Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 3
Đời trước, thời điểm Lam Dịch Hoan chết trong lòng vẫn luôn nghẹn nỗi buồn bực, không có chỗ phát tiết. Vừa rồi phun ra ngụm máu kia, vừa hay giải toả được khí tích tụ trong ngực.
Nhưng trong mắt những người không rõ nội tình, đây là bộ dáng thảm thiết mà kinh hãi.
—-Tề Quý phi thế mà đem Thất Hoàng tử mắng đến hộc máu!
Máu kia đen sẫm, bắn lên tay cùng sườn mặt Tề Quý phi, khiến cho khuôn mặt kiều diễm của bà thêm quỷ dị.
Tề Quý phi trơ mắt nhìn Lan Dịch Hoan ngã xuống trước mặt mình, chưa biết sống chết. Bà thậm chí không kịp phản ứng rối cuộc xảy ra chuyện gì, bàn tay che trước ngực, miệng hơi hé, một chữ đều không nói nên lời.
Trong sự im lặng chết chóc, lại là Lan Dịch Trăn phản ứng nhanh nhất, y bước tới kiểm tra hô hấp của Lan Dịch Hoan, sau đó một tay đem hắn ôm lên, trầm giọng nói:"Còn không mau truyền thái y!"
Lời Thái tử vừa dứt, mọi người như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng sôi nổi.
Truyền thái y, nâng kiệu, lấy áo choàng, nhất thời loạn thành một đoàn.
Một số cung nữ cũng không quên lấy ghế cho Tề Quý phi, đỡ bà ngồi xuống. Tề Quý phi lúc này mới cảm thấy được, chân mình mềm nhũn, một tầng quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Bà thậm chí còn quên lau vết máu trên người, cung nữ đưa cho một chiếc khăn tay, bà liền gắt gao nắm chặt.
Tề Quý phi không thích Lan Dịch Hoan, nhưng thế nào cũng là hài tử được mình nuôi nắng từ nhỏ, cư nhiên bị bà nói mấy câu mà phun ra máu, thậm chí còn ngã xuống trước mặt bà. Chuyện này quá mức chấn động, khiến bà bây giờ vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
"Ta còn chưa nói cái gì."
Tề Quý phi lẩm bẩm:"Ta...Bổn cung, bổn cung chỉ muốn hắn nhận sai thôi mà."
Đến lúc này, Quan Lệ phi từ xa bước tới, khoan thai đến muộn.
Nàng dọc đường đã nghe nói về việc bên này, thấy nhi tử của mình không có trở ngại, liền nhẹ nhõm thở dài một hơi, lại có tâm tình quản chuyện người khác.
Quan Lệ phi nói:"Tề phi tỷ tỷ, không phải muội muội nói nhiều, mà người làm nương như tỷ cũng thật sơ sót! Thất Điện hạ mới từng ấy tuổi, lại phun ra máu, trên người nhất định có vấn đề gì đó, tỷ tỷ cái này cũng không biết? Thế nhưng còn nói ra lời công kích hắn."
Tề Quý phi trong lòng có chút áy náy, lại có chút tức giận, bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói:"Quan Lệ phi, ngươi nếu có lòng thì hãy tự quản tốt nhi tử của mình! Nếu không phải bởi hắn, hôm nay đã không xảy ra sự tình thế này."
Quan Lệ phi liền cho Bát Hoàng tử một cái tát, kỳ thực không dùng chút lực đạo nào:"Hồng Nhi, nghe thấy chưa? Lần sau tuyệt đối không được đi khắp nơi gây thị phi."
Bát Hoàng tử vừa rồi nhìn thấy Lan Dịch Hoan ngã xuống nước liền ủ rũ, chán nản đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn về phía Lan Dịch Hoan, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này Bát Hoàng tử mới lẩm bẩm:"Là Tề Thì nói với ta...là Thất ca đánh nát nghiên mực, ta mới đến tìm hắn bồi thường. Ta cũng không muốn hắn ngã xuống nước, Tề Thì đẩy hắn...Ta còn muốn ngăn..."
Mấy chữ cuối cùng Lan Dịch Hồng nói tựa hồ nhỏ đến mức khó nghe thấy, Tề Thì bên cạnh nghe thấy lại cả kinh.
Gã không nghĩ tới mọi chuyện sẽ đến mức này, vừa rồi Lan Dịch Hoan xảy ra chuyện, Tề Thì liền lo lắng bất an. Giờ phút này sợ Bát Hoàng tử nhiều lời khiến mọi người phát hiện gã mới chính là người đánh đổ nghiên mực, gã liền xong đời.
Cũng may đề tài không tiếp tục kéo dài.
Lúc này, thái y nhìn xem tình trạng của Lan Dịch Hoan, đi đến báo cho Thái tử.
"Thất Điện hạ tạm thời không có gì trở ngại, là do tâm tư tích tụ, tức giận sẽ ói ra máu, bình tĩnh một lát sẽ hồi phục, nhưng trong khoảng thời gian này tuyệt đối không được chịu kích thích."
Nghe nói Lan Dịch Hoan không có gì trở ngại, Tề Quý phi nhẹ nhàng thở ra, bàn tay đang nắm chặt khăn cơ hồ buông lỏng.
Nhưng thái y nói Lan Dịch Hoan "tâm tư tích tụ", ánh mắt mọi người đều hướng về bà khiến bà có chút không chịu được.
"Vương thái y, chẳng lẽ người chẩn đoán sai, một đứa trẻ sáu tuổi, mỗi ngày đều vui vẻ chơi đùa, từ đâu mà tâm tư tích tụ? Chẳng lẽ bổn cung còn có thể âm thầm khắt khe với nhi tử của mình?"
Vương thái y:"Thần không dám, thần chỉ căn cứ vào mạch tượng để chẩn đoán."
"Mặc kệ Thất đệ nguyên nhân bệnh là gì, hôm nay phát sinh ngoài ý muốn là bởi vì cùng Bát đệ xung đột mà ra."
Lan Dịch Trăn rốt cuộc mở miệng.
Khuôn mặt y dù còn mang vẻ ngây ngô của thiếu niên nhưng dáng người cao gầy, thân hình đĩnh bạt, đứng giữa nhóm nữ nhân cùng hài tử, càng thêm vẻ sáng láng, có nhiều thêm một loại khí chất bình ổn.
"Thái tử Điện hạ..."
Lan Dịch Trăn không nhanh không chậm nói:"Tề Quý phi, Quan Lệ phi dạy con không nghiêm, hai vị là trưởng bối, Cô không can thiệp, nhưng sẽ cho người báo chuyện này cho Hoàng hậu, thỉnh hai vị tìm Hoàng hậu lĩnh phạt."
"Còn những người khác...". Y trầm ngâm một hồi:"Chuyện hôm nay xác thực do Bát đệ khơi mào trước. Thư đồng của Thất đệ không biết đối phó, không bảo vệ được chủ, mỗi người chép phạt năm lần «Luận Ngữ». Bát Hoàng tử và đồng bạn phạt chép mười lần «Luận Ngữ», đồng thời mỗi người chịu đánh vào tay năm lần. Tề Thì ngộ thương Hoàng tử, ban lệnh cấm túc, lúc sau lĩnh phạt, tức khắc chấp hành, không được trì hoãn."
Thanh âm Lan Dịch Trăn không lớn, nhưng khi nói đều mang thái độ bình tĩnh, không thể trái lời.
Tề Thì lúc trước không thiếu điều đắc tội Lan Dịch Hoan, nhưng gã là biểu ca của hắn, Tề Quý khi trước chưa từng truy cứu, người khác tự nhiên sẽ không làm gì hắn. Không nghĩ tới, lúc này Thái tử xử trí nghiêm khắc, liền sợ hãi, hướng Tề Quý phi đưa mắt ra hiệu:"Cô cô..."
Tề Quý phi còn chưa mở miệng, Lan Dịch Trăn liền nói:"Ngươi gọi Tề Quý phi, là thấy bất mãn với cách xử trí của Cô?"
Tề Thì vội vàng:"Điện hạ thứ tội, tiểu nhân biết sai rồi, thỉnh Điện hạ xử trí nhẹ nhàng, thỉnh..."
"Mở miệng chống đối quyết định của Cô, trách phạt gấp bội!" Lan Dịch Trăn nói:"Nói thêm một chữ, lại thêm gấp đôi!"
Tề Thì lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào.
Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng bâng quơ mà uy hiếp, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lan Dịch Hoan.
Vị đệ đệ cùng cha khác mẹ này với y thường ngày không chút quen thuộc, hiện đang nằm trên kiệu, trên người còn đang bọc áo choàng của y, bởi vì áo quá lớn, liền đem hắn toàn bộ bao bọc bên trong, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng bệch, đáng thương vô cùng.
Lông mi hắn dài, trong giấc ngủ bất an rung động.
Lan Dịch Trăn rũ mắt nhìn một lát, nói:"Còn Thất đệ..."
Hắn nghĩ nghĩ;"Nếu cần tĩnh dưỡng, liền mang đến về Đông Cung trước đi."
*
Lan Dịch Hoan hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, hắn ngủ một giấc thật lâu, lại không thể ngủ ngon.
Trong mơ, sôi nổi hỗn loạn, tất cả đều là chuyện cũ đã qua.
Hết thảy cha mẹ đều luôn yêu thương con cái, dù có bất công cũng sẽ không đối với hai đứa khác biệt quá mức, nhưng Tề Quý phi lại khác.
Ngũ Hoàng tử lúc ba tuổi theo Hoàng đế cải trang ra ngoài, gặp phải thích khách, không may thất lạc. Tề Quý phi lúc ấy thương tâm muốn chết, hai năm sau sinh hạ Lan Dịch Hoan, đối với đứa con nhỏ không hề để tâm, trong lòng chỉ tưởng niệm trưởng tử.
Thẳng đến khi Lan Dịch Hoan một tuổi, Lan Dịch Thắng tìm được trở về, Tề Quý phi trong lòng vui sướng mà nuông chiều Ngũ Hoàng tử vạn phần, lại thêm phớt lờ Lan Dịch Hoan còn nằm trong tã.
Mối quan hệ mẫu tử cũng không hẳn là kém. Tề Quý phi không để hắn thiếu ăn, cũng không ngược đãi hắn. Lại không xoá bỏ đi sự lạnh nhạt, ngăn cách, thậm chí Tề Thì cùng Tề Quý phi so với hắn còn thâm mật hơn.
Lan Dịch Hoan lúc nhỏ còn chưa nhận ra điều đó. Hắn không mang thù, lúc nào cũng vui vẻ. Người khác đối xử với hắn lãnh đạm, hắn cũng có thể tự mình tìm niềm vui. Chỉ cần đối với hắn tốt một chút, hắn liền có thể vui vẻ hớn hở ngay.
Hồi đầu thu, phương nam tiến cống một sọt quả vải, quý giá như vàng, Tề Quý phi được sủng ái, được Hoàng đế thưởng cho một đĩa, bà liền cất giữ trong phòng băng, chờ ngày Ngũ Hoàng tử về mới lấy ra ăn.
Lan Dịch Hoan bắt gặp, duỗi tay lấy, lại bị Tề Quý phi gõ một chiếc đũa, trừng mắt nhìn hắn một cái:"Đoạt đồ vật của ca ca ngươi, ngươi nhìn ngươi đi, thật không biết xấu hổ."
Lan Dịch Hoan đắc ý cười, thình lình cầm một quả, xoay người chạy đi.
Hắn cầm quả vải trong tay, trở về hỏi nhũ mẫu:"Mẫu phi có phải là không thích ta?"
Nhũ mẫu ôm hắn, nói:"Thất Điện hạ của chúng ta đáng yêu, hiểu chuyện như vậy, sao nương nương lại không thích người được? Nương nương chỉ sợ người bướng bỉnh, nên mới nghiêm khắc. Chờ thêm mấy năm nữa, người cùng Ngũ ca giống nhau, lớn lên bản lĩnh, nương nương liền đối tốt với người."
Hắn tin tưởng mà vui vẻ trong lòng, thật sự muốn thêm nỗ lực, mọi chuyện đều làm thật tốt, thật nổi bật, so với mọi người phải lợi hại hơn.
Chỉ có điều, ánh mắt Tề Quý phi nhìn hắn lại càng ngày càng lạnh.
Ngẫm lại, có khả năng trong mắt Tề Quý phi, hắn chính là đoạt đồ vật của ca ca, quả vải cũng vậy, ngôi vị Hoàng đế cũng thế.
Hắn luôn cho rằng, làm vậy sẽ có được sự chú ý của mẫu thân, làm mẫu thân tự hào vì có đứa con như hắn.
Nhưng bao năm tháng trôi qua, hắn vẫn không thể từ mẫu thân nhận được một chút quan tâm.
Thẳng đến trước khi chết, nghe thấy hai người thương nghị mong chờ ngày hắn chết.
Vẫn mơ hồ đứng ngoài cửa cung, bên trong cánh cửa, tiếng trò chuyện ẩn ẩn truyền ra, Lan Dịch Hoan lùi về phía sau vài bước, sau đó đột nhiên xoay người, chạy ra ngoài.
Hắn muốn đem tiếng nói bên trong ném ra sau, muốn rời khỏi địa phương này, chính là, bên trong phảng phất có một thứ vô hình khó có thể kháng cự, đem hắn kéo về —-
"Không, ta không muốn quay về!"
Vì cái gì muốn hắn lần nữa sống lại? Hắn thật sự, không muốn gặp lại những người này.
—-Nhưng sinh mệnh thật sự quý giá nhường nào.
Trên đời này, hắn vẫn còn nhiều điều tiếc nuối.
"Sống sót."
Trong mông lung, phảng phất có người nhẹ nhàng nói với hắn:"Xin ngươi...Hãy sống thật tốt."
Sau đó, Lan Dịch Hoan liền tỉnh lại.
Mở mắt ra, hoàn cảnh xung quanh vô cùng xa lạ, từ trên giường ngồi dậy, hơn nửa ngày mới ý thức được, nơi này hẳn là Đông Cung.
Đầu Lan Dịch Hoan đau như muốn nứt ra, không nhịn được mà đè huyệt thái dương, chống khuỷu tay lên đầu gối mà thở hổn hển.
Đời trước là như thế, hắn một thân bệnh tật, như việc mất ngủ cùng một số bệnh trạng khác, lúc hắn lên ngôi mới thuyên giảm một chút. Cuối cùng cơ thể suy kiệt, vẫn không thể nào nghỉ ngơi thật tốt.
Bản thân Lan Dịch Hoan từng trên chiến trường đổ máu, nếu được lựa chọn, hắn thà bị người thọc mười đao cho thống khoái, so với tình cảnh thống khổ lúc đó còn thoải mái hơn.
Không nghĩ tới, sau khi trọng sinh, cơ thể vẫn như thế.
Lan Dịch Hoan không nhịn được cười khổ, cho dù hắn không phản kháng, tiếp tục sống lại một đời, chỉ sợ cũng không sống được bao lâu.
Đang khi đầu còn đau, Lan Dịch Hoan đột nhiên thấy trước mắt xuất hiện một đạo ánh sáng.
Hắn dùng tay che trán, hơi híp mắt ngẩng đầu.
Chỉ thấy, giữa không trung xuất hiện một tấm ánh sánh nửa trong suốt, trên đó còn viết:
[ Thất Điện hạ, xin chào. Hệ thống sinh tồn Hoàng gia luôn sẵn sàng phục vụ.]
Lan Dịch Hoan:"..."
Lan Dịch Hoan:"Cái gì?"
Cũng thật thần kỳ, theo lời nói của hắn, chữ viết trên quầng sáng phát sinh biến hoá.
[ Ta là hệ thống, là cộng sự trọng sinh của ngài.]
Sau một hồi hỏi đáp, Lan Dịch Hoan đại khái hiểu rõ đây là cái gì.
Hắn bởi lời thỉnh nguyện của vạn dân mà trọng sinh, nhưng hắn kiếp trước dương thọ đã hết. Nếu không cứu kịp thời, vẫn không thoát khỏi vận mệnh phải chết. Thứ này gọi "Hệ thống sinh tồn Hoàng gia", là đồ vật đến giúp hắn thay đổi vận mệnh.
Theo lời hệ thống, từng người trong nhân sinh đều có có sứ mệnh khác nhau. Nếu muốn sống lâu, thì phải tận lực hoàn thành sứ mệnh của mình, tựa như con hát trên đài, chỉ có diễn thật tốt, suất diễn mới càng nhiều.
Tỷ như làm một Hoàng tử, phải có đủ sinh cơ, ở trong cung làm các hành động có lợi cho việc thượng vị, như ăn nhiều rau quả, bồi bổ cơ thể, tập cưỡi ngựa bắn cung, tăng cường vũ lực, đọc đủ loại kinh thư, đầy bụng âm mưu, đàn áp những người không cùng ý kiến.
Chỉ là nhìn đến những kí tự dày đặc trên quầng sáng, Lan Dịch Hoan thấy lòng mình càng thêm khó chịu.
[ Hoàn thành tốt các hạng mục nhiệm vụ, đạt được phần thưởng "Trường mệnh vô ưu, bách bệnh toàn tiêu"*]
*Trường mệnh vô ưu, bách bệnh toàn tiêu: cả đời không ưu tư, phiền não, tất cả bệnh tật đều tiêu tan
"...Không cần, ta còn đang muốn tìm đường chết."
Lan Dịch Hoan lễ phép mỉm cười:"Đa tạ."
Như là bị hắn làm cho choáng váng, quầng sáng bỗng nhiên dừng lại, sau đó ánh sáng một trận dao động.
[ Tất cả những điều bên trên đều là thật, có thể tự mình kiểm chứng.]
Lan Dịch Hoan chắp tay:" Không cần, cáo từ."
Hắn không phải không tin, chỉ là thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cái gì cũng không muốn làm, chết cũng lười chết, dứt khoát mặc kệ. Thế sự vô thường, nói không chừng ngày mai kinh thành sụp đổ, đem mọi người cùng chết.
Quầng sáng này tựa hồ cũng rất nghe lời, Lan Dịch Hoan nói "cáo từ", nó liền biến mất.
Nhưng trước khi quầng sáng hoàn toàn mờ đi, rơi ra thứ gì đó mềm mềm, rơi ngay vào lòng ngực Lan Dịch Hoan.
[ Tặng ngài bản dùng thử " Gấu đầu giường" dành cho người mới, giúp ngài chống lại mọi cơn ác mộng.]
Sau khi hiển thị dòng chữ này, quầng sáng hoàn toàn biến mất.
Lan Dịch Hoan cúi đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện hắn cư nhiên có thêm một con búp bê.
Không biết thứ này làm từ gì, có da lông màu nâu mềm mượt, đôi mắt tròn đen, miệng ba cánh, thân mình béo tròn, phía sau mông còn có một cái đuôi tròn nhỏ.
Thật sự giống một con gấu.
Lan Dịch Hoan cầm con gấu phát ngốc hồi lâu, nghĩ thầm, chuyện này cũng quá nực cười đi.
Bất quá cũng đã trọng sinh, dù có xảy ra điều gì hay việc gì kì lạ, cũng không phải không có khả năng.
Lan Dịch Hoan đem thân mình lùi về phía sau, một lần nữa quay lại giường, mệt mỏi nhắm mắt.
Gấu nhỏ bị hắn ném bên gối, hai mắt nhìn về phía trần nhà.
Một lát sau, Lan Dịch Hoan nhắm mắt lại, lật góc chăn lên, đắp lên cho gấu nhỏ.
Nó trông rất giống thật, có lẽ cũng sợ lạnh đi.
Nhưng trong mắt những người không rõ nội tình, đây là bộ dáng thảm thiết mà kinh hãi.
—-Tề Quý phi thế mà đem Thất Hoàng tử mắng đến hộc máu!
Máu kia đen sẫm, bắn lên tay cùng sườn mặt Tề Quý phi, khiến cho khuôn mặt kiều diễm của bà thêm quỷ dị.
Tề Quý phi trơ mắt nhìn Lan Dịch Hoan ngã xuống trước mặt mình, chưa biết sống chết. Bà thậm chí không kịp phản ứng rối cuộc xảy ra chuyện gì, bàn tay che trước ngực, miệng hơi hé, một chữ đều không nói nên lời.
Trong sự im lặng chết chóc, lại là Lan Dịch Trăn phản ứng nhanh nhất, y bước tới kiểm tra hô hấp của Lan Dịch Hoan, sau đó một tay đem hắn ôm lên, trầm giọng nói:"Còn không mau truyền thái y!"
Lời Thái tử vừa dứt, mọi người như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng sôi nổi.
Truyền thái y, nâng kiệu, lấy áo choàng, nhất thời loạn thành một đoàn.
Một số cung nữ cũng không quên lấy ghế cho Tề Quý phi, đỡ bà ngồi xuống. Tề Quý phi lúc này mới cảm thấy được, chân mình mềm nhũn, một tầng quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Bà thậm chí còn quên lau vết máu trên người, cung nữ đưa cho một chiếc khăn tay, bà liền gắt gao nắm chặt.
Tề Quý phi không thích Lan Dịch Hoan, nhưng thế nào cũng là hài tử được mình nuôi nắng từ nhỏ, cư nhiên bị bà nói mấy câu mà phun ra máu, thậm chí còn ngã xuống trước mặt bà. Chuyện này quá mức chấn động, khiến bà bây giờ vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
"Ta còn chưa nói cái gì."
Tề Quý phi lẩm bẩm:"Ta...Bổn cung, bổn cung chỉ muốn hắn nhận sai thôi mà."
Đến lúc này, Quan Lệ phi từ xa bước tới, khoan thai đến muộn.
Nàng dọc đường đã nghe nói về việc bên này, thấy nhi tử của mình không có trở ngại, liền nhẹ nhõm thở dài một hơi, lại có tâm tình quản chuyện người khác.
Quan Lệ phi nói:"Tề phi tỷ tỷ, không phải muội muội nói nhiều, mà người làm nương như tỷ cũng thật sơ sót! Thất Điện hạ mới từng ấy tuổi, lại phun ra máu, trên người nhất định có vấn đề gì đó, tỷ tỷ cái này cũng không biết? Thế nhưng còn nói ra lời công kích hắn."
Tề Quý phi trong lòng có chút áy náy, lại có chút tức giận, bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói:"Quan Lệ phi, ngươi nếu có lòng thì hãy tự quản tốt nhi tử của mình! Nếu không phải bởi hắn, hôm nay đã không xảy ra sự tình thế này."
Quan Lệ phi liền cho Bát Hoàng tử một cái tát, kỳ thực không dùng chút lực đạo nào:"Hồng Nhi, nghe thấy chưa? Lần sau tuyệt đối không được đi khắp nơi gây thị phi."
Bát Hoàng tử vừa rồi nhìn thấy Lan Dịch Hoan ngã xuống nước liền ủ rũ, chán nản đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn về phía Lan Dịch Hoan, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này Bát Hoàng tử mới lẩm bẩm:"Là Tề Thì nói với ta...là Thất ca đánh nát nghiên mực, ta mới đến tìm hắn bồi thường. Ta cũng không muốn hắn ngã xuống nước, Tề Thì đẩy hắn...Ta còn muốn ngăn..."
Mấy chữ cuối cùng Lan Dịch Hồng nói tựa hồ nhỏ đến mức khó nghe thấy, Tề Thì bên cạnh nghe thấy lại cả kinh.
Gã không nghĩ tới mọi chuyện sẽ đến mức này, vừa rồi Lan Dịch Hoan xảy ra chuyện, Tề Thì liền lo lắng bất an. Giờ phút này sợ Bát Hoàng tử nhiều lời khiến mọi người phát hiện gã mới chính là người đánh đổ nghiên mực, gã liền xong đời.
Cũng may đề tài không tiếp tục kéo dài.
Lúc này, thái y nhìn xem tình trạng của Lan Dịch Hoan, đi đến báo cho Thái tử.
"Thất Điện hạ tạm thời không có gì trở ngại, là do tâm tư tích tụ, tức giận sẽ ói ra máu, bình tĩnh một lát sẽ hồi phục, nhưng trong khoảng thời gian này tuyệt đối không được chịu kích thích."
Nghe nói Lan Dịch Hoan không có gì trở ngại, Tề Quý phi nhẹ nhàng thở ra, bàn tay đang nắm chặt khăn cơ hồ buông lỏng.
Nhưng thái y nói Lan Dịch Hoan "tâm tư tích tụ", ánh mắt mọi người đều hướng về bà khiến bà có chút không chịu được.
"Vương thái y, chẳng lẽ người chẩn đoán sai, một đứa trẻ sáu tuổi, mỗi ngày đều vui vẻ chơi đùa, từ đâu mà tâm tư tích tụ? Chẳng lẽ bổn cung còn có thể âm thầm khắt khe với nhi tử của mình?"
Vương thái y:"Thần không dám, thần chỉ căn cứ vào mạch tượng để chẩn đoán."
"Mặc kệ Thất đệ nguyên nhân bệnh là gì, hôm nay phát sinh ngoài ý muốn là bởi vì cùng Bát đệ xung đột mà ra."
Lan Dịch Trăn rốt cuộc mở miệng.
Khuôn mặt y dù còn mang vẻ ngây ngô của thiếu niên nhưng dáng người cao gầy, thân hình đĩnh bạt, đứng giữa nhóm nữ nhân cùng hài tử, càng thêm vẻ sáng láng, có nhiều thêm một loại khí chất bình ổn.
"Thái tử Điện hạ..."
Lan Dịch Trăn không nhanh không chậm nói:"Tề Quý phi, Quan Lệ phi dạy con không nghiêm, hai vị là trưởng bối, Cô không can thiệp, nhưng sẽ cho người báo chuyện này cho Hoàng hậu, thỉnh hai vị tìm Hoàng hậu lĩnh phạt."
"Còn những người khác...". Y trầm ngâm một hồi:"Chuyện hôm nay xác thực do Bát đệ khơi mào trước. Thư đồng của Thất đệ không biết đối phó, không bảo vệ được chủ, mỗi người chép phạt năm lần «Luận Ngữ». Bát Hoàng tử và đồng bạn phạt chép mười lần «Luận Ngữ», đồng thời mỗi người chịu đánh vào tay năm lần. Tề Thì ngộ thương Hoàng tử, ban lệnh cấm túc, lúc sau lĩnh phạt, tức khắc chấp hành, không được trì hoãn."
Thanh âm Lan Dịch Trăn không lớn, nhưng khi nói đều mang thái độ bình tĩnh, không thể trái lời.
Tề Thì lúc trước không thiếu điều đắc tội Lan Dịch Hoan, nhưng gã là biểu ca của hắn, Tề Quý khi trước chưa từng truy cứu, người khác tự nhiên sẽ không làm gì hắn. Không nghĩ tới, lúc này Thái tử xử trí nghiêm khắc, liền sợ hãi, hướng Tề Quý phi đưa mắt ra hiệu:"Cô cô..."
Tề Quý phi còn chưa mở miệng, Lan Dịch Trăn liền nói:"Ngươi gọi Tề Quý phi, là thấy bất mãn với cách xử trí của Cô?"
Tề Thì vội vàng:"Điện hạ thứ tội, tiểu nhân biết sai rồi, thỉnh Điện hạ xử trí nhẹ nhàng, thỉnh..."
"Mở miệng chống đối quyết định của Cô, trách phạt gấp bội!" Lan Dịch Trăn nói:"Nói thêm một chữ, lại thêm gấp đôi!"
Tề Thì lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào.
Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng bâng quơ mà uy hiếp, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lan Dịch Hoan.
Vị đệ đệ cùng cha khác mẹ này với y thường ngày không chút quen thuộc, hiện đang nằm trên kiệu, trên người còn đang bọc áo choàng của y, bởi vì áo quá lớn, liền đem hắn toàn bộ bao bọc bên trong, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng bệch, đáng thương vô cùng.
Lông mi hắn dài, trong giấc ngủ bất an rung động.
Lan Dịch Trăn rũ mắt nhìn một lát, nói:"Còn Thất đệ..."
Hắn nghĩ nghĩ;"Nếu cần tĩnh dưỡng, liền mang đến về Đông Cung trước đi."
*
Lan Dịch Hoan hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, hắn ngủ một giấc thật lâu, lại không thể ngủ ngon.
Trong mơ, sôi nổi hỗn loạn, tất cả đều là chuyện cũ đã qua.
Hết thảy cha mẹ đều luôn yêu thương con cái, dù có bất công cũng sẽ không đối với hai đứa khác biệt quá mức, nhưng Tề Quý phi lại khác.
Ngũ Hoàng tử lúc ba tuổi theo Hoàng đế cải trang ra ngoài, gặp phải thích khách, không may thất lạc. Tề Quý phi lúc ấy thương tâm muốn chết, hai năm sau sinh hạ Lan Dịch Hoan, đối với đứa con nhỏ không hề để tâm, trong lòng chỉ tưởng niệm trưởng tử.
Thẳng đến khi Lan Dịch Hoan một tuổi, Lan Dịch Thắng tìm được trở về, Tề Quý phi trong lòng vui sướng mà nuông chiều Ngũ Hoàng tử vạn phần, lại thêm phớt lờ Lan Dịch Hoan còn nằm trong tã.
Mối quan hệ mẫu tử cũng không hẳn là kém. Tề Quý phi không để hắn thiếu ăn, cũng không ngược đãi hắn. Lại không xoá bỏ đi sự lạnh nhạt, ngăn cách, thậm chí Tề Thì cùng Tề Quý phi so với hắn còn thâm mật hơn.
Lan Dịch Hoan lúc nhỏ còn chưa nhận ra điều đó. Hắn không mang thù, lúc nào cũng vui vẻ. Người khác đối xử với hắn lãnh đạm, hắn cũng có thể tự mình tìm niềm vui. Chỉ cần đối với hắn tốt một chút, hắn liền có thể vui vẻ hớn hở ngay.
Hồi đầu thu, phương nam tiến cống một sọt quả vải, quý giá như vàng, Tề Quý phi được sủng ái, được Hoàng đế thưởng cho một đĩa, bà liền cất giữ trong phòng băng, chờ ngày Ngũ Hoàng tử về mới lấy ra ăn.
Lan Dịch Hoan bắt gặp, duỗi tay lấy, lại bị Tề Quý phi gõ một chiếc đũa, trừng mắt nhìn hắn một cái:"Đoạt đồ vật của ca ca ngươi, ngươi nhìn ngươi đi, thật không biết xấu hổ."
Lan Dịch Hoan đắc ý cười, thình lình cầm một quả, xoay người chạy đi.
Hắn cầm quả vải trong tay, trở về hỏi nhũ mẫu:"Mẫu phi có phải là không thích ta?"
Nhũ mẫu ôm hắn, nói:"Thất Điện hạ của chúng ta đáng yêu, hiểu chuyện như vậy, sao nương nương lại không thích người được? Nương nương chỉ sợ người bướng bỉnh, nên mới nghiêm khắc. Chờ thêm mấy năm nữa, người cùng Ngũ ca giống nhau, lớn lên bản lĩnh, nương nương liền đối tốt với người."
Hắn tin tưởng mà vui vẻ trong lòng, thật sự muốn thêm nỗ lực, mọi chuyện đều làm thật tốt, thật nổi bật, so với mọi người phải lợi hại hơn.
Chỉ có điều, ánh mắt Tề Quý phi nhìn hắn lại càng ngày càng lạnh.
Ngẫm lại, có khả năng trong mắt Tề Quý phi, hắn chính là đoạt đồ vật của ca ca, quả vải cũng vậy, ngôi vị Hoàng đế cũng thế.
Hắn luôn cho rằng, làm vậy sẽ có được sự chú ý của mẫu thân, làm mẫu thân tự hào vì có đứa con như hắn.
Nhưng bao năm tháng trôi qua, hắn vẫn không thể từ mẫu thân nhận được một chút quan tâm.
Thẳng đến trước khi chết, nghe thấy hai người thương nghị mong chờ ngày hắn chết.
Vẫn mơ hồ đứng ngoài cửa cung, bên trong cánh cửa, tiếng trò chuyện ẩn ẩn truyền ra, Lan Dịch Hoan lùi về phía sau vài bước, sau đó đột nhiên xoay người, chạy ra ngoài.
Hắn muốn đem tiếng nói bên trong ném ra sau, muốn rời khỏi địa phương này, chính là, bên trong phảng phất có một thứ vô hình khó có thể kháng cự, đem hắn kéo về —-
"Không, ta không muốn quay về!"
Vì cái gì muốn hắn lần nữa sống lại? Hắn thật sự, không muốn gặp lại những người này.
—-Nhưng sinh mệnh thật sự quý giá nhường nào.
Trên đời này, hắn vẫn còn nhiều điều tiếc nuối.
"Sống sót."
Trong mông lung, phảng phất có người nhẹ nhàng nói với hắn:"Xin ngươi...Hãy sống thật tốt."
Sau đó, Lan Dịch Hoan liền tỉnh lại.
Mở mắt ra, hoàn cảnh xung quanh vô cùng xa lạ, từ trên giường ngồi dậy, hơn nửa ngày mới ý thức được, nơi này hẳn là Đông Cung.
Đầu Lan Dịch Hoan đau như muốn nứt ra, không nhịn được mà đè huyệt thái dương, chống khuỷu tay lên đầu gối mà thở hổn hển.
Đời trước là như thế, hắn một thân bệnh tật, như việc mất ngủ cùng một số bệnh trạng khác, lúc hắn lên ngôi mới thuyên giảm một chút. Cuối cùng cơ thể suy kiệt, vẫn không thể nào nghỉ ngơi thật tốt.
Bản thân Lan Dịch Hoan từng trên chiến trường đổ máu, nếu được lựa chọn, hắn thà bị người thọc mười đao cho thống khoái, so với tình cảnh thống khổ lúc đó còn thoải mái hơn.
Không nghĩ tới, sau khi trọng sinh, cơ thể vẫn như thế.
Lan Dịch Hoan không nhịn được cười khổ, cho dù hắn không phản kháng, tiếp tục sống lại một đời, chỉ sợ cũng không sống được bao lâu.
Đang khi đầu còn đau, Lan Dịch Hoan đột nhiên thấy trước mắt xuất hiện một đạo ánh sáng.
Hắn dùng tay che trán, hơi híp mắt ngẩng đầu.
Chỉ thấy, giữa không trung xuất hiện một tấm ánh sánh nửa trong suốt, trên đó còn viết:
[ Thất Điện hạ, xin chào. Hệ thống sinh tồn Hoàng gia luôn sẵn sàng phục vụ.]
Lan Dịch Hoan:"..."
Lan Dịch Hoan:"Cái gì?"
Cũng thật thần kỳ, theo lời nói của hắn, chữ viết trên quầng sáng phát sinh biến hoá.
[ Ta là hệ thống, là cộng sự trọng sinh của ngài.]
Sau một hồi hỏi đáp, Lan Dịch Hoan đại khái hiểu rõ đây là cái gì.
Hắn bởi lời thỉnh nguyện của vạn dân mà trọng sinh, nhưng hắn kiếp trước dương thọ đã hết. Nếu không cứu kịp thời, vẫn không thoát khỏi vận mệnh phải chết. Thứ này gọi "Hệ thống sinh tồn Hoàng gia", là đồ vật đến giúp hắn thay đổi vận mệnh.
Theo lời hệ thống, từng người trong nhân sinh đều có có sứ mệnh khác nhau. Nếu muốn sống lâu, thì phải tận lực hoàn thành sứ mệnh của mình, tựa như con hát trên đài, chỉ có diễn thật tốt, suất diễn mới càng nhiều.
Tỷ như làm một Hoàng tử, phải có đủ sinh cơ, ở trong cung làm các hành động có lợi cho việc thượng vị, như ăn nhiều rau quả, bồi bổ cơ thể, tập cưỡi ngựa bắn cung, tăng cường vũ lực, đọc đủ loại kinh thư, đầy bụng âm mưu, đàn áp những người không cùng ý kiến.
Chỉ là nhìn đến những kí tự dày đặc trên quầng sáng, Lan Dịch Hoan thấy lòng mình càng thêm khó chịu.
[ Hoàn thành tốt các hạng mục nhiệm vụ, đạt được phần thưởng "Trường mệnh vô ưu, bách bệnh toàn tiêu"*]
*Trường mệnh vô ưu, bách bệnh toàn tiêu: cả đời không ưu tư, phiền não, tất cả bệnh tật đều tiêu tan
"...Không cần, ta còn đang muốn tìm đường chết."
Lan Dịch Hoan lễ phép mỉm cười:"Đa tạ."
Như là bị hắn làm cho choáng váng, quầng sáng bỗng nhiên dừng lại, sau đó ánh sáng một trận dao động.
[ Tất cả những điều bên trên đều là thật, có thể tự mình kiểm chứng.]
Lan Dịch Hoan chắp tay:" Không cần, cáo từ."
Hắn không phải không tin, chỉ là thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cái gì cũng không muốn làm, chết cũng lười chết, dứt khoát mặc kệ. Thế sự vô thường, nói không chừng ngày mai kinh thành sụp đổ, đem mọi người cùng chết.
Quầng sáng này tựa hồ cũng rất nghe lời, Lan Dịch Hoan nói "cáo từ", nó liền biến mất.
Nhưng trước khi quầng sáng hoàn toàn mờ đi, rơi ra thứ gì đó mềm mềm, rơi ngay vào lòng ngực Lan Dịch Hoan.
[ Tặng ngài bản dùng thử " Gấu đầu giường" dành cho người mới, giúp ngài chống lại mọi cơn ác mộng.]
Sau khi hiển thị dòng chữ này, quầng sáng hoàn toàn biến mất.
Lan Dịch Hoan cúi đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện hắn cư nhiên có thêm một con búp bê.
Không biết thứ này làm từ gì, có da lông màu nâu mềm mượt, đôi mắt tròn đen, miệng ba cánh, thân mình béo tròn, phía sau mông còn có một cái đuôi tròn nhỏ.
Thật sự giống một con gấu.
Lan Dịch Hoan cầm con gấu phát ngốc hồi lâu, nghĩ thầm, chuyện này cũng quá nực cười đi.
Bất quá cũng đã trọng sinh, dù có xảy ra điều gì hay việc gì kì lạ, cũng không phải không có khả năng.
Lan Dịch Hoan đem thân mình lùi về phía sau, một lần nữa quay lại giường, mệt mỏi nhắm mắt.
Gấu nhỏ bị hắn ném bên gối, hai mắt nhìn về phía trần nhà.
Một lát sau, Lan Dịch Hoan nhắm mắt lại, lật góc chăn lên, đắp lên cho gấu nhỏ.
Nó trông rất giống thật, có lẽ cũng sợ lạnh đi.