Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt - Trang 2
Chương 33: Cây rỗng ruột
Thẩm Anh vươn tay vững vàng đón lấy chén cháo, một câu cũng không nói.
Mạnh Cảnh Xuân vừa định mở miệng giải thích, Thẩm Anh lại đưa thìa tới bên môi nàng: “Ăn cháo trước đi, nhanh không thì lạnh.”
Mạnh Cảnh Xuân rầu rĩ nuốt thìa cháo, vừa định mở miệng thì thìa khác lại đưa đến bên môi, đành phải tiếp tục ăn.
Nàng khó khăn lắm mới rảnh miệng để hỏi một câu: “Sao con vẹt này lại ở đây......"
Thẩm Anh trả lời: “Không đưa về đây thì chẳng lẽ bỏ nó đói chết ở quan xá à?”
“Ờ.” Mạnh Cảnh Xuân lại ăn một muỗng chào, vội vội vàng vàng nuốt xuống, nói tiếp: “Vậy hôm nay hạ quan mang nó về, quấy rầy Tướng gia lâu rồi, thật sự là......"
Một thìa nữa đưa đến bên môi, Thẩm Anh không cho phép nàng nói thêm gì nữa. Hắn liếc qua con vẹt kia, chỉ nói: “Ta thấy hình như nó ở lại đây vui đến quên cả đường về rồi.” Lại quay đầu lại, nhìn Mạnh Cảnh Xuân ăn cháo, hỏi: “Nàng thì sao?”
Mạnh Cảnh Xuân lại nuốt một thìa cháo, suýt nghẹn: "Hạ quan, hạ quan vẫn nên về quan xá thì hơn.”
“E là nàng muốn về cũng không về được.” Thẩm Anh bón cho nàng thêm một thìa, nói tiếp, “Ngày nộp tiền thuê nhà ở quan xá bị lố rồi, tháng này nàng chưa trả tiền, chắc là người bên Lại bộ cho rằng nàng không ở đó nữa, đem hành lý dọn hết ra ngoài, để cho người khác ở.”
Mạnh Cảnh Xuân trợn to mắt: “Vậy hành lý của hạ quan bị dời đến đâu rồi?”
Thẩm Anh lại đưa một thìa tới: “Nàng nói xem?”
Mạnh Cảnh Xuân bị một mồm đầy cháo chặn lại không nói được, trong lòng lại mắng tên Thẩm Anh mặt dày vô liêm sỉ này từ đầu đến chân. Người Lại bộ dọn hành lý của nàng gì chứ, rõ ràng chính là hắn đem chuyển qua đây! Tưởng nàng là đồ đần à? Bên Lại bộ mới không thèm vì vài ngày chưa kịp trả tiền mà dọn sạch phòng đâu, thân là Tướng của một nước, lại bịa chuyện ra mà lừa gạt một tên tiểu lại bát phẩm như nàng!
Mạnh Cảnh Xuân thối mặt, nuốt cháo xuống.
Chén cháo chẳng mấy chốc thấy đáy, Thẩm Anh đứng lên, đặt chén lên bàn, mở miệng nói: "Không vui à?"
Mạnh Cảnh Xuân nhảy xuống giường như giận dỗi: “Vui chứ, đỡ tốn tiền thuê nhà.”
Thẩm Anh cau mày: “Thương tích khỏi chưa?”
Nàng rầu rĩ đáp: “Đương nhiên là khỏi hết rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân nói xong liền muốn đi ra ngoài, Thẩm Anh tóm nàng lại, kéo ống tay áo lên nhìn, thấy máu bầm trên đó còn chưa hoàn toàn mất hết, vậy mà nàng còn không biết ngượng mà bảo là khỏi hết rồi.
Mạnh Cảnh Xuân rụt tay về, bộ quần áo rộng thùng thình mặc lên người nàng đúng là rất quá khổ, áo khoác đều quẹt đất cả rồi. Nàng hơi nhíu mày, nói: "Tướng gia để hành lý của hạ quan ở đâu? Hạ quan muốn đi tìm một bộ để thay.”
Giọng Thẩm Anh nhàn nhạt: “Bộ này không được à?”
Mạnh Cảnh Xuân bĩu môi: “Được chỗ nào chứ.”
Thẩm Anh xoay người đi, bộ quần áo chất liệu tốt thoải mái như vậy, lại còn mới toanh, chính hắn còn chưa mặc lần nào đã đưa cho nàng, vậy mà vẫn bị ghét bỏ. Trong lòng hắn thầm oán như vậy, nhưng cũng đẩy cửa ra ngoài.
Thời tiết tốt khiến người thật lười biếng. Thẩm Anh đi ở phía trước, Mạnh Cảnh Xuân lót tót bám theo sau, đi được vài bước chân, Thẩm Anh cũng không quay đầu lại, nói với nàng: “Sau này nàng ở gian phòng ở phía đông, nếu muốn mang vẹt sang đó thì cứ mang sang. Quản gia nói, dạo này Quế Phát thương nhớ nó suốt, nàng cẩn thận một chút, đừng để Quế Phát ăn vẹt."
"......"
“Bên đông sương tuy ấm, nhưng cũng đừng quên đóng cửa sổ, không thì lại cảm lạnh.”
Mạnh Cảnh Xuân bám sau đít, gật gật đầu.
Thẩm Anh lại nói: “Sau này có rảnh thì dạy con vẹt kia nói vài câu gì khác đi. Ta thấy nó cũng không phải quá đần, dạy cẩn thận một chút thì chắc cũng không đến nỗi chỉ biết nói mỗi hai câu kia.”
"......" Mạnh Cảnh Xuân chợt đỏ mặt.
Thẩm Anh dẫn nàng vào phòng ngủ ở phía đông, chỉ chỉ hai cái rương lớn nằm trong góc: “Đều ở trong đó hết, tự tìm quần áo rồi thay đi.”
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng đi qua, mở một cái rương ra lục lọi cả buổi trời, gãi gãi đầu, lại mở rương còn lại ra, lục tìm thêm một buổi nữa.
Thẩm Anh đứng ở ngoài cửa nói: “Nàng cũng chỉ có tổng cộng vài bộ, vậy mà tìm mãi không ra một bộ để mặc sao?”
Mạnh Cảnh Xuân thầm trả lời, đây không phải là chuyện quần áo, mà là một ngàn ba trăm lượng kia bay đâu mất rồi?
Vì thế nàng hỏi dò: “Hành lý của hạ quan…… đều ở đây cả sao?”
Thẩm Anh trả lời nàng một câu đầy khẳng định, lại hỏi nàng: “Mất gì sao?”
Đương nhiên là Mạnh Cảnh Xuân ngại hỏi thẳng về chuyện ngân phiếu, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt nuốt sầu não vào lòng.
Sau đó nghĩ nghĩ rồi cũng thấy thoải mái, dù sao đó cũng là tiền phi nghĩa, hiển nhiên là có cách biến mất phi nghĩa. Không phải đồ của mình thì cũng không giữ được lâu.
Huống chi Thục viên cũng đã rơi vào tay Thẩm Anh, cho dù nàng có tiền cũng không thể mua lại. Chỉ là vì sao Thẩm Anh muốn mua tòa nhà này, câu hỏi này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng. Hôm đó Trần Đình Phương nói, có thể Thẩm Anh có quan hệ sâu xa gì đó với Mạnh gia, bây giờ nghĩ lại, cũng không phải là không thể.
Nhưng nàng thật sự đã quên rất nhiều chuyện quá khứ, cũng không thể nào tìm cách chứng thực được, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Nghỉ ở trong phủ thêm vài ngày, nàng suy nghĩ chuyện trở lại nha môn. Nhưng quan bào đã bị xé nát, chung quy không thể nào tùy tiện khoác đại cái áo vào rồi đến nha môn được.
Khi nàng đang buồn rầu, thì tối hôm đó Thẩm Anh xách theo một bịch đồ về. Nàng mở ra xem, thấy bên trong là một bộ quan bào mới tinh tươm, vô cùng vui vẻ nhận lấy.
Sáng sớm hôm sau, tiếng trống canh vừa dứt, trời mới hửng sáng, nàng đang ngủ mê mệt thì Thẩm Anh đến gõ cửa phòng nàng.
Nàng nghe tiếng, cuộn chăn bông quanh người, ngồi dậy, dụi dụi mắt nói: "Hạ quan ngủ thêm một canh giờ rồi đến nha môn cũng không muộn, nếu Tướng gia muốn vào chầu thì phải nhanh lên......"
Nói xong liền thẳng tắp ngã xuống, ôm chăn bông ngủ tiếp.
Thẩm Anh lại gõ gõ cửa: "Thành tây không thể so với quan xá, đến Đại Lý tự xa lắm, nếu nàng ngủ nữa e là không kịp họa mão đâu.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, lập tức bò lên, vội vội vàng vàng khoác lên quan bào rồi đi ra ngoài. Thẩm Anh thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của nàng, cũng không nói gì nhiều, chỉ để tùy nàng.
Mạnh Cảnh Xuân hấp tấp rửa mặt, hấp tấp ăn sáng, cuối cùng đến khi định ra cửa thì bị Thẩm Anh kéo lại.
Thẩm Anh chỉnh sửa lại quan bào mà nàng khoác bừa lên người cho ngay ngắn phẳng phiu, nha đầu này ngay cả cổ áo bị xếp ngược mà cũng không biết, thật sự là quá qua loa rồi.
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu sờ sờ mũi mình.
Thẩm Anh nói: "Quan bào mới, mặc cẩn thận một chút, đừng làm hỏng nữa.”
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.
Hình như Thẩm Anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chỉ hé miệng, lại thốt không nên lời. Hắn buông tay, nói: “Đi thôi.”
Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới cúi đầu leo lên xe ngựa, rụt ở trong góc ngủ tiếp.
Giờ này đường xá thành tây vẫn vắng vẻ không người, Mạnh Cảnh Xuân nhắm mắt định đánh một giấc, nhưng xe ngựa chạy trên con phố thanh tịch khiến nàng tỉnh ngủ, tiếng bánh xe nghiến lên đá cực kỳ rõ ràng, các loại giác quan đều đặc biệt nhạy bén.
Vào triều sớm như vậy cũng có cái hay, có thể trải qua khoảnh khắc thanh tịnh hiếm có của dương gian, lại còn là trong một buổi sớm tinh mơ trong lành.
Lúc đến Đại Lý tự, nha môn vẫn còn vắng bóng người, Thẩm Anh không xuống xe, chỉ dặn dò nàng buổi chiều tối làm xong việc cũng đừng về một mình, quản gia sẽ đến đón nàng.
Từ cái đêm gặp phải kẻ xấu, lá gan của Mạnh Cảnh Xuân cũng bị thu nhỏ lại, gật đầu đáp ứng rồi vội vàng xuống xe, đi vào nha môn một mình.
Nàng đã rất lâu không đến Đại Lý tự, các đồng liêu gặp nàng tất nhiên phải ân cần hỏi han một phen, nàng cũng chỉ nói thân thể đã khỏe rồi, không có gì đáng ngại.
Còn con cáo già Từ Chính Đạt, thấy nàng như thấy quỷ, không bắt chuyện với nàng, đương nhiên cũng không phân công chuyện gì cho nàng làm. Vì thế Mạnh Cảnh Xuân ăn không ngồi rồi gần như cả một ngày.
Cuối cùng Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy một vụ án nhỏ từ tay Thôi thừa đại nhân để giết thời gian. Đọc xong hồ sơ vụ án thì trời cũng đã tối, các đồng liêu lục tục ra về, nàng cũng đi đến cửa đứng đợi Ngưu quản gia.
Mùa hè kinh thành khá ngắn, trời hôm nay đã bắt đầu lạnh, nhất là vào buổi tối. Ngưu quản gia đến khá muộn, giải thích với nàng, ông đến Chính sự đường trước, nhưng Tướng gia lại có chuyện kéo chân, phải trễ một chút mới về được, nên dặn ông đến đón Mạnh đại nhân trước.
Mạnh Cảnh Xuân tỏ ý đã hiểu, lên xe ngựa về phủ cùng với Ngưu quản gia.
Nhà bếp đã nấu xong cơm chiều, Mạnh Cảnh Xuân nhìn một bàn đầy thức ăn mà hoang mang. Từ sau khi nàng tới đây, nhà bếp như đổi người nấu vậy, ngày nào cũng nghĩ ra đủ các loại món ăn, khiến người ta thật mong đợi.
Ngọn đèn dầu khẽ lay động, Mạnh Cảnh Xuân dứt khoát nằm bò ra bàn, mặt dán lên bàn, đực người ra ngây ngẩn nhìn ngoài cửa. Thật ra nàng cực kỳ đói, nhưng Thẩm Anh vẫn còn chưa về, cũng không thể nào ăn trước rồi quăng đồ thừa lại cho hắn được.
Nàng xuất thần nhìn một gốc đại thụ bên ngoài, bỗng nhiên mở miệng hỏi Ngưu quản gia bên cạnh: “Cây này lớn tuổi rồi sao?”
Ngưu quản gia trả lời nàng: “Rất già rồi, cho nên thân cây đều đã bị sâu đục rỗng.”
Mạnh Cảnh Xuân hơi kinh ngạc: "Đục rỗng?" Nhưng nhìn thoạt nhìn thấy vẫn còn tốt lắm mà.
"Không nhìn kỹ thì không thấy được. Nếu ban ngày Mạnh đại nhân lưu ý một chút, có thể thấy ngay, tâm cây đã chết.”
Mạnh Cảnh Xuân có chút hốt hoảng. Tâm cây đã chết, chỉ trông vào lớp vỏ cùng với bộ rễ khổng lồ dưới lòng đất chống đỡ, nhưng cành lá vẫn rậm rạp xanh tươi như cũ. Nàng bất chợt vô cớ nghĩ đến Thẩm Anh.
Trong mắt nàng, Thẩm Anh chắc cũng giống như một cái cây rỗng ruột như vậy, tâm đã chết nhiều năm, tính tình bên trong lầm lì cô tịch, bên ngoài lại khoác lên một lớp vỏ xanh tươi.
Nàng thật sự hoàn toàn không biết gì về Thẩm Anh. Không hỏi xem hắn nghĩ gì, không biết hắn thích gì, cũng không rõ nếu hắn bỏ mặt nạ xuống thì sẽ trở thành một người như thế nào. Thậm chí ngay cả quê quán hắn ở đâu, trong nhà có còn người thân hay không, cũng đều không biết.
Đêm đã khuya, cũng không biết hắn còn bận chuyện gì, sao còn chưa về phủ.
Mạnh Cảnh Xuân quay đầu qua một hướng khác, mặt vẫn dán lên bàn, nén xuống tính tình của mình mà đợi, tự dưng lại cảm thấy nghẹn ngào.
***
Thẩm Anh xử lý xong việc công, đang định gấp rút về nhà, tiểu lại của Chính sự đường lại vội vàng gọi hắn, đưa một phong thư cho hắn. Tiểu lại kia nói: “Thứ sử Giang Châu Chu đại nhân khẩn cấp gửi tới, e là có chuyện gì đó quan trọng, hạ quan không dám chậm trễ, vội vàng đưa tới."
Thẩm Anh nói đã biết, rồi lại cầm thư quay ngược vào trong.
Vào năm mà Thẩm Anh làm chủ khảo kỳ thi mùa xuân lần đầu tiên, Chu Đình Vĩ chính là một trong những thí sinh, cho nên cũng coi như là môn sinh của hắn. Lần này Chu Đình Vĩ được điều đi làm Thứ sử Giang Châu, hắn liền nhờ Chu Đình Vĩ dò la chuyện của Mạnh Cảnh Xuân một chút.
Vốn không phải là chuyện gì quá quan trọng, lại không ngờ hắn khẩn cấp gửi tới như thế. Thẩm Anh mở lá thư ra dưới ánh nến, Chu Đình Vĩ viết chi chít rất nhiều, hắn đọc từ đầu tới cuối, tay cứng đờ.
Chu Đình Vĩ viết, hắn chỉ tìm ra được, Mạnh Cảnh Xuân ở nhờ nhà cậu ở Giang Châu, năm kia mẫu thân qua đời, phụ thân chắc là đã mất sớm, gia cảnh cực kỳ bình thường, không có gì đặc biệt. Nếu nói có gì kỳ lạ, chính là trước khi nhập học, Mạnh Cảnh Xuân còn có một cái tên khác, mà lại là tên của một cô nương ——
Mạnh Quán La.
Thẩm Anh chợt thấy ngực thắt lại, cực kỳ khổ sở.
Mạnh Cảnh Xuân vừa định mở miệng giải thích, Thẩm Anh lại đưa thìa tới bên môi nàng: “Ăn cháo trước đi, nhanh không thì lạnh.”
Mạnh Cảnh Xuân rầu rĩ nuốt thìa cháo, vừa định mở miệng thì thìa khác lại đưa đến bên môi, đành phải tiếp tục ăn.
Nàng khó khăn lắm mới rảnh miệng để hỏi một câu: “Sao con vẹt này lại ở đây......"
Thẩm Anh trả lời: “Không đưa về đây thì chẳng lẽ bỏ nó đói chết ở quan xá à?”
“Ờ.” Mạnh Cảnh Xuân lại ăn một muỗng chào, vội vội vàng vàng nuốt xuống, nói tiếp: “Vậy hôm nay hạ quan mang nó về, quấy rầy Tướng gia lâu rồi, thật sự là......"
Một thìa nữa đưa đến bên môi, Thẩm Anh không cho phép nàng nói thêm gì nữa. Hắn liếc qua con vẹt kia, chỉ nói: “Ta thấy hình như nó ở lại đây vui đến quên cả đường về rồi.” Lại quay đầu lại, nhìn Mạnh Cảnh Xuân ăn cháo, hỏi: “Nàng thì sao?”
Mạnh Cảnh Xuân lại nuốt một thìa cháo, suýt nghẹn: "Hạ quan, hạ quan vẫn nên về quan xá thì hơn.”
“E là nàng muốn về cũng không về được.” Thẩm Anh bón cho nàng thêm một thìa, nói tiếp, “Ngày nộp tiền thuê nhà ở quan xá bị lố rồi, tháng này nàng chưa trả tiền, chắc là người bên Lại bộ cho rằng nàng không ở đó nữa, đem hành lý dọn hết ra ngoài, để cho người khác ở.”
Mạnh Cảnh Xuân trợn to mắt: “Vậy hành lý của hạ quan bị dời đến đâu rồi?”
Thẩm Anh lại đưa một thìa tới: “Nàng nói xem?”
Mạnh Cảnh Xuân bị một mồm đầy cháo chặn lại không nói được, trong lòng lại mắng tên Thẩm Anh mặt dày vô liêm sỉ này từ đầu đến chân. Người Lại bộ dọn hành lý của nàng gì chứ, rõ ràng chính là hắn đem chuyển qua đây! Tưởng nàng là đồ đần à? Bên Lại bộ mới không thèm vì vài ngày chưa kịp trả tiền mà dọn sạch phòng đâu, thân là Tướng của một nước, lại bịa chuyện ra mà lừa gạt một tên tiểu lại bát phẩm như nàng!
Mạnh Cảnh Xuân thối mặt, nuốt cháo xuống.
Chén cháo chẳng mấy chốc thấy đáy, Thẩm Anh đứng lên, đặt chén lên bàn, mở miệng nói: "Không vui à?"
Mạnh Cảnh Xuân nhảy xuống giường như giận dỗi: “Vui chứ, đỡ tốn tiền thuê nhà.”
Thẩm Anh cau mày: “Thương tích khỏi chưa?”
Nàng rầu rĩ đáp: “Đương nhiên là khỏi hết rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân nói xong liền muốn đi ra ngoài, Thẩm Anh tóm nàng lại, kéo ống tay áo lên nhìn, thấy máu bầm trên đó còn chưa hoàn toàn mất hết, vậy mà nàng còn không biết ngượng mà bảo là khỏi hết rồi.
Mạnh Cảnh Xuân rụt tay về, bộ quần áo rộng thùng thình mặc lên người nàng đúng là rất quá khổ, áo khoác đều quẹt đất cả rồi. Nàng hơi nhíu mày, nói: "Tướng gia để hành lý của hạ quan ở đâu? Hạ quan muốn đi tìm một bộ để thay.”
Giọng Thẩm Anh nhàn nhạt: “Bộ này không được à?”
Mạnh Cảnh Xuân bĩu môi: “Được chỗ nào chứ.”
Thẩm Anh xoay người đi, bộ quần áo chất liệu tốt thoải mái như vậy, lại còn mới toanh, chính hắn còn chưa mặc lần nào đã đưa cho nàng, vậy mà vẫn bị ghét bỏ. Trong lòng hắn thầm oán như vậy, nhưng cũng đẩy cửa ra ngoài.
Thời tiết tốt khiến người thật lười biếng. Thẩm Anh đi ở phía trước, Mạnh Cảnh Xuân lót tót bám theo sau, đi được vài bước chân, Thẩm Anh cũng không quay đầu lại, nói với nàng: “Sau này nàng ở gian phòng ở phía đông, nếu muốn mang vẹt sang đó thì cứ mang sang. Quản gia nói, dạo này Quế Phát thương nhớ nó suốt, nàng cẩn thận một chút, đừng để Quế Phát ăn vẹt."
"......"
“Bên đông sương tuy ấm, nhưng cũng đừng quên đóng cửa sổ, không thì lại cảm lạnh.”
Mạnh Cảnh Xuân bám sau đít, gật gật đầu.
Thẩm Anh lại nói: “Sau này có rảnh thì dạy con vẹt kia nói vài câu gì khác đi. Ta thấy nó cũng không phải quá đần, dạy cẩn thận một chút thì chắc cũng không đến nỗi chỉ biết nói mỗi hai câu kia.”
"......" Mạnh Cảnh Xuân chợt đỏ mặt.
Thẩm Anh dẫn nàng vào phòng ngủ ở phía đông, chỉ chỉ hai cái rương lớn nằm trong góc: “Đều ở trong đó hết, tự tìm quần áo rồi thay đi.”
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng đi qua, mở một cái rương ra lục lọi cả buổi trời, gãi gãi đầu, lại mở rương còn lại ra, lục tìm thêm một buổi nữa.
Thẩm Anh đứng ở ngoài cửa nói: “Nàng cũng chỉ có tổng cộng vài bộ, vậy mà tìm mãi không ra một bộ để mặc sao?”
Mạnh Cảnh Xuân thầm trả lời, đây không phải là chuyện quần áo, mà là một ngàn ba trăm lượng kia bay đâu mất rồi?
Vì thế nàng hỏi dò: “Hành lý của hạ quan…… đều ở đây cả sao?”
Thẩm Anh trả lời nàng một câu đầy khẳng định, lại hỏi nàng: “Mất gì sao?”
Đương nhiên là Mạnh Cảnh Xuân ngại hỏi thẳng về chuyện ngân phiếu, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt nuốt sầu não vào lòng.
Sau đó nghĩ nghĩ rồi cũng thấy thoải mái, dù sao đó cũng là tiền phi nghĩa, hiển nhiên là có cách biến mất phi nghĩa. Không phải đồ của mình thì cũng không giữ được lâu.
Huống chi Thục viên cũng đã rơi vào tay Thẩm Anh, cho dù nàng có tiền cũng không thể mua lại. Chỉ là vì sao Thẩm Anh muốn mua tòa nhà này, câu hỏi này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng. Hôm đó Trần Đình Phương nói, có thể Thẩm Anh có quan hệ sâu xa gì đó với Mạnh gia, bây giờ nghĩ lại, cũng không phải là không thể.
Nhưng nàng thật sự đã quên rất nhiều chuyện quá khứ, cũng không thể nào tìm cách chứng thực được, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Nghỉ ở trong phủ thêm vài ngày, nàng suy nghĩ chuyện trở lại nha môn. Nhưng quan bào đã bị xé nát, chung quy không thể nào tùy tiện khoác đại cái áo vào rồi đến nha môn được.
Khi nàng đang buồn rầu, thì tối hôm đó Thẩm Anh xách theo một bịch đồ về. Nàng mở ra xem, thấy bên trong là một bộ quan bào mới tinh tươm, vô cùng vui vẻ nhận lấy.
Sáng sớm hôm sau, tiếng trống canh vừa dứt, trời mới hửng sáng, nàng đang ngủ mê mệt thì Thẩm Anh đến gõ cửa phòng nàng.
Nàng nghe tiếng, cuộn chăn bông quanh người, ngồi dậy, dụi dụi mắt nói: "Hạ quan ngủ thêm một canh giờ rồi đến nha môn cũng không muộn, nếu Tướng gia muốn vào chầu thì phải nhanh lên......"
Nói xong liền thẳng tắp ngã xuống, ôm chăn bông ngủ tiếp.
Thẩm Anh lại gõ gõ cửa: "Thành tây không thể so với quan xá, đến Đại Lý tự xa lắm, nếu nàng ngủ nữa e là không kịp họa mão đâu.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, lập tức bò lên, vội vội vàng vàng khoác lên quan bào rồi đi ra ngoài. Thẩm Anh thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của nàng, cũng không nói gì nhiều, chỉ để tùy nàng.
Mạnh Cảnh Xuân hấp tấp rửa mặt, hấp tấp ăn sáng, cuối cùng đến khi định ra cửa thì bị Thẩm Anh kéo lại.
Thẩm Anh chỉnh sửa lại quan bào mà nàng khoác bừa lên người cho ngay ngắn phẳng phiu, nha đầu này ngay cả cổ áo bị xếp ngược mà cũng không biết, thật sự là quá qua loa rồi.
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu sờ sờ mũi mình.
Thẩm Anh nói: "Quan bào mới, mặc cẩn thận một chút, đừng làm hỏng nữa.”
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.
Hình như Thẩm Anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chỉ hé miệng, lại thốt không nên lời. Hắn buông tay, nói: “Đi thôi.”
Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới cúi đầu leo lên xe ngựa, rụt ở trong góc ngủ tiếp.
Giờ này đường xá thành tây vẫn vắng vẻ không người, Mạnh Cảnh Xuân nhắm mắt định đánh một giấc, nhưng xe ngựa chạy trên con phố thanh tịch khiến nàng tỉnh ngủ, tiếng bánh xe nghiến lên đá cực kỳ rõ ràng, các loại giác quan đều đặc biệt nhạy bén.
Vào triều sớm như vậy cũng có cái hay, có thể trải qua khoảnh khắc thanh tịnh hiếm có của dương gian, lại còn là trong một buổi sớm tinh mơ trong lành.
Lúc đến Đại Lý tự, nha môn vẫn còn vắng bóng người, Thẩm Anh không xuống xe, chỉ dặn dò nàng buổi chiều tối làm xong việc cũng đừng về một mình, quản gia sẽ đến đón nàng.
Từ cái đêm gặp phải kẻ xấu, lá gan của Mạnh Cảnh Xuân cũng bị thu nhỏ lại, gật đầu đáp ứng rồi vội vàng xuống xe, đi vào nha môn một mình.
Nàng đã rất lâu không đến Đại Lý tự, các đồng liêu gặp nàng tất nhiên phải ân cần hỏi han một phen, nàng cũng chỉ nói thân thể đã khỏe rồi, không có gì đáng ngại.
Còn con cáo già Từ Chính Đạt, thấy nàng như thấy quỷ, không bắt chuyện với nàng, đương nhiên cũng không phân công chuyện gì cho nàng làm. Vì thế Mạnh Cảnh Xuân ăn không ngồi rồi gần như cả một ngày.
Cuối cùng Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy một vụ án nhỏ từ tay Thôi thừa đại nhân để giết thời gian. Đọc xong hồ sơ vụ án thì trời cũng đã tối, các đồng liêu lục tục ra về, nàng cũng đi đến cửa đứng đợi Ngưu quản gia.
Mùa hè kinh thành khá ngắn, trời hôm nay đã bắt đầu lạnh, nhất là vào buổi tối. Ngưu quản gia đến khá muộn, giải thích với nàng, ông đến Chính sự đường trước, nhưng Tướng gia lại có chuyện kéo chân, phải trễ một chút mới về được, nên dặn ông đến đón Mạnh đại nhân trước.
Mạnh Cảnh Xuân tỏ ý đã hiểu, lên xe ngựa về phủ cùng với Ngưu quản gia.
Nhà bếp đã nấu xong cơm chiều, Mạnh Cảnh Xuân nhìn một bàn đầy thức ăn mà hoang mang. Từ sau khi nàng tới đây, nhà bếp như đổi người nấu vậy, ngày nào cũng nghĩ ra đủ các loại món ăn, khiến người ta thật mong đợi.
Ngọn đèn dầu khẽ lay động, Mạnh Cảnh Xuân dứt khoát nằm bò ra bàn, mặt dán lên bàn, đực người ra ngây ngẩn nhìn ngoài cửa. Thật ra nàng cực kỳ đói, nhưng Thẩm Anh vẫn còn chưa về, cũng không thể nào ăn trước rồi quăng đồ thừa lại cho hắn được.
Nàng xuất thần nhìn một gốc đại thụ bên ngoài, bỗng nhiên mở miệng hỏi Ngưu quản gia bên cạnh: “Cây này lớn tuổi rồi sao?”
Ngưu quản gia trả lời nàng: “Rất già rồi, cho nên thân cây đều đã bị sâu đục rỗng.”
Mạnh Cảnh Xuân hơi kinh ngạc: "Đục rỗng?" Nhưng nhìn thoạt nhìn thấy vẫn còn tốt lắm mà.
"Không nhìn kỹ thì không thấy được. Nếu ban ngày Mạnh đại nhân lưu ý một chút, có thể thấy ngay, tâm cây đã chết.”
Mạnh Cảnh Xuân có chút hốt hoảng. Tâm cây đã chết, chỉ trông vào lớp vỏ cùng với bộ rễ khổng lồ dưới lòng đất chống đỡ, nhưng cành lá vẫn rậm rạp xanh tươi như cũ. Nàng bất chợt vô cớ nghĩ đến Thẩm Anh.
Trong mắt nàng, Thẩm Anh chắc cũng giống như một cái cây rỗng ruột như vậy, tâm đã chết nhiều năm, tính tình bên trong lầm lì cô tịch, bên ngoài lại khoác lên một lớp vỏ xanh tươi.
Nàng thật sự hoàn toàn không biết gì về Thẩm Anh. Không hỏi xem hắn nghĩ gì, không biết hắn thích gì, cũng không rõ nếu hắn bỏ mặt nạ xuống thì sẽ trở thành một người như thế nào. Thậm chí ngay cả quê quán hắn ở đâu, trong nhà có còn người thân hay không, cũng đều không biết.
Đêm đã khuya, cũng không biết hắn còn bận chuyện gì, sao còn chưa về phủ.
Mạnh Cảnh Xuân quay đầu qua một hướng khác, mặt vẫn dán lên bàn, nén xuống tính tình của mình mà đợi, tự dưng lại cảm thấy nghẹn ngào.
***
Thẩm Anh xử lý xong việc công, đang định gấp rút về nhà, tiểu lại của Chính sự đường lại vội vàng gọi hắn, đưa một phong thư cho hắn. Tiểu lại kia nói: “Thứ sử Giang Châu Chu đại nhân khẩn cấp gửi tới, e là có chuyện gì đó quan trọng, hạ quan không dám chậm trễ, vội vàng đưa tới."
Thẩm Anh nói đã biết, rồi lại cầm thư quay ngược vào trong.
Vào năm mà Thẩm Anh làm chủ khảo kỳ thi mùa xuân lần đầu tiên, Chu Đình Vĩ chính là một trong những thí sinh, cho nên cũng coi như là môn sinh của hắn. Lần này Chu Đình Vĩ được điều đi làm Thứ sử Giang Châu, hắn liền nhờ Chu Đình Vĩ dò la chuyện của Mạnh Cảnh Xuân một chút.
Vốn không phải là chuyện gì quá quan trọng, lại không ngờ hắn khẩn cấp gửi tới như thế. Thẩm Anh mở lá thư ra dưới ánh nến, Chu Đình Vĩ viết chi chít rất nhiều, hắn đọc từ đầu tới cuối, tay cứng đờ.
Chu Đình Vĩ viết, hắn chỉ tìm ra được, Mạnh Cảnh Xuân ở nhờ nhà cậu ở Giang Châu, năm kia mẫu thân qua đời, phụ thân chắc là đã mất sớm, gia cảnh cực kỳ bình thường, không có gì đặc biệt. Nếu nói có gì kỳ lạ, chính là trước khi nhập học, Mạnh Cảnh Xuân còn có một cái tên khác, mà lại là tên của một cô nương ——
Mạnh Quán La.
Thẩm Anh chợt thấy ngực thắt lại, cực kỳ khổ sở.