Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 57
Lan Dịch Hoan đi rồi, Tề Quý phi cũng hốt hoảng mà trở về Lâm Hoa Cung.
Vốn dĩ bà cho rằng những ảo giác đó rất nhanh sẽ biến mất, lại không nghĩ tới không nhìn thấy Lan Dịch Hoan, càng có thêm nhiều chuyện có thể nhớ ra.
Trên đường đi, nhiều hình ảnh về kiếp trước và kiếp này không ngừng chồng chéo lẫn lộn, không thể phân biệt được.
Tề Quý phi nhìn thấy thời điểm Lan Dịch Hoan còn là Hoàng tử, bà luôn lơ đãng bất công mà không biết, lúc nào cũng để lại trái cây, canh bổ cho Ngũ Hoàng tử, luôn ôn nhu kiên nhẫn với Tề Thì, nhưng khi quay đầu nhìn thấy Lan Dịch Hoan, biểu tình lập tức trở thành không kiên nhẫn.
Đủ kiểu như thế, người khác đều cảm thấy đương nhiên, hết sức bình thường, Lan Dịch Hoan cũng như đã quen, lúc nào cũng cười hì hì không vội không bực, như là hoàn toàn không phát hiện đến.
Cho đến khi hắn bước lên ngôi vị Hoàng đế, những mâu thuẫn cuối cùng cũng bộc phát.
Tề Quý phi thấy bà chán ghét lạnh nhạt, Lan Dịch Hoan từ thân cận đến dần trầm mặc xa cách, Ngũ Hoàng tử lưỡng lự do dự giữa không cam lòng cùng không đành lòng, còn Tề Thì thường xuyên tiến cung châm ngòi ly gián....
Có rõ ràng, có mơ hồ, làm người không tài nào phân biệt được là chân thật hay ảo mộng.
Cứ như vậy một đường tới Lâm Hoa Cung.
Tề Quý phi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, liền thấy có người đang đứng ở ngoài cửa cung không ngừng xoay quanh, dáng vẻ nhìn qua thập phần lo lắng.
Nhìn thấy Tề Quý phi trở về, ánh mắt tức khắc sáng lên, vội vàng chạy tới hành lễ: "Nương nương!"
Tề Quý phi lấy lại bình tĩnh, kéo mình ra khỏi những ký ức lộn xộn kia, một hồi lâu mới nhận ra, người trước mặt chính là tùy tùng của Ngũ Hoàng tử.
Trong lòng bà lập tức cảm thấy có chút hốt hoảng, sợ một đứa con bảo bối khác cũng xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: "Sao vậy, ngươi có việc gì gấp tìm bổn cung sao?"
Cũng may đối phương cũng không nói ra việc gì khiến bà tối sầm mắt, mà là nói: "Nương nương, ngài trở lại rồi. Là Điện hạ có chút vội, không tới gặp được, liền sai tiểu nhân tới báo tin cho ngài, nói rõ ràng những chuyện đã xảy ra với Tề công tử. Miễn....."
Nguyên văn lời nói của Ngũ Hoàng tử lúc đó là "Để mẫu phi biết hết ngọn nguồn, đỡ bị Tề Thì dỗ dành rồi choáng váng".
Giờ phút này, thủ hạ của Ngũ Hoàng tử thuận miệng nói, thiếu chút nữa cũng nói ra những lời này, cũng may cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Thủ hạ lập tức lấy một phong thư đưa cho Tề Quý phi, lại nói: "Tiểu nhân đã đưa tin, phải lập tức chạy trở về."
Tề Quý phi vừa nhận lấy liền nhìn, phát hiện trên phong thư chính là bản sao chép công văn về sự kiện lần này mà Triệu Kinh Doãn đã điều tra được, nói vậy chính là Ngũ Hoàng tử mới vừa rồi nghĩ cách có được, đưa cho bà xem trước.
Người hầu đến đưa tin đã đi rồi, Tề Quý phi mở chồng giấy thật dày kia ra, nhìn một hồi.
Mặt trên viết rành mạch rõ ràng những chuyện đã xảy ra, Tề Quý phi đọc một lát, biểu tình ban đầu là khiếp sợ, càng đọc thì sắc mặt càng trở nên khó coi.
———Thật ra bà cũng có phán đoán, cảm thấy chuyện của Đắc Tiên Lâu không đơn giản như Tề Thì đã nói.
Tề Thì cũng có liên quan đến việc này, không có khả năng chỉ là hiểu lầm đơn thuần, Tề Quý phi nghĩ, vẫn khẳng định là gã không cẩn thận gây hoạ gì đó, rốt cuộc đứa nhỏ này luôn bướng bỉnh.
Nhưng cũng chỉ là bướng bỉnh.
Nhưng Tề Quý phi không nghĩ tới, chân tướng điều tra được sẽ như thế này.
Hết thảy đều là Tề Thì cố ý....
Mục tiêu mà gã muốn hãm hại chính là Lan Dịch Hoan, ngóng trông Lan Dịch Hoan gặp xui xẻo, thậm chí bị hoạch tội.
Tề Quý phi lại một lần nữa đi tới thiên điện mà Tề Thì đang trốn——Nơi này vốn là nơi ở của Lan Dịch Hoan.
Lúc bà tới bên ngoài thiên điện, lại nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện của hai người.
Tề Quý phi dừng bước chân lại.
Chỉ nghe giọng nói căm giận của một thiếu niên: "Ta không vì cái gì khác, chỉ là để ngươi chịu uỷ khuất như vậy, Lan Dịch Hoan thật quá đáng, ỷ vào thân phận của mình, luôn khi dễ ngươi, lần này lại lấy một chuyện nghiêm trọng như vậy vu oan cho ngươi, tính tình ngươi tốt có thể nhịn, ta chính là muốn tố cáo hắn!"
Tiếp theo là Tề Thì mở miệng nói: "Ai biểu thân phận của hắn lớn hơn ta, từ nhỏ ta đều phải nhịn hắn, đến bây giờ cũng đã quen rồi. Khi còn nhỏ hắn đánh nát nghiên mực của Bát Hoàng tử cũng đổ lỗi lên người ta."
Tề Quý phi đứng bên ngoài nghe được những lời này của gã, cũng không biết vì sao rùng mình một cái.
Thiếu niên kia còn an ủi Tề Thì: "Đó là vì hắn ghen ghét ngươi, không phải có Quý phi và Ngũ Điện hạ đối tốt với ngươi sao? Chuyện lần này ngươi cũng đừng quá lo lắng, bọn họ nhất định nghĩ cách giải quyết cho ngươi."
Tề Thì nghe xong lời này, tuy rằng đầy ưu sầu, cũng không khỏi có vài phần đắc ý, nói: "Đúng vậy, khi ta còn nhỏ bọn họ đã thích ta...."
Những lời nói sau đó của gã, Tề Quý phi không tài nào có tâm trạng nghe tiếp.
Bà vẫn luôn cho rằng, bà đối đãi với Lan Dịch Hoan tốt hay không đều là chuyện của bà, huống chi cũng không bạc đãi việc ăn uống, cái gọi là không tốt cũng chỉ là thái độ lãnh đạm một chút, không có gì ghê gớm cả.
Nhưng không nghĩ tới, những người không liên quan đều biết Lan Dịch Hoan là một đứa trẻ không được sủng ái, sau lưng lấy chuyện này mà nghị luận, mà cười nhạo.
Mà Tề Thì, cũng lấy chuyện này đạp lên đầu Lan Dịch Hoan khoe ra.
Gã xác thật cũng có đồ vật có thể khoe, từ nhỏ tới lớn, tuy gã không phải là Hoàng tử nhưng lại nhận hết sủng ái, bất cứ lúc nào cũng được cha mẹ cô cô cùng huynh trưởng vây quanh, muốn tiến cung liền tiến cung, muốn ở đâu liền ở.
Mà Lan Dịch Hoan, gia đình của chính mình cũng không có, chỉ có thể sống nhờ ở chỗ Thái tử.
Tề Quý phi vốn muốn hỏi Tề Thì sao lại muốn làm như vậy, nhưng lúc này, bà đột nhiên cảm thấy không cần hỏi nữa.
Bởi vì Tề Thì chắc chắn rằng gã có người chống lưng, Lan Dịch Hoan không thể làm gì, cho nên mới không kiêng nể gì tới tìm Lan Dịch Hoan gây phiền toái, đập phá cửa hàng của Lan Dịch Hoan, hủy hoại hội Bảo Hoa hãm hại hắn.
Bởi vì gã từ nhỏ mưa dần thấm đất, bị Tề Quý phi ảnh hưởng, xem Lan Dịch Hoan là một người có thể tùy ý dẫm đạp.
Lan Dịch Hoan vượt qua gã, có được điều tốt hơn gã, gã cũng sẽ cảm thấy không nên, không phục, cho nên liền dùng mọi thủ đoạn sửa lại đúng "Trật tự" mà gã biết.
Trước kia cũng không thể nói là không hiểu, mà là Tề Quý phi căn bản không nghĩ tới điều này.
Trong lòng bà giống như bị một cây gai nhọn nhẹ nhàng đâm vào, đột nhiên không muốn nghe thấy hai người trong kia tiếp tục nói chuyện.
Tề Quý phi lập tức đẩy cửa ra.
Trong phòng, Tề Thì đang ngồi trên giường của Lan Dịch Hoan, một người khác đang đứng dựa cửa sổ chính là Triệu Bằng, con trai của Bình Dương bá, biểu ca họ hàng xa của Tề Thì.
Triệu Bằng là bạn tốt của Tề Thì, cũng chính là người lần trước ở Tề phủ mạo phạm Lan Dịch Hoan bị ném xuống nước, lần này, Triệu Bằng vốn vào cung làm chuyện khác, lại bị Tề Thì phái người lặng lẽ gọi tới trò chuyện giải sầu.
Triệu Bằng không nghĩ Tề Quý phi sẽ đột nhiên tiến vào, hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống hành lễ nói: "Tham kiến Quý phi nương nương."
Tề Quý phi cũng không cho đối phương đứng dậy, mà lại lạnh lùng hỏi: "Ai cho ngươi tới nơi này của bổn cung?"
Triệu Bằng ngẩn ra, Tề Thì liền nói: "Cô cô, là ta ở chỗ này quá chán nên tìm hắn tới đây nói chuyện."
Tề Quý phi nói: "Ngươi gây hoạ mà cũng không thành thật mà đợi, sợ người khác không tìm thấy ngươi? Sao ngươi lại không biết suy nghĩ thay ta cùng Thắng Nhi, thay phụ mẫu ngươi một chút? Huống chi, nơi này là cung điện của Hoan Nhi, ai cho phép ngươi đưa người tới?"
Những lời này của Tề Quý phi làm Tề Thì sợ ngây người, ngay cả Triệu Bằng đang quỳ trên mặt đất cũng cực kỳ kinh ngạc.
Tuy bọn họ là thân thích, Triệu Bằng là người bên nhà mẹ đẻ của Tề Quý phi, nhưng thật ra lại không thân quen gì với Tề Quý phi.
Triệu Bằng không rõ, không phải nói Tề Quý phi đối với Tề Thì sủng ái có thừa sao, thậm chí Lan Dịch Hoan xa tới mức không với tới sao? Sao hiện tại lại không giống như Tề Thì nói cho lắm.
Tề Thì oán trách Tề Quý phi không cho gã mặt mũi, tình tình cũng nổi đoá lên: "Cô cô, sao ngươi lại nói vậy, không phải là cô cô đi cầu tình cho ta sao?"
Tề Quý phi nhìn gã, đột nhiên cảm thấy có chút vô lực.
"Cầu tình?"
Bà chậm rãi nói: "Vậy ngươi nói cho bổn cung biết trước, lúc trước các ngươi đã nhiều lần tới sản nghiệp dưới danh nghĩa của Lan Dịch Hoan gây phiền toái đúng không? Ai cho các ngươi lá gan làm vậy?"
Giọng nói của bà không lớn, ngữ khí lại cực kỳ nghiêm khắc.
Vị sủng phi này từ khi vào cung luôn được Hoàng thượng sủng ái, trừ bỏ có chút kiêng kị với Hoàng hậu, nhiều năm ngồi ở vị trí Quý phi chỉ thịnh không suy, tự nhiên thủ đoạn phi phàm.
Hiện giờ bà lộ ra vẻ mặt như vậy, Tề Thì vẫn tốt một chút, còn Triệu Bằng đã sợ tới mức run người.
"Nương nương, ta, ta....."
Triệu Bằng rất muốn nói là do Tề Thì sai sử, nhưng lúc này cũng biết không thể bán đứng bằng hữu của mình, đành phải cắn răng chịu đựng, chỉ là trong lòng lại nghĩ, thái độ của Tề Quý phi dành cho Tề Thì, hoàn toàn khác với những gì Tề Thì đã nói.
Lúc này, lại nghe giọng nói mang theo vài phần mờ mịt của Tề Thì: "Cô cô, ngài đang nói gì vậy? Ta chỉ có một lần uống say trong tiệm của Thất Điện hạ, không cẩn thận đánh vỡ mấy cái ly, sau đó cũng đã bồi thường rồi, những chuyện khác ta không biết."
Gã quay đầu về phía Triệu Bằng, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi làm việc này sau lưng ta đúng không? Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, không cần vì ta bênh vực kẻ yếu, gây phiền toái cho Thất Điện hạ!"
Triệu Bằng bỗng ngẩng đầu lên, hơi hé miệng nhìn Tề Thì, cả ngươi đều bị sắc mặt biến đổi khôn lường của Tề Thì làm cho cứng đờ.
Triệu Bằng nghĩ, lúc trước bọn họ nhiều lần tới tiệm Lan Dịch Hoan, đúng thật là Tề Thì chưa từng đi vào cũng không có động thủ, lúc ấy gã nói rằng sợ cô cô biết sẽ không tốt, những người khác cũng không để trong lòng.
Bọn họ đều cho rằng, Lan Dịch Hoan vì mặt mũi của Tề gia nên không cách nào so đo này kia, cũng cảm thấy Tề Thì được sủng ái như vậy, đi theo gã là không sai, không nghĩ tới mọi lời nói của người này đều đang bán đứng bằng hữu.
Triệu Bằng không dám tin mà nhìn Tề Thì, Tề Thì chột dạ chuyển đầu sang bên khác.
Gã cho rằng mình cơ trí đã trốn tránh được trách nhiệm, nhưng Tề Quý phi đã gặp qua vô số loại người, sao lại không nhìn ra được biểu tình gian trá trên mặt hai người?
Cho dù luôn bênh vực nhi tử của mình nhưng lúc này trong lòng Tề Quý phi không khỏi cảm thấy thấy vọng.
Bà phất phất tay, ý bảo người đưa Triệu Bằng ra cung: "Về sau ngươi không được bước chân vào Lâm Hoa Cung. Nếu bổn cung biết ngươi lại tiếp tục gây khó xử cho Thất Điện hạ, bổn cung sẽ gọi nương ngươi vào cung hỏi chuyện!"
Trong phòng chỉ còn lại Tề Quý phi và Tề Thì, Tề Thì dùng sức cúi đầu.
Tề Quý phi nhìn gã một hồi, chậm rãi nói: "Thì Nhi, khi ngươi còn nhỏ ta đã nói với ngươi, nam tử hán đại trượng phu, chuyện mình làm sai thì phải dũng cảm gánh vác, có phải không?"
"Ta hỏi ngươi lần nữa, Đắc Tiên Lâu sụp xuống có phải do ngươi động tay động chân hay không, vì sao lại hãm hại Hoan Nhi?"
———Sao bà lại biết?
Chẳng lẽ là vừa rồi Lan Dịch Hoan nói? Chẳng lẽ bà tin Lan Dịch Hoan chứ không tin mình?
Tề Thì sợ tới mức mặt trắng bệch, bật thốt lên: "Cô cô, ta không——"
Tề Quý phi cắt ngang lời gã, lạnh giọng nói: "Không được nói dối!"
Tề Thì giật mình, bỗng nhiên cứng họng dừng lại.
"Ngũ ca của ngươi đã đưa kết quả điều tra của Triệu Kinh Doãn đến cho ta."
Tề Quý phi nói từng chữ: "Huỷ hoại thánh vật, giá hoạ Hoàng tử, Tề Thì, ngươi phạm tội lớn như vậy, trốn đến chỗ này của ta, thế mà còn không chịu nói thật, chẳng lẽ ngươi muốn Ngũ ca bị liên luỵ vào sao? Hoan Nhi không trêu chọc gì ngươi, vì sao ngươi lại nhiều lần tới gây phiền toái cho hắn?"
Bà không còn muốn nhìn thấy ánh mắt do dự và vô trách nhiệm của Tề Thì nữa, dứt khoát nói ra toàn bộ sự tình.
Đầu gối Tề Thì mềm nhũn, "Rầm" một tiếng quỳ trước mặt Tề Quý phi, cầu xin: "Cô cô, ngươi nghe ta nói, ta biết ta sai rồi, ta không nên làm như vậy. Ta chỉ là ghen ghét Lan Dịch Hoan, nhất thời bị ma xui quỷ ám, muốn cho hắn chút phiền phức nhỏ, ta không nghĩ tới.... Không nghĩ tới Đắc Tiên Lâu sẽ sụp nghiêm trọng như vậy!"
Tề Quý phi để tay xuống tay vịn của ghế, nhìn Tề Thì đang quỳ gối trước mắt, đột nhiên cảm thấy gã giống như vô cùng xa lạ cùng xa xôi.
Rõ ràng, gã mới chính là người lớn lên bên cạnh mình.
Tề Quý phi nói: "Cho dù ngươi không nghĩ tới nhưng ngươi vẫn có tâm hại người. Việc này là ngươi cố ý làm, vậy là được rồi."
Trong giọng nói của bà mang theo thất vọng cùng thống khổ: "Ta vẫn luôn cho rằng ngươi là một đứa trẻ lương thiện, chỉ có hơi nghịch ngợm là thôi. Sao ngươi lại biến thành cái dạng như thế này?"
Loại ngữ khí này của bà khiến lòng Tề Thì sinh ra một cỗ lửa giận, gã bỗng nâng cao đầu lên, chất vấn: "Tốt thôi, vậy bây giờ ngươi định làm gì ta? Chẳng lẽ ta chỉ làm như vậy, ngươi còn muốn giao ta ra sao?"
Tề Quý phi đập mạnh tay trên bàn: "Ngươi phạm tội lớn như vậy, không giao ngươi ra thì còn có thể làm thế nào! Ta cũng thôi đi, ngươi không sợ sẽ liên luỵ Thắng Nhi sao, ngươi không thể suy nghĩ cho biểu ca của ngươi chút sao?!"
Bà không nói những lời này thì thôi, vừa nói xong, Tề Thì càng kích động, đột nhiên nhảy dựng khỏi mặt đất, giận dữ hét: "Dựa vào cái gì mà ta phải nghĩ cho hắn? Hắn là con của ngươi, ta cũng là con của ngươi, dựa vào cái gì hai người chúng ta lại như trên trời dưới đất, ta luôn phải làm thứ lót đường cho hắn? Ngươi quá bất công!"
Tề Quý phi bỗng chốc chấn động, cũng lập tức đứng dậy.
Bà run giọng nói: "Ngươi nói cái gì?"
Tề Thì không mở miệng nhưng vẫn cứng cổ nhìn Tề Quý phi, trong mắt mang theo lửa giận.
Tề Quý phi đã hiểu, chính mình không có nghe lầm, Tề Thì thế mà cũng biết chuyện này!
Chỉ là so với chuyện này, càng làm bà không dám nghĩ tới chính là Tề Thì vậy mà chỉ trích bà.
Nhìn đến ánh mắt đầy hận ý của đối phương, Tề Quý phi chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, cứng đờ tại chỗ.
Đúng lúc này, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, cửa bị đẩy mạnh ra, người bước nhanh vào thế mà là Ngũ Hoàng tử.
Vẻ mặt Ngũ Hoàng tử đầy nghiêm túc, trở tay đóng cửa lại, đồng thời một tay khác như nước chảy mây trôi rút ra bội kiếm bên hông, trực tiếp đặt lên cổ Tề Thì.
Tề Thì "A" một tiếng, đột nhiên lùi ra sau, sống lưng đụng phải mặt tường, lưỡi kiếm ở ngay trước cổ.
Tề Quý phi bật thốt lên: "Thắng Nhi!"
"Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng ngươi là đệ đệ ruột của ta là ta sẽ chịu đựng ngươi hết thảy."
Ngũ Hoàng tử mắt điếc tai ngơ đối với tiếng kinh hô của Tề Quý phi, lạnh giọng nói: "Nếu ngươi còn chưa biết đủ, không bằng ta hoàn toàn chấm dứt ngươi tại đây, cũng miễn cho ngươi sinh ra nhiều oán hận như vậy, cảm thấy mình sinh sai chỗ!"
Trong giọng nói của Ngũ Hoàng tử mang theo sát ý dày đặc, Tề Thì đầu tiên là hoảng sợ, sau đó gã đột nhiên ý thức được, thì ra Ngũ Hoàng tử cũng biết chân tướng thân thế của mình.
Hay lắm! Nhiều năm như vậy, mình đau khổ mang theo bí mật này, nhưng thật ra mọi người đều lừa gã!
Tề Thì đột nhiên gồng cổ lên, quát Ngũ Hoàng tử: "Ngươi không doạ được ta đâu! Ngươi giết đi, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi! Chúng ta đều là Hoàng tử, ngươi có tư cách gì mà đối xử với ta như vậy?"
"Ta nói cho ngươi, hôm nay nếu ngươi không động thủ, chờ ta khôi phục thân phận, ta nhất định sẽ trả thù ngươi, ta nhất định sẽ trả thù tất cả các ngươi! Ta muốn nói hết thảy sự tình cho Phụ hoàng, các ngươi chờ đi, chờ đi!"
Hai mắt Tề Thì đỏ bừng, trạng thái điên cuồng, bộ dáng này quả thật làm người sợ hãi, tựa như mất đi thần trí.
Không một ai biết, cái ý niệm này đã ăn sâu vào lòng gã khi gã sáu tuổi, mà chuyện "Khôi phục thân phận Hoàng tử", đối với Tề Thì mà nói đã là một chấp niệm không cách nào giải được trong sinh mệnh của gã.
Cơ hồ ngày ngày đêm đêm gã đều miêu tả trong lòng, địa vị vốn dĩ của mình cao thượng thế nào, thân phận mình hiển hách ra sao, hoàn toàn say mê không thôi.
Hiện giờ gã đã đi đến đường cùng, lại vạch ra chân tướng, Tề Thì làm sao có thể kiềm chế được?
Tề Quý phi đứng nên cạnh, nhìn hai đứa con của mình phản bội nhau, trước mắt biến thành một màu đen.
Đột nhiên, trước mắt bà lại hiện lên một hình ảnh, vẫn là bà mặc một thân trang phục Thái hậu, giơ tay đánh nghiêng quà Hoàng thượng đưa tới trong ngày lễ.
Ngũ Hoàng tử đỡ lấy bà, thấp giọng nói: "Mẫu hậu, ngươi không cần như vậy. Hoàng thượng thế nào cũng là đệ đệ của ta, là con của ngươi, không cần tranh cãi nữa, ta nhận, thật sự là ta cam tâm tình nguyện!"
Bà lại điên cuồng như Tề Thì lúc này, lạnh lùng nói với Ngũ Hoàng tử: "Hắn không có tư cách! Ngươi mới là huynh trưởng, ngươi căn bản không hiểu, ngôi vị Hoàng đế này rõ ràng là của ngươi! Ngươi nhớ tình huynh đệ cái gì? Một khi hắn ổn định ngồi ở vị trí kia, điều đầu tiên hắn muốn diệt trừ chính là ngươi!"
Bà không cam lòng mà kéo Ngũ Hoàng tử, nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, từ nay về sau hắn không phải đệ đệ ngươi, mà là địch nhân của ngươi!"
"Nương vĩnh viễn vì ngươi, ngươi phải nghe nương nói, biết chưa? Biết chưa?!"
Cuối cùng, Ngũ Hoàng tử gian nan gật đầu, nói ra một chữ "Được".
Cảnh tượng biến mất, Tề Quý phi không rét mà run.
Bà rõ ràng chưa từng nói như vậy, nhưng những lời này mỗi câu lại chân thật như đều từ miệng bà nói ra.
Nếu Lan Dịch Hoan thật sự bước lên ngôi vị Hoàng đế, bà hẳn là sẽ nghĩ như vậy, không cam lòng, bất bình, bị đè nén, phẫn uất.... Sao lại có thể chịu đựng được một đứa con nuôi tuỳ ý tìm cho đủ số chặn mất con đường của con ruột mình, lấy đi mọi thứ tốt nhất?
Chẳng lẽ đây là kiếp trước?
Chẳng lẽ hết thảy những việc trước mắt, đều là báo ứng của kiếp trước?
Tề Quý phi đột nhiên giơ tay che kín khuôn mặt của mình, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống.
"Dừng tay đi, tất cả đều là ta sai."
Bà mệt mỏi nói: "Tề Thì, ai nói ngươi là Hoàng tử? Ngươi thanh tỉnh một chút đi!"
Tề Quý phi thốt ra lời này, Tề Thì cùng Ngũ Hoàng tử đều ngơ ngẩn, trong đó Tề Thì còn có sợ hãi.
Gã bỗng nhiên đẩy kiếm của Ngũ Hoàng tử ra, vọt tới trước mặt Tề Quý phi, lạnh giọng nói: "Có ý gì?"
Tề Thì dùng hai tay đè bả vai Tề Quý phi: "Ngươi đang nói gì vậy, sao ta lại không phải là nhi tử của Hoàng thượng? Chẳng lẽ ta không phải con của ngươi? Ngươi không phải vừa rồi còn cam chịu sao?!"
Tề Quý phi ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt vặn vẹo của gã, phảng phất như già đi mười tuổi
Bà thấp giọng nói: "Ngươi do là ta sinh thì nhất định phải là con của Bệ hạ sao?"
Ngũ Hoàng tử cũng ngẩn người, bật thốt lên: "Mẫu phi, ngươi đây là có ý gì?"
Thật ra đối với việc này, không phải Ngũ Hoàng tử không có suy đoán, nhưng làm gì có kẻ nào suy nghĩ về mẫu thâu mình như vậy, cho nên loại hoài nghi này vừa mới nảy lên, đã bị Ngũ Hoàng tử hung hăng nhấn xuống.
Rốt cuộc, đã từng, mẫu phi đã từng yêu Phụ hoàng sâu đậm như vậy....
Tề Quý phi nâng mắt lên nhìn Ngũ Hoàng tử, nhẹ nhàng nói: "Ngươi là con ruột của Bệ hạ, nhưng Tề Thì là do ta tư thông với một vị nhạc sư trong cung sinh ra."
Tề Thì giống như bị đóng băng, đột nhiên buông hai vai Tề Quý phi ra, mất hồn lùi về sau vài bước, không dám tin mà thở hổn hển mấy hơi.
Tề Quý phi đỡ đần nói: "Nếu không phải như vậy, sao ta lại đưa con ruột của mình ra khỏi cung, để hắn lớn lên dưới vòng tay của người khác? Tên nhạc sư kia là người tộc Đạt Lạt, hai tròng mắt đều là màu hổ phách. Sau khi đứa trẻ sinh ra, vẫn luôn không chịu mở mắt, ta sợ hắn giống phụ thân hắn, bị người khác tìm ra manh mối, liền tráo đổi hai đứa trẻ. Người được đổi vào, chính là Hoan Nhi."
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng đến doạ người.
Sự tình còn lại không cần bà phải nói, mọi người cũng đều đã biết, chờ qua mấy ngày, sau khi Tề Thì có thể mở mắt, Tề Quý phi mới phát hiện hai mắt của gã đen nháy, giống như mẫu thân, như vậy sẽ không để lộ ra huyết thống của gã.
Nhưng lúc ấy muốn đổi đứa trẻ trở về đã không kịp rồi, vì thế, Lan Dịch Hoan và Tề Thì cứ sống như vậy, trải qua hai cuộc sống hoàn toàn bất đồng.
Tề Thì không tài nào tin được, gã chỉ cảm thấy máu toàn thân nhanh chóng dâng lên, cho đến khi tất cả tụ tập lên đầu, nghẹn đến mức mặt mày đỏ bừng, hai lỗ tai ầm ầm.
Thân phận Hoàng tử mà gã tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, thế nào lại bởi mấy câu nói của Tề Quý phi liền trở thành nghiệt chủng?
Gã không tin, gã căn bản không có cách nào tiếp thu được chuyện này.
Ngũ Hoàng tử nói: "Tề Thì!"
"Không có khả năng...."
Tề Thì mắt điếc tai ngơ với lời của Ngũ Hoàng tử, lẩm bẩm: "Không thể nào, ngươi gạt ta, ngươi là Quý phi sao có thể làm ra hành động của một dâm phụ thế này, ngươi——"
Ngũ Hoàng tử đi tới trước mặt Tề Thì, trực tiếp giơ tay lên, cho gã hai cái bạt tai thật mạnh.
"Chát!", "Chát!".
Hai tiếng vang lên, Tề Thì đột nhiên im bặt.
Ngũ Hoàng tử lạnh lùng nói: "Ta mặc kệ ngươi ngốc thật hay giả điên, bí mật hôm nay, nếu có nửa điểm lộ ra ngoài, người đầu tiên phải chết nhất định là ngươi."
Ngũ Hoàng tử một tay ném Tề Thì ra: "Nếu ngươi muốn nếm thử cảm giác sống sờ sờ bị xẻo thịt, vậy thì cứ tiếp tục ầm ĩ đi!"
Đúng vậy, Ngũ Hoàng tử là huyết mạch Hoàng thất đứng đắn, Tề Quý phi cùng Hoàng thượng ít nhiều cũng còn chút tình cảm, chỉ có gã, sẽ bị Hoàng thượng tuỳ ý bóp chết như một con kiến, đem gã giết chết.
Gã không có bất luận tư cách nào có thể kêu gào cùng những người này.
Sau khi ảo ảnh tiêu tan chính là sợ hãi cực đoan, còn có ảo não không nói nên lời, thật ra chỉ chút nữa thôi, nếu lúc ấy gã mở mắt sớm một chút, ví trí hiện tại của Lan Dịch Hoan vẫn sẽ là của gã.
Tề Thì bị Ngũ Hoàng tử đánh tỉnh, trong giây lát nỗi bi khốc dâng lên trong tim, quỳ sát đất khóc lớn.
"Vậy ta phải làm gì bây giờ? Đắc Tiên Lâu, chuyện của Đắc Tiên Lâu phải làm sao đây?"
Tề Thì khóc một hồi, càng nghĩ càng sợ hãi, đột nhiên ôm lấy chân Tề Quý phi: "Nương, nương, ngươi nhất định phải cứu ta! Ta xin ngươi, ta xin ngươi!"
Trên mặt Tề Quý phi hiện ra chút không đành lòng: "Ngươi...."
Ngũ Hoàng tử nói: "Nương, cần phải đưa hắn về Tề gia, hắn trốn ở đây, chẳng lẽ Phụ hoàng sẽ không tìm thấy? Chuyện lớn như vậy, căn bản không thể giải quyết bằng cách trốn tránh."
Ngũ Hoàng tử nửa ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tề Thì, thấp giọng nói: "Nghe lời, ngươi trở về Tề gia, đừng nói ngươi từng vào cung, ngoan ngoãn đi theo thị vệ, nên nói cái gì thì trong lòng ngươi hiểu rõ. Ta sẽ tận lực bảo vệ không để ngươi chết."
Không chết, không chết tính là cái gì? Lưu đày cũng là không chết, chịu hình cũng là không chết.
Tề Thì hoảng sợ vô cùng, gào khóc, lại bị Ngũ Hoàng tử sai người chặn miệng, trói gã lại, âm thầm đưa về Tề gia.
Tề Quý phi theo bản năng tiến một bước tới nhìn Tề Thì, lại nhìn Ngũ Hoàng tử, cuối cùng hai tay che mặt, nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa.
Vốn dĩ bà cho rằng những ảo giác đó rất nhanh sẽ biến mất, lại không nghĩ tới không nhìn thấy Lan Dịch Hoan, càng có thêm nhiều chuyện có thể nhớ ra.
Trên đường đi, nhiều hình ảnh về kiếp trước và kiếp này không ngừng chồng chéo lẫn lộn, không thể phân biệt được.
Tề Quý phi nhìn thấy thời điểm Lan Dịch Hoan còn là Hoàng tử, bà luôn lơ đãng bất công mà không biết, lúc nào cũng để lại trái cây, canh bổ cho Ngũ Hoàng tử, luôn ôn nhu kiên nhẫn với Tề Thì, nhưng khi quay đầu nhìn thấy Lan Dịch Hoan, biểu tình lập tức trở thành không kiên nhẫn.
Đủ kiểu như thế, người khác đều cảm thấy đương nhiên, hết sức bình thường, Lan Dịch Hoan cũng như đã quen, lúc nào cũng cười hì hì không vội không bực, như là hoàn toàn không phát hiện đến.
Cho đến khi hắn bước lên ngôi vị Hoàng đế, những mâu thuẫn cuối cùng cũng bộc phát.
Tề Quý phi thấy bà chán ghét lạnh nhạt, Lan Dịch Hoan từ thân cận đến dần trầm mặc xa cách, Ngũ Hoàng tử lưỡng lự do dự giữa không cam lòng cùng không đành lòng, còn Tề Thì thường xuyên tiến cung châm ngòi ly gián....
Có rõ ràng, có mơ hồ, làm người không tài nào phân biệt được là chân thật hay ảo mộng.
Cứ như vậy một đường tới Lâm Hoa Cung.
Tề Quý phi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, liền thấy có người đang đứng ở ngoài cửa cung không ngừng xoay quanh, dáng vẻ nhìn qua thập phần lo lắng.
Nhìn thấy Tề Quý phi trở về, ánh mắt tức khắc sáng lên, vội vàng chạy tới hành lễ: "Nương nương!"
Tề Quý phi lấy lại bình tĩnh, kéo mình ra khỏi những ký ức lộn xộn kia, một hồi lâu mới nhận ra, người trước mặt chính là tùy tùng của Ngũ Hoàng tử.
Trong lòng bà lập tức cảm thấy có chút hốt hoảng, sợ một đứa con bảo bối khác cũng xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: "Sao vậy, ngươi có việc gì gấp tìm bổn cung sao?"
Cũng may đối phương cũng không nói ra việc gì khiến bà tối sầm mắt, mà là nói: "Nương nương, ngài trở lại rồi. Là Điện hạ có chút vội, không tới gặp được, liền sai tiểu nhân tới báo tin cho ngài, nói rõ ràng những chuyện đã xảy ra với Tề công tử. Miễn....."
Nguyên văn lời nói của Ngũ Hoàng tử lúc đó là "Để mẫu phi biết hết ngọn nguồn, đỡ bị Tề Thì dỗ dành rồi choáng váng".
Giờ phút này, thủ hạ của Ngũ Hoàng tử thuận miệng nói, thiếu chút nữa cũng nói ra những lời này, cũng may cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Thủ hạ lập tức lấy một phong thư đưa cho Tề Quý phi, lại nói: "Tiểu nhân đã đưa tin, phải lập tức chạy trở về."
Tề Quý phi vừa nhận lấy liền nhìn, phát hiện trên phong thư chính là bản sao chép công văn về sự kiện lần này mà Triệu Kinh Doãn đã điều tra được, nói vậy chính là Ngũ Hoàng tử mới vừa rồi nghĩ cách có được, đưa cho bà xem trước.
Người hầu đến đưa tin đã đi rồi, Tề Quý phi mở chồng giấy thật dày kia ra, nhìn một hồi.
Mặt trên viết rành mạch rõ ràng những chuyện đã xảy ra, Tề Quý phi đọc một lát, biểu tình ban đầu là khiếp sợ, càng đọc thì sắc mặt càng trở nên khó coi.
———Thật ra bà cũng có phán đoán, cảm thấy chuyện của Đắc Tiên Lâu không đơn giản như Tề Thì đã nói.
Tề Thì cũng có liên quan đến việc này, không có khả năng chỉ là hiểu lầm đơn thuần, Tề Quý phi nghĩ, vẫn khẳng định là gã không cẩn thận gây hoạ gì đó, rốt cuộc đứa nhỏ này luôn bướng bỉnh.
Nhưng cũng chỉ là bướng bỉnh.
Nhưng Tề Quý phi không nghĩ tới, chân tướng điều tra được sẽ như thế này.
Hết thảy đều là Tề Thì cố ý....
Mục tiêu mà gã muốn hãm hại chính là Lan Dịch Hoan, ngóng trông Lan Dịch Hoan gặp xui xẻo, thậm chí bị hoạch tội.
Tề Quý phi lại một lần nữa đi tới thiên điện mà Tề Thì đang trốn——Nơi này vốn là nơi ở của Lan Dịch Hoan.
Lúc bà tới bên ngoài thiên điện, lại nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện của hai người.
Tề Quý phi dừng bước chân lại.
Chỉ nghe giọng nói căm giận của một thiếu niên: "Ta không vì cái gì khác, chỉ là để ngươi chịu uỷ khuất như vậy, Lan Dịch Hoan thật quá đáng, ỷ vào thân phận của mình, luôn khi dễ ngươi, lần này lại lấy một chuyện nghiêm trọng như vậy vu oan cho ngươi, tính tình ngươi tốt có thể nhịn, ta chính là muốn tố cáo hắn!"
Tiếp theo là Tề Thì mở miệng nói: "Ai biểu thân phận của hắn lớn hơn ta, từ nhỏ ta đều phải nhịn hắn, đến bây giờ cũng đã quen rồi. Khi còn nhỏ hắn đánh nát nghiên mực của Bát Hoàng tử cũng đổ lỗi lên người ta."
Tề Quý phi đứng bên ngoài nghe được những lời này của gã, cũng không biết vì sao rùng mình một cái.
Thiếu niên kia còn an ủi Tề Thì: "Đó là vì hắn ghen ghét ngươi, không phải có Quý phi và Ngũ Điện hạ đối tốt với ngươi sao? Chuyện lần này ngươi cũng đừng quá lo lắng, bọn họ nhất định nghĩ cách giải quyết cho ngươi."
Tề Thì nghe xong lời này, tuy rằng đầy ưu sầu, cũng không khỏi có vài phần đắc ý, nói: "Đúng vậy, khi ta còn nhỏ bọn họ đã thích ta...."
Những lời nói sau đó của gã, Tề Quý phi không tài nào có tâm trạng nghe tiếp.
Bà vẫn luôn cho rằng, bà đối đãi với Lan Dịch Hoan tốt hay không đều là chuyện của bà, huống chi cũng không bạc đãi việc ăn uống, cái gọi là không tốt cũng chỉ là thái độ lãnh đạm một chút, không có gì ghê gớm cả.
Nhưng không nghĩ tới, những người không liên quan đều biết Lan Dịch Hoan là một đứa trẻ không được sủng ái, sau lưng lấy chuyện này mà nghị luận, mà cười nhạo.
Mà Tề Thì, cũng lấy chuyện này đạp lên đầu Lan Dịch Hoan khoe ra.
Gã xác thật cũng có đồ vật có thể khoe, từ nhỏ tới lớn, tuy gã không phải là Hoàng tử nhưng lại nhận hết sủng ái, bất cứ lúc nào cũng được cha mẹ cô cô cùng huynh trưởng vây quanh, muốn tiến cung liền tiến cung, muốn ở đâu liền ở.
Mà Lan Dịch Hoan, gia đình của chính mình cũng không có, chỉ có thể sống nhờ ở chỗ Thái tử.
Tề Quý phi vốn muốn hỏi Tề Thì sao lại muốn làm như vậy, nhưng lúc này, bà đột nhiên cảm thấy không cần hỏi nữa.
Bởi vì Tề Thì chắc chắn rằng gã có người chống lưng, Lan Dịch Hoan không thể làm gì, cho nên mới không kiêng nể gì tới tìm Lan Dịch Hoan gây phiền toái, đập phá cửa hàng của Lan Dịch Hoan, hủy hoại hội Bảo Hoa hãm hại hắn.
Bởi vì gã từ nhỏ mưa dần thấm đất, bị Tề Quý phi ảnh hưởng, xem Lan Dịch Hoan là một người có thể tùy ý dẫm đạp.
Lan Dịch Hoan vượt qua gã, có được điều tốt hơn gã, gã cũng sẽ cảm thấy không nên, không phục, cho nên liền dùng mọi thủ đoạn sửa lại đúng "Trật tự" mà gã biết.
Trước kia cũng không thể nói là không hiểu, mà là Tề Quý phi căn bản không nghĩ tới điều này.
Trong lòng bà giống như bị một cây gai nhọn nhẹ nhàng đâm vào, đột nhiên không muốn nghe thấy hai người trong kia tiếp tục nói chuyện.
Tề Quý phi lập tức đẩy cửa ra.
Trong phòng, Tề Thì đang ngồi trên giường của Lan Dịch Hoan, một người khác đang đứng dựa cửa sổ chính là Triệu Bằng, con trai của Bình Dương bá, biểu ca họ hàng xa của Tề Thì.
Triệu Bằng là bạn tốt của Tề Thì, cũng chính là người lần trước ở Tề phủ mạo phạm Lan Dịch Hoan bị ném xuống nước, lần này, Triệu Bằng vốn vào cung làm chuyện khác, lại bị Tề Thì phái người lặng lẽ gọi tới trò chuyện giải sầu.
Triệu Bằng không nghĩ Tề Quý phi sẽ đột nhiên tiến vào, hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống hành lễ nói: "Tham kiến Quý phi nương nương."
Tề Quý phi cũng không cho đối phương đứng dậy, mà lại lạnh lùng hỏi: "Ai cho ngươi tới nơi này của bổn cung?"
Triệu Bằng ngẩn ra, Tề Thì liền nói: "Cô cô, là ta ở chỗ này quá chán nên tìm hắn tới đây nói chuyện."
Tề Quý phi nói: "Ngươi gây hoạ mà cũng không thành thật mà đợi, sợ người khác không tìm thấy ngươi? Sao ngươi lại không biết suy nghĩ thay ta cùng Thắng Nhi, thay phụ mẫu ngươi một chút? Huống chi, nơi này là cung điện của Hoan Nhi, ai cho phép ngươi đưa người tới?"
Những lời này của Tề Quý phi làm Tề Thì sợ ngây người, ngay cả Triệu Bằng đang quỳ trên mặt đất cũng cực kỳ kinh ngạc.
Tuy bọn họ là thân thích, Triệu Bằng là người bên nhà mẹ đẻ của Tề Quý phi, nhưng thật ra lại không thân quen gì với Tề Quý phi.
Triệu Bằng không rõ, không phải nói Tề Quý phi đối với Tề Thì sủng ái có thừa sao, thậm chí Lan Dịch Hoan xa tới mức không với tới sao? Sao hiện tại lại không giống như Tề Thì nói cho lắm.
Tề Thì oán trách Tề Quý phi không cho gã mặt mũi, tình tình cũng nổi đoá lên: "Cô cô, sao ngươi lại nói vậy, không phải là cô cô đi cầu tình cho ta sao?"
Tề Quý phi nhìn gã, đột nhiên cảm thấy có chút vô lực.
"Cầu tình?"
Bà chậm rãi nói: "Vậy ngươi nói cho bổn cung biết trước, lúc trước các ngươi đã nhiều lần tới sản nghiệp dưới danh nghĩa của Lan Dịch Hoan gây phiền toái đúng không? Ai cho các ngươi lá gan làm vậy?"
Giọng nói của bà không lớn, ngữ khí lại cực kỳ nghiêm khắc.
Vị sủng phi này từ khi vào cung luôn được Hoàng thượng sủng ái, trừ bỏ có chút kiêng kị với Hoàng hậu, nhiều năm ngồi ở vị trí Quý phi chỉ thịnh không suy, tự nhiên thủ đoạn phi phàm.
Hiện giờ bà lộ ra vẻ mặt như vậy, Tề Thì vẫn tốt một chút, còn Triệu Bằng đã sợ tới mức run người.
"Nương nương, ta, ta....."
Triệu Bằng rất muốn nói là do Tề Thì sai sử, nhưng lúc này cũng biết không thể bán đứng bằng hữu của mình, đành phải cắn răng chịu đựng, chỉ là trong lòng lại nghĩ, thái độ của Tề Quý phi dành cho Tề Thì, hoàn toàn khác với những gì Tề Thì đã nói.
Lúc này, lại nghe giọng nói mang theo vài phần mờ mịt của Tề Thì: "Cô cô, ngài đang nói gì vậy? Ta chỉ có một lần uống say trong tiệm của Thất Điện hạ, không cẩn thận đánh vỡ mấy cái ly, sau đó cũng đã bồi thường rồi, những chuyện khác ta không biết."
Gã quay đầu về phía Triệu Bằng, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi làm việc này sau lưng ta đúng không? Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, không cần vì ta bênh vực kẻ yếu, gây phiền toái cho Thất Điện hạ!"
Triệu Bằng bỗng ngẩng đầu lên, hơi hé miệng nhìn Tề Thì, cả ngươi đều bị sắc mặt biến đổi khôn lường của Tề Thì làm cho cứng đờ.
Triệu Bằng nghĩ, lúc trước bọn họ nhiều lần tới tiệm Lan Dịch Hoan, đúng thật là Tề Thì chưa từng đi vào cũng không có động thủ, lúc ấy gã nói rằng sợ cô cô biết sẽ không tốt, những người khác cũng không để trong lòng.
Bọn họ đều cho rằng, Lan Dịch Hoan vì mặt mũi của Tề gia nên không cách nào so đo này kia, cũng cảm thấy Tề Thì được sủng ái như vậy, đi theo gã là không sai, không nghĩ tới mọi lời nói của người này đều đang bán đứng bằng hữu.
Triệu Bằng không dám tin mà nhìn Tề Thì, Tề Thì chột dạ chuyển đầu sang bên khác.
Gã cho rằng mình cơ trí đã trốn tránh được trách nhiệm, nhưng Tề Quý phi đã gặp qua vô số loại người, sao lại không nhìn ra được biểu tình gian trá trên mặt hai người?
Cho dù luôn bênh vực nhi tử của mình nhưng lúc này trong lòng Tề Quý phi không khỏi cảm thấy thấy vọng.
Bà phất phất tay, ý bảo người đưa Triệu Bằng ra cung: "Về sau ngươi không được bước chân vào Lâm Hoa Cung. Nếu bổn cung biết ngươi lại tiếp tục gây khó xử cho Thất Điện hạ, bổn cung sẽ gọi nương ngươi vào cung hỏi chuyện!"
Trong phòng chỉ còn lại Tề Quý phi và Tề Thì, Tề Thì dùng sức cúi đầu.
Tề Quý phi nhìn gã một hồi, chậm rãi nói: "Thì Nhi, khi ngươi còn nhỏ ta đã nói với ngươi, nam tử hán đại trượng phu, chuyện mình làm sai thì phải dũng cảm gánh vác, có phải không?"
"Ta hỏi ngươi lần nữa, Đắc Tiên Lâu sụp xuống có phải do ngươi động tay động chân hay không, vì sao lại hãm hại Hoan Nhi?"
———Sao bà lại biết?
Chẳng lẽ là vừa rồi Lan Dịch Hoan nói? Chẳng lẽ bà tin Lan Dịch Hoan chứ không tin mình?
Tề Thì sợ tới mức mặt trắng bệch, bật thốt lên: "Cô cô, ta không——"
Tề Quý phi cắt ngang lời gã, lạnh giọng nói: "Không được nói dối!"
Tề Thì giật mình, bỗng nhiên cứng họng dừng lại.
"Ngũ ca của ngươi đã đưa kết quả điều tra của Triệu Kinh Doãn đến cho ta."
Tề Quý phi nói từng chữ: "Huỷ hoại thánh vật, giá hoạ Hoàng tử, Tề Thì, ngươi phạm tội lớn như vậy, trốn đến chỗ này của ta, thế mà còn không chịu nói thật, chẳng lẽ ngươi muốn Ngũ ca bị liên luỵ vào sao? Hoan Nhi không trêu chọc gì ngươi, vì sao ngươi lại nhiều lần tới gây phiền toái cho hắn?"
Bà không còn muốn nhìn thấy ánh mắt do dự và vô trách nhiệm của Tề Thì nữa, dứt khoát nói ra toàn bộ sự tình.
Đầu gối Tề Thì mềm nhũn, "Rầm" một tiếng quỳ trước mặt Tề Quý phi, cầu xin: "Cô cô, ngươi nghe ta nói, ta biết ta sai rồi, ta không nên làm như vậy. Ta chỉ là ghen ghét Lan Dịch Hoan, nhất thời bị ma xui quỷ ám, muốn cho hắn chút phiền phức nhỏ, ta không nghĩ tới.... Không nghĩ tới Đắc Tiên Lâu sẽ sụp nghiêm trọng như vậy!"
Tề Quý phi để tay xuống tay vịn của ghế, nhìn Tề Thì đang quỳ gối trước mắt, đột nhiên cảm thấy gã giống như vô cùng xa lạ cùng xa xôi.
Rõ ràng, gã mới chính là người lớn lên bên cạnh mình.
Tề Quý phi nói: "Cho dù ngươi không nghĩ tới nhưng ngươi vẫn có tâm hại người. Việc này là ngươi cố ý làm, vậy là được rồi."
Trong giọng nói của bà mang theo thất vọng cùng thống khổ: "Ta vẫn luôn cho rằng ngươi là một đứa trẻ lương thiện, chỉ có hơi nghịch ngợm là thôi. Sao ngươi lại biến thành cái dạng như thế này?"
Loại ngữ khí này của bà khiến lòng Tề Thì sinh ra một cỗ lửa giận, gã bỗng nâng cao đầu lên, chất vấn: "Tốt thôi, vậy bây giờ ngươi định làm gì ta? Chẳng lẽ ta chỉ làm như vậy, ngươi còn muốn giao ta ra sao?"
Tề Quý phi đập mạnh tay trên bàn: "Ngươi phạm tội lớn như vậy, không giao ngươi ra thì còn có thể làm thế nào! Ta cũng thôi đi, ngươi không sợ sẽ liên luỵ Thắng Nhi sao, ngươi không thể suy nghĩ cho biểu ca của ngươi chút sao?!"
Bà không nói những lời này thì thôi, vừa nói xong, Tề Thì càng kích động, đột nhiên nhảy dựng khỏi mặt đất, giận dữ hét: "Dựa vào cái gì mà ta phải nghĩ cho hắn? Hắn là con của ngươi, ta cũng là con của ngươi, dựa vào cái gì hai người chúng ta lại như trên trời dưới đất, ta luôn phải làm thứ lót đường cho hắn? Ngươi quá bất công!"
Tề Quý phi bỗng chốc chấn động, cũng lập tức đứng dậy.
Bà run giọng nói: "Ngươi nói cái gì?"
Tề Thì không mở miệng nhưng vẫn cứng cổ nhìn Tề Quý phi, trong mắt mang theo lửa giận.
Tề Quý phi đã hiểu, chính mình không có nghe lầm, Tề Thì thế mà cũng biết chuyện này!
Chỉ là so với chuyện này, càng làm bà không dám nghĩ tới chính là Tề Thì vậy mà chỉ trích bà.
Nhìn đến ánh mắt đầy hận ý của đối phương, Tề Quý phi chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, cứng đờ tại chỗ.
Đúng lúc này, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, cửa bị đẩy mạnh ra, người bước nhanh vào thế mà là Ngũ Hoàng tử.
Vẻ mặt Ngũ Hoàng tử đầy nghiêm túc, trở tay đóng cửa lại, đồng thời một tay khác như nước chảy mây trôi rút ra bội kiếm bên hông, trực tiếp đặt lên cổ Tề Thì.
Tề Thì "A" một tiếng, đột nhiên lùi ra sau, sống lưng đụng phải mặt tường, lưỡi kiếm ở ngay trước cổ.
Tề Quý phi bật thốt lên: "Thắng Nhi!"
"Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng ngươi là đệ đệ ruột của ta là ta sẽ chịu đựng ngươi hết thảy."
Ngũ Hoàng tử mắt điếc tai ngơ đối với tiếng kinh hô của Tề Quý phi, lạnh giọng nói: "Nếu ngươi còn chưa biết đủ, không bằng ta hoàn toàn chấm dứt ngươi tại đây, cũng miễn cho ngươi sinh ra nhiều oán hận như vậy, cảm thấy mình sinh sai chỗ!"
Trong giọng nói của Ngũ Hoàng tử mang theo sát ý dày đặc, Tề Thì đầu tiên là hoảng sợ, sau đó gã đột nhiên ý thức được, thì ra Ngũ Hoàng tử cũng biết chân tướng thân thế của mình.
Hay lắm! Nhiều năm như vậy, mình đau khổ mang theo bí mật này, nhưng thật ra mọi người đều lừa gã!
Tề Thì đột nhiên gồng cổ lên, quát Ngũ Hoàng tử: "Ngươi không doạ được ta đâu! Ngươi giết đi, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi! Chúng ta đều là Hoàng tử, ngươi có tư cách gì mà đối xử với ta như vậy?"
"Ta nói cho ngươi, hôm nay nếu ngươi không động thủ, chờ ta khôi phục thân phận, ta nhất định sẽ trả thù ngươi, ta nhất định sẽ trả thù tất cả các ngươi! Ta muốn nói hết thảy sự tình cho Phụ hoàng, các ngươi chờ đi, chờ đi!"
Hai mắt Tề Thì đỏ bừng, trạng thái điên cuồng, bộ dáng này quả thật làm người sợ hãi, tựa như mất đi thần trí.
Không một ai biết, cái ý niệm này đã ăn sâu vào lòng gã khi gã sáu tuổi, mà chuyện "Khôi phục thân phận Hoàng tử", đối với Tề Thì mà nói đã là một chấp niệm không cách nào giải được trong sinh mệnh của gã.
Cơ hồ ngày ngày đêm đêm gã đều miêu tả trong lòng, địa vị vốn dĩ của mình cao thượng thế nào, thân phận mình hiển hách ra sao, hoàn toàn say mê không thôi.
Hiện giờ gã đã đi đến đường cùng, lại vạch ra chân tướng, Tề Thì làm sao có thể kiềm chế được?
Tề Quý phi đứng nên cạnh, nhìn hai đứa con của mình phản bội nhau, trước mắt biến thành một màu đen.
Đột nhiên, trước mắt bà lại hiện lên một hình ảnh, vẫn là bà mặc một thân trang phục Thái hậu, giơ tay đánh nghiêng quà Hoàng thượng đưa tới trong ngày lễ.
Ngũ Hoàng tử đỡ lấy bà, thấp giọng nói: "Mẫu hậu, ngươi không cần như vậy. Hoàng thượng thế nào cũng là đệ đệ của ta, là con của ngươi, không cần tranh cãi nữa, ta nhận, thật sự là ta cam tâm tình nguyện!"
Bà lại điên cuồng như Tề Thì lúc này, lạnh lùng nói với Ngũ Hoàng tử: "Hắn không có tư cách! Ngươi mới là huynh trưởng, ngươi căn bản không hiểu, ngôi vị Hoàng đế này rõ ràng là của ngươi! Ngươi nhớ tình huynh đệ cái gì? Một khi hắn ổn định ngồi ở vị trí kia, điều đầu tiên hắn muốn diệt trừ chính là ngươi!"
Bà không cam lòng mà kéo Ngũ Hoàng tử, nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, từ nay về sau hắn không phải đệ đệ ngươi, mà là địch nhân của ngươi!"
"Nương vĩnh viễn vì ngươi, ngươi phải nghe nương nói, biết chưa? Biết chưa?!"
Cuối cùng, Ngũ Hoàng tử gian nan gật đầu, nói ra một chữ "Được".
Cảnh tượng biến mất, Tề Quý phi không rét mà run.
Bà rõ ràng chưa từng nói như vậy, nhưng những lời này mỗi câu lại chân thật như đều từ miệng bà nói ra.
Nếu Lan Dịch Hoan thật sự bước lên ngôi vị Hoàng đế, bà hẳn là sẽ nghĩ như vậy, không cam lòng, bất bình, bị đè nén, phẫn uất.... Sao lại có thể chịu đựng được một đứa con nuôi tuỳ ý tìm cho đủ số chặn mất con đường của con ruột mình, lấy đi mọi thứ tốt nhất?
Chẳng lẽ đây là kiếp trước?
Chẳng lẽ hết thảy những việc trước mắt, đều là báo ứng của kiếp trước?
Tề Quý phi đột nhiên giơ tay che kín khuôn mặt của mình, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống.
"Dừng tay đi, tất cả đều là ta sai."
Bà mệt mỏi nói: "Tề Thì, ai nói ngươi là Hoàng tử? Ngươi thanh tỉnh một chút đi!"
Tề Quý phi thốt ra lời này, Tề Thì cùng Ngũ Hoàng tử đều ngơ ngẩn, trong đó Tề Thì còn có sợ hãi.
Gã bỗng nhiên đẩy kiếm của Ngũ Hoàng tử ra, vọt tới trước mặt Tề Quý phi, lạnh giọng nói: "Có ý gì?"
Tề Thì dùng hai tay đè bả vai Tề Quý phi: "Ngươi đang nói gì vậy, sao ta lại không phải là nhi tử của Hoàng thượng? Chẳng lẽ ta không phải con của ngươi? Ngươi không phải vừa rồi còn cam chịu sao?!"
Tề Quý phi ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt vặn vẹo của gã, phảng phất như già đi mười tuổi
Bà thấp giọng nói: "Ngươi do là ta sinh thì nhất định phải là con của Bệ hạ sao?"
Ngũ Hoàng tử cũng ngẩn người, bật thốt lên: "Mẫu phi, ngươi đây là có ý gì?"
Thật ra đối với việc này, không phải Ngũ Hoàng tử không có suy đoán, nhưng làm gì có kẻ nào suy nghĩ về mẫu thâu mình như vậy, cho nên loại hoài nghi này vừa mới nảy lên, đã bị Ngũ Hoàng tử hung hăng nhấn xuống.
Rốt cuộc, đã từng, mẫu phi đã từng yêu Phụ hoàng sâu đậm như vậy....
Tề Quý phi nâng mắt lên nhìn Ngũ Hoàng tử, nhẹ nhàng nói: "Ngươi là con ruột của Bệ hạ, nhưng Tề Thì là do ta tư thông với một vị nhạc sư trong cung sinh ra."
Tề Thì giống như bị đóng băng, đột nhiên buông hai vai Tề Quý phi ra, mất hồn lùi về sau vài bước, không dám tin mà thở hổn hển mấy hơi.
Tề Quý phi đỡ đần nói: "Nếu không phải như vậy, sao ta lại đưa con ruột của mình ra khỏi cung, để hắn lớn lên dưới vòng tay của người khác? Tên nhạc sư kia là người tộc Đạt Lạt, hai tròng mắt đều là màu hổ phách. Sau khi đứa trẻ sinh ra, vẫn luôn không chịu mở mắt, ta sợ hắn giống phụ thân hắn, bị người khác tìm ra manh mối, liền tráo đổi hai đứa trẻ. Người được đổi vào, chính là Hoan Nhi."
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng đến doạ người.
Sự tình còn lại không cần bà phải nói, mọi người cũng đều đã biết, chờ qua mấy ngày, sau khi Tề Thì có thể mở mắt, Tề Quý phi mới phát hiện hai mắt của gã đen nháy, giống như mẫu thân, như vậy sẽ không để lộ ra huyết thống của gã.
Nhưng lúc ấy muốn đổi đứa trẻ trở về đã không kịp rồi, vì thế, Lan Dịch Hoan và Tề Thì cứ sống như vậy, trải qua hai cuộc sống hoàn toàn bất đồng.
Tề Thì không tài nào tin được, gã chỉ cảm thấy máu toàn thân nhanh chóng dâng lên, cho đến khi tất cả tụ tập lên đầu, nghẹn đến mức mặt mày đỏ bừng, hai lỗ tai ầm ầm.
Thân phận Hoàng tử mà gã tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, thế nào lại bởi mấy câu nói của Tề Quý phi liền trở thành nghiệt chủng?
Gã không tin, gã căn bản không có cách nào tiếp thu được chuyện này.
Ngũ Hoàng tử nói: "Tề Thì!"
"Không có khả năng...."
Tề Thì mắt điếc tai ngơ với lời của Ngũ Hoàng tử, lẩm bẩm: "Không thể nào, ngươi gạt ta, ngươi là Quý phi sao có thể làm ra hành động của một dâm phụ thế này, ngươi——"
Ngũ Hoàng tử đi tới trước mặt Tề Thì, trực tiếp giơ tay lên, cho gã hai cái bạt tai thật mạnh.
"Chát!", "Chát!".
Hai tiếng vang lên, Tề Thì đột nhiên im bặt.
Ngũ Hoàng tử lạnh lùng nói: "Ta mặc kệ ngươi ngốc thật hay giả điên, bí mật hôm nay, nếu có nửa điểm lộ ra ngoài, người đầu tiên phải chết nhất định là ngươi."
Ngũ Hoàng tử một tay ném Tề Thì ra: "Nếu ngươi muốn nếm thử cảm giác sống sờ sờ bị xẻo thịt, vậy thì cứ tiếp tục ầm ĩ đi!"
Đúng vậy, Ngũ Hoàng tử là huyết mạch Hoàng thất đứng đắn, Tề Quý phi cùng Hoàng thượng ít nhiều cũng còn chút tình cảm, chỉ có gã, sẽ bị Hoàng thượng tuỳ ý bóp chết như một con kiến, đem gã giết chết.
Gã không có bất luận tư cách nào có thể kêu gào cùng những người này.
Sau khi ảo ảnh tiêu tan chính là sợ hãi cực đoan, còn có ảo não không nói nên lời, thật ra chỉ chút nữa thôi, nếu lúc ấy gã mở mắt sớm một chút, ví trí hiện tại của Lan Dịch Hoan vẫn sẽ là của gã.
Tề Thì bị Ngũ Hoàng tử đánh tỉnh, trong giây lát nỗi bi khốc dâng lên trong tim, quỳ sát đất khóc lớn.
"Vậy ta phải làm gì bây giờ? Đắc Tiên Lâu, chuyện của Đắc Tiên Lâu phải làm sao đây?"
Tề Thì khóc một hồi, càng nghĩ càng sợ hãi, đột nhiên ôm lấy chân Tề Quý phi: "Nương, nương, ngươi nhất định phải cứu ta! Ta xin ngươi, ta xin ngươi!"
Trên mặt Tề Quý phi hiện ra chút không đành lòng: "Ngươi...."
Ngũ Hoàng tử nói: "Nương, cần phải đưa hắn về Tề gia, hắn trốn ở đây, chẳng lẽ Phụ hoàng sẽ không tìm thấy? Chuyện lớn như vậy, căn bản không thể giải quyết bằng cách trốn tránh."
Ngũ Hoàng tử nửa ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tề Thì, thấp giọng nói: "Nghe lời, ngươi trở về Tề gia, đừng nói ngươi từng vào cung, ngoan ngoãn đi theo thị vệ, nên nói cái gì thì trong lòng ngươi hiểu rõ. Ta sẽ tận lực bảo vệ không để ngươi chết."
Không chết, không chết tính là cái gì? Lưu đày cũng là không chết, chịu hình cũng là không chết.
Tề Thì hoảng sợ vô cùng, gào khóc, lại bị Ngũ Hoàng tử sai người chặn miệng, trói gã lại, âm thầm đưa về Tề gia.
Tề Quý phi theo bản năng tiến một bước tới nhìn Tề Thì, lại nhìn Ngũ Hoàng tử, cuối cùng hai tay che mặt, nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa.