi tới.
Quan truyền lệnh ở trên ngựa cao giọng truyền đạt mệnh lệnh của Hoàng thượng cho Lan Dịch Hoan và Đại Hoàng tử, đồng thời làm ra thủ thế ra hiệu cho bọn thị vệ đang di chuyển bia ngắm cũng lui về.
Lan Dịch Hoan nghe thấy giọng nói truyền lệnh này có chút quen tai. Một đường giục ngựa vòng trở lại, một bên quay đầu nhìn, phát hiện quan truyền lệnh kia lại là người lâu rồi không thấy, Đặng Tử Mặc.
Hắn suýt chút nữa đã quên mất người này rồi!
Đặng Tử Mặc vì mạo phạm Lan Dịch Hoan nên bị Thái tử trục xuất khỏi cung, cũng mất đi tư cách cưới Công chúa, nhưng Lan Dịch Hoan vẫn không yên tâm lắm.
Hắn vốn định để Đặng Tử Mặc đi xa hơn, nhưng lần trước lúc Đặng Tử Mặc gặp mặt nói chuyện với Ngũ Hoàng tử thì bị Lan Dịch Hoan xen vào. Sau đó Ngũ Hoàng tử càng nghĩ càng thấy không yên tâm cho nên trục xuất Đặng Tử Mặc khỏi kinh thành.
Nhưng bởi vì Đặng Tử Mặc là Võ Trạng Nguyên, được giám khảo Khấu Định Biên đánh giá rất cao, cũng coi là môn sinh của ông.
Khấu Định Biên là lão thần tam triều, tự mình giúp Ngũ Hoàng tử có được sự ưu ái, cái này không thể không cho ông mặt mũi. Vì thế, Đặng Tử Mặc cuối cùng cũng được tha và được điều tới ngoại thành thủ vệ khu vực săn bắn, không để Lan Dịch Hoan có thể động thủ.
Sau này Lan Dịch Hoan bận việc điều tra thân thế của mình, cũng phái người âm thầm giám sát Đặng Tử Mặc, nhưng không phát hiện được điều gì đáng ngờ, Đặng Tử Mặc vẫn luôn hành xử rất thành thật. Lan Dịch Hoan gặp nhiều chuyện phức tạp, tâm tình rung chuyển, mấy hôm không chú ý đến người này.
Lần này gặp phải khuôn mặt thiếu đánh của đối phương, suy nghĩ của Lan Dịch Hoan hơi động, nhớ tới những chuyện trước đó, đặc biệt muốn nhân cơ hội này chỉnh gã một chút.
Vì thế Lan Dịch Hoan nhanh chóng quên Đặng Tử Mặc, mắt nhìn thẳng về phía trước giục ngựa chạy như điên, đồng thời giương cung cài tên, giả vờ muốn nhắm tới bia ngắm sau đó buông lỏng tay.
Tức khắc, tên dài như lưu ly cản nguyệt, bắn gãy trâm trên mũ của Đặng Tử Mặc.
Đặng Tử Mặc cúi người né tránh, bỗng nhiên quay đầu, Lan Dịch Hoan lười biếng nói một câu "Lỡ tay, xin lỗi", sau đó giục ngựa mà đi.
Khoảnh khắc xoay người, môi mỏng của hắn mang theo vài phần diễm sắc lại có chút ý cười.
Đặng Tử Mặc nao nao, không nhịn được sờ mũ của mình.
Lúc này Lan Dịch Hoan và Đại Hoàng tử cũng đã phụng mệnh vòng trở về.
Bọn họ bắn có hai loại bia ngắm, có bia chết được bố trí ở vị trí cố định trong rừng, và bia sống được giữ bởi những binh lính mặc khôi giáp, mặt đeo mặt nạ.
Vừa rồi Lan Dịch Hoan và Đại Hoàng tử so đấu kịch liệt, ngươi truy ta đuổi, cũng khiến cho những người này không thể không chạy xa hơn so với lộ trình. Lúc này tất cả điều bị Hoàng thượng điều chỉnh vị trí, một lần nữa vòng trở về.
Mọi người trên đài cao cũng xem được rõ ràng hơn quá trình tỷ thí của Lan Dịch Hoan và Đại Hoàng tử, tất cả đều biết Lan Dịch Hoan dẫn đầu, nhất thời tâm tình của quần chúng vô cùng kích động.
Vừa rồi Đại Hoàng tử một phen khiêu khích, vốn khiến cho người bên Thái tử nghẹn một hơi. Sau khi Lan Dịch Hoan tiến lên giải vây, bọn họ cũng không trông mong Thất Điện hạ có thể thắng, chỉ cần không để Đại Điện hạ như ý là tốt rồi.
Mọi người lại không nghĩ tới biểu hiện của Lan Dịch Hoan lại xuất sắc như vậy.
Nếu Đại Hoàng tử thật thua trước đệ đệ nhỏ tuổi như vậy, chỉ sợ sẽ tức chết.
Hơn nữa nhìn đến tình thế trước mắt, khả năng này rất lớn.
Đối với bọn thuộc hạ của Lan Dịch Trăn, có thể nói là bọn họ nhìn Lan Dịch Hoan lớn lên, nhìn đứa trẻ nhà mình tỏa sáng như vậy, cảm xúc vui mừng tự hào cùng cảm động lại càng thêm mãnh liệt.
Thấy Lan Dịch Hoan lại bắn trúng một mũi, đã có người không nhịn được mà giơ tay lên cao, cao giọng hô: "Thất Điện hạ! Thất Điện hạ!"
Việc này kéo thêm những người khác cũng sôi nổi hô theo.
Lúc này, Toa Đạt Lệ vẫn luôn vô cùng khẩn trương.
Tuy nàng không biết Lan Dịch Hoan có bản lĩnh gì, nhưng trong lòng luôn cảm thấy đối phương sẽ thắng, cũng vô cùng lo sợ Lan Dịch Hoan sẽ bị thương, xem một hồi lại không nhịn được mà ghé tới lan can phía trước.
Lúc này, nàng cũng không nhịn được mà hô to: "Thất Điện hạ! Ngươi lợi hại nhất!"
Lúc nàng hô lên, Bát Hoàng tử đang nằm trên lan can bên cạnh nàng cũng đang chăm chú quan sát, thình lình bị tiếng thét chói tai của tiểu cô nương này làm cho hoảng sợ, quay đầu rít một hơi.
Toa Đạt Lệ biết thân phận của đối phương, nhưng hai người chưa từng nói chuyện với nhau, nàng giải thích với Bát Hoàng tử: "Ta tự mình cổ vũ ca ca ngươi, Đại Ung các người không phải đều làm vậy sao. Bát Điện hạ, ngươi không hô sao?"
Bát Hoàng tử biết hiện tại có một nhóm người đang nghĩ đến việc cưới tiểu Công chúa này, nhưng bản thân lại không có hứng thú, muốn tránh hiểm nghi, mắt nhìn thẳng nói: "Người Đại Ung không phải ai cũng như vậy. Huống chi cả hai đều là ca ta, ta hô cho ai?"
Toa Đạt Lệ nghĩ thấy vậy cũng đúng, quay đầu tiếp tục xem trận đấu.
Lúc này, Lan Dịch Hoan đột nhiên thúc mạnh ngựa, ngựa của hắn hí lên một tiếng dài sau đó đột nhiên tăng tốc, toàn thân Lan Dịch Hoan nghiêng đi trượt khỏi yên ngựa.
Toa Đạt Lệ cả kinh, há miệng định kêu lên, chợt nghe một tiếng hét the thé bên cạnh, che lấp hoàn toàn giọng của nàng: "Lan Dịch Hoan!"
Toa Đạt Lệ: "....."
Cho dù vội vàng thế nào, nàng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn Bát Hoàng tử đang kêu to bên cạnh một cái.
Nhưng vừa liếc mắt sang, nàng đã vội vàng quay đầu lại, phát hiện Lan Dịch Hoan không có rơi khỏi lưng ngựa, mà hai chân hắn kẹp lấy thân ngựa, thân thể dính sát vào một bên thân ngựa, bắn một một cái bia được đặt dưới đất trong bụi cỏ.
Sau đó hắn dùng sức nâng eo lên, lập tức ổn định thân mình ngồi trên lưng ngựa.
Bát Hoàng tử còn tưởng Lan Dịch Hoan bị quăng ngã, không nghĩ tới hắn thế mà lại dùng chiêu này, sửng sốt một chút lại vỗ tay cười hai ha, thốt lên: "Hay lắm!"
Toa Đạt Lệ: "......"
Bát Hoàng tử vừa thốt lên xong, ánh mắt chuyển sang bên cạnh, thấy biểu tình của Toa Đạt Lệ, lời nói đến bên miệng liền nuốt vào trong, bổ sung: ".... Hay thật đó, này về sau đã đủ tư cách làm đối thủ của ta!"
Toa Đạt Lệ: "...."
Lan Dịch Hoan chơi chiêu này làm cho mọi người chung quanh kinh trước hỉ sau, sôi nổi nghị luận, không khí khắp nơi vô cùng nhiệt liệt. Chỉ có duy nhất Lan Dịch Trăn là không vì Lan Dịch Hoan dẫn đầu mà vui mừng.
Y trước sau vẫn không ngồi xuống, luôn đứng ở trước mà nhìn, ánh mắt gắt gao đinh chặt trên người Lan Dịch Hoan, không bỏ lỡ chút giây phút nào.
Đứa nhỏ này được y nuôi lớn, cho dù tình thân hay tình yêu, Lan Dịch Trăn vẫn luôn có thói quen chiếu cố cùng bảo vệ hắn. Hiện giờ Lan Dịch Hoan thay y trả giá, điều này khiến Lan Dịch Trăn cảm thấy áy náy cùng đau lòng không nói nên lời.
Y đã nhớ ra không ít chuyện ở kiếp trước, cũng biết công phu cưỡi ngựa của Lan Dịch Hoan rất tốt, nhưng không nghĩ tới hắn có thể phát huy đến trình độ này.
Những người khác từ đầu thấy Lan Dịch Hoan lên sân đều cảm thấy hắn cũng chỉ tức giận do Đại Hoàng tử kiêu ngạo, cho nên hắn mới hành động theo cảm tính. Lấy tính cách của Lan Dịch Hoan, hoặc là không làm, đã làm thì phải phát huy hết năng lực của mình.
Trình độ nào mới là cực hạn của hắn?
Đã so đấu lâu như vậy rồi, hắn có mệt không, có bị thương không?
Đại Hoàng tử sẽ cam tâm để mình thua như vậy sao?
Lan Dịch Trăn nhìn tình thế trong sân, dần chau mày.
Y phát hiện, sau khi điều chỉnh lại vị trí, tốc độ của Đại Hoàng tử hình như đã nhanh hơn rất nhiều.
Hai người tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, ngoại trừ cần sự chính xác và khả năng điều khiển ngựa, còn phải tránh né các chướng ngại vật như đá, cành cây.
Nhưng Đại Hoàng tử tựa hồ rất quen thuộc với những chướng ngại vật này. Thậm chí có mấy lần trước khi rẽ vào góc cua, gã đã cúi người xuống trước để tránh những cành cây sẽ xuất hiện sau đó,
Sự khác biệt có thể chỉ có một chút nhưng nó đủ quan trọng trong một trận đấu như thế này.
Ánh mắt của Lan Dịch Trăn nhạy bén, cũng biết rõ con người của Đại Hoàng tử, thoáng suy nghĩ cũng biết được nguyên do trong đó.
Ngay từ đầu Đại Hoàng tử không xác định được trên người y có thương tích hay không, lập tức chủ động tới khiêu khích. Dưới tình huống này, vì để không thua y, nhất định đối phương đã có chuẩn bị trước.
Tỷ như, bố trí chướng ngại trên bãi săn....
Y suy nghĩ như vậy rồi lại quan sát, phát hiện thật sự đúng như thế. Rõ ràng Lan Dịch Hoan chịu thiệt hơn khi ở đây, lại bị Đại Hoàng tử tranh mất mấy bia ngắm, sự chênh lệch giữa hai người dần thu nhỏ lại, người chung quanh cũng khẩn trưởng hít một hơi.
"Thất đệ lần này cũng dốc sức quá rồi, ta chưa từng thấy hắn tranh dành thứ gì, nhưng lần này hắn lại xuất đầu vì ngươi."
Đúng lúc này, có một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, Lan Dịch Trăn vừa quay đầu đã thấy Tam Hoàng tử không biết đã đứng đây từ lúc nào.
Hiếm khi trên mặt Tam Hoàng tử không mang vẻ u ám và xa cách như ngày thường, mà lại mang theo vài phần cảm khái thật lòng: "Điện hạ, có đôi khi, thần đệ thật sự hâm mộ ngươi."
Lan Dịch Trăn chỉ nhìn đối phương một cái, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, gắt gao nhìn sân đấu, nói: "Ngươi hiểu hắn bao nhiêu?"
Tam Hoàng tử nói: "Vốn cho rằng rất nhiều, nhưng hiện tại xem ra thật sự hữu hạn."
Sau khi nói những lời này, Tam Hoàng tử thấy ánh mắt của Lan Dịch Trăn bỗng nhiên trở nên căng thẳng, chợt xoay người, đi nhanh xuống dưới đài cao.
Tam Hoàng tử ngẩn ra, hỏi: "Sao vậy?"
Lan Dịch Trăn không quay đầu, chỉ bỏ lại một câu: "Xa quá không thấy rõ."
Tam Hoàng tử chậm rãi nhíu mày, nhìn bóng dáng Lan Dịch Trăn, sau đó nhìn về phía khán đài, suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.
Một đầu khác, ở trên sân đấu, Đại Hoàng tử cuối cùng đã dẫn trước.
Trong lòng gã vừa mới nhẹ nhàng thở ra, đã lập tức nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, không cần quay đầu cũng biết nhất định là Lan Dịch Hoan lại đuổi theo.
Hôm nay Đại Hoàng tử vẫn luôn tự chìm trong kinh hãi, thầm nghĩ tiểu tử này đúng thật rất lợi hại, không chỉ có năng lực thích ứng với sân đấu, tốc độ phản ứng cũng rất nhanh, về sau nhất định sẽ là một tướng tài trên chiến trường.
Cần phải đề phòng hơn, không thể để hắn có cơ hội phản đòn. Lúc này, số bia còn lại có thể bắn càng lúc càng ít, cũng càng lúc càng khó tìm thấy. Đại Hoàng tử và Lan Dịch Hoan đều cùng nhắm trúng một bia ngắm, cơ hồ là đồng thời nâng tay giương cung cài tên.
Lúc Lan Dịch Hoan muốn buông tay, đột nhiên có một con hươu con chạy ra từ trong rừng với vẻ hoảng sợ, chạy về phía mũi tên.
Nhưng ngay sau đó, lại có một con hươu mẹ chạy ra, chắn trước hươu con.
Mũi tên của Đại Hoàng tử đã rời tay, Lan Dịch Hoan nghĩ ngợi chốc lát, thuận tay chuyển hướng mũi tên, bắn trúng một nhánh cây thô to trên đầu hai con hươu.
Nhánh cây nhanh chóng rơi xuống, vừa lúc chắn ngang mũi tên của Đại Hoàng tử và hươu mẹ.
Mũi tên bị nhánh cây chặn lại, hơi nghiêng rồi bay qua, sượt qua lớp lông trên cổ hươu mẹ, chỉ để lại một vết máu nông trên cơ thể hươu mẹ.
Đại Hoàng tử phẫn nộ quát: "Lão Thất!"
Lan Dịch Hoan trả lời: "Lại không phải so đấu đi săn, mẫu tử tình thâm, cho một cơ hội đi."
Khi hai người nói chuyện, hai con hươu hoảng sợ xoay người chạy đi.
Chỉ là vừa mới chạy được hai bước, con hươu mẹ kia bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Lan Dịch Hoan rồi kêu hai tiếng, dùng sừng cọ cọ chân hắn.
Ngựa của Lan Dịch Hoan mang theo hắn trên lưng lùi về sau hai bước, rất không vui mà kêu vài tiếng với hươu mẹ, như đang trách cứ con hươu không biết điều này thế mà còn muốn tranh sủng với nó.
Này này này, tuy chủ nhân cứu mạng ngươi, nhưng các ngươi cũng chỉ là những con hươu qua đường trong cuộc đời của hắn thôi, ta mới là con ngựa mà hắn thích nhất, đừng tưởng chủ nhân sẽ dùng các ngươi làm thú cưỡi, hừ!
Con ngựa này là con ngựa lúc trước Lan Dịch Trăn đưa cho hắn khi còn là một con ngựa con, từ trước tới nay là một bình dấm tinh. Lan Dịch Hoan biết rõ tính tình của nó, thấy một ngựa một hươu giằng co với nhau, không khỏi dở khóc dở cười.
Hắn vỗ vỗ cổ ngựa trấn an nó, lại nói với hươu mẹ: "Được rồi được rồi, đây không phải lúc ngươi cảm tạ gì hết, nhanh đi đi!"
Hươu con bên cạnh cũng nãi thanh nãi khí mà kêu, như đang cỗ vũ cho mẫu thân, vô cùng đáng yêu, cũng không chịu đi.
Thấy thế thì Lan Dịch Hoan cảm thấy hơi kỳ quái.
Bên này đông người náo nhiệt như vậy, tại sao hai con hươu này lại chạy tới đây, lại còn không chịu đi?
.... Không đúng!
Hắn đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, đột nhiên giục ngựa chạy lùi về sau mấy bước, nhìn tới hướng mà lúc nãy hai con hươu chạy ra.
Nơi đó hơn nửa là có dã thú nào đó.... Là gấu!
——Lan Dịch Hoan nhìn thấy một con gấu đen, đang ngửi ngửi xung quanh và dần dần hướng về phía bọn họ.
Hai con hươu đó chạy tới trước mũi tên của nhân loại không phải vì hươu con quá ngốc mà là bị gấu đuổi tới đây!
Lan Dịch Hoan vỗ một cái trên người hươu mẹ, nói: "Mang theo con của ngươi chạy nhanh đi, ta đã biết rồi."
Hươu mẹ như hiểu Lan Dịch Hoan đang nói cái gì, nhìn hắn một cái rồi mới mang hươu con chạy về rừng cây bên kia.
Lan Dịch Hoan cũng không vội vàng rời đi, giục ngựa lùi về sau vài bước, cẩn thận mà nhìn con gấu kia.
Con gấu này khi đứng lên cao bằng ba người, tuyệt đối không đáng yêu gần gũi như gấu nhỏ chỉ biết kêu "Người thủ hộ Hoàng tử đến rồi đây" của Lan Dịch Hoan, thậm chí còn có thể nhìn thấy sự dữ tợn trong ánh mắt cùng hàm răng huyết quang của nó.
Đúng là đã có nhiều vụ gấu đen ăn thịt người ở khu vực này. Các thôn dân luôn nói về việc những con gấu trở nên tức giận, quan phủ cũng đã nhiều lần cố gắng truy lùng tiêu diệt chúng, nhưng giết tới giết lui vẫn có cá lọt lướt.
Lan Dịch Hoan đã nghe nói rằng gấu là động vật vô cùng thông minh và tàn nhẫn, chúng nó đuổi giết con mồi không chỉ để lấp bụng mà còn để tìm niềm vui.
Trong đó, con người có tình cảm phong phú nhất, lúc đùa giỡn cũng sẽ thú vị nhất cho nên sẽ được chúng nó ưu ái nhắm đến hơn.
Lúc này, phía trước Lan Dịch Hoan không xa có một con gấu, dường như ngửi thấy mùi của con người nên nó từ bỏ hươu con, bắt đầu tìm kiếm gần đó.
Thị lực của nó không tốt, chủ yếu dựa vào thính giác và khứu giác, Lan Dịch Hoan điều khiển ngựa từ từ lùi lại từng bước, trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ.
Lúc này, số lượng bia ngắm giữa hắn và Đại Hoàng tử chắc ngang nhau, trên sân ước chừng còn khoảng ba bia ngắm, trong đó có một cái đang treo trên cây phía sau cách con gấu không xa.
Hiện tại phát hiện có gấu ở nơi thi đấu, trận đấu có thể bị dừng bất cứ lúc nào. Nếu hắn bắn trúng bia ngắm kia thì khả năng cao sẽ thắng.
Tuy nói miệng là huynh đệ luận bàn nhưng đây là dịp để các quốc gia liên minh với nhau, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn tới đây, giữa thắng và thua là một trời một vực.
Nhưng....
Lan Dịch Hoan khẽ lắc đầu cười một tiếng, hạ mũi tên trong tay xuống.
Nhưng hắn đời này không định tranh giành ngôi vị, chiếm lấy sự nổi bật, hà tất phải liều mạng làm gì?
Tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối....
"Vèo!"
Đang lúc hắn muốn thối lui, đột nhiên có một mũi tên bay vụt tới từ sau lưng, xẹt qua tai gấu đen, trúng giữa bia ngắm!
Là Đại Hoàng tử!
Gã đứng bên kia vẫn nhìn thấy nơi này có gấu tới lui, vì thế hồi ngựa rút lui. Trên đường lui về nhìn thấy tấm bia còn không quên bắn một mũi tên, ngay sau đó lập tức dẫn trước.
Đang lúc quan sát thì gấu đen cảm nhận được khiêu khích, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, nhào tới phía Lan Dịch Hoan đứng gần nó nhất.
Lan Dịch Hoan lúc thấy Đại Hoàng tử bắn ra mũi tên kia đã biết không ổn, cũng lập tức nhấc dây cương, giục ngựa quay đầu chạy như điên.
Tiếng gió ào ào bên tai, mặt đất giống như không ngừng chấn động, tiếng rống giận của gấu đen chợt xa chợt gần, Lan Dịch Hoan thậm chí còn cảm thấy có thể ngửi thấy mùi hôi thối của thịt người thối rữa trên cơ thể nó.
Hắn cúi thấp người xuống trên lưng ngựa, vừa chật vật chạy trốn vừa cảm thấy đột nhiên có chút muốn cười.
Lan Dịch Hoan thấy mình như hai con hươu nhỏ bé, chờ bị làm thịt vừa rồi, chỉ có thể giãy giụa cầu xin dưới móng vuốt của gấu đen, loại tư thái này thật sự cực kỳ khó coi.
Đời này hắn không tranh không đoạt, bo no giữ mình, cũng không phải là do hắn sợ hãi, chẳng qua những thứ người khác muốn có đều là những thứ hắn đã có được, cũng là những thứ khiến hắn chán ghét.
Nhưng, hắn không thích thua cuộc.
Ngựa hung hăng phi nước đại trong tiếng gầm thoáng vang của gấu đen.
Lan Dịch Hoan đột nhiên ngồi thẳng trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn về phía Đại Hoàng tử, ánh mắt sắc bén.
Hắn nghĩ, con mẹ nó chứ gì mà không tranh không đoạt, hôm nay nếu lão tử thua dưới tay ngươi, trước mặt mọi người ta đây nhận ngươi là cha!
Đại Hoàng tử không cố ý hại Lan Dịch Hoan, chỉ là trận đấu này là gã khiêu khích khởi xướng, hơn nữa gã coi việc thành thân với Công chúa trở thành hy vọng duy nhất để gã có thể cạnh tranh với Thái tử, từ góc độ nào gã cũng không chấp nhận thua bởi Lan Dịch Hoan.
Vì thế, sau khi nhìn thấy tấm bia, Đại Hoàng tử mặc kệ tất cả, giương cung bắn tên.
Nhìn thấy gấu đen nhào tới phía Lan Dịch Hoan, trong lòng gã hơi hơi chột dạ. Những nghĩ đến việc các thị vệ có thể lập tức đuổi tới, công phu của Lan Dịch Hoan không tồi, không cả khả năng chỉ trong một chốc lại có thể bỏ mạng dưới vuốt của gấu đen được, chút áy náy của Đại Hoàng tử lập tức tan thành mây khói.
Người làm ra đại sự thì không thể nhân từ!
Gã vội vã giục ngựa chạy trở về, trên đường lại nhìn thấy một cái bia ngắm, nghĩ sẽ tốt hơn khi chiến thắng được nhiều một chút, vì thế lại giương cung lên.
Bắn.
Mũi tên bay ra, mắt thấy sắp trúng bia thì đúng lúc này có ba mũi tên cấp tốc bay đến, phát ra tiếng vang chói tai trên không trung, cũng nhắm vào cái bia kia.
Thật ra thời gian ba mũi tên này bắn ra chậm hơn một chút so với mũi tên của Đại Hoàng tử. Nhưng bởi vì chúng được bắn ra liên tiếp nên mũi tên sau ép vào đuôi của mũi tên trước, điều này đã tạo đà cho chúng.
Bởi vậy, tốc độ của mũi tên đi đầu tăng lên gấp đôi, như một ngôi sao băng lướt qua mặt trăng, bắn trúng bia ngắm trước mặt Đại Hoàng tử!
——Cái gì?
Đại Hoàng tử đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh rừng cây cách đó không xa, Lan Dịch Hoan phóng ngựa bay nhanh, lạnh lùng nhìn gã.
Một cái liếc mắt này sắc bén, lạnh lẽo, ngạo nghễ, thế nhưng trong phút chốc lại khiến toàn thân gã phát lạnh, trong lòng sợ hãi.
Lan Dịch Hoan thu hồi một mũi tên, hai người lại lần nữa ngang nhau!
Mà bia ngắm cuối cùng.... Bia ngắm cuối cùng còn ở một dặm phía trước!
Đại Hoàng tử và Lan Dịch Hoan không hẹn mà cùng giục ngựa chạy về hướng đó.
Phát hiện trong khu săn bắn có gấu, trên khán đài đã phát ra vài trận kinh hô, có tiếng người hết sức hết lực mà hét: "Đừng đấu nữa! Đừng đấu nữa!"
Nhưng việc đã đến nước này, chỉ còn một mũi tên cuối cùng, lại không có ai muốn từ bỏ.
Ánh mắt của huynh đệ hai người gắt gao dính chặt tấm bia kia, trong lòng âm thầm tính toán phương hướng, tốc độ mũi tên cũng như việc đối phương sẽ quấy nhiễu như thế nào, vận sức chờ phát động.
Nhưng tay bọn họ đều siết chặt cung tiễn, lúc cả hai cùng nâng lên, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng tru ở phía sau.
Ngay sau đó, tiếng thở dốc cùng tiếng gió vang lên.
Động tĩnh này cách Lan Dịch Hoan mỗi lúc một gần, hắn phản ứng trong nháy mắt, chuyển động thân mình trốn dưới bụng ngựa.
Ngay sau đó là một tiếng "Oanh", gấu đen kia từ con dốc gần đó nhảy xuống, lấy tay đánh gãy một cái cây nhỏ cách Lan Dịch Hoan không xa.
Nếu lúc nãy không phải Lan Dịch Hoan trốn nhanh thì thứ bị chụp bẹp chính là đầu của hắn.
Cây nhỏ kia lắc lư đổ xuống, cái bia kia vậy mà treo trên đầu vai của gấu đen nhưng gấu đen cũng không chú ý tới, ngửa đầu rống giận chặt đứt một thân cây khác.
Đại Hoàng tử thấy không ổn, vội vàng quay đầu ngựa chạy nhanh, đồng thời cao giọng nói với Lan Dịch Hoan: "Lão Thất, này tính hai ta hoà đi! Bia ngắm cuối cùng không có cách nào bắn được đâu, nghe lời khuyên của Đại ca, trở về đi!"
"Hừ, xem ra Đại ca sợ rồi!"
Lan Dịch Hoan dùng sức nâng eo, cả người lập tức ngồi trở lại, cười lạnh nói: "Đáng tiếc, ta với ngươi không phải một loại người, Đại ca tự đi sinh lộ của Đại ca đi, ta tới quỷ môn quan của ta!"
Trong cơn gió mạnh, quần áo cùng tóc hắn phần phật bay múa, đôi mắt thu thuỷ trên khuôn mặt tuấn mỹ lại lộ ra sự sắc bén, tựa như một bảo kiếm mang theo hàn quang rời khỏi vỏ.
——"Để xem hươu chết sẽ vào tay ai!"
Không biết là bởi vẻ đẹp kinh người của hắn trong giờ phút này, hay là do lời nói mang theo uy áp bức người của hắn, biểu tình của Đại Hoàng tử cứng lại.
Nhưng lúc này gấu đen đã tới gần, gã không rảnh nghĩ lại, giục ngựa chạy nhanh, trong lòng lại nghĩ vì sao ngữ khí của Lan Dịch Hoan lại chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ dưới tình huống này, hắn còn cảm thấy hắn có thể thắng?
Đại Hoàng tử nghĩ như vậy, trong lúc vội vã lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Lúc này, gã thấy Lan Dịch Hoan quay người chạy về phía con gấu kia, đồng thời giương cung cài tên bắn về phía con gấu!
Khoảng cách cùng lực đạo như vậy, hắn vừa không có khả năng bắn trúng bia trên người con gấu, vừa không có khả năng một tên bắn chết nó. Hành động như vậy, trừ bỏ khiến gấu đen tức giận hơn thì hoàn toàn không có ý nghĩa.
——Chẳng lẽ hắn điên rồi?
Quả nhiên đúng như Đại Hoàng tử dự tính, gấu đen một vuốt chụp được mũi tên kia, sau đó đuổi theo Lan Dịch Hoan.
Sau khi Lan Dịch Hoan bắn ra một mũi tên thì lập tức xoay người chạy. Con tiểu bạch mã của cũng không luống cuống, càng chạy càng bộc phát tính tình, chạy như điên.
Chỉ là dù họ chạy nhanh nhưng bọn họ cũng không thể so được với sự kiên nhẫn cũng như bước chân to lớn của gấu đen, huống chi con đường phía trước....
Phía trước là vách đá!
Hoặc là ngã xuống vách đá, hoặc là bị gấu cắn chết, lựa chọn của hắn không lẽ chỉ còn tử lộ?
Trong lòng Đại Hoàng tử kinh hãi, quả thực không tin được sẽ có người điên cuồng như vậy. Trong chớp mắt đã thấy Lan Dịch Hoan tới bên vách đá, tốc độ của hắn không hề giảm, mà lại bỗng nhiên giơ roi lên.
Áo trắng ngựa trắng, giống như một đạo tia chớp, bỗng nhiên nhảy lên, bay qua vách đá!
Mà con gấu phía sau hoàn toàn không thấy rõ tình thế phía trước, gấp gáp truy đuổi con mồi, cũng đi theo nhảy qua vách núi.
Lan Dịch Hoan đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho thời khắc này, người ở giữa không trung, xoay người bắn ra một mũi tên, trúng bia ngắm ở trên vai con gấu, treo bia ngắm kia lên vách đá.
Cùng lúc đó, hắn cùng ngựa thành công đáp xuống phía đối diện.
Bắn trúng bia ngắm cuối cùng, Lan Dịch Hoan, thắng!
Không chỉ Đại Hoàng tử ở bên vách đá đối diện xem đến trợn mắt há mồm, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, ngay cả những người khác nhìn thấy kết quả này cũng đầy đầu mồ hôi lạnh.
Ai cũng không nghĩ tới một trận cưỡi ngựa bắn cung lại có thể so đến trình độ này, mà một trận tranh đoạt tấm bia cuối cùng, cũng mạo hiểm cực điểm.
Dũng khí được ăn cả ngã về không, thành thạo công phu cưỡi ngựa bắn cung, tốc độ phản ứng trong thời gian ngắn, cùng với hành động khống chế đối thủ....
Này, thiếu một thứ cũng không được!
Bất kể là người của quốc gia nào, thời khắc này đều không nhịn được dùng các loại tâm tình khác nhau nhìn về phía Lan Dịch Hoan.
Những cơn gió điên cuồng gào thét nhảy múa trên thảo nguyên, cuốn theo những bông hoa cùng những chiếc lá rơi, cùng với thiếu niên và bạch mã chạy như bay, áo như mây người như ngọc, bức tranh này giống như không phải được vẽ ra bởi nhân gian.