Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 60
Lúc Lan Dịch Hoan nói đến hai chữ "Người thân", ngữ khí của hắn nhẹ đi, ánh mắt cũng mang theo quyến luyến ôn nhu, chưởng quầy đột nhiên cảm thấy biểu tình này có chút quen thuộc.
Chưởng quầy không nhịn được mà hỏi: "Ngài đang nói chính là người lần trước ngài đưa ngọc bội kia sao? Là phu nhân của công tử? Không bằng cũng mang theo nàng rời đi. Tiểu nhân giúp ngài tìm một toà nhà rộng rãi thoải mái, có thêm mười hài tử nữa cũng được. Xung quanh có trồng nhiều loại hoa cỏ, nuôi thêm một ít chó mèo, sẽ không để cho phu nhân chịu chút ủy khuất nào."
Ngọc bội mà chưởng quầy nhắc đến cũng chính là cái lần trước Lan Dịch Hoan đưa cho Lan Dịch Trăn khi vừa về kinh thành.
Bởi vì mua nhầm nên cái lần trước là ngọc đào hoa dùng tặng cho người trong lòng, chưởng quầy liền hiểu lầm.
Lan Dịch Hoan theo lời nói của đối phương mà nghĩ, nếu mang theo cả Nhị ca, vào buổi tối bọn họ vẫn có thể ngủ cùng nhau, ban ngày không có việc gì thì có thể ngắm hoa ngày xuân, thưởng tuyết mùa đông.
Bên kia hắn có chút sinh ý, có thể nuôi được Nhị ca, chỉ là có Lan Dịch Trăn vạn năng ở bên cạnh, cuối cùng có lẽ sinh ý cũng sẽ do y quản lý, còn mình thì sẽ ăn vạ bên cạnh y xem bản thoại cùng ăn đồ ăn vặt, cho gà con vịt con ăn, sờ chó con mèo con, mắng hài tử.... Khoan, làm gì có ai sinh hài tử.
——Từ từ, trừ bỏ gà vịt chó mèo, những điều còn lại có khác gì cuộc sống hiện tại đâu? Thế hắn lăn lộn như vậy làm gì?
"Thôi bỏ đi, ta còn chưa thành thân đâu, hài tử đâu ra."
Lan Dịch Hoan vỗ trán: "Ta đang nói là ca ca ta, nhưng hắn bận rộn công việc, không thể đi với ta."
Chưởng quầy ngẩn người, hoàn toàn không hiểu tại sao đệ đệ lại muốn tặng huynh trưởng ngọc đào hoa, vì sao lại chần chừ khi nói đến lão ca, nhưng Lan Dịch Hoan đã nói thì đều đúng.
Chưởng quầy cười nói: "Về sau cũng có thể mời mọi người trong nhà ngài tới làm khách mà. Tóm lại, ngài đi tốt, còn nếu ngài không đi thì bọn họ cũng đã tính đến việc đến kinh thành làm ăn buôn bán."
Lan Dịch Hoan cười nói: "Thật ra cũng không đến mức đó."
Chưởng quầy: "Dù sao mạng của đoàn người này là do ngài cứu, ngài ở đâu thì chúng ta ở đó."
Hai người nói thêm đôi câu, Lan Dịch Hoan chuẩn bị rời đi.
Lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, bên trong còn có tiếng cười to.
Một nam tử cao giọng nói: "Nhìn xem này, đàn bà tới từ thảo nguyên đanh đá hăng hái như vậy! Các huynh đệ, hôm nay chúng ta vừa hay có thể nếm thử."
Lan Dịch Hoan nghe thấy lời nói thô bỉ vô lễ này, không nhịn được mà nhíu mày, xốc rèm cửa lên đi ra ngoài, chỉ thấy một nhóm nam tử say khướt ồn ào vây quanh một nữ tử dị tộc ăn mặc giản dị.
Cô nương kia thoạt nhìn tầm tuổi với Lan Dịch Hoan, cũng khoảng mười sáu mười bảy, bị một đám nhân như vậy vây quanh, không hề kinh hoảng mà lại cười nói: "Nam tử Đại Ung cũng rất thú vị, giống như chó chảy nước dãi, cũng giống khỉ đang cào ngứa, cách nói chuyện cũng rất mới mẻ."
Nàng vừa nói vừa nhìn khắp nơi, đảo khách thành chủ, đi ra phía trước, tay để trên vai một nam nhân ở trong số đó.
Cô nương nâng cằm lên cười: "Ngươi muốn đùa giỡn ta? Được nha, ta còn chưa bị ai đùa giỡn đâu! Ngươi, tới thử xem."
Nam tử kia cũng cười rộ lên, duỗi tay muốn sờ mặt cô nương ấy.
Suy nghĩ lúc đầu của Lan Dịch Hoan chính là tại sao nữ tử này có thể hào sảng như thế, đang muốn đi lên ngăn cản, ngay sau đó liền thấy được khuôn mặt của cô nương kia.
Hắn lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó lửa giận trong nháy mắt dồn lên đỉnh đầu, bật thốt lên: "Này, làm gì đấy!"
Không riêng các bá tánh vây xem xung quanh, ngay cả nam tử đang đùa cợt cùng cô nương kia đều hoảng sợ, quay đầu nhìn Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan nhanh chân tiến đến, trực tiếp kéo tay cô nương đang để trên vai nam tử kia ra, sắc mặt bất thiện chắn trước nàng.
Mấy nam tử chung quanh đều sửng sốt một chút, sau đó phát hiện là một tiểu tử ra quấy rối, lớn lên còn đẹp hơn nữ tử ở phía sau, có lẽ là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, không nhịn được đều cười lớn.
Nam tử đứng đằng trước vươn tay ta chỉ chỉ chóp mũi Lan Dịch Hoan, cảnh cáo: "Tiểu tử, cút sang một bên, nếu không ta dùng một quyền liền đập bẹp ngươi."
Một người khác cười nói: "Thế nào, ngươi cũng muốn nếm thử tư vị bị đùa giỡn?"
Trong tiếng cười nhạo của nhóm người này, Lan Dịch Hoan không nói gì, lười biếng ôm tay hơi nghiêng đầu sang một bên. Khi cú đấm của đối phương lao tới, ngay sau đó hắn nghiêng người, siết chặt lấy cổ tay của tráng hán, vặn lại một cái.
Thân thể cao lớn của đối phương giống như con quay xoay vài vòng giữa không trung, "Phanh" một tiếng nện xuống đất, bụi mù bay tứ tung.
"A!!!"
Lan Dịch Hoan đầu cũng không cúi, một chân đạp lên gã, sau đó quay đầu hỏi cô nương đang đứng sau mình: "Ngươi vào kinh thành thế nào? Người của ngươi đâu?"
"....."
Biểu tình của cô nương vô cùng khó hiểu, nói: "Ngươi là ai, đột nhiên nhảy ra quản việc của ta? Có bệnh à!"
Thật ra Lan Dịch Hoan trọng sinh đã nhiều năm, đã sớm vượt qua giai đoạn kích động khi nhìn thấy người quen, nhưng lần này hắn vẫn như vậy, chính là bởi vì quan hệ của hắn với cô nương này vô cùng di diệu.
Tuổi tác hai người không cách biệt nhau, cũng không có bất cứ quan hệ thân thích gì, thậm chí thời gian quen biết ở chung cũng không dài, nhưng đúng thật có thể nói là Lan Dịch Hoan đã từng là người giám hộ của vị cô nương này.
Chuyện phải nói đến lần đầu ngự giá thân chinh sau khi đăng cơ của hắn.
Khi đó Tiên đế băng hà, Thái tử luôn cầm quyền bởi vì ngoài ý muốn mà về kinh trễ mấy ngày, Tân đế đăng cơ tuổi tác lại nhỏ so với những đứa con khác của Tiên đế, có người không phục, có người thấp thỏm, trên dưới triều đình nhân tâm lay động, các nước láng giềng cũng nhân dịp đó mà mang binh sang xâm lấn.
Một trận chiến này là vì bảo vệ bá tánh, bảo vệ quốc uy, cũng là Lan Dịch Hoan cho thiên hạ, cho quần thần, cho bản thân mình một công đạo, cho nên chỉ có thể thắng, không thể bại.
Lan Dịch Hoan thậm chí còn chuẩn bị tinh thần chỉ có đi mà không có về, cũng coi như hắn vì nước mà hi sinh thân mình, cũng may sau một hồi chém giết, trận chiến này đại thắng.
Nhưng điều bất hạnh chính là, bởi vì Lan Dịch Hoan vẫn luôn liều chết xung phong đi đầu, bị trúng tên ngã ngựa, vì thế hắn bị bỏ lại một mình lúc truy đuổi bọn địch đang chạy trốn.
Lan Dịch Hoan che miệng vết thương tránh khỏi loạn quân, đi tới một con sông nhỏ không người, trời trút mưa xuống, hắn hết sức lực ngã trên mặt đất.
Lúc đang mơ màng, hắn cho rằng mình sẽ chết ở chỗ này, lại cảm giác có người di chuyển hắn, còn có một giọng nói không ngừng nói bên tai hắn, nói với hắn: "Phải sống sót."
Rốt cuộc không biết qua bao lâu, Lan Dịch Hoan mơ hồ có ý thức.
Đầu tiên hắn dựa vào giác quan thứ sáu nhạy bén nhận biết được có người ở bên cạnh, ngay sau đó, cảm giác được có một cỗ ấm áp theo gò má xướng đi một vòng tới xương quai xanh.
Không giống như dùng khăn nóng lau mặt, mà giống như là.... Như là....
Lan Dịch Hoan lập tức mở mắt.
Hắn vốn tưởng là dã thú gì đó đang liếm mình, kết quả trợn mắt càng nhìn càng thấy khủng bố——Người nằm bò bên cạnh thế mà là một nữ tử quần áo rách rưới.
Việc này khiến Lan Dịch Hoan khiếp sợ không thôi, nhưng trong khoảnh khắc ấy lại sinh ra chút sức lực, bỗng nhiên ngồi dậy.
"Ngươi làm gì vậy!"
Nàng bị hắn doạ sợ tới mức lùi về sau, tứ chi chạm đất ngồi xổm, mở to đôi mắt ngây thơ, vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn Lan Dịch Hoan.
Cổ họng nàng phát ra vài tiếng gầm gừ nhẹ như sói.
Lan Dịch Hoan lấy lại bình tĩnh, lúc này mới dần phát hiện vị cô nương này hình như có chút vấn đề, bất kể ánh mắt hay cử chỉ của nàng đều rất giống dã thú, hơn nữa còn không nói tiếng người, nhưng lại phát ra những tiếng kêu giống như sói.
Lan Dịch Hoan vội vàng nói: "Ngươi đừng kêu nữa! Một hồi lại thật sự đem bầy sói tới, cả hai chúng ta đều chết chắc."
Tiểu cô nương này cái hiểu cái không nhìn Lan Dịch Hoan một hồi, thế mà thật sự không kêu nữa, bỗng nhiên cười "Hì hì" hai tiếng, mang theo vẻ ngốc nghếch, không quá đúng mà nói: "Sống, tiếp tục, sống.... Đi...."
Lan Dịch Hoan ngẩn ra, nhưng quay đi quay lại đối phương chỉ biết nói một câu này, hơn nữa cũng dần buông đề phòng, thật sự giống như một con thú nhỏ, cố gắng muốn tiến tới cọ cọ Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan nói: "Vừa rồi là ngươi cứu ta sao?"
Cô nương kia không nói gì, tò mò mà ngửi vạt áo hắn.
Lan Dịch Hoan bất đắc dĩ nói: "Này, ngươi người này, ngươi rốt cuộc từ đâu chui ra vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân!"
Hắn một bên nói, một bên lao lực nâng cách tay đau nhức lên, cởi áo ngoài của mình ra, khoác lên người vị cô nương kia, do dự một chút, lại cho nàng thêm cái đai lưng.
Hắn vốn đang mất máu do bị thương, cởi áo ngoài ra như vậy càng rùng mình vì lạnh.
Hắn xoay đầu nhìn khắp nơi, phát hiện bên cạnh mình còn có một kiện trang phục cho nam tử, Lan Dịch Hoan cũng không truy cứu là ai để lại, lập tức lấy mặc lên người, có chút rộng nhưng vẫn rất ấm áp.
Hắn cùng vị cô nương kỳ quái này cùng ngồi trong sơn động chờ một hồi, được một lát, Lan Dịch Hoan lại nói chuyện cùng cô nương ấy.
Hai người nói chuyện được một lúc, hắn phát hiện đối phương có biết một chút tiếng Đạt Lạt, thuần thục hơn so với tiếng Hán, xem ra khả năng lớn là nàng đến từ nơi đó.
Không bao lâu sau, bọn thị vệ men theo manh mối hắn để lại tìm tới, sau thời gian ở chung ngắn ngủi, vị cô nương kia vô cùng thích hắn, dùng răng cắn ống tay áo hắn không muốn để hắn đi.
Lan Dịch Hoan liền ngồi xổm xuống, vươn tay về phía nàng, nói: "Nếu ngươi nguyện ý đi theo ta thì cầm lấy tay ta."
Cô nương mê mang nhìn Lan Dịch Hoan, hắn liền cười với nàng.
Tựa hồ bị nụ cười này làm cho choáng váng, cô nương cũng bất tri bất giác mà cười rộ lên với Lan Dịch Hoan, để tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Lan Dịch Hoan hơi mỉm cười, ngón tay co lại, đưa nàng về cung.
Hai người cũng bởi vậy mà gắn bó với nhau, sau khi trở về Lan Dịch Hoan cũng tìm thái y tới chẩn bệnh cho cô nương này, chính vì thế mới biết nàng vốn là một người với trí lực bình thường, nhưng là dùng trúng loại dược nào đó ảnh hưởng tới thần kinh, dẫn tới trí lực lùi trở lại trên dưới ba tuổi.
Lan Dịch Hoan có chút khó hiểu, hỏi: "Trí lực lùi về lúc ba tuổi, vì sao lại học tiếng kêu của sói? Ta.... Lúc Trẫm ba tuổi cũng không như vậy."
Thái y nói: "Bẩm Bệ hạ, có khả năng là vì lý do gì đó nên khi còn nhỏ vị cô nương này lớn lên trong bầy sói, với sự thay đổi vô tri vô giác, tuổi còn nhỏ đã hiểu được ngôn ngữ của loài sói."
Cái suy đoán này vô cùng hợp lý, đặc biệt là nhiều thế hệ tộc Đạt Lạt sinh hoạt trên thảo nguyên, lấy sói làm đồ đằng, liên hệ giữa người và sói vô cùng chặt chẽ.
Rất nhiều đứa trẻ từ nhỏ đã tiếp xúc với sói, uống sữa sói, thậm chí là khi bọn sói ngửi được hơi thở trên người bọn họ cũng sẽ không công kích, giống như chó với người Hán, hoà hợp với thiên nhiên.
Lan Dịch Hoan không tìm được thân nhân của vị cô nương này, vẫn luôn để nàng sống trong cung. Điều đặc biệt là tiểu cô nương này ngoại trừ hắn ra thì không thích ai khác, thấy người khác đến gần thì nhe răng trợn mắt, thấy Lan Dịch Hoan thì liền vui vẻ ra mặt, Lan Dịch Hoan đành phải gánh vác trách nhiệm dạy dỗ nàng.
Lúc ấy các vị đại thần trong cung còn vì thế mà vô cùng vui mừng, bởi vì bọn họ nhìn thấy bên cạnh Hoàng thượng có nữ nhân làm bạn, đến nỗi thân phận nàng là gì bọn họ cũng không bắt bẻ.
Rốt cuộc con cháu nối dõi của Hoàng thất Lan thị không nhiều, các Hoàng tử người này người kia đều không gần nữ sắc, nhưng đối với quyền lực lại dã tâm bừng bừng, có thể cưới một nữ tử, có một đứa con cũng không dễ dàng gì.
Lúc ấy có rất nhiều người truyền rằng tương lai cô nương này sẽ được phong phi, nhưng chỉ có Lan Dịch Hoan biết, hắn rõ ràng là.... Tuổi trẻ mà đã làm cha.
Hắn từng chút một dạy đối phương cách mặc quần áo, lễ nghĩa liêm sỉ, cũng nhìn thái y trị liệu cho nàng, những chuyện nhớ được càng lúc càng nhiều.
Những việc như vậy đôi khi sẽ khiến Lan Dịch Hoan cảm thấy mất kiên nhẫn, đôi khi lại cảm thấy vui mừng vui sướng.
Cho đến một buổi sáng nào đó, hắn hạ triệu sớm trở về, phát hiện nữ tử xuất hiện một cách khó hiểu trong cuộc đời hắn đã biến mất.
Tuy rằng ngoài miệng luôn nói nha đầu hay dính người này rất phiền phức, nhưng không thấy người, Lan Dịch Hoan đã phái rất nhiều ám vệ đi tìm khắp nơi, thậm chí mỗi một cái ao trong cung cũng rút cạn nước mà kiểm tra, nhưng vẫn không tìm được nàng.
Chết không thấy xác có nghĩa là còn sống, nghĩ đến điều tích cực hơn, có lẽ nàng lấy lại toàn bộ ký ức rồi trở về nhà rồi.
Nhưng Lan Dịch Hoan vẫn luôn thấy buồn bã, luôn cảm thấy không còn ai như vậy ở bên cạnh mình, trong lòng thấy vắng vẻ, thường xuyên nhớ thương, cho nên không từ bỏ việc tìm kiếm.
Nhưng sau này người rời khỏi hắn càng nhiều, có người rời đi, có người bỏ mạng, dần dần hắn cũng quen rồi.
Không nghĩ tới kiếp này lại gặp nhau ở đây, lần này trí lực của cô nương này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng vẫn không kém phần hoang dã, lúc xuất hiện lại còn để người khác đùa giỡn mình.
Lan Dịch Hoan nghĩ, không lẽ nàng cứ như vậy mà bị người xấu lừa uống dược, rồi bị ném vào trong núi sâu rừng già kia?
Ai có thể ngồi yên mặc kệ được khi nhìn thấy việc này!
Cho dù tính theo kiếp trước thì khoảng ba năm nữa Lan Dịch Hoan mới gặp nàng, nhưng chuyện như vậy cũng không hẳn là không thể xảy ra.
Hắn không nhịn được mà lẩm bẩm: "Đúng là không khiến người ta bớt lo được."
Cô nương càng không hiểu được: "Không phải, ta đang hỏi ngươi là ai? Nói không chừng còn nhỏ tuổi hơn ta, vậy mà dám ở đây dùng giọng điệu ông cụ non dạy dỗ ta! Lại nói ra những lời thiếu đánh như vậy, cũng đừng tránh ta đánh ngươi!"
Đời trước nàng không cơ linh như vậy, ngoan hơn rất nhiều, cho dù muốn gây rắc rối nhưng chỉ cần thấy Lan Dịch Hoan sầm mặt không vui thì đều lập tức ngoan ngoãn.
Bộ dáng hiện giờ của nàng không đáng yêu chút nào, nhưng lại khiến Lan Dịch Hoan thấy rất vui.
Hắn nói: "Ngươi không chỉ không khiến người khác bớt lo mà còn không biết tốt xấu. Rõ ràng vừa rồi là ta giúp ngươi, sao ngươi lại lấy oán trả ơn như vậy?"
Cô nương nói: "Nhưng ta không cần ngươi giúp a đại ca, chúng ta rõ ràng là cho nhau đùa giỡn! Thế nào, nam nhân các ngươi được phép đùa giỡn nữ nhân, còn nữ nhân thì không được phép đùa giỡn nam nhân sao?"
Lan Dịch Hoan nói: "Không phải, chỉ cần không đùa giỡn ta thì ta đồng ý cả hai tay. Chỉ là...."
Hắn đá đá người ở dưới chân mình, chần chờ hỏi: "Ngươi không chọn à?"
Bình tĩnh xem xét, tuy rằng nhân phẩm của nam tử vừa rồi chẳng ra gì, nhưng thực sự cũng không tồi. Cô nương có chút không hiểu ý của Lan Dịch Hoan, theo bản năng cúi đầu nhìn người đang nằm dưới đất, bỗng nhiên phát hiện sau cổ áo đối phương thế mà tích một tầng dơ bẩn.
"....!!!"
Người này nhân mô cẩu dạng*, thế mà.... Lại không quan tâm đến vấn đề sạch sẽ như vậy!
*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Nghĩ đến vừa rồi tay mình còn để trên vai đối phương, khuôn mặt tiếu lệ của cô nương kia liền vặn vẹo, cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Lan Dịch Hoan lại cứ đáng giận đứng bên cạnh nói mát: "Vẫn là tiểu cô nương như ngươi, thoạt nhìn sạch sẽ, không ngờ.... Lại thích kiểu như vậy?"
Cô nương kia dậm chân, muốn phản bác Lan Dịch Hoan nhưng lại không biết phải nói gì, không nhịn được đá người đang nằm trên đất một cái, mắng: "Nam nhân thúi, sao ngươi lại dơ như vậy! Ngươi lên phố đùa giỡn người khác cũng không biết đường tắm rửa thay đổi quần áo cái sao?!"
Nàng lại hét lớn: "Na Nhĩ! Na Nhĩ!"
Rất nhanh trong đám người có một nha hoàn nhìn tầm tuổi với cô nương chạy tới, trong tay cầm ấm nước, thở hồng hộc nói: "Đây, đây! Vừa rồi ta đi lấy nước!"
Nàng mở ấm nước ra, hơi nghiêng ấm để nước bên trong chảy ra, cô nương kia điên cuồng rửa tay.
Tai Lan Dịch Hoan thính, nghe được tiểu nha hoàn nhỏ giọng nói: "Công chúa, lúc nãy ta đã nói với ngài đừng làm nếu không biết rồi mà, ngài đừng đóng giả nữa. Cho dù việc này có mang lại tiếng xấu hay không thì ngài cũng không nhất thiết phải lấy những Hoàng tử đó."
Cô nương kia oán giận nói: "Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi không hiểu đâu!"
Công chúa?
Ý niệm trong lòng Lan Dịch Hoan thay đổi, có chút phán đoán với thân phận của nàng, liền nghe thấy có người cao giọng nói: "Toa Đạt Lệ, ngươi lại làm loạn rồi!"
Ngay sau đó, một nam tử trung niên đi ra từ trong đám người.
Chỉ thấy thân hình ông cao lớn, trên mặt mang theo ý cười, tướng mạo anh tuấn hiền lành dễ gần, cũng là một dị tộc, phía sau còn mang theo mấy võ sĩ vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi Toa Đạt Lệ nhìn thấy nam tử này cũng thành thật hơn một ít, không tình nguyện nói: "Phụ thân."
Nàng lại nói: "Ta không có làm loạn, chỉ là tùy tiện đi dạo phố chút thôi."
Phụ thân nàng cười nói: "Thật không? Ngươi tuỳ tiện đi dạo, mà lại khiến một bang người vây xem náo nhiệt. Ngươi đó, cũng hay lắm."
Nói xong, ông không để ý tới nhi nữ, quay đầu nói với Lan Dịch Hoan: "Công tử, vừa rồi đa tạ ngươi giúp đỡ nha đầu điên này. Tiểu nữ không có quy củ, nói năng lỗ mãng với ngươi, mong ngươi đừng trách móc."
Ngữ khí của ông ôn hoà, đặc biệt chân thành thân thiết, làm người nghe không tự chủ được mà sinh ra hảo cảm.
Lúc này Lan Dịch Hoan đã đoán được thân phận của hai cha con này, vì thế hơi mỉm cười nói: "Nhị Vương tử khách khí rồi."
Người này chính là con thứ Lâm Hãn của Đạt Lạt Tô Hợp Vương, Toa Đạt Lệ nhi nữ của ông.
Đời trước Lan Dịch Hoan đã từng nghe người ta nói qua, khác với phụ thân nghiêm khắc cùng đại ca trầm mặc lạnh lùng, tính tình của vị Vương tử Lâm Hãn này ôn hoà hào sảng, luôn được mọi người trong tộc Đạt Lạt kính yêu. Nhưng hắn chưa từng gặp qua người thật, lúc này mới nhìn thấy.
Hai sứ giả Đạt Lạt đến Đại Ung chính là Lâm Hãn và đại ca ông Mạnh Ân, lúc này Mạnh Ân không xuất hiện.
Nghe Lan Dịch Hoan nói ra thân phận của mình, Lâm Hãn có chút kinh ngạc mà liếc mắt đánh giá hắn, thấy người trẻ tuổi này tướng mạo tuấn mỹ, tuy tuổi còn trẻ nhưng một thân cẩm y hoa phục mặc trên người vẫn không ngăn được quý khí khắc sâu trong xương cốt, hẳn là con cái quan gia.
Nhưng chỉ trong cái liếc mắt đã nhìn ra thân phận của mình cũng không bình thường.
Trong lòng ông có thêm vài phần thưởng thức, cười nói: "Ánh mắt tốt."
Các bá tánh chung quanh nghe thấy liền biết người đến là đại nhân vật, lập tức giải tán, miễn chọc phải phiền toái.
Kiếp trước Lan Dịch Hoan giúp Toa Đạt Lệ tìm người thân trong thời gian rất dài, lại không hề nghĩ tới, thân phận của nàng lại hiển hách như vậy, cũng không biết sau này nàng đã xảy ra chuyện gì mà lại lưu lạc đến hoàn cảnh đó.
Cũng may lúc này họ tới Đại Ung, trong thời gian ngắn nhất định sẽ còn cơ hội gặp lại, chờ hắn tìm hiểu rõ tình huống của Toa Đạt Lệ, nhắc nhở sau cũng không muộn.
Trong lòng Lan Dịch Hoan tính toán tốt mọi chuyện, nói: "Một khi đã vậy thì ta xin cáo từ."
Sau khi nói xong, hắn liếc nhìn Toa Đạt Lệ một cái, hơi mỉm cười rồi xoay người muốn đi.
Nói cũng kì lạ, Toa Đạt Lệ rõ ràng rất ghét cái người xông tới quản việc của nàng, nhưng khi Lan Dịch Hoan mỉm cười quay đầu đi, lòng nàng bỗng dưng sinh ra một loại thương cảm.
Bản năng của nàng không muốn để đối phương rời đi, động tác nhanh hơn suy nghĩ, túm chặt Lan Dịch Hoan, bật thốt lên: "Không được đi!"
Lan Dịch Hoan có chút kinh ngạc quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
Toa Đạt Lệ còn chưa biết phải giải thích hành vi của mình như thế nào, liền nghe "Leng keng" một tiếng, hai người đồng thời cúi đầu, thì ra lúc bị nàng kéo lại, chiếc nhẫn hồng bảo mà Lan Dịch Hoan vẫn luôn mang theo trên người rơi xuống trên mặt đất.
Lan Dịch Hoan liền cúi đầu nhặt lên, dùng tay áo lau lau, lúc đang muốn cất vào lòng ngực thì lại nghe thấy giọng nói đầy kích động: "Này, cái này sao lại ở chỗ ngươi?!"
Ngay sau đó, bả vai của Lan Dịch Hoan bị người đè chặt.
Hắn vừa quay đầu, phát hiện thế mà là Lâm Hãn, hỏi: "Ngươi nói chiếc nhẫn này?"
Lâm Hãn nhìn chằm chằm nhẫn trong tay Lan Dịch Hoan, trong mắt thế mà có một tầng lệ quang, run giọng nói: "Có thể.... Cho ta xem thử được không?"
Lan Dịch Hoan do dự một lúc cũng đem nhẫn qua.
Lâm Hãn nhận lấy chiếc nhẫn, cơ hồ là không cần xem kỹ, ngón tay chạm vào vách trong của nhẫn, lập tức cảm nhận được hoa văn quen thuộc được khắc ở đó.
Chính là chiếc nhẫn này, đây là.... Đồ của Tam đệ.
Đã gần hai mươi năm không gặp!
Hai mươi năm nay, không rõ sống chết của người thân, ông lúc nào cũng lo lắng, chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng lại không nhận được chút tin tức nào, không ngờ lúc này lại gặp được một manh mối.
Toa Đạt Lệ nhận ra thần sắc của phụ thân không đúng, hỏi: "Phụ thân, ngài sao vậy?"
Lâm Hãn không rảnh trả lời câu hỏi của nhi nữ, trái tim ông đập nhanh, hai chân nhũn ra, ngẩng đầu cẩn thận quan sát Lan Dịch Hoan, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, ông thế mà cảm thấy khuôn mặt tuấn tiếu kia vô cùng quen thuộc.
Lâm Hãn bất giác cầm tay Lan Dịch Hoan, run giọng nói: "Đứa trẻ, đứa trẻ...."
Toàn thân ông phát run, nói năng lộn xộn không nên lời, Lan Dịch Hoan có chút khó hiểu ngẩng đầu, thế mà nhìn thấy nước mắt trong mắt đối phương.
Chỉ nghe Lâm Hãn nói: "Này, này...."
Ông định thần, tay run rẩy đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Lan Dịch Hoan, hỏi: "Có thể nói cho ta biết đây là ai đưa cho ngươi không?"
Lan Dịch Hoan ý thức được có lẽ ông đã hiểu lầm gì đó, thành thật nói: "Đây là ta nhặt được, ta không quen biết với chủ nhân chiếc nhẫn."
Lâm Hãn ngẩn ra: "Ngươi không quen biết sao? Kia thế nào....."
Ông không nói gì thêm nữa, lại vội vàng hỏi: "Vậy ngươi còn có thể tìm được ngươi kia không?"
Lan Dịch Hoan do dự một chút, thấp giọng nói: "Người kia đã qua đời rồi."
Lâm Hãn hoàn toàn cứng đờ.
Lan Dịch Hoan có thể cảm nhận hai tay của ông nhanh chóng lạnh băng, sự bi thống tuyệt vọng toát ra trong ánh mắt kia tựa hồ ngưng kết thành băng sương, khiến người bên cạnh cũng cảm nhận được cảm giác tràn đầy bi thống khiếp sợ của ông lúc này.
Hắn không nhịn được nói: "Nhị Vương tử?"
Lâm Hãn lẩm bẩm: "Sao có thể, tại sao lại vậy....."
Lời nói còn chưa dứt, thân hình ông loạng choạng, ngã về phía sau hôn mê bất tỉnh.
May mắn là trước khi té xỉu Lâm Hãn luôn nắm lấy tay Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông, mới không để ông ngã quỵ trên mặt đất.
Toa Đạt Lệ cũng nhào tới, kinh hô: "Phụ thân, phụ thân! Trời ơi, này, đây là sao vậy?"
Rốt cuộc nàng cũng chỉ là một cô nương trẻ tuổi, có chút không biết làm sao, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan thở dài nói: "Ta cũng không rõ vì sao. Trước tiên ta giúp ngươi đưa phụ thân ngươi về, những chuyện khác nói sau."
Toa Đạt Lệ dừng một chút.
Thiếu niên này không biết từ đâu ra vừa thấy mặt đã quản chuyện của nàng, hiện tại không biết đã làm gì mà khiến phụ thân nàng té xỉu, hoàn toàn không nên tín nhiệm, chỉ là nàng lại không tài nào bộc lộ được sự phòng bị cùng ác cảm chân chính.
Vì thế nàng quay đầu che dấu, thấp giọng nói: "Cứ vậy đi, ngươi cũng cần gặp Đại bá của ta, đi với ta."
Tâm tình của Lan Dịch Hoan có chút phức tạp, cùng Toa Đạt Lệ mang Vương tử Lâm Hãn trở về dịch quán của sứ thần.
Chưởng quầy không nhịn được mà hỏi: "Ngài đang nói chính là người lần trước ngài đưa ngọc bội kia sao? Là phu nhân của công tử? Không bằng cũng mang theo nàng rời đi. Tiểu nhân giúp ngài tìm một toà nhà rộng rãi thoải mái, có thêm mười hài tử nữa cũng được. Xung quanh có trồng nhiều loại hoa cỏ, nuôi thêm một ít chó mèo, sẽ không để cho phu nhân chịu chút ủy khuất nào."
Ngọc bội mà chưởng quầy nhắc đến cũng chính là cái lần trước Lan Dịch Hoan đưa cho Lan Dịch Trăn khi vừa về kinh thành.
Bởi vì mua nhầm nên cái lần trước là ngọc đào hoa dùng tặng cho người trong lòng, chưởng quầy liền hiểu lầm.
Lan Dịch Hoan theo lời nói của đối phương mà nghĩ, nếu mang theo cả Nhị ca, vào buổi tối bọn họ vẫn có thể ngủ cùng nhau, ban ngày không có việc gì thì có thể ngắm hoa ngày xuân, thưởng tuyết mùa đông.
Bên kia hắn có chút sinh ý, có thể nuôi được Nhị ca, chỉ là có Lan Dịch Trăn vạn năng ở bên cạnh, cuối cùng có lẽ sinh ý cũng sẽ do y quản lý, còn mình thì sẽ ăn vạ bên cạnh y xem bản thoại cùng ăn đồ ăn vặt, cho gà con vịt con ăn, sờ chó con mèo con, mắng hài tử.... Khoan, làm gì có ai sinh hài tử.
——Từ từ, trừ bỏ gà vịt chó mèo, những điều còn lại có khác gì cuộc sống hiện tại đâu? Thế hắn lăn lộn như vậy làm gì?
"Thôi bỏ đi, ta còn chưa thành thân đâu, hài tử đâu ra."
Lan Dịch Hoan vỗ trán: "Ta đang nói là ca ca ta, nhưng hắn bận rộn công việc, không thể đi với ta."
Chưởng quầy ngẩn người, hoàn toàn không hiểu tại sao đệ đệ lại muốn tặng huynh trưởng ngọc đào hoa, vì sao lại chần chừ khi nói đến lão ca, nhưng Lan Dịch Hoan đã nói thì đều đúng.
Chưởng quầy cười nói: "Về sau cũng có thể mời mọi người trong nhà ngài tới làm khách mà. Tóm lại, ngài đi tốt, còn nếu ngài không đi thì bọn họ cũng đã tính đến việc đến kinh thành làm ăn buôn bán."
Lan Dịch Hoan cười nói: "Thật ra cũng không đến mức đó."
Chưởng quầy: "Dù sao mạng của đoàn người này là do ngài cứu, ngài ở đâu thì chúng ta ở đó."
Hai người nói thêm đôi câu, Lan Dịch Hoan chuẩn bị rời đi.
Lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, bên trong còn có tiếng cười to.
Một nam tử cao giọng nói: "Nhìn xem này, đàn bà tới từ thảo nguyên đanh đá hăng hái như vậy! Các huynh đệ, hôm nay chúng ta vừa hay có thể nếm thử."
Lan Dịch Hoan nghe thấy lời nói thô bỉ vô lễ này, không nhịn được mà nhíu mày, xốc rèm cửa lên đi ra ngoài, chỉ thấy một nhóm nam tử say khướt ồn ào vây quanh một nữ tử dị tộc ăn mặc giản dị.
Cô nương kia thoạt nhìn tầm tuổi với Lan Dịch Hoan, cũng khoảng mười sáu mười bảy, bị một đám nhân như vậy vây quanh, không hề kinh hoảng mà lại cười nói: "Nam tử Đại Ung cũng rất thú vị, giống như chó chảy nước dãi, cũng giống khỉ đang cào ngứa, cách nói chuyện cũng rất mới mẻ."
Nàng vừa nói vừa nhìn khắp nơi, đảo khách thành chủ, đi ra phía trước, tay để trên vai một nam nhân ở trong số đó.
Cô nương nâng cằm lên cười: "Ngươi muốn đùa giỡn ta? Được nha, ta còn chưa bị ai đùa giỡn đâu! Ngươi, tới thử xem."
Nam tử kia cũng cười rộ lên, duỗi tay muốn sờ mặt cô nương ấy.
Suy nghĩ lúc đầu của Lan Dịch Hoan chính là tại sao nữ tử này có thể hào sảng như thế, đang muốn đi lên ngăn cản, ngay sau đó liền thấy được khuôn mặt của cô nương kia.
Hắn lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó lửa giận trong nháy mắt dồn lên đỉnh đầu, bật thốt lên: "Này, làm gì đấy!"
Không riêng các bá tánh vây xem xung quanh, ngay cả nam tử đang đùa cợt cùng cô nương kia đều hoảng sợ, quay đầu nhìn Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan nhanh chân tiến đến, trực tiếp kéo tay cô nương đang để trên vai nam tử kia ra, sắc mặt bất thiện chắn trước nàng.
Mấy nam tử chung quanh đều sửng sốt một chút, sau đó phát hiện là một tiểu tử ra quấy rối, lớn lên còn đẹp hơn nữ tử ở phía sau, có lẽ là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, không nhịn được đều cười lớn.
Nam tử đứng đằng trước vươn tay ta chỉ chỉ chóp mũi Lan Dịch Hoan, cảnh cáo: "Tiểu tử, cút sang một bên, nếu không ta dùng một quyền liền đập bẹp ngươi."
Một người khác cười nói: "Thế nào, ngươi cũng muốn nếm thử tư vị bị đùa giỡn?"
Trong tiếng cười nhạo của nhóm người này, Lan Dịch Hoan không nói gì, lười biếng ôm tay hơi nghiêng đầu sang một bên. Khi cú đấm của đối phương lao tới, ngay sau đó hắn nghiêng người, siết chặt lấy cổ tay của tráng hán, vặn lại một cái.
Thân thể cao lớn của đối phương giống như con quay xoay vài vòng giữa không trung, "Phanh" một tiếng nện xuống đất, bụi mù bay tứ tung.
"A!!!"
Lan Dịch Hoan đầu cũng không cúi, một chân đạp lên gã, sau đó quay đầu hỏi cô nương đang đứng sau mình: "Ngươi vào kinh thành thế nào? Người của ngươi đâu?"
"....."
Biểu tình của cô nương vô cùng khó hiểu, nói: "Ngươi là ai, đột nhiên nhảy ra quản việc của ta? Có bệnh à!"
Thật ra Lan Dịch Hoan trọng sinh đã nhiều năm, đã sớm vượt qua giai đoạn kích động khi nhìn thấy người quen, nhưng lần này hắn vẫn như vậy, chính là bởi vì quan hệ của hắn với cô nương này vô cùng di diệu.
Tuổi tác hai người không cách biệt nhau, cũng không có bất cứ quan hệ thân thích gì, thậm chí thời gian quen biết ở chung cũng không dài, nhưng đúng thật có thể nói là Lan Dịch Hoan đã từng là người giám hộ của vị cô nương này.
Chuyện phải nói đến lần đầu ngự giá thân chinh sau khi đăng cơ của hắn.
Khi đó Tiên đế băng hà, Thái tử luôn cầm quyền bởi vì ngoài ý muốn mà về kinh trễ mấy ngày, Tân đế đăng cơ tuổi tác lại nhỏ so với những đứa con khác của Tiên đế, có người không phục, có người thấp thỏm, trên dưới triều đình nhân tâm lay động, các nước láng giềng cũng nhân dịp đó mà mang binh sang xâm lấn.
Một trận chiến này là vì bảo vệ bá tánh, bảo vệ quốc uy, cũng là Lan Dịch Hoan cho thiên hạ, cho quần thần, cho bản thân mình một công đạo, cho nên chỉ có thể thắng, không thể bại.
Lan Dịch Hoan thậm chí còn chuẩn bị tinh thần chỉ có đi mà không có về, cũng coi như hắn vì nước mà hi sinh thân mình, cũng may sau một hồi chém giết, trận chiến này đại thắng.
Nhưng điều bất hạnh chính là, bởi vì Lan Dịch Hoan vẫn luôn liều chết xung phong đi đầu, bị trúng tên ngã ngựa, vì thế hắn bị bỏ lại một mình lúc truy đuổi bọn địch đang chạy trốn.
Lan Dịch Hoan che miệng vết thương tránh khỏi loạn quân, đi tới một con sông nhỏ không người, trời trút mưa xuống, hắn hết sức lực ngã trên mặt đất.
Lúc đang mơ màng, hắn cho rằng mình sẽ chết ở chỗ này, lại cảm giác có người di chuyển hắn, còn có một giọng nói không ngừng nói bên tai hắn, nói với hắn: "Phải sống sót."
Rốt cuộc không biết qua bao lâu, Lan Dịch Hoan mơ hồ có ý thức.
Đầu tiên hắn dựa vào giác quan thứ sáu nhạy bén nhận biết được có người ở bên cạnh, ngay sau đó, cảm giác được có một cỗ ấm áp theo gò má xướng đi một vòng tới xương quai xanh.
Không giống như dùng khăn nóng lau mặt, mà giống như là.... Như là....
Lan Dịch Hoan lập tức mở mắt.
Hắn vốn tưởng là dã thú gì đó đang liếm mình, kết quả trợn mắt càng nhìn càng thấy khủng bố——Người nằm bò bên cạnh thế mà là một nữ tử quần áo rách rưới.
Việc này khiến Lan Dịch Hoan khiếp sợ không thôi, nhưng trong khoảnh khắc ấy lại sinh ra chút sức lực, bỗng nhiên ngồi dậy.
"Ngươi làm gì vậy!"
Nàng bị hắn doạ sợ tới mức lùi về sau, tứ chi chạm đất ngồi xổm, mở to đôi mắt ngây thơ, vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn Lan Dịch Hoan.
Cổ họng nàng phát ra vài tiếng gầm gừ nhẹ như sói.
Lan Dịch Hoan lấy lại bình tĩnh, lúc này mới dần phát hiện vị cô nương này hình như có chút vấn đề, bất kể ánh mắt hay cử chỉ của nàng đều rất giống dã thú, hơn nữa còn không nói tiếng người, nhưng lại phát ra những tiếng kêu giống như sói.
Lan Dịch Hoan vội vàng nói: "Ngươi đừng kêu nữa! Một hồi lại thật sự đem bầy sói tới, cả hai chúng ta đều chết chắc."
Tiểu cô nương này cái hiểu cái không nhìn Lan Dịch Hoan một hồi, thế mà thật sự không kêu nữa, bỗng nhiên cười "Hì hì" hai tiếng, mang theo vẻ ngốc nghếch, không quá đúng mà nói: "Sống, tiếp tục, sống.... Đi...."
Lan Dịch Hoan ngẩn ra, nhưng quay đi quay lại đối phương chỉ biết nói một câu này, hơn nữa cũng dần buông đề phòng, thật sự giống như một con thú nhỏ, cố gắng muốn tiến tới cọ cọ Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan nói: "Vừa rồi là ngươi cứu ta sao?"
Cô nương kia không nói gì, tò mò mà ngửi vạt áo hắn.
Lan Dịch Hoan bất đắc dĩ nói: "Này, ngươi người này, ngươi rốt cuộc từ đâu chui ra vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân!"
Hắn một bên nói, một bên lao lực nâng cách tay đau nhức lên, cởi áo ngoài của mình ra, khoác lên người vị cô nương kia, do dự một chút, lại cho nàng thêm cái đai lưng.
Hắn vốn đang mất máu do bị thương, cởi áo ngoài ra như vậy càng rùng mình vì lạnh.
Hắn xoay đầu nhìn khắp nơi, phát hiện bên cạnh mình còn có một kiện trang phục cho nam tử, Lan Dịch Hoan cũng không truy cứu là ai để lại, lập tức lấy mặc lên người, có chút rộng nhưng vẫn rất ấm áp.
Hắn cùng vị cô nương kỳ quái này cùng ngồi trong sơn động chờ một hồi, được một lát, Lan Dịch Hoan lại nói chuyện cùng cô nương ấy.
Hai người nói chuyện được một lúc, hắn phát hiện đối phương có biết một chút tiếng Đạt Lạt, thuần thục hơn so với tiếng Hán, xem ra khả năng lớn là nàng đến từ nơi đó.
Không bao lâu sau, bọn thị vệ men theo manh mối hắn để lại tìm tới, sau thời gian ở chung ngắn ngủi, vị cô nương kia vô cùng thích hắn, dùng răng cắn ống tay áo hắn không muốn để hắn đi.
Lan Dịch Hoan liền ngồi xổm xuống, vươn tay về phía nàng, nói: "Nếu ngươi nguyện ý đi theo ta thì cầm lấy tay ta."
Cô nương mê mang nhìn Lan Dịch Hoan, hắn liền cười với nàng.
Tựa hồ bị nụ cười này làm cho choáng váng, cô nương cũng bất tri bất giác mà cười rộ lên với Lan Dịch Hoan, để tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Lan Dịch Hoan hơi mỉm cười, ngón tay co lại, đưa nàng về cung.
Hai người cũng bởi vậy mà gắn bó với nhau, sau khi trở về Lan Dịch Hoan cũng tìm thái y tới chẩn bệnh cho cô nương này, chính vì thế mới biết nàng vốn là một người với trí lực bình thường, nhưng là dùng trúng loại dược nào đó ảnh hưởng tới thần kinh, dẫn tới trí lực lùi trở lại trên dưới ba tuổi.
Lan Dịch Hoan có chút khó hiểu, hỏi: "Trí lực lùi về lúc ba tuổi, vì sao lại học tiếng kêu của sói? Ta.... Lúc Trẫm ba tuổi cũng không như vậy."
Thái y nói: "Bẩm Bệ hạ, có khả năng là vì lý do gì đó nên khi còn nhỏ vị cô nương này lớn lên trong bầy sói, với sự thay đổi vô tri vô giác, tuổi còn nhỏ đã hiểu được ngôn ngữ của loài sói."
Cái suy đoán này vô cùng hợp lý, đặc biệt là nhiều thế hệ tộc Đạt Lạt sinh hoạt trên thảo nguyên, lấy sói làm đồ đằng, liên hệ giữa người và sói vô cùng chặt chẽ.
Rất nhiều đứa trẻ từ nhỏ đã tiếp xúc với sói, uống sữa sói, thậm chí là khi bọn sói ngửi được hơi thở trên người bọn họ cũng sẽ không công kích, giống như chó với người Hán, hoà hợp với thiên nhiên.
Lan Dịch Hoan không tìm được thân nhân của vị cô nương này, vẫn luôn để nàng sống trong cung. Điều đặc biệt là tiểu cô nương này ngoại trừ hắn ra thì không thích ai khác, thấy người khác đến gần thì nhe răng trợn mắt, thấy Lan Dịch Hoan thì liền vui vẻ ra mặt, Lan Dịch Hoan đành phải gánh vác trách nhiệm dạy dỗ nàng.
Lúc ấy các vị đại thần trong cung còn vì thế mà vô cùng vui mừng, bởi vì bọn họ nhìn thấy bên cạnh Hoàng thượng có nữ nhân làm bạn, đến nỗi thân phận nàng là gì bọn họ cũng không bắt bẻ.
Rốt cuộc con cháu nối dõi của Hoàng thất Lan thị không nhiều, các Hoàng tử người này người kia đều không gần nữ sắc, nhưng đối với quyền lực lại dã tâm bừng bừng, có thể cưới một nữ tử, có một đứa con cũng không dễ dàng gì.
Lúc ấy có rất nhiều người truyền rằng tương lai cô nương này sẽ được phong phi, nhưng chỉ có Lan Dịch Hoan biết, hắn rõ ràng là.... Tuổi trẻ mà đã làm cha.
Hắn từng chút một dạy đối phương cách mặc quần áo, lễ nghĩa liêm sỉ, cũng nhìn thái y trị liệu cho nàng, những chuyện nhớ được càng lúc càng nhiều.
Những việc như vậy đôi khi sẽ khiến Lan Dịch Hoan cảm thấy mất kiên nhẫn, đôi khi lại cảm thấy vui mừng vui sướng.
Cho đến một buổi sáng nào đó, hắn hạ triệu sớm trở về, phát hiện nữ tử xuất hiện một cách khó hiểu trong cuộc đời hắn đã biến mất.
Tuy rằng ngoài miệng luôn nói nha đầu hay dính người này rất phiền phức, nhưng không thấy người, Lan Dịch Hoan đã phái rất nhiều ám vệ đi tìm khắp nơi, thậm chí mỗi một cái ao trong cung cũng rút cạn nước mà kiểm tra, nhưng vẫn không tìm được nàng.
Chết không thấy xác có nghĩa là còn sống, nghĩ đến điều tích cực hơn, có lẽ nàng lấy lại toàn bộ ký ức rồi trở về nhà rồi.
Nhưng Lan Dịch Hoan vẫn luôn thấy buồn bã, luôn cảm thấy không còn ai như vậy ở bên cạnh mình, trong lòng thấy vắng vẻ, thường xuyên nhớ thương, cho nên không từ bỏ việc tìm kiếm.
Nhưng sau này người rời khỏi hắn càng nhiều, có người rời đi, có người bỏ mạng, dần dần hắn cũng quen rồi.
Không nghĩ tới kiếp này lại gặp nhau ở đây, lần này trí lực của cô nương này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng vẫn không kém phần hoang dã, lúc xuất hiện lại còn để người khác đùa giỡn mình.
Lan Dịch Hoan nghĩ, không lẽ nàng cứ như vậy mà bị người xấu lừa uống dược, rồi bị ném vào trong núi sâu rừng già kia?
Ai có thể ngồi yên mặc kệ được khi nhìn thấy việc này!
Cho dù tính theo kiếp trước thì khoảng ba năm nữa Lan Dịch Hoan mới gặp nàng, nhưng chuyện như vậy cũng không hẳn là không thể xảy ra.
Hắn không nhịn được mà lẩm bẩm: "Đúng là không khiến người ta bớt lo được."
Cô nương càng không hiểu được: "Không phải, ta đang hỏi ngươi là ai? Nói không chừng còn nhỏ tuổi hơn ta, vậy mà dám ở đây dùng giọng điệu ông cụ non dạy dỗ ta! Lại nói ra những lời thiếu đánh như vậy, cũng đừng tránh ta đánh ngươi!"
Đời trước nàng không cơ linh như vậy, ngoan hơn rất nhiều, cho dù muốn gây rắc rối nhưng chỉ cần thấy Lan Dịch Hoan sầm mặt không vui thì đều lập tức ngoan ngoãn.
Bộ dáng hiện giờ của nàng không đáng yêu chút nào, nhưng lại khiến Lan Dịch Hoan thấy rất vui.
Hắn nói: "Ngươi không chỉ không khiến người khác bớt lo mà còn không biết tốt xấu. Rõ ràng vừa rồi là ta giúp ngươi, sao ngươi lại lấy oán trả ơn như vậy?"
Cô nương nói: "Nhưng ta không cần ngươi giúp a đại ca, chúng ta rõ ràng là cho nhau đùa giỡn! Thế nào, nam nhân các ngươi được phép đùa giỡn nữ nhân, còn nữ nhân thì không được phép đùa giỡn nam nhân sao?"
Lan Dịch Hoan nói: "Không phải, chỉ cần không đùa giỡn ta thì ta đồng ý cả hai tay. Chỉ là...."
Hắn đá đá người ở dưới chân mình, chần chờ hỏi: "Ngươi không chọn à?"
Bình tĩnh xem xét, tuy rằng nhân phẩm của nam tử vừa rồi chẳng ra gì, nhưng thực sự cũng không tồi. Cô nương có chút không hiểu ý của Lan Dịch Hoan, theo bản năng cúi đầu nhìn người đang nằm dưới đất, bỗng nhiên phát hiện sau cổ áo đối phương thế mà tích một tầng dơ bẩn.
"....!!!"
Người này nhân mô cẩu dạng*, thế mà.... Lại không quan tâm đến vấn đề sạch sẽ như vậy!
*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Nghĩ đến vừa rồi tay mình còn để trên vai đối phương, khuôn mặt tiếu lệ của cô nương kia liền vặn vẹo, cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Lan Dịch Hoan lại cứ đáng giận đứng bên cạnh nói mát: "Vẫn là tiểu cô nương như ngươi, thoạt nhìn sạch sẽ, không ngờ.... Lại thích kiểu như vậy?"
Cô nương kia dậm chân, muốn phản bác Lan Dịch Hoan nhưng lại không biết phải nói gì, không nhịn được đá người đang nằm trên đất một cái, mắng: "Nam nhân thúi, sao ngươi lại dơ như vậy! Ngươi lên phố đùa giỡn người khác cũng không biết đường tắm rửa thay đổi quần áo cái sao?!"
Nàng lại hét lớn: "Na Nhĩ! Na Nhĩ!"
Rất nhanh trong đám người có một nha hoàn nhìn tầm tuổi với cô nương chạy tới, trong tay cầm ấm nước, thở hồng hộc nói: "Đây, đây! Vừa rồi ta đi lấy nước!"
Nàng mở ấm nước ra, hơi nghiêng ấm để nước bên trong chảy ra, cô nương kia điên cuồng rửa tay.
Tai Lan Dịch Hoan thính, nghe được tiểu nha hoàn nhỏ giọng nói: "Công chúa, lúc nãy ta đã nói với ngài đừng làm nếu không biết rồi mà, ngài đừng đóng giả nữa. Cho dù việc này có mang lại tiếng xấu hay không thì ngài cũng không nhất thiết phải lấy những Hoàng tử đó."
Cô nương kia oán giận nói: "Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi không hiểu đâu!"
Công chúa?
Ý niệm trong lòng Lan Dịch Hoan thay đổi, có chút phán đoán với thân phận của nàng, liền nghe thấy có người cao giọng nói: "Toa Đạt Lệ, ngươi lại làm loạn rồi!"
Ngay sau đó, một nam tử trung niên đi ra từ trong đám người.
Chỉ thấy thân hình ông cao lớn, trên mặt mang theo ý cười, tướng mạo anh tuấn hiền lành dễ gần, cũng là một dị tộc, phía sau còn mang theo mấy võ sĩ vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi Toa Đạt Lệ nhìn thấy nam tử này cũng thành thật hơn một ít, không tình nguyện nói: "Phụ thân."
Nàng lại nói: "Ta không có làm loạn, chỉ là tùy tiện đi dạo phố chút thôi."
Phụ thân nàng cười nói: "Thật không? Ngươi tuỳ tiện đi dạo, mà lại khiến một bang người vây xem náo nhiệt. Ngươi đó, cũng hay lắm."
Nói xong, ông không để ý tới nhi nữ, quay đầu nói với Lan Dịch Hoan: "Công tử, vừa rồi đa tạ ngươi giúp đỡ nha đầu điên này. Tiểu nữ không có quy củ, nói năng lỗ mãng với ngươi, mong ngươi đừng trách móc."
Ngữ khí của ông ôn hoà, đặc biệt chân thành thân thiết, làm người nghe không tự chủ được mà sinh ra hảo cảm.
Lúc này Lan Dịch Hoan đã đoán được thân phận của hai cha con này, vì thế hơi mỉm cười nói: "Nhị Vương tử khách khí rồi."
Người này chính là con thứ Lâm Hãn của Đạt Lạt Tô Hợp Vương, Toa Đạt Lệ nhi nữ của ông.
Đời trước Lan Dịch Hoan đã từng nghe người ta nói qua, khác với phụ thân nghiêm khắc cùng đại ca trầm mặc lạnh lùng, tính tình của vị Vương tử Lâm Hãn này ôn hoà hào sảng, luôn được mọi người trong tộc Đạt Lạt kính yêu. Nhưng hắn chưa từng gặp qua người thật, lúc này mới nhìn thấy.
Hai sứ giả Đạt Lạt đến Đại Ung chính là Lâm Hãn và đại ca ông Mạnh Ân, lúc này Mạnh Ân không xuất hiện.
Nghe Lan Dịch Hoan nói ra thân phận của mình, Lâm Hãn có chút kinh ngạc mà liếc mắt đánh giá hắn, thấy người trẻ tuổi này tướng mạo tuấn mỹ, tuy tuổi còn trẻ nhưng một thân cẩm y hoa phục mặc trên người vẫn không ngăn được quý khí khắc sâu trong xương cốt, hẳn là con cái quan gia.
Nhưng chỉ trong cái liếc mắt đã nhìn ra thân phận của mình cũng không bình thường.
Trong lòng ông có thêm vài phần thưởng thức, cười nói: "Ánh mắt tốt."
Các bá tánh chung quanh nghe thấy liền biết người đến là đại nhân vật, lập tức giải tán, miễn chọc phải phiền toái.
Kiếp trước Lan Dịch Hoan giúp Toa Đạt Lệ tìm người thân trong thời gian rất dài, lại không hề nghĩ tới, thân phận của nàng lại hiển hách như vậy, cũng không biết sau này nàng đã xảy ra chuyện gì mà lại lưu lạc đến hoàn cảnh đó.
Cũng may lúc này họ tới Đại Ung, trong thời gian ngắn nhất định sẽ còn cơ hội gặp lại, chờ hắn tìm hiểu rõ tình huống của Toa Đạt Lệ, nhắc nhở sau cũng không muộn.
Trong lòng Lan Dịch Hoan tính toán tốt mọi chuyện, nói: "Một khi đã vậy thì ta xin cáo từ."
Sau khi nói xong, hắn liếc nhìn Toa Đạt Lệ một cái, hơi mỉm cười rồi xoay người muốn đi.
Nói cũng kì lạ, Toa Đạt Lệ rõ ràng rất ghét cái người xông tới quản việc của nàng, nhưng khi Lan Dịch Hoan mỉm cười quay đầu đi, lòng nàng bỗng dưng sinh ra một loại thương cảm.
Bản năng của nàng không muốn để đối phương rời đi, động tác nhanh hơn suy nghĩ, túm chặt Lan Dịch Hoan, bật thốt lên: "Không được đi!"
Lan Dịch Hoan có chút kinh ngạc quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
Toa Đạt Lệ còn chưa biết phải giải thích hành vi của mình như thế nào, liền nghe "Leng keng" một tiếng, hai người đồng thời cúi đầu, thì ra lúc bị nàng kéo lại, chiếc nhẫn hồng bảo mà Lan Dịch Hoan vẫn luôn mang theo trên người rơi xuống trên mặt đất.
Lan Dịch Hoan liền cúi đầu nhặt lên, dùng tay áo lau lau, lúc đang muốn cất vào lòng ngực thì lại nghe thấy giọng nói đầy kích động: "Này, cái này sao lại ở chỗ ngươi?!"
Ngay sau đó, bả vai của Lan Dịch Hoan bị người đè chặt.
Hắn vừa quay đầu, phát hiện thế mà là Lâm Hãn, hỏi: "Ngươi nói chiếc nhẫn này?"
Lâm Hãn nhìn chằm chằm nhẫn trong tay Lan Dịch Hoan, trong mắt thế mà có một tầng lệ quang, run giọng nói: "Có thể.... Cho ta xem thử được không?"
Lan Dịch Hoan do dự một lúc cũng đem nhẫn qua.
Lâm Hãn nhận lấy chiếc nhẫn, cơ hồ là không cần xem kỹ, ngón tay chạm vào vách trong của nhẫn, lập tức cảm nhận được hoa văn quen thuộc được khắc ở đó.
Chính là chiếc nhẫn này, đây là.... Đồ của Tam đệ.
Đã gần hai mươi năm không gặp!
Hai mươi năm nay, không rõ sống chết của người thân, ông lúc nào cũng lo lắng, chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng lại không nhận được chút tin tức nào, không ngờ lúc này lại gặp được một manh mối.
Toa Đạt Lệ nhận ra thần sắc của phụ thân không đúng, hỏi: "Phụ thân, ngài sao vậy?"
Lâm Hãn không rảnh trả lời câu hỏi của nhi nữ, trái tim ông đập nhanh, hai chân nhũn ra, ngẩng đầu cẩn thận quan sát Lan Dịch Hoan, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, ông thế mà cảm thấy khuôn mặt tuấn tiếu kia vô cùng quen thuộc.
Lâm Hãn bất giác cầm tay Lan Dịch Hoan, run giọng nói: "Đứa trẻ, đứa trẻ...."
Toàn thân ông phát run, nói năng lộn xộn không nên lời, Lan Dịch Hoan có chút khó hiểu ngẩng đầu, thế mà nhìn thấy nước mắt trong mắt đối phương.
Chỉ nghe Lâm Hãn nói: "Này, này...."
Ông định thần, tay run rẩy đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Lan Dịch Hoan, hỏi: "Có thể nói cho ta biết đây là ai đưa cho ngươi không?"
Lan Dịch Hoan ý thức được có lẽ ông đã hiểu lầm gì đó, thành thật nói: "Đây là ta nhặt được, ta không quen biết với chủ nhân chiếc nhẫn."
Lâm Hãn ngẩn ra: "Ngươi không quen biết sao? Kia thế nào....."
Ông không nói gì thêm nữa, lại vội vàng hỏi: "Vậy ngươi còn có thể tìm được ngươi kia không?"
Lan Dịch Hoan do dự một chút, thấp giọng nói: "Người kia đã qua đời rồi."
Lâm Hãn hoàn toàn cứng đờ.
Lan Dịch Hoan có thể cảm nhận hai tay của ông nhanh chóng lạnh băng, sự bi thống tuyệt vọng toát ra trong ánh mắt kia tựa hồ ngưng kết thành băng sương, khiến người bên cạnh cũng cảm nhận được cảm giác tràn đầy bi thống khiếp sợ của ông lúc này.
Hắn không nhịn được nói: "Nhị Vương tử?"
Lâm Hãn lẩm bẩm: "Sao có thể, tại sao lại vậy....."
Lời nói còn chưa dứt, thân hình ông loạng choạng, ngã về phía sau hôn mê bất tỉnh.
May mắn là trước khi té xỉu Lâm Hãn luôn nắm lấy tay Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông, mới không để ông ngã quỵ trên mặt đất.
Toa Đạt Lệ cũng nhào tới, kinh hô: "Phụ thân, phụ thân! Trời ơi, này, đây là sao vậy?"
Rốt cuộc nàng cũng chỉ là một cô nương trẻ tuổi, có chút không biết làm sao, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan thở dài nói: "Ta cũng không rõ vì sao. Trước tiên ta giúp ngươi đưa phụ thân ngươi về, những chuyện khác nói sau."
Toa Đạt Lệ dừng một chút.
Thiếu niên này không biết từ đâu ra vừa thấy mặt đã quản chuyện của nàng, hiện tại không biết đã làm gì mà khiến phụ thân nàng té xỉu, hoàn toàn không nên tín nhiệm, chỉ là nàng lại không tài nào bộc lộ được sự phòng bị cùng ác cảm chân chính.
Vì thế nàng quay đầu che dấu, thấp giọng nói: "Cứ vậy đi, ngươi cũng cần gặp Đại bá của ta, đi với ta."
Tâm tình của Lan Dịch Hoan có chút phức tạp, cùng Toa Đạt Lệ mang Vương tử Lâm Hãn trở về dịch quán của sứ thần.