Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 63
Nghe tiếng, huynh đệ hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ nghe có người hét lớn: "Đi lấy nước! Đi lấy nước!"
Ngay sau đó là một trận rối loạn, Lan Dịch Hoan ẩn ẩn nghe thấy có người chạy tới hỏi "Sao vậy?" thì một người khác trả lời: "Vừa rồi có thích khách bắt Nghiêm tài nhân! Sau đó lại phóng hỏa chạy trốn, nhanh điều tra thích khách, cứu Nghiêm tài nhân trở về!"
Lan Dịch Hoan bất giác lộ ra nụ cười lạnh: "Thì ra là chờ đến lúc này đây."
Hắn nói với Lan Dịch Trăn: "Nhị ca, ngươi đợi ở đây, ta đi trước nói thủ hạ mang Nghiêm tài nhân đi."
Hắn hấp tấp chuẩn bị đi, trong giây lát cả người căng thẳng, bị người dùng lực túm chặt.
Lan Dịch Hoan vẫn chưa kịp đứng vững, bị một túm như vậy làm mất trọng tâm, đụng vào ngực Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Trăn nói: "Tiểu Thất...."
Lan Dịch Hoan chỉ cảm thấy bàn tay của Lan Dịch Trăn nóng lên, ngẩng đầu lên nhìn trúng đối mắt của y, đáy mắt như hắc diện thạch kia phảng phất hiện ra vết rạn, từng mảnh từng mảnh, mà ở giữa những vết nứt đó cất giấu vòng xoáy sâu.
Trái tim Lan Dịch Hoan không biết vì sao trở nên hốt hoảng, hắn cảm thấy có chút khẩn trương khó hiểu, thấp giọng nói: "Nhị ca?"
Lan Dịch Trăn mở năm ngón tay buông hắn ra, trong lúc y thực hiện động tác này Lan Dịch Hoan cơ hồ cảm nhận được chấn động của cốt cách, cùng với nội tâm giãy giụa của Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Trăn thấp giọng nói: "Đi đi, ta ở đây đợi ngươi."
Lan Dịch Hoan muốn nói lại thôi, chỉ có thể vội vàng vỗ bả vai Lan Dịch Trăn rồi rời đi.
Hắn không sợ có người nhìn thấy, đi đường tắt nhanh chóng tìm được thị vệ của mình, phân phó bọn họ mang Nghiêm tài nhân giấu đi, lúc này mới lần nữa trở về tìm Lan Dịch Trăn.
Bởi vì biểu hiện của Lan Dịch Trăn có chút kỳ quái, trong lòng Lan Dịch Hoan thấy lo lắng, dọc đường đi đều vội vội vàng vàng, thở hồng hộc mà trở lại chỗ cũ, kết quả lại không thấy người.
Lan Dịch Hoan hoảng sợ, thấp giọng nói: "Nhị ca? Nhị ca? Ngươi đâu rồi!"
Bên sông bên cạnh bỗng vang lên một tiếng "Uỳnh", Lan Dịch Hoan quay người lại, phát hiện Lan Dịch Trăn thế mà đang ở dưới sông, sửng sốt một chút.
Phản ứng đầu tiên của hắn là có người đẩy Lan Dịch Trăn xuống, bước nhanh đến bờ sông, đang muốn nhảy xuống thì thấy Lan Dịch Trăn vẫy vẫy tay: "Ngươi không cần xuống đâu, ta lên liền."
Lan Dịch Hoan nói: "Ngươi không bị thương chứ?"
Lan Dịch Trăn: "Là ta tự xuống."
Lan Dịch Hoan thấy có chút kỳ quái, nhưng biết mọi chuyện Lan Dịch Trăn làm đều có dụng ý, liền thủ ở trên bờ, nhìn Lan Dịch Trăn từng bước từng bước đi lên bờ.
Xiêm y của y lưu động trong nước, từng sợi tóc đen bị ướt dính trên khuôn mặt tuấn mỹ. Khi đến gần bờ hơn, nước từ cổ xuống đến ngực, lại từ ngực xuống đến hông, cuối cùng lộ ra toàn bộ thân hình thon dài, như là một vị thuỷ thần vừa mới chào đời.
Lan Dịch Hoan nửa ngồi xổm trên bờ nhìn đến huynh trưởng của mình, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp y ở kiếp này là mình ở dưới nước, y ở trên bờ, cúi xuống vươn tay đưa mình lên.
Từ đấy về sau, duyên phận mọc rễ.
Lúc này hắn ở trên bờ, đối mặt với Lan Dịch Trăn toàn thân ướt sũng, đột nhiên có cảm giác nhân sinh khúc chiết, không thể nắm lấy.
Nhưng rất nhanh Lan Dịch Hoan đã phục hồi tinh thần, duỗi tay kéo lấy Lan Dịch Trăn, kéo y lên trên bờ.
Hắn lấy ra một chiếc khăn lau nước trên mặt Lan Dịch Trăn, nói: "Đây là làm sao?"
Lan Dịch Trăn chìm trong nước sông lạnh lẽo một hồi, vốn đang cảm thấy có chút hiệu quả, vừa rồi cảm giác khát cầu khó nhịn kia bị áp xuống hơn phân nửa, nhưng lúc Lan Dịch Hoan cầm khăn chạm đến làn da trên mặt y, cỗ nhiệt kia như tro tàn lại cháy theo động tác của hắn lần nữa dâng lên.
Lan Dịch Trăn không nói chuyện, Lan Dịch Hoan nói ra thắc mắc của mình: "Vừa rồi có người tới nên ngươi trốn?"
"Không phải, không có người tới đây."
Im lặng một lát, cuối cùng Lan Dịch Trăn thở dài, giải thích với Lan Dịch Hoan: "Vừa rồi ta trúng dược người khác hạ cho nên mới xuống nước để bình tĩnh một chút, tiêu trừ dược tính."
Lan Dịch Hoan theo bản năng hỏi: "Dược gì? Xuống nước thì có tác dụng gì...."
Hỏi xong câu này, hắn cũng bỗng dưng hiểu được, nhất thời có chút xấu hổ, ngượng ngùng mà "À" một tiếng.
Cho đến lúc này Lan Dịch Hoan mới hiểu được vì sao vừa rồi Lan Dịch Trăn lại khô nóng khác thường như vậy, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên.
Hắn nhiều năm đi theo bên huynh trưởng mà lớn lên, tuy thân mật khăng khít nhưng về loại sự tình như thế này thì không dám đàm luận, nhiều nhất cũng chỉ có một lần trộm nhờ hệ thống kiểm tra thân thể y một chút.
Ngoài miệng Lan Dịch Hoan lúc nào cũng nửa thật nửa giả mà thúc giục Lan Dịch Trăn "Cưới Thái tử phi", nhưng hắn chỉ đơn thuần là muốn huynh trưởng có người làm bạn, có gia đình, trong lòng hắn chưa từng liên hệ Nhị ca tính tình lãnh túc với chữ hai chữ "Sắc dục", càng khó tưởng tượng đến chuyện giường chiếu.
Trong mắt hắn, Lan Dịch Trăn được tính là nửa gia trưởng, nói đến chuyện này Lan Dịch Hoan cảm thấy có chút lúng túng.
Hắn nhất thời không biết nói cái gì, chỉ nói: "Vậy lúc này ngươi ổn chưa?"
Khuôn mặt Lan Dịch Trăn nhìn qua thì bình tĩnh nhưng cũng hiện lên chút ửng hồng, "Ừm" một tiếng.
Lan Dịch Hoan nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: "Không có việc gì thì tốt rồi!"
Hắn tìm một đề tài khác, giảm bớt không khí kỳ quái giữa hai người: "Ngay sau khi các sứ thần đến, tất cả đều thường xuyên hoạt động, vậy mà vẫn dùng được chiêu hạ dược, xem ra cũng quá vội vàng rồi. Có lẽ là sợ ngươi cưới Toa Đạt Lệ?"
Lan Dịch Trăn nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới nàng. Ngươi thì sao, có ý định này không?"
Lan Dịch Hoan lắc đầu cười khổ: "Tính cách của chúng ta cũng không hợp, đối với nàng, khả năng là sống ở thảo nguyên vẫn tự do tự tại hơn."
Miệng ngươi nói không muốn cưới nàng, lại không phải bởi vì ngươi không thích nữ tử này mà là xem điều gì tốt hơn, thích hợp hơn với nàng.
Lan Dịch Trăn nhìn Lan Dịch Hoan, bỗng nhiên rất muốn hỏi, ngươi để ý đến một nữ tử tình cờ gặp mặt, ở chung với nhau mấy năm như vậy, vậy ta thì sao? Có thể chiếm được vài phần trong lòng ngươi không?
Đúng vậy, y thừa nhận, y rất để ý chuyện này!
Đêm nay, lúc chuẩn bị tắm gội y bị trúng phải dược thúc tình, nhưng thân thể chỉ có chút phản ứng, trong lòng không chút hoảng loạn, bởi vì chỉ là chút dược mà thôi.
Y cho rằng là dược đảo loạn tinh thần y, cho nên dùng ý chí nghị lực mà đấu tranh, y không cho phép mình bị ngoại lực nào thao túng, làm ra bất cứ hành động nào mạo phạm đến Lan Dịch Hoan.
Cho đến lúc nãy ngâm trong nước lạnh băng, phát hiện rằng sự ghen ghét cùng khát vọng vẫn bỏng cháy da thịt như cũ, gặm cắn trái tim y, ngọt ngào mà thê lương.
——Y chân chính trầm luân, chân chính mất khống chế, chân chính không biết làm sao, chính là bắt đầu từ lúc nhìn thấy Lan Dịch Hoan gặp lại Toa Đạt Lệ.
Có thể khiến y nhận thua, chưa bao giờ là loại dược vật nào trên thế giới, chỉ có duy nhất Lan Dịch Hoan.
"Tiểu Thất." Lan Dịch Trăn bỗng nhiên gọi Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan lên tiếng, theo bản năng dừng câu chuyện mà nhìn Lan Dịch Trăn, chỉ thấy cặp mắt màu đen ôn nhu kích động kia nhìn chăm chú vào mình, phảng phất như dung hợp với bóng đêm, triền miên đem người vây ở giữa.
Thời gian như trở nên chậm hơn, gió không chút tiếng động thổi đến từ tám phía, hoa rơi bay tán loạn, một mảng cánh hoa rơi xuống, đúng lúc lướt qua môi Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Trăn như bị mê hoặc, cuối cùng y hơi cúi thân xuống, giống như cánh hoa kia, hôn lên môi Lan Dịch Hoan.
Lúc chạm đến đôi môi kia, y cảm nhận được một bông hoa đang nở rộ nơi trái tim mình.
Lan Dịch Trăn nhìn Lan Dịch Hoan, cũng nhìn vào đôi mắt thu thuỷ nhẹ nhàng của đối phương, cả hai đều không nhắm mắt tận hưởng hạnh phúc như những cặp tình nhân hôn nhau bình thường, mà là lấy tư thái thân mật nhất đối diện với nhau.
Trong mắt Lan Dịch Trăn có mê say, trong mắt Lan Dịch Hoan thì tràn đầy khiếp sợ.
Toàn bộ đầu óc hắn như rối mù lên, thậm chí quên cả việc đẩy Lan Dịch Trăn ra, trong đầu quay đi quay lại cũng chỉ còn một câu, chính là——Đây là Nhị ca!
Trời ạ!
Đúng lúc này hai người bỗng nghe thấy tiếng hô to: "Nhanh lên! Có phải thích khách đi về phía bên kia không?"
"Lục soát!"
Ngay sau đó, tiếng bước chân hỗn độn vang lên, cùng với đó là một trận loạn tiễn hướng tới phía rừng cây chỗ Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Trăn vẫn trầm mê, Lan Dịch Hoan lại là cả kinh, bỗng nhiên ngửa đầu ra sau, thấp giọng nói: "Cẩn thận."
Trong nháy mắt kia hắn không kịp nghĩ nhiều, giơ tay phải đẩy Lan Dịch Trăn ra, kết quả lại bị Lan Dịch Trăn một tay kéo vào lồng ngực, đồng thời di chuyển thân mình, để Lan Dịch Hoan ra phía sau đại thụ.
Một mũi tên từ phía sau lao tới, bắn vào phía dưới xương bả vai của Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan cảm nhận được toàn thân Lan Dịch Trăn run lên, cổ họng phát ra tiếng kêu rên trầm thấp, vội vàng đỡ lấy y.
Lan Dịch Hoan theo thân cây phía sau trượt người xuống ngồi quỳ trên mặt đất, nhanh chóng tránh khỏi một cục đá ở phía sau, kiểm tra thương thế của Lan Dịch Trăn.
Cũng may vị trí mũi tên kia không tổn thương đến nội tạng, nhưng tuyệt đối đụng đến gân cốt. Tâm tình vừa mới bình phục của Lan Dịch Hoan lại nghi hoặc lại nín thở, cũng không biết nói gì.
Hết thảy hoang đường cỡ nào!
Hắn cắn răng nói: "Ai cho ngươi chắn mũi tên thay ta!"
Lan Dịch Trăn thấp giọng nói: "Không phải vừa rồi ngươi cũng muốn chắn thay ta sao?"
Lan Dịch Hoan nhất thời nghẹn lời, liếc mắt nhìn thẳng y một cái, ánh mắt không tự giác nhìn xuống, dừng lại trên môi y rồi lập tức dời đi.
Lan Dịch Hoan oán giận nói: "Vị trí này hẳn sẽ không chảy nhiều máu, trước hết ta rút mũi tên ra cho ngươi, kiên nhẫn một chút."
Lan Dịch Trăn nhận thấy được hỏa khí trong lời nói của hắn, một tiếng cũng không dám nói, gật gật đầu.
Lan Dịch Hoan tức giận thì tức giận, hành động lại vô cùng dứt khoát, ngón tay nhẹ nhàng đè huyệt đạo bên cạnh miệng vết thương của Lan Dịch Trăn để cầm máu, đầu ngón tay của tay còn lại hơi dùng sức, cầm đuôi mũi tên kéo nó ra ngoài.
Lúc mũi tên rời khỏi da thịt, Lan Dịch Hoan nhanh chóng lấy kim sang dược trong ngực ra, trực tiếp đổ vào tay áo của mình rồi chặn trên miệng vết thương của Lan Dịch Trăn.
Lúc đầu Lan Dịch Trăn thấy miệng vết thương hơi đau nhức một chút, ngay sau đó thuốc mỡ mát lạnh chậm rãi thấm vào da, giảm bớt máu chảy ra cùng đau đớn.
Lan Dịch Trăn đột nhiên muốn nhìn thấy biểu tình của Lan Dịch Hoan. Chỉ là lúc này Lan Dịch Hoan ở phía sau y nên y không thấy được, chỉ có thể dựa vào xúc giác cảm nhận người này.
Ngón tay Lan Dịch Hoan xẹt qua vai cùng sống lưng y, động tác mềm nhẹ cẩn thận, sau khi hoàn toàn cầm máu thì lại lấy một chút thuốc mỡ bôi lên da.
Ngón tay kia như mang theo một cỗ ma lực, phảng phất cảm quan toàn thân của y đều tập trung ở nơi đó, ấm áp, thon dài, thon chắc, từng chút từng chút như đang khảy vào lòng y, mềm mại ấm áp.
Lan Dịch Trăn không nhịn được mà nghĩ, vừa rồi mình làm ra hành động lỗ mãng như vậy, nhất định Lan Dịch Hoan vô cùng tức giận nhỉ?
Nhưng hắn vẫn quan tâm mình, vừa rồi phản ứng đầu tiên của hắn chính là đẩy mình ra.
Nghĩ như vậy, trong lòng y bỗng nhiên hiện lên một trận nhu tình, một trận áy náy.
Từ nhỏ đến lớn, Lan Dịch Trăn chưa bao giờ để Lan Dịch Hoan chịu phải chút uỷ khuất nào, hôm nay nếu là một nam nhân khác làm ra hành động khinh bạc phi lễ như vậy với hắn, Lan Dịch Trăn mà biết thì nhất định sẽ băm thây người đó vạn đoạn để Lan Dịch Hoan hết giận.
Nhưng mà, người khiến vị đệ đệ mà y âu yếm chịu ủy khuất, chính là y.
Mà Lan Dịch Hoan nhìn qua thì ôn hoà thực chất lại cao ngạo, tính tình như vậy, lúc này lại bởi vì đối phương là y nên hắn nhẫn nhịn không nói, tình cảm như vậy làm sao y có thể không biết, làm sao có thể xứng với nó?
Môi Lan Dịch Trăn giật giật, lại không lên tiếng, ngón tay y ngẫu nhiên cào cào trên mặt đất, trong những nét lộn xộn, viết tới viết đi vẫn là ba chữ "Lan Dịch Hoan".
Lan Dịch Hoan giúp Lan Dịch Trăn xử lý tốt vết thương, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoa xoa mồ hôi trên trán, đi tới trước mặt Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Trăn gạt đi chữ viết trên đất.
Chỉ thấy Lan Dịch Hoan nhíu mày, trên mặt còn mang theo vài phần buồn rầu: "Ngươi bị thương không nhẹ, cần phải tĩnh dưỡng mới được, săn bắn ngày mai phải làm sao bây giờ?"
Lan Dịch Trăn cuồn cuộn nỗi lòng, thời khắc này còn hơi đâu lo lắng việc khác, chỉ nói: "Không sao, vậy không tham gia."
Lan Dịch Hoan hiếm khi khó chịu, nghiêm túc: "Rốt cuộc ai âm độc như vậy, hạ dược ngươi rồi còn ở đây vây truy chặn đường!"
Lúc bị Lan Dịch Trăn hôn lấy trong lòng hắn tràn đầy khiếp sợ, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì. Lúc này xử lý tốt miệng vết thương, Lan Dịch Hoan cũng nghĩ tới trước đó Lan Dịch Trăn bị hạ dược, y bị người ta hại.
Vậy thì chuyện này có thể giải thích rồi, bởi vì tác dụng của tình dược nên y mới hôn mình. Này cũng không có gì, bọn họ ngủ một cái giường, từng mặt chặm mặt, từng chân chạm chân, từng tay chạm tay, lần này là miệng chạm miệng mà thôi, có cái gì đâu!
Lan Dịch Trăn không trả lời hắn, đột nhiên nói: "Có người tới."
Lan Dịch Hoan cũng nghe thấy, những người đó bắn một trận loạn tiễn liền đi tới phía bọn họ bên này, hiển nhiên là hôn nay cho dù dùng hết mọi thủ đoạn cũng phải tìm cho được tên "Thích khách" cùng Nghiêm tài nhân kia. Lan Dịch Hoan cười lạnh, nói: "Tới thì hay lắm!"
Đúng lúc trong lòng hắn tràn đầy ủy khuất, không phải ca ca sai, không thể phát giận với ca ca, nhóm người này tự đưa tới cửa rồi vừa hay để hắn xì khói.
Lan Dịch Hoan đứng dậy nói: "Ngươi nghỉ ngơi ở đây, ta đi tống cổ bọn họ."
Hắn nói xong liền đi ra.
Bọn thị vệ kia vẫn đang tìm người ở khắp nơi, trưởng thị vệ ngồi trên lưng ngựa, ném roi ngựa diễu võ dương oai mà lớn tiếng chỉ huy, chợt nghe thấy có giọng nói trong trẻo của thiếu niên: "Chà, nơi này náo nhiệt quá ha, đang làm gì đây?"
Những lời này lập tức cắt ngang mệnh lệnh của trưởng thị vệ, gã ta nhíu mày muốn quát lớn, liền thấy được ở thấp thoáng bụi cây sum suê có một thiếu niên tư dung ưu tú nâng vạt áo, nhẹ nhàng bước ra.
Mọi người thấy hắn thì lập tức xuống ngựa hành lễ: "Tham kiến Thất Điện hạ."
Lan Dịch Hoan không chút để ý nói: "Thôi, đứng lên đi."
Trưởng thị vệ đứng dậy nói: "Điện hạ, vừa rồi có thích khách xuất hiện ở khu săn bắn, không chỉ bắt đi Nghiêm tài nhân mà Bệ hạ mới phong, còn đốt lửa chung quanh doanh trướng của Thái tử Điện hạ, thật sự vô cùng kiêu căng ngạo mạn, lúc này thần đang lùng bắt."
Lan Dịch Hoan nói: "Vậy tình huống bên Thái tử thế nào?"
Trưởng thị vệ nói: "Mới vừa rồi nghe tin, thần đã phái người tới chỗ Thái tử cứu hoả. Trước mặt lửa đã bị dập, may mắn là Điện hạ không ở trong trướng, lúc này mới không gây ra đại hoạ."
Lan Dịch Hoan không biết trưởng thị vệ này là người của ai, hết thảy những việc gã làm là vô tình hay cố ý, trong lòng bất giác cười lạnh.
Mưu kế này được thiết kế rất tốt, người sau màn chính là muốn nhìn thấy bọn thị vệ dũng mãnh vào doanh trướng Thái tử cứu hoả, đồng thời bắt gian Thái tử cùng hậu phi của Hoàng thượng trên giường.
Nhưng hiện tại đều không thấy hai đương sự, bọn ra lập ra dự kiến, sợ xuất hiện tình huống không khống chế được, cho nên mới sốt sắng mà tìm kiếm khắp nơi như vậy.
Lan Dịch Hoan nói: "Có tìm được Nghiêm tài nhân không?"
"Thưa Điện hạ, thần vô năng, vẫn đang tìm kiếm khắp nơi. Chỉ là...."
Lan Dịch Hoan: "Chỉ là cái gì?"
Trưởng thị vệ hơi khom người, nói: "Chỉ là không lâu trước đó có người nói, lúc ở bên ngoài cứu hoả mơ hồ nhìn thấy trong trướng của Thái tử có một người rất giống Nghiêm tài nhân, không biết có phải thích khách làm hay không. Nhưng không có mệnh lệnh của Điện hạ, thần không dám tiến vào doanh trướng. Ngài xem cái này...."
Đây là cho dù thế nào, từ thời khắc Nghiên tài nhân bước vào doanh trướng của Lan Dịch Trăn, tối này đều muốn cứng rắn đem cái nồi "Nghiêm tài nhân cùng Thái tử có lui tới" đội lên người Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan cười như không cười, nói: "Nếu không, ta cho ngươi một chiêu này."
Trưởng thị vệ đại hỉ: "Đó là việc không thể nào tốt hơn, đa tạ đại ân của Điện hạ."
Lan Dịch Hoan ngoắc ngoắc ngón tay về phía gã, trưởng thị vệ vội càng cong thân mình đưa đầu qua, sau đó không đề phòng Lan Dịch Hoan thay đổi sắc mặt, trở tay cho gã một cái tay.
"Chát!"
Một tát này của hắn không dùng sức, đánh trưởng thị vệ đầu óc choáng váng, xoay tại chỗ vào vòng mới đứng vững.
Biểu tình tươi cười trên mặt Lan Dịch Hoan cũng vì việc này mà biến đổi: "Ngươi nghĩ đẹp quá đó! Bắt thích khách cũng muốn ta dạy, ngươi là thị vệ hay ta là thị vệ?"
"Không thấy người thì đi tìm, tìm không thấy thì phái thêm nhân thủ mở rộng phạm vi! Muốn thoát khỏi bãi săn này cũng chỉ có hai con đường, các ngươi quanh đi vòng lại quanh trướng của Thái tử làm gì? Sau khi phóng hoả thích khách không lập tức rời khỏi chỗ này là sợ các ngươi không tìm thấy hắn sao, đứng tại chỗ chờ các ngươi đến? Hắn phóng hoả chính là vì để tranh thủ thời gian chạy đi!"
Cho tới nay, mọi người đều nói trong số các Hoàng tử thì Thất Hoàng tử là người không thích tranh đấu nhất, tính tình cũng tốt nhất, không nghĩ tới tiểu gia hoả này nổi giận lên lại khí thế bức người như vậy, hơn nữa từng câu chữ đều sắc bén, khiến người ta không tài nào phản bác.
Một đám thị vệ chung quanh giận cũng không dám nói, trưởng thị vệ cả kinh thay đổi sắc mặt, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Cơn giận của Lan Dịch Hoan vẫn chưa tiêu hết: "Các người lùng bắt thì thôi đi, bắn tên là có ý gì? Sợ tên thích khách kia không bị bắt sống, chờ không kịp muốn diệt khẩu à? Ta ở đây ngắm phong cảnh, suýt chút nữa trở thành vong hồn dưới mũi tên của các vị rồi!"
Trưởng thị vệ nói: "Điện hạ thứ tội, là thần chỉ huy mà bất tài. Lúc ấy không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh bức thích khách ra khỏi nơi ẩn thân, lúc đó dưới tình thế cấp bách mới.... A!"
Gã còn chưa còn nói xong thì cằm đã tiếp xúc với một mũi giày.
Hôm nay Lan Dịch Hoan đi một chiếc ủng mỏng, bên trên là hoa văn chim bay cùng mây trời bằng chỉ vàng vô cùng tinh xảo, chất liệu làm nên cũng mềm nhẹ, cách giày cũng có thể cảm nhận được vòm chân của hắn, từng chút từng chút nâng đầu của trưởng thị vệ lên, để đối phương nhìn vào mình.
"——Đừng tưởng lấy cái vỏ đánh bắt thích khách thì ta không biết tâm tư của các ngươi."
Hắn cúi thân xuống, cười nhẹ mà nói, từng câu từng chữ lại tựa như đao.
Đôi mắt đen láy linh động kia hơi nheo lại, dưới ánh trăng chiếu rọi dường như có thêm loại yêu diễm mị hoặc.
Đột nhiên trong lòng trưởng thị vệ nhảy dựng, Lan Dịch Hoan cũng hạ chân xuống rồi đứng yên, ngay trong giây lát, cỗ áp lực cùng uy hiếp vừa rồi giống như biến thành ảo giác trong bóng đêm.
Hắn giương giọng nói: "Ta biết, nhất định là tên Lão Bát kia sai sử các ngươi cố ý tới đây giây phiền phức cho ta đúng không? Trở về nói với hắn, ngày mai trên bãi săn chờ xem ai thua cuộc đi!"
"Mặt khác...."
Giữa mày Lan Dịch Hoan một lần nữa khôi phục vẻ lười biếng không thèm để ý, tuỳ tay lấy ra một khối thẻ bài, ném qua cho thị vệ này.
"Trong cung có việc gấp, suốt đêm Thái tử chạy về thành rồi, căn bản không ở trong doanh trướng." Lan Dịch Hoan nói: "Các ngươi muốn lục soát thích khách thì cứ cầm thẻ bài của ta."
Hắn cười rồi xoay người rời đi: "Nhớ kỹ, phải tỉ mỉ nhìn cho rõ."
Lan Dịch Hoan gõ một hồi này, vừa đấm vừa xoa, nửa thật nửa giả, ai cũng không đoán ra được đâu là bộ mặt chân thật của hắn, bộ mặt nào hắn dùng để nguỵ trang che dấu tai mắt người khác, nhưng tất cả mọi người đều trở nên thành thật, không dám có những tâm tư khác.
Bọn thị vệ xám xịt nhặt thẻ bài của Lan Dịch Hoan ném xuống đi điều tra, Lan Dịch Hoan nhanh chóng trở lại bên cạnh Lan Dịch Trăn, nói: "Đi nhanh đi, may là hôm nay ngươi không lộ diện. Hiện tại về kinh thành trước, mai lại đến, vừa hay có thể cho người xử lý vết thương của ngươi một chút."
Những lời vừa rồi hắn nói với bọn thị vệ, Lan Dịch Trăn cũng nghe thấy được, y biết Lan Dịch Hoan nói đúng, nhưng dưới loại tình huống này, cái gì cũng chưa nói rõ mà để y tách khỏi Lan Dịch Hoan thì trong lòng y cảm thấy vô cùng khó chịu.
Y kéo Lan Dịch Hoan lại: "Tiểu Thất."
Thần kinh Lan Dịch Hoan vẫn luôn căng chặt, trong nháy mắt bị ngón tay Lan Dịch Trăn tiếp xúc đến da thịt, hắn không nhịn được mà co rúm lại một chút sau đó chuyển hướng nhìn Lan Dịch Trăn, ánh mắt có phần trốn tránh: "Sao vậy?"
So với Lan Dịch Hoan lảng tránh kháng cự, Lan Dịch Trăn lại thẳng thắn mà nhìn hắn, nói: "Chuyện vừa rồi.... Có phải ngươi tức giận rồi không?"
Lan Dịch Hoan hít một hơi.
Vốn dĩ hắn cho rằng đã xảy ra chuyện xấu hổ như vậy thì hai người nên ăn ý không nhắc tới, chôn sâu dưới đáy lòng mới đúng.
Về sau thời gian trôi qua đi thì tự nhiên sẽ quên thôi, hắn không nghĩ tới Lan Dịch Trăn thế mà nói ra chuyện này.
Cái này thì biết trả lời thế nào?
Cái hôn vừa rồi kia, vừa hay trùng với lúc truy binh cùng nguy hiểm, vốn cũng không rảnh mà nghĩ lại, nhưng lúc này Lan Dịch Trăn cố tình nhắc tới, đủ thứ đủ loại lập tức nảy lên trong tim, khiến người ta kinh hoàng vô thố.
Lan Dịch Hoan khô khan nói: "Không, ta không tức giận."
Lan Dịch Trăn thấp giọng nói: "Ngươi không cảm thấy ta mạo phạm ngươi sao?"
Nhị ca này, sao hôm nay ngươi lại nhìn không hiểu sắc mặt của người khác thế!
Lan Dịch Hoan trầm mặc một chút rồi nói: "Không sao, thật sự là không sao hết."
Hắn cúi thấp đầu, lúc nhìn Lan Dịch Trăn trên mặt đã đổi sang nụ cười nhàn nhạt: "Nhị ca, sao ta lại trách ngươi được, cái là do trúng dược mà thôi. Đừng nghĩ nữa, chúng ta là huynh đệ, ta còn so đo cái này với ngươi sao?"
Lan Dịch Trăn nhìn hắn, thiếu chút nữa bật thốt lên: "Nếu ngươi không so đo thì về sau có thể thường xuyên làm việc này không?"
Nhưng thật ra y tình nguyện Lan Dịch Hoan để ý một chút, đánh y mắng y đều được, như vậy quan hệ của hai người còn có đường sống để xoay chuyển. Chỉ là Lan Dịch Hoan bình tĩnh như vậy, kiên trì cho rằng đây chỉ là một lần xấu hổ ngoài ý muốn của hai huynh đệ mà thôi, khiến cho lòng Lan Dịch Trăn bách chuyển thiên hồi, khó lòng thổ lộ được.
Phảng phất như trong cảm nhận của Lan Dịch Hoan, mình trước nay đều chỉ là một người huynh trưởng, chứ không phải một nam nhân.
Nếu không đánh vỡ, y sẽ mãi mãi là ca ca, nếu nói, có lẽ.... Y cái gì cũng không phải.
Trái tim Lan Dịch Trăn nhảy lên kịch liệt, không biết là tức giận hay do tình thế cấp bách, y giữ chặt tay Lan Dịch Hoan, nói: "Tiểu Thất, ta——"
"Đừng nói nữa Nhị ca."
Lan Dịch Hoan rút tay ra rồi đứng dậy, có chút bực bội: "Không phải ta đã nói là cứ coi như không có chuyện này rồi sao?——Tốt quá, ám vệ của ngươi tới rồi."
May là tốc độ ám vệ của Lan Dịch Trăn rất nhanh, lúc này đã tới rồi.
Lan Dịch Hoan thúc giục: "Nhanh đi đi! Vừa rồi những người đó bị ta hù doạ, nếu phục hồi tinh thần lại nói không chừng sẽ quay lại lục soát một lần nữa, đến lúc đó lại không thoát thân được."
Lan Dịch Trăn: "...."
Vài tên ám vệ đứng chờ bên cạnh, một người nửa quỳ một đầu gối xuống, nâng lên áo choàng màu đen có mũ về phía trước.
Lan Dịch Trăn nhắm mắt lại, hàm răng lãnh ngạch cắn chặt hiện ra độ cong, sau đó nhận lấy áo choàng, giũ áo ra khoác lên người rồi xoay người lên ngựa.
Y ngồi trên ngựa một lát, chậm chạp không di chuyển, quay đầu dặn dò Lan Dịch Hoan một câu: "Tự mình nhanh chóng cẩn thận trở về."
Trên mặt Lan Dịch Hoan mang theo ý cười mà vẫy tay với y: "Yên tâm đi, không ai làm gì ảnh hướng đến ta được đâu."
Hắn nhìn Lan Dịch Trăn lên ngựa, đoàn người nhanh chóng rời đi.
Cho đến khi không nhìn thấy ai nữa, bả vai Lan Dịch Hoan mới sụp xuống.
Hắn không nhịn được mà sờ môi mình, sau đó lại bừng tỉnh mình đây là đang làm gì, vội vàng bỏ tay xuống, cảm nhận được mặt nóng lên thì lại dùng sức chà xát mặt, bước nhanh về doanh trướng của mình.
——Hắn cũng không có quan tâm việc này nhiều như những gì hắn thể hiện ra ngoài.
Nhưng chuyện xấu hổ như vậy, ngoại trừ việc giả bộ không thèm để ý ra thì hắn còn có thể làm gì khác?
Chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cứ cho nó qua đi, lại không phải về sau còn làm, Lan Dịch Trăn cứ lặp đi hỏi lại hắn có tức giận hay không, này cũng không có ý nghĩa gì.
Xác thật hắn cũng có chút khó xử, nhưng chẳng lẽ phải kéo quần áo Lan Dịch Trăn rồi khóc sướt mướt mà kêu "Trả lại trong sạch cho ta" mới được?
Lan Dịch Hoan bị hình ảnh mà mình nghĩ ra làm cho rùng mình.
Hắn về tới doanh trướng của mình, một đầu ngã gục trên giường, dùng chăn bọc mình lại, định sẽ ngủ.
Trong lòng Lan Dịch Hoan rối bời giống như bị nhồi cỏ dại, hắn tự nói mình đừng nên suy nghĩ nữa, chỉ cần ngủ một giấc rồi ngay mai rời giường, hết thảy đều tan thành mây khói, lão tử vẫn sẽ là một hảo hán!
Nhưng có một số việc trong lòng đã nhắc nhở là không thể nhớ tới, đầu óc lại cứ không nghe lệnh.
Vất vả lắm hắn mới miễn cưỡng mình tiến vào mộng đẹp. Trong mộng, vẫn là một màn môi hai người dán nhau lúc nãy.
Môi Lan Dịch Trăn rất mỏng, mọi người trong cung thường nói tướng mạo như vậy trời sinh tính tình lương bạc, chỉ là nhiệt độ cơ thể y nóng như vậy, mang theo nước sông ẩm ướt, gắt gao bao lấy Lan Dịch Hoan trong đó.
Bàn tay to mang theo vết chai mỏng để trên eo hắn, đầu ngón tay hơi hơi dùng sức véo trên eo khiến cả người hắn vô lực, giống như cũng biến thành nước sông hoà tan vào ngực huynh trưởng.
Lan Dịch Trăn hôn môi hắn, thật ra chỉ là chạm môi vào nhau, khắc chế không dám thâm nhập thăm dò thêm, nhưng đầu lưỡi kia vô ý lưới qua môi hắn giống như mang theo một tia khiêu khích.
Cả người bọn họ cũng dán một chỗ, thậm chí hắn còn cảm nhận được đặc thù nam tính mạnh mẽ mà bừng bừng phấn chấn kia của Lan Dịch Trăn.
Hắn hoảng loạn, kinh ngạc, khó tin trừng lớn mắt nhìn người trước mắt, phát hiện Lan Dịch Trăn cũng đang chăm chú nhìn hắn, trong mắt mang theo tình ý vô hạn, cũng có trầm luân, mang theo dục vọng say mê.
Trong mê ly, như mộng như thật.
Vốn dĩ Lan Dịch Hoan đã không ngủ được thật, lần này lại từ trong cảnh mơ hỗn loạn chợt bừng tỉnh, che ngực lại liên tục thở gấp.
Aaaaa!
Thế này thì về sau hắn còn nhìn thẳng ca hắn thế nào?
Trong lòng Lan Dịch Hoan ảo não, có đủ mọi loại cảm xúc đè nén, xấu hổ. Cuối cùng không nhịn được lăn một cái ở trên giường rồi ngồi dậy, lấy gối đầu của mình tới dùng sức bóp bóp hành hung.
Việc này hôm nay, thật sự Lan Dịch Hoan có chút không thể đối mặt, thậm chí cảm giác được hình tượng của Lan Dịch Trăn trong cảm nhận của hắn đã mơ hồ xảy ra biến hóa.
Hắn nghĩ, nếu hệ thống có công cụ gì có thể xóa luôn đoạn ký ức này của hai người thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc, hệ thống không phải chuyện gì cũng làm được!
Ngay sau đó là một trận rối loạn, Lan Dịch Hoan ẩn ẩn nghe thấy có người chạy tới hỏi "Sao vậy?" thì một người khác trả lời: "Vừa rồi có thích khách bắt Nghiêm tài nhân! Sau đó lại phóng hỏa chạy trốn, nhanh điều tra thích khách, cứu Nghiêm tài nhân trở về!"
Lan Dịch Hoan bất giác lộ ra nụ cười lạnh: "Thì ra là chờ đến lúc này đây."
Hắn nói với Lan Dịch Trăn: "Nhị ca, ngươi đợi ở đây, ta đi trước nói thủ hạ mang Nghiêm tài nhân đi."
Hắn hấp tấp chuẩn bị đi, trong giây lát cả người căng thẳng, bị người dùng lực túm chặt.
Lan Dịch Hoan vẫn chưa kịp đứng vững, bị một túm như vậy làm mất trọng tâm, đụng vào ngực Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Trăn nói: "Tiểu Thất...."
Lan Dịch Hoan chỉ cảm thấy bàn tay của Lan Dịch Trăn nóng lên, ngẩng đầu lên nhìn trúng đối mắt của y, đáy mắt như hắc diện thạch kia phảng phất hiện ra vết rạn, từng mảnh từng mảnh, mà ở giữa những vết nứt đó cất giấu vòng xoáy sâu.
Trái tim Lan Dịch Hoan không biết vì sao trở nên hốt hoảng, hắn cảm thấy có chút khẩn trương khó hiểu, thấp giọng nói: "Nhị ca?"
Lan Dịch Trăn mở năm ngón tay buông hắn ra, trong lúc y thực hiện động tác này Lan Dịch Hoan cơ hồ cảm nhận được chấn động của cốt cách, cùng với nội tâm giãy giụa của Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Trăn thấp giọng nói: "Đi đi, ta ở đây đợi ngươi."
Lan Dịch Hoan muốn nói lại thôi, chỉ có thể vội vàng vỗ bả vai Lan Dịch Trăn rồi rời đi.
Hắn không sợ có người nhìn thấy, đi đường tắt nhanh chóng tìm được thị vệ của mình, phân phó bọn họ mang Nghiêm tài nhân giấu đi, lúc này mới lần nữa trở về tìm Lan Dịch Trăn.
Bởi vì biểu hiện của Lan Dịch Trăn có chút kỳ quái, trong lòng Lan Dịch Hoan thấy lo lắng, dọc đường đi đều vội vội vàng vàng, thở hồng hộc mà trở lại chỗ cũ, kết quả lại không thấy người.
Lan Dịch Hoan hoảng sợ, thấp giọng nói: "Nhị ca? Nhị ca? Ngươi đâu rồi!"
Bên sông bên cạnh bỗng vang lên một tiếng "Uỳnh", Lan Dịch Hoan quay người lại, phát hiện Lan Dịch Trăn thế mà đang ở dưới sông, sửng sốt một chút.
Phản ứng đầu tiên của hắn là có người đẩy Lan Dịch Trăn xuống, bước nhanh đến bờ sông, đang muốn nhảy xuống thì thấy Lan Dịch Trăn vẫy vẫy tay: "Ngươi không cần xuống đâu, ta lên liền."
Lan Dịch Hoan nói: "Ngươi không bị thương chứ?"
Lan Dịch Trăn: "Là ta tự xuống."
Lan Dịch Hoan thấy có chút kỳ quái, nhưng biết mọi chuyện Lan Dịch Trăn làm đều có dụng ý, liền thủ ở trên bờ, nhìn Lan Dịch Trăn từng bước từng bước đi lên bờ.
Xiêm y của y lưu động trong nước, từng sợi tóc đen bị ướt dính trên khuôn mặt tuấn mỹ. Khi đến gần bờ hơn, nước từ cổ xuống đến ngực, lại từ ngực xuống đến hông, cuối cùng lộ ra toàn bộ thân hình thon dài, như là một vị thuỷ thần vừa mới chào đời.
Lan Dịch Hoan nửa ngồi xổm trên bờ nhìn đến huynh trưởng của mình, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp y ở kiếp này là mình ở dưới nước, y ở trên bờ, cúi xuống vươn tay đưa mình lên.
Từ đấy về sau, duyên phận mọc rễ.
Lúc này hắn ở trên bờ, đối mặt với Lan Dịch Trăn toàn thân ướt sũng, đột nhiên có cảm giác nhân sinh khúc chiết, không thể nắm lấy.
Nhưng rất nhanh Lan Dịch Hoan đã phục hồi tinh thần, duỗi tay kéo lấy Lan Dịch Trăn, kéo y lên trên bờ.
Hắn lấy ra một chiếc khăn lau nước trên mặt Lan Dịch Trăn, nói: "Đây là làm sao?"
Lan Dịch Trăn chìm trong nước sông lạnh lẽo một hồi, vốn đang cảm thấy có chút hiệu quả, vừa rồi cảm giác khát cầu khó nhịn kia bị áp xuống hơn phân nửa, nhưng lúc Lan Dịch Hoan cầm khăn chạm đến làn da trên mặt y, cỗ nhiệt kia như tro tàn lại cháy theo động tác của hắn lần nữa dâng lên.
Lan Dịch Trăn không nói chuyện, Lan Dịch Hoan nói ra thắc mắc của mình: "Vừa rồi có người tới nên ngươi trốn?"
"Không phải, không có người tới đây."
Im lặng một lát, cuối cùng Lan Dịch Trăn thở dài, giải thích với Lan Dịch Hoan: "Vừa rồi ta trúng dược người khác hạ cho nên mới xuống nước để bình tĩnh một chút, tiêu trừ dược tính."
Lan Dịch Hoan theo bản năng hỏi: "Dược gì? Xuống nước thì có tác dụng gì...."
Hỏi xong câu này, hắn cũng bỗng dưng hiểu được, nhất thời có chút xấu hổ, ngượng ngùng mà "À" một tiếng.
Cho đến lúc này Lan Dịch Hoan mới hiểu được vì sao vừa rồi Lan Dịch Trăn lại khô nóng khác thường như vậy, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên.
Hắn nhiều năm đi theo bên huynh trưởng mà lớn lên, tuy thân mật khăng khít nhưng về loại sự tình như thế này thì không dám đàm luận, nhiều nhất cũng chỉ có một lần trộm nhờ hệ thống kiểm tra thân thể y một chút.
Ngoài miệng Lan Dịch Hoan lúc nào cũng nửa thật nửa giả mà thúc giục Lan Dịch Trăn "Cưới Thái tử phi", nhưng hắn chỉ đơn thuần là muốn huynh trưởng có người làm bạn, có gia đình, trong lòng hắn chưa từng liên hệ Nhị ca tính tình lãnh túc với chữ hai chữ "Sắc dục", càng khó tưởng tượng đến chuyện giường chiếu.
Trong mắt hắn, Lan Dịch Trăn được tính là nửa gia trưởng, nói đến chuyện này Lan Dịch Hoan cảm thấy có chút lúng túng.
Hắn nhất thời không biết nói cái gì, chỉ nói: "Vậy lúc này ngươi ổn chưa?"
Khuôn mặt Lan Dịch Trăn nhìn qua thì bình tĩnh nhưng cũng hiện lên chút ửng hồng, "Ừm" một tiếng.
Lan Dịch Hoan nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: "Không có việc gì thì tốt rồi!"
Hắn tìm một đề tài khác, giảm bớt không khí kỳ quái giữa hai người: "Ngay sau khi các sứ thần đến, tất cả đều thường xuyên hoạt động, vậy mà vẫn dùng được chiêu hạ dược, xem ra cũng quá vội vàng rồi. Có lẽ là sợ ngươi cưới Toa Đạt Lệ?"
Lan Dịch Trăn nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới nàng. Ngươi thì sao, có ý định này không?"
Lan Dịch Hoan lắc đầu cười khổ: "Tính cách của chúng ta cũng không hợp, đối với nàng, khả năng là sống ở thảo nguyên vẫn tự do tự tại hơn."
Miệng ngươi nói không muốn cưới nàng, lại không phải bởi vì ngươi không thích nữ tử này mà là xem điều gì tốt hơn, thích hợp hơn với nàng.
Lan Dịch Trăn nhìn Lan Dịch Hoan, bỗng nhiên rất muốn hỏi, ngươi để ý đến một nữ tử tình cờ gặp mặt, ở chung với nhau mấy năm như vậy, vậy ta thì sao? Có thể chiếm được vài phần trong lòng ngươi không?
Đúng vậy, y thừa nhận, y rất để ý chuyện này!
Đêm nay, lúc chuẩn bị tắm gội y bị trúng phải dược thúc tình, nhưng thân thể chỉ có chút phản ứng, trong lòng không chút hoảng loạn, bởi vì chỉ là chút dược mà thôi.
Y cho rằng là dược đảo loạn tinh thần y, cho nên dùng ý chí nghị lực mà đấu tranh, y không cho phép mình bị ngoại lực nào thao túng, làm ra bất cứ hành động nào mạo phạm đến Lan Dịch Hoan.
Cho đến lúc nãy ngâm trong nước lạnh băng, phát hiện rằng sự ghen ghét cùng khát vọng vẫn bỏng cháy da thịt như cũ, gặm cắn trái tim y, ngọt ngào mà thê lương.
——Y chân chính trầm luân, chân chính mất khống chế, chân chính không biết làm sao, chính là bắt đầu từ lúc nhìn thấy Lan Dịch Hoan gặp lại Toa Đạt Lệ.
Có thể khiến y nhận thua, chưa bao giờ là loại dược vật nào trên thế giới, chỉ có duy nhất Lan Dịch Hoan.
"Tiểu Thất." Lan Dịch Trăn bỗng nhiên gọi Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan lên tiếng, theo bản năng dừng câu chuyện mà nhìn Lan Dịch Trăn, chỉ thấy cặp mắt màu đen ôn nhu kích động kia nhìn chăm chú vào mình, phảng phất như dung hợp với bóng đêm, triền miên đem người vây ở giữa.
Thời gian như trở nên chậm hơn, gió không chút tiếng động thổi đến từ tám phía, hoa rơi bay tán loạn, một mảng cánh hoa rơi xuống, đúng lúc lướt qua môi Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Trăn như bị mê hoặc, cuối cùng y hơi cúi thân xuống, giống như cánh hoa kia, hôn lên môi Lan Dịch Hoan.
Lúc chạm đến đôi môi kia, y cảm nhận được một bông hoa đang nở rộ nơi trái tim mình.
Lan Dịch Trăn nhìn Lan Dịch Hoan, cũng nhìn vào đôi mắt thu thuỷ nhẹ nhàng của đối phương, cả hai đều không nhắm mắt tận hưởng hạnh phúc như những cặp tình nhân hôn nhau bình thường, mà là lấy tư thái thân mật nhất đối diện với nhau.
Trong mắt Lan Dịch Trăn có mê say, trong mắt Lan Dịch Hoan thì tràn đầy khiếp sợ.
Toàn bộ đầu óc hắn như rối mù lên, thậm chí quên cả việc đẩy Lan Dịch Trăn ra, trong đầu quay đi quay lại cũng chỉ còn một câu, chính là——Đây là Nhị ca!
Trời ạ!
Đúng lúc này hai người bỗng nghe thấy tiếng hô to: "Nhanh lên! Có phải thích khách đi về phía bên kia không?"
"Lục soát!"
Ngay sau đó, tiếng bước chân hỗn độn vang lên, cùng với đó là một trận loạn tiễn hướng tới phía rừng cây chỗ Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Trăn vẫn trầm mê, Lan Dịch Hoan lại là cả kinh, bỗng nhiên ngửa đầu ra sau, thấp giọng nói: "Cẩn thận."
Trong nháy mắt kia hắn không kịp nghĩ nhiều, giơ tay phải đẩy Lan Dịch Trăn ra, kết quả lại bị Lan Dịch Trăn một tay kéo vào lồng ngực, đồng thời di chuyển thân mình, để Lan Dịch Hoan ra phía sau đại thụ.
Một mũi tên từ phía sau lao tới, bắn vào phía dưới xương bả vai của Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan cảm nhận được toàn thân Lan Dịch Trăn run lên, cổ họng phát ra tiếng kêu rên trầm thấp, vội vàng đỡ lấy y.
Lan Dịch Hoan theo thân cây phía sau trượt người xuống ngồi quỳ trên mặt đất, nhanh chóng tránh khỏi một cục đá ở phía sau, kiểm tra thương thế của Lan Dịch Trăn.
Cũng may vị trí mũi tên kia không tổn thương đến nội tạng, nhưng tuyệt đối đụng đến gân cốt. Tâm tình vừa mới bình phục của Lan Dịch Hoan lại nghi hoặc lại nín thở, cũng không biết nói gì.
Hết thảy hoang đường cỡ nào!
Hắn cắn răng nói: "Ai cho ngươi chắn mũi tên thay ta!"
Lan Dịch Trăn thấp giọng nói: "Không phải vừa rồi ngươi cũng muốn chắn thay ta sao?"
Lan Dịch Hoan nhất thời nghẹn lời, liếc mắt nhìn thẳng y một cái, ánh mắt không tự giác nhìn xuống, dừng lại trên môi y rồi lập tức dời đi.
Lan Dịch Hoan oán giận nói: "Vị trí này hẳn sẽ không chảy nhiều máu, trước hết ta rút mũi tên ra cho ngươi, kiên nhẫn một chút."
Lan Dịch Trăn nhận thấy được hỏa khí trong lời nói của hắn, một tiếng cũng không dám nói, gật gật đầu.
Lan Dịch Hoan tức giận thì tức giận, hành động lại vô cùng dứt khoát, ngón tay nhẹ nhàng đè huyệt đạo bên cạnh miệng vết thương của Lan Dịch Trăn để cầm máu, đầu ngón tay của tay còn lại hơi dùng sức, cầm đuôi mũi tên kéo nó ra ngoài.
Lúc mũi tên rời khỏi da thịt, Lan Dịch Hoan nhanh chóng lấy kim sang dược trong ngực ra, trực tiếp đổ vào tay áo của mình rồi chặn trên miệng vết thương của Lan Dịch Trăn.
Lúc đầu Lan Dịch Trăn thấy miệng vết thương hơi đau nhức một chút, ngay sau đó thuốc mỡ mát lạnh chậm rãi thấm vào da, giảm bớt máu chảy ra cùng đau đớn.
Lan Dịch Trăn đột nhiên muốn nhìn thấy biểu tình của Lan Dịch Hoan. Chỉ là lúc này Lan Dịch Hoan ở phía sau y nên y không thấy được, chỉ có thể dựa vào xúc giác cảm nhận người này.
Ngón tay Lan Dịch Hoan xẹt qua vai cùng sống lưng y, động tác mềm nhẹ cẩn thận, sau khi hoàn toàn cầm máu thì lại lấy một chút thuốc mỡ bôi lên da.
Ngón tay kia như mang theo một cỗ ma lực, phảng phất cảm quan toàn thân của y đều tập trung ở nơi đó, ấm áp, thon dài, thon chắc, từng chút từng chút như đang khảy vào lòng y, mềm mại ấm áp.
Lan Dịch Trăn không nhịn được mà nghĩ, vừa rồi mình làm ra hành động lỗ mãng như vậy, nhất định Lan Dịch Hoan vô cùng tức giận nhỉ?
Nhưng hắn vẫn quan tâm mình, vừa rồi phản ứng đầu tiên của hắn chính là đẩy mình ra.
Nghĩ như vậy, trong lòng y bỗng nhiên hiện lên một trận nhu tình, một trận áy náy.
Từ nhỏ đến lớn, Lan Dịch Trăn chưa bao giờ để Lan Dịch Hoan chịu phải chút uỷ khuất nào, hôm nay nếu là một nam nhân khác làm ra hành động khinh bạc phi lễ như vậy với hắn, Lan Dịch Trăn mà biết thì nhất định sẽ băm thây người đó vạn đoạn để Lan Dịch Hoan hết giận.
Nhưng mà, người khiến vị đệ đệ mà y âu yếm chịu ủy khuất, chính là y.
Mà Lan Dịch Hoan nhìn qua thì ôn hoà thực chất lại cao ngạo, tính tình như vậy, lúc này lại bởi vì đối phương là y nên hắn nhẫn nhịn không nói, tình cảm như vậy làm sao y có thể không biết, làm sao có thể xứng với nó?
Môi Lan Dịch Trăn giật giật, lại không lên tiếng, ngón tay y ngẫu nhiên cào cào trên mặt đất, trong những nét lộn xộn, viết tới viết đi vẫn là ba chữ "Lan Dịch Hoan".
Lan Dịch Hoan giúp Lan Dịch Trăn xử lý tốt vết thương, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoa xoa mồ hôi trên trán, đi tới trước mặt Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Trăn gạt đi chữ viết trên đất.
Chỉ thấy Lan Dịch Hoan nhíu mày, trên mặt còn mang theo vài phần buồn rầu: "Ngươi bị thương không nhẹ, cần phải tĩnh dưỡng mới được, săn bắn ngày mai phải làm sao bây giờ?"
Lan Dịch Trăn cuồn cuộn nỗi lòng, thời khắc này còn hơi đâu lo lắng việc khác, chỉ nói: "Không sao, vậy không tham gia."
Lan Dịch Hoan hiếm khi khó chịu, nghiêm túc: "Rốt cuộc ai âm độc như vậy, hạ dược ngươi rồi còn ở đây vây truy chặn đường!"
Lúc bị Lan Dịch Trăn hôn lấy trong lòng hắn tràn đầy khiếp sợ, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì. Lúc này xử lý tốt miệng vết thương, Lan Dịch Hoan cũng nghĩ tới trước đó Lan Dịch Trăn bị hạ dược, y bị người ta hại.
Vậy thì chuyện này có thể giải thích rồi, bởi vì tác dụng của tình dược nên y mới hôn mình. Này cũng không có gì, bọn họ ngủ một cái giường, từng mặt chặm mặt, từng chân chạm chân, từng tay chạm tay, lần này là miệng chạm miệng mà thôi, có cái gì đâu!
Lan Dịch Trăn không trả lời hắn, đột nhiên nói: "Có người tới."
Lan Dịch Hoan cũng nghe thấy, những người đó bắn một trận loạn tiễn liền đi tới phía bọn họ bên này, hiển nhiên là hôn nay cho dù dùng hết mọi thủ đoạn cũng phải tìm cho được tên "Thích khách" cùng Nghiêm tài nhân kia. Lan Dịch Hoan cười lạnh, nói: "Tới thì hay lắm!"
Đúng lúc trong lòng hắn tràn đầy ủy khuất, không phải ca ca sai, không thể phát giận với ca ca, nhóm người này tự đưa tới cửa rồi vừa hay để hắn xì khói.
Lan Dịch Hoan đứng dậy nói: "Ngươi nghỉ ngơi ở đây, ta đi tống cổ bọn họ."
Hắn nói xong liền đi ra.
Bọn thị vệ kia vẫn đang tìm người ở khắp nơi, trưởng thị vệ ngồi trên lưng ngựa, ném roi ngựa diễu võ dương oai mà lớn tiếng chỉ huy, chợt nghe thấy có giọng nói trong trẻo của thiếu niên: "Chà, nơi này náo nhiệt quá ha, đang làm gì đây?"
Những lời này lập tức cắt ngang mệnh lệnh của trưởng thị vệ, gã ta nhíu mày muốn quát lớn, liền thấy được ở thấp thoáng bụi cây sum suê có một thiếu niên tư dung ưu tú nâng vạt áo, nhẹ nhàng bước ra.
Mọi người thấy hắn thì lập tức xuống ngựa hành lễ: "Tham kiến Thất Điện hạ."
Lan Dịch Hoan không chút để ý nói: "Thôi, đứng lên đi."
Trưởng thị vệ đứng dậy nói: "Điện hạ, vừa rồi có thích khách xuất hiện ở khu săn bắn, không chỉ bắt đi Nghiêm tài nhân mà Bệ hạ mới phong, còn đốt lửa chung quanh doanh trướng của Thái tử Điện hạ, thật sự vô cùng kiêu căng ngạo mạn, lúc này thần đang lùng bắt."
Lan Dịch Hoan nói: "Vậy tình huống bên Thái tử thế nào?"
Trưởng thị vệ nói: "Mới vừa rồi nghe tin, thần đã phái người tới chỗ Thái tử cứu hoả. Trước mặt lửa đã bị dập, may mắn là Điện hạ không ở trong trướng, lúc này mới không gây ra đại hoạ."
Lan Dịch Hoan không biết trưởng thị vệ này là người của ai, hết thảy những việc gã làm là vô tình hay cố ý, trong lòng bất giác cười lạnh.
Mưu kế này được thiết kế rất tốt, người sau màn chính là muốn nhìn thấy bọn thị vệ dũng mãnh vào doanh trướng Thái tử cứu hoả, đồng thời bắt gian Thái tử cùng hậu phi của Hoàng thượng trên giường.
Nhưng hiện tại đều không thấy hai đương sự, bọn ra lập ra dự kiến, sợ xuất hiện tình huống không khống chế được, cho nên mới sốt sắng mà tìm kiếm khắp nơi như vậy.
Lan Dịch Hoan nói: "Có tìm được Nghiêm tài nhân không?"
"Thưa Điện hạ, thần vô năng, vẫn đang tìm kiếm khắp nơi. Chỉ là...."
Lan Dịch Hoan: "Chỉ là cái gì?"
Trưởng thị vệ hơi khom người, nói: "Chỉ là không lâu trước đó có người nói, lúc ở bên ngoài cứu hoả mơ hồ nhìn thấy trong trướng của Thái tử có một người rất giống Nghiêm tài nhân, không biết có phải thích khách làm hay không. Nhưng không có mệnh lệnh của Điện hạ, thần không dám tiến vào doanh trướng. Ngài xem cái này...."
Đây là cho dù thế nào, từ thời khắc Nghiên tài nhân bước vào doanh trướng của Lan Dịch Trăn, tối này đều muốn cứng rắn đem cái nồi "Nghiêm tài nhân cùng Thái tử có lui tới" đội lên người Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan cười như không cười, nói: "Nếu không, ta cho ngươi một chiêu này."
Trưởng thị vệ đại hỉ: "Đó là việc không thể nào tốt hơn, đa tạ đại ân của Điện hạ."
Lan Dịch Hoan ngoắc ngoắc ngón tay về phía gã, trưởng thị vệ vội càng cong thân mình đưa đầu qua, sau đó không đề phòng Lan Dịch Hoan thay đổi sắc mặt, trở tay cho gã một cái tay.
"Chát!"
Một tát này của hắn không dùng sức, đánh trưởng thị vệ đầu óc choáng váng, xoay tại chỗ vào vòng mới đứng vững.
Biểu tình tươi cười trên mặt Lan Dịch Hoan cũng vì việc này mà biến đổi: "Ngươi nghĩ đẹp quá đó! Bắt thích khách cũng muốn ta dạy, ngươi là thị vệ hay ta là thị vệ?"
"Không thấy người thì đi tìm, tìm không thấy thì phái thêm nhân thủ mở rộng phạm vi! Muốn thoát khỏi bãi săn này cũng chỉ có hai con đường, các ngươi quanh đi vòng lại quanh trướng của Thái tử làm gì? Sau khi phóng hoả thích khách không lập tức rời khỏi chỗ này là sợ các ngươi không tìm thấy hắn sao, đứng tại chỗ chờ các ngươi đến? Hắn phóng hoả chính là vì để tranh thủ thời gian chạy đi!"
Cho tới nay, mọi người đều nói trong số các Hoàng tử thì Thất Hoàng tử là người không thích tranh đấu nhất, tính tình cũng tốt nhất, không nghĩ tới tiểu gia hoả này nổi giận lên lại khí thế bức người như vậy, hơn nữa từng câu chữ đều sắc bén, khiến người ta không tài nào phản bác.
Một đám thị vệ chung quanh giận cũng không dám nói, trưởng thị vệ cả kinh thay đổi sắc mặt, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Cơn giận của Lan Dịch Hoan vẫn chưa tiêu hết: "Các người lùng bắt thì thôi đi, bắn tên là có ý gì? Sợ tên thích khách kia không bị bắt sống, chờ không kịp muốn diệt khẩu à? Ta ở đây ngắm phong cảnh, suýt chút nữa trở thành vong hồn dưới mũi tên của các vị rồi!"
Trưởng thị vệ nói: "Điện hạ thứ tội, là thần chỉ huy mà bất tài. Lúc ấy không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh bức thích khách ra khỏi nơi ẩn thân, lúc đó dưới tình thế cấp bách mới.... A!"
Gã còn chưa còn nói xong thì cằm đã tiếp xúc với một mũi giày.
Hôm nay Lan Dịch Hoan đi một chiếc ủng mỏng, bên trên là hoa văn chim bay cùng mây trời bằng chỉ vàng vô cùng tinh xảo, chất liệu làm nên cũng mềm nhẹ, cách giày cũng có thể cảm nhận được vòm chân của hắn, từng chút từng chút nâng đầu của trưởng thị vệ lên, để đối phương nhìn vào mình.
"——Đừng tưởng lấy cái vỏ đánh bắt thích khách thì ta không biết tâm tư của các ngươi."
Hắn cúi thân xuống, cười nhẹ mà nói, từng câu từng chữ lại tựa như đao.
Đôi mắt đen láy linh động kia hơi nheo lại, dưới ánh trăng chiếu rọi dường như có thêm loại yêu diễm mị hoặc.
Đột nhiên trong lòng trưởng thị vệ nhảy dựng, Lan Dịch Hoan cũng hạ chân xuống rồi đứng yên, ngay trong giây lát, cỗ áp lực cùng uy hiếp vừa rồi giống như biến thành ảo giác trong bóng đêm.
Hắn giương giọng nói: "Ta biết, nhất định là tên Lão Bát kia sai sử các ngươi cố ý tới đây giây phiền phức cho ta đúng không? Trở về nói với hắn, ngày mai trên bãi săn chờ xem ai thua cuộc đi!"
"Mặt khác...."
Giữa mày Lan Dịch Hoan một lần nữa khôi phục vẻ lười biếng không thèm để ý, tuỳ tay lấy ra một khối thẻ bài, ném qua cho thị vệ này.
"Trong cung có việc gấp, suốt đêm Thái tử chạy về thành rồi, căn bản không ở trong doanh trướng." Lan Dịch Hoan nói: "Các ngươi muốn lục soát thích khách thì cứ cầm thẻ bài của ta."
Hắn cười rồi xoay người rời đi: "Nhớ kỹ, phải tỉ mỉ nhìn cho rõ."
Lan Dịch Hoan gõ một hồi này, vừa đấm vừa xoa, nửa thật nửa giả, ai cũng không đoán ra được đâu là bộ mặt chân thật của hắn, bộ mặt nào hắn dùng để nguỵ trang che dấu tai mắt người khác, nhưng tất cả mọi người đều trở nên thành thật, không dám có những tâm tư khác.
Bọn thị vệ xám xịt nhặt thẻ bài của Lan Dịch Hoan ném xuống đi điều tra, Lan Dịch Hoan nhanh chóng trở lại bên cạnh Lan Dịch Trăn, nói: "Đi nhanh đi, may là hôm nay ngươi không lộ diện. Hiện tại về kinh thành trước, mai lại đến, vừa hay có thể cho người xử lý vết thương của ngươi một chút."
Những lời vừa rồi hắn nói với bọn thị vệ, Lan Dịch Trăn cũng nghe thấy được, y biết Lan Dịch Hoan nói đúng, nhưng dưới loại tình huống này, cái gì cũng chưa nói rõ mà để y tách khỏi Lan Dịch Hoan thì trong lòng y cảm thấy vô cùng khó chịu.
Y kéo Lan Dịch Hoan lại: "Tiểu Thất."
Thần kinh Lan Dịch Hoan vẫn luôn căng chặt, trong nháy mắt bị ngón tay Lan Dịch Trăn tiếp xúc đến da thịt, hắn không nhịn được mà co rúm lại một chút sau đó chuyển hướng nhìn Lan Dịch Trăn, ánh mắt có phần trốn tránh: "Sao vậy?"
So với Lan Dịch Hoan lảng tránh kháng cự, Lan Dịch Trăn lại thẳng thắn mà nhìn hắn, nói: "Chuyện vừa rồi.... Có phải ngươi tức giận rồi không?"
Lan Dịch Hoan hít một hơi.
Vốn dĩ hắn cho rằng đã xảy ra chuyện xấu hổ như vậy thì hai người nên ăn ý không nhắc tới, chôn sâu dưới đáy lòng mới đúng.
Về sau thời gian trôi qua đi thì tự nhiên sẽ quên thôi, hắn không nghĩ tới Lan Dịch Trăn thế mà nói ra chuyện này.
Cái này thì biết trả lời thế nào?
Cái hôn vừa rồi kia, vừa hay trùng với lúc truy binh cùng nguy hiểm, vốn cũng không rảnh mà nghĩ lại, nhưng lúc này Lan Dịch Trăn cố tình nhắc tới, đủ thứ đủ loại lập tức nảy lên trong tim, khiến người ta kinh hoàng vô thố.
Lan Dịch Hoan khô khan nói: "Không, ta không tức giận."
Lan Dịch Trăn thấp giọng nói: "Ngươi không cảm thấy ta mạo phạm ngươi sao?"
Nhị ca này, sao hôm nay ngươi lại nhìn không hiểu sắc mặt của người khác thế!
Lan Dịch Hoan trầm mặc một chút rồi nói: "Không sao, thật sự là không sao hết."
Hắn cúi thấp đầu, lúc nhìn Lan Dịch Trăn trên mặt đã đổi sang nụ cười nhàn nhạt: "Nhị ca, sao ta lại trách ngươi được, cái là do trúng dược mà thôi. Đừng nghĩ nữa, chúng ta là huynh đệ, ta còn so đo cái này với ngươi sao?"
Lan Dịch Trăn nhìn hắn, thiếu chút nữa bật thốt lên: "Nếu ngươi không so đo thì về sau có thể thường xuyên làm việc này không?"
Nhưng thật ra y tình nguyện Lan Dịch Hoan để ý một chút, đánh y mắng y đều được, như vậy quan hệ của hai người còn có đường sống để xoay chuyển. Chỉ là Lan Dịch Hoan bình tĩnh như vậy, kiên trì cho rằng đây chỉ là một lần xấu hổ ngoài ý muốn của hai huynh đệ mà thôi, khiến cho lòng Lan Dịch Trăn bách chuyển thiên hồi, khó lòng thổ lộ được.
Phảng phất như trong cảm nhận của Lan Dịch Hoan, mình trước nay đều chỉ là một người huynh trưởng, chứ không phải một nam nhân.
Nếu không đánh vỡ, y sẽ mãi mãi là ca ca, nếu nói, có lẽ.... Y cái gì cũng không phải.
Trái tim Lan Dịch Trăn nhảy lên kịch liệt, không biết là tức giận hay do tình thế cấp bách, y giữ chặt tay Lan Dịch Hoan, nói: "Tiểu Thất, ta——"
"Đừng nói nữa Nhị ca."
Lan Dịch Hoan rút tay ra rồi đứng dậy, có chút bực bội: "Không phải ta đã nói là cứ coi như không có chuyện này rồi sao?——Tốt quá, ám vệ của ngươi tới rồi."
May là tốc độ ám vệ của Lan Dịch Trăn rất nhanh, lúc này đã tới rồi.
Lan Dịch Hoan thúc giục: "Nhanh đi đi! Vừa rồi những người đó bị ta hù doạ, nếu phục hồi tinh thần lại nói không chừng sẽ quay lại lục soát một lần nữa, đến lúc đó lại không thoát thân được."
Lan Dịch Trăn: "...."
Vài tên ám vệ đứng chờ bên cạnh, một người nửa quỳ một đầu gối xuống, nâng lên áo choàng màu đen có mũ về phía trước.
Lan Dịch Trăn nhắm mắt lại, hàm răng lãnh ngạch cắn chặt hiện ra độ cong, sau đó nhận lấy áo choàng, giũ áo ra khoác lên người rồi xoay người lên ngựa.
Y ngồi trên ngựa một lát, chậm chạp không di chuyển, quay đầu dặn dò Lan Dịch Hoan một câu: "Tự mình nhanh chóng cẩn thận trở về."
Trên mặt Lan Dịch Hoan mang theo ý cười mà vẫy tay với y: "Yên tâm đi, không ai làm gì ảnh hướng đến ta được đâu."
Hắn nhìn Lan Dịch Trăn lên ngựa, đoàn người nhanh chóng rời đi.
Cho đến khi không nhìn thấy ai nữa, bả vai Lan Dịch Hoan mới sụp xuống.
Hắn không nhịn được mà sờ môi mình, sau đó lại bừng tỉnh mình đây là đang làm gì, vội vàng bỏ tay xuống, cảm nhận được mặt nóng lên thì lại dùng sức chà xát mặt, bước nhanh về doanh trướng của mình.
——Hắn cũng không có quan tâm việc này nhiều như những gì hắn thể hiện ra ngoài.
Nhưng chuyện xấu hổ như vậy, ngoại trừ việc giả bộ không thèm để ý ra thì hắn còn có thể làm gì khác?
Chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cứ cho nó qua đi, lại không phải về sau còn làm, Lan Dịch Trăn cứ lặp đi hỏi lại hắn có tức giận hay không, này cũng không có ý nghĩa gì.
Xác thật hắn cũng có chút khó xử, nhưng chẳng lẽ phải kéo quần áo Lan Dịch Trăn rồi khóc sướt mướt mà kêu "Trả lại trong sạch cho ta" mới được?
Lan Dịch Hoan bị hình ảnh mà mình nghĩ ra làm cho rùng mình.
Hắn về tới doanh trướng của mình, một đầu ngã gục trên giường, dùng chăn bọc mình lại, định sẽ ngủ.
Trong lòng Lan Dịch Hoan rối bời giống như bị nhồi cỏ dại, hắn tự nói mình đừng nên suy nghĩ nữa, chỉ cần ngủ một giấc rồi ngay mai rời giường, hết thảy đều tan thành mây khói, lão tử vẫn sẽ là một hảo hán!
Nhưng có một số việc trong lòng đã nhắc nhở là không thể nhớ tới, đầu óc lại cứ không nghe lệnh.
Vất vả lắm hắn mới miễn cưỡng mình tiến vào mộng đẹp. Trong mộng, vẫn là một màn môi hai người dán nhau lúc nãy.
Môi Lan Dịch Trăn rất mỏng, mọi người trong cung thường nói tướng mạo như vậy trời sinh tính tình lương bạc, chỉ là nhiệt độ cơ thể y nóng như vậy, mang theo nước sông ẩm ướt, gắt gao bao lấy Lan Dịch Hoan trong đó.
Bàn tay to mang theo vết chai mỏng để trên eo hắn, đầu ngón tay hơi hơi dùng sức véo trên eo khiến cả người hắn vô lực, giống như cũng biến thành nước sông hoà tan vào ngực huynh trưởng.
Lan Dịch Trăn hôn môi hắn, thật ra chỉ là chạm môi vào nhau, khắc chế không dám thâm nhập thăm dò thêm, nhưng đầu lưỡi kia vô ý lưới qua môi hắn giống như mang theo một tia khiêu khích.
Cả người bọn họ cũng dán một chỗ, thậm chí hắn còn cảm nhận được đặc thù nam tính mạnh mẽ mà bừng bừng phấn chấn kia của Lan Dịch Trăn.
Hắn hoảng loạn, kinh ngạc, khó tin trừng lớn mắt nhìn người trước mắt, phát hiện Lan Dịch Trăn cũng đang chăm chú nhìn hắn, trong mắt mang theo tình ý vô hạn, cũng có trầm luân, mang theo dục vọng say mê.
Trong mê ly, như mộng như thật.
Vốn dĩ Lan Dịch Hoan đã không ngủ được thật, lần này lại từ trong cảnh mơ hỗn loạn chợt bừng tỉnh, che ngực lại liên tục thở gấp.
Aaaaa!
Thế này thì về sau hắn còn nhìn thẳng ca hắn thế nào?
Trong lòng Lan Dịch Hoan ảo não, có đủ mọi loại cảm xúc đè nén, xấu hổ. Cuối cùng không nhịn được lăn một cái ở trên giường rồi ngồi dậy, lấy gối đầu của mình tới dùng sức bóp bóp hành hung.
Việc này hôm nay, thật sự Lan Dịch Hoan có chút không thể đối mặt, thậm chí cảm giác được hình tượng của Lan Dịch Trăn trong cảm nhận của hắn đã mơ hồ xảy ra biến hóa.
Hắn nghĩ, nếu hệ thống có công cụ gì có thể xóa luôn đoạn ký ức này của hai người thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc, hệ thống không phải chuyện gì cũng làm được!