Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 14
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Ngũ Hoàng tử đi rồi, Lan Dịch Hoan tìm một chiếc hộp, bỏ tất cả cá nhỏ bằng vàng vào, chuẩn bị tìm một chỗ tốt để giấu.
Hắn quyết định, về sau rời khỏi cung sẽ dùng tên giả là Tiền Hoan Hoan, mà đây là hộp tài chính, là bước đầu để Tiền Hoan Hoan trở thành đại gia số một Đại Ung.
Này đúng là buồn ngủ mà có gối đầu, thật đúng lúc.
Lan Dịch Hoan cảm thấy có chút chua xót, hắn đường đường là Hoàng tử, cũng có hàm ý sinh ra đã ngậm thìa vàng đi, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, không nghĩ tới cũng phải nếm mùi vị thiếu tiền.
Thật ra lúc hắn có tiền nhất là từ mười lăm tuổi đến trước khi đăng cơ năm hai mươi tuổi, khi đó được Phụ hoàng cùng các huynh nuông chiều, hắn cũng thường xuyên lập công, lại có nhiều thuộc hạ tài giỏi bên cạnh.
Những ngày trên chiến trường đều khó khăn vô cùng, cho nên mỗi lần hắn về kinh, đều vô cùng xa hoa lãng phí, tiêu tiền như nước.
Nhưng sau khi đăng cơ, hắn mới hiểu thế nào là "Không làm gia chủ thì không biết củi gạo quý".
Lúc đó, quốc khố do Tiên đế dùng vào việc luyện đan nên đã trống rỗng, khắp nơi náo động, thường xuyên chiến tranh, vì gom đủ quân phí, Lan Dịch Hoan lấy tiểu kim khố của mình bù vào, cũng kêu gọi trên dưới triều đình phải tiết kiệm.
May là hắn còn trẻ, không có hậu cung ba ngàn giai lệ, xem như tiết kiệm được một phần lớn.
Từ lúc đó, Lan Dịch Hoan bắt đầu hành trình tiết kiệm. Vất vả lắm mới trời yên biển lặng, quốc gia giàu có hưng thịnh, bệnh của hắn lại càng ngày càng nặng, không thể tuỳ tiện ăn uống gì.
Ngẫm lại làm Hoàng đế đúng thật không dễ dàng gì, lần này, hy vọng có thể làm một người giàu trong dân gian là được.
Lan Dịch Hoan mơ hồ nghe được giọng nói ở bên ngoài, lần này hình như là Lan Dịch Trăn, cũng không biết y có đụng phải Ngũ Hoàng tử hay không.
Hai người kia sinh ra đã bất hoà với nhau, tuổi tác lại xấp xỉ, là đối thủ một mất một còn chân chính, nếu gặp phải nhau thì sợ sẽ sinh ra một trận xung đột.
Lan Dịch Hoan nghĩ một hồi rồi đi ra cửa xem.
Mọi người đều biết, Đông Cung xưa nay không nuôi người rảnh rỗi, Thái tử Lan Dịch Trăn không có những tiêu chuẩn đảm bảo an toàn như Hoàng đế, nhưng lại có quyền lực tương đương với Thiên tử, cho nên thủ vệ khắp nơi đều nghiêm ngặt, ngay cả cung nữ bên trong ít nhiều đều mang tuyệt kỹ.
Ngày thường có người vào Đông Cung, đều có thể cảm nhận được cỗ sát khí ập vào trước mặt, tựa hồ trên mặt mỗi người đều viết to dòng chữ "Không thể trêu vào".
Kết quả từ khi có Lan Dịch Hoan, toàn bộ như có sự thay đổi lớn, những nơi hắn chạy qua, các thị vệ cao to nơi đó đều phải nhường một chút, sợ không cẩn thận giẫm lên hắn.
Việc này dẫn tới Lan Dịch Hoan chạy thẳng một đường đến chỗ Lan Dịch Trăn mà không gặp trở ngại nào, không dừng lại đó, đánh đầu vào đùi ca ca.
Hắn cảm thấy chân Lan Dịch Trăn cứng đờ, thiếu chút nữa làm hắn ngã ngửa ra đất, "Ai da" một tiếng.
Lan Dịch Trăn hồi phục tinh thần, nhanh tay lẹ mắt, nhấn đầu vai Lan Dịch Hoan một cái rồi đỡ hắn dậy, cúi đầu liền thấy là Lan Dịch Hoan.
Lông mày y nhíu lại, trong thần sắc có chút nặng nề, lúc này bị va chạm có hơi chấn động, hỏi: "...Đệ đang làm gì?"
Lan Dịch Hoan xoa xoa thái dương, thấy Ngũ Hoàng tử hẳn đã đi rồi, yên tâm vài phần, nói: "Ta ra đây đón huynh."
Hắn trưng ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, lúc này mũi bị đụng, nhiễm tầng nước mắt, vô cùng hồn nhiên ngây thơ.
Lan Dịch Trăn liếc nhìn hắn một cái, không tiếng động cười nhẹ, nói: "Đi vào dùng bữa."
Lan Dịch Trăn hôm nay dễ nói chuyện thế này làm Lan Dịch Hoan có hơi ngoài ý muốn, thế nhưng nhìn y, hắn không ồn ào như ngày thường, ngồi trên bàn ăn, hắn mới hiểu Lan Dịch Trăn hẳn bị cái gì kích thích, tâm trạng không tốt.
Bởi vì trên bàn có rượu.
Ban đầu ở tuổi này Lan Dịch Hoan không ở chung với Thái tử, nhiều ngày ở đây hắn mới phát hiện, đại khái là tuổi nhỏ lại phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, nên lúc này Lan Dịch Trăn đã rất trưởng thành trầm ổn, loại bỏ đi vẻ ngoài còn ngây ngô, hoàn toàn không cảm nhận được sự xúc động lỗ mãn của thiếu niên trên người y.
Y vẫn luôn tự giác, không ngủ nướng, không uống rượu, không lười biếng.
Mà lần này, trên bàn ăn của Lan Dịch Trăn phá lệ có rượu, Lan Dịch Hoan ăn cơm, còn y tự mình rót rượu uống.
Uống mấy chén, hai má của y có hơi ửng hồng, nhưng lại nhiều thêm khí chất lạc thoái suy sút hơn so với ngày thường.
Lan Dịch Hoan nhịn không được nhìn y, không biết thứ gì khiến Lan Dịch Trăn thành thế này——chẳng lẽ nhìn trúng cô nương nào nhưng lại bị cự tuyệt?
Lan Dịch Trăn đưa Lan Dịch Hoan vào chỉ vì muốn bên người có chút hơi thở người sống, lúc này ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt đen láy của đứa trẻ đang nhìn mình, ngây thơ mù mịt đầy mê hoặc, trông rất thú vị.
Y liền hỏi: "Thế nào, muốn uống?"
Lan Dịch Hoan vừa ngửi liền biết đây là rượu Trần Tang Lạc hai mươi năm tuổi, rượu này vô cùng hiếm, hương vị đậm đặc tinh khiết, hắn đã lâu không uống, không khỏi thấy có chút thèm.
Nghe Lan Dịch Trăn hỏi, Lan Dịch Hoan gật gật đầu.
Lan Dịch Trăn lấy bình sứ khác bên cạnh, rót ra đưa cho Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan nhận lấy uống một ngụm, sau đó liền phun ra——trách không được Lan Dịch Trăn đổi bình khác, ly mà y đưa cho hắn căn bản là nước.
Lan Dịch Trăn cười như không cười mà nói: "Đệ mới từng này tuổi mà muốn uống rượu? Lần sau không có ta, tự mình trộm đồ rồi tự ủ mà uống."
Lan Dịch Hoan: "Ta..."
Hắn thường ngày hay lải nhải, Thái tử khó có lần đắc thắng, Lan Dịch Hoan lại bởi chuyện thịt nướng lần trước mà chột dạ, nghẹn một hồi cũng không đáp lại được.
Uống nhiều nên bắt nại đứa trẻ sáu tuổi?
Lan Dịch Trăn lại hỏi hắn: "Tại sao lúc này không cùng Ngũ đệ trở về?"
Lan Dịch Hoan giờ mới biết, thì ra y vẫn chạm mặt Ngũ Hoàng tử, hắn vừa mới bị lừa một vố nên có chút phớt lờ Lan Dịch Trăn, nói: "Ta không muốn về."
Lan Dịch Trăn cười lạnh một tiếng, nhưng không phải cười vì lời nói của Lan Dịch Hoan, mà là đang tự giễu.
Lan Dịch Hoan lại nhìn y, đột nhiên nhớ tới y hôm nay có đi gặp Hoàng hậu, đột nhiên hiểu ra: "Nhị ca, huynh và Hoàng hậu tranh cãi?"
Hắn biết quan hệ của mẫu tử Thái tử vẫn luôn không tốt, nhưng không xa cách như hắn và Tề Quý phi, hai người họ chỉ bất hoà mà thôi.
Ở góc nhìn của Lan Dịch Hoan, hai người kia tính cách quá giống nhau, lại đồng thời oán trách đối phương cường ngạch cùng quật cường.
Lan Dịch Hoan cho rằng y sẽ không trả lời, Lan Dịch Trăn không muốn kể khổ gì với nhóc con này, chỉ nhàn nhạt nói: "Đừng nói, không sao cả."
Y lại cầm lấy chén của mình, nói: "Uống đi."
Thật ra y đang mượn rượu quên sầu, ly nước của Lan Dịch Hoan cũng chẳng có gì đáng uống, hắn cụng ly với y, sau đó thuận tay lấy một múi quýt được lột sẵn, hung hăng mà ăn.
Không ngờ quýt này chua vô cùng, Lan Dịch Hoan lập tức phun ra, Lan Dịch Trăn không nhịn được cười một tiếng.
Dựa theo tính tình của y, vốn dĩ muốn nói một câu "Ngu ngốc" gì đó, nhưng thấy Lan Dịch Hoan dùng đôi mắt ngập nước kia lên án mình, bộ dáng uỷ khuất, y cái gì cũng chưa nói, mắt đảo qua mâm đựng trái cây, chọn múi quýt khác đưa qua.
Lan Dịch Hoan vốn đang trừng mắt nhìn Lan Dịch Trăn, ngay sau đó, trong miệng liền nếm được vị ngọt, bị Lan Dịch Trăn đút một múi quýt ngọt như mật.
Lan Dịch Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, Lan Dịch Trăn đưa phần quýt còn lại cho hắn, nói: "Ăn đi."
Lan Dịch Hoan nói: "Làm sao huynh chọn được quýt ngọt như vậy?"
Lan Dịch Trăn: "Ừm....Cái này chắc do bản lĩnh trời sinh."
Lan Dịch Hoan ăn một múi quýt, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Ước chừng Tết năm hắn mười sáu tuổi, Phụ hoàng lâu ngày không thấy đột nhiên tổ chức gia yến. Trước yến hội, dựa theo truyền thống mà ban cho mỗi Hoàng tử một quả quýt, mang ý nghĩa là quả quýt đem lại may mắn.
Lan Dịch Hoan vô cùng mẫn cảm với vị chua cay đắng, lúc đấy lột ra ăn một múi, thiếu chút nữa rơi lệ.
Loại đồ vật do Hoàng đế ban, dù khó ăn thế nào cũng không được biểu hiện ra ngoài, còn phải tỏ ra vui vẻ mà ăn, nếu không chính là đại bất kính, đúng là khiến người ta tuyệt vọng.
Lan Dịch Hoan vốn dĩ cho rằng chỉ có hắn xui xẻo, kết quả liếc nhìn bên cạnh, thấy Bát Hoàng tử Lan Dịch Hồng cũng cúi đầu nhe răng trợn mắt.
Cảm nhận được ánh mắt của Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hồng quay đầu, cùng hắn liếc nhìn nhau.
Hai người từ nhỏ đã bất hoà, lần đầu tiên có ý nghĩ đồng cảm với nhau, cảm thấy quả quýt này thật sự quá mức chua.
Lúc này, vài vị Hoàng tử tiến ra kính rượu Hoàng thượng, Lan Dịch Hoan thấy Lan Dịch Trăn đi qua bàn mình, biết mình cũng phải nhanh chân, thấp giọng nói: "Ăn đi."
Bát Hoàng tử vẻ mặt hi sinh anh dũng nhét toàn bộ quýt vào miệng, ngũ quan vặn vẹo, sau khi ăn xong quay sang nhìn Lan Dịch Hoan, phát hiện Lan Dịch Hoan cũng giống mình, đưa toàn bộ quýt nhét vào miệng, biểu tình lại không chút thống khổ nào.
Lan Dịch Hồng mất hứng, nói: "Sao lại thế này, vừa rồi không phải chua muốn chết sao?"
Lan Dịch Hoan nói: "Sau khi quen rồi thì không thấy chua nữa...Ngươi đừng trưng ra biểu tình hy vọng ta gặp xui xẻo ấy rõ ràng quá, Tết nhất rồi."
Bát Hoàng không đời nào thừa nhận Lan Dịch Hoan hơn mình, cho dù phương diện ăn chua này cũng không được.
Lan Dịch Hồng nhớ lại bóng dáng Thái tử vừa đi qua, dùng ngón tay lay vỏ quýt trên bàn Lan Dịch Hoan, chất vấn: "Quýt của ngươi có phải đã đổi cho Thái tử hay không?"
Lan Dịch Hoan nói: "Sao có thể. Thái tử lấy quả quýt chua của ta làm gì?"
Bát Hoàng tử thấy cũng hợp lý, không hé răng nữa.
Nhưng Lan Dịch Hoan dù nói vậy, chính hắn cũng cảm thấy chuyện quýt đột nhiên biến ngọt rất kỳ quái, nên chuyện này hắn nhớ rất lâu.
Không nghĩ tới kí ức kiếp trước đột nhiên hiện ra vào lúc này, Lan Dịch Hoan bỗng nhiên ý thức được, khả năng là quả quýt kia thật sự do Lan Dịch Trăn đổi cho hắn.
Thật ra Lan Dịch Trăn không giống như bề ngoài biểu hiện, Lan Dịch Hoan đã nhiều lần bắt gặp chút ôn nhu trong ánh mắt của y.
Hắn cảm thấy trong Lan Dịch Trăn hẳn là có chút mềm lòng nhiệt tình, bằng không sao lại lén giúp hắn. Hơn nữa hắn và Lan Dịch Trăn không thân cận, Lan Dịch Trăn lại đối với hắn như vậy, hẳn cũng đã có nhiều người nhận được sự chiếu cố của y.
Vậy mà nhiều người vẫn nói tính cách của Lan Dịch Trăn lãnh ngạch, tàn nhẫn độc ác, thật sự oan uổng cho y. Cũng không trách được sau khi tranh cãi với Hoàng hậu, y bực mình như vậy.
Lan Dịch Hoan không nhịn được cảm khái, nói: "Nhị ca, thật ra ta cảm thấy huynh khá tốt."
Lan Dịch Trăn:"...."
Lan Dịch Hoan nghiêm túc an ủi: "Dù sao ta cũng không cảm thấy huynh hung dữ, cũng không sợ huynh, mặc kệ những người khác nói gì, đều tại họ không ở chung với huynh, không đủ hiểu huynh, huynh đừng để ý."
Lan Dịch Trăn:"....."
Y cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Lan Dịch Hoan dám ở lại Đông Cung, xét đến cùng, tiểu tử này căn bản không sợ y.
Gì mà mặt lạnh quát lớn, ngôn ngữ đe doạ, phạt nhốt trong phòng, thậm chí xách lên vứt đi, hắn cũng chưa từng bị doạ sợ.
Này cũng vô lý quá đi?
Lan Dịch Trăn luôn nghĩ mình không cần cố ý làm gì, chỉ cần đứng đó, liền không giận tự uy, người bình thường đều phải phát run, hận không thể chạy trốn, lại không nghĩ tới một ngày dùng hết mọi thủ đoạn thì lại thua bởi vị tiểu đệ này.
Chỉ là khi Lan Dịch Hoan nói mọi người không hiểu y, y không cần để ý, ánh mắt của hắn cực kì nghiêm túc.
Lan Dịch Trăn rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Biết rồi."
Dừng một chút, lại dùng đũa gõ gõ chén Lan Dịch Hoan: "Mau ăn đi."
Ngũ Hoàng tử đi rồi, Lan Dịch Hoan tìm một chiếc hộp, bỏ tất cả cá nhỏ bằng vàng vào, chuẩn bị tìm một chỗ tốt để giấu.
Hắn quyết định, về sau rời khỏi cung sẽ dùng tên giả là Tiền Hoan Hoan, mà đây là hộp tài chính, là bước đầu để Tiền Hoan Hoan trở thành đại gia số một Đại Ung.
Này đúng là buồn ngủ mà có gối đầu, thật đúng lúc.
Lan Dịch Hoan cảm thấy có chút chua xót, hắn đường đường là Hoàng tử, cũng có hàm ý sinh ra đã ngậm thìa vàng đi, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, không nghĩ tới cũng phải nếm mùi vị thiếu tiền.
Thật ra lúc hắn có tiền nhất là từ mười lăm tuổi đến trước khi đăng cơ năm hai mươi tuổi, khi đó được Phụ hoàng cùng các huynh nuông chiều, hắn cũng thường xuyên lập công, lại có nhiều thuộc hạ tài giỏi bên cạnh.
Những ngày trên chiến trường đều khó khăn vô cùng, cho nên mỗi lần hắn về kinh, đều vô cùng xa hoa lãng phí, tiêu tiền như nước.
Nhưng sau khi đăng cơ, hắn mới hiểu thế nào là "Không làm gia chủ thì không biết củi gạo quý".
Lúc đó, quốc khố do Tiên đế dùng vào việc luyện đan nên đã trống rỗng, khắp nơi náo động, thường xuyên chiến tranh, vì gom đủ quân phí, Lan Dịch Hoan lấy tiểu kim khố của mình bù vào, cũng kêu gọi trên dưới triều đình phải tiết kiệm.
May là hắn còn trẻ, không có hậu cung ba ngàn giai lệ, xem như tiết kiệm được một phần lớn.
Từ lúc đó, Lan Dịch Hoan bắt đầu hành trình tiết kiệm. Vất vả lắm mới trời yên biển lặng, quốc gia giàu có hưng thịnh, bệnh của hắn lại càng ngày càng nặng, không thể tuỳ tiện ăn uống gì.
Ngẫm lại làm Hoàng đế đúng thật không dễ dàng gì, lần này, hy vọng có thể làm một người giàu trong dân gian là được.
Lan Dịch Hoan mơ hồ nghe được giọng nói ở bên ngoài, lần này hình như là Lan Dịch Trăn, cũng không biết y có đụng phải Ngũ Hoàng tử hay không.
Hai người kia sinh ra đã bất hoà với nhau, tuổi tác lại xấp xỉ, là đối thủ một mất một còn chân chính, nếu gặp phải nhau thì sợ sẽ sinh ra một trận xung đột.
Lan Dịch Hoan nghĩ một hồi rồi đi ra cửa xem.
Mọi người đều biết, Đông Cung xưa nay không nuôi người rảnh rỗi, Thái tử Lan Dịch Trăn không có những tiêu chuẩn đảm bảo an toàn như Hoàng đế, nhưng lại có quyền lực tương đương với Thiên tử, cho nên thủ vệ khắp nơi đều nghiêm ngặt, ngay cả cung nữ bên trong ít nhiều đều mang tuyệt kỹ.
Ngày thường có người vào Đông Cung, đều có thể cảm nhận được cỗ sát khí ập vào trước mặt, tựa hồ trên mặt mỗi người đều viết to dòng chữ "Không thể trêu vào".
Kết quả từ khi có Lan Dịch Hoan, toàn bộ như có sự thay đổi lớn, những nơi hắn chạy qua, các thị vệ cao to nơi đó đều phải nhường một chút, sợ không cẩn thận giẫm lên hắn.
Việc này dẫn tới Lan Dịch Hoan chạy thẳng một đường đến chỗ Lan Dịch Trăn mà không gặp trở ngại nào, không dừng lại đó, đánh đầu vào đùi ca ca.
Hắn cảm thấy chân Lan Dịch Trăn cứng đờ, thiếu chút nữa làm hắn ngã ngửa ra đất, "Ai da" một tiếng.
Lan Dịch Trăn hồi phục tinh thần, nhanh tay lẹ mắt, nhấn đầu vai Lan Dịch Hoan một cái rồi đỡ hắn dậy, cúi đầu liền thấy là Lan Dịch Hoan.
Lông mày y nhíu lại, trong thần sắc có chút nặng nề, lúc này bị va chạm có hơi chấn động, hỏi: "...Đệ đang làm gì?"
Lan Dịch Hoan xoa xoa thái dương, thấy Ngũ Hoàng tử hẳn đã đi rồi, yên tâm vài phần, nói: "Ta ra đây đón huynh."
Hắn trưng ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, lúc này mũi bị đụng, nhiễm tầng nước mắt, vô cùng hồn nhiên ngây thơ.
Lan Dịch Trăn liếc nhìn hắn một cái, không tiếng động cười nhẹ, nói: "Đi vào dùng bữa."
Lan Dịch Trăn hôm nay dễ nói chuyện thế này làm Lan Dịch Hoan có hơi ngoài ý muốn, thế nhưng nhìn y, hắn không ồn ào như ngày thường, ngồi trên bàn ăn, hắn mới hiểu Lan Dịch Trăn hẳn bị cái gì kích thích, tâm trạng không tốt.
Bởi vì trên bàn có rượu.
Ban đầu ở tuổi này Lan Dịch Hoan không ở chung với Thái tử, nhiều ngày ở đây hắn mới phát hiện, đại khái là tuổi nhỏ lại phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, nên lúc này Lan Dịch Trăn đã rất trưởng thành trầm ổn, loại bỏ đi vẻ ngoài còn ngây ngô, hoàn toàn không cảm nhận được sự xúc động lỗ mãn của thiếu niên trên người y.
Y vẫn luôn tự giác, không ngủ nướng, không uống rượu, không lười biếng.
Mà lần này, trên bàn ăn của Lan Dịch Trăn phá lệ có rượu, Lan Dịch Hoan ăn cơm, còn y tự mình rót rượu uống.
Uống mấy chén, hai má của y có hơi ửng hồng, nhưng lại nhiều thêm khí chất lạc thoái suy sút hơn so với ngày thường.
Lan Dịch Hoan nhịn không được nhìn y, không biết thứ gì khiến Lan Dịch Trăn thành thế này——chẳng lẽ nhìn trúng cô nương nào nhưng lại bị cự tuyệt?
Lan Dịch Trăn đưa Lan Dịch Hoan vào chỉ vì muốn bên người có chút hơi thở người sống, lúc này ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt đen láy của đứa trẻ đang nhìn mình, ngây thơ mù mịt đầy mê hoặc, trông rất thú vị.
Y liền hỏi: "Thế nào, muốn uống?"
Lan Dịch Hoan vừa ngửi liền biết đây là rượu Trần Tang Lạc hai mươi năm tuổi, rượu này vô cùng hiếm, hương vị đậm đặc tinh khiết, hắn đã lâu không uống, không khỏi thấy có chút thèm.
Nghe Lan Dịch Trăn hỏi, Lan Dịch Hoan gật gật đầu.
Lan Dịch Trăn lấy bình sứ khác bên cạnh, rót ra đưa cho Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan nhận lấy uống một ngụm, sau đó liền phun ra——trách không được Lan Dịch Trăn đổi bình khác, ly mà y đưa cho hắn căn bản là nước.
Lan Dịch Trăn cười như không cười mà nói: "Đệ mới từng này tuổi mà muốn uống rượu? Lần sau không có ta, tự mình trộm đồ rồi tự ủ mà uống."
Lan Dịch Hoan: "Ta..."
Hắn thường ngày hay lải nhải, Thái tử khó có lần đắc thắng, Lan Dịch Hoan lại bởi chuyện thịt nướng lần trước mà chột dạ, nghẹn một hồi cũng không đáp lại được.
Uống nhiều nên bắt nại đứa trẻ sáu tuổi?
Lan Dịch Trăn lại hỏi hắn: "Tại sao lúc này không cùng Ngũ đệ trở về?"
Lan Dịch Hoan giờ mới biết, thì ra y vẫn chạm mặt Ngũ Hoàng tử, hắn vừa mới bị lừa một vố nên có chút phớt lờ Lan Dịch Trăn, nói: "Ta không muốn về."
Lan Dịch Trăn cười lạnh một tiếng, nhưng không phải cười vì lời nói của Lan Dịch Hoan, mà là đang tự giễu.
Lan Dịch Hoan lại nhìn y, đột nhiên nhớ tới y hôm nay có đi gặp Hoàng hậu, đột nhiên hiểu ra: "Nhị ca, huynh và Hoàng hậu tranh cãi?"
Hắn biết quan hệ của mẫu tử Thái tử vẫn luôn không tốt, nhưng không xa cách như hắn và Tề Quý phi, hai người họ chỉ bất hoà mà thôi.
Ở góc nhìn của Lan Dịch Hoan, hai người kia tính cách quá giống nhau, lại đồng thời oán trách đối phương cường ngạch cùng quật cường.
Lan Dịch Hoan cho rằng y sẽ không trả lời, Lan Dịch Trăn không muốn kể khổ gì với nhóc con này, chỉ nhàn nhạt nói: "Đừng nói, không sao cả."
Y lại cầm lấy chén của mình, nói: "Uống đi."
Thật ra y đang mượn rượu quên sầu, ly nước của Lan Dịch Hoan cũng chẳng có gì đáng uống, hắn cụng ly với y, sau đó thuận tay lấy một múi quýt được lột sẵn, hung hăng mà ăn.
Không ngờ quýt này chua vô cùng, Lan Dịch Hoan lập tức phun ra, Lan Dịch Trăn không nhịn được cười một tiếng.
Dựa theo tính tình của y, vốn dĩ muốn nói một câu "Ngu ngốc" gì đó, nhưng thấy Lan Dịch Hoan dùng đôi mắt ngập nước kia lên án mình, bộ dáng uỷ khuất, y cái gì cũng chưa nói, mắt đảo qua mâm đựng trái cây, chọn múi quýt khác đưa qua.
Lan Dịch Hoan vốn đang trừng mắt nhìn Lan Dịch Trăn, ngay sau đó, trong miệng liền nếm được vị ngọt, bị Lan Dịch Trăn đút một múi quýt ngọt như mật.
Lan Dịch Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, Lan Dịch Trăn đưa phần quýt còn lại cho hắn, nói: "Ăn đi."
Lan Dịch Hoan nói: "Làm sao huynh chọn được quýt ngọt như vậy?"
Lan Dịch Trăn: "Ừm....Cái này chắc do bản lĩnh trời sinh."
Lan Dịch Hoan ăn một múi quýt, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Ước chừng Tết năm hắn mười sáu tuổi, Phụ hoàng lâu ngày không thấy đột nhiên tổ chức gia yến. Trước yến hội, dựa theo truyền thống mà ban cho mỗi Hoàng tử một quả quýt, mang ý nghĩa là quả quýt đem lại may mắn.
Lan Dịch Hoan vô cùng mẫn cảm với vị chua cay đắng, lúc đấy lột ra ăn một múi, thiếu chút nữa rơi lệ.
Loại đồ vật do Hoàng đế ban, dù khó ăn thế nào cũng không được biểu hiện ra ngoài, còn phải tỏ ra vui vẻ mà ăn, nếu không chính là đại bất kính, đúng là khiến người ta tuyệt vọng.
Lan Dịch Hoan vốn dĩ cho rằng chỉ có hắn xui xẻo, kết quả liếc nhìn bên cạnh, thấy Bát Hoàng tử Lan Dịch Hồng cũng cúi đầu nhe răng trợn mắt.
Cảm nhận được ánh mắt của Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hồng quay đầu, cùng hắn liếc nhìn nhau.
Hai người từ nhỏ đã bất hoà, lần đầu tiên có ý nghĩ đồng cảm với nhau, cảm thấy quả quýt này thật sự quá mức chua.
Lúc này, vài vị Hoàng tử tiến ra kính rượu Hoàng thượng, Lan Dịch Hoan thấy Lan Dịch Trăn đi qua bàn mình, biết mình cũng phải nhanh chân, thấp giọng nói: "Ăn đi."
Bát Hoàng tử vẻ mặt hi sinh anh dũng nhét toàn bộ quýt vào miệng, ngũ quan vặn vẹo, sau khi ăn xong quay sang nhìn Lan Dịch Hoan, phát hiện Lan Dịch Hoan cũng giống mình, đưa toàn bộ quýt nhét vào miệng, biểu tình lại không chút thống khổ nào.
Lan Dịch Hồng mất hứng, nói: "Sao lại thế này, vừa rồi không phải chua muốn chết sao?"
Lan Dịch Hoan nói: "Sau khi quen rồi thì không thấy chua nữa...Ngươi đừng trưng ra biểu tình hy vọng ta gặp xui xẻo ấy rõ ràng quá, Tết nhất rồi."
Bát Hoàng không đời nào thừa nhận Lan Dịch Hoan hơn mình, cho dù phương diện ăn chua này cũng không được.
Lan Dịch Hồng nhớ lại bóng dáng Thái tử vừa đi qua, dùng ngón tay lay vỏ quýt trên bàn Lan Dịch Hoan, chất vấn: "Quýt của ngươi có phải đã đổi cho Thái tử hay không?"
Lan Dịch Hoan nói: "Sao có thể. Thái tử lấy quả quýt chua của ta làm gì?"
Bát Hoàng tử thấy cũng hợp lý, không hé răng nữa.
Nhưng Lan Dịch Hoan dù nói vậy, chính hắn cũng cảm thấy chuyện quýt đột nhiên biến ngọt rất kỳ quái, nên chuyện này hắn nhớ rất lâu.
Không nghĩ tới kí ức kiếp trước đột nhiên hiện ra vào lúc này, Lan Dịch Hoan bỗng nhiên ý thức được, khả năng là quả quýt kia thật sự do Lan Dịch Trăn đổi cho hắn.
Thật ra Lan Dịch Trăn không giống như bề ngoài biểu hiện, Lan Dịch Hoan đã nhiều lần bắt gặp chút ôn nhu trong ánh mắt của y.
Hắn cảm thấy trong Lan Dịch Trăn hẳn là có chút mềm lòng nhiệt tình, bằng không sao lại lén giúp hắn. Hơn nữa hắn và Lan Dịch Trăn không thân cận, Lan Dịch Trăn lại đối với hắn như vậy, hẳn cũng đã có nhiều người nhận được sự chiếu cố của y.
Vậy mà nhiều người vẫn nói tính cách của Lan Dịch Trăn lãnh ngạch, tàn nhẫn độc ác, thật sự oan uổng cho y. Cũng không trách được sau khi tranh cãi với Hoàng hậu, y bực mình như vậy.
Lan Dịch Hoan không nhịn được cảm khái, nói: "Nhị ca, thật ra ta cảm thấy huynh khá tốt."
Lan Dịch Trăn:"...."
Lan Dịch Hoan nghiêm túc an ủi: "Dù sao ta cũng không cảm thấy huynh hung dữ, cũng không sợ huynh, mặc kệ những người khác nói gì, đều tại họ không ở chung với huynh, không đủ hiểu huynh, huynh đừng để ý."
Lan Dịch Trăn:"....."
Y cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Lan Dịch Hoan dám ở lại Đông Cung, xét đến cùng, tiểu tử này căn bản không sợ y.
Gì mà mặt lạnh quát lớn, ngôn ngữ đe doạ, phạt nhốt trong phòng, thậm chí xách lên vứt đi, hắn cũng chưa từng bị doạ sợ.
Này cũng vô lý quá đi?
Lan Dịch Trăn luôn nghĩ mình không cần cố ý làm gì, chỉ cần đứng đó, liền không giận tự uy, người bình thường đều phải phát run, hận không thể chạy trốn, lại không nghĩ tới một ngày dùng hết mọi thủ đoạn thì lại thua bởi vị tiểu đệ này.
Chỉ là khi Lan Dịch Hoan nói mọi người không hiểu y, y không cần để ý, ánh mắt của hắn cực kì nghiêm túc.
Lan Dịch Trăn rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Biết rồi."
Dừng một chút, lại dùng đũa gõ gõ chén Lan Dịch Hoan: "Mau ăn đi."