Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt - Trang 2
Chương 58: Lâu không về (hạ)
Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau lại vội vàng nói: “Vậy à? Thế mời đến đâu?”
Thẩm Anh cúi đầu tiếp tục đọc tấu chương: “Thì mời về triều chứ sao. Trần tướng chắc cũng sắp về hưu rồi, đương nhiên bệ hạ muốn nhân thời cơ này mà đổi thành người của mình.”
Mạnh Cảnh Xuân kinh ngạc: “Nhưng sao nữ nhân lại có thể...... ?"
Thẩm Anh giương mắt nhìn nàng: “Danh thần Đổng Tiêu Dật của đất Sở, nàng không biết à?”
Mạnh Cảnh Xuân lắc lắc đầu.
Thẩm Anh không khỏi nhớ đến vài chuyện xưa, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng hờ hững: “Người ngoài chỉ biết Đổng Tiêu Dật là một sủng thần, nhưng không có mấy ai biết được, Đổng Tiêu Dật là nữ nhân."
“Gì cơ?” Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, cảm thấy hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Anh thấy vẻ mặt này của nàng, nói: “Nàng có thể giả nam xuất đầu lộ diện làm quan ở kinh thành, vậy mà lại ngạc nhiên về chuyện Đổng Tiêu Dật giả nam làm quan? Năm Đổng Tiêu Dật ra làm quan, nàng mới có vài tuổi...... Để ta tính xem.” Hắn ngừng lại, cực kỳ thâm ý “ồ” một tiếng: “Nàng mới có sáu tuổi, vẫn còn đang thò lò mũi xanh kìa.”
Hắn nói chuyện mà còn khoa tay múa chân một chút, cụp mắt nhìn xuống sàn xe, nói: “Chắc cao tầm này, như một hạt đậu nhỏ, còn chưa nhận biết được mấy chữ.”
Mạnh Cảnh Xuân phồng má, dứt khoát dựa vào thành xe: “Vậy, vị Đổng đại nhân này năm nay được bao nhiêu tuổi rồi?”
Thẩm Anh trả lời: "Hai mươi chín."
"Mới...... Hai mươi chín?" Vậy tính ra Đổng Tiêu Dật làm quan từ năm mười lăm tuổi! Quả đúng là lợi hại! Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng phản ứng kịp, nói: “Chắc khi đó Tướng gia vẫn còn đang ở đất Sở?”
“Ừ, còn đang."
Mạnh Cảnh Xuân dò hỏi: “Vậy Tướng gia biết Đổng Tiêu Dật à?”
“Biết.” Thẩm Anh đặt tấu chương qua một bên, bổ sung: “Hồi trước còn trao đổi thư từ nữa cơ.”
“Nhìn xinh không?”
"Rất đẹp."
Mạnh Cảnh Xuân cười cười: "Tướng gia thích à?”
Thẩm Anh thoáng chốc ngồi thẳng người lên: “Ta điên hay sao mà đi thích nàng ấy?”
Mạnh Cảnh Xuân híp mắt nhìn hắn: “Vẻ mặt vừa rồi của Tướng gia rõ ràng là có chuyện xưa......"
Thẩm Anh vội khoát tay: "Không có chuyện gì hết, nàng đừng nghĩ lung tung."
Vẻ mặt Mạnh Cảnh Xuân bình tĩnh, nghĩ nghĩ lại nói: “Hồi trước tân hoàng thi hành chế độ cho nữ đi học ở đất Sở, chính là để Đổng đại nhân có thể danh chính ngôn thuận ra làm quan à? Đầu tiên là nữ nhân có thể đi học, sau đó là nữ nhân có thể làm quan, như vậy Đổng đại nhân liền có thể lấy thân phận nữ nhân của mình tiếp tục hành tẩu trong triều...... Nếu nghĩ theo hướng đó, có vẻ như hồi trước tân hoàng đột nhiên thi hành chế độ này ở đất Sở là có nguyên do cả.”
Thẩm Anh lại nói với nàng: “Mấy chuyện này nghĩ một chút trong lòng là được, đừng có nói ra miệng.”
Hắn trả lời nàng như vậy, Mạnh Cảnh Xuân lại càng thêm tin tưởng về mối liên hệ này. Xem ra tân hoàng với vị Đổng Tiêu Dật đại nhân đó có rất nhiều chuyện xưa à nha.
Nếu tân hoàng thực sự có ý muốn để Đổng Tiêu Dật thay thế vị trí của Trần tướng, hy vọng nàng ấy lấy thân phận nữ nhân một mình đảm đương một phía, như vậy cả nước thi hành chế độ cho nữ đi học chính là chuyện phải làm, nữ nhân làm quan cũng danh chính ngôn thuận. Nếu cứ như vậy, không phải chính mình cũng được vô cớ lây dính hào quang à?
Đương nhiên là Thẩm Anh biết những tính toán trong lòng nàng, lườm nàng một cái nói: “Nàng còn muốn ôm lương bổng vài chục lượng bạc đó làm quan thêm mấy năm à?”
Mạnh Cảnh Xuân trả lời: “Ruồi bọ có nhỏ thì cũng là thịt, vài chục lượng cũng là tiền chứ bộ. Tướng gia nói thế, cứ như là tiền ít không đáng làm ấy. Còn nữa, thành tích xét duyệt năm ngoái của ta không tệ, có khi năm nay lại được thăng thêm một bậc cũng nên.”
Thẩm Anh ho một tiếng, cầm lấy tấu chương một lần nữa: “Hồ đồ y như Đổng Tiêu Dật thế này cũng không tốt. Nếu nàng kéo thêm mấy năm, sinh con khó lắm.”
Mạnh Cảnh Xuân đen mặt, quyết định không thèm đếm xỉa gì tới hắn nữa.
***
Khi hai người tiến vào địa phận Hồ Châu, Giám sát ngự sử trong kinh còn chưa tới, nhưng Châu mục Hồ Châu Liêu Hâm thì đã trốn mất rồi.
Cũng không biết là người nào làm lộ tin tức, để Liêu Hâm biết chuyện này. Liêu Hâm vừa nhận được tin cấp trên muốn xử lý lão, liền thu dọn hành lý cả đêm, lén lút chuồn mất, chỉ mang theo hai trai một gái cùng với vài tên nô bộc, toàn bộ những người còn lại trong nhà đều không hay biết gì.
Một ngày trước, hơn mười di nương biết được chuyện này, thương lượng một phen, chia nhau mấy thứ đáng giá trong nhà rồi cũng ôm đồ chạy trốn.
Vì thế, khi Thẩm Anh tới nơi, trong phủ Liêu Hâm hầu như đã không còn ai. Nha môn Hồ Châu lại vô cùng chỉnh tề, cho dù Liêu Hâm có ở đó hay không thì cũng như nhau cả, đủ thấy bình thường Liêu Hâm toàn mặc kệ công việc trong nha môn.
Mạnh Cảnh Xuân nhìn tình hình trước mắt, tự biết tạm thời không thể đi, đứng một bên nói: "Đánh cỏ động rắn, bây giờ rắn chạy rồi. Tướng gia có từng tính trước chuyện này không?”
Thẩm Anh lại bày ra dáng vẻ như chẳng hề gì: “Rắn chạy kệ rắn, để tên quan của Ngự Sử đài tới thu dọn tàn cuộc là được.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe mà cằm sắp rơi xuống đất. Đây là Thẩm Anh luôn luôn thận trọng đấy à?
Theo lý luận của Thẩm Anh, cả thiên hạ này đều là đất của vua, Liêu Hâm có muốn chạy cũng chạy không thoát. Lão vừa chạy, ngược lại càng thêm khẳng định được tội danh, đến khi bắt được càng dễ thẩm tra. Huống chi từ đầu Thẩm Anh đã không coi trọng chuyện này, mà thời gian đi đường có hạn, hắn phải mau mau dắt theo Mạnh Cảnh Xuân về đất Sở.
Nhưng Mạnh Cảnh Xuân gặp được vụ án thì không khỏi ngứa tay, huống chi lại còn là một vụ án dễ lập công như vậy. Thẩm Anh thấy bộ dáng này của nàng, vội vàng bóp chết suy nghĩ vừa mới manh nha nổi lên của nàng từ trong trứng nước: “Bây giờ nàng đang về quê thăm người thân, đường đến Giang Châu đâu có đi ngang qua Hồ Châu. Nếu nàng chen một chân vào vụ án này —— đến khi người khác hỏi sao nàng lại chạy đến Hồ Châu, nàng trả lời thế nào?”
Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới bừng tỉnh, lý do mình xin nghỉ là vì trong nhà có chuyện...... Cho nên hiện tại nàng có mặt ở Hồ Châu là danh bất chính ngôn bất thuận, càng không cần phải nói đến chuyện tra án.
Thẩm Anh thật vất cả mới khuyên nàng từ bỏ được, đang định khởi hành rời khỏi đây, vị Giám sát ngự sử kia lại khoan thai đi tới.
Khi vị Giám sát ngự sử tên gọi Thái Hằng này xuất hiện, quan bào đã rách bươm, trên người có thương tích, tuy rằng vẫn cố gắng giữ thể diện, nhưng thật sự là nhìn cứ như vừa từ trong tù trốn ra.
Khó khăn lắm hắn mới tìm thấy Thẩm Anh trong dịch quán, cảm giác như chộp được cọng rơm cứu mạng.
Thẩm Anh nhìn bộ dạng này của hắn, hỏi: "Thái đại nhân bị gì vậy?”
Thái Hằng khóc lóc kể lể: "Hạ quan vừa mới đến địa phận Hồ Châu, liền bị kẻ xấu bắt đi, nhất định là Liêu Hâm sai người làm. Hạ quan vất vả lắm mới có thể trốn thoát, nhưng lại nghe nói Liêu Hâm bỏ trốn rồi, cái này phải để cho Hình bộ dán thông báo lùng bắt lão mới được. Hạ quan...... Hạ quan vẫn nên về kinh trước thì hơn.”
Lời này của hắn không sai, nghi phạm cũng chạy mất rồi, một Giám sát ngự sử trói gà không chặt như hắn, có nán lại ở đây cũng chả để làm gì. Thẩm Anh thấy bộ dạng chật vật sợ hãi này của Thái Hằng, thầm nghĩ Giám sát ngự sử không có dũng khí như thế, không biết làm sao qua được mấy đợt xét duyệt kia nữa. Hắn không quen thuộc với Thái Hằng, nên mặc dù vụ án Liêu Hâm gây ra một truyện tiếu lâm lớn như thế, hắn cũng lười quản, chỉ nói: “Ngươi dâng tấu chương lên trước, xong rồi thu dọn về kinh đi.”
Thái Hằng do dự nửa ngày, đáng thương tội nghiệp nói với Thẩm Anh: “Thẩm đại nhân, hạ quan không còn lộ phí, không biết...... Có thể......"
Thẩm Anh vội đi, cũng không muốn nói nhảm nhiều với hắn, cực kỳ hào phóng đưa hắn mười lượng bạc: "Không cần trả lại."
Thái Hằng nâng tay lau lau giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt, nhận bạc, nói: “Đại nhân đi đường vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Tai mắt của Liêu Hâm ở Hồ Châu đông vô cùng tận, tuy Liêu Hâm đã trở thành tội phạm bị truy nã, nhưng dư đảng vẫn còn, không thể bảo đảm được là sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Đương nhiên Thẩm Anh hiểu rõ, lời này không phải đùa giỡn, chỉ nói: "Đã biết." Sau đó liền bảo tiểu lại dịch quán sắp xếp một gian phòng cho Thái Hằng.
***
Sắc trời còn sớm, Thẩm Anh không muốn kéo dài hành trình, liền đi gọi Mạnh Cảnh Xuân dậy, thu dọn đồ đạc rồi lên đường. Mạnh Cảnh Xuân ngủ đến hồ đồ, đương nhiên không biết Thái Hằng đã tới, lại càng không biết về những chuyện đã xảy ra, vừa leo lên xe liền ngủ tiếp.
Cả một đoạn đường tiếp theo không có trạm dịch khách điếm gì, đành phải đi đường cả đêm. Ban ngày Mạnh Cảnh Xuân ngủ rất nhiều, đến đêm không ngủ được nữa. Bây giờ đang là giữa hè, Hồ Châu buổi tối lại khá lạnh, Mạnh Cảnh Xuân ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy ra một góc rèm xe, gió đêm luồn vào, cực kỳ thư thái, nhưng dã ngoại ở đây thì hơi âm u.
Nàng vội vàng kéo rèm xe lại ngay ngắn, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lọc cọc bên ngoài, mà hình như không phải chỉ có mỗi xe của bọn họ. Nàng vẫn cực kỳ bình tĩnh ngồi đó, nghe được khoảng hơn nửa canh giờ, càng nghe càng sợ hãi, do dự nửa buổi, cuối cùng lay tỉnh Thẩm Anh: "Tướng gia, có phải có người bám theo chúng ta hay không?”
Thẩm Anh liếc nhìn nàng một cái, cảnh giác dựng tai lên nghe ngóng âm thanh bên ngoài, quả thật là có hai chiếc xe. Đêm hôm khuya khoắt mà bị một chiếc xe bám theo, đúng là có hơi dọa người. Hắn nhớ đến dư đảng của Liêu Hâm mà Thái Hằng nói, đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.
Mạnh Cảnh Xuân thấy vẻ mặt Thẩm Anh ngưng trọng, trong lòng càng lo lắng hơn, nhỏ giọng nói: "Tướng gia, lỡ như bị kẻ xấu......"
Thẩm Anh vội vàng che miệng nàng lại, nhỏ giọng trách mắng: "Nói gì xui xẻo vậy? Sau này không được nói nữa.”
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng gật đầu.
Thẩm Anh ước tính canh giờ, khoảng qua hơn một canh giờ nữa là trời sáng, mà lúc đó xe cũng đã ra khỏi địa phận Hồ Châu. Hắn liền cực kỳ thong dong tiếp tục nằm xuống ngủ, Mạnh Cảnh Xuân thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn, nói: "Tướng gia không sợ sao?"
"Sợ?" Thẩm Anh nghiêng người qua nhìn nàng, “Nếu ông trời muốn một người chết, có trốn thế nào cũng phải chết. Ta không biết công phu, nơi này không có đường nhỏ, lại không có ai làm cứu tinh. Cho dù thực sự gặp phải kẻ xấu, cũng chỉ có thể tự cầu phúc mà thôi.”
Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Nhưng nàng không ngủ được, liền tiếp tục đốt đèn, vô cùng nhàm chán mà ngồi đọc sách.
Khó khăn lắm mới trải qua được một đêm dài dằng dặc này, đến địa phận Kinh Châu, Thẩm Anh vén rèm liếc ra đằng sau nhìn một cái, làm gì còn thấy bóng dáng chiếc xe kia nữa. Thật đúng là sợ bóng sợ gió.
Khi xe ngựa chạy đến dịch quán Kinh Châu, mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu. Mạnh Cảnh Xuân mệt kinh khủng, lập tức leo lên giường ngủ bù.
Thẩm Anh đến dịch quán, thay một bộ quần áo rồi ra cửa.
Kinh Châu gặp hạn hán ngày hè, đã rất lâu không đổ mưa, dân lưu lạc chạy tán loạn khắp nơi, cực kỳ không yên ổn. Thẩm Anh đi trên đường, cuối cùng đến bờ ruộng nhìn một cái. Vô số thửa ruộng nối tiếp nhau, nhưng đều là đất vàng khô cằn, một hạt thóc cũng không có. Hắn thở dài, lại quay ngược về trong thành, đến nha môn Kinh Châu.
Châu mục Kinh Châu từng gặp Thẩm Anh khi vào kinh báo cáo công tác, bây giờ thấy Thẩm Anh cải trang đến tận đây, giật nảy mình.
Thẩm Anh hỏi tình hình hạn hán ở Kinh Châu, Châu mục Kinh Châu đáp cực kỳ qua loa. Thẩm Anh lại hỏi lương thực cứu giúp thiên tai có đến hay chưa, Châu mục Kinh Châu vội vàng gật đầu.
Trên mặt Thẩm Anh không hề có ý cười: “Vậy vì sao ta chỉ thấy dân lưu lạc mà không thấy lều phát cháo nào? Hay là Châu mục đại nhân dựng lều cháo cứu tế ở cái hốc bò tó nào, dân lưu lạc tìm không ra?"
"Còn, còn chưa kịp dựng.”
"Kinh Châu ba năm hạn hán một lần, triều đình đổ xuống bao nhiêu bạc cho ngươi khởi công xây dựng công trình thuỷ lợi? Sáng nay ta đi đến ruộng lúa xem một chuyến, thật sự là nhìn không ra tiền để xây dựng thuỷ lợi chảy đi đâu rồi.” Tuy hắn nói như vậy, nhưng vẫn khống chế giọng điệu của mình, tuy có ý chất vấn, lại không hề hùng hổ dọa người.
Nhưng lúc này sau lưng Châu mục Kinh Châu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Thẩm Anh không có nhiều thời gian, cũng không muốn thừa lời với hắn, cuối cùng chỉ quẳng lại một câu: “Bệ hạ đến từ đất Sở, Kinh Châu lại gần đất Sở, ngài ấy biết rõ Kinh Châu thế nào, chắc trong lòng ngươi cũng hiểu. Đừng để Ngự sử dâng sớ vạch tội lên trên, lúc đó không chỉ là mấy câu hỏi đơn giản như ta hôm nay đâu.”
Châu mục Kinh Châu liên tục đáp lại: “Đa tạ Thẩm đại nhân chỉ điểm, hạ quan rõ ràng, hạ quan rõ ràng."
"Lời nói suông là vô dụng, một khi dân lưu lạc đi đến mấy châu khác, cho dù Ngự Sử đài không vạch tội ngươi, mấy châu lân cận Kinh Châu cũng sẽ vạch tội ngươi bất cứ lúc nào.”
Châu mục Kinh Châu còn đang cúi người dạ vâng, Thẩm Anh đã nhấc chân bỏ đi. Trước kia tiên hoàng chỉ ở trong kinh thành, mấy lão thần xuất thân từ quan địa phương thì chỉ nhắm một mắt mở một mắt, còn những địa phương xa xôi thì trong triều căn bản là không thể trông coi được. Mặt ngoài là cảnh tượng tráng lệ, thiên hạ thái bình, dân chúng giàu có, nhưng chỉ cần xé lớp da này ra, sẽ phát hiện có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Tân hoàng có khát vọng có hùng tâm là chuyện tốt, hắn muốn làm một vị minh quân lưu danh thiên cổ, vậy thì phải đổi lại bằng nỗ lực hết sức mình. Để Thẩm Anh đi một vòng quan sát như cưỡi ngựa xem hoa thế này cũng chỉ là vô dụng, cần phải cấp bách chỉnh đốn tác phong của đám quan lại, tẩy sạch cơ chế bên trong, lúc cần thay máu cũng không thể nể tình. Tân hoàng cải cách, thật không biết cuối cùng sẽ biến thành thế nào.
Khi Thẩm Anh rời khỏi nha môn Kinh Châu đã là xế chiều, đến khi về tới dịch quán thì cả bầu trời đã được bao phủ bởi ánh tà dương.
Nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại không ở trong dịch quán.
Hắn tìm khắp nơi, lại hỏi tiểu lại dịch quán: “Có thấy vị tiểu thư đồng kia đi đâu không?”
Vì để thuận tiện, ở bên ngoài Mạnh Cảnh Xuân sẽ giả làm thư đồng của hắn, trên đường lừa gạt vô số người.
Tiểu lại đáp: “Hình như là đi ra ngoài từ giữa trưa rồi, cũng không nói là đi đâu làm gì.”
Thẩm Anh cảm thấy bất an trong lòng, giữa trưa ra ngoài mà sao giờ còn chưa về? Nếu đói bụng đi tìm đồ ăn thì cũng không đến mức kéo dài đến lúc này chứ?
Đợi thêm nửa canh giờ, sắc trời càng tối hơn, vẫn không thấy bóng dáng Mạnh Cảnh Xuân đâu. Thẩm Anh không khỏi cảm thấy hoảng sợ, lo lắng nàng đã xảy ra chuyện gì, hỏi tiểu lại kia: “Ngươi có biết thư đồng đi hướng nào không?”
Tiểu lại chỉ chỉ hướng bắc, lại chỉ chỉ hướng nam, cuối cùng nói: “Ừ, chắc là hướng nam.”
Thẩm Anh lại hỏi: “Ở hướng nam đa số làm gì?”
Tiểu lại mấp máy môi, trả lời: “Nhắc tới mới nhớ, hướng nam hình như không thái bình đâu. Đợt này dân lưu lạc nhiều. hạ quan thấy tiểu thư đồng kia mặc đồ đàng hoàng chỉnh tề, vật liệu may mặc cũng cực tốt, trước khi đi còn vui tươi hớn hở giấu túi tiền vào tay áo rồi mới ra ngoài. Không lẽ......" Hắn hít một hơi: “Chắc là không đâu? Ở hướng nam kia......"
Hắn còn chưa cảm khái xong, Thẩm Anh đã xoay người vội vàng ra ngoài.
Thẩm Anh cúi đầu tiếp tục đọc tấu chương: “Thì mời về triều chứ sao. Trần tướng chắc cũng sắp về hưu rồi, đương nhiên bệ hạ muốn nhân thời cơ này mà đổi thành người của mình.”
Mạnh Cảnh Xuân kinh ngạc: “Nhưng sao nữ nhân lại có thể...... ?"
Thẩm Anh giương mắt nhìn nàng: “Danh thần Đổng Tiêu Dật của đất Sở, nàng không biết à?”
Mạnh Cảnh Xuân lắc lắc đầu.
Thẩm Anh không khỏi nhớ đến vài chuyện xưa, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng hờ hững: “Người ngoài chỉ biết Đổng Tiêu Dật là một sủng thần, nhưng không có mấy ai biết được, Đổng Tiêu Dật là nữ nhân."
“Gì cơ?” Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, cảm thấy hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Anh thấy vẻ mặt này của nàng, nói: “Nàng có thể giả nam xuất đầu lộ diện làm quan ở kinh thành, vậy mà lại ngạc nhiên về chuyện Đổng Tiêu Dật giả nam làm quan? Năm Đổng Tiêu Dật ra làm quan, nàng mới có vài tuổi...... Để ta tính xem.” Hắn ngừng lại, cực kỳ thâm ý “ồ” một tiếng: “Nàng mới có sáu tuổi, vẫn còn đang thò lò mũi xanh kìa.”
Hắn nói chuyện mà còn khoa tay múa chân một chút, cụp mắt nhìn xuống sàn xe, nói: “Chắc cao tầm này, như một hạt đậu nhỏ, còn chưa nhận biết được mấy chữ.”
Mạnh Cảnh Xuân phồng má, dứt khoát dựa vào thành xe: “Vậy, vị Đổng đại nhân này năm nay được bao nhiêu tuổi rồi?”
Thẩm Anh trả lời: "Hai mươi chín."
"Mới...... Hai mươi chín?" Vậy tính ra Đổng Tiêu Dật làm quan từ năm mười lăm tuổi! Quả đúng là lợi hại! Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng phản ứng kịp, nói: “Chắc khi đó Tướng gia vẫn còn đang ở đất Sở?”
“Ừ, còn đang."
Mạnh Cảnh Xuân dò hỏi: “Vậy Tướng gia biết Đổng Tiêu Dật à?”
“Biết.” Thẩm Anh đặt tấu chương qua một bên, bổ sung: “Hồi trước còn trao đổi thư từ nữa cơ.”
“Nhìn xinh không?”
"Rất đẹp."
Mạnh Cảnh Xuân cười cười: "Tướng gia thích à?”
Thẩm Anh thoáng chốc ngồi thẳng người lên: “Ta điên hay sao mà đi thích nàng ấy?”
Mạnh Cảnh Xuân híp mắt nhìn hắn: “Vẻ mặt vừa rồi của Tướng gia rõ ràng là có chuyện xưa......"
Thẩm Anh vội khoát tay: "Không có chuyện gì hết, nàng đừng nghĩ lung tung."
Vẻ mặt Mạnh Cảnh Xuân bình tĩnh, nghĩ nghĩ lại nói: “Hồi trước tân hoàng thi hành chế độ cho nữ đi học ở đất Sở, chính là để Đổng đại nhân có thể danh chính ngôn thuận ra làm quan à? Đầu tiên là nữ nhân có thể đi học, sau đó là nữ nhân có thể làm quan, như vậy Đổng đại nhân liền có thể lấy thân phận nữ nhân của mình tiếp tục hành tẩu trong triều...... Nếu nghĩ theo hướng đó, có vẻ như hồi trước tân hoàng đột nhiên thi hành chế độ này ở đất Sở là có nguyên do cả.”
Thẩm Anh lại nói với nàng: “Mấy chuyện này nghĩ một chút trong lòng là được, đừng có nói ra miệng.”
Hắn trả lời nàng như vậy, Mạnh Cảnh Xuân lại càng thêm tin tưởng về mối liên hệ này. Xem ra tân hoàng với vị Đổng Tiêu Dật đại nhân đó có rất nhiều chuyện xưa à nha.
Nếu tân hoàng thực sự có ý muốn để Đổng Tiêu Dật thay thế vị trí của Trần tướng, hy vọng nàng ấy lấy thân phận nữ nhân một mình đảm đương một phía, như vậy cả nước thi hành chế độ cho nữ đi học chính là chuyện phải làm, nữ nhân làm quan cũng danh chính ngôn thuận. Nếu cứ như vậy, không phải chính mình cũng được vô cớ lây dính hào quang à?
Đương nhiên là Thẩm Anh biết những tính toán trong lòng nàng, lườm nàng một cái nói: “Nàng còn muốn ôm lương bổng vài chục lượng bạc đó làm quan thêm mấy năm à?”
Mạnh Cảnh Xuân trả lời: “Ruồi bọ có nhỏ thì cũng là thịt, vài chục lượng cũng là tiền chứ bộ. Tướng gia nói thế, cứ như là tiền ít không đáng làm ấy. Còn nữa, thành tích xét duyệt năm ngoái của ta không tệ, có khi năm nay lại được thăng thêm một bậc cũng nên.”
Thẩm Anh ho một tiếng, cầm lấy tấu chương một lần nữa: “Hồ đồ y như Đổng Tiêu Dật thế này cũng không tốt. Nếu nàng kéo thêm mấy năm, sinh con khó lắm.”
Mạnh Cảnh Xuân đen mặt, quyết định không thèm đếm xỉa gì tới hắn nữa.
***
Khi hai người tiến vào địa phận Hồ Châu, Giám sát ngự sử trong kinh còn chưa tới, nhưng Châu mục Hồ Châu Liêu Hâm thì đã trốn mất rồi.
Cũng không biết là người nào làm lộ tin tức, để Liêu Hâm biết chuyện này. Liêu Hâm vừa nhận được tin cấp trên muốn xử lý lão, liền thu dọn hành lý cả đêm, lén lút chuồn mất, chỉ mang theo hai trai một gái cùng với vài tên nô bộc, toàn bộ những người còn lại trong nhà đều không hay biết gì.
Một ngày trước, hơn mười di nương biết được chuyện này, thương lượng một phen, chia nhau mấy thứ đáng giá trong nhà rồi cũng ôm đồ chạy trốn.
Vì thế, khi Thẩm Anh tới nơi, trong phủ Liêu Hâm hầu như đã không còn ai. Nha môn Hồ Châu lại vô cùng chỉnh tề, cho dù Liêu Hâm có ở đó hay không thì cũng như nhau cả, đủ thấy bình thường Liêu Hâm toàn mặc kệ công việc trong nha môn.
Mạnh Cảnh Xuân nhìn tình hình trước mắt, tự biết tạm thời không thể đi, đứng một bên nói: "Đánh cỏ động rắn, bây giờ rắn chạy rồi. Tướng gia có từng tính trước chuyện này không?”
Thẩm Anh lại bày ra dáng vẻ như chẳng hề gì: “Rắn chạy kệ rắn, để tên quan của Ngự Sử đài tới thu dọn tàn cuộc là được.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe mà cằm sắp rơi xuống đất. Đây là Thẩm Anh luôn luôn thận trọng đấy à?
Theo lý luận của Thẩm Anh, cả thiên hạ này đều là đất của vua, Liêu Hâm có muốn chạy cũng chạy không thoát. Lão vừa chạy, ngược lại càng thêm khẳng định được tội danh, đến khi bắt được càng dễ thẩm tra. Huống chi từ đầu Thẩm Anh đã không coi trọng chuyện này, mà thời gian đi đường có hạn, hắn phải mau mau dắt theo Mạnh Cảnh Xuân về đất Sở.
Nhưng Mạnh Cảnh Xuân gặp được vụ án thì không khỏi ngứa tay, huống chi lại còn là một vụ án dễ lập công như vậy. Thẩm Anh thấy bộ dáng này của nàng, vội vàng bóp chết suy nghĩ vừa mới manh nha nổi lên của nàng từ trong trứng nước: “Bây giờ nàng đang về quê thăm người thân, đường đến Giang Châu đâu có đi ngang qua Hồ Châu. Nếu nàng chen một chân vào vụ án này —— đến khi người khác hỏi sao nàng lại chạy đến Hồ Châu, nàng trả lời thế nào?”
Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới bừng tỉnh, lý do mình xin nghỉ là vì trong nhà có chuyện...... Cho nên hiện tại nàng có mặt ở Hồ Châu là danh bất chính ngôn bất thuận, càng không cần phải nói đến chuyện tra án.
Thẩm Anh thật vất cả mới khuyên nàng từ bỏ được, đang định khởi hành rời khỏi đây, vị Giám sát ngự sử kia lại khoan thai đi tới.
Khi vị Giám sát ngự sử tên gọi Thái Hằng này xuất hiện, quan bào đã rách bươm, trên người có thương tích, tuy rằng vẫn cố gắng giữ thể diện, nhưng thật sự là nhìn cứ như vừa từ trong tù trốn ra.
Khó khăn lắm hắn mới tìm thấy Thẩm Anh trong dịch quán, cảm giác như chộp được cọng rơm cứu mạng.
Thẩm Anh nhìn bộ dạng này của hắn, hỏi: "Thái đại nhân bị gì vậy?”
Thái Hằng khóc lóc kể lể: "Hạ quan vừa mới đến địa phận Hồ Châu, liền bị kẻ xấu bắt đi, nhất định là Liêu Hâm sai người làm. Hạ quan vất vả lắm mới có thể trốn thoát, nhưng lại nghe nói Liêu Hâm bỏ trốn rồi, cái này phải để cho Hình bộ dán thông báo lùng bắt lão mới được. Hạ quan...... Hạ quan vẫn nên về kinh trước thì hơn.”
Lời này của hắn không sai, nghi phạm cũng chạy mất rồi, một Giám sát ngự sử trói gà không chặt như hắn, có nán lại ở đây cũng chả để làm gì. Thẩm Anh thấy bộ dạng chật vật sợ hãi này của Thái Hằng, thầm nghĩ Giám sát ngự sử không có dũng khí như thế, không biết làm sao qua được mấy đợt xét duyệt kia nữa. Hắn không quen thuộc với Thái Hằng, nên mặc dù vụ án Liêu Hâm gây ra một truyện tiếu lâm lớn như thế, hắn cũng lười quản, chỉ nói: “Ngươi dâng tấu chương lên trước, xong rồi thu dọn về kinh đi.”
Thái Hằng do dự nửa ngày, đáng thương tội nghiệp nói với Thẩm Anh: “Thẩm đại nhân, hạ quan không còn lộ phí, không biết...... Có thể......"
Thẩm Anh vội đi, cũng không muốn nói nhảm nhiều với hắn, cực kỳ hào phóng đưa hắn mười lượng bạc: "Không cần trả lại."
Thái Hằng nâng tay lau lau giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt, nhận bạc, nói: “Đại nhân đi đường vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Tai mắt của Liêu Hâm ở Hồ Châu đông vô cùng tận, tuy Liêu Hâm đã trở thành tội phạm bị truy nã, nhưng dư đảng vẫn còn, không thể bảo đảm được là sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Đương nhiên Thẩm Anh hiểu rõ, lời này không phải đùa giỡn, chỉ nói: "Đã biết." Sau đó liền bảo tiểu lại dịch quán sắp xếp một gian phòng cho Thái Hằng.
***
Sắc trời còn sớm, Thẩm Anh không muốn kéo dài hành trình, liền đi gọi Mạnh Cảnh Xuân dậy, thu dọn đồ đạc rồi lên đường. Mạnh Cảnh Xuân ngủ đến hồ đồ, đương nhiên không biết Thái Hằng đã tới, lại càng không biết về những chuyện đã xảy ra, vừa leo lên xe liền ngủ tiếp.
Cả một đoạn đường tiếp theo không có trạm dịch khách điếm gì, đành phải đi đường cả đêm. Ban ngày Mạnh Cảnh Xuân ngủ rất nhiều, đến đêm không ngủ được nữa. Bây giờ đang là giữa hè, Hồ Châu buổi tối lại khá lạnh, Mạnh Cảnh Xuân ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy ra một góc rèm xe, gió đêm luồn vào, cực kỳ thư thái, nhưng dã ngoại ở đây thì hơi âm u.
Nàng vội vàng kéo rèm xe lại ngay ngắn, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lọc cọc bên ngoài, mà hình như không phải chỉ có mỗi xe của bọn họ. Nàng vẫn cực kỳ bình tĩnh ngồi đó, nghe được khoảng hơn nửa canh giờ, càng nghe càng sợ hãi, do dự nửa buổi, cuối cùng lay tỉnh Thẩm Anh: "Tướng gia, có phải có người bám theo chúng ta hay không?”
Thẩm Anh liếc nhìn nàng một cái, cảnh giác dựng tai lên nghe ngóng âm thanh bên ngoài, quả thật là có hai chiếc xe. Đêm hôm khuya khoắt mà bị một chiếc xe bám theo, đúng là có hơi dọa người. Hắn nhớ đến dư đảng của Liêu Hâm mà Thái Hằng nói, đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.
Mạnh Cảnh Xuân thấy vẻ mặt Thẩm Anh ngưng trọng, trong lòng càng lo lắng hơn, nhỏ giọng nói: "Tướng gia, lỡ như bị kẻ xấu......"
Thẩm Anh vội vàng che miệng nàng lại, nhỏ giọng trách mắng: "Nói gì xui xẻo vậy? Sau này không được nói nữa.”
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng gật đầu.
Thẩm Anh ước tính canh giờ, khoảng qua hơn một canh giờ nữa là trời sáng, mà lúc đó xe cũng đã ra khỏi địa phận Hồ Châu. Hắn liền cực kỳ thong dong tiếp tục nằm xuống ngủ, Mạnh Cảnh Xuân thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn, nói: "Tướng gia không sợ sao?"
"Sợ?" Thẩm Anh nghiêng người qua nhìn nàng, “Nếu ông trời muốn một người chết, có trốn thế nào cũng phải chết. Ta không biết công phu, nơi này không có đường nhỏ, lại không có ai làm cứu tinh. Cho dù thực sự gặp phải kẻ xấu, cũng chỉ có thể tự cầu phúc mà thôi.”
Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Nhưng nàng không ngủ được, liền tiếp tục đốt đèn, vô cùng nhàm chán mà ngồi đọc sách.
Khó khăn lắm mới trải qua được một đêm dài dằng dặc này, đến địa phận Kinh Châu, Thẩm Anh vén rèm liếc ra đằng sau nhìn một cái, làm gì còn thấy bóng dáng chiếc xe kia nữa. Thật đúng là sợ bóng sợ gió.
Khi xe ngựa chạy đến dịch quán Kinh Châu, mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu. Mạnh Cảnh Xuân mệt kinh khủng, lập tức leo lên giường ngủ bù.
Thẩm Anh đến dịch quán, thay một bộ quần áo rồi ra cửa.
Kinh Châu gặp hạn hán ngày hè, đã rất lâu không đổ mưa, dân lưu lạc chạy tán loạn khắp nơi, cực kỳ không yên ổn. Thẩm Anh đi trên đường, cuối cùng đến bờ ruộng nhìn một cái. Vô số thửa ruộng nối tiếp nhau, nhưng đều là đất vàng khô cằn, một hạt thóc cũng không có. Hắn thở dài, lại quay ngược về trong thành, đến nha môn Kinh Châu.
Châu mục Kinh Châu từng gặp Thẩm Anh khi vào kinh báo cáo công tác, bây giờ thấy Thẩm Anh cải trang đến tận đây, giật nảy mình.
Thẩm Anh hỏi tình hình hạn hán ở Kinh Châu, Châu mục Kinh Châu đáp cực kỳ qua loa. Thẩm Anh lại hỏi lương thực cứu giúp thiên tai có đến hay chưa, Châu mục Kinh Châu vội vàng gật đầu.
Trên mặt Thẩm Anh không hề có ý cười: “Vậy vì sao ta chỉ thấy dân lưu lạc mà không thấy lều phát cháo nào? Hay là Châu mục đại nhân dựng lều cháo cứu tế ở cái hốc bò tó nào, dân lưu lạc tìm không ra?"
"Còn, còn chưa kịp dựng.”
"Kinh Châu ba năm hạn hán một lần, triều đình đổ xuống bao nhiêu bạc cho ngươi khởi công xây dựng công trình thuỷ lợi? Sáng nay ta đi đến ruộng lúa xem một chuyến, thật sự là nhìn không ra tiền để xây dựng thuỷ lợi chảy đi đâu rồi.” Tuy hắn nói như vậy, nhưng vẫn khống chế giọng điệu của mình, tuy có ý chất vấn, lại không hề hùng hổ dọa người.
Nhưng lúc này sau lưng Châu mục Kinh Châu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Thẩm Anh không có nhiều thời gian, cũng không muốn thừa lời với hắn, cuối cùng chỉ quẳng lại một câu: “Bệ hạ đến từ đất Sở, Kinh Châu lại gần đất Sở, ngài ấy biết rõ Kinh Châu thế nào, chắc trong lòng ngươi cũng hiểu. Đừng để Ngự sử dâng sớ vạch tội lên trên, lúc đó không chỉ là mấy câu hỏi đơn giản như ta hôm nay đâu.”
Châu mục Kinh Châu liên tục đáp lại: “Đa tạ Thẩm đại nhân chỉ điểm, hạ quan rõ ràng, hạ quan rõ ràng."
"Lời nói suông là vô dụng, một khi dân lưu lạc đi đến mấy châu khác, cho dù Ngự Sử đài không vạch tội ngươi, mấy châu lân cận Kinh Châu cũng sẽ vạch tội ngươi bất cứ lúc nào.”
Châu mục Kinh Châu còn đang cúi người dạ vâng, Thẩm Anh đã nhấc chân bỏ đi. Trước kia tiên hoàng chỉ ở trong kinh thành, mấy lão thần xuất thân từ quan địa phương thì chỉ nhắm một mắt mở một mắt, còn những địa phương xa xôi thì trong triều căn bản là không thể trông coi được. Mặt ngoài là cảnh tượng tráng lệ, thiên hạ thái bình, dân chúng giàu có, nhưng chỉ cần xé lớp da này ra, sẽ phát hiện có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Tân hoàng có khát vọng có hùng tâm là chuyện tốt, hắn muốn làm một vị minh quân lưu danh thiên cổ, vậy thì phải đổi lại bằng nỗ lực hết sức mình. Để Thẩm Anh đi một vòng quan sát như cưỡi ngựa xem hoa thế này cũng chỉ là vô dụng, cần phải cấp bách chỉnh đốn tác phong của đám quan lại, tẩy sạch cơ chế bên trong, lúc cần thay máu cũng không thể nể tình. Tân hoàng cải cách, thật không biết cuối cùng sẽ biến thành thế nào.
Khi Thẩm Anh rời khỏi nha môn Kinh Châu đã là xế chiều, đến khi về tới dịch quán thì cả bầu trời đã được bao phủ bởi ánh tà dương.
Nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại không ở trong dịch quán.
Hắn tìm khắp nơi, lại hỏi tiểu lại dịch quán: “Có thấy vị tiểu thư đồng kia đi đâu không?”
Vì để thuận tiện, ở bên ngoài Mạnh Cảnh Xuân sẽ giả làm thư đồng của hắn, trên đường lừa gạt vô số người.
Tiểu lại đáp: “Hình như là đi ra ngoài từ giữa trưa rồi, cũng không nói là đi đâu làm gì.”
Thẩm Anh cảm thấy bất an trong lòng, giữa trưa ra ngoài mà sao giờ còn chưa về? Nếu đói bụng đi tìm đồ ăn thì cũng không đến mức kéo dài đến lúc này chứ?
Đợi thêm nửa canh giờ, sắc trời càng tối hơn, vẫn không thấy bóng dáng Mạnh Cảnh Xuân đâu. Thẩm Anh không khỏi cảm thấy hoảng sợ, lo lắng nàng đã xảy ra chuyện gì, hỏi tiểu lại kia: “Ngươi có biết thư đồng đi hướng nào không?”
Tiểu lại chỉ chỉ hướng bắc, lại chỉ chỉ hướng nam, cuối cùng nói: “Ừ, chắc là hướng nam.”
Thẩm Anh lại hỏi: “Ở hướng nam đa số làm gì?”
Tiểu lại mấp máy môi, trả lời: “Nhắc tới mới nhớ, hướng nam hình như không thái bình đâu. Đợt này dân lưu lạc nhiều. hạ quan thấy tiểu thư đồng kia mặc đồ đàng hoàng chỉnh tề, vật liệu may mặc cũng cực tốt, trước khi đi còn vui tươi hớn hở giấu túi tiền vào tay áo rồi mới ra ngoài. Không lẽ......" Hắn hít một hơi: “Chắc là không đâu? Ở hướng nam kia......"
Hắn còn chưa cảm khái xong, Thẩm Anh đã xoay người vội vàng ra ngoài.