Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt - Trang 2
Chương 26: Quả thật là “đoạn tụ”
Thẩm Anh thấy nàng xông tới khẩn trương như thế, còn chưa kịp phản ứng gì thì Mạnh Cảnh Xuân đã níu chặt lấy một góc sách, lặp lại thêm một lần: "Tướng gia mau để xuống!"
Thẩm Anh lại thản nhiên chậm rãi trả lời nàng như đang tán chuyện phiếm: “Không buông.”
Mạnh Cảnh Xuân gấp đến phát điên, liều mạng túm chặt lấy góc sách, đến nỗi sắp xé rách cả bìa.
Thẩm Anh nâng lên cánh tay còn lại, nhàn nhã thong thả tách ngón tay nàng ra. Mạnh Cảnh Xuân nôn nóng đến mức mồ hôi đổ đầy sau lưng, nhưng sức nàng lại không khỏe bằng Thẩm Anh, hơi không lưu ý một chút, cuốn sách kia liền nằm gọn trong tay Thẩm Anh.
Thẩm Anh dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, giơ sách lên cao quá đỉnh đầu. Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu nhìn cuốn sách kia, kiễng kiễng chân, muốn với tay chộp lấy, nhưng sao mà với tới cơ chứ?
Thẩm Anh như đang cố tình trêu đùa nàng, tuy nét mặt vẫn hết sức lạnh nhạt thản nhiên, nhưng trong lòng lại thích nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng một cách vô cớ.
Mạnh Cảnh Xuân vẫn không từ bỏ ý định cố gắng sống chết chộp lấy quyển sách, nàng nhảy lên một cái, một tay vô thức níu chặt lấy tay áo Thẩm Anh, thấy tay kia đã gần chạm được đến cuốn sách rồi, bỗng nhiên Thẩm Anh lùi về sau một bước. Nàng nhất thời bị mất trọng tâm, ngã về phía trước, không kịp đứng vững ổn định, trực tiếp bổ nhào lên người Thẩm Anh.
Thẩm Anh té ngửa ra đất, Mạnh Cảnh Xuân cũng ngẩn ngơ nằm bò trên người hắn, đầu áp vào hõm cổ hắn. Nàng vội vàng phản ứng kịp, ngẩng đầu lên hỏi: “Tướng gia có sao không? Có bị gì nghiêm trọng lắm không? Có bị đập đầu không?"
Tay hắn vẫn còn đang nắm giữ cuốn sách kia, lúc này lại đưa cuốn sách đến gần hơn một chút, mở ra một tờ liền sáng tỏ.
Nha đầu này lại dám cất giấu đông cung đồ!
Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn đã xem được nội dung trong sách, rên rỉ trong lòng, cũng không sống chết cướp lại nữa, chỉ vỗ vỗ trán định giải thích, nhưng Thẩm Anh lại nhìn nàng, khuôn mặt nghiêm túc như muốn giáo huấn nàng: “Một cô nương sao lại có thể xem loại sách này?”
Mạnh Cảnh Xuân chưa suy nghĩ gì đã phản bác ngay lại: “Sao lại không xem được! Ta đã xem qua từ lâu rồi!”
Thẩm Anh lạnh mặt nhìn nàng: “Từ lâu là bao lâu?”
“Hồi còn ở thư viện, sách này hằng hà vô số, muốn xem bao nhiêu thì có bấy nhiêu!"
Nàng vẫn còn có thể bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng được như thế!
Mạnh Cảnh Xuân nói xong, cũng chưa từ trên người hắn đứng dậy, chỉ quýnh đến mức đỏ bừng cả mặt, trong đầu nhão nhoét.
Thẩm Anh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, dưới đôi mắt sáng ngời là cái mũi dọc dừa xinh xắn, đôi môi nho nhỏ căng đầy như quả anh đào chín mọng, do mới vừa cuống cuồng cướp sách cãi lộn mà hô hấp có phần gấp gáp.
Mọi tức giận của hắn bỗng chốc tiêu tán toàn bộ, đôi mắt đen như mực càng thêm sâu, bàn tay đang nắm quyển đông cung đồ bất chợt buông ra, bất tri bất giác vươn tay chạm vào gò má Mạnh Cảnh Xuân. Xúc cảm ấm áp mịn màng truyền tới từ ngón tay khiến người như si như say, ngón trỏ vô thức lướt đến khóe môi của nàng, nhẹ nhàng đè môi nàng lại.
Đầu óc Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc trống rỗng, toàn thân nóng như bị lửa thiêu, máu ầm ầm dâng lên đầu, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên như gấc.
Tay kia của Thẩm Anh vươn ra nắm lấy tay nàng, chỉ nắm nhẹ, đầu ngón tay như có như không quét qua lòng bàn tay nàng. Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào, thân thể cũng cứng đờ, chỉ biết lòng bàn tay bị vuốt đến ngưa ngứa, toàn thân đều nóng lên, ngay cả thở cũng không dám thở.
Tiếng ve ngoài phòng dần dần uể oải, sắc trời tối đi, tóc Mạnh Cảnh Xuân bị nắng hoàng hôn chiếu vào ánh lên màu đỏ hạt dẻ, vài sợi tóc tán loạn bên tai, hô hấp rối loạn.
Thẩm Anh cũng sắp bị tình hình trước mắt bức đến phát điên rồi......
Hắn bỗng dưng dời đi ngón tay trên môi nàng, vòng ra sau lưng nàng, nhẹ nhàng ấn gáy nàng xuống, khẽ nâng đầu, lập tức hôn lên.
Vẫn biết nàng xinh xắn đáng yêu, nhưng bao nhiêu năm qua chẳng lẽ hắn chưa từng thấy ai đẹp hơn nàng? Thế mà hết lần này đến lần khác, chỉ có nàng quấy nhiễu tấm lòng thanh tâm quả dục của hắn, khiến hắn rốt cuộc không an bình được nữa. Biết nàng là nữ nhân lại vào triều làm quan, hắn lo lắng cho nàng, nhưng lại cảm thấy không nên nhúng tay vào để giữ cho cuộc đời mình được thanh thản. Hắn thấy nàng thú vị, thích nhìn thấy dáng vẻ nóng vội đến liều mạng của nàng, lại không biết lòng mình đã vì nàng mà nghiêng ngả, không thể nào nhìn nàng chịu khổ chịu tội.
Hắn thật sự là sắp điên rồi, trong lòng như bị mèo cào thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút là giống như bị kiến cắn vậy, ngứa ngứa tê tê.
Hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng chậm rãi mút môi nàng. Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn đơ người, không tài nào hoàn hồn lại được.
Xúc cảm mềm mại xa lạ này khiến nàng kinh ngạc không thôi, mắt cũng quên không chớp, chỉ mặc cho hắn hôn như thế, đầu ngón tay đều đã run cả lên. Hai người dán vào rất gần nhau, trong mũi nàng tràn ngập mùi hương của hắn, trong đầu cũng chỉ toàn là hắn.
Thẩm Anh cố gắng cạy mở môi nàng ra, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại hoàn toàn không thông suốt, đôi môi mím lại chặt chẽ, hàng mi vừa dày vừa dài nhẹ nhàng rung động.
Lý trí của hắn quay trở lại được một chút, rời môi khỏi nàng, khẽ cười nhàn nhạt: “Đồ ngốc, dùng sức mím chặt môi như vậy làm chi?”
Vì Mạnh Cảnh Xuân đã nín thở rất lâu, cả người vô lực, ngay cả sức để chống người đứng dậy cũng không có, chỉ có thể nằm sấp trên người hắn thở khẽ. Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Anh lại nhẹ nhàng kéo cổ nàng xuống, môi khẽ dán lên, giọng khàn khàn: “Không phải nói đã xem qua từ lâu rồi sao? Sao ngay cả chuyện này cũng không biết?”
Lòng Mạnh Cảnh Xuân bị thanh âm dịu dàng ôn nhu hiếm có của hắn nhào nặn thành từng mảnh nhỏ, không khỏi hoảng hốt, bỗng nhiên sực tỉnh lại, vừa định mở miệng phản bác, môi lại bị hắn mãn nguyện cạy mở, tinh thần nháy mắt đều tiêu tán, lý trí bay sạch.
Bạch Tồn Lâm đứng ngay cửa cũng thấy một màn này, mắt trợn tròn. Cái này, cái này…… Tướng gia lại đang làm chuyện đó với Mạnh Cảnh Xuân! Tướng gia, Tướng gia, hắn thật sự là đoạn tụ!
Vừa rồi Bạch Tồn Lâm ở trong phòng chợt nghe thấy vẹt kia gọi hai tiếng "Tướng gia, Tướng gia", lúc này mới phát hiện Mạnh Cảnh Xuân chuyển nhà mà quên mang theo vẹt. Vì thế hắn định đem sang cho nàng, thuận tiện hỏi nàng một chút sao con vẹt đần độn này lại có thể học được câu "Tướng gia".
Cửa nhà Mạnh Cảnh Xuân cũng không đóng, hắn xách lồng vẹt đi đến cửa, vừa vặn thấy tình cảnh trong phòng, tim hắn như muốn bay vọt ra ngoài!
Hiển nhiên đây là do Tướng gia cưỡng bức dụ dỗ, nên Mạnh Cảnh Xuân mới bị mắc bẫy của hắn ta! Đương nhiên Bạch Tồn Lâm không thể nào trơ mắt nhìn huynh đệ tốt của mình bị lợi dụng được, hắn cúi đầu nhìn vẹt trong lồng, lắc lắc nó, thầm nghĩ trong lòng: "Mau gọi đi!"
Vẹt kia quả nhiên không phụ lòng hắn, thảm thiết kêu lên hai tiếng: “Không có ai, không có ai!”
Mạnh Cảnh Xuân lấy lại tinh thần trước, tim đập nhanh như ngựa phi, hấp tấp đứng lên vỗ vỗ nếp nhăn trên quần áo mình, cực kỳ chột dạ cao giọng nói: "Tướng gia bị té rất đau đúng không?”
Thẩm Anh lại ung dung hơn nàng nhiều, từ tốn đứng lên, nét mặt vẫn như bình thường, làm như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Mạnh Cảnh Xuân đau khổ kêu rên trong lòng, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?! Sao lại biến thành tình trạng như thế này?! Sớm biết thế thì nàng thà quang minh chính đại lật quyển đông cung đồ kia ra cho hắn xem luôn cho rồi.
Còn kẻ đầu têu gây ra toàn bộ chuyện này thì lại đang trưng ra cái vẻ mặt "Mạnh hiền đệ à đệ cần phải cảm tạ ơn cứu mạng của huynh đó”, rất là vô tội đứng ngay ngoài cửa, xách lồng vẹt trong tay. Vẹt ta giang cánh, gân cổ, hiên ngang hô to hai tiếng: “Không có ai, không có ai!”
Mặt Mạnh Cảnh Xuân từ đỏ biến đen, ấp úng nói: "Bạch huynh tới có chuyện gì không?”
Bạch Tồn Lâm thầm nghĩ, là huynh cứu đệ đó nha, sao đệ lại bày ra khuôn mặt mất hứng như thế chứ? À...... Tất nhiên là bởi vì Tướng gia ở đây cho nên sợ hãi rồi.
Hắn thấy Mạnh Cảnh Xuân cũng thật là đáng thương, còn non nớt chân ướt chân ráo bước vào quan trường, liền bị Tướng gia đoạn tụ ra tay hạ độc thủ, thật sự là đường đời chông gai mà.
Hiện giờ cũng không phải là lúc cảm thán nhiều như vậy, hắn cần phải nhanh chóng giải vây mới đúng. Thế là hắn nở nụ cười, nói: “Sắc trời cũng tối rồi, Tướng gia nên dành ra một chút thần trí mà tập trung đi đường, đừng để bị ngã nữa.”
Thẩm Anh trầm mặt không nói gì, Bạch Tồn Lâm lại nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Hiền đệ bỏ quên lồng vẹt bên chỗ huynh, huynh nghe thấy nó kêu to, liền mang sang cho đệ.”
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng tiến lên nhận lấy lồng vẹt, vẹt kia vui mừng há mỏ: “Không có ai, không có ai!”
Bạch Tồn Lâm nói: “Nhắc đến mới nhớ, hồi trước huynh còn cảm thấy vẹt này thật đần, chỉ biết kêu mỗi câu “Không có ai”, thật không ngờ hôm nay nghe thấy nó gọi câu khác, không biết lúc trước đệ có từng nghe nó kêu chưa.”
Mạnh Cảnh Xuân đương nhiên biết con vẹt trứng thối này kêu cái gì, nàng chột dạ thấp giọng nói: "Chưa hề......"
Bạch Tồn Lâm liền đến gần hai bước, vỗ vỗ lên cái lồng trong tay Mạnh Cảnh Xuân, cúi đầu nói với vẹt: “Mau kêu lên cho ta nghe một chút.”
Vẹt trầm mặc.
Bạch Tồn Lâm lại hung hăng vỗ vài cái lên lồng, vẹt đứng rất vững, vẫn trầm mặc như trước.
Mạnh Cảnh Xuân muốn nhanh nhanh tống cổ Bạch Tồn Lâm và con vẹt này đi, liền cái khó ló cái khôn nói: “Ai da, đệ thấy Bạch huynh thích con vẹt này như thế, không bằng mang về chơi mấy ngày rồi trả lại cho đệ cũng được, không sao đâu.”
Bạch Tồn Lâm lại nói: “Sao mà được, huynh sẽ không chiếm đồ của người khác.”
"......" Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, vậy thì chỉ có thể đuổi Thẩm Anh đi, nhưng hiện giờ sao nàng dám nói chuyện với hắn chứ!
Nàng chột dạ đến mức không dám liếc nhìn Thẩm Anh cái nào, cũng không biết sắc mặt hắn hiện tại tốt hay xấu.
Bạch Tồn Lâm cũng muốn giúp Mạnh Cảnh Xuân đá Tướng gia đi chỗ khác, liền nảy ra một kế, nói: "Hiền đệ à, huynh biết có một nhà tắm công cộng mới mở ngay sát bên, tuy ngày hè mà đi ngâm người thì hơi nóng, nhưng đến đó chà lưng đấm tay cũng không tệ, hay là chúng ta đến nhà bếp ăn xong rồi đi sang đó tắm thử đi?” Ẩn ý là, bọn ta muốn cùng đi tắm, Tướng gia ngươi nhanh chóng biết điều chút, cuốn gói về đi.
Nhưng Mạnh Cảnh Xuân lập tức nói: "Không , không cần...... Hôm nay, hôm nay đệ muốn đi tra án, buổi tối phải đến Vạn Bồ lâu." Nàng vỗ đầu, lẩm bẩm: “Suýt nữa thì quên béng mất vụ án này luôn rồi ——" nói xong rồi vội đặt lồng vẹt xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên, nói với Thẩm Anh: “Tướng gia vẫn nên về đi, hôm khác hạ quan sẽ mang lọ thuốc này đến phủ Tướng gia...... Như vậy được không?”
Thẩm Anh không nói gì, đi thẳng ra ngoài. Bạch Tồn Lâm thấy hắn đi rồi, thở phào một cái, liếc mắt ra hiệu với Mạnh Cảnh Xuân, sau đó yên tâm về phòng.
Mạnh Cảnh Xuân thấy bọn họ đều đã đi khỏi, vội vàng đóng cửa lại, ngồi xổm xuống thở ra một hơi thật dài.
Vẹt trong phòng lại bỗng nhiên la lớn: "Tướng gia, Tướng gia!"
Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, may mà Thẩm Anh đi rồi, chứ không lỡ bị hắn hỏi vì sao con vẹt đần độn này lại biết gọi Tướng gia, vậy thì nàng chỉ có một con đường chết.
Nàng buông lỏng được một lát mới phát hiện mình đói bụng, mở cửa ra định đến nhà bếp ăn cơm, lại thấy Thẩm Anh còn đứng ngay trước cửa nhà nàng!
Thẩm Anh liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt cũng không có gì dị thường, chỉ nói: "Ngươi lại muốn đi Vạn Bồ lâu à?"
Mạnh Cảnh Xuân hơi chột dạ gật gật đầu. Thật ra nàng vốn không định đi lúc này, nàng còn chưa cân nhắc kỹ lưỡng xem có nên đi đánh cược lần nữa hay không, mà trước mắt không hề có manh mối gì, nàng cũng không thể lại tùy tùy tiện tiện vào trong đó nằm vùng như lần trước nữa.
Thẩm Anh lại nói: “Vậy ta đi với ngươi.”
Mạnh Cảnh Xuân hoảng hốt, lập tức bác bỏ: “Hạ quan có giấy cho phép của Từ đại nhân trong tay, ra vào Vạn Bồ lâu là để tra án, cho nên không tính là vi phạm pháp luật. Còn Tướng gia đến Vạn Bồ lâu, lỡ bị ai nhận ra thì chính là chuyện lớn!”
Đáy mắt Thẩm Anh âm u, trên mặt lại hiện lên ý cười nhàn nhạt, vuốt nhẹ tóc nàng, nói: “Thật ngây thơ.”
Thẩm Anh lại thản nhiên chậm rãi trả lời nàng như đang tán chuyện phiếm: “Không buông.”
Mạnh Cảnh Xuân gấp đến phát điên, liều mạng túm chặt lấy góc sách, đến nỗi sắp xé rách cả bìa.
Thẩm Anh nâng lên cánh tay còn lại, nhàn nhã thong thả tách ngón tay nàng ra. Mạnh Cảnh Xuân nôn nóng đến mức mồ hôi đổ đầy sau lưng, nhưng sức nàng lại không khỏe bằng Thẩm Anh, hơi không lưu ý một chút, cuốn sách kia liền nằm gọn trong tay Thẩm Anh.
Thẩm Anh dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, giơ sách lên cao quá đỉnh đầu. Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu nhìn cuốn sách kia, kiễng kiễng chân, muốn với tay chộp lấy, nhưng sao mà với tới cơ chứ?
Thẩm Anh như đang cố tình trêu đùa nàng, tuy nét mặt vẫn hết sức lạnh nhạt thản nhiên, nhưng trong lòng lại thích nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng một cách vô cớ.
Mạnh Cảnh Xuân vẫn không từ bỏ ý định cố gắng sống chết chộp lấy quyển sách, nàng nhảy lên một cái, một tay vô thức níu chặt lấy tay áo Thẩm Anh, thấy tay kia đã gần chạm được đến cuốn sách rồi, bỗng nhiên Thẩm Anh lùi về sau một bước. Nàng nhất thời bị mất trọng tâm, ngã về phía trước, không kịp đứng vững ổn định, trực tiếp bổ nhào lên người Thẩm Anh.
Thẩm Anh té ngửa ra đất, Mạnh Cảnh Xuân cũng ngẩn ngơ nằm bò trên người hắn, đầu áp vào hõm cổ hắn. Nàng vội vàng phản ứng kịp, ngẩng đầu lên hỏi: “Tướng gia có sao không? Có bị gì nghiêm trọng lắm không? Có bị đập đầu không?"
Tay hắn vẫn còn đang nắm giữ cuốn sách kia, lúc này lại đưa cuốn sách đến gần hơn một chút, mở ra một tờ liền sáng tỏ.
Nha đầu này lại dám cất giấu đông cung đồ!
Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn đã xem được nội dung trong sách, rên rỉ trong lòng, cũng không sống chết cướp lại nữa, chỉ vỗ vỗ trán định giải thích, nhưng Thẩm Anh lại nhìn nàng, khuôn mặt nghiêm túc như muốn giáo huấn nàng: “Một cô nương sao lại có thể xem loại sách này?”
Mạnh Cảnh Xuân chưa suy nghĩ gì đã phản bác ngay lại: “Sao lại không xem được! Ta đã xem qua từ lâu rồi!”
Thẩm Anh lạnh mặt nhìn nàng: “Từ lâu là bao lâu?”
“Hồi còn ở thư viện, sách này hằng hà vô số, muốn xem bao nhiêu thì có bấy nhiêu!"
Nàng vẫn còn có thể bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng được như thế!
Mạnh Cảnh Xuân nói xong, cũng chưa từ trên người hắn đứng dậy, chỉ quýnh đến mức đỏ bừng cả mặt, trong đầu nhão nhoét.
Thẩm Anh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, dưới đôi mắt sáng ngời là cái mũi dọc dừa xinh xắn, đôi môi nho nhỏ căng đầy như quả anh đào chín mọng, do mới vừa cuống cuồng cướp sách cãi lộn mà hô hấp có phần gấp gáp.
Mọi tức giận của hắn bỗng chốc tiêu tán toàn bộ, đôi mắt đen như mực càng thêm sâu, bàn tay đang nắm quyển đông cung đồ bất chợt buông ra, bất tri bất giác vươn tay chạm vào gò má Mạnh Cảnh Xuân. Xúc cảm ấm áp mịn màng truyền tới từ ngón tay khiến người như si như say, ngón trỏ vô thức lướt đến khóe môi của nàng, nhẹ nhàng đè môi nàng lại.
Đầu óc Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc trống rỗng, toàn thân nóng như bị lửa thiêu, máu ầm ầm dâng lên đầu, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên như gấc.
Tay kia của Thẩm Anh vươn ra nắm lấy tay nàng, chỉ nắm nhẹ, đầu ngón tay như có như không quét qua lòng bàn tay nàng. Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào, thân thể cũng cứng đờ, chỉ biết lòng bàn tay bị vuốt đến ngưa ngứa, toàn thân đều nóng lên, ngay cả thở cũng không dám thở.
Tiếng ve ngoài phòng dần dần uể oải, sắc trời tối đi, tóc Mạnh Cảnh Xuân bị nắng hoàng hôn chiếu vào ánh lên màu đỏ hạt dẻ, vài sợi tóc tán loạn bên tai, hô hấp rối loạn.
Thẩm Anh cũng sắp bị tình hình trước mắt bức đến phát điên rồi......
Hắn bỗng dưng dời đi ngón tay trên môi nàng, vòng ra sau lưng nàng, nhẹ nhàng ấn gáy nàng xuống, khẽ nâng đầu, lập tức hôn lên.
Vẫn biết nàng xinh xắn đáng yêu, nhưng bao nhiêu năm qua chẳng lẽ hắn chưa từng thấy ai đẹp hơn nàng? Thế mà hết lần này đến lần khác, chỉ có nàng quấy nhiễu tấm lòng thanh tâm quả dục của hắn, khiến hắn rốt cuộc không an bình được nữa. Biết nàng là nữ nhân lại vào triều làm quan, hắn lo lắng cho nàng, nhưng lại cảm thấy không nên nhúng tay vào để giữ cho cuộc đời mình được thanh thản. Hắn thấy nàng thú vị, thích nhìn thấy dáng vẻ nóng vội đến liều mạng của nàng, lại không biết lòng mình đã vì nàng mà nghiêng ngả, không thể nào nhìn nàng chịu khổ chịu tội.
Hắn thật sự là sắp điên rồi, trong lòng như bị mèo cào thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút là giống như bị kiến cắn vậy, ngứa ngứa tê tê.
Hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng chậm rãi mút môi nàng. Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn đơ người, không tài nào hoàn hồn lại được.
Xúc cảm mềm mại xa lạ này khiến nàng kinh ngạc không thôi, mắt cũng quên không chớp, chỉ mặc cho hắn hôn như thế, đầu ngón tay đều đã run cả lên. Hai người dán vào rất gần nhau, trong mũi nàng tràn ngập mùi hương của hắn, trong đầu cũng chỉ toàn là hắn.
Thẩm Anh cố gắng cạy mở môi nàng ra, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại hoàn toàn không thông suốt, đôi môi mím lại chặt chẽ, hàng mi vừa dày vừa dài nhẹ nhàng rung động.
Lý trí của hắn quay trở lại được một chút, rời môi khỏi nàng, khẽ cười nhàn nhạt: “Đồ ngốc, dùng sức mím chặt môi như vậy làm chi?”
Vì Mạnh Cảnh Xuân đã nín thở rất lâu, cả người vô lực, ngay cả sức để chống người đứng dậy cũng không có, chỉ có thể nằm sấp trên người hắn thở khẽ. Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Anh lại nhẹ nhàng kéo cổ nàng xuống, môi khẽ dán lên, giọng khàn khàn: “Không phải nói đã xem qua từ lâu rồi sao? Sao ngay cả chuyện này cũng không biết?”
Lòng Mạnh Cảnh Xuân bị thanh âm dịu dàng ôn nhu hiếm có của hắn nhào nặn thành từng mảnh nhỏ, không khỏi hoảng hốt, bỗng nhiên sực tỉnh lại, vừa định mở miệng phản bác, môi lại bị hắn mãn nguyện cạy mở, tinh thần nháy mắt đều tiêu tán, lý trí bay sạch.
Bạch Tồn Lâm đứng ngay cửa cũng thấy một màn này, mắt trợn tròn. Cái này, cái này…… Tướng gia lại đang làm chuyện đó với Mạnh Cảnh Xuân! Tướng gia, Tướng gia, hắn thật sự là đoạn tụ!
Vừa rồi Bạch Tồn Lâm ở trong phòng chợt nghe thấy vẹt kia gọi hai tiếng "Tướng gia, Tướng gia", lúc này mới phát hiện Mạnh Cảnh Xuân chuyển nhà mà quên mang theo vẹt. Vì thế hắn định đem sang cho nàng, thuận tiện hỏi nàng một chút sao con vẹt đần độn này lại có thể học được câu "Tướng gia".
Cửa nhà Mạnh Cảnh Xuân cũng không đóng, hắn xách lồng vẹt đi đến cửa, vừa vặn thấy tình cảnh trong phòng, tim hắn như muốn bay vọt ra ngoài!
Hiển nhiên đây là do Tướng gia cưỡng bức dụ dỗ, nên Mạnh Cảnh Xuân mới bị mắc bẫy của hắn ta! Đương nhiên Bạch Tồn Lâm không thể nào trơ mắt nhìn huynh đệ tốt của mình bị lợi dụng được, hắn cúi đầu nhìn vẹt trong lồng, lắc lắc nó, thầm nghĩ trong lòng: "Mau gọi đi!"
Vẹt kia quả nhiên không phụ lòng hắn, thảm thiết kêu lên hai tiếng: “Không có ai, không có ai!”
Mạnh Cảnh Xuân lấy lại tinh thần trước, tim đập nhanh như ngựa phi, hấp tấp đứng lên vỗ vỗ nếp nhăn trên quần áo mình, cực kỳ chột dạ cao giọng nói: "Tướng gia bị té rất đau đúng không?”
Thẩm Anh lại ung dung hơn nàng nhiều, từ tốn đứng lên, nét mặt vẫn như bình thường, làm như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Mạnh Cảnh Xuân đau khổ kêu rên trong lòng, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?! Sao lại biến thành tình trạng như thế này?! Sớm biết thế thì nàng thà quang minh chính đại lật quyển đông cung đồ kia ra cho hắn xem luôn cho rồi.
Còn kẻ đầu têu gây ra toàn bộ chuyện này thì lại đang trưng ra cái vẻ mặt "Mạnh hiền đệ à đệ cần phải cảm tạ ơn cứu mạng của huynh đó”, rất là vô tội đứng ngay ngoài cửa, xách lồng vẹt trong tay. Vẹt ta giang cánh, gân cổ, hiên ngang hô to hai tiếng: “Không có ai, không có ai!”
Mặt Mạnh Cảnh Xuân từ đỏ biến đen, ấp úng nói: "Bạch huynh tới có chuyện gì không?”
Bạch Tồn Lâm thầm nghĩ, là huynh cứu đệ đó nha, sao đệ lại bày ra khuôn mặt mất hứng như thế chứ? À...... Tất nhiên là bởi vì Tướng gia ở đây cho nên sợ hãi rồi.
Hắn thấy Mạnh Cảnh Xuân cũng thật là đáng thương, còn non nớt chân ướt chân ráo bước vào quan trường, liền bị Tướng gia đoạn tụ ra tay hạ độc thủ, thật sự là đường đời chông gai mà.
Hiện giờ cũng không phải là lúc cảm thán nhiều như vậy, hắn cần phải nhanh chóng giải vây mới đúng. Thế là hắn nở nụ cười, nói: “Sắc trời cũng tối rồi, Tướng gia nên dành ra một chút thần trí mà tập trung đi đường, đừng để bị ngã nữa.”
Thẩm Anh trầm mặt không nói gì, Bạch Tồn Lâm lại nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Hiền đệ bỏ quên lồng vẹt bên chỗ huynh, huynh nghe thấy nó kêu to, liền mang sang cho đệ.”
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng tiến lên nhận lấy lồng vẹt, vẹt kia vui mừng há mỏ: “Không có ai, không có ai!”
Bạch Tồn Lâm nói: “Nhắc đến mới nhớ, hồi trước huynh còn cảm thấy vẹt này thật đần, chỉ biết kêu mỗi câu “Không có ai”, thật không ngờ hôm nay nghe thấy nó gọi câu khác, không biết lúc trước đệ có từng nghe nó kêu chưa.”
Mạnh Cảnh Xuân đương nhiên biết con vẹt trứng thối này kêu cái gì, nàng chột dạ thấp giọng nói: "Chưa hề......"
Bạch Tồn Lâm liền đến gần hai bước, vỗ vỗ lên cái lồng trong tay Mạnh Cảnh Xuân, cúi đầu nói với vẹt: “Mau kêu lên cho ta nghe một chút.”
Vẹt trầm mặc.
Bạch Tồn Lâm lại hung hăng vỗ vài cái lên lồng, vẹt đứng rất vững, vẫn trầm mặc như trước.
Mạnh Cảnh Xuân muốn nhanh nhanh tống cổ Bạch Tồn Lâm và con vẹt này đi, liền cái khó ló cái khôn nói: “Ai da, đệ thấy Bạch huynh thích con vẹt này như thế, không bằng mang về chơi mấy ngày rồi trả lại cho đệ cũng được, không sao đâu.”
Bạch Tồn Lâm lại nói: “Sao mà được, huynh sẽ không chiếm đồ của người khác.”
"......" Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, vậy thì chỉ có thể đuổi Thẩm Anh đi, nhưng hiện giờ sao nàng dám nói chuyện với hắn chứ!
Nàng chột dạ đến mức không dám liếc nhìn Thẩm Anh cái nào, cũng không biết sắc mặt hắn hiện tại tốt hay xấu.
Bạch Tồn Lâm cũng muốn giúp Mạnh Cảnh Xuân đá Tướng gia đi chỗ khác, liền nảy ra một kế, nói: "Hiền đệ à, huynh biết có một nhà tắm công cộng mới mở ngay sát bên, tuy ngày hè mà đi ngâm người thì hơi nóng, nhưng đến đó chà lưng đấm tay cũng không tệ, hay là chúng ta đến nhà bếp ăn xong rồi đi sang đó tắm thử đi?” Ẩn ý là, bọn ta muốn cùng đi tắm, Tướng gia ngươi nhanh chóng biết điều chút, cuốn gói về đi.
Nhưng Mạnh Cảnh Xuân lập tức nói: "Không , không cần...... Hôm nay, hôm nay đệ muốn đi tra án, buổi tối phải đến Vạn Bồ lâu." Nàng vỗ đầu, lẩm bẩm: “Suýt nữa thì quên béng mất vụ án này luôn rồi ——" nói xong rồi vội đặt lồng vẹt xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên, nói với Thẩm Anh: “Tướng gia vẫn nên về đi, hôm khác hạ quan sẽ mang lọ thuốc này đến phủ Tướng gia...... Như vậy được không?”
Thẩm Anh không nói gì, đi thẳng ra ngoài. Bạch Tồn Lâm thấy hắn đi rồi, thở phào một cái, liếc mắt ra hiệu với Mạnh Cảnh Xuân, sau đó yên tâm về phòng.
Mạnh Cảnh Xuân thấy bọn họ đều đã đi khỏi, vội vàng đóng cửa lại, ngồi xổm xuống thở ra một hơi thật dài.
Vẹt trong phòng lại bỗng nhiên la lớn: "Tướng gia, Tướng gia!"
Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, may mà Thẩm Anh đi rồi, chứ không lỡ bị hắn hỏi vì sao con vẹt đần độn này lại biết gọi Tướng gia, vậy thì nàng chỉ có một con đường chết.
Nàng buông lỏng được một lát mới phát hiện mình đói bụng, mở cửa ra định đến nhà bếp ăn cơm, lại thấy Thẩm Anh còn đứng ngay trước cửa nhà nàng!
Thẩm Anh liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt cũng không có gì dị thường, chỉ nói: "Ngươi lại muốn đi Vạn Bồ lâu à?"
Mạnh Cảnh Xuân hơi chột dạ gật gật đầu. Thật ra nàng vốn không định đi lúc này, nàng còn chưa cân nhắc kỹ lưỡng xem có nên đi đánh cược lần nữa hay không, mà trước mắt không hề có manh mối gì, nàng cũng không thể lại tùy tùy tiện tiện vào trong đó nằm vùng như lần trước nữa.
Thẩm Anh lại nói: “Vậy ta đi với ngươi.”
Mạnh Cảnh Xuân hoảng hốt, lập tức bác bỏ: “Hạ quan có giấy cho phép của Từ đại nhân trong tay, ra vào Vạn Bồ lâu là để tra án, cho nên không tính là vi phạm pháp luật. Còn Tướng gia đến Vạn Bồ lâu, lỡ bị ai nhận ra thì chính là chuyện lớn!”
Đáy mắt Thẩm Anh âm u, trên mặt lại hiện lên ý cười nhàn nhạt, vuốt nhẹ tóc nàng, nói: “Thật ngây thơ.”