Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 18



Lan Dịch Hoan ban đầu thay đổi đối tượng làm nhiệm vụ, trước mắt cảm giác không tồi, nhưng hắn không xác định để Bát Hoàng tử hoàn thành nhiệm vụ đổi khen thưởng, hiệu quả so với Thái tử như thế nào, thời gian duy trì có khác biệt không, cho nên muốn quan sát một chút.
Hắn sợ tiếp xúc thường xuyên với Thái tử, sẽ quấy nhiễu đến kết quả quan sát, cho nên không còn thường lui tới bên cạnh Lan Dịch Trăn, làm Lan Dịch Trăn thế nào cũng không nghĩ ra được lý do.
Sau một thời gian tương đối, Lan Dịch Hoan phát hiện, không biết có phải thân là Thái tử hay không, trước mắt lợi hại nhất vẫn là Lan Dịch Trăn.
Nhiệm vụ với cùng điều kiện như nhau, bên Lan Dịch Trăn có thể đạt được phần thưởng duy trì cả ngày, còn Bát Hoàng tử chỉ có nửa ngày.
Nhưng Bát Hoàng tử cũng có chỗ tốt, rõ ràng nhất chính là——-dễ lừa hơn Lan Dịch Trăn.
Rốt cuộc, vị đệ đệ này từ nhỏ đã ngốc a!
Đêm cùng ngày đó, Bát Hoàng tử đọc <Kinh Thi> thua Thất ca, vô cùng khó chịu, không cam lòng, trong thư phòng nến sáng thật lâu.
Ngay sáng hôm sau, thái giám trực đêm bị đuổi ra ngoài vào gọi Bát Hoàng tử dậy đi học, phát hiện Bát Hoàng tử ghé vào quyển <Kinh Thi> mà ngủ, nến bên cạnh đã cháy hết.
Đời này Bát Hoàng tử lần đầu tiên liều mạng đọc sách như vậy, phát hiện thứ này cũng không khó như tưởng tượng, chỉ cần dụng tâm liền học rất nhanh.
Buổi sáng cùng ngày, Bát Hoàng tử ở Thượng Thư Phòng học vô cùng chú tâm, sau khi kết thúc lại nhanh chân chạy, tìm được Lan Dịch Hoan đang đọc bản thoại ở chỗ hôm qua.
Bát Hoàng tử trực tiếp hất tay áo, kêu gào nói:"Lão Thất, ta sẽ đọc ngược toàn bộ <Tái Sam>, <Chu Tụng>, ngươi hãy nghe cho kỹ!"
Bát Hoàng tử sợ Lan Dịch Hoan không nghe, mình liền mất cơ hội thể hiện, nói xong không cho Lan Dịch Hoan cơ hội trả lời, một hơi đọc hết.
Lan Dịch Hoan nằm ở tảng đá bên cạnh, gối tay lên đầu mà nghe, một hồi sau, nắng chiếu vào chói mắt, liền đem bản thoại che lên mặt.
Bát Hoàng tử đọc xong, muốn nhìn thấy biểu tình tán thưởng của hắn, kết quả liền thấy một bìa sách vẽ hồ ly bộ dáng õng à õng ẹo.
Bát Hoàng tử cầm lấy cuốn sách, lại túm cánh tay Lan Dịch Hoan hỏi:"Ngươi ngủ rồi? Lại không nghe ta đọc a!!!"
Loại phương pháp cổ vũ học tập này quả thực kỳ diệu, Bát Hoàng tử hoàn thành lượng kiến thức gấp ba lần bình thường chỉ trong một ngày.
Lan Dịch Hoan quả thật muốn cười, từ lúc chào đời đến nay, lần đầu thấy Bát đệ thuận mắt như vậy.
Lan Dịch Hoan nói:"Ta đương nhiên nghe hết, ừm, nói sao ta..."
Hắn dùng tay sờ cằm:"Đọc không tệ lắm đi."
Bát Hoàng tử không dám tin nói:"Ngươi điên rồi! Cái này mà "Đọc không tệ lắm", cái này mà chỉ không tệ sao? Ta chỉ học trong một đêm."
Không, rất tốt, chỉ là ca ca vẫn hy vọng ngươi ngày nào cũng duy trì được trạng thái này, không kiêu ngạo tự mãn.
Lan Dịch Hoan chậm rì vươn ba ngón tay:"Có ba chỗ sai."
Bát Hoàng tử cho rằng tư thế của hắn vừa rồi vô cùng nhàn nhã, căn bản không nghe, hơn nữa vừa nghe xong, hắn lại không xem qua sách, làm sao có thể phân biệt đúng sai?
Kết quả Lan Dịch Hoan nói xong, Bát Hoàng tử nghĩ lại một hồi, quả đúng như vậy.
Bát Hoàng tử ngẩn người, chậm rãi phản ứng:"Ngươi biết?"
Lan Dịch Hoan ngượng ngùng nói:"Ta nhớ rõ toàn bộ <Kinh Thi>"
Bát Hoàng tử:"..."
"Toàn bộ, đọc ngược, đọc từ giữa, nhảy chữ, đều có thể." Lan Dịch Hoan nói:"Nếu không, ta đọc lại cho ngươi nghe nhé?"
Bát Hoàng tử không nói gì, xoay người chạy đi.
Lan Dịch Hoan cũng không cho chút mặt mũi nào, hắn thật sự có thể làm vậy, tứ thư ngũ kinh, thi văn từ phú, chỉ cần đã học qua đều có thể múa bút thành văn, hơn nữa hắn đã thấy qua sẽ không quên, cũng chỉ là tuỳ tiện chơi đùa, không muốn so với ai.
Không thể đả kích quá mức, tiểu tử này không thích học tập, mỗi ngày kích thích một chút là được.
Hắn thoả mãn đắc ý, vui vẻ trở về Đông Cung, vẫn chưa phát hiện Thái tử đang ai oán, tự mình như cũ chạy đi chơi.
*
Nhưng Lan Dịch Hoan không đắc ý được mấy ngày, phiền phức mới lại đến——-
Bát Hoàng tử tính cách bướng bỉnh, bị Lan Dịch Hoan kích thích, mỗi ngày mạnh mẽ đọc <Kinh Thi>, đọc xong <Kinh Thi> lại chuyển sang đọc <Thượng Thư>, gió mặc gió, mưa mặc mưa, Lan Dịch Hoan khi nào nghe xong không còn phán xét nữa, Lan Dịch Hồng mới dừng.
"Đọc rất tốt, đặc biệt lợi hại."
Lan Dịch Hoan ngáp vài cái, vỗ vai Bát Hoàng tử:"Bát đệ, ngươi thông minh hơn người, thiên phú dị bẩm, từ lâu đã vượt xa vi huynh. Xin hỏi ta hiện tại có thể đi được chưa?"
Nói xong, Lan Dịch Hoan đứng lên muốn chạy.
Hôm nay Thượng Thư Phòng không khoá, cứ nghĩ sẽ thoát được Bát Hoàng tử, nhàn rỗi một chút, ai ngờ Bát Hoàng tử sáng sớm liền đem Lan Dịch Hoan từ ổ chăn lôi ra, một hai phải đọc ngược <Thượng Thư> cho hắn nghe.
Đọc không xong không cho đi, Lan Dịch Hoan nghe ngủ còn bị đánh dậy, đọc lại từ đầu, thập phần vất vả.
Mượn lão Bát hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, mình còn phải ngồi đây bồi, Lan Dịch Hoan thấy còn không bằng tự mình hoàn thành nhiệm vụ, cần đến Lan Dịch Hồng làm gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Thái tử tốt nhất!
Lan Dịch Hoan giống như bị hoa dại bên ngoài đâm đau tay, mới nhớ đến mùi hoa nhà, gấp không chờ nổi muốn về ôm ấp Thái tử.
Nhưng hắn vừa quay người, liền bị Bát Hoàng tử túm chặt:"Chờ một chút, ta còn chưa đọc xong! Ngươi nói cho có lệ! Ngươi phải nghe ta đọc xong mới thật lòng bội phục!"
Lan Dịch Hoan hối hận vì chọc phải con lừa ngốc này, cười khổ nói:"Về sau ngươi là ca, ta hiện tại thật lòng phục ngươi. Giữa trưa rồi, ngươi không đói nhưng ta đói, ta phải về Đông Cung ăn cơm, buổi chiều lại nói sau."
Chờ đến chiều, hắn nhất định sẽ trốn thật kỹ để Bát Hoàng tử không thể tìm thấy.
Bát Hoàng tử giận dữ nói:"Ta không tin, buổi chiều chắc chắn ngươi sẽ chạy! Chẳng lẽ phải ăn cơm ở Đông Cung? Hôm nay mẫu phi ta không ở, ngươi đến ăn ở chỗ ta, ngươi ăn ta đọc, có thể đúng không?"
[Khen thưởng nhiệm vụ: một phần "Phần ăn dưỡng dạ dày", giúp cải thiện hiệu quả các tình trạng như trướng bụng, tích tụ thức ăn.
Nội dung nhiệm vụ: Đọc sách, không yêu cầu hiểu rõ nội dung.
Người hoàn thành nhiệm vụ: 1 bản thân ; 2 người khác (lựa chọn người khác hoàn thành nhiệm vụ, cần thiết lập kết nối.)]
Lan Dịch Hoan có chút động, do dự nói:"Trong cung của ngươi có gì ngon, nói ra xem, ta xem ta có thích không."
Rất tuyệt nha, đọc sách cho hắn còn phải mời hắn ăn cơm, mời hắn mà hắn còn muốn bắt bẻ thực đơn! Có muốn ta học cách báo thực đơn cho ngươi nghe luôn không?
Bát Hoàng tử nói:"Chờ ngươi đi theo ta, ta đem đầu bếp ra báo thực đơn cho ngươi, ngươi thích cái gì liền làm cái đó!"
Lan Dịch Hoan cười nói:"Vậy được rồi, ta đi. Ngươi gọi kiệu tới nâng ta."
Bát Hoàng tử:"..."
Lan Dịch Hoan vô tội nói:"Chỗ ngươi quá xa, cho nên ta mới nói về Đông Cung ăn——-"
Bát Hoàng tử:"...Gọi, gọi, còn không phải chỉ là kiệu thôi sao!"
*
Không bao lâu, Thái tử Điện hạ ngồi bên bàn chuẩn bị dùng bữa liền nghe tin này——
"Thất Điện hạ theo Bát Điện hạ đi Thuý Vi Cung dùng bữa, hôm nay không về Đông Cung."
Lan Dịch Trăn dừng tay, quay đầu nhìn tới.
Hạ nhân bẩm báo cảm nhận được một cỗ hàn ý, run run.
Lan Dịch Trăn nói:"Hắn mấy ngày nay sáng sớm liền chạy ra ngoài, có phải là đến tìm Bát Hoàng tử?"
"Hồi bẩm Điện hạ, Bát Điện hạ học xong liền đến Ngự Hoa Viên tìm Thất Điện hạ chơi cùng."
Chơi cái gì mà nội dung đều là đọc sách, có thể là một loại thú vui của hài tử, bọn hạ nhân không rõ, cũng không cần thiết phải hiểu.
Lan Dịch Trăn bị chọc cười.
Y đang thắc mắc vì sao Lan Dịch Hoan không còn chủ động đến tìm, cũng không còn tích cực ân cần như trước, thì ra là tìm được người cùng tuổi thích hợp chơi cùng, cho nên liền ném y ra sau đầu.
Đúng là vật nhỏ vô lương tâm.
Hắn không trở lại càng tốt, ăn cơm một mình, không phải thanh tịnh hơn sao?
Lan Dịch Trăn vẫy vẫy tay, ý bảo hạ nhân lui ra, cầm đũa lên, ăn một lát.
Hôm nay phải phạt đầu bếp, làm đồ ăn cực kì không hợp khẩu vị.
Đang ăn cơm, Lan Dịch Trăn nghĩ, Lan Dịch Hoan lúc trước đánh nhau với lão Bát, vẫn luôn không hợp nhau, tại sao quan hệ đột nhiên lại tốt? Này cũng không hợp lý.
Nếu Bát Hoàng tử nghe ai chỉ bảo, dụng tâm kín đáo, muốn mượn Lan Dịch Hoan tiếp cận Đông Cung, khả năng này không lớn.
Bởi vì mẫu phi Bát Hoàng tử là Quan Lệ phi vốn là bà con xa với Thích Hoàng hậu, so sánh với Tề Quý phi, hai bên bọn họ xem như cùng một phe.
Hơn nữa theo tính tình Bát Hoàng tử, lúc trước còn có mâu thuẫn, không thể nào có chuyện Bát Hoàng tử tìm đến Lan Dịch Hoan.
Cho nên hẳn là Lan Dịch Hoan chủ động tiếp cận Bát Hoàng tử.
Mấy ngày ở chung, Lan Dịch Trăn cũng phát hiện, thời điểm cầu người vật nhỏ đặc biệt ân cần, đặc biệt đáng yêu, nếu là hắn tiếp cận Bát Hoàng tử, không chừng là đánh chủ ý gì đó.
Lan Dịch Trăn nghỉ, có thể là...mấy ngày nay, hắn nhận đã nhận ra cái gì?
Tuy rằng chưa từng nói qua việc sẽ đem hắn đi, chính là từ thái độ cùng ngữ khí nói chuyện, có khả năng đối với hài tử mà nói, có hơi nghiêm khắc?
Hoặc là, Đông Cung có người khi dễ hắn, nói với hắn cái gì? Làm hắn ý thức được Đông Cung không muốn giữ lại hắn, nên muốn tìm cho mình một nơi khác để đi.
Lan Dịch Trăn đột nhiên gác đũa xuống.
Trong lòng cảm thấy thật phiền.
Rõ ràng nên thở phào nhẹ nhõm, trước nay vẫn luôn lo lắng, nếu đem Lan Dịch Hoan tiễn đi, Lan Dịch Hoan có khóc hay không, hay là có muốn quấn lấy mình không chịu đi không, hiện tại hắn đi tìm người khác, không phải vừa lúc sao?
Nhưng Lan Dịch Trăn cảm thấy không thoải mái, Bát Hoàng tử cùng tuổi với Lan Dịch Hoan, có thể được mẫu phi sủng đến không biết trời cao đất dày, Lan Dịch Hoan đến đó lại phải xem sắc mặt cùng tâm tình của người khác, sống ở đâu cũng phải cẩn thận tính toán đủ đường.
Ai nói mặc kệ hắn?
Chỉ là muốn đi, cũng không thể đi Thuý Vi Cung.
Quan Lệ phi cùng Tề Quý phi quan hệ không tốt, xưa nay lại nuông chiều hết mực với đứa con duy nhất là Bát Hoàng tử, không có khả năng nghênh đón Lan Dịch Hoan, nàng nghĩ sao nói vậy, Lan Dịch Hoan ở đó chỉ có thể cắn răng chịu khinh bỉ.
Lan Dịch Trăn bỗng nhiên ngồi không yên, từ bàn đứng dậy.
"Người đâu, bãi giá."
Nội thị bên ngoài đi vào kinh ngạc nhìn phần ăn còn nguyên của Thái tử, chỉ nghe Lan Dịch Trăn phân phó:"Đi Thuý Vi Cung."
Đến đem người trở về!
——————————
Sầu Riêng: Thái tử đúng kiểu thích mà còn ngại, còn chối:v Nể cách ảnh suy diễn, tự tìm cớ cho mình:v
Chương trước Chương tiếp
Loading...