Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 11
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Lương thái y nhìn một màn huynh đệ thâm tình trước mắt, có chút không dám tin vào phán đoán của mình.
Chỉ là tư thế Lan Dịch Hoan dích trên người Lan Dịch Trăn vô cùng thân mật, nhìn thế nào cũng giống một chú vịt con đang nằm trong ổ của lão hổ, không thể hiểu được cũng thật khó tin.
Khả năng là mình già rồi, không thấy rõ tình thế trong cung nữa.
Tóm lại, bệnh cũng đã xem xong, rốt cuộc chuyện huynh đệ nhân gian thế nào cũng không liên quan đến mình, Lương thái y đứng dậy cáo lui.
Đi về phía cửa, Lương thái y dừng lại dặn dò hai câu, nhất định phải ăn cơm đúng giờ, tâm tình vui vẻ, còn phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu thiếu ngủ nhiều mộng, sợ hãi, suy nghĩ nhiều đều sẽ ảnh hưởng xấu đến dạ dày.
Nghe được lời này, Lan Dịch Trăn không khỏi quay đầu nhìn Lan Dịch Hoan một cái, cùng với biểu hiện của hắn ở Đông Cung hai ngày nay, lại nghĩ tới ngày đó đưa Lan Dịch Hoan về, hắn ở trước mặt Tề Quý phi phun một búng máu.
Lúc ấy ngự y cũng nói, Lan Dịch Hoan là do tâm tình phẫn nộ xúc động gây ra, hộc ra ngụm máu tắc nghẽn ở ngực.
Chỉ là, còn nhỏ lấy đâu ra nhiều lo lắng ưu tư như vậy?
Tính tình Tề Quý phi nóng nảy, lời nói có chút gay gắt, chẳng lẽ còn ngầm ngược đãi nhi tử của mình?
Chờ đến khi Lương thái y đi rồi, Lan Dịch Trăn trầm ngâm một hồi, nói: "Đi tra một chút, Thất đệ lúc trước ở Lâm Hoa Cung sống thế nào, cùng Tề Quý phi và Ngũ đệ quan hệ ra sao."
Thời điểm y nói chuyện xung quanh không có lấy một bóng người, nhưng mệnh lệnh vừa dứt, đã nghe thấy một câu "Tuân lệnh" thấp thoáng, theo sau đó lá cây bên ngoài rung động, có một thân ảnh xẹt qua.
Lương thái y này mặc dù hay suy nghĩ nhiều, nhưng y thuật lại rất tốt, Lan Dịch Hoan uống thuốc được kê, ra một thân mồ hôi, lại mơ mơ màng màng thấy ác mộng, cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo.
Thời điểm hắn mở to mắt, có chút không phân biệt được rõ kiếp trước kiếp này, nhìn bố trí xung quanh hồi lâu rồi sửng sốt, mới nhớ đây là Đông Cung, mà hiện tại hắn đã trọng sinh, trước đó lén dùng hưởng đỉnh của Thái tử nướng gà, kết quả lại nôn ra.
Lan Dịch Hoan yên lặng cúi đầu, dùng tay lau mặt một phen, ở trong lòng tự nói mình "Ngươi đúng là đồ ngốc".
Hắn cảm thấy hành động của mình hôm nay thật ngu ngốc, sau khi suy xét lại một lần, lại cảm thấy mình làm như vậy đều có lý do chính đáng.
Chỉ tại Thái tử đột ngột trở về.
Đáng giá chung quanh, nơi này vẫn là chủ điện Đông Cung, Lan Dịch Trăn thế mà không quăng hắn ra ngoài, quả thật ngoài dự kiến của Lan Dịch Hoan.
Nếu căn cứ theo lời của Lan Dịch Trăn ở kiếp trước, y cũng đã từng dùng đỉnh này nướng đồ ăn, hiện giờ Lan Dịch Hoan làm vậy, hẳn y sẽ cảm thấy hận vì không gặp được nhau sớm hơn, có lẽ Lan Dịch Trăn sẽ phỏng đoán rằng hắn thấy được hành động bí mật của mình rồi bắt chước theo?
Trong lòng Lan Dịch Hoan cân nhắc, cửa bên ngoài bỗng mở ra, bước vào chính là Lan Dịch Trăn.
Thấy Lan Dịch Hoan từ trên giường ngồi dậy, Lan Dịch Trăn có chút ngoài ý muốn, nói: "Tỉnh rồi?"
Lan Dịch Hoan: "...Ừm."
Lan Dịch Trăn: "Vậy ăn chút gì đi. Thái y nói sau khi uống thuốc phải ăn thanh đạm một chút."
Y cho người chuẩn bị chút cháo trắng rau xào lại đây, ngồi ở mép giường Lan Dịch Hoan: "Còn sốt nữa không?"
Lan Dịch Hoan nhiều bệnh sinh quen, tự sờ trán, lắc lắc đầu.
Lan Dịch Trăn: "Vậy thì tốt."
Lan Dịch Hoan lặng lẽ quan sát y, chỉ thấy ngữ khí biểu tình của Lan Dịch Trăn đều như thường, nhịn không được hỏi: "Huynh không giận sao?"
Tiểu gia hoả này còn dám hỏi, Lan Dịch Trăn hơi nhướng mày, nói: "Đệ nói xem? Nếu sợ ta tức giận, tại sao còn làm như vậy?"
Lan Dịch Hoan: "Bởi vì cái đỉnh kia rất giống nồi nướng khoai, ta liền...Kia, huynh chưa từng nghĩ tới việc nướng đồ ăn trong đó sao?"
Lan Dịch Trăn nói: "Ta cũng không phải đệ."
Chà, y thế mà không nhận, này chính là y tự nói mà.
Lan Dịch Trăn thầm nghĩ, hay y thực sự chưa từng trải qua việc đó? Không có khả năng, y nói là mình chưa từng làm, có lẽ thấy hắn ở trong cung của y nướng gà nên mới nói dối như vậy.
Hắn nghĩ không ra, trong lòng biết nếu tiếp tục hỏi thì Lan Dịch Trăn sẽ nghi ngờ, không thể hỏi vậy chuyện này coi như bỏ qua.
Nhưng Lan Dịch Hoan ẩn ẩn cảm thấy thái độ Lan Dịch Trăn đối với hắn không tồi, mang chút bao dung cùng buông thả, vừa dịp y ở đây, hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Cung nữ nhanh chóng mang lên một ít cháo trắng cùng rau xào, Lan Dịch Trăn nhận lấy chén cháo rồi đưa cho Lan Dịch Hoan ý bảo hắn ăn, nhưng hệ thống vẫn không đưa ra nhắc nhở đã kết nối như lần trước.
Mà Lan Dịch Hoan biết tại sao.
Bởi vì Hoàng công công vừa nói, Lan Dịch Trăn vẫn chưa ăn tối.
Y vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ "Cân đối dinh dưỡng, dùng cơm đúng giờ", Lan Dịch Hoan đương nhiên không thể cọ chút khen thưởng.
Lan Dịch Hoan liền hỏi: "Nhị ca, huynh không ăn cơm sao?"
Lan Dịch Trăn không nghĩ tới, chính hắn còn đang sinh bệnh lại không để bụng, còn hỏi y ăn cơm hay không, hơi ngẩn ra.
Tiếp theo, Lan Dịch Hoan dùng hai tay đẩy đẩy chén cháo về phía y, nói: "Vậy huynh ăn trước đi."
Lan Dịch Trăn nhìn hắn một lát.
Đôi mắt Lan Dịch Hoan lấp lánh, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ, là thật lòng muốn đưa chén cháo này cho y ăn trước.
Lan Dịch Trăn nhớ lại bẩm báo vừa rồi nghe được.
Theo những gì mà ám vệ y phái đi điều tra nói, Tề Quý phi coi trọng trưởng tử và coi thường thứ tử, tuy không biết bà đối đãi với Lan Dịch Hoan thế nào, nhưng người thân cận đều biết, thay vì quan tâm Lan Dịch Hoan, bà lại hết lòng yêu chiều cháu trai Tề Thì.
Lần này Lan Dịch Hoan cùng Bát Hoàng tử và Tề Thì phát sinh xung đột, cũng là vì Tề Thì đánh đổ nghiên mực của Bát Hoàng tử rồi vu khống cho Lan Dịch Hoan.
Chỉ là khi Tề Quý phi tới lại trực tiếp che chở Tề Thì, thậm chí không hỏi Lan Dịch Hoan có oan uổng hay không, lúc này Lan Dịch Hoan mới hộc máu.
"Đệ không cần nhường ta, phòng bếp nhỏ vẫn còn cơm."
Một lát sau, Lan Dịch Trăn nói: "Để ta sai người mang tới."
Mặc dù từ nhỏ đến lớn y luôn bị quản nghiêm ngặt, học tập vất vả nhưng không ai dám chậm trễ vấn đề ăn mặc đi lại của y, có thể nói là muốn gì được nấy.
Cho nên y cũng không hiểu tại sao một Hoàng tử như Lan Dịch Hoan lại luyến tiếc đống thịt nướng kia, một hai phải nếm thử, ăn đến mức nôn ra, hiện tại ăn chén cháo cũng phải nhường tới nhường lui cho người khác.
Nhưng Lan Dịch Trăn cũng không muốn tìm hiểu sâu, không muốn liên luỵ hay kinh động đến nhiều người, rốt cuộc, y không có quan hệ gì với gút mắc của mẫu tử Tề Quý phi.
Y chỉ cảm thấy có chút châm chọc cùng buồn cười, trong Hoàng cung đầy hiểm ác này, ai cũng đều mang trên mình lớp da tinh xảo, bên dưới lớp da ấy lại cất giấu những tâm tư quỷ quyệt gian xảo.
Lan Dịch Trăn cách ống tay nhẹ nhàng chạm đến vết sẹo, cảm nhận chút đau đớn ở nơi đó.
Từ lúc vết sẹo này xuất hiện, thường sẽ đau một chút, sau khi y nghe ám vệ bẩm báo, cơn đau lại bắt đầu, nhưng đến cuối cùng y vẫn không hiểu vết sẹo này từ đâu mà có, điều tra thế nào đều không có manh mối.
Chính y cũng đang nằm trong vòng xoáy, đối với Lan Dịch Hoan, thân cận với y khó nói là phúc hay hoạ.
Bữa tối của Lan Dịch Trăn nhanh chóng được mang tới.
Lan Dịch Hoan bệnh không xuống giường, Lan Dịch Trăn sai người để một chiếc bàn nhỏ trên giường, đặt đồ ăn trên đó.
Huynh đệ hai người đối mặt, đứa nhỏ ngồi trên giường như một người tuyết, đứa lớn ngồi ở mép giường quý khí ưu nhã, từng người ăn cơm.
Lan Dịch Trăn biết Lan Dịch Hoan vẫn không ăn, cái muỗng đảo đảo chén cháo, ánh mắt trộm đánh giá y.
Hắn không dám ăn trước mặt người khác?
Đứa nhỏ này, rốt cuộc trước kia...
Lan Dịch Trăn không nói gì, bất động thanh sắc ăn xong cơm, rồi lại gõ gõ chén Lan Dịch Hoan, ý bảo "Mau ăn đi".
[Người hoàn thành nhiệm vụ...Đang kết nối...]
[Nhiệm vụ hoàn thành, đã phát thưởng "Miếng dán chườm ấm dạ dày"!]
Vừa rồi Lan Dịch Hoan còn thấy khó chịu, bởi vì nôn mà dạ dày trống rỗng, nhưng lại không muốn ăn thứ gì, nhìn một bàn thức ăn trước mặt còn có chút cảm giác buồn nôn.
Mà sau khi Lan Dịch Trăn ăn xong, chạm vào chén của hắn, nhắc nhở của hệ thống hiện ra, Lan Dịch Hoan liền cảm thấy một cỗ ấm áp từ dạ dày dâng lên, làm mất đi cảm giác đau đớn khó chịu.
Những đồ ăn trước mắt cũng trở nên màu sắc, hấp dẫn.
Lan Dịch Hoan múc một muỗng cháo đầy, thử đưa vào miệng.
Không buồn nôn cũng không đau rút, lần này ngụm cháo xuống bụng, chỉ có cảm giác những đói khát kia trong nháy mắt được lấp đầy, vô cùng hạnh phúc.
Có lẽ biểu hiện hạnh phúc của hắn vô cùng rõ ràng, giống như đây không phải một chén cháo bình thường, Lan Dịch Trăn không nhịn được hỏi: "Rất ngon sao?"
Lan Dịch Hoan nâng đầu lên, đôi mắt lấp lánh, dùng sức gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
Lan Dịch Trăn nhìn hắn một cái, theo bản năng dời ánh mắt giống như lảng tránh điều gì.
Y tuyệt đối không phải đau lòng cho đứa trẻ này.
Không có gì đáng để đau lòng cả.
Mỗi người một mệnh, đều có những trở ngại riêng.
Nhưng...
Lan Dịch Trăn nghĩ, dù sao thì Lan Dịch Hoan vẫn là đệ đệ y, vào ở Đông cung đã nhiều ngày, tuy gây ra nhiều rắc rối nhưng cũng coi như giữa họ có duyên.
Suy xét những điều đó, Lan Dịch Trăn nghĩ, y có thể để Lan Dịch Hoan ở lại Đông Cung thêm mấy ngày.
Ở mấy ngày.
Chờ đến khi hắn hết bệnh, nếu không muốn trở về chỗ Tề Quý phi, trong cung phi tần không có con rất nhiều, Lan Dịch Trăn có thể tìm cho hắn một nơi để sống.
Đương nhiên, sự thiện tâm của y cũng chỉ như thế.
Hoàng thất không quan trọng tình thân, bọn họ là Hoàng tử, thoạt nhìn là huynh đệ nhưng không khác gì thù địch.
Ánh mắt Lan Dịch Trăn rơi xuống trên người Lan Dịch Hoan, lúc này hắn đang cúi đầu tiếp tục ăn cơm, chỉ có cái ót hướng về Lan Dịch Trăn, đầu tròn tròn như cái bánh bao nhỏ, ở góc độ này còn có thể thấy hai má phình lên, đáng yêu vô cùng.
Đứa nhỏ này thoạt nhìn là kiểu ngốc nghếch hồn nhiên, nhưng hiện tại hắn bày ra bộ dạng không phòng vệ cùng ỷ lại chỉ là do quá mức nhỏ yếu, theo thời gian hắn dần lớn lên, mối quan hệ của hai người cũng sẽ dần trở nên phức tạp, có thể không tránh khỏi việc tàn sát tính kế, sinh tử tranh chấp.
Ai cũng không tránh khỏi, bởi đây là số phận khi sinh ra trong Hoàng thất.
Cho nên, y một chút cũng không muốn có nhiều liên hệ với vật nhỏ phiền toái này.
Lương thái y nhìn một màn huynh đệ thâm tình trước mắt, có chút không dám tin vào phán đoán của mình.
Chỉ là tư thế Lan Dịch Hoan dích trên người Lan Dịch Trăn vô cùng thân mật, nhìn thế nào cũng giống một chú vịt con đang nằm trong ổ của lão hổ, không thể hiểu được cũng thật khó tin.
Khả năng là mình già rồi, không thấy rõ tình thế trong cung nữa.
Tóm lại, bệnh cũng đã xem xong, rốt cuộc chuyện huynh đệ nhân gian thế nào cũng không liên quan đến mình, Lương thái y đứng dậy cáo lui.
Đi về phía cửa, Lương thái y dừng lại dặn dò hai câu, nhất định phải ăn cơm đúng giờ, tâm tình vui vẻ, còn phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu thiếu ngủ nhiều mộng, sợ hãi, suy nghĩ nhiều đều sẽ ảnh hưởng xấu đến dạ dày.
Nghe được lời này, Lan Dịch Trăn không khỏi quay đầu nhìn Lan Dịch Hoan một cái, cùng với biểu hiện của hắn ở Đông Cung hai ngày nay, lại nghĩ tới ngày đó đưa Lan Dịch Hoan về, hắn ở trước mặt Tề Quý phi phun một búng máu.
Lúc ấy ngự y cũng nói, Lan Dịch Hoan là do tâm tình phẫn nộ xúc động gây ra, hộc ra ngụm máu tắc nghẽn ở ngực.
Chỉ là, còn nhỏ lấy đâu ra nhiều lo lắng ưu tư như vậy?
Tính tình Tề Quý phi nóng nảy, lời nói có chút gay gắt, chẳng lẽ còn ngầm ngược đãi nhi tử của mình?
Chờ đến khi Lương thái y đi rồi, Lan Dịch Trăn trầm ngâm một hồi, nói: "Đi tra một chút, Thất đệ lúc trước ở Lâm Hoa Cung sống thế nào, cùng Tề Quý phi và Ngũ đệ quan hệ ra sao."
Thời điểm y nói chuyện xung quanh không có lấy một bóng người, nhưng mệnh lệnh vừa dứt, đã nghe thấy một câu "Tuân lệnh" thấp thoáng, theo sau đó lá cây bên ngoài rung động, có một thân ảnh xẹt qua.
Lương thái y này mặc dù hay suy nghĩ nhiều, nhưng y thuật lại rất tốt, Lan Dịch Hoan uống thuốc được kê, ra một thân mồ hôi, lại mơ mơ màng màng thấy ác mộng, cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo.
Thời điểm hắn mở to mắt, có chút không phân biệt được rõ kiếp trước kiếp này, nhìn bố trí xung quanh hồi lâu rồi sửng sốt, mới nhớ đây là Đông Cung, mà hiện tại hắn đã trọng sinh, trước đó lén dùng hưởng đỉnh của Thái tử nướng gà, kết quả lại nôn ra.
Lan Dịch Hoan yên lặng cúi đầu, dùng tay lau mặt một phen, ở trong lòng tự nói mình "Ngươi đúng là đồ ngốc".
Hắn cảm thấy hành động của mình hôm nay thật ngu ngốc, sau khi suy xét lại một lần, lại cảm thấy mình làm như vậy đều có lý do chính đáng.
Chỉ tại Thái tử đột ngột trở về.
Đáng giá chung quanh, nơi này vẫn là chủ điện Đông Cung, Lan Dịch Trăn thế mà không quăng hắn ra ngoài, quả thật ngoài dự kiến của Lan Dịch Hoan.
Nếu căn cứ theo lời của Lan Dịch Trăn ở kiếp trước, y cũng đã từng dùng đỉnh này nướng đồ ăn, hiện giờ Lan Dịch Hoan làm vậy, hẳn y sẽ cảm thấy hận vì không gặp được nhau sớm hơn, có lẽ Lan Dịch Trăn sẽ phỏng đoán rằng hắn thấy được hành động bí mật của mình rồi bắt chước theo?
Trong lòng Lan Dịch Hoan cân nhắc, cửa bên ngoài bỗng mở ra, bước vào chính là Lan Dịch Trăn.
Thấy Lan Dịch Hoan từ trên giường ngồi dậy, Lan Dịch Trăn có chút ngoài ý muốn, nói: "Tỉnh rồi?"
Lan Dịch Hoan: "...Ừm."
Lan Dịch Trăn: "Vậy ăn chút gì đi. Thái y nói sau khi uống thuốc phải ăn thanh đạm một chút."
Y cho người chuẩn bị chút cháo trắng rau xào lại đây, ngồi ở mép giường Lan Dịch Hoan: "Còn sốt nữa không?"
Lan Dịch Hoan nhiều bệnh sinh quen, tự sờ trán, lắc lắc đầu.
Lan Dịch Trăn: "Vậy thì tốt."
Lan Dịch Hoan lặng lẽ quan sát y, chỉ thấy ngữ khí biểu tình của Lan Dịch Trăn đều như thường, nhịn không được hỏi: "Huynh không giận sao?"
Tiểu gia hoả này còn dám hỏi, Lan Dịch Trăn hơi nhướng mày, nói: "Đệ nói xem? Nếu sợ ta tức giận, tại sao còn làm như vậy?"
Lan Dịch Hoan: "Bởi vì cái đỉnh kia rất giống nồi nướng khoai, ta liền...Kia, huynh chưa từng nghĩ tới việc nướng đồ ăn trong đó sao?"
Lan Dịch Trăn nói: "Ta cũng không phải đệ."
Chà, y thế mà không nhận, này chính là y tự nói mà.
Lan Dịch Trăn thầm nghĩ, hay y thực sự chưa từng trải qua việc đó? Không có khả năng, y nói là mình chưa từng làm, có lẽ thấy hắn ở trong cung của y nướng gà nên mới nói dối như vậy.
Hắn nghĩ không ra, trong lòng biết nếu tiếp tục hỏi thì Lan Dịch Trăn sẽ nghi ngờ, không thể hỏi vậy chuyện này coi như bỏ qua.
Nhưng Lan Dịch Hoan ẩn ẩn cảm thấy thái độ Lan Dịch Trăn đối với hắn không tồi, mang chút bao dung cùng buông thả, vừa dịp y ở đây, hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Cung nữ nhanh chóng mang lên một ít cháo trắng cùng rau xào, Lan Dịch Trăn nhận lấy chén cháo rồi đưa cho Lan Dịch Hoan ý bảo hắn ăn, nhưng hệ thống vẫn không đưa ra nhắc nhở đã kết nối như lần trước.
Mà Lan Dịch Hoan biết tại sao.
Bởi vì Hoàng công công vừa nói, Lan Dịch Trăn vẫn chưa ăn tối.
Y vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ "Cân đối dinh dưỡng, dùng cơm đúng giờ", Lan Dịch Hoan đương nhiên không thể cọ chút khen thưởng.
Lan Dịch Hoan liền hỏi: "Nhị ca, huynh không ăn cơm sao?"
Lan Dịch Trăn không nghĩ tới, chính hắn còn đang sinh bệnh lại không để bụng, còn hỏi y ăn cơm hay không, hơi ngẩn ra.
Tiếp theo, Lan Dịch Hoan dùng hai tay đẩy đẩy chén cháo về phía y, nói: "Vậy huynh ăn trước đi."
Lan Dịch Trăn nhìn hắn một lát.
Đôi mắt Lan Dịch Hoan lấp lánh, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ, là thật lòng muốn đưa chén cháo này cho y ăn trước.
Lan Dịch Trăn nhớ lại bẩm báo vừa rồi nghe được.
Theo những gì mà ám vệ y phái đi điều tra nói, Tề Quý phi coi trọng trưởng tử và coi thường thứ tử, tuy không biết bà đối đãi với Lan Dịch Hoan thế nào, nhưng người thân cận đều biết, thay vì quan tâm Lan Dịch Hoan, bà lại hết lòng yêu chiều cháu trai Tề Thì.
Lần này Lan Dịch Hoan cùng Bát Hoàng tử và Tề Thì phát sinh xung đột, cũng là vì Tề Thì đánh đổ nghiên mực của Bát Hoàng tử rồi vu khống cho Lan Dịch Hoan.
Chỉ là khi Tề Quý phi tới lại trực tiếp che chở Tề Thì, thậm chí không hỏi Lan Dịch Hoan có oan uổng hay không, lúc này Lan Dịch Hoan mới hộc máu.
"Đệ không cần nhường ta, phòng bếp nhỏ vẫn còn cơm."
Một lát sau, Lan Dịch Trăn nói: "Để ta sai người mang tới."
Mặc dù từ nhỏ đến lớn y luôn bị quản nghiêm ngặt, học tập vất vả nhưng không ai dám chậm trễ vấn đề ăn mặc đi lại của y, có thể nói là muốn gì được nấy.
Cho nên y cũng không hiểu tại sao một Hoàng tử như Lan Dịch Hoan lại luyến tiếc đống thịt nướng kia, một hai phải nếm thử, ăn đến mức nôn ra, hiện tại ăn chén cháo cũng phải nhường tới nhường lui cho người khác.
Nhưng Lan Dịch Trăn cũng không muốn tìm hiểu sâu, không muốn liên luỵ hay kinh động đến nhiều người, rốt cuộc, y không có quan hệ gì với gút mắc của mẫu tử Tề Quý phi.
Y chỉ cảm thấy có chút châm chọc cùng buồn cười, trong Hoàng cung đầy hiểm ác này, ai cũng đều mang trên mình lớp da tinh xảo, bên dưới lớp da ấy lại cất giấu những tâm tư quỷ quyệt gian xảo.
Lan Dịch Trăn cách ống tay nhẹ nhàng chạm đến vết sẹo, cảm nhận chút đau đớn ở nơi đó.
Từ lúc vết sẹo này xuất hiện, thường sẽ đau một chút, sau khi y nghe ám vệ bẩm báo, cơn đau lại bắt đầu, nhưng đến cuối cùng y vẫn không hiểu vết sẹo này từ đâu mà có, điều tra thế nào đều không có manh mối.
Chính y cũng đang nằm trong vòng xoáy, đối với Lan Dịch Hoan, thân cận với y khó nói là phúc hay hoạ.
Bữa tối của Lan Dịch Trăn nhanh chóng được mang tới.
Lan Dịch Hoan bệnh không xuống giường, Lan Dịch Trăn sai người để một chiếc bàn nhỏ trên giường, đặt đồ ăn trên đó.
Huynh đệ hai người đối mặt, đứa nhỏ ngồi trên giường như một người tuyết, đứa lớn ngồi ở mép giường quý khí ưu nhã, từng người ăn cơm.
Lan Dịch Trăn biết Lan Dịch Hoan vẫn không ăn, cái muỗng đảo đảo chén cháo, ánh mắt trộm đánh giá y.
Hắn không dám ăn trước mặt người khác?
Đứa nhỏ này, rốt cuộc trước kia...
Lan Dịch Trăn không nói gì, bất động thanh sắc ăn xong cơm, rồi lại gõ gõ chén Lan Dịch Hoan, ý bảo "Mau ăn đi".
[Người hoàn thành nhiệm vụ...Đang kết nối...]
[Nhiệm vụ hoàn thành, đã phát thưởng "Miếng dán chườm ấm dạ dày"!]
Vừa rồi Lan Dịch Hoan còn thấy khó chịu, bởi vì nôn mà dạ dày trống rỗng, nhưng lại không muốn ăn thứ gì, nhìn một bàn thức ăn trước mặt còn có chút cảm giác buồn nôn.
Mà sau khi Lan Dịch Trăn ăn xong, chạm vào chén của hắn, nhắc nhở của hệ thống hiện ra, Lan Dịch Hoan liền cảm thấy một cỗ ấm áp từ dạ dày dâng lên, làm mất đi cảm giác đau đớn khó chịu.
Những đồ ăn trước mắt cũng trở nên màu sắc, hấp dẫn.
Lan Dịch Hoan múc một muỗng cháo đầy, thử đưa vào miệng.
Không buồn nôn cũng không đau rút, lần này ngụm cháo xuống bụng, chỉ có cảm giác những đói khát kia trong nháy mắt được lấp đầy, vô cùng hạnh phúc.
Có lẽ biểu hiện hạnh phúc của hắn vô cùng rõ ràng, giống như đây không phải một chén cháo bình thường, Lan Dịch Trăn không nhịn được hỏi: "Rất ngon sao?"
Lan Dịch Hoan nâng đầu lên, đôi mắt lấp lánh, dùng sức gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
Lan Dịch Trăn nhìn hắn một cái, theo bản năng dời ánh mắt giống như lảng tránh điều gì.
Y tuyệt đối không phải đau lòng cho đứa trẻ này.
Không có gì đáng để đau lòng cả.
Mỗi người một mệnh, đều có những trở ngại riêng.
Nhưng...
Lan Dịch Trăn nghĩ, dù sao thì Lan Dịch Hoan vẫn là đệ đệ y, vào ở Đông cung đã nhiều ngày, tuy gây ra nhiều rắc rối nhưng cũng coi như giữa họ có duyên.
Suy xét những điều đó, Lan Dịch Trăn nghĩ, y có thể để Lan Dịch Hoan ở lại Đông Cung thêm mấy ngày.
Ở mấy ngày.
Chờ đến khi hắn hết bệnh, nếu không muốn trở về chỗ Tề Quý phi, trong cung phi tần không có con rất nhiều, Lan Dịch Trăn có thể tìm cho hắn một nơi để sống.
Đương nhiên, sự thiện tâm của y cũng chỉ như thế.
Hoàng thất không quan trọng tình thân, bọn họ là Hoàng tử, thoạt nhìn là huynh đệ nhưng không khác gì thù địch.
Ánh mắt Lan Dịch Trăn rơi xuống trên người Lan Dịch Hoan, lúc này hắn đang cúi đầu tiếp tục ăn cơm, chỉ có cái ót hướng về Lan Dịch Trăn, đầu tròn tròn như cái bánh bao nhỏ, ở góc độ này còn có thể thấy hai má phình lên, đáng yêu vô cùng.
Đứa nhỏ này thoạt nhìn là kiểu ngốc nghếch hồn nhiên, nhưng hiện tại hắn bày ra bộ dạng không phòng vệ cùng ỷ lại chỉ là do quá mức nhỏ yếu, theo thời gian hắn dần lớn lên, mối quan hệ của hai người cũng sẽ dần trở nên phức tạp, có thể không tránh khỏi việc tàn sát tính kế, sinh tử tranh chấp.
Ai cũng không tránh khỏi, bởi đây là số phận khi sinh ra trong Hoàng thất.
Cho nên, y một chút cũng không muốn có nhiều liên hệ với vật nhỏ phiền toái này.