Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt - Trang 2
Chương 46: Thật bản lãnh
Mạnh Cảnh Xuân biết tin Tương vương được triệu gấp vào kinh từ miệng những đồng liêu trong Đại Lý tự. Nàng cầm bản cung khai đã được chỉnh lý tốt về Đại Lý tự, các đồng liêu tán dóc câu được câu mất, không khí rất là nặng nề. Trời gần sụp tối, nàng nán lại trong nha môn một lúc, các đồng liêu đã lục tục đi về.
Không biết Từ Chính Đạt đi đâu, nàng bèn cất tờ khai của Ngụy Minh Tiên vào trong ngăn tủ, khóa lại, quyết định trở về ngủ một giấc. Quần áo trên người đã rất lâu chưa thay, hình như nàng cũng đã rất lâu chưa được ăn đồ nóng. Nhưng nàng vừa mới đi đến ngoài cửa, liền thấy một chiếc xe ngựa chạy về hướng bên này. Xe ngựa nhìn khá lạ mắt, nàng dừng lại bước chân, xe ngựa kia cũng ngừng.
Một tiểu lại từ trong xe bước xuống, hỏi nàng: “Có phải là Mạnh đại nhân?"
Nàng không hiểu gì, trả lời: “Phải.”
Tiểu lại kia cho nàng xem thẻ bài của mình, nói: “Tiểu nhân từ Chính sự đường tới. Lúc trước Thẩm đại nhân có dặn, nếu vụ án Ngụy Minh Tiên thẩm tra ra được kết quả gì, liền mời đại nhân cầm tờ khai qua đó một chuyến."
Mạnh Cảnh Xuân hơi cau mày, nói: “Chờ chút, ta quay lại lấy.”
Nàng có phần buồn bực, đáng lẽ hiện tại Thẩm Anh phải bận vô cùng, sao lại muốn xem tờ khai của Ngụy Minh Tiên?
Khi nàng cầm theo tờ khai đến Chính sự đường, tiểu lại kia dẫn nàng vào trong, nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Anh đâu. Tiểu lại nói: “Lát nữa Thẩm đại nhân sẽ tới. Trời không còn sớm, Mạnh đại nhân không ngại thì ăn một ít trước đi.” Trên bàn bày một món mặn một món canh, tuy đơn giản nhưng ít ra cũng còn nóng. Mạnh Cảnh Xuân đợi tiểu lại rời khỏi rồi cầm bát cơm lên, vùi đầu ăn.
Ăn xong, đặt chén đũa xuống, hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Thẩm Anh vào phòng. Ngoài phòng rất lạnh, hắn vừa bước vào như đem cả tuyết lạnh bên ngoài vào theo. Tuy trên áo khoác của hắn có đọng một ít tuyết, nhưng vẫn chỉnh tề sạch sẽ. Mấy hôm nay bận rộn đến vậy, nhưng hắn vẫn còn tồn tại thể diện cơ bản, Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu nhìn xiêm y của mình, ngược lại cảm thấy mình thật chán nản chật vật.
Hình như nàng không gặp hắn đã được một đoạn thời gian, bỗng dưng không biết nên mở miệng thế nào, vẻ mặt hơi trống rỗng hoang mang. Thẩm Anh đi qua, cúi người, đưa tay ra khẽ xoa xoa mặt nàng: “Không nhận ra ta à?”
Mạnh Cảnh Xuân chợt lấy lại tinh thần, lập tức lấy tờ khai ra đưa cho hắn. Thẩm Anh chỉ lật lật, xem sơ qua rồi đưa cho nàng: “Xưa nay Ngụy Minh Tiên vẫn luôn cố chấp, thẩm tra lần này lại ký tên dễ dàng như thế, nàng tốn bao nhiêu thời gian ở thiên lao vậy?” Hắn lại ghé sát vào một chút, ngửi ngửi: “Quần áo đều thối cả rồi.”
"A?" Mạnh Cảnh Xuân vội vàng đứng lên, nâng tay ngửi tay áo mình một chút, quả thật là ngửi được một mùi chua chua. Nàng hơi ngượng ngùng, định lùi về sau một bước, Thẩm Anh lại ôm nàng qua, than nhẹ: “Ta không chê nàng.”
Thẩm Anh đặt cằm lên vai nàng, trọng lượng hơi đè lên người nàng: "Cho ta dựa vào một lúc.” Hôm nay vẫn chưa về phủ được, nhưng lại muốn ở cùng nàng một chút.
Một lúc sau, Mạnh Cảnh Xuân hỏi: "Mới vừa đi từ đâu tới vậy?” Bộ dáng mệt mỏi phong trần của hắn, giống như vừa từ vùng ngoại ô về.
Vẻ mặt Thẩm Anh hơi ngưng lại, nói: “Đi một chuyến ra ngoài thành, có vài chuyện cuối phải xử lý.”
Hắn không nói ra là có chủ trương của hắn, Mạnh Cảnh Xuân cũng không hỏi nhiều, quay đầu đi nhìn thoáng qua một đống tấu chương như hòn núi nhỏ trên bàn, chắc đa số đều là khuyên Hoàng thượng đừng phế Thái tử, liền nói: “Ta nghe nói...... Tương vương phải vào kinh?"
“E là cũng phải nửa tháng nữa.” Thẩm Anh buông nàng ra, kéo cái ghế dựa cho nàng: "Ngồi đi."
Phụ vương của Tương vương là huynh trưởng của Hoàng thượng. Năm đó, vì cơ thể yếu ớt mà vị con trưởng của hoàng thất này cam nguyện buông tha cho việc kế thừa đế vị, tự xin phong vương, đến đất Sở ở biên thùy, sống tại đất phong được hơn mười năm thì qua đời. Tương vương là con trai duy nhất của ông, kế vị từ khi còn niên thiếu, chỉ trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi đã biến đất Sở ở nơi biên thùy cằn cỗi hỗn loạn thành giàu có an khang, lại buôn bán qua lại hòa bình với nước láng giềng, ít động tới binh khí, có thể nói là công lao rõ rệt.
Tương vương có tiếng là thông minh sáng suốt, một bụng tri thức, lại còn thận trọng chu đáo, có lòng bác ái, học rộng biết nhiều, biện luận chính sự ít ai bì kịp. Người có đức hạnh tài ba trên mọi mặt được mọi người tung hê như thế, chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi tám tuổi.
Đất Sở là đất phong duy nhất của phiên vương còn tồn tại, mặc dù Tương vương được khen ngợi như thế, nhưng ở trong triều lại vẫn có người nhớ mãi không quên chuyện tước bỏ đất phong, nhiều lần dâng sớ tâu lên Hoàng thượng, lại bị Hoàng thượng bác bỏ từng cái một.
Bây giờ Thái tử bị phế, dưới gối Hoàng thượng không còn con nối dõi để tiếp nhận vị trí Thái tử. Lúc này cho triệu Tương vương vào kinh, ý đồ đã rõ rành rành. Lời đồn đãi nổi lên bốn phía trong triều, bây giờ Hoàng thượng đã cực kỳ yếu ớt, chỉ ráng chống đỡ đến thời khắc khi Tương vương vào kinh, giao giang sơn cho hắn.
Dư đảng của Thái tử nhao nhao dâng sớ, chỉ nói, cho một phiên vương vào kinh là không hợp quy củ, mong Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, lại bị một câu nói của Tả tướng Trần Uẩn bác bỏ hết: "Thái tổ đã dạy: Con không có đức, truyền ngôi cho huynh đệ; huynh đệ không có, truyền ngôi cho cháu họ; không có cháu họ, truyền ngôi cho người có đức hạnh tài năng."
Đã nói thẳng đến mức này, rõ ràng có ý là chuyện phế Thái tử đã không còn có khả năng xoay chuyển, Hoàng thượng sẽ lập Tương vương làm tân Thái tử, không thể nghi ngờ.
Mạnh Cảnh Xuân cũng không đề cập đến mấy chuyện râu ria này nữa, nàng đã mệt không chịu nổi, liền dứt khoát ghé vào trên bàn ngủ. Tuyết tung bay ngoài phòng, mùa đông vẫn chậm chạp không chịu rời đi. Thẩm Anh thấy nàng cúi đầu ngủ, bất giác thấy an tâm không ít. Những ứng phó cùng với bôn ba mấy ngày vừa qua cuối cùng cũng kết thúc, hắn đã có thể thở ra một hơi.
Hắn đứng dậy đi tới bếp lò, thêm vào hai cục than, hơ hơ tay cho ấm rồi mới đứng dậy, cẩn thận bế Mạnh Cảnh Xuân đặt lên giường nhỏ ở đằng sau, đắp kín chăn cho nàng.
Đến gần canh năm, Mạnh Cảnh Xuân tỉnh, xoa xoa mắt nhìn xung quanh, mới biết đây là Chính sự đường. Cái giường này khá hẹp, chỉ đủ cho một người nằm, bình thường để Thẩm Anh nghỉ đêm, bố trí khá đơn sơ, chăn mền trên người cũng không dày lắm, không biết vì sao phải cần cù chịu khổ đến tận nước này. Nàng dè dặt đứng dậy, rón ra rón rén đi ra đằng trước, thấy ngọn đèn mờ mờ tỏa sáng, Thẩm Anh nằm gục trên bàn mà ngủ, trong tay vẫn còn cầm bút, dưới ngòi bút có một nét mực đã khô.
Nàng vừa đưa tay qua, định rút cây bút trong tay hắn ra, Thẩm Anh lại bất chợt tỉnh dậy.
Mạnh Cảnh Xuân vô thức lùi về sau một chút, thấy vẻ mặt hắn vừa tỉnh, còn có chút mơ hồ, thoạt nhìn hơi ngơ ngác ngốc nghếch. Vốn dĩ nên mở miệng chững chạc đàng hoàng nói với hắn, ‘sao lại ngủ ở đây, sẽ bị cảm lạnh’, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại nhịn không được mà bật cười ha hả.
Thẩm Anh chợt tỉnh táo hẳn, nhìn nhìn nàng, lạnh mặt nói: “Mặc áo ngoài vào, không sợ bị đông lạnh à.”
Ý cười trên mặt Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc biến mất, cúi gằm đầu đi ra đằng sau khoác áo ngoài vào, lại đi ra phía trước, lúc này mới phản ứng kịp: “Ơ…… Là Tướng gia cởi ngoại bào cho ta à?”
Thẩm Anh thu dọn mấy đồ vật trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên, buồn bực nói: “Không thì không thể ngủ thoải mái.”
Hình như hắn hơi cáu kỉnh, Mạnh Cảnh Xuân bỗng nhiên cảm thấy, đáng lẽ lúc nãy không nên cười, nhưng nàng chưa hề thấy bộ dáng này của Thẩm Anh, hiếm có như thế, cười một cái thì có sao? Nhỏ mọn!
Thẩm Anh nâng tay day day huyệt thái dương: “Trời sắp sáng.”
Mạnh Cảnh Xuân nhịn xuống oán thầm, cúi đầu vuốt phẳng cổ áo: “Ta cầm tờ khai về Đại Lý tự, hôm nay xin nghỉ, về nhà nghỉ ngơi.”
“Ừ.” Thẩm Anh đứng lên, “Đi đường cẩn thận.”
Khi Mạnh Cảnh Xuân ra khỏi Chính sự đường, trời còn chưa sáng, tiểu lại trực đêm vẫn còn đang lim dim mắt, nàng cúi đầu vội vội vàng vàng rời đi, xuôi theo Ngự phố vắng lặng đi ra ngoài. Tuyết đọng trên con đường đá phiến, vừa bước lên liền bị thụt xuống, giày ướt sạch. Nàng đi một đường, lại không hay không biết mà đi đến cửa Trần phủ. Nàng đứng ở cửa một lát, cuối cùng không đi vào. Với tính tình của Trần Đình Phương, e là lúc này cũng không muốn gặp nàng. Thật không biết thân thể yếu ớt kia của hắn có gắng gượng qua được lần này không.
***
Khoảng một tháng trôi qua, mọi người trong triều vẫn còn đang ôm tâm tư, Tương vương đã lặng yên không một tiếng động vào kinh. Chuyện này vẫn chưa rêu rao ra ngoài, ngoại trừ vài vị quan trọng biết hành trình của Tương vương, những người còn lại thì không hề hay biết gì.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều biết đến chuyện này, Tương vương đã ở trong cung rất nhiều ngày. Từ sau khi kế vị, Tương vương chưa từng đến kinh thành, lần này vào kinh, đi theo chỉ có lão thần Nhung Bân cùng với cận thần trẻ tuổi Nghiêm Học Trung ở đất phong.
Năm đó khi Nhung Bân hộ tống lão Tương vương đến đất phong, chỉ mới hai mươi bảy tuổi, thủ đoạn ngoan lệ khiến kẻ khác nghe thấy mà sợ mất mật, đánh trận chưa từng thất bại, cực kỳ không coi ai ra gì. Bây giờ đã lớn tuổi mà vẫn như xưa, nhìn ai cũng không thuận mắt, chỉ đặc biệt tâm phục khẩu phục Tương vương, nghiễm nhiên làm người hầu trung thành.
Còn cận thần Nghiêm Học Trung càng truyền kỳ hơn, thời niên thiếu đến thư viện học, vì khi tranh luận sử dụng từ ngữ quá cay nghiệt, tiên sinh không thể chấp nhận, bị thôi học; lại đi đến một thư viện khác, tiếp tục bị thôi học; lại trăn trở đi tha hương xin được học, nhưng cũng vẫn như cũ, không được bao lâu liền bị thôi học. Sau đó, xung quanh đều biết đến Nghiêm Học Trung, không còn thư viện nào dám thu. Nhưng người này lại cực kỳ thông minh, cái gì cũng chỉ nhìn một lần là đủ, tuổi tuy còn nhỏ nhưng rất kiêu ngạo, cuối cùng trở thành phụ tá của Tương vương, ở đất Sở hơn mười năm, trở thành trọng thần đất Sở, đi ở rể, phu nhân cực có tiền cũng cực có thủ đoạn.
Kinh thành ảm đạm đã nhiều ngày, bây giờ vì Tương vương vào kinh mà náo nhiệt. Đề tài của mấy chuyện ngoài phố càng thêm phong phú, có khi Mạnh Cảnh Xuân trực đêm ở nha môn rồi về phủ, khi ăn điểm tâm buổi sáng trên đường cũng có thể nghe người ta nói đến mức nước miếng văng tứ tung.
Nhưng Thẩm Anh thì càng bận hơn, ba đến năm ngày mới về phủ một lần, chỉ cần nằm xuống là ngủ, ngay cả một bữa cơm cũng ăn rất vội vàng.
Sáng sớm hôm đó, Mạnh Cảnh Xuân ăn mặc chỉnh tề, ngồi trong nhà bếp gặm một cái bánh. Thẩm Anh dậy muộn hơn nàng, vội vàng đến nhà bếp, muốn một chén cháo, cũng không cần biết có bị bỏng miệng hay không, cấp tốc uống xong, lập tức đứng dậy xoa xoa đầu Mạnh Cảnh Xuân rồi xoay người rời đi.
Mạnh Cảnh Xuân phồng má chu mỏ nhìn ra ngoài cửa. Một câu nói mà cũng keo kiệt không nói với nàng? Xoa xoa cái đầu là tưởng xong rồi à? Nàng quay đầu lại, buồn bực gặm bánh tiếp.
Nhưng nàng vừa mới gặm được một miếng, Thẩm Anh lại lội ngược trở lại, thấy đầu bếp vừa vặn đang đưa lưng về phía bọn họ nhào bột, cấp tốc cúi người lại gần. Mạnh Cảnh Xuân ngây người, Thẩm Anh hôn xong thì thản nhiên đứng thẳng dậy, nhàn nhạt nói: “Ngày nghỉ đừng có đi lung tung ra ngoài, ở trong nhà xem xem một chút, coi như bồi dưỡng tính khí.”
Đầu bếp quay đầu nhìn thoáng qua, lại yên lặng quay lại tiếp tục nhào bột.
Mặt Mạnh Cảnh Xuân lập tức đỏ bừng.
Đợi Thẩm Anh đi rồi, nàng liền thật thành thành thật thật đến thư phòng tìm quyển sách để đọc. Đến sập tối, gã sai vặt vội vàng tới gõ cửa thư phòng, bảo là có khách tới, mà Ngưu quản gia lại đúng lúc không ở trong phủ, mời nàng đi ra ứng phó một chút.
Mạnh Cảnh Xuân từng vài lần đóng giả làm quản gia trong phủ, mà hiện giờ cũng có người biết nàng đang ở trong phủ của Thẩm Anh, ra gặp khách cũng không sao. Lại nói, trước đó có một đợt, không biết tại sao mà thường có người hỏi nàng, có phải nàng mượn quan hệ của Tông Đình để ở tại Tướng phủ hay không, nàng nhất thời líu lưỡi, cũng không nói gì thêm, rất nhiều người liền ngầm thừa nhận chuyện đó, cũng chưa phát hiện ra chỗ kỳ lạ nào.
Nàng thay quần áo đi ra đằng trước nhà, thấy người tới hờ hững ngồi ở đó, Mạnh Cảnh Xuân chỉ nhìn hắn một cái, liền hốt hoảng vội vàng cúi đầu, nói: "Tướng gia không ở trong phủ, không biết quý khách tiến đến có phải vì có việc gấp hay không? Nếu không có việc gấp, không ngại để lại danh thiếp, tiểu nhân sẽ giao cho Tướng gia."
Người kia đứng lên, nhìn nàng một cái, cười nhạt, nói: “Quản gia trong phủ trẻ tuổi như vậy sao? Thẩm Anh thật sự là......"
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng ngựa hí. Thẩm Anh xuống xe ngựa, bước nhanh đi vào trong. Lúc nãy ở bên ngoài hắn đã thấy Nghiêm Học Trung, liền đoán được là có chuyện gì. Hôm nay lại đúng lúc Mạnh Cảnh Xuân nghỉ ở nhà, có khi bây giờ đã gặp người kia, không biết có thất lễ gì không.
Cửa tiền sảnh mở toang, Thẩm Anh thấy tình hình trong phòng, vội vàng làm tư thế vái lạy, người kia lại không sớm không muộn xoay người, vươn đôi tay vững vàng nâng khuỷu tay của hắn, cười nhạt: “Đi vững, đừng để ngã.”
Không biết Từ Chính Đạt đi đâu, nàng bèn cất tờ khai của Ngụy Minh Tiên vào trong ngăn tủ, khóa lại, quyết định trở về ngủ một giấc. Quần áo trên người đã rất lâu chưa thay, hình như nàng cũng đã rất lâu chưa được ăn đồ nóng. Nhưng nàng vừa mới đi đến ngoài cửa, liền thấy một chiếc xe ngựa chạy về hướng bên này. Xe ngựa nhìn khá lạ mắt, nàng dừng lại bước chân, xe ngựa kia cũng ngừng.
Một tiểu lại từ trong xe bước xuống, hỏi nàng: “Có phải là Mạnh đại nhân?"
Nàng không hiểu gì, trả lời: “Phải.”
Tiểu lại kia cho nàng xem thẻ bài của mình, nói: “Tiểu nhân từ Chính sự đường tới. Lúc trước Thẩm đại nhân có dặn, nếu vụ án Ngụy Minh Tiên thẩm tra ra được kết quả gì, liền mời đại nhân cầm tờ khai qua đó một chuyến."
Mạnh Cảnh Xuân hơi cau mày, nói: “Chờ chút, ta quay lại lấy.”
Nàng có phần buồn bực, đáng lẽ hiện tại Thẩm Anh phải bận vô cùng, sao lại muốn xem tờ khai của Ngụy Minh Tiên?
Khi nàng cầm theo tờ khai đến Chính sự đường, tiểu lại kia dẫn nàng vào trong, nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Anh đâu. Tiểu lại nói: “Lát nữa Thẩm đại nhân sẽ tới. Trời không còn sớm, Mạnh đại nhân không ngại thì ăn một ít trước đi.” Trên bàn bày một món mặn một món canh, tuy đơn giản nhưng ít ra cũng còn nóng. Mạnh Cảnh Xuân đợi tiểu lại rời khỏi rồi cầm bát cơm lên, vùi đầu ăn.
Ăn xong, đặt chén đũa xuống, hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Thẩm Anh vào phòng. Ngoài phòng rất lạnh, hắn vừa bước vào như đem cả tuyết lạnh bên ngoài vào theo. Tuy trên áo khoác của hắn có đọng một ít tuyết, nhưng vẫn chỉnh tề sạch sẽ. Mấy hôm nay bận rộn đến vậy, nhưng hắn vẫn còn tồn tại thể diện cơ bản, Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu nhìn xiêm y của mình, ngược lại cảm thấy mình thật chán nản chật vật.
Hình như nàng không gặp hắn đã được một đoạn thời gian, bỗng dưng không biết nên mở miệng thế nào, vẻ mặt hơi trống rỗng hoang mang. Thẩm Anh đi qua, cúi người, đưa tay ra khẽ xoa xoa mặt nàng: “Không nhận ra ta à?”
Mạnh Cảnh Xuân chợt lấy lại tinh thần, lập tức lấy tờ khai ra đưa cho hắn. Thẩm Anh chỉ lật lật, xem sơ qua rồi đưa cho nàng: “Xưa nay Ngụy Minh Tiên vẫn luôn cố chấp, thẩm tra lần này lại ký tên dễ dàng như thế, nàng tốn bao nhiêu thời gian ở thiên lao vậy?” Hắn lại ghé sát vào một chút, ngửi ngửi: “Quần áo đều thối cả rồi.”
"A?" Mạnh Cảnh Xuân vội vàng đứng lên, nâng tay ngửi tay áo mình một chút, quả thật là ngửi được một mùi chua chua. Nàng hơi ngượng ngùng, định lùi về sau một bước, Thẩm Anh lại ôm nàng qua, than nhẹ: “Ta không chê nàng.”
Thẩm Anh đặt cằm lên vai nàng, trọng lượng hơi đè lên người nàng: "Cho ta dựa vào một lúc.” Hôm nay vẫn chưa về phủ được, nhưng lại muốn ở cùng nàng một chút.
Một lúc sau, Mạnh Cảnh Xuân hỏi: "Mới vừa đi từ đâu tới vậy?” Bộ dáng mệt mỏi phong trần của hắn, giống như vừa từ vùng ngoại ô về.
Vẻ mặt Thẩm Anh hơi ngưng lại, nói: “Đi một chuyến ra ngoài thành, có vài chuyện cuối phải xử lý.”
Hắn không nói ra là có chủ trương của hắn, Mạnh Cảnh Xuân cũng không hỏi nhiều, quay đầu đi nhìn thoáng qua một đống tấu chương như hòn núi nhỏ trên bàn, chắc đa số đều là khuyên Hoàng thượng đừng phế Thái tử, liền nói: “Ta nghe nói...... Tương vương phải vào kinh?"
“E là cũng phải nửa tháng nữa.” Thẩm Anh buông nàng ra, kéo cái ghế dựa cho nàng: "Ngồi đi."
Phụ vương của Tương vương là huynh trưởng của Hoàng thượng. Năm đó, vì cơ thể yếu ớt mà vị con trưởng của hoàng thất này cam nguyện buông tha cho việc kế thừa đế vị, tự xin phong vương, đến đất Sở ở biên thùy, sống tại đất phong được hơn mười năm thì qua đời. Tương vương là con trai duy nhất của ông, kế vị từ khi còn niên thiếu, chỉ trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi đã biến đất Sở ở nơi biên thùy cằn cỗi hỗn loạn thành giàu có an khang, lại buôn bán qua lại hòa bình với nước láng giềng, ít động tới binh khí, có thể nói là công lao rõ rệt.
Tương vương có tiếng là thông minh sáng suốt, một bụng tri thức, lại còn thận trọng chu đáo, có lòng bác ái, học rộng biết nhiều, biện luận chính sự ít ai bì kịp. Người có đức hạnh tài ba trên mọi mặt được mọi người tung hê như thế, chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi tám tuổi.
Đất Sở là đất phong duy nhất của phiên vương còn tồn tại, mặc dù Tương vương được khen ngợi như thế, nhưng ở trong triều lại vẫn có người nhớ mãi không quên chuyện tước bỏ đất phong, nhiều lần dâng sớ tâu lên Hoàng thượng, lại bị Hoàng thượng bác bỏ từng cái một.
Bây giờ Thái tử bị phế, dưới gối Hoàng thượng không còn con nối dõi để tiếp nhận vị trí Thái tử. Lúc này cho triệu Tương vương vào kinh, ý đồ đã rõ rành rành. Lời đồn đãi nổi lên bốn phía trong triều, bây giờ Hoàng thượng đã cực kỳ yếu ớt, chỉ ráng chống đỡ đến thời khắc khi Tương vương vào kinh, giao giang sơn cho hắn.
Dư đảng của Thái tử nhao nhao dâng sớ, chỉ nói, cho một phiên vương vào kinh là không hợp quy củ, mong Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, lại bị một câu nói của Tả tướng Trần Uẩn bác bỏ hết: "Thái tổ đã dạy: Con không có đức, truyền ngôi cho huynh đệ; huynh đệ không có, truyền ngôi cho cháu họ; không có cháu họ, truyền ngôi cho người có đức hạnh tài năng."
Đã nói thẳng đến mức này, rõ ràng có ý là chuyện phế Thái tử đã không còn có khả năng xoay chuyển, Hoàng thượng sẽ lập Tương vương làm tân Thái tử, không thể nghi ngờ.
Mạnh Cảnh Xuân cũng không đề cập đến mấy chuyện râu ria này nữa, nàng đã mệt không chịu nổi, liền dứt khoát ghé vào trên bàn ngủ. Tuyết tung bay ngoài phòng, mùa đông vẫn chậm chạp không chịu rời đi. Thẩm Anh thấy nàng cúi đầu ngủ, bất giác thấy an tâm không ít. Những ứng phó cùng với bôn ba mấy ngày vừa qua cuối cùng cũng kết thúc, hắn đã có thể thở ra một hơi.
Hắn đứng dậy đi tới bếp lò, thêm vào hai cục than, hơ hơ tay cho ấm rồi mới đứng dậy, cẩn thận bế Mạnh Cảnh Xuân đặt lên giường nhỏ ở đằng sau, đắp kín chăn cho nàng.
Đến gần canh năm, Mạnh Cảnh Xuân tỉnh, xoa xoa mắt nhìn xung quanh, mới biết đây là Chính sự đường. Cái giường này khá hẹp, chỉ đủ cho một người nằm, bình thường để Thẩm Anh nghỉ đêm, bố trí khá đơn sơ, chăn mền trên người cũng không dày lắm, không biết vì sao phải cần cù chịu khổ đến tận nước này. Nàng dè dặt đứng dậy, rón ra rón rén đi ra đằng trước, thấy ngọn đèn mờ mờ tỏa sáng, Thẩm Anh nằm gục trên bàn mà ngủ, trong tay vẫn còn cầm bút, dưới ngòi bút có một nét mực đã khô.
Nàng vừa đưa tay qua, định rút cây bút trong tay hắn ra, Thẩm Anh lại bất chợt tỉnh dậy.
Mạnh Cảnh Xuân vô thức lùi về sau một chút, thấy vẻ mặt hắn vừa tỉnh, còn có chút mơ hồ, thoạt nhìn hơi ngơ ngác ngốc nghếch. Vốn dĩ nên mở miệng chững chạc đàng hoàng nói với hắn, ‘sao lại ngủ ở đây, sẽ bị cảm lạnh’, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại nhịn không được mà bật cười ha hả.
Thẩm Anh chợt tỉnh táo hẳn, nhìn nhìn nàng, lạnh mặt nói: “Mặc áo ngoài vào, không sợ bị đông lạnh à.”
Ý cười trên mặt Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc biến mất, cúi gằm đầu đi ra đằng sau khoác áo ngoài vào, lại đi ra phía trước, lúc này mới phản ứng kịp: “Ơ…… Là Tướng gia cởi ngoại bào cho ta à?”
Thẩm Anh thu dọn mấy đồ vật trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên, buồn bực nói: “Không thì không thể ngủ thoải mái.”
Hình như hắn hơi cáu kỉnh, Mạnh Cảnh Xuân bỗng nhiên cảm thấy, đáng lẽ lúc nãy không nên cười, nhưng nàng chưa hề thấy bộ dáng này của Thẩm Anh, hiếm có như thế, cười một cái thì có sao? Nhỏ mọn!
Thẩm Anh nâng tay day day huyệt thái dương: “Trời sắp sáng.”
Mạnh Cảnh Xuân nhịn xuống oán thầm, cúi đầu vuốt phẳng cổ áo: “Ta cầm tờ khai về Đại Lý tự, hôm nay xin nghỉ, về nhà nghỉ ngơi.”
“Ừ.” Thẩm Anh đứng lên, “Đi đường cẩn thận.”
Khi Mạnh Cảnh Xuân ra khỏi Chính sự đường, trời còn chưa sáng, tiểu lại trực đêm vẫn còn đang lim dim mắt, nàng cúi đầu vội vội vàng vàng rời đi, xuôi theo Ngự phố vắng lặng đi ra ngoài. Tuyết đọng trên con đường đá phiến, vừa bước lên liền bị thụt xuống, giày ướt sạch. Nàng đi một đường, lại không hay không biết mà đi đến cửa Trần phủ. Nàng đứng ở cửa một lát, cuối cùng không đi vào. Với tính tình của Trần Đình Phương, e là lúc này cũng không muốn gặp nàng. Thật không biết thân thể yếu ớt kia của hắn có gắng gượng qua được lần này không.
***
Khoảng một tháng trôi qua, mọi người trong triều vẫn còn đang ôm tâm tư, Tương vương đã lặng yên không một tiếng động vào kinh. Chuyện này vẫn chưa rêu rao ra ngoài, ngoại trừ vài vị quan trọng biết hành trình của Tương vương, những người còn lại thì không hề hay biết gì.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều biết đến chuyện này, Tương vương đã ở trong cung rất nhiều ngày. Từ sau khi kế vị, Tương vương chưa từng đến kinh thành, lần này vào kinh, đi theo chỉ có lão thần Nhung Bân cùng với cận thần trẻ tuổi Nghiêm Học Trung ở đất phong.
Năm đó khi Nhung Bân hộ tống lão Tương vương đến đất phong, chỉ mới hai mươi bảy tuổi, thủ đoạn ngoan lệ khiến kẻ khác nghe thấy mà sợ mất mật, đánh trận chưa từng thất bại, cực kỳ không coi ai ra gì. Bây giờ đã lớn tuổi mà vẫn như xưa, nhìn ai cũng không thuận mắt, chỉ đặc biệt tâm phục khẩu phục Tương vương, nghiễm nhiên làm người hầu trung thành.
Còn cận thần Nghiêm Học Trung càng truyền kỳ hơn, thời niên thiếu đến thư viện học, vì khi tranh luận sử dụng từ ngữ quá cay nghiệt, tiên sinh không thể chấp nhận, bị thôi học; lại đi đến một thư viện khác, tiếp tục bị thôi học; lại trăn trở đi tha hương xin được học, nhưng cũng vẫn như cũ, không được bao lâu liền bị thôi học. Sau đó, xung quanh đều biết đến Nghiêm Học Trung, không còn thư viện nào dám thu. Nhưng người này lại cực kỳ thông minh, cái gì cũng chỉ nhìn một lần là đủ, tuổi tuy còn nhỏ nhưng rất kiêu ngạo, cuối cùng trở thành phụ tá của Tương vương, ở đất Sở hơn mười năm, trở thành trọng thần đất Sở, đi ở rể, phu nhân cực có tiền cũng cực có thủ đoạn.
Kinh thành ảm đạm đã nhiều ngày, bây giờ vì Tương vương vào kinh mà náo nhiệt. Đề tài của mấy chuyện ngoài phố càng thêm phong phú, có khi Mạnh Cảnh Xuân trực đêm ở nha môn rồi về phủ, khi ăn điểm tâm buổi sáng trên đường cũng có thể nghe người ta nói đến mức nước miếng văng tứ tung.
Nhưng Thẩm Anh thì càng bận hơn, ba đến năm ngày mới về phủ một lần, chỉ cần nằm xuống là ngủ, ngay cả một bữa cơm cũng ăn rất vội vàng.
Sáng sớm hôm đó, Mạnh Cảnh Xuân ăn mặc chỉnh tề, ngồi trong nhà bếp gặm một cái bánh. Thẩm Anh dậy muộn hơn nàng, vội vàng đến nhà bếp, muốn một chén cháo, cũng không cần biết có bị bỏng miệng hay không, cấp tốc uống xong, lập tức đứng dậy xoa xoa đầu Mạnh Cảnh Xuân rồi xoay người rời đi.
Mạnh Cảnh Xuân phồng má chu mỏ nhìn ra ngoài cửa. Một câu nói mà cũng keo kiệt không nói với nàng? Xoa xoa cái đầu là tưởng xong rồi à? Nàng quay đầu lại, buồn bực gặm bánh tiếp.
Nhưng nàng vừa mới gặm được một miếng, Thẩm Anh lại lội ngược trở lại, thấy đầu bếp vừa vặn đang đưa lưng về phía bọn họ nhào bột, cấp tốc cúi người lại gần. Mạnh Cảnh Xuân ngây người, Thẩm Anh hôn xong thì thản nhiên đứng thẳng dậy, nhàn nhạt nói: “Ngày nghỉ đừng có đi lung tung ra ngoài, ở trong nhà xem xem một chút, coi như bồi dưỡng tính khí.”
Đầu bếp quay đầu nhìn thoáng qua, lại yên lặng quay lại tiếp tục nhào bột.
Mặt Mạnh Cảnh Xuân lập tức đỏ bừng.
Đợi Thẩm Anh đi rồi, nàng liền thật thành thành thật thật đến thư phòng tìm quyển sách để đọc. Đến sập tối, gã sai vặt vội vàng tới gõ cửa thư phòng, bảo là có khách tới, mà Ngưu quản gia lại đúng lúc không ở trong phủ, mời nàng đi ra ứng phó một chút.
Mạnh Cảnh Xuân từng vài lần đóng giả làm quản gia trong phủ, mà hiện giờ cũng có người biết nàng đang ở trong phủ của Thẩm Anh, ra gặp khách cũng không sao. Lại nói, trước đó có một đợt, không biết tại sao mà thường có người hỏi nàng, có phải nàng mượn quan hệ của Tông Đình để ở tại Tướng phủ hay không, nàng nhất thời líu lưỡi, cũng không nói gì thêm, rất nhiều người liền ngầm thừa nhận chuyện đó, cũng chưa phát hiện ra chỗ kỳ lạ nào.
Nàng thay quần áo đi ra đằng trước nhà, thấy người tới hờ hững ngồi ở đó, Mạnh Cảnh Xuân chỉ nhìn hắn một cái, liền hốt hoảng vội vàng cúi đầu, nói: "Tướng gia không ở trong phủ, không biết quý khách tiến đến có phải vì có việc gấp hay không? Nếu không có việc gấp, không ngại để lại danh thiếp, tiểu nhân sẽ giao cho Tướng gia."
Người kia đứng lên, nhìn nàng một cái, cười nhạt, nói: “Quản gia trong phủ trẻ tuổi như vậy sao? Thẩm Anh thật sự là......"
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng ngựa hí. Thẩm Anh xuống xe ngựa, bước nhanh đi vào trong. Lúc nãy ở bên ngoài hắn đã thấy Nghiêm Học Trung, liền đoán được là có chuyện gì. Hôm nay lại đúng lúc Mạnh Cảnh Xuân nghỉ ở nhà, có khi bây giờ đã gặp người kia, không biết có thất lễ gì không.
Cửa tiền sảnh mở toang, Thẩm Anh thấy tình hình trong phòng, vội vàng làm tư thế vái lạy, người kia lại không sớm không muộn xoay người, vươn đôi tay vững vàng nâng khuỷu tay của hắn, cười nhạt: “Đi vững, đừng để ngã.”