Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt - Trang 2
Chương 89: Chuyển biến bất ngờ
Ánh sáng ngoài phòng tắt dần, ngày mùa đông khá ngắn, khi Mạnh Cảnh Xuân từ trong điện bước ra, thấy trên mặt chợt lạnh, mới phát hiện bên ngoài đã bắt đầu có vài hạt tuyết nhỏ thưa thớt tung bay.
Cung yến đón giao thừa kết thúc, nhưng lại không thể lấp đầy bụng, lúc rời cung, trên đường đã bắt đầu có tuyết đọng. Mạnh Cảnh Xuân yên lặng dựa vào cửa sổ xe chợp mắt, Thẩm Anh cũng không quấy nhiễu nàng. Cho đến khi xe dừng lại trước cửa nhà, hắn mới nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, nói: "Đến rồi."
Mạnh Cảnh Xuân tỉnh giấc, cúi đầu vội vàng xuống xe ngựa, đi vào nhà. Thẩm Anh đi sau lưng nàng, nhìn thấy tuyết đọng trên đất, không khỏi nói nhiều thêm một câu: "Coi chừng trượt."
Mạnh Cảnh Xuân “ừ” một tiếng, bước chân chậm lại, băng qua giàn hoa trống rỗng, bỗng nhiên mở miệng: "Tướng gia có hy vọng một ngày nào đó A Thụ sẽ thành thư đồng của hoàng tử không?”
“Sao?”
Giọng nàng nhàn nhạt: "Chỉ là đột nhiên nghĩ đến."
Đương nhiên Thẩm Anh biết hôm nay nàng đã gặp Đổng Tiêu Dật, bây giờ đột nhiên nhắc tới chuyện này, chắc hẳn là Đổng Tiêu Dật đề cập với nàng. Thẩm Anh nói: "Không cần nghĩ nhiều, đó là chuyện rất lâu sau này. Còn hiện tại —— "
Mạnh Cảnh Xuân xoay người lại, chậm rãi nói: "Hôm nay Đổng đại nhân hỏi thiếp, có thể để A Thụ tiến cung thường xuyên hay không, tránh cho Tử Giang quá cô đơn." Mạnh Cảnh Xuân ngừng lại: “Nhìn dáng vẻ này, e là Đổng đại nhân quyết định rời khỏi kinh thành."
Thẩm Anh sững sờ.
Mạnh Cảnh Xuân lập tức xoay người, tiếp tục đi về phía trước: "Nếu nói vậy, không cần đến tuổi nhận sách biết chữ, A Thụ có thể sẽ phải tiến cung."
Thẩm Anh bắt kịp, đi bên cạnh nàng.
Bông tuyết đã rơi xuống đầy vai, Mạnh Cảnh Xuân không mở miệng nói nữa.
Lúc Mạnh Cảnh Xuân về phòng, A Thụ còn đang ngủ, nửa gương mặt nho nhỏ chôn trong đống chăn mền mềm mại, ngủ say sưa cực kỳ. Mạnh Cảnh Xuân đưa tay qua, đắp chăn kỹ càng cho thằng bé, A Thụ dường như phát hiện ra, một bàn tay nhỏ từ phía dưới chăn mền thò ra, thoáng chốc bắt lấy ngón út của Mạnh Cảnh Xuân.
Mạnh Cảnh Xuân cười, đợi A Thụ buông tay, nàng mới thu tay lại.
Thẩm Anh đứng một bên nhìn, khẽ khàng nói: “E là không thể toại nguyện Đổng đại nhân rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân nghiêng đầu nhìn hắn: "Vì sao?"
Giọng Thẩm Anh bình thản, làm như đã suy nghĩ thật lâu: "Chúng ta về Sở.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, sửng sốt, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, hỏi: "Tướng gia muốn từ quan sao?"
Thẩm Anh cười nhạt: "Đúng vậy, chẳng lẽ phu nhân sợ sau khi ta từ quan thì không còn cách nào nuôi gia đình à?”
Mạnh Cảnh Xuân nghe lời trêu chọc này của hắn, ánh mắt lại chưa chuyển đi. Ánh nến nhảy nhè nhẹ, vẻ mặt Thẩm Anh ôn hòa, khuôn mặt nhìn nghiêng vẫn như mấy năm trước, không hề thay đổi chút nào. Cũng không biết vì sao, Mạnh Cảnh Xuân bất chợ nhớ đến lúc mới quen, nàng đưa quả sơn trà cho hắn, bộ dáng của hắn khi nói với nàng câu "Ổn trọng chút". Lúc đó hắn cố nén mệt mỏi, đứng ở cửa nói chuyện với nàng, tuy thái độ ôn hòa nhưng lại đẩy người khác ra ngoài ngàn dặm, giọng điệu cũng cực kỳ lão luyện, dáng vẻ như một người từng trải. Lúc đó nàng chưa bao giờ nghĩ đến, hắn còn có thể mở miệng trêu chọc người khác.
—— Chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi vài năm.
Thẩm Anh quay đầu sang, thấy ánh mắt ngưng đọng của nàng, mỉm cười nâng tay quơ quơ trước mắt nàng: “Sao?”
Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên hoàn hồn, nhìn hắn thật lâu không nói. Nếu hắn từ quan về quê, nàng sẽ theo hắn về quê. Trong mắt nàng, tuy Thẩm Anh không phải là người không có gì không làm được, nhưng nàng đủ tin tưởng hắn, cũng sẵn lòng ủng hộ quyết định của hắn, vì thế không cần phải nhiều lời.
Thẩm Anh ôm nàng vào lòng, nhẹ vỗ lên lưng nàng, chậm rãi nói: "Nếu nàng cũng cảm thấy từ quan tốt hơn, ngày mai ta lập tức viết tấu chương, chỉ là sẽ không dâng lên ngay, còn cần phải đợi thời cơ.” Hắn hơi ngừng lại: “Thân thể phụ thân không tốt, ta nghĩ, thừa dịp tổ chức kỳ thi mùa xuân thì xin nghỉ, về nhà trước một chuyến. Nàng có muốn đi cùng không?”
Mạnh Cảnh Xuân yên lặng than thở trong lòng, hóa ra mấy ngày này hắn cau mày, ăn ngủ không yên, là vì phụ thân không khỏe. Làm cha mẹ mới biết công ơn của cha mẹ, đến lúc này, nàng cũng chỉ biết trách là quá muộn.
Mạnh Cảnh Xuân trả lời: "Cũng tốt, lần trước mẫu thân gửi thư, nói là muốn được nhìn A Thụ một cái. Lần này mang A Thụ về, chắc hẳn sẽ rất vui mừng."
Thẩm Anh hôn khẽ lên trán nàng, dư quang lại liếc thấy tiểu gia hỏa nằm trong giường nhỏ đang mở mắt ra. Thẩm Anh hơi chuyển mắt qua, duỗi ra một bàn tay cản lại tầm mắt của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa cũng thật sự rất phối hợp, không khóc rống lên mà lại thò tay ra tóm lấy ống tay áo của Thẩm Anh rồi ngủ tiếp.
***
Qua tháng giêng, Lễ bộ cùng Hàn Lâm viện bắt đầu bận bịu tổ chức kỳ thi mùa xuân, trong khi những nha môn khác thì lại vắng vẻ ảm đạm, đa số là không có chuyện gì để làm.
Chính sự đường hiếm có khi nào không bận, Thẩm Anh liền chuẩn bị cho việc xin nghỉ. Từ sau trận ốm đợt giao thừa, Đổng Tiêu Dật cũng dưỡng đủ một tháng, bấy giờ mới quay lại triều lần nữa. Nàng thấy Thẩm Anh không được tập trung tư tưởng cho lắm, cũng đoán được một chút.
Thẩm Anh thấy nàng, cũng cảm thấy kỳ lạ, vì lúc trước Mạnh Cảnh Xuân nói Đổng Tiêu Dật định rời khỏi kinh thành, mà bây giờ nhìn lại thấy nàng không hề có vẻ gì là muốn đi.
Đổng Tiêu Dật vẫn tận chức tận trách làm việc như trước, hoàn toàn không hề qua loa. Lục bộ nha môn ngầm đặt cho nàng một ngoại hiệu là "Thiết Diện Hoàng Hậu”, nói nàng rất hung rất hà khắc. Đổng Tiêu Dật không phải không biết, nàng chỉ là lười đi để ý thôi.
Hôm ấy hạ triều, Thẩm Anh đi đằng trước, Đổng Tiêu Dật chợt gọi giật hắn lại, vội vàng đi tới, thuận miệng hỏi: “Nhìn bộ dạng gần đây của ngươi, muốn xin nghỉ à?”
Một khi Thẩm Anh xin nghỉ, mọi việc trong Chính sự đường cũng rơi hết xuống đầu Đổng Tiêu Dật. Đổng Tiêu Dật hỏi sớm một câu cũng không có gì là đáng trách.
Thẩm Anh không định giấu nàng, cứ thế khai thật. Cuối cùng Đổng Tiêu Dật cũng chỉ nói: “Về càng sớm càng tốt, phải mau mau xin nghỉ đi.”
Thẩm Anh chưa dò ra được ý của nàng, nhưng cũng vẫn xin nghỉ rất nhanh. Mấy ngày sau được cho phép, hắn liền về phủ thu dọn hành lý.
Thật ra Mạnh Cảnh Xuân đã chuẩn bị từ sớm, đối với chuyện đi xe nàng cũng không cảm thấy gì, chỉ là hơi lo A Thụ không chịu nổi đường xá xa xôi. Đi xe không an tĩnh như ở nhà, con nít không được ngủ tốt sẽ khóc rống lên, âu cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Anh cảm thấy áy náy về chuyện này, Mạnh Cảnh Xuân lại nói không sao, nàng tự tin là có thể thu phục tiểu gia hỏa này.
Trước khi đi, Thẩm Thời Linh đến đưa tiễn bọn họ. Hiện giờ nàng đã mở rộng kinh doanh đến kinh thành, cho nên trong chốc lát không thể về được. Nàng chỉ nói: “Chuyển lời hỏi thăm giùm ta, bảo lão nhân gia đừng nhọc lòng chuyện kinh doanh trong nhà nữa, ta đều đã thu xếp xong cả rồi, không có gì phải lo lắng hết.”
Thẩm Anh nói đã biết, bảo Mạnh Cảnh Xuân lên xe trước. Mạnh Cảnh Xuân lại nói: “Thiếp có chuyện muốn nói với trưởng tỷ, chàng lên xe trước đi, thiếp lên ngay thôi.”
Thẩm Anh không biết hai người các nàng có gì hay để nói, nhưng ngại mặt mũi không thể hỏi trực tiếp, chỉ đành phải lên xe ngựa trước.
Mạnh Cảnh Xuân xác nhận hắn đã lên xe, cũng không có nhìn lén, bấy giờ mới từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ, nhanh chóng nhét vào trong tay Thẩm Thời Linh.
Thẩm Thời Linh bị động tác thần thần bí bí này của nàng làm cho sửng sốt.
Mạnh Cảnh Xuân lại sáp vào, nhỏ giọng nói: “Muội đã dựa theo đơn thuốc, chế thành mấy viên thuốc ngọt nho nhỏ, mỗi ngày uống với nước ấm là được. Muội hỏi Trương thái y rồi, cho dù viên thuốc này không thể đạt được hiệu quả, nhưng cũng cực kỳ bổ dưỡng, trưởng tỷ có thể thử xem."
Thẩm Thời Linh nhất thời im lặng, hồi trước chẳng qua cũng chỉ đề cập tới viên thuốc này với muội ấy một lần, lúc này muội ấy sắp rời kinh, lại thật sự đã làm ra viên thuốc này cho mình từ sớm.
Nàng nhận lấy bình sứ kia, trong khoảnh khắc không biết nên nói gì, cũng chỉ nói một tiếng: “Làm phiền.”
Mạnh Cảnh Xuân cười nhẹ: "Trưởng tỷ bảo trọng." Nàng nói xong liền xoay người lên xe, lại vén rèm cửa sổ lên, vẫy vẫy tay với Thẩm Thời Linh.
Sau khi nàng lên xe, Thẩm Anh chuyển quyển sách sang cho nàng, thuận miệng hỏi một câu: “Vừa mới nói gì đấy?”
“Nói xấu Tướng gia.” Mạnh Cảnh Xuân cũng không ngẩng đầu lên, lật một trang sách nói: “Chàng ôm A Thụ một lát đi, xe lắc dữ như vậy, để thằng bé ngủ như thế, coi chừng lại lăn xuống dưới."
Thẩm Anh liền yên lặng xoay người đi, ôm tiểu gia hỏa từ trên giường lên, dường như A Thụ cảm thấy khuỷu tay này dựa thoải mái hơn của mẫu thân, lập tức chôn chôn đầu vào trong, tiếp tục ngáy o o.
***
Xe ngựa của bọn họ chưa ra khỏi thành được mấy ngày, Đổng Tiêu Dật đột nhiên từ quan.
Nghe đâu nàng chỉ thông qua Môn hạ tỉnh chuyển tấu chương lên trên, chứ bản thân cũng không lộ diện, mà cũng không lên triều nữa. Mọi người suy đoán, e là Đổng Tiêu Dật trở về an tâm làm Hoàng hậu nương nương của nàng.
Nhưng cũng không hề tìm thấy bóng dáng Đổng Tiêu Dật trong cung.
Đương nhiên người ngoài không biết, Đổng Tiêu Dật đã mang Tử Giang đi. Ban đầu nàng chỉ định tự mình ra ngoài một lúc, giữ Tử Giang ở lại trong cung. Vì sợ Tử Giang cô đơn, nên mới sinh ra ý nghĩ muốn để A Thụ tiến cung chơi cùng với Tử Giang. Nhưng hôm đó, nàng rõ ràng phát hiện thấy Mạnh Cảnh Xuân không tình nguyện, nên cứ thế mà gạt bỏ ý nghĩ này đi, dứt khoát mang theo Tử Giang đi cùng.
Với tài lực của nàng, nuôi lớn một đứa bé dễ như trở bàn tay. Dạy dỗ thằng bé thành tài cũng không phải là chuyện gì quá khó.
Hôm rời cung, nàng cũng không thèm thu dọn hành lý, cứ ôm Tử Giang ra cửa như mọi ngày, nói là đi đến Chính sự đường, vì thế trong cung cũng không ai nghi ngờ gì.
Trước khi đi nàng có để lại cho hắn một lá thư, lời ít ý nhiều, chẳng qua cũng chỉ nói là hắn không cần đặc biệt phái người đi tìm. Người bay lượn khắp thế gian này, có duyên sẽ gặp lại.
Hôm Đổng Tiêu Dật rời cung, thời tiết đã ấm dần, dương liễu đâm chồi, vạn vật sống lại, hoàn toàn là điềm tốt. Nàng không giống Mạnh Cảnh Xuân, biết cách hưởng thụ năm tháng yên vui; cũng không giống Thẩm Thời Linh, của nặng hơn người, một lòng chỉ cầu làm ăn phát đạt, không hề ỷ lại nhà chồng. Con đường mà nàng muốn đi, vào thời niên thiếu nàng đã vẽ xong phương hướng. Người đã tới ba mươi, trong phút mỏi mệt ngắn ngủi, nàng mong muốn được ở cạnh người mình yêu, cố gắng thỏa hiệp, nhưng rồi lại phát hiện, lòng mình vẫn còn đang đặt trên con đường thời niên thiếu kia.
Sau khi bệnh nặng một trận, nàng mới nghĩ thấu những liên can trong đó. Đã từng cho rằng mình tiêu phí đến quá mệt mỏi, dứt khoát xuôi dòng đẩy thuyền an tâm với tình cảnh hiện giờ. Nhưng lại không ngờ rằng, với trạng thái như nàng hiện tại, thoạt nhìn thấy có vẻ như cái gì cũng có, thật ra mọi việc lại không thuận, cũng liên lụy đến những người khác.
Bao nhiêu năm cõng gánh nặng trên người, bây giờ rốt cuộc có thể dỡ xuống toàn bộ, thoải mái mà thở phào một cái.
Tử Giang nằm trong ngực nàng cười, y y nha nha không biết đang lẩm bẩm những gì. Đổng Tiêu Dật nhấc cánh tay rảnh rỗi lên, vẻ mặt bình thản nhẹ nhàng vén rèm xe ngựa, xuyên qua cửa sổ quay đầu nhìn thoáng qua, cửa thành đã xa dần khỏi tầm mắt, càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ.
Trong thư nàng để lại cho hắn, cuối cùng còn nói một câu thế này —— Thời niên thiếu chàng từng hào hùng nói, tương lai muốn dẫn theo thiếp cùng đi ngắm non sông thiên hạ. Nhưng hiện giờ chàng ngồi trên ghế cao, non sông thiên hạ lại chỉ có thể để ở trong lòng, muốn đi trải nghiệm cũng không phải là chuyện dễ. Vì thế, thiếp mang theo Tử Giang đi ngắm non sông thay chàng.
Nàng biết tính tình của hắn, khi hắn đọc đến đây hiển nhiên sẽ vỗ lên bức thư một cái, nói vài lời ngây thơ cam chịu.
Đổng Tiêu Dật đoán không sai, sau khi nàng đi một ngày, Hoàng thượng nhìn thấy phong thư kia, từng chữ từng chữ đọc đến cuối cùng, đặt bức thư dưới cổ tay, hơi trẻ con lẩm bẩm: “Nàng đi thì tốt rồi, nếu đến khi trở về phát hiện ta đã chết, nàng đem mấy thứ nàng đã nhìn thấy nghe thấy, viết cũng được vẽ cũng được, thiêu cho ta."
Cung yến đón giao thừa kết thúc, nhưng lại không thể lấp đầy bụng, lúc rời cung, trên đường đã bắt đầu có tuyết đọng. Mạnh Cảnh Xuân yên lặng dựa vào cửa sổ xe chợp mắt, Thẩm Anh cũng không quấy nhiễu nàng. Cho đến khi xe dừng lại trước cửa nhà, hắn mới nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, nói: "Đến rồi."
Mạnh Cảnh Xuân tỉnh giấc, cúi đầu vội vàng xuống xe ngựa, đi vào nhà. Thẩm Anh đi sau lưng nàng, nhìn thấy tuyết đọng trên đất, không khỏi nói nhiều thêm một câu: "Coi chừng trượt."
Mạnh Cảnh Xuân “ừ” một tiếng, bước chân chậm lại, băng qua giàn hoa trống rỗng, bỗng nhiên mở miệng: "Tướng gia có hy vọng một ngày nào đó A Thụ sẽ thành thư đồng của hoàng tử không?”
“Sao?”
Giọng nàng nhàn nhạt: "Chỉ là đột nhiên nghĩ đến."
Đương nhiên Thẩm Anh biết hôm nay nàng đã gặp Đổng Tiêu Dật, bây giờ đột nhiên nhắc tới chuyện này, chắc hẳn là Đổng Tiêu Dật đề cập với nàng. Thẩm Anh nói: "Không cần nghĩ nhiều, đó là chuyện rất lâu sau này. Còn hiện tại —— "
Mạnh Cảnh Xuân xoay người lại, chậm rãi nói: "Hôm nay Đổng đại nhân hỏi thiếp, có thể để A Thụ tiến cung thường xuyên hay không, tránh cho Tử Giang quá cô đơn." Mạnh Cảnh Xuân ngừng lại: “Nhìn dáng vẻ này, e là Đổng đại nhân quyết định rời khỏi kinh thành."
Thẩm Anh sững sờ.
Mạnh Cảnh Xuân lập tức xoay người, tiếp tục đi về phía trước: "Nếu nói vậy, không cần đến tuổi nhận sách biết chữ, A Thụ có thể sẽ phải tiến cung."
Thẩm Anh bắt kịp, đi bên cạnh nàng.
Bông tuyết đã rơi xuống đầy vai, Mạnh Cảnh Xuân không mở miệng nói nữa.
Lúc Mạnh Cảnh Xuân về phòng, A Thụ còn đang ngủ, nửa gương mặt nho nhỏ chôn trong đống chăn mền mềm mại, ngủ say sưa cực kỳ. Mạnh Cảnh Xuân đưa tay qua, đắp chăn kỹ càng cho thằng bé, A Thụ dường như phát hiện ra, một bàn tay nhỏ từ phía dưới chăn mền thò ra, thoáng chốc bắt lấy ngón út của Mạnh Cảnh Xuân.
Mạnh Cảnh Xuân cười, đợi A Thụ buông tay, nàng mới thu tay lại.
Thẩm Anh đứng một bên nhìn, khẽ khàng nói: “E là không thể toại nguyện Đổng đại nhân rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân nghiêng đầu nhìn hắn: "Vì sao?"
Giọng Thẩm Anh bình thản, làm như đã suy nghĩ thật lâu: "Chúng ta về Sở.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, sửng sốt, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, hỏi: "Tướng gia muốn từ quan sao?"
Thẩm Anh cười nhạt: "Đúng vậy, chẳng lẽ phu nhân sợ sau khi ta từ quan thì không còn cách nào nuôi gia đình à?”
Mạnh Cảnh Xuân nghe lời trêu chọc này của hắn, ánh mắt lại chưa chuyển đi. Ánh nến nhảy nhè nhẹ, vẻ mặt Thẩm Anh ôn hòa, khuôn mặt nhìn nghiêng vẫn như mấy năm trước, không hề thay đổi chút nào. Cũng không biết vì sao, Mạnh Cảnh Xuân bất chợ nhớ đến lúc mới quen, nàng đưa quả sơn trà cho hắn, bộ dáng của hắn khi nói với nàng câu "Ổn trọng chút". Lúc đó hắn cố nén mệt mỏi, đứng ở cửa nói chuyện với nàng, tuy thái độ ôn hòa nhưng lại đẩy người khác ra ngoài ngàn dặm, giọng điệu cũng cực kỳ lão luyện, dáng vẻ như một người từng trải. Lúc đó nàng chưa bao giờ nghĩ đến, hắn còn có thể mở miệng trêu chọc người khác.
—— Chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi vài năm.
Thẩm Anh quay đầu sang, thấy ánh mắt ngưng đọng của nàng, mỉm cười nâng tay quơ quơ trước mắt nàng: “Sao?”
Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên hoàn hồn, nhìn hắn thật lâu không nói. Nếu hắn từ quan về quê, nàng sẽ theo hắn về quê. Trong mắt nàng, tuy Thẩm Anh không phải là người không có gì không làm được, nhưng nàng đủ tin tưởng hắn, cũng sẵn lòng ủng hộ quyết định của hắn, vì thế không cần phải nhiều lời.
Thẩm Anh ôm nàng vào lòng, nhẹ vỗ lên lưng nàng, chậm rãi nói: "Nếu nàng cũng cảm thấy từ quan tốt hơn, ngày mai ta lập tức viết tấu chương, chỉ là sẽ không dâng lên ngay, còn cần phải đợi thời cơ.” Hắn hơi ngừng lại: “Thân thể phụ thân không tốt, ta nghĩ, thừa dịp tổ chức kỳ thi mùa xuân thì xin nghỉ, về nhà trước một chuyến. Nàng có muốn đi cùng không?”
Mạnh Cảnh Xuân yên lặng than thở trong lòng, hóa ra mấy ngày này hắn cau mày, ăn ngủ không yên, là vì phụ thân không khỏe. Làm cha mẹ mới biết công ơn của cha mẹ, đến lúc này, nàng cũng chỉ biết trách là quá muộn.
Mạnh Cảnh Xuân trả lời: "Cũng tốt, lần trước mẫu thân gửi thư, nói là muốn được nhìn A Thụ một cái. Lần này mang A Thụ về, chắc hẳn sẽ rất vui mừng."
Thẩm Anh hôn khẽ lên trán nàng, dư quang lại liếc thấy tiểu gia hỏa nằm trong giường nhỏ đang mở mắt ra. Thẩm Anh hơi chuyển mắt qua, duỗi ra một bàn tay cản lại tầm mắt của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa cũng thật sự rất phối hợp, không khóc rống lên mà lại thò tay ra tóm lấy ống tay áo của Thẩm Anh rồi ngủ tiếp.
***
Qua tháng giêng, Lễ bộ cùng Hàn Lâm viện bắt đầu bận bịu tổ chức kỳ thi mùa xuân, trong khi những nha môn khác thì lại vắng vẻ ảm đạm, đa số là không có chuyện gì để làm.
Chính sự đường hiếm có khi nào không bận, Thẩm Anh liền chuẩn bị cho việc xin nghỉ. Từ sau trận ốm đợt giao thừa, Đổng Tiêu Dật cũng dưỡng đủ một tháng, bấy giờ mới quay lại triều lần nữa. Nàng thấy Thẩm Anh không được tập trung tư tưởng cho lắm, cũng đoán được một chút.
Thẩm Anh thấy nàng, cũng cảm thấy kỳ lạ, vì lúc trước Mạnh Cảnh Xuân nói Đổng Tiêu Dật định rời khỏi kinh thành, mà bây giờ nhìn lại thấy nàng không hề có vẻ gì là muốn đi.
Đổng Tiêu Dật vẫn tận chức tận trách làm việc như trước, hoàn toàn không hề qua loa. Lục bộ nha môn ngầm đặt cho nàng một ngoại hiệu là "Thiết Diện Hoàng Hậu”, nói nàng rất hung rất hà khắc. Đổng Tiêu Dật không phải không biết, nàng chỉ là lười đi để ý thôi.
Hôm ấy hạ triều, Thẩm Anh đi đằng trước, Đổng Tiêu Dật chợt gọi giật hắn lại, vội vàng đi tới, thuận miệng hỏi: “Nhìn bộ dạng gần đây của ngươi, muốn xin nghỉ à?”
Một khi Thẩm Anh xin nghỉ, mọi việc trong Chính sự đường cũng rơi hết xuống đầu Đổng Tiêu Dật. Đổng Tiêu Dật hỏi sớm một câu cũng không có gì là đáng trách.
Thẩm Anh không định giấu nàng, cứ thế khai thật. Cuối cùng Đổng Tiêu Dật cũng chỉ nói: “Về càng sớm càng tốt, phải mau mau xin nghỉ đi.”
Thẩm Anh chưa dò ra được ý của nàng, nhưng cũng vẫn xin nghỉ rất nhanh. Mấy ngày sau được cho phép, hắn liền về phủ thu dọn hành lý.
Thật ra Mạnh Cảnh Xuân đã chuẩn bị từ sớm, đối với chuyện đi xe nàng cũng không cảm thấy gì, chỉ là hơi lo A Thụ không chịu nổi đường xá xa xôi. Đi xe không an tĩnh như ở nhà, con nít không được ngủ tốt sẽ khóc rống lên, âu cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Anh cảm thấy áy náy về chuyện này, Mạnh Cảnh Xuân lại nói không sao, nàng tự tin là có thể thu phục tiểu gia hỏa này.
Trước khi đi, Thẩm Thời Linh đến đưa tiễn bọn họ. Hiện giờ nàng đã mở rộng kinh doanh đến kinh thành, cho nên trong chốc lát không thể về được. Nàng chỉ nói: “Chuyển lời hỏi thăm giùm ta, bảo lão nhân gia đừng nhọc lòng chuyện kinh doanh trong nhà nữa, ta đều đã thu xếp xong cả rồi, không có gì phải lo lắng hết.”
Thẩm Anh nói đã biết, bảo Mạnh Cảnh Xuân lên xe trước. Mạnh Cảnh Xuân lại nói: “Thiếp có chuyện muốn nói với trưởng tỷ, chàng lên xe trước đi, thiếp lên ngay thôi.”
Thẩm Anh không biết hai người các nàng có gì hay để nói, nhưng ngại mặt mũi không thể hỏi trực tiếp, chỉ đành phải lên xe ngựa trước.
Mạnh Cảnh Xuân xác nhận hắn đã lên xe, cũng không có nhìn lén, bấy giờ mới từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ, nhanh chóng nhét vào trong tay Thẩm Thời Linh.
Thẩm Thời Linh bị động tác thần thần bí bí này của nàng làm cho sửng sốt.
Mạnh Cảnh Xuân lại sáp vào, nhỏ giọng nói: “Muội đã dựa theo đơn thuốc, chế thành mấy viên thuốc ngọt nho nhỏ, mỗi ngày uống với nước ấm là được. Muội hỏi Trương thái y rồi, cho dù viên thuốc này không thể đạt được hiệu quả, nhưng cũng cực kỳ bổ dưỡng, trưởng tỷ có thể thử xem."
Thẩm Thời Linh nhất thời im lặng, hồi trước chẳng qua cũng chỉ đề cập tới viên thuốc này với muội ấy một lần, lúc này muội ấy sắp rời kinh, lại thật sự đã làm ra viên thuốc này cho mình từ sớm.
Nàng nhận lấy bình sứ kia, trong khoảnh khắc không biết nên nói gì, cũng chỉ nói một tiếng: “Làm phiền.”
Mạnh Cảnh Xuân cười nhẹ: "Trưởng tỷ bảo trọng." Nàng nói xong liền xoay người lên xe, lại vén rèm cửa sổ lên, vẫy vẫy tay với Thẩm Thời Linh.
Sau khi nàng lên xe, Thẩm Anh chuyển quyển sách sang cho nàng, thuận miệng hỏi một câu: “Vừa mới nói gì đấy?”
“Nói xấu Tướng gia.” Mạnh Cảnh Xuân cũng không ngẩng đầu lên, lật một trang sách nói: “Chàng ôm A Thụ một lát đi, xe lắc dữ như vậy, để thằng bé ngủ như thế, coi chừng lại lăn xuống dưới."
Thẩm Anh liền yên lặng xoay người đi, ôm tiểu gia hỏa từ trên giường lên, dường như A Thụ cảm thấy khuỷu tay này dựa thoải mái hơn của mẫu thân, lập tức chôn chôn đầu vào trong, tiếp tục ngáy o o.
***
Xe ngựa của bọn họ chưa ra khỏi thành được mấy ngày, Đổng Tiêu Dật đột nhiên từ quan.
Nghe đâu nàng chỉ thông qua Môn hạ tỉnh chuyển tấu chương lên trên, chứ bản thân cũng không lộ diện, mà cũng không lên triều nữa. Mọi người suy đoán, e là Đổng Tiêu Dật trở về an tâm làm Hoàng hậu nương nương của nàng.
Nhưng cũng không hề tìm thấy bóng dáng Đổng Tiêu Dật trong cung.
Đương nhiên người ngoài không biết, Đổng Tiêu Dật đã mang Tử Giang đi. Ban đầu nàng chỉ định tự mình ra ngoài một lúc, giữ Tử Giang ở lại trong cung. Vì sợ Tử Giang cô đơn, nên mới sinh ra ý nghĩ muốn để A Thụ tiến cung chơi cùng với Tử Giang. Nhưng hôm đó, nàng rõ ràng phát hiện thấy Mạnh Cảnh Xuân không tình nguyện, nên cứ thế mà gạt bỏ ý nghĩ này đi, dứt khoát mang theo Tử Giang đi cùng.
Với tài lực của nàng, nuôi lớn một đứa bé dễ như trở bàn tay. Dạy dỗ thằng bé thành tài cũng không phải là chuyện gì quá khó.
Hôm rời cung, nàng cũng không thèm thu dọn hành lý, cứ ôm Tử Giang ra cửa như mọi ngày, nói là đi đến Chính sự đường, vì thế trong cung cũng không ai nghi ngờ gì.
Trước khi đi nàng có để lại cho hắn một lá thư, lời ít ý nhiều, chẳng qua cũng chỉ nói là hắn không cần đặc biệt phái người đi tìm. Người bay lượn khắp thế gian này, có duyên sẽ gặp lại.
Hôm Đổng Tiêu Dật rời cung, thời tiết đã ấm dần, dương liễu đâm chồi, vạn vật sống lại, hoàn toàn là điềm tốt. Nàng không giống Mạnh Cảnh Xuân, biết cách hưởng thụ năm tháng yên vui; cũng không giống Thẩm Thời Linh, của nặng hơn người, một lòng chỉ cầu làm ăn phát đạt, không hề ỷ lại nhà chồng. Con đường mà nàng muốn đi, vào thời niên thiếu nàng đã vẽ xong phương hướng. Người đã tới ba mươi, trong phút mỏi mệt ngắn ngủi, nàng mong muốn được ở cạnh người mình yêu, cố gắng thỏa hiệp, nhưng rồi lại phát hiện, lòng mình vẫn còn đang đặt trên con đường thời niên thiếu kia.
Sau khi bệnh nặng một trận, nàng mới nghĩ thấu những liên can trong đó. Đã từng cho rằng mình tiêu phí đến quá mệt mỏi, dứt khoát xuôi dòng đẩy thuyền an tâm với tình cảnh hiện giờ. Nhưng lại không ngờ rằng, với trạng thái như nàng hiện tại, thoạt nhìn thấy có vẻ như cái gì cũng có, thật ra mọi việc lại không thuận, cũng liên lụy đến những người khác.
Bao nhiêu năm cõng gánh nặng trên người, bây giờ rốt cuộc có thể dỡ xuống toàn bộ, thoải mái mà thở phào một cái.
Tử Giang nằm trong ngực nàng cười, y y nha nha không biết đang lẩm bẩm những gì. Đổng Tiêu Dật nhấc cánh tay rảnh rỗi lên, vẻ mặt bình thản nhẹ nhàng vén rèm xe ngựa, xuyên qua cửa sổ quay đầu nhìn thoáng qua, cửa thành đã xa dần khỏi tầm mắt, càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ.
Trong thư nàng để lại cho hắn, cuối cùng còn nói một câu thế này —— Thời niên thiếu chàng từng hào hùng nói, tương lai muốn dẫn theo thiếp cùng đi ngắm non sông thiên hạ. Nhưng hiện giờ chàng ngồi trên ghế cao, non sông thiên hạ lại chỉ có thể để ở trong lòng, muốn đi trải nghiệm cũng không phải là chuyện dễ. Vì thế, thiếp mang theo Tử Giang đi ngắm non sông thay chàng.
Nàng biết tính tình của hắn, khi hắn đọc đến đây hiển nhiên sẽ vỗ lên bức thư một cái, nói vài lời ngây thơ cam chịu.
Đổng Tiêu Dật đoán không sai, sau khi nàng đi một ngày, Hoàng thượng nhìn thấy phong thư kia, từng chữ từng chữ đọc đến cuối cùng, đặt bức thư dưới cổ tay, hơi trẻ con lẩm bẩm: “Nàng đi thì tốt rồi, nếu đến khi trở về phát hiện ta đã chết, nàng đem mấy thứ nàng đã nhìn thấy nghe thấy, viết cũng được vẽ cũng được, thiêu cho ta."