Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 49
Trong số tất cả người ở đây, chỉ có Tề Thì biết Lan Dịch Hoan đang ngồi trên kia là hàng giả, còn gã mới là Hoàng tử chân chính.
Người này đoạt hết mọi thứ của gã, lại dùng thân phận của gã dẫm gã dưới chân, tuỳ ý làm nhục, còn gã lại không thể nói ra lời nào.
Dục vọng khôi phục thân phận chưa bao giờ mạnh mẽ như lúc này.
Tề Thì âm thầm nghĩ, khi nào, khi nào thân phận của bọn họ đổi trở lại, gã nhất định phải đem Lan Dịch Hoan băm thây vạn đoạn mới có thể giải hận, nhất định phải khiến hắn quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha một cách đau khổ mới báo được thù hôm nay!
Lan Dịch Hoan cho đập toàn bộ đồ vật trong phòng Tề Thì, sau đó lại lệnh người ném cái người hắn vừa dẫm dưới chân xuống hồ nước để tỉnh rượu.
Tiếng bắn nước vang lên, bọt nước văng khắp nơi, những người còn lại im lặng, sợ hãi đứng thành hàng dựa vào tường, không dám lỗ mãn.
Lan Dịch Hoan nhìn một vòng, mất hứng thú lắc đầu, nói:"Không có gì thú vị."
Nói xong, hắn giơ tay, nói:"Đi thôi."
Lan Dịch Hoan vừa mới đứng dậy đi tới cửa, bỗng nhiên cũng có một người từ ngoài cửa bước vào, không nói gì mà chắn trước mặt Lan Dịch Hoan.
Người tới chính là phụ thân của Tề Thì, Đại cữu cữu của hắn, Tề Bật.
Thời điểm mà Tề Diên chết, Tề Bật đang ở ngoài biên cảnh xa xôi vẫn chưa trở về. Nhờ những chiến công của Tề Bật nên Tề gia mới không bị Tề Diên liên luỵ. Sau một khoảng thời gian, ông ta trở về kinh thành, phong trấn uy hầu, giữ lại chức vụ Tướng quân cho đến hiện tại.
Khác với Tề Diên Tề Thì, Lan Dịch Hoan biết vị Đại cữu cữu này của mình là người thông minh.
Đời trước Tề Bật là người ủng hộ Ngũ Hoàng tử, dù Lan Dịch Hoan sau khi đăng cơ vẫn luôn bất hoà với Thái hậu và Ngũ Hoàng tử, Tề Bật trước sau đều bất lộ thanh sắc, cẩn trọng, luôn tuân giữ đạo quân thần, mỗi một sự việc đều là bởi "Ta là vì tốt cho ngươi".
Nhưng trên thực tế, ông ta mới là chỗ dựa lớn nhất của Tề Thái hậu và Ngũ Hoàng tử, thậm chí là người làm chủ.
Lan Dịch Hoan lộ ra một nụ cười lãnh đạm, nói:"Tề Đại Tướng quân."
"Điện hạ."
Tề Bật cung kính mà hành lễ với hắn, lúc này mới hỏi:"Không biết thần đã mạo phạm gì mà khiến Điện hạ tức giận như vậy, không chỉ đích thân đến dạy dỗ khuyển tử mà còn tháo tấm biển của nhà thần xuống?"
Lan Dịch Hoan nhàn nhạt nói:"Ngươi dạy con không nghiêm, bất kính với Hoàng thất. Ta không tin ngươi không biết Tề Thì làm gì, cần gì phải ra vẻ hồ đồ."
Tề Bật trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:"Điện hạ, thần biết ngài là Hoàng tử, thân phận tôn quý, nhưng dù thế nào thần vẫn là cữu cữu của Điện hạ. Tề Thì làm gì sai, ngài chỉ cần nói với thần, thần nhất định sẽ phạt hắn. Những hành động của ngài hôm nay nếu bị truyền ra sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài, cũng ảnh hưởng đến thanh danh của Tề Quý phi nương nương và Ngũ Điện hạ."
Lan Dịch Hoan ngửa đầu cười một tiếng:"Kỳ quái! Ta từ nhỏ lớn lên ở Đông Cung, không biết thế nào là cữu cữu, cũng không thân thuộc gì với Tề Quý phi và Ngũ Hoàng tử, lời này của Đại Tướng quân thật khó hiểu."
Tề Bật lắc đầu thở dài, nói:"Ngươi sai rồi. Tuy ngươi được Thái tử nuôi lớn nhưng chung quy hắn cũng không phải thân huynh trưởng của ngươi, hắn là quân, ngươi là thần, các ngươi tại sao lại không phân tôn ti trên dưới như vậy? Nếu ngươi có rằng lớn lên ở Đông Cung thì sẽ hơn người, vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị ghét bỏ. Điện hạ hẳn là lúc nào cũng nhớ rõ bổn phận của mình, nhưng ngàn vạn lần không thể tuỳ hứng như thế!"
Nghe những lời nói này của Tề Bật, Lan Dịch Hoan lập tức nhớ tới thời điểm thượng triều ở kiếp trước, Tề Bật đứng ra trước mặt mọi người, cũng giả nhân giả nghĩa mà nói với hắn:
"Bệ hạ, ngài nên tôn trọng Thái hậu, phải thường xuyên đến thăm. Nếu Vua một nước mà không giữ đạo hiếu, chẳng lẽ để quốc không thành quốc, gia không thành gia? Vì giang sơn xã tắc, vì thanh danh của Bệ hạ, vạn lần không thể làm thế!"
Vì thế, một đám người chung một đảng phái liền quỳ xuống trước mặt hắn, giọng nói truyền xa:"Xin Bệ hạ tuân thủ đạo hiếu, lễ trọng Thái hậu!"
Lúc ấy, hắn ở trên cao nhìn xuống, chỉ cảm thấy dạ dày một trận quay cuồng, vô cùng ghê tởm.
Trước mắt lại có chút cảm giác tương tự.
Lúc này Tề phu nhân sau khi nghe tin cũng chạy tới, vừa vào cửa liền hét chói tai.
Nhìn thấy Tề Thì mặt mũi bầm dập, nửa sống nửa chết, nàng vô cùng đau lòng, một bên rơi lệ, một bên căm giận nói:"Cái gì mà lớn lên ở Đông Cung, chỉ thiếu trét vàng lên mặt mình nữa mà thôi! Ngươi dù có lớn lên ở Thiên Cung thì vẫn là cháu ngoại bọn ta, là vãn bối!"
Nàng đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Lan Dịch Hoan:"Ngươi nhìn xem ngươi đã làm cái gì? Vô tình vô nghĩa! Trách không được nương ngươi lúc ngươi còn nhỏ đã không thích ngươi, hiện tại Thái tử cũng không dung ngươi, ngươi mới cả ngày chạy ra ngoài cung! Đừng cho rằng ta không biết, ngươi chính là ghen ghét Tề Thì của bọn ta!"
Sắc mặt của bọn thị vệ phía sau Lan Dịch Hoan thay đổi, Sùng An giận mắng một tiếng:"Nói bậy gì đó!"
Sùng An đang muốn tiến lên, lại bị Lan Dịch Hoan giơ tay nắm lại bả vai.
Lan Dịch Hoan đang muốn mở miệng, lúc này lại nghe được một giọng nói lãnh đạm truyền từ ngoài cửa:"Ai nói Cô không dung Thất đệ?"
Ngay sau đó, chưa để mọi người phản ứng, chủ nhân của giọng nói đã bước vào.
Là Lan Dịch Trăn.
Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ mà lãnh túc của y, lại không thêm được chút ấm áp nào, đôi mắt đen trầm tĩnh sâu không thấy đáy, mang theo uy nghiêm chỉ có ở Vương giả.
Lan Dịch Trăn hiển nhiên là vừa nghị sự xong, trên người còn mặc bào phục hoàng sắc của Thái tử, vô cùng phù hợp với khí chất của y——bất cập nhân tình.
Không nghĩ tới y sẽ đến đây, sắc mặt của tất cả mọi người biến đổi:"Thái tử Điện hạ, ngài, sao ngài...."
Tề Bật lập tức ra hiệu cho Tề phu nhân, quỳ một gối xuống hành lễ:"Thần tham kiến Thái tử Điện hạ."
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, vội vàng hành lễ:"Tham kiến Điện hạ!"
Một nhà đầy người, chỉ còn Lan Dịch Hoan đứng.
Lan Dịch Trăn hoàn toàn không cho mọi người một cái liếc mắt, cũng không cho đứng lên, mà lại lập tức đi về phía trước.
Sau khi đi qua Lan Dịch Hoan, bước chân của Lan Dịch Trăn không dừng lại, Lan Dịch Hoan lại cảm thấy tay có chút ấm áp, cúi đầu liền thấy, là Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng nắm tay hắn một cái.
Động tác này rất nhỏ, nhưng lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lan Dịch Trăn cho nên đều thấy rõ ràng.
Trên mặt Tề Thì vừa rồi còn có chút đắc ý vì sự xuất hiện của phụ mẫu, lúc này lập tức trắng.
Chẳng lẽ Lan Dịch Hoan.... Không chịu sự lãnh đãi của Thái tử sao? Hắn không ở trong cung hưởng phúc khí mà cả ngày chạy bên ngoài làm gì?
Tề Thì nửa nằm trên mặt đất, được Tề phu nhân đỡ, thậm chí quên đứng dậy hành lễ, trơ mắt nhìn nam nhân này đến gần mẫu tử hai người, đôi mắt lạnh băng mang theo lãnh ý cùng cường thế, từ trên cao nhìn xuống.
Lan Dịch Trăn lặp lại lần nữa:"Tề phu nhân, là ngươi nói Cô không dung Thất đệ?"
Tề phu nhân nổi danh là hung hãn đanh đá, lúc này đối mặt với Lan Dịch Trăn, nàng lại cảm thấy một cỗ khí lạnh từ sống lưng kéo lên, thân thể run rẩy từng đợt.
"Điện, Điện hạ...."
Nàng sợ tới mức thân thể dịch ra sau, nhưng ngay sau đó liền ý thức được sự thất thố của mình.
Một mệnh phụ triều đình đối mặt với một câu nói của Thái tử lại sợ tới mức bò trên mặt đất, thế nào cũng quá mất thể diện.
Tề phu nhân vội vàng buông Tề Thì ra, run rẩy mà quỳ, liên tục lắc đầu lẩm bẩm:"Thiếp thân, thiếp thân không có ý kia——-"
Lan Dịch Trăn không nhanh không chậm, dường như nhất định phải nói đạo lý với nàng:"Ý kia của phu nhân là ý gì? Chẳng lẽ Cô nghe nhầm, phu nhân không có nói Cô không dung Thất đệ, cũng không có nói Thất đệ ghen ghét Tề Thì?"
Tề phu nhân sợ tới mức muốn khóc, nói năng lộn xộn nửa ngày, rốt cuộc phát hiện không thể chống chế, chỉ có thể liên tục dập đầu, nói:"Là thần thiếp nhất thời lỡ lời, Điện hạ thứ tội! Điện hạ thứ tội!"
Lan Dịch Trăn nói:"Là ngươi nói?"
Tề phu nhân:"Đúng, đúng vậy."
Phu nhân chật vật như vậy, Tề Bật vẫn quỳ trên đất, không ngẩng đẩu, cũng không nói một tiếng, giống như người đang chịu tránh phạt không phải thê tử của mình, hết thảy không có chút quan hệ nào với bản thân.
Nhưng Lan Dịch Trăn cũng không phải một người dễ chơi.
Y quay đầu hỏi Tề Bật:"Tề Đại nhân, lời này, ngươi nói chưa?"
Tề Bật trầm mặc một hồi rồi mới thấp giọng nói:"Điện hạ thứ tội."
Lan Dịch Trăn thở dài mà nói:"Cô phụ trợ Phụ hoàng chính sự nhiều năm, tuy không dám nói có công tích gì, nhưng xưa nay cẩn trọng, không nghĩ tới sẽ rơi xuống một cái bêu danh trong ngoài không đồng nhất, khắt khe với huynh đệ."
Y một khi đã mở miệng thì chính là cao thủ, không chỉ khiến Lan Dịch Hoan hết giận, mà còn trực tiếp ôm mọi công kích vào người, tội danh này cũng tức khắc không còn giống nhau.
Rốt cuộc, hai người kia cũng không phải bên ngoại thích của y.
Tề phu nhân còn muốn nói gì đó, Tề Bật lại nhanh chóng cho nàng một cái liếc mắt, sau đó trầm giọng nói:"Việc này là lỗi của thần, lòng dạ hẹp hòi, miệng nói ác ngôn, xin Điện hạ trách phạt."
Lan Dịch Trăn nói:"Các ngươi vừa rồi bất mãn việc Thất đệ tháo tấm biển xuống?"
Tề Bật nói:"Không dám."
Lan Dịch Trăn chuyển mắt lên tấm biển trên mặt đất, một lát sau lại thở dài nói:"Chữ viết của Tiên đế tiêu sái phiêu dật như vậy, Cô không đành lòng nó bị làm bẩn, người đâu, đem tấm biển ra đầu phố đốt đi."
Việc này tương đương với làm Tề gia mất hết mặt mũi trước tất cả mọi người.
Lan Dịch Trăn lại nói tiếp:"Tề Bật thân là mệnh quan triều đình, tâm thuật bất chính, giáo thê dạy con không nghiêm, phạt một năm bổng lộc, từ ngày mai không cần ra khỏi cửa, ở nhà tĩnh tâm một tháng. Tề phu nhân hạ xuống hàng cáo mệnh tam phẩm, Tề Thì——"
Y vốn định trực tiếp đuổi Tề Thì ra khỏi kinh thành, lúc này lại cảm thấy cẳng chân bị người đá đá phía sau.
Ngoại trừ Lan Dịch Hoan ra thì không còn người nào dám làm như vậy, Lan Dịch Trăn dừng một chút, sửa lời:"Tề Thì trong năm năm không được tham gia khoa khảo, không được làm quan. Trước học làm người sau đó lại học làm quan."
Trách phạt này không thể nói là không nặng, đã chặt đứt một nửa tiền đồ của Tề Thì, Tề phu nhân trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng vẫn phải dập đầu tạ ơn.
Trong cảm nhận của nàng, nàng vẫn luôn thấy Lan Dịch Hoan là một tiểu ấu tử không nơi nương tựa, tuỳ ý bọn họ bày bố, trong lòng nàng thậm chí còn có vài phần khinh miệt.
Rốt cuộc nếu không có bọn họ, Lan Dịch Hoan cũng không thể trở thành Hoàng tử.
Cho đến hôm nay, cho đến giờ phút này, Tề phu nhân mới ý thức được, Lan Dịch Hoan đã trưởng thành.
Hắn có chủ kiến của mình, có năng lực, thủ hạ thân tín hỗ trợ, huynh đệ bên người nâng đỡ.
Bọn họ đã không thể trêu vào.
Nàng nắm chặt cánh tay Tề Thì, như sợ nhi tử của mình không chịu được đả kích, nhưng trong lòng Tề Thì hoàn toàn không có khổ sở như Tề phu nhân nghĩ.
Không thể tham gia khoa khảo cũng không quan trọng với gã, gã vốn dĩ cũng không tính đi theo con đường này.
Tề Thì chỉ si ngốc mà nghĩ, nếu hôm nay mình và Lan Dịch Hoan đổi vị trí cho nhau làm ra những việc như vậy, sẽ có vị huynh trưởng quyền thế ngập trời như thế đến bảo hộ mình, nếu vậy đúng là quá mức vui sướng.
Đáng tiếc, Lan Dịch Trăn căn bản không biết, mình mới là đệ đệ của y!
Vị Thái tử Điện hạ tôn quý này là huynh trưởng của gã, lúc này chưa từng cho gã một ánh mắt, quay đầu nói với hàng giả Lan Dịch Hoan một cách ôn nhu:"Về nhà thôi."
Y vừa rồi còn lạnh mặt, làm mọi người không rét mà run, lúc này chuyển đầu một cái, uy thế cùng sát khí mất hết, khoé mắt hiện lên tia ôn nhu, giống như biến thành một người khác.
Lan Dịch Hoan gật đầu nói:"Đi thôi."
Lan Dịch Trăn vươn tay về phía hắn.
Lan Dịch Hoan rụt tay lại không để y nắm, thấp giọng nói:"Ta còn mang theo thủ hạ, ngươi dắt ta đi thì ta còn chút uy phong nào nữa."
Lan Dịch Trăn nói:"Ta sợ sẽ còn người bịa đặt lung tung, nói ta làm hại huynh đệ này kia."
Y nói xong, không nhịn được xoa đầu Lan Dịch Hoan, kéo tay hắn lại, giống như lúc nhỏ, dắt tay đệ đệ mang đi.
Sau lưng, mọi người trong phòng hai mắt nhìn nhau, không nói được lời nào.
*
Xe ngựa của Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn đi dọc một đường, Lan Dịch Hoan mới thở phào, cả người dựa vào ghế dựa.
Hắn cười nhìn Lan Dịch Trăn, nói:"Ca vừa rồi thật uy phong."
Lan Dịch Trăn nói:"Bọn họ xúc phạm ta nghiêm trọng như vậy, thật đúng là khó hiểu!"
Tuy biết Lan Dịch Trăn đang cố ý nói đùa, nhưng Lan Dịch Hoan vẫn không thể nhịn cười, sau khi cười xong rút tay ra khỏi tay Lan Dịch Trăn, hỏi:"Tề gia tốt xấu gì cũng là đại tộc thế gia, ngươi xử lý họ như vậy có vấn đề gì không?"
Bàn tay lập tức trống không, Lan Dịch Trăn nhìn thoáng qua tay mình, sau một lát, nâng tay lên nhéo mặt Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan "A" một tiếng.
Lan Dịch Trăn nói:"Có gì mà không đắc tội nổi? Ngươi nói ta nghe, bọn họ có phải luôn đối xử với ngươi như vậy, nói ta với ngươi bất hoà?"
Lan Dịch Hoan nói:"Không có. Bình thường ta không có gặp họ."
Lan Dịch Trăn hừ nhẹ một tiếng, nói:"Lấy tính cách của ngươi, nếu không phải không nhịn được thì sẽ không tìm tới cửa. Đặc biệt là với người Tề gia."
Lời này của y là thật, nhưng nguyên nhân Lan Dịch Hoan nháo một trận hôm nay là thế nào, đúng thật không biết phải giải thích ra sao cho Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan chỉ cười nói:"Hôm nay không phải đã trút giận hết rồi sao? Tích góp thật nhiều sau đó đại náo một hồi, như vậy mới thống khoái."
Lan Dịch Trăn lắc lắc đầu, nói:"Ta cảm thấy chưa đủ."
Hai người nói một hồi thì cũng đã đến Đông Cung.
Tuy Lan Dịch Hoan không thường ở chỗ này, nhưng quần áo cùng phòng của hắn vẫn còn giữ lại.
Hắn ngựa quen đường cũ mà thay thường phục trên người, lại đi tìm Lan Dịch Trăn, đúng lúc thấy Hoàng công công mang một chén thuốc đến cho Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan cả kinh, nửa đường trực tiếp cướp lấy chén thuốc, đưa đến trước mũi ngửi ngửi, nói:"Đây là thuốc gì? Vì sao phải uống?"
Hoàng công công tuổi cũng đã lớn, chưa kịp phản ứng thì Lan Dịch Hoan đã lấy mất chén thuốc.
Ông sợ Lan Dịch Hoan làm đổ, cũng sợ Lan Dịch Hoan uống phải, vội vàng "Ai da" "Ai da" mà cản:"Thất Điện hạ, ngài chậm một chút, ngài không được uống, thuốc này đắng, là Thư Ninh Tán trị đau đầu."
Lan Dịch Hoan bệnh lâu thành y, có một chút hiểu biết với các loại thuốc, vừa nghe liền quay đầu về phía Lan Dịch Trăn:"Ngươi bị đau đầu?"
Hoàng công công nói:"Thái tử Điện hạ buổi tối luôn khó ngủ, ban ngày lại đau đầu, hôm nay mới ra khỏi Nghị Sự Điện đã nghe ngài đến Tề gia, không yên tâm nên đến đón ngài."
Khác với Lan Dịch Hoan, từ nhỏ đến lớn, thân thể Lan Dịch Trăn cực kỳ tốt, rất ít khi sinh bệnh, lần này ở Tề gia lâu như vậy cũng không có biểu hiện gì ra ngoài.
Lan Dịch Hoan dừng một chút, tay bưng chén thuốc mà đặt trước mặt Lan Dịch Trăn, nghiêm túc mà nói với y:"Ca, vậy hiện tại ngươi đau đầu lắm sao? Có cần gọi Ngự y đến nhìn xem chút không?"
Lan Dịch Trăn nhìn thấy lo lắng trong mắt Lan Dịch Hoan, trong lòng cảm thấy ấm áp, trên mặt hiện lên ý cười:"Không có việc gì, uống chút thuốc là được rồi."
Lan Dịch Hoan ngồi xuống đối diện y, xung phong nhận việc:"Để ta đút cho ngươi!"
Lan Dịch Trăn không muốn hắn mệt nhọc, vốn muốn cự tuyệt, nhưng vừa nhấc đầu, thấy Lan Dịch Hoan tay bưng chén thuốc, biểu tình tha thiết, thuỷ quang trong chén bạc chiếu vào mắt hắn, trong mắt hắn như nhiễm một màu bạc sáng.
Khuôn mặt kia như đóa hoa tháng năm, nụ hoa mở ra, thanh diễm động lòng người.
Y cuối cùng không cự tuyệt được, bật thốt lên hỏi:"Đây là thù lao cho việc anh hùng cứu mỹ nhân?"
Lan Dịch Trăn không ngờ Nhị ca sẽ nói ra lời như vậy, sửng sốt một chút.
Lan Dịch Trăn hơi hối hận, Lan Dịch Hoan đã cười mà phản bác:"Ai muốn ngươi cứu, ta vừa rồi vẫn rất uy phong được không!"
Lan Dịch Trăn vội vàng cười nói:"Ừm, hôm nay người uy phong nhất vẫn là ngươi. Ta chỉ ở bên cạnh cổ vũ, tạo không khí thêm náo nhiệt thôi."
Lan Dịch Hoan cười nói "Cái này còn kém lắm", sau đó hắn múc một thìa nước thuốc, nhẹ nhàng thổi, đưa cái thìa hướng về phía Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan từ nhỏ uống nhiều thuốc đắng, xưa nay không sợ đắng, nhưng thực tế, uống từng thìa từng thìa như vậy lại làm quá trình uống thuốc lâu hơn.
Hoàng công công đứng bên cạnh nhìn vậy muốn kiến nghị, không bằng một hơi uống hết chén thuốc sẽ tốt hơn.
Lúc này, Lan Dịch Trăn lại nhìn ông một cái.
Hoàng công công ngẩn ra một lúc, vội nói:"Nô tài xin lui xuống trước."
Hai chủ tử này, một người muốn cho một người muốn nhận, kẻ làm nô tài này không không thể ngăn.
Lan Dịch Trăn mặt không đổi sắc uống từng ngụm thuốc Lan Dịch Hoan đưa đến, Lan Dịch Hoan hỏi:"Có tốt hơn không?"
Lan Dịch Trăn bật cười, nói:"Cũng không phải tiên đan, làm gì nhanh được như vậy."
Lan Dịch Hoan nói:"Nếu ngươi không thoải mái thì còn đến Tề gia tìm ta làm gì! Ngay từ đầu nên về nghỉ ngơi cho tốt. Bọn họ cũng không thể làm gì ta. Ngươi làm như vậy, bọn họ lại nói này nói kia về ngươi."
Lan Dịch Trăn cảm thấy trong lòng có chút ngọt, tuy đang bệnh, thuốc cũng đắng nhưng vẫn uống thuốc một cách thoả mãn.
"Ta nói rồi, dù phát sinh chuyện gì thì ta vẫn sẽ bảo hộ ngươi."
Lan Dịch Trăn uống một ngụm thuốc, cười nói:"Ta không sao cả, quan trọng là Tiểu Thất của chúng ta không thể chịu uỷ khuất."
Lan Dịch Hoan chuyển động tròng mắt:"Nhị ca, chúng ta đánh cược, ngươi đoán Tề Thì còn dám nữa không?"
Đuôi lông mày của Lan Dịch Trăn nhướng lên:"Ngươi hỏi như vậy, đương nhiên là dám."
Lan Dịch Hoan đút một thìa thuốc vào miệng y, nói:"Ài, chúng ta đoán giống nhau thì còn đánh cược gì nữa! Ngươi nói không dám đi!"
Lan Dịch Trăn nghe lời nói:"Ta cảm thấy, hôm nay bị uy nghiêm của bổn Thái tử trấn áp, Tề Thì tất nhiên không dám lỗ mãn, chẳng lẽ Thất đệ có cách giải thích khác?"
Y vậy mà diễn rất ra hình ra dáng, mặc dù tâm tình của Lan Dịch Hoan không thể nói là tốt nhưng cũng không nhịn được cười, nói:"Ngươi không hiểu hắn, ta nói a, trải qua chuyện này chắc chắn hắn càng muốn ầm ĩ. Nhị ca phải cẩn thận đấy."
Hắn nói một ngụm "Bổn Hoàng tử" vốn là để kích thích Tề Thì, nhìn bộ dáng phẫn uất của Tề Thì lúc đó, gã nhất định biết chút nội tình.
Nhưng cũng thấy quái, với tính cách của Tề Thì, biết một chuyện trọng đại như vậy nhưng vẫn nhịn xuống không nói, hoặc là gã không có chứng cớ, hoặc là hắn biết thân thế của mình không thể để lộ với người ngoài.
Nhưng gã muốn nhẫn, Lan Dịch Hoan cố tình làm gã không nhịn được, sẽ có thời điểm gã tự nói ra chân tướng.
Thật ra Lan Dịch Hoan không muốn thừa nhận, trong lòng hắn còn ôm chút hy vọng, có lẽ.... Có lẽ chuyện này có ẩn tình gì đó, có lẽ là Đặng Tử Mặc gạt người.
Rốt cuộc, Tề Quý phi cũng không phải không đối tốt với hắn chút nào, hắn ở với Tề Quý phi, không phải lần nào hắn cũng bị làm lơ.
Lan Dịch Hoan nhớ rõ, đời trước ước chừng là lúc hắn ở độ tuổi này, có lần hắn và Tề Thì đều bị bệnh phổi, ho khan rất nhiều thậm chí còn phát sốt liên tục.
Tề Quý phi cầu xin Hoàng thượng, cho bà ra khỏi cung một ngày để đến thăm.
Trong lòng Lan Dịch Hoan biết rõ, khoảng thời gian ngắn như vậy, chỗ của hắn cùng Tề Thì cách nhau rất xa, Tề Quý phi chắc chắn là muốn đến thăm Tề Thì, nhưng lúc nghe được mẫu thân lập tức đi đến Tề phủ, trong lòng vẫn khó tránh khỏi thất vọng, mơ mơ màng màng mà ngủ mất.
Ai ngờ tới tối, trong lúc đang mơ màng hắn cảm nhận được có một bàn tay lạnh băng để trên trán mình, hắn cảm thấy thoải mái nên cọ cọ, bàn tay kia cũng không vì bị hắn cọ mà rời đi, ở lại cạnh hắn rất lâu, còn cho hắn uống một ly nước.
Nửa đêm, Lan Dịch Hoan hạ sốt, liền tỉnh lại.
Hắn hỏi người bên ngoài xem có ai tới thăm hắn, bọn hạ nhân đều nói không thấy ai, nhưng nha hoàn đứng ở cửa kinh hỉ mà kêu lên:"Điện hạ, đây không phải là Thiên Sơn Tuyết Liên mà lần trước Bệ hạ ban thưởng cho Quý phi nương nương hay sao?"
Nàng cầm cái hộp đem lại trước mặt Lan Dịch Hoan:"Điện hạ, có phải Tề Quý phi tới thăm ngài hay không?"
Thiên Sơn Tuyết Liên là dược liệu tốt nhất để nhuận phổi, chỉ là rất quý hiếm, Tề Quý phi cũng chỉ có một đoá mà thôi, bà lựa chọn cho Lan Dịch Hoan, không cho Tề Thì.
Chuyện này làm Lan Dịch Hoan vui vẻ rất lâu, hắn cũng không hiếm lạ gì một đóa hoa, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự quan tâm mà Tề Quý phi dành cho hắn.
Đoá Thiên Sơn Tuyết Liên kia, Lan Dịch Hoan đến chết vẫn để trong hộp, không có dùng tới.
Cho nên kiếp này nghe được chuyện thân thế, điều đầu tiên Lan Dịch Hoan nhớ tới cũng là việc này.
Nếu Tề Thì mới là con của Tề Quý phi, vậy bà chắc chắn sẽ đưa Thiên Sơn Tuyết Liên cho Tề Thì đi, mình vẫn nhận được một chút xíu tình thương của mẹ, dù chỉ một chút như vẫn có nha.
"Tiểu Thất, Tiểu Thất?"
Bị Lan Dịch Trăn gọi, Lan Dịch Hoan mới hồi phục tinh thần:"Hả?"
Lan Dịch Trăn cầm lấy chén thuốc không trong tay hắn, để sang một bên, lo lắng nói:"Suy nghĩ gì vậy?"
Lan Dịch Hoan nói:"Ta nghĩ.... Ta đang nghĩ, nếu ta đánh cược thắng thì ngươi sẽ cho ta thứ gì tốt?"
Rõ ràng là hắn cứng rắn bắt Lan Dịch Trăn sửa lại đáp án, nhưng cũng xem như Lan Dịch Trăn thua, còn phải cho hắn thứ tốt, Lan Dịch Trăn bật cười, đồng thời trong lòng cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Y khó có thể hình dung được lúc bước vào cửa Tề gia, thấy Lan Dịch Hoan phải chịu sự chỉ trích của những "thân nhân", tâm tình của mình loạn như thế nào, vừa đau vừa giận.
Y hận không thể đem tất cả đồ tốt trong thiên hạ dành cho đệ đệ của mình, hận không thể biến hắn trở lại thành một đứa trẻ sáu tuổi mà bảo hộ trong ngực.
Tại sao lại có thể không thương tiếc hắn, tại sao có thể không cho hắn?
Lan Dịch Trăn nói:"Ngươi muốn có cái gì?"
Y tùy ý lấy một chiếc chìa khoá trong ngăn tủ đầu giường, đưa cho Lan Dịch Hoan, nói:"Ngươi tự đi lấy đi, muốn bao nhiêu lấy bấy nhiêu."
Lan Dịch Hoan biết nơi này của Lan Dịch Trăn có một cái rương lớn, bên trong là các loại kỳ trân dị bảo, khi còn nhỏ hắn đã từng ngủ ở mặt trên cái rương này, nhưng bên trong có những gì thì hắn không biết.
Đây là chìa khoá của cái rương kia.
Lan Dịch Hoan cũng có chút tò mò, nói:"Hào phóng vậy sao? Để ta xem ngươi có những bảo bối gì."
Hắn thuận tay cầm chìa khoá, ngồi xổm trước rương rồi mở nó ra.
"Ui, bảo kiếm, nhân sâm, cơ quan, đá mắt mèo.... Có không ít nha, cái này....."
Lan Dịch Hoan đang hứng thú bừng bừng cầm một đồ vật trong tay thì bỗng nhiên dừng lại, cả người ngốc ở đó.
Lan Dịch Trăn nói:"Ngươi thích cái gì thì cứ lấy đi."
Nói xong, y lại không nghe thấy Lan Dịch Hoan tiếp lời, đi qua liền thấy trong tay hắn đang cầm một hộp nhỏ tinh xảo, lại cứ chậm chạp không mở ra.
Lan Dịch Hoan nói:"Này, đây là cái gì?"
Lan Dịch Trăn thấy có chút kỳ quái, nắm lấy tay hắn, mở chiếc hộp ra, nói:"Đây là Thiên Sơn Tuyết Liên, trước đó Phụ hoàng ban thưởng cho mẫu hậu, mẫu hậu liền đưa tới đây cho ta, nhưng ta vẫn không dùng đến nên vẫn luôn ở đây.... Tiểu Thất, ngươi sao vậy?"
Lan Dịch Trăn ngồi xổm xuống, ôm lấy bả vai Lan Dịch Hoan, lo lắng mà nhìn hắn.
Lan Dịch Hoan lẩm bẩm:"Cư nhiên là ngươi...."
Thiên Sơn Tuyết Liên này, Hoàng thượng ban cho Hoàng hậu và Tề Quý phi mỗi người một đoá, lúc đó Lan Dịch Hoan thấy một đoá ở chỗ mình, tất nhiên không nghĩ đến Hoàng hậu không có giao thoa gì với mình, vậy chỉ còn mẹ ruột Tề Quý phi cho hắn.
Hắn cũng không nghĩ tới khả năng khác, hắn không quen thân gì với người nào bên Thích Hoàng hậu.
Thì ra người trước nay không yêu hắn thì đến cùng vẫn không quan tâm hắn, thì ra người trước nay luôn yên lặng bảo hộ hắn đến cùng vẫn không thay đổi.
Bây giờ, hắn mới hiểu.
Người này đoạt hết mọi thứ của gã, lại dùng thân phận của gã dẫm gã dưới chân, tuỳ ý làm nhục, còn gã lại không thể nói ra lời nào.
Dục vọng khôi phục thân phận chưa bao giờ mạnh mẽ như lúc này.
Tề Thì âm thầm nghĩ, khi nào, khi nào thân phận của bọn họ đổi trở lại, gã nhất định phải đem Lan Dịch Hoan băm thây vạn đoạn mới có thể giải hận, nhất định phải khiến hắn quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha một cách đau khổ mới báo được thù hôm nay!
Lan Dịch Hoan cho đập toàn bộ đồ vật trong phòng Tề Thì, sau đó lại lệnh người ném cái người hắn vừa dẫm dưới chân xuống hồ nước để tỉnh rượu.
Tiếng bắn nước vang lên, bọt nước văng khắp nơi, những người còn lại im lặng, sợ hãi đứng thành hàng dựa vào tường, không dám lỗ mãn.
Lan Dịch Hoan nhìn một vòng, mất hứng thú lắc đầu, nói:"Không có gì thú vị."
Nói xong, hắn giơ tay, nói:"Đi thôi."
Lan Dịch Hoan vừa mới đứng dậy đi tới cửa, bỗng nhiên cũng có một người từ ngoài cửa bước vào, không nói gì mà chắn trước mặt Lan Dịch Hoan.
Người tới chính là phụ thân của Tề Thì, Đại cữu cữu của hắn, Tề Bật.
Thời điểm mà Tề Diên chết, Tề Bật đang ở ngoài biên cảnh xa xôi vẫn chưa trở về. Nhờ những chiến công của Tề Bật nên Tề gia mới không bị Tề Diên liên luỵ. Sau một khoảng thời gian, ông ta trở về kinh thành, phong trấn uy hầu, giữ lại chức vụ Tướng quân cho đến hiện tại.
Khác với Tề Diên Tề Thì, Lan Dịch Hoan biết vị Đại cữu cữu này của mình là người thông minh.
Đời trước Tề Bật là người ủng hộ Ngũ Hoàng tử, dù Lan Dịch Hoan sau khi đăng cơ vẫn luôn bất hoà với Thái hậu và Ngũ Hoàng tử, Tề Bật trước sau đều bất lộ thanh sắc, cẩn trọng, luôn tuân giữ đạo quân thần, mỗi một sự việc đều là bởi "Ta là vì tốt cho ngươi".
Nhưng trên thực tế, ông ta mới là chỗ dựa lớn nhất của Tề Thái hậu và Ngũ Hoàng tử, thậm chí là người làm chủ.
Lan Dịch Hoan lộ ra một nụ cười lãnh đạm, nói:"Tề Đại Tướng quân."
"Điện hạ."
Tề Bật cung kính mà hành lễ với hắn, lúc này mới hỏi:"Không biết thần đã mạo phạm gì mà khiến Điện hạ tức giận như vậy, không chỉ đích thân đến dạy dỗ khuyển tử mà còn tháo tấm biển của nhà thần xuống?"
Lan Dịch Hoan nhàn nhạt nói:"Ngươi dạy con không nghiêm, bất kính với Hoàng thất. Ta không tin ngươi không biết Tề Thì làm gì, cần gì phải ra vẻ hồ đồ."
Tề Bật trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:"Điện hạ, thần biết ngài là Hoàng tử, thân phận tôn quý, nhưng dù thế nào thần vẫn là cữu cữu của Điện hạ. Tề Thì làm gì sai, ngài chỉ cần nói với thần, thần nhất định sẽ phạt hắn. Những hành động của ngài hôm nay nếu bị truyền ra sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài, cũng ảnh hưởng đến thanh danh của Tề Quý phi nương nương và Ngũ Điện hạ."
Lan Dịch Hoan ngửa đầu cười một tiếng:"Kỳ quái! Ta từ nhỏ lớn lên ở Đông Cung, không biết thế nào là cữu cữu, cũng không thân thuộc gì với Tề Quý phi và Ngũ Hoàng tử, lời này của Đại Tướng quân thật khó hiểu."
Tề Bật lắc đầu thở dài, nói:"Ngươi sai rồi. Tuy ngươi được Thái tử nuôi lớn nhưng chung quy hắn cũng không phải thân huynh trưởng của ngươi, hắn là quân, ngươi là thần, các ngươi tại sao lại không phân tôn ti trên dưới như vậy? Nếu ngươi có rằng lớn lên ở Đông Cung thì sẽ hơn người, vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị ghét bỏ. Điện hạ hẳn là lúc nào cũng nhớ rõ bổn phận của mình, nhưng ngàn vạn lần không thể tuỳ hứng như thế!"
Nghe những lời nói này của Tề Bật, Lan Dịch Hoan lập tức nhớ tới thời điểm thượng triều ở kiếp trước, Tề Bật đứng ra trước mặt mọi người, cũng giả nhân giả nghĩa mà nói với hắn:
"Bệ hạ, ngài nên tôn trọng Thái hậu, phải thường xuyên đến thăm. Nếu Vua một nước mà không giữ đạo hiếu, chẳng lẽ để quốc không thành quốc, gia không thành gia? Vì giang sơn xã tắc, vì thanh danh của Bệ hạ, vạn lần không thể làm thế!"
Vì thế, một đám người chung một đảng phái liền quỳ xuống trước mặt hắn, giọng nói truyền xa:"Xin Bệ hạ tuân thủ đạo hiếu, lễ trọng Thái hậu!"
Lúc ấy, hắn ở trên cao nhìn xuống, chỉ cảm thấy dạ dày một trận quay cuồng, vô cùng ghê tởm.
Trước mắt lại có chút cảm giác tương tự.
Lúc này Tề phu nhân sau khi nghe tin cũng chạy tới, vừa vào cửa liền hét chói tai.
Nhìn thấy Tề Thì mặt mũi bầm dập, nửa sống nửa chết, nàng vô cùng đau lòng, một bên rơi lệ, một bên căm giận nói:"Cái gì mà lớn lên ở Đông Cung, chỉ thiếu trét vàng lên mặt mình nữa mà thôi! Ngươi dù có lớn lên ở Thiên Cung thì vẫn là cháu ngoại bọn ta, là vãn bối!"
Nàng đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Lan Dịch Hoan:"Ngươi nhìn xem ngươi đã làm cái gì? Vô tình vô nghĩa! Trách không được nương ngươi lúc ngươi còn nhỏ đã không thích ngươi, hiện tại Thái tử cũng không dung ngươi, ngươi mới cả ngày chạy ra ngoài cung! Đừng cho rằng ta không biết, ngươi chính là ghen ghét Tề Thì của bọn ta!"
Sắc mặt của bọn thị vệ phía sau Lan Dịch Hoan thay đổi, Sùng An giận mắng một tiếng:"Nói bậy gì đó!"
Sùng An đang muốn tiến lên, lại bị Lan Dịch Hoan giơ tay nắm lại bả vai.
Lan Dịch Hoan đang muốn mở miệng, lúc này lại nghe được một giọng nói lãnh đạm truyền từ ngoài cửa:"Ai nói Cô không dung Thất đệ?"
Ngay sau đó, chưa để mọi người phản ứng, chủ nhân của giọng nói đã bước vào.
Là Lan Dịch Trăn.
Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ mà lãnh túc của y, lại không thêm được chút ấm áp nào, đôi mắt đen trầm tĩnh sâu không thấy đáy, mang theo uy nghiêm chỉ có ở Vương giả.
Lan Dịch Trăn hiển nhiên là vừa nghị sự xong, trên người còn mặc bào phục hoàng sắc của Thái tử, vô cùng phù hợp với khí chất của y——bất cập nhân tình.
Không nghĩ tới y sẽ đến đây, sắc mặt của tất cả mọi người biến đổi:"Thái tử Điện hạ, ngài, sao ngài...."
Tề Bật lập tức ra hiệu cho Tề phu nhân, quỳ một gối xuống hành lễ:"Thần tham kiến Thái tử Điện hạ."
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, vội vàng hành lễ:"Tham kiến Điện hạ!"
Một nhà đầy người, chỉ còn Lan Dịch Hoan đứng.
Lan Dịch Trăn hoàn toàn không cho mọi người một cái liếc mắt, cũng không cho đứng lên, mà lại lập tức đi về phía trước.
Sau khi đi qua Lan Dịch Hoan, bước chân của Lan Dịch Trăn không dừng lại, Lan Dịch Hoan lại cảm thấy tay có chút ấm áp, cúi đầu liền thấy, là Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng nắm tay hắn một cái.
Động tác này rất nhỏ, nhưng lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lan Dịch Trăn cho nên đều thấy rõ ràng.
Trên mặt Tề Thì vừa rồi còn có chút đắc ý vì sự xuất hiện của phụ mẫu, lúc này lập tức trắng.
Chẳng lẽ Lan Dịch Hoan.... Không chịu sự lãnh đãi của Thái tử sao? Hắn không ở trong cung hưởng phúc khí mà cả ngày chạy bên ngoài làm gì?
Tề Thì nửa nằm trên mặt đất, được Tề phu nhân đỡ, thậm chí quên đứng dậy hành lễ, trơ mắt nhìn nam nhân này đến gần mẫu tử hai người, đôi mắt lạnh băng mang theo lãnh ý cùng cường thế, từ trên cao nhìn xuống.
Lan Dịch Trăn lặp lại lần nữa:"Tề phu nhân, là ngươi nói Cô không dung Thất đệ?"
Tề phu nhân nổi danh là hung hãn đanh đá, lúc này đối mặt với Lan Dịch Trăn, nàng lại cảm thấy một cỗ khí lạnh từ sống lưng kéo lên, thân thể run rẩy từng đợt.
"Điện, Điện hạ...."
Nàng sợ tới mức thân thể dịch ra sau, nhưng ngay sau đó liền ý thức được sự thất thố của mình.
Một mệnh phụ triều đình đối mặt với một câu nói của Thái tử lại sợ tới mức bò trên mặt đất, thế nào cũng quá mất thể diện.
Tề phu nhân vội vàng buông Tề Thì ra, run rẩy mà quỳ, liên tục lắc đầu lẩm bẩm:"Thiếp thân, thiếp thân không có ý kia——-"
Lan Dịch Trăn không nhanh không chậm, dường như nhất định phải nói đạo lý với nàng:"Ý kia của phu nhân là ý gì? Chẳng lẽ Cô nghe nhầm, phu nhân không có nói Cô không dung Thất đệ, cũng không có nói Thất đệ ghen ghét Tề Thì?"
Tề phu nhân sợ tới mức muốn khóc, nói năng lộn xộn nửa ngày, rốt cuộc phát hiện không thể chống chế, chỉ có thể liên tục dập đầu, nói:"Là thần thiếp nhất thời lỡ lời, Điện hạ thứ tội! Điện hạ thứ tội!"
Lan Dịch Trăn nói:"Là ngươi nói?"
Tề phu nhân:"Đúng, đúng vậy."
Phu nhân chật vật như vậy, Tề Bật vẫn quỳ trên đất, không ngẩng đẩu, cũng không nói một tiếng, giống như người đang chịu tránh phạt không phải thê tử của mình, hết thảy không có chút quan hệ nào với bản thân.
Nhưng Lan Dịch Trăn cũng không phải một người dễ chơi.
Y quay đầu hỏi Tề Bật:"Tề Đại nhân, lời này, ngươi nói chưa?"
Tề Bật trầm mặc một hồi rồi mới thấp giọng nói:"Điện hạ thứ tội."
Lan Dịch Trăn thở dài mà nói:"Cô phụ trợ Phụ hoàng chính sự nhiều năm, tuy không dám nói có công tích gì, nhưng xưa nay cẩn trọng, không nghĩ tới sẽ rơi xuống một cái bêu danh trong ngoài không đồng nhất, khắt khe với huynh đệ."
Y một khi đã mở miệng thì chính là cao thủ, không chỉ khiến Lan Dịch Hoan hết giận, mà còn trực tiếp ôm mọi công kích vào người, tội danh này cũng tức khắc không còn giống nhau.
Rốt cuộc, hai người kia cũng không phải bên ngoại thích của y.
Tề phu nhân còn muốn nói gì đó, Tề Bật lại nhanh chóng cho nàng một cái liếc mắt, sau đó trầm giọng nói:"Việc này là lỗi của thần, lòng dạ hẹp hòi, miệng nói ác ngôn, xin Điện hạ trách phạt."
Lan Dịch Trăn nói:"Các ngươi vừa rồi bất mãn việc Thất đệ tháo tấm biển xuống?"
Tề Bật nói:"Không dám."
Lan Dịch Trăn chuyển mắt lên tấm biển trên mặt đất, một lát sau lại thở dài nói:"Chữ viết của Tiên đế tiêu sái phiêu dật như vậy, Cô không đành lòng nó bị làm bẩn, người đâu, đem tấm biển ra đầu phố đốt đi."
Việc này tương đương với làm Tề gia mất hết mặt mũi trước tất cả mọi người.
Lan Dịch Trăn lại nói tiếp:"Tề Bật thân là mệnh quan triều đình, tâm thuật bất chính, giáo thê dạy con không nghiêm, phạt một năm bổng lộc, từ ngày mai không cần ra khỏi cửa, ở nhà tĩnh tâm một tháng. Tề phu nhân hạ xuống hàng cáo mệnh tam phẩm, Tề Thì——"
Y vốn định trực tiếp đuổi Tề Thì ra khỏi kinh thành, lúc này lại cảm thấy cẳng chân bị người đá đá phía sau.
Ngoại trừ Lan Dịch Hoan ra thì không còn người nào dám làm như vậy, Lan Dịch Trăn dừng một chút, sửa lời:"Tề Thì trong năm năm không được tham gia khoa khảo, không được làm quan. Trước học làm người sau đó lại học làm quan."
Trách phạt này không thể nói là không nặng, đã chặt đứt một nửa tiền đồ của Tề Thì, Tề phu nhân trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng vẫn phải dập đầu tạ ơn.
Trong cảm nhận của nàng, nàng vẫn luôn thấy Lan Dịch Hoan là một tiểu ấu tử không nơi nương tựa, tuỳ ý bọn họ bày bố, trong lòng nàng thậm chí còn có vài phần khinh miệt.
Rốt cuộc nếu không có bọn họ, Lan Dịch Hoan cũng không thể trở thành Hoàng tử.
Cho đến hôm nay, cho đến giờ phút này, Tề phu nhân mới ý thức được, Lan Dịch Hoan đã trưởng thành.
Hắn có chủ kiến của mình, có năng lực, thủ hạ thân tín hỗ trợ, huynh đệ bên người nâng đỡ.
Bọn họ đã không thể trêu vào.
Nàng nắm chặt cánh tay Tề Thì, như sợ nhi tử của mình không chịu được đả kích, nhưng trong lòng Tề Thì hoàn toàn không có khổ sở như Tề phu nhân nghĩ.
Không thể tham gia khoa khảo cũng không quan trọng với gã, gã vốn dĩ cũng không tính đi theo con đường này.
Tề Thì chỉ si ngốc mà nghĩ, nếu hôm nay mình và Lan Dịch Hoan đổi vị trí cho nhau làm ra những việc như vậy, sẽ có vị huynh trưởng quyền thế ngập trời như thế đến bảo hộ mình, nếu vậy đúng là quá mức vui sướng.
Đáng tiếc, Lan Dịch Trăn căn bản không biết, mình mới là đệ đệ của y!
Vị Thái tử Điện hạ tôn quý này là huynh trưởng của gã, lúc này chưa từng cho gã một ánh mắt, quay đầu nói với hàng giả Lan Dịch Hoan một cách ôn nhu:"Về nhà thôi."
Y vừa rồi còn lạnh mặt, làm mọi người không rét mà run, lúc này chuyển đầu một cái, uy thế cùng sát khí mất hết, khoé mắt hiện lên tia ôn nhu, giống như biến thành một người khác.
Lan Dịch Hoan gật đầu nói:"Đi thôi."
Lan Dịch Trăn vươn tay về phía hắn.
Lan Dịch Hoan rụt tay lại không để y nắm, thấp giọng nói:"Ta còn mang theo thủ hạ, ngươi dắt ta đi thì ta còn chút uy phong nào nữa."
Lan Dịch Trăn nói:"Ta sợ sẽ còn người bịa đặt lung tung, nói ta làm hại huynh đệ này kia."
Y nói xong, không nhịn được xoa đầu Lan Dịch Hoan, kéo tay hắn lại, giống như lúc nhỏ, dắt tay đệ đệ mang đi.
Sau lưng, mọi người trong phòng hai mắt nhìn nhau, không nói được lời nào.
*
Xe ngựa của Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn đi dọc một đường, Lan Dịch Hoan mới thở phào, cả người dựa vào ghế dựa.
Hắn cười nhìn Lan Dịch Trăn, nói:"Ca vừa rồi thật uy phong."
Lan Dịch Trăn nói:"Bọn họ xúc phạm ta nghiêm trọng như vậy, thật đúng là khó hiểu!"
Tuy biết Lan Dịch Trăn đang cố ý nói đùa, nhưng Lan Dịch Hoan vẫn không thể nhịn cười, sau khi cười xong rút tay ra khỏi tay Lan Dịch Trăn, hỏi:"Tề gia tốt xấu gì cũng là đại tộc thế gia, ngươi xử lý họ như vậy có vấn đề gì không?"
Bàn tay lập tức trống không, Lan Dịch Trăn nhìn thoáng qua tay mình, sau một lát, nâng tay lên nhéo mặt Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan "A" một tiếng.
Lan Dịch Trăn nói:"Có gì mà không đắc tội nổi? Ngươi nói ta nghe, bọn họ có phải luôn đối xử với ngươi như vậy, nói ta với ngươi bất hoà?"
Lan Dịch Hoan nói:"Không có. Bình thường ta không có gặp họ."
Lan Dịch Trăn hừ nhẹ một tiếng, nói:"Lấy tính cách của ngươi, nếu không phải không nhịn được thì sẽ không tìm tới cửa. Đặc biệt là với người Tề gia."
Lời này của y là thật, nhưng nguyên nhân Lan Dịch Hoan nháo một trận hôm nay là thế nào, đúng thật không biết phải giải thích ra sao cho Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan chỉ cười nói:"Hôm nay không phải đã trút giận hết rồi sao? Tích góp thật nhiều sau đó đại náo một hồi, như vậy mới thống khoái."
Lan Dịch Trăn lắc lắc đầu, nói:"Ta cảm thấy chưa đủ."
Hai người nói một hồi thì cũng đã đến Đông Cung.
Tuy Lan Dịch Hoan không thường ở chỗ này, nhưng quần áo cùng phòng của hắn vẫn còn giữ lại.
Hắn ngựa quen đường cũ mà thay thường phục trên người, lại đi tìm Lan Dịch Trăn, đúng lúc thấy Hoàng công công mang một chén thuốc đến cho Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan cả kinh, nửa đường trực tiếp cướp lấy chén thuốc, đưa đến trước mũi ngửi ngửi, nói:"Đây là thuốc gì? Vì sao phải uống?"
Hoàng công công tuổi cũng đã lớn, chưa kịp phản ứng thì Lan Dịch Hoan đã lấy mất chén thuốc.
Ông sợ Lan Dịch Hoan làm đổ, cũng sợ Lan Dịch Hoan uống phải, vội vàng "Ai da" "Ai da" mà cản:"Thất Điện hạ, ngài chậm một chút, ngài không được uống, thuốc này đắng, là Thư Ninh Tán trị đau đầu."
Lan Dịch Hoan bệnh lâu thành y, có một chút hiểu biết với các loại thuốc, vừa nghe liền quay đầu về phía Lan Dịch Trăn:"Ngươi bị đau đầu?"
Hoàng công công nói:"Thái tử Điện hạ buổi tối luôn khó ngủ, ban ngày lại đau đầu, hôm nay mới ra khỏi Nghị Sự Điện đã nghe ngài đến Tề gia, không yên tâm nên đến đón ngài."
Khác với Lan Dịch Hoan, từ nhỏ đến lớn, thân thể Lan Dịch Trăn cực kỳ tốt, rất ít khi sinh bệnh, lần này ở Tề gia lâu như vậy cũng không có biểu hiện gì ra ngoài.
Lan Dịch Hoan dừng một chút, tay bưng chén thuốc mà đặt trước mặt Lan Dịch Trăn, nghiêm túc mà nói với y:"Ca, vậy hiện tại ngươi đau đầu lắm sao? Có cần gọi Ngự y đến nhìn xem chút không?"
Lan Dịch Trăn nhìn thấy lo lắng trong mắt Lan Dịch Hoan, trong lòng cảm thấy ấm áp, trên mặt hiện lên ý cười:"Không có việc gì, uống chút thuốc là được rồi."
Lan Dịch Hoan ngồi xuống đối diện y, xung phong nhận việc:"Để ta đút cho ngươi!"
Lan Dịch Trăn không muốn hắn mệt nhọc, vốn muốn cự tuyệt, nhưng vừa nhấc đầu, thấy Lan Dịch Hoan tay bưng chén thuốc, biểu tình tha thiết, thuỷ quang trong chén bạc chiếu vào mắt hắn, trong mắt hắn như nhiễm một màu bạc sáng.
Khuôn mặt kia như đóa hoa tháng năm, nụ hoa mở ra, thanh diễm động lòng người.
Y cuối cùng không cự tuyệt được, bật thốt lên hỏi:"Đây là thù lao cho việc anh hùng cứu mỹ nhân?"
Lan Dịch Trăn không ngờ Nhị ca sẽ nói ra lời như vậy, sửng sốt một chút.
Lan Dịch Trăn hơi hối hận, Lan Dịch Hoan đã cười mà phản bác:"Ai muốn ngươi cứu, ta vừa rồi vẫn rất uy phong được không!"
Lan Dịch Trăn vội vàng cười nói:"Ừm, hôm nay người uy phong nhất vẫn là ngươi. Ta chỉ ở bên cạnh cổ vũ, tạo không khí thêm náo nhiệt thôi."
Lan Dịch Hoan cười nói "Cái này còn kém lắm", sau đó hắn múc một thìa nước thuốc, nhẹ nhàng thổi, đưa cái thìa hướng về phía Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan từ nhỏ uống nhiều thuốc đắng, xưa nay không sợ đắng, nhưng thực tế, uống từng thìa từng thìa như vậy lại làm quá trình uống thuốc lâu hơn.
Hoàng công công đứng bên cạnh nhìn vậy muốn kiến nghị, không bằng một hơi uống hết chén thuốc sẽ tốt hơn.
Lúc này, Lan Dịch Trăn lại nhìn ông một cái.
Hoàng công công ngẩn ra một lúc, vội nói:"Nô tài xin lui xuống trước."
Hai chủ tử này, một người muốn cho một người muốn nhận, kẻ làm nô tài này không không thể ngăn.
Lan Dịch Trăn mặt không đổi sắc uống từng ngụm thuốc Lan Dịch Hoan đưa đến, Lan Dịch Hoan hỏi:"Có tốt hơn không?"
Lan Dịch Trăn bật cười, nói:"Cũng không phải tiên đan, làm gì nhanh được như vậy."
Lan Dịch Hoan nói:"Nếu ngươi không thoải mái thì còn đến Tề gia tìm ta làm gì! Ngay từ đầu nên về nghỉ ngơi cho tốt. Bọn họ cũng không thể làm gì ta. Ngươi làm như vậy, bọn họ lại nói này nói kia về ngươi."
Lan Dịch Trăn cảm thấy trong lòng có chút ngọt, tuy đang bệnh, thuốc cũng đắng nhưng vẫn uống thuốc một cách thoả mãn.
"Ta nói rồi, dù phát sinh chuyện gì thì ta vẫn sẽ bảo hộ ngươi."
Lan Dịch Trăn uống một ngụm thuốc, cười nói:"Ta không sao cả, quan trọng là Tiểu Thất của chúng ta không thể chịu uỷ khuất."
Lan Dịch Hoan chuyển động tròng mắt:"Nhị ca, chúng ta đánh cược, ngươi đoán Tề Thì còn dám nữa không?"
Đuôi lông mày của Lan Dịch Trăn nhướng lên:"Ngươi hỏi như vậy, đương nhiên là dám."
Lan Dịch Hoan đút một thìa thuốc vào miệng y, nói:"Ài, chúng ta đoán giống nhau thì còn đánh cược gì nữa! Ngươi nói không dám đi!"
Lan Dịch Trăn nghe lời nói:"Ta cảm thấy, hôm nay bị uy nghiêm của bổn Thái tử trấn áp, Tề Thì tất nhiên không dám lỗ mãn, chẳng lẽ Thất đệ có cách giải thích khác?"
Y vậy mà diễn rất ra hình ra dáng, mặc dù tâm tình của Lan Dịch Hoan không thể nói là tốt nhưng cũng không nhịn được cười, nói:"Ngươi không hiểu hắn, ta nói a, trải qua chuyện này chắc chắn hắn càng muốn ầm ĩ. Nhị ca phải cẩn thận đấy."
Hắn nói một ngụm "Bổn Hoàng tử" vốn là để kích thích Tề Thì, nhìn bộ dáng phẫn uất của Tề Thì lúc đó, gã nhất định biết chút nội tình.
Nhưng cũng thấy quái, với tính cách của Tề Thì, biết một chuyện trọng đại như vậy nhưng vẫn nhịn xuống không nói, hoặc là gã không có chứng cớ, hoặc là hắn biết thân thế của mình không thể để lộ với người ngoài.
Nhưng gã muốn nhẫn, Lan Dịch Hoan cố tình làm gã không nhịn được, sẽ có thời điểm gã tự nói ra chân tướng.
Thật ra Lan Dịch Hoan không muốn thừa nhận, trong lòng hắn còn ôm chút hy vọng, có lẽ.... Có lẽ chuyện này có ẩn tình gì đó, có lẽ là Đặng Tử Mặc gạt người.
Rốt cuộc, Tề Quý phi cũng không phải không đối tốt với hắn chút nào, hắn ở với Tề Quý phi, không phải lần nào hắn cũng bị làm lơ.
Lan Dịch Hoan nhớ rõ, đời trước ước chừng là lúc hắn ở độ tuổi này, có lần hắn và Tề Thì đều bị bệnh phổi, ho khan rất nhiều thậm chí còn phát sốt liên tục.
Tề Quý phi cầu xin Hoàng thượng, cho bà ra khỏi cung một ngày để đến thăm.
Trong lòng Lan Dịch Hoan biết rõ, khoảng thời gian ngắn như vậy, chỗ của hắn cùng Tề Thì cách nhau rất xa, Tề Quý phi chắc chắn là muốn đến thăm Tề Thì, nhưng lúc nghe được mẫu thân lập tức đi đến Tề phủ, trong lòng vẫn khó tránh khỏi thất vọng, mơ mơ màng màng mà ngủ mất.
Ai ngờ tới tối, trong lúc đang mơ màng hắn cảm nhận được có một bàn tay lạnh băng để trên trán mình, hắn cảm thấy thoải mái nên cọ cọ, bàn tay kia cũng không vì bị hắn cọ mà rời đi, ở lại cạnh hắn rất lâu, còn cho hắn uống một ly nước.
Nửa đêm, Lan Dịch Hoan hạ sốt, liền tỉnh lại.
Hắn hỏi người bên ngoài xem có ai tới thăm hắn, bọn hạ nhân đều nói không thấy ai, nhưng nha hoàn đứng ở cửa kinh hỉ mà kêu lên:"Điện hạ, đây không phải là Thiên Sơn Tuyết Liên mà lần trước Bệ hạ ban thưởng cho Quý phi nương nương hay sao?"
Nàng cầm cái hộp đem lại trước mặt Lan Dịch Hoan:"Điện hạ, có phải Tề Quý phi tới thăm ngài hay không?"
Thiên Sơn Tuyết Liên là dược liệu tốt nhất để nhuận phổi, chỉ là rất quý hiếm, Tề Quý phi cũng chỉ có một đoá mà thôi, bà lựa chọn cho Lan Dịch Hoan, không cho Tề Thì.
Chuyện này làm Lan Dịch Hoan vui vẻ rất lâu, hắn cũng không hiếm lạ gì một đóa hoa, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự quan tâm mà Tề Quý phi dành cho hắn.
Đoá Thiên Sơn Tuyết Liên kia, Lan Dịch Hoan đến chết vẫn để trong hộp, không có dùng tới.
Cho nên kiếp này nghe được chuyện thân thế, điều đầu tiên Lan Dịch Hoan nhớ tới cũng là việc này.
Nếu Tề Thì mới là con của Tề Quý phi, vậy bà chắc chắn sẽ đưa Thiên Sơn Tuyết Liên cho Tề Thì đi, mình vẫn nhận được một chút xíu tình thương của mẹ, dù chỉ một chút như vẫn có nha.
"Tiểu Thất, Tiểu Thất?"
Bị Lan Dịch Trăn gọi, Lan Dịch Hoan mới hồi phục tinh thần:"Hả?"
Lan Dịch Trăn cầm lấy chén thuốc không trong tay hắn, để sang một bên, lo lắng nói:"Suy nghĩ gì vậy?"
Lan Dịch Hoan nói:"Ta nghĩ.... Ta đang nghĩ, nếu ta đánh cược thắng thì ngươi sẽ cho ta thứ gì tốt?"
Rõ ràng là hắn cứng rắn bắt Lan Dịch Trăn sửa lại đáp án, nhưng cũng xem như Lan Dịch Trăn thua, còn phải cho hắn thứ tốt, Lan Dịch Trăn bật cười, đồng thời trong lòng cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Y khó có thể hình dung được lúc bước vào cửa Tề gia, thấy Lan Dịch Hoan phải chịu sự chỉ trích của những "thân nhân", tâm tình của mình loạn như thế nào, vừa đau vừa giận.
Y hận không thể đem tất cả đồ tốt trong thiên hạ dành cho đệ đệ của mình, hận không thể biến hắn trở lại thành một đứa trẻ sáu tuổi mà bảo hộ trong ngực.
Tại sao lại có thể không thương tiếc hắn, tại sao có thể không cho hắn?
Lan Dịch Trăn nói:"Ngươi muốn có cái gì?"
Y tùy ý lấy một chiếc chìa khoá trong ngăn tủ đầu giường, đưa cho Lan Dịch Hoan, nói:"Ngươi tự đi lấy đi, muốn bao nhiêu lấy bấy nhiêu."
Lan Dịch Hoan biết nơi này của Lan Dịch Trăn có một cái rương lớn, bên trong là các loại kỳ trân dị bảo, khi còn nhỏ hắn đã từng ngủ ở mặt trên cái rương này, nhưng bên trong có những gì thì hắn không biết.
Đây là chìa khoá của cái rương kia.
Lan Dịch Hoan cũng có chút tò mò, nói:"Hào phóng vậy sao? Để ta xem ngươi có những bảo bối gì."
Hắn thuận tay cầm chìa khoá, ngồi xổm trước rương rồi mở nó ra.
"Ui, bảo kiếm, nhân sâm, cơ quan, đá mắt mèo.... Có không ít nha, cái này....."
Lan Dịch Hoan đang hứng thú bừng bừng cầm một đồ vật trong tay thì bỗng nhiên dừng lại, cả người ngốc ở đó.
Lan Dịch Trăn nói:"Ngươi thích cái gì thì cứ lấy đi."
Nói xong, y lại không nghe thấy Lan Dịch Hoan tiếp lời, đi qua liền thấy trong tay hắn đang cầm một hộp nhỏ tinh xảo, lại cứ chậm chạp không mở ra.
Lan Dịch Hoan nói:"Này, đây là cái gì?"
Lan Dịch Trăn thấy có chút kỳ quái, nắm lấy tay hắn, mở chiếc hộp ra, nói:"Đây là Thiên Sơn Tuyết Liên, trước đó Phụ hoàng ban thưởng cho mẫu hậu, mẫu hậu liền đưa tới đây cho ta, nhưng ta vẫn không dùng đến nên vẫn luôn ở đây.... Tiểu Thất, ngươi sao vậy?"
Lan Dịch Trăn ngồi xổm xuống, ôm lấy bả vai Lan Dịch Hoan, lo lắng mà nhìn hắn.
Lan Dịch Hoan lẩm bẩm:"Cư nhiên là ngươi...."
Thiên Sơn Tuyết Liên này, Hoàng thượng ban cho Hoàng hậu và Tề Quý phi mỗi người một đoá, lúc đó Lan Dịch Hoan thấy một đoá ở chỗ mình, tất nhiên không nghĩ đến Hoàng hậu không có giao thoa gì với mình, vậy chỉ còn mẹ ruột Tề Quý phi cho hắn.
Hắn cũng không nghĩ tới khả năng khác, hắn không quen thân gì với người nào bên Thích Hoàng hậu.
Thì ra người trước nay không yêu hắn thì đến cùng vẫn không quan tâm hắn, thì ra người trước nay luôn yên lặng bảo hộ hắn đến cùng vẫn không thay đổi.
Bây giờ, hắn mới hiểu.