Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt - Trang 2
Chương 5: Tiểu Mạnh, đừng ngủ!
Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy hơi xấu hổ, không ngẩng đầu, chỉ rầu rĩ nói: “Không sao, một lát nữa ta tự đứng dậy.”
Nàng thầm nghĩ tốt nhất là đừng để người khác nhận ra. Dù sao ánh đèn cũng mờ mờ ảo ảo, nàng mà không ngẩng đầu lên thì đố ai biết nàng là ai.
Nàng chun chun cái mũi cẩu của mình, hình như ngửi thấy một mùi đồ ăn. Lại ngửi ngửi. Đúng là mùi đồ ăn, hình như là bánh hấp, hơn nữa còn có mùi ngọt ngọt.
Đúng lúc này, người kia mở miệng nói: "Mạnh Cảnh Xuân?"
Mặt nàng gần như đã dán chặt vào đất mà vẫn bị nhận ra!
Mạnh Cảnh Xuân hơi cử động chân, tự mình đứng dậy. Nãy giờ nàng đều chỉ tập trung vào đồ ăn, bây giờ nhìn thấy người đứng trước mặt thì trong đầu ‘oanh’ một tiếng.
Trong tay Thẩm Anh cầm một cái hộp giấy, trên người vẫn còn mặc triều phục, chắc là mới vừa về.
Aiz, cũng không cần gì phải kinh hoảng. Là hàng xóm với nhau thì chạm trán cũng là chuyện bình thường, hoảng sợ mới là kỳ quái. Mạnh Cảnh Xuân cúi người chào, nói: “Hóa ra là Tướng gia. Muộn như vậy mới về nhà, khổ cực khổ cực.”
Thẩm Anh thấy nàng cũng còn đang mặc quan bào, nói: “Đi làm ở Đại Lý tự ngày đầu tiên mà cũng bận như vậy sao?”
Mạnh Cảnh Xuân vội xua tay, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn. Lỡ bị hắn hỏi là đi đâu làm gì thì sao, đâu thể nào nói mình đi kỹ viện cùng với Trần Đình Phương chứ? Nàng lập tức nói: “Tàm tạm, tàm tạm. Đêm nay trăng đẹp nên đi dạo chút thôi.”
Nàng nói xong liền vô thức ngẩng đầu nhìn trời, thấy tối om om, vội sửa lời nói: “Ý hạ quan là...... trời đẹp, không lạnh.”
Thẩm Anh cũng không tranh cãi về mấy cái lý do lý trấu của nàng, chỉ đáp lại một tiếng rồi đi vào trong.
Hắn quay đầu lại thấy Mạnh Cảnh Xuân vẫn đang đứng đó, nói: “Mạnh đại nhân không về sao?”
Mạnh Cảnh Xuân vội nói: "Tướng gia cứ về trước, hạ quan còn muốn đi đến nhà bếp một chuyến."
“Vẫn chưa ăn?” Thẩm Anh ngừng một chút rồi nói tiếp, "Giờ này nhà bếp cũng nghỉ rồi, có đi cũng không có gì mà ăn.”
"A?" Mạnh Cảnh Xuân thấy đèn nhà bếp còn sáng, tưởng là có đồ ăn. Nghĩ lại thì thấy cũng đúng, trời còn chưa sáng đầu bếp đã phải dậy làm điểm tâm, đương nhiên buổi tối phải đi ngủ sớm.
Mạnh Cảnh Xuân cũng không phải là đói lắm, quyết định thôi không đi nữa, cùng Thẩm Anh đi vào trong. Đến cửa, Mạnh Cảnh Xuân buồn bã ỉu xìu đang định mở cửa, Thẩm Anh lại nói: “Ta còn một chút điểm tâm ở đây, nếu Mạnh đại nhân đói thì cứ cầm lấy."
Hắn đưa cái hộp cho nàng, Mạnh Cảnh Xuân nào dám nhận, liền nói: “Tướng gia khách sáo quá rồi. Tướng gia về muộn như vậy mà còn cầm theo điểm tâm, chắc là cũng đói. Hạ quan không đói, thật sự không cần."
Thẩm Anh thản nhiên nói: “Là phần thưởng của bệ hạ. Ta không thích ăn đồ ngọt, mà lại không thể vứt đi. Ngươi cầm lấy mà ăn.”
Phần thưởng! Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, đúng là quan lớn có khác, ngay cả điểm tâm cũng không cần mất tiền mua, mà lại còn được ăn điểm tâm do đầu bếp giỏi nhất thiên hạ làm cho nữa chứ. Không biết khi nào mình mới được như vậy đây.
Đúng là mỗi người một số, không thể so sánh. Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy chiếc hộp, nói cảm ơn. Thẩm Anh liền đi vào nhà, còn Mạnh Cảnh Xuân vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ. Nghe thấy tiếng đóng cửa của nhà bên cạnh, lại thấy đèn trong nhà sáng lên, nàng cầm hộp điểm tâm trực tiếp ngồi xuống dưới cây đại thụ trước cửa, lấy một khối ra cho vào trong miệng.
Ngon không thể tả.
Một lát sau, Thẩm Anh đi đến bên cửa sổ định tắt nến, đóng lại cửa sổ lúc nãy mới mở ra, thì nhìn thấy Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn đang ngồi trên mặt đất ăn điểm tâm. Ánh sáng quá mờ, nhìn không rõ mặt mũi, nhưng có thể thấy rõ mấy hành động bất bình thường của Mạnh Cảnh Xuân.
Nàng đứng lên khoa chân múa tay, cao hứng không khác gì một kẻ dở hơi.
Thẩm Anh đóng lại cửa sổ rồi đi ngủ. Bân ngoài Mạnh Cảnh Xuân cũng đã ăn đủ, cầm hộp tí tởn bước vào phòng.
***
Tối hôm sau, khi Thẩm Anh trở về quan xá, thấy một tiểu lại đang gõ cửa nhà Mạnh Cảnh Xuân. Tiểu lại kia thấy Thẩm Anh đi ngang qua, liền gọi hắn lại hỏi: “Xin hỏi vị đại nhân này một chút, hôm nay ngài có gặp qua Mạnh đại nhân hay không ?”
Thẩm Anh tiến đến, hơi nghi hoặc trả lời: “Hôm nay chưa từng gặp.”
Người kia cũng không nhận ra đây chính là Thẩm Anh, chỉ nói: “Hôm nay Mạnh đại nhân không đến nha môn, cũng không nhờ ai đến xin phép hộ. Cho nên Từ đại nhân bảo hạ quan đến nhà tìm ngài ấy, nhưng gõ cửa nãy giờ mà không thấy ai trả lời. Hạ quan cũng đã hỏi qua mấy người trong nhà bếp, bọn họ đều nói hôm nay cũng chưa từng thấy Mạnh đại nhân qua đó. Ngài có biết Mạnh đại nhân đi đâu không ?”
Thẩm Anh nhìn vào cánh cửa, hỏi: “Ngươi gõ rất lâu cũng không ai ra mở cửa sao?”
“Đúng vậy!”
“Trèo tường hậu viện vào đi.”
“A?”
“Cửa khóa bên trong.” Hắn nhíu mi, ngừng lại một chút, “Hắn chắc hẳn còn ở bên trong nhà.”
Tiểu lại kia bị dọa sợ gần chết. Chẳng lẽ Mạnh đại nhân nghĩ quẩn tự sát, hay là ngủ chết luôn rồi? Hắn lập tức quyết định vòng ra phía sau nhà, trèo tường vào. Thẩm Anh níu lấy tay hắn: “Leo vào từ nhà ta đi. Nhà ta với nhà hắn chỉ cách nhau một bức tường thấp, leo dễ hơn.”
Tiểu lại kia nghe vậy thì không ngừng gật đầu, theo sau Thẩm Anh đến hậu viện nhà hắn, nhanh chóng trèo qua rồi đi thẳng đến trước phòng ở. Vội vội vàng vàng thắp đèn trên bàn, xốc lên màn cửa, thấy Mạnh Cảnh Xuân nằm im như chết rồi. Tiểu lại giật mình, vội vươn tay qua dò hơi thở, thấy Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn hô hấp, thở phào một hơi, gọi lớn: "Mạnh đại nhân! Tỉnh! Tỉnh!"
Nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại không có phản ứng gì, vẫn ngủ say. Tiểu lại lại lắc lắc nàng nhưng nàng vẫn không có động tĩnh. Đúng lúc này thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, lập tức nhanh chóng chạy ra đằng trước mở cửa. Vừa nhìn thấy Thẩm Anh liền nói: "Mạnh đại nhân còn thở, nhưng giống như trúng tà vậy, gọi mãi không tỉnh. Ngài mau đi xem xem, hạ quan chạy đi tìm y quan!”
Hắn nói xong liền chạy ra ngoài, Thẩm Anh duỗi tay túm hắn lại, nói: "Đi mời Trương Chi Thanh ở Thái y viện, nói là Thẩm Anh tìm."
Tiểu lại kia cũng khôn ngoan, nghe hai chữ ‘Thẩm Anh’ thì giật mình một chút nhưng không nói nhiều, vội vàng chạy đi.
Thẩm Anh đi vào trong phòng, nhìn Mạnh Cảnh Xuân rồi liếc mắt một vòng quanh phòng. Trang trí đơn giản, đồ dùng này nọ cũng ít, trên bàn chỉ có một phong thư còn đang viết dang dở, bên cạnh thư là hộp điểm tâm hôm qua hắn đưa cho nàng, bên trong còn nửa mẩu điểm tâm chưa ăn xong.
Thẩm Anh cầm khối điểm tâm lên, để dưới ánh nến quan sát, đầu ngón tay quệt lấy một ít bột phấn trên khối điểm tâm, đưa lên đầu lưỡi nếm thử.
Hắn cau chặt mày, lại thoáng nhìn bức thư bên cạnh. Cầm lên đọc lướt qua, thấy nét chữ tiểu Khải tinh tế, ngay ngắn quy củ, từ ngữ giản dị đơn giản. Lại nhìn phần đề tên người nhận, nghĩ thầm chắc là viết cho người nhà. Nội dung đơn giản là tại kinh thành tất cả đều tốt, chỉ là có phần nhớ nhà.
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Xuân, cùng lắm cũng chỉ mới 19 tuổi. Còn chưa nhược quán mà đã rời khỏi nhà, một mình bôn ba ở kinh thành, quả thực không dễ dàng gì.
Một lúc sau, Trương Chi Thanh ôm hòm thuốc vội vàng đi vào. Trương Chi Thanh chỉ mới khoảng 30 nhưng đã là nhân tài kiệt xuất trong Thái y viện, có quan hệ rất tốt với Thẩm Anh.
Tiểu lại kia đi theo phía sau Trương Chi Thanh, lúc nãy đã kể lại tình hình đại khái của Mạnh Cảnh Xuân cho hắn nghe. Trương Chi Thanh đặt hòm thuốc xuống, đẩy bấc đèn lên cho sáng hơn một chút, cúi đầu vạch mí mắt trái phải của Mạnh Cảnh Xuân lên nhìn, hơi cắn môi dưới, lại từ trong hòm thuốc lấy ra cái gối kê, bắt mạch cho Mạnh Cảnh Xuân.
Tiểu lại Đại Lý tự đứng đằng sau hắn đợi một lát, nhịn không được dò hỏi: "Trương thái y chẩn ra được bệnh gì không ?"
Trương Chi Thanh thu lại gối kê, nhìn lướt qua Thẩm Anh rồi chậm rãi nói: “Không có chuyện gì, uống một bát thuốc vào là tỉnh. Chắc là Mạnh đại nhân đã quá mệt mỏi, lại uống hơi nhiều rượu nên mới như vậy, không cần phải lo lắng. Ngươi cứ nói với Từ đại nhân là Mạnh đại nhân bị bệnh, cần nghỉ ngơi ở nhà hai ngày.”
Tiểu lại vội vàng gật đầu, cúi người vái chào Thẩm Anh một cái: “Vậy... hạ quan đi đây. Làm phiền Tướng gia."
Đợi sau khi tiểu lại đi khỏi, cửa đã được đóng lại, sắc mặt Trương Chi Thanh liền trầm xuống, nói: “Chuyện này có liên quan tới ngươi sao?” Để ý đến một người không quan trọng như vậy thật sự không phải là tác phong của Thẩm Anh.
Thẩm Anh lại nói: "Chưa xác định được." Lại nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Xuân, hỏi: "Hắn thế nào rồi?"
Trương Chi Thanh nói: “Trúng độc. Chắc là có người đã động tay động chân vào đồ ăn. Loại độc này rất hiếm, cũng không thường được sử dụng. Bởi vì không gây chết người được, nên người khác không thể đoán ra. Thuốc này không dùng để hại người, mà thường được dùng để tự bảo vệ mình hơn. Nhưng ai mà biết được. Trước đây trong cung đã từng xảy ra chuyện như vậy, ta từng nghe phụ thân kể qua một lần.”
Giọng Thẩm Anh lành lạnh: "Ta biết."
"Ngươi cũng biết sao?"
Vẻ mặt Thẩm Anh thản nhiên, nói: ”Vụ án 10 năm trước, Đại Lý tự khanh Chu đại nhân làm chủ thẩm, ta làm phụ quan."
“Ngươi chính là phụ quan của vụ án kia? Chỉ nghe nói lúc ấy vụ án kia được xử lý vô cùng bí mật. Vốn tưởng rằng loại thuốc này đã không còn nữa, không ngờ lại có thể xuất hiện ở ngoài cung.”
Thẩm Anh liếc qua cái hộp trên bàn kia, lại nói: "Lần này vẫn là từ trong cung truyền ra."
Trương Chi Thanh nhìn theo tầm mắt hắn, vội vàng cầm lên một khối điểm tâm, ngửi ngửi rồi hỏi: “Chẳng lẽ chính là...... điểm tâm Hoàng thượng thưởng?"
"Ừ."
“Sau đó ngươi tiện tay đưa cho Mạnh Cảnh Xuân." Trương Chi Thanh cau chặt lông mày, “Nhưng Hoàng thượng không có lý do......" Hắn hơi ngừng lại một chút: “Không lẽ có người muốn bỏ thuốc Hoàng thượng, sau đó Hoàng thượng lại vô tình ban cho ngươi?”
"Sẽ không ." Thẩm Anh nói, "Hoàng thượng nói gần đây ngự thiện phòng mới làm ra một món điểm tâm mới, cảm thấy không tệ, liền bảo Triệu công công đặc biệt chuẩn bị một phần cho ta. Điểm tâm không phải ngẫu nhiên rơi vào tay ta.”
Trương Chi Thanh nghe vậy thì cân nhắc một phen, cuối cùng hỏi dò: "Ngươi thấy thế nào?"
Thẩm Anh cau nhẹ lông mày, cũng không có nói tiếp. Có thể đặt ra nhiều giả thiết về chuyện này, nhưng không có cái nào rõ ràng cả. Bất kể là ai động tay động chân, dù là với mục đích cảnh cáo hay thăm dò, cũng đều không phải là chuyện tốt lành gì.
Nếu thuốc này là do người khác bỏ vào, có thể gây chia rẽ vua và bề tôi. Kẻ làm bề tôi cho dù không dám nghi kỵ quân vương, nhưng cũng không thể nào dễ dàng xóa bỏ cảnh giác.
Thẩm Anh nói: "Mạnh Cảnh Xuân không xảy ra chuyện gì. Ngươi cũng đã nói thay hắn nên bên Đại Lý tự chắc là sẽ không điều tra gì nữa. Còn ta ngày mai không nên lên triều thì tốt hơn.”
“Đâm lao nên phải theo lao sao?” Trương Chi Thanh nhìn hắn, “Nếu như bị người khác biết là ngươi giả vờ, e rằng sẽ có phiền toái lớn.”
“Không đến mức đó.” Thẩm Anh thản nhiên nói, “Chỉ nghỉ hai ngày mà thôi, người khác sẽ không thể bắt thóp. Sau đó lại nghỉ thêm là ổn.” Hắn cầm hộp đểm tâm lên, nói với Trương Chi Thanh: “Năm đó khi phụ thân ngươi làm việc ở Thái y viện, có toa thuốc giải độc này. Bốc một thang cho Mạnh Cảnh Xuân theo toa thuốc đó.” Nếu không thì chắc hắn cứ như vậy mà ngủ đến chết mất.
Trương Chi Thanh nghe vậy thì nhấc hòm thuốc lên, nói: “Vừa hay đêm nay phải trực đêm ở Thái y viện. Ta đi về trước để dược đồng nhanh chóng mang thuốc tới. Ngươi lại đây một lát, bón thuốc cho hắn, đề phòng lỡ như lại xảy ra chuyện gì.”
“Biết rồi.” Thẩm Anh đưa hắn ra cửa, thuận đường đem phần điểm tâm còn lại cất vào trong nhà mình, lại mang một ít tài liệu sang phòng Mạnh Cảnh Xuân, vừa đọc vừa đợi dược đồng. Trong lúc đó có đút cho Mạnh Cảnh Xuân uống nước một lần, nhưng tên nhóc con này lại khó chịu vô cùng. Cho dù tách miệng hắn ra rồi nhưng vẫn bị tràn hơn phân nửa lượng nước ra ngoài, khiến cái gối đầu bị ướt cả một mảng lớn. Thẩm Anh không có kiên nhẫn chăm sóc người khác, nên chỉ dùng khăn ướt thấm môi cho nàng.
Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, dược đồng nhà Trương gia hấp tấp chạy tới, ra sau hậu viện sắc thuốc. Đến tận đêm khuya, một chén thuốc nhỏ đen sì sì mới được đưa đến tay Thẩm Anh.
Thẩm Anh nhận lấy chén thuốc, cho hắn đi trước. Liếc mắt nhìn Mạnh Cảnh Xuân đang nằm trên giường, đặt chén thuốc lên trên bàn, đỡ nàng ngồi dậy. Nhưng đồ ngốc này lại nghiêng đầu qua một bên, nhìn y như đã chết.
Thẩm Anh đỡ lấy đầu nàng, chậm rãi bón cho nàng từng muỗng.
Hắn cố gắng kiên nhẫn bón thuốc, cho đến khi chén thuốc lạnh ngắt mới bón hết.
Nhớ lại đống tài liệu chưa đọc xong, hắn xoa xoa huyệt thái dương, cúi người gẩy gẩy tim nến, lại đến trước bàn ngồi xuống. Nửa đêm về sáng, trời mưa, Thẩm Anh buông hồ sơ vụ án trong tay xuống, cổ đau nhức nhưng vẫn không buồn ngủ.
Hắn quay đầu nhìn Mạnh Cảnh Xuân ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì, thầm nghĩ, thật ra có thể ngủ say như vậy cũng tốt, không hề biết mình đang chịu khổ, mà lại còn được người khác chăm sóc cho.
Bên ngoài sấm chớp đì đùng, mưa như xối nước. Thẩm Anh thấy Mạnh Cảnh Xuân trở mình, lăn vào bên trong giường.
Nàng thầm nghĩ tốt nhất là đừng để người khác nhận ra. Dù sao ánh đèn cũng mờ mờ ảo ảo, nàng mà không ngẩng đầu lên thì đố ai biết nàng là ai.
Nàng chun chun cái mũi cẩu của mình, hình như ngửi thấy một mùi đồ ăn. Lại ngửi ngửi. Đúng là mùi đồ ăn, hình như là bánh hấp, hơn nữa còn có mùi ngọt ngọt.
Đúng lúc này, người kia mở miệng nói: "Mạnh Cảnh Xuân?"
Mặt nàng gần như đã dán chặt vào đất mà vẫn bị nhận ra!
Mạnh Cảnh Xuân hơi cử động chân, tự mình đứng dậy. Nãy giờ nàng đều chỉ tập trung vào đồ ăn, bây giờ nhìn thấy người đứng trước mặt thì trong đầu ‘oanh’ một tiếng.
Trong tay Thẩm Anh cầm một cái hộp giấy, trên người vẫn còn mặc triều phục, chắc là mới vừa về.
Aiz, cũng không cần gì phải kinh hoảng. Là hàng xóm với nhau thì chạm trán cũng là chuyện bình thường, hoảng sợ mới là kỳ quái. Mạnh Cảnh Xuân cúi người chào, nói: “Hóa ra là Tướng gia. Muộn như vậy mới về nhà, khổ cực khổ cực.”
Thẩm Anh thấy nàng cũng còn đang mặc quan bào, nói: “Đi làm ở Đại Lý tự ngày đầu tiên mà cũng bận như vậy sao?”
Mạnh Cảnh Xuân vội xua tay, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn. Lỡ bị hắn hỏi là đi đâu làm gì thì sao, đâu thể nào nói mình đi kỹ viện cùng với Trần Đình Phương chứ? Nàng lập tức nói: “Tàm tạm, tàm tạm. Đêm nay trăng đẹp nên đi dạo chút thôi.”
Nàng nói xong liền vô thức ngẩng đầu nhìn trời, thấy tối om om, vội sửa lời nói: “Ý hạ quan là...... trời đẹp, không lạnh.”
Thẩm Anh cũng không tranh cãi về mấy cái lý do lý trấu của nàng, chỉ đáp lại một tiếng rồi đi vào trong.
Hắn quay đầu lại thấy Mạnh Cảnh Xuân vẫn đang đứng đó, nói: “Mạnh đại nhân không về sao?”
Mạnh Cảnh Xuân vội nói: "Tướng gia cứ về trước, hạ quan còn muốn đi đến nhà bếp một chuyến."
“Vẫn chưa ăn?” Thẩm Anh ngừng một chút rồi nói tiếp, "Giờ này nhà bếp cũng nghỉ rồi, có đi cũng không có gì mà ăn.”
"A?" Mạnh Cảnh Xuân thấy đèn nhà bếp còn sáng, tưởng là có đồ ăn. Nghĩ lại thì thấy cũng đúng, trời còn chưa sáng đầu bếp đã phải dậy làm điểm tâm, đương nhiên buổi tối phải đi ngủ sớm.
Mạnh Cảnh Xuân cũng không phải là đói lắm, quyết định thôi không đi nữa, cùng Thẩm Anh đi vào trong. Đến cửa, Mạnh Cảnh Xuân buồn bã ỉu xìu đang định mở cửa, Thẩm Anh lại nói: “Ta còn một chút điểm tâm ở đây, nếu Mạnh đại nhân đói thì cứ cầm lấy."
Hắn đưa cái hộp cho nàng, Mạnh Cảnh Xuân nào dám nhận, liền nói: “Tướng gia khách sáo quá rồi. Tướng gia về muộn như vậy mà còn cầm theo điểm tâm, chắc là cũng đói. Hạ quan không đói, thật sự không cần."
Thẩm Anh thản nhiên nói: “Là phần thưởng của bệ hạ. Ta không thích ăn đồ ngọt, mà lại không thể vứt đi. Ngươi cầm lấy mà ăn.”
Phần thưởng! Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, đúng là quan lớn có khác, ngay cả điểm tâm cũng không cần mất tiền mua, mà lại còn được ăn điểm tâm do đầu bếp giỏi nhất thiên hạ làm cho nữa chứ. Không biết khi nào mình mới được như vậy đây.
Đúng là mỗi người một số, không thể so sánh. Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy chiếc hộp, nói cảm ơn. Thẩm Anh liền đi vào nhà, còn Mạnh Cảnh Xuân vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ. Nghe thấy tiếng đóng cửa của nhà bên cạnh, lại thấy đèn trong nhà sáng lên, nàng cầm hộp điểm tâm trực tiếp ngồi xuống dưới cây đại thụ trước cửa, lấy một khối ra cho vào trong miệng.
Ngon không thể tả.
Một lát sau, Thẩm Anh đi đến bên cửa sổ định tắt nến, đóng lại cửa sổ lúc nãy mới mở ra, thì nhìn thấy Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn đang ngồi trên mặt đất ăn điểm tâm. Ánh sáng quá mờ, nhìn không rõ mặt mũi, nhưng có thể thấy rõ mấy hành động bất bình thường của Mạnh Cảnh Xuân.
Nàng đứng lên khoa chân múa tay, cao hứng không khác gì một kẻ dở hơi.
Thẩm Anh đóng lại cửa sổ rồi đi ngủ. Bân ngoài Mạnh Cảnh Xuân cũng đã ăn đủ, cầm hộp tí tởn bước vào phòng.
***
Tối hôm sau, khi Thẩm Anh trở về quan xá, thấy một tiểu lại đang gõ cửa nhà Mạnh Cảnh Xuân. Tiểu lại kia thấy Thẩm Anh đi ngang qua, liền gọi hắn lại hỏi: “Xin hỏi vị đại nhân này một chút, hôm nay ngài có gặp qua Mạnh đại nhân hay không ?”
Thẩm Anh tiến đến, hơi nghi hoặc trả lời: “Hôm nay chưa từng gặp.”
Người kia cũng không nhận ra đây chính là Thẩm Anh, chỉ nói: “Hôm nay Mạnh đại nhân không đến nha môn, cũng không nhờ ai đến xin phép hộ. Cho nên Từ đại nhân bảo hạ quan đến nhà tìm ngài ấy, nhưng gõ cửa nãy giờ mà không thấy ai trả lời. Hạ quan cũng đã hỏi qua mấy người trong nhà bếp, bọn họ đều nói hôm nay cũng chưa từng thấy Mạnh đại nhân qua đó. Ngài có biết Mạnh đại nhân đi đâu không ?”
Thẩm Anh nhìn vào cánh cửa, hỏi: “Ngươi gõ rất lâu cũng không ai ra mở cửa sao?”
“Đúng vậy!”
“Trèo tường hậu viện vào đi.”
“A?”
“Cửa khóa bên trong.” Hắn nhíu mi, ngừng lại một chút, “Hắn chắc hẳn còn ở bên trong nhà.”
Tiểu lại kia bị dọa sợ gần chết. Chẳng lẽ Mạnh đại nhân nghĩ quẩn tự sát, hay là ngủ chết luôn rồi? Hắn lập tức quyết định vòng ra phía sau nhà, trèo tường vào. Thẩm Anh níu lấy tay hắn: “Leo vào từ nhà ta đi. Nhà ta với nhà hắn chỉ cách nhau một bức tường thấp, leo dễ hơn.”
Tiểu lại kia nghe vậy thì không ngừng gật đầu, theo sau Thẩm Anh đến hậu viện nhà hắn, nhanh chóng trèo qua rồi đi thẳng đến trước phòng ở. Vội vội vàng vàng thắp đèn trên bàn, xốc lên màn cửa, thấy Mạnh Cảnh Xuân nằm im như chết rồi. Tiểu lại giật mình, vội vươn tay qua dò hơi thở, thấy Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn hô hấp, thở phào một hơi, gọi lớn: "Mạnh đại nhân! Tỉnh! Tỉnh!"
Nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại không có phản ứng gì, vẫn ngủ say. Tiểu lại lại lắc lắc nàng nhưng nàng vẫn không có động tĩnh. Đúng lúc này thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, lập tức nhanh chóng chạy ra đằng trước mở cửa. Vừa nhìn thấy Thẩm Anh liền nói: "Mạnh đại nhân còn thở, nhưng giống như trúng tà vậy, gọi mãi không tỉnh. Ngài mau đi xem xem, hạ quan chạy đi tìm y quan!”
Hắn nói xong liền chạy ra ngoài, Thẩm Anh duỗi tay túm hắn lại, nói: "Đi mời Trương Chi Thanh ở Thái y viện, nói là Thẩm Anh tìm."
Tiểu lại kia cũng khôn ngoan, nghe hai chữ ‘Thẩm Anh’ thì giật mình một chút nhưng không nói nhiều, vội vàng chạy đi.
Thẩm Anh đi vào trong phòng, nhìn Mạnh Cảnh Xuân rồi liếc mắt một vòng quanh phòng. Trang trí đơn giản, đồ dùng này nọ cũng ít, trên bàn chỉ có một phong thư còn đang viết dang dở, bên cạnh thư là hộp điểm tâm hôm qua hắn đưa cho nàng, bên trong còn nửa mẩu điểm tâm chưa ăn xong.
Thẩm Anh cầm khối điểm tâm lên, để dưới ánh nến quan sát, đầu ngón tay quệt lấy một ít bột phấn trên khối điểm tâm, đưa lên đầu lưỡi nếm thử.
Hắn cau chặt mày, lại thoáng nhìn bức thư bên cạnh. Cầm lên đọc lướt qua, thấy nét chữ tiểu Khải tinh tế, ngay ngắn quy củ, từ ngữ giản dị đơn giản. Lại nhìn phần đề tên người nhận, nghĩ thầm chắc là viết cho người nhà. Nội dung đơn giản là tại kinh thành tất cả đều tốt, chỉ là có phần nhớ nhà.
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Xuân, cùng lắm cũng chỉ mới 19 tuổi. Còn chưa nhược quán mà đã rời khỏi nhà, một mình bôn ba ở kinh thành, quả thực không dễ dàng gì.
Một lúc sau, Trương Chi Thanh ôm hòm thuốc vội vàng đi vào. Trương Chi Thanh chỉ mới khoảng 30 nhưng đã là nhân tài kiệt xuất trong Thái y viện, có quan hệ rất tốt với Thẩm Anh.
Tiểu lại kia đi theo phía sau Trương Chi Thanh, lúc nãy đã kể lại tình hình đại khái của Mạnh Cảnh Xuân cho hắn nghe. Trương Chi Thanh đặt hòm thuốc xuống, đẩy bấc đèn lên cho sáng hơn một chút, cúi đầu vạch mí mắt trái phải của Mạnh Cảnh Xuân lên nhìn, hơi cắn môi dưới, lại từ trong hòm thuốc lấy ra cái gối kê, bắt mạch cho Mạnh Cảnh Xuân.
Tiểu lại Đại Lý tự đứng đằng sau hắn đợi một lát, nhịn không được dò hỏi: "Trương thái y chẩn ra được bệnh gì không ?"
Trương Chi Thanh thu lại gối kê, nhìn lướt qua Thẩm Anh rồi chậm rãi nói: “Không có chuyện gì, uống một bát thuốc vào là tỉnh. Chắc là Mạnh đại nhân đã quá mệt mỏi, lại uống hơi nhiều rượu nên mới như vậy, không cần phải lo lắng. Ngươi cứ nói với Từ đại nhân là Mạnh đại nhân bị bệnh, cần nghỉ ngơi ở nhà hai ngày.”
Tiểu lại vội vàng gật đầu, cúi người vái chào Thẩm Anh một cái: “Vậy... hạ quan đi đây. Làm phiền Tướng gia."
Đợi sau khi tiểu lại đi khỏi, cửa đã được đóng lại, sắc mặt Trương Chi Thanh liền trầm xuống, nói: “Chuyện này có liên quan tới ngươi sao?” Để ý đến một người không quan trọng như vậy thật sự không phải là tác phong của Thẩm Anh.
Thẩm Anh lại nói: "Chưa xác định được." Lại nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Xuân, hỏi: "Hắn thế nào rồi?"
Trương Chi Thanh nói: “Trúng độc. Chắc là có người đã động tay động chân vào đồ ăn. Loại độc này rất hiếm, cũng không thường được sử dụng. Bởi vì không gây chết người được, nên người khác không thể đoán ra. Thuốc này không dùng để hại người, mà thường được dùng để tự bảo vệ mình hơn. Nhưng ai mà biết được. Trước đây trong cung đã từng xảy ra chuyện như vậy, ta từng nghe phụ thân kể qua một lần.”
Giọng Thẩm Anh lành lạnh: "Ta biết."
"Ngươi cũng biết sao?"
Vẻ mặt Thẩm Anh thản nhiên, nói: ”Vụ án 10 năm trước, Đại Lý tự khanh Chu đại nhân làm chủ thẩm, ta làm phụ quan."
“Ngươi chính là phụ quan của vụ án kia? Chỉ nghe nói lúc ấy vụ án kia được xử lý vô cùng bí mật. Vốn tưởng rằng loại thuốc này đã không còn nữa, không ngờ lại có thể xuất hiện ở ngoài cung.”
Thẩm Anh liếc qua cái hộp trên bàn kia, lại nói: "Lần này vẫn là từ trong cung truyền ra."
Trương Chi Thanh nhìn theo tầm mắt hắn, vội vàng cầm lên một khối điểm tâm, ngửi ngửi rồi hỏi: “Chẳng lẽ chính là...... điểm tâm Hoàng thượng thưởng?"
"Ừ."
“Sau đó ngươi tiện tay đưa cho Mạnh Cảnh Xuân." Trương Chi Thanh cau chặt lông mày, “Nhưng Hoàng thượng không có lý do......" Hắn hơi ngừng lại một chút: “Không lẽ có người muốn bỏ thuốc Hoàng thượng, sau đó Hoàng thượng lại vô tình ban cho ngươi?”
"Sẽ không ." Thẩm Anh nói, "Hoàng thượng nói gần đây ngự thiện phòng mới làm ra một món điểm tâm mới, cảm thấy không tệ, liền bảo Triệu công công đặc biệt chuẩn bị một phần cho ta. Điểm tâm không phải ngẫu nhiên rơi vào tay ta.”
Trương Chi Thanh nghe vậy thì cân nhắc một phen, cuối cùng hỏi dò: "Ngươi thấy thế nào?"
Thẩm Anh cau nhẹ lông mày, cũng không có nói tiếp. Có thể đặt ra nhiều giả thiết về chuyện này, nhưng không có cái nào rõ ràng cả. Bất kể là ai động tay động chân, dù là với mục đích cảnh cáo hay thăm dò, cũng đều không phải là chuyện tốt lành gì.
Nếu thuốc này là do người khác bỏ vào, có thể gây chia rẽ vua và bề tôi. Kẻ làm bề tôi cho dù không dám nghi kỵ quân vương, nhưng cũng không thể nào dễ dàng xóa bỏ cảnh giác.
Thẩm Anh nói: "Mạnh Cảnh Xuân không xảy ra chuyện gì. Ngươi cũng đã nói thay hắn nên bên Đại Lý tự chắc là sẽ không điều tra gì nữa. Còn ta ngày mai không nên lên triều thì tốt hơn.”
“Đâm lao nên phải theo lao sao?” Trương Chi Thanh nhìn hắn, “Nếu như bị người khác biết là ngươi giả vờ, e rằng sẽ có phiền toái lớn.”
“Không đến mức đó.” Thẩm Anh thản nhiên nói, “Chỉ nghỉ hai ngày mà thôi, người khác sẽ không thể bắt thóp. Sau đó lại nghỉ thêm là ổn.” Hắn cầm hộp đểm tâm lên, nói với Trương Chi Thanh: “Năm đó khi phụ thân ngươi làm việc ở Thái y viện, có toa thuốc giải độc này. Bốc một thang cho Mạnh Cảnh Xuân theo toa thuốc đó.” Nếu không thì chắc hắn cứ như vậy mà ngủ đến chết mất.
Trương Chi Thanh nghe vậy thì nhấc hòm thuốc lên, nói: “Vừa hay đêm nay phải trực đêm ở Thái y viện. Ta đi về trước để dược đồng nhanh chóng mang thuốc tới. Ngươi lại đây một lát, bón thuốc cho hắn, đề phòng lỡ như lại xảy ra chuyện gì.”
“Biết rồi.” Thẩm Anh đưa hắn ra cửa, thuận đường đem phần điểm tâm còn lại cất vào trong nhà mình, lại mang một ít tài liệu sang phòng Mạnh Cảnh Xuân, vừa đọc vừa đợi dược đồng. Trong lúc đó có đút cho Mạnh Cảnh Xuân uống nước một lần, nhưng tên nhóc con này lại khó chịu vô cùng. Cho dù tách miệng hắn ra rồi nhưng vẫn bị tràn hơn phân nửa lượng nước ra ngoài, khiến cái gối đầu bị ướt cả một mảng lớn. Thẩm Anh không có kiên nhẫn chăm sóc người khác, nên chỉ dùng khăn ướt thấm môi cho nàng.
Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, dược đồng nhà Trương gia hấp tấp chạy tới, ra sau hậu viện sắc thuốc. Đến tận đêm khuya, một chén thuốc nhỏ đen sì sì mới được đưa đến tay Thẩm Anh.
Thẩm Anh nhận lấy chén thuốc, cho hắn đi trước. Liếc mắt nhìn Mạnh Cảnh Xuân đang nằm trên giường, đặt chén thuốc lên trên bàn, đỡ nàng ngồi dậy. Nhưng đồ ngốc này lại nghiêng đầu qua một bên, nhìn y như đã chết.
Thẩm Anh đỡ lấy đầu nàng, chậm rãi bón cho nàng từng muỗng.
Hắn cố gắng kiên nhẫn bón thuốc, cho đến khi chén thuốc lạnh ngắt mới bón hết.
Nhớ lại đống tài liệu chưa đọc xong, hắn xoa xoa huyệt thái dương, cúi người gẩy gẩy tim nến, lại đến trước bàn ngồi xuống. Nửa đêm về sáng, trời mưa, Thẩm Anh buông hồ sơ vụ án trong tay xuống, cổ đau nhức nhưng vẫn không buồn ngủ.
Hắn quay đầu nhìn Mạnh Cảnh Xuân ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì, thầm nghĩ, thật ra có thể ngủ say như vậy cũng tốt, không hề biết mình đang chịu khổ, mà lại còn được người khác chăm sóc cho.
Bên ngoài sấm chớp đì đùng, mưa như xối nước. Thẩm Anh thấy Mạnh Cảnh Xuân trở mình, lăn vào bên trong giường.