Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt - Trang 2
Chương 21: Còn không thừa nhận?
Thẩm Anh cách nàng rất gần, cho dù Mạnh Cảnh Xuân có trấn định hơn nữa thì giờ này cũng bị dọa không nhẹ. Vẻ mặt Thẩm Anh lại như không có chuyện gì, ngón tay vươn ra, chuẩn xác đặt lên chỗ hầu kết phẳng lì của nàng, vuốt nhè nhẹ, giọng trầm trầm ôn nhu: “Giải thích ta nghe một chút xem ~”
Mạnh Cảnh Xuân gấp đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như lửa, mọi khi miệng lưỡi sắc bén mà giờ cũng chỉ vô dụng, chỉ có thể một mực phản bác: "Hạ quan nói không phải là không phải, Tướng gia mau buông ra!"
"Không phải cái gì......" Giọng Thẩm Anh vẫn như bình thường, nhưng lúc này lại có thể khiến cho Mạnh Cảnh Xuân quắn gần chết.
Hắn hơi nhíu mày, môi dán vào tai nàng, nói: “Chẳng lẽ thật sự muốn lột đồ ra xem một chút hay sao?”
Mạnh Cảnh Xuân nóng lòng liền duỗi tay đẩy hắn, nhưng tay kia của Thẩm Anh đã nhanh chóng bắt lấy, bàn tay đang để ở cổ nàng cũng từ từ trượt vào trong cổ áo nàng. Bàn tay lành lạnh chạm vào khiến da đầu da lưng của Mạnh Cảnh Xuân đều run hết cả lên. Nàng thở hổn hển, cả giận nói: “Là nữ nhân thì sao? Nếu Tướng gia muốn trêu ghẹo thì xin đổi sang người khác đi, thứ cho hạ quan không thể phụng bồi!”
Thẩm Anh bất chợt buông tay, nhưng không hề lui người lại.
Cuối cùng cũng ép được Mạnh Cảnh Xuân đến chân tường, tự mình thừa nhận rồi.
Thẩm Anh liếc nhìn nàng, hỏi: “Vì sao muốn vào triều làm quan?"
Đầu Mạnh Cảnh Xuân đang nóng bừng bừng, không đáp mà hỏi lại: “Liên quan gì đến Tướng gia chứ? Hạ quan đi cầu độc mộc của hạ quan, Tướng gia đi đường dương quan của Tướng gia(1), chuyện của hạ quan cần gì phải nói với Tướng gia?!”
(1) Đi cầu độc mộc, đi đường dương quan: Cũng giống như câu ‘anh đi đường anh, tôi đi đường tôi’, còn có ý chỉ là mỗi người đều có một cuộc sống riêng không ai giống ai. ‘Cầu độc mộc’ là cầu gỗ, cầu tre lắt lẻo, khó đi. ‘Đường dương quan’ là con đường tươi sáng, biểu thị cho tương lai rộng mở.
Vẻ mặt của Thẩm Anh hết sức ôn hòa, nói: “Chuyện này e rằng không phải là chuyện mà ngươi chỉ cần lo cho mình là xong.”
Hô hấp của Mạnh Cảnh Xuân vẫn chưa ổn định trở lại, lồng ngực mãnh liệt phập phồng.
Đáy mắt Thẩm Anh ảm đạm: “Nếu để cho người khác biết được ngươi là nữ nhân, Lễ bộ sẽ bị truy cứu trách nhiệm, chủ khảo bên Hàn Lâm viện cũng bị liên lụy, châu phủ Giang Châu lại càng không thể thoát.” Hắn hơi ngừng lại một chút: ”Ngươi đã làm việc ở Đại Lý tự được một thời gian, mấy điều luật đó đọc xong ném đi đâu hết cả rồi, mà ngay cả mấy chuyện này cũng không nghĩ tới hả?”
Mạnh Cảnh Xuân âm thầm nắm chặt quyền. Nàng biết, đương nhiên là nàng biết! Nhưng trước khi vào Đại Lý tự có ai nói cho nàng biết mấy cái này đâu! Hồi trước chỉ nghĩ cùng lắm thì một mình mình bị mất đầu thôi, sau đó mới vỡ lẽ, mọi chuyện không đơn giản như thế.
Nàng cắn răng, quyết tâm dò thử thái độ của Thẩm Anh, liền nói: "Tướng gia muốn tố giác sao?"
Thẩm Anh nhếch môi, không nói câu nào.
Về điểm này thì Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn không bằng hắn, quýnh lên lôi ra con át chủ bài, ngẩng đầu giận dữ nói: “Tính cả một vạn lượng rút ra từ Hằng Xương thì Tướng gia gửi tổng cộng khoảng mười vạn ba ngàn lượng bạc ở Bảo Phong. Hạ quan thật muốn hỏi một câu, Tướng gia làm quan mười một năm, cho dù không ăn không uống, chỉ dựa vào lương bổng thì sao có thể tích được đến mười vạn ba ngàn lượng đây?!"
Uy hiếp sao? Thẩm Anh nghe mà giật giật lông mày, khóe mắt hiện ý cười. Con át chủ bài này không tệ, nhưng vẫn chưa đủ.
Giọng hắn vẫn vô cùng điềm tĩnh: “Ngươi đi tra sổ sách của ngân hàng tư nhân, đương nhiên đã mò ra được toàn bộ, sao lại không biết trong tài khoản của ta có bao nhiêu cho được. Nếu ta lo sợ có người đem chuyện này ra vạch tội ta, thì sao lại có thể quang minh chính đại gửi tiền vào ngân hàng chứ?”
Mạnh Cảnh Xuân nhất thời câm họng, Thẩm Anh đúng là một tên tiểu nhân gian nịnh vô cùng đáng xấu hổ, nàng không thèm chấp nhất với hắn!
Thẩm Anh đứng thẳng dậy, thoang thả liếc nàng một cái: “Bây giờ ngươi mới nói tới chuyện này, thật khiến người ta không hiểu nổi. Hôm đó trong tấu chương mật báo của Từ Chính Đạt sao lại không đề cập tới chuyện này? Nếu ngươi thật sự phá án theo lẽ công bằng, không phải là nên báo chuyện này cho Từ Chính Đạt hay sao? Còn nếu ngươi giữ lại chuyện này như con át chủ bài của ngươi…… e là quá ngốc rồi. Hay là, trong lúc bẩm báo kết quả cho Từ Chính Đạt, trong lòng ngươi có thiên vị thế?"
Hắn chợt nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi: "Ngươi không tin ta làm ra chuyện như vậy đúng không?"
Ánh mắt Mạnh Cảnh Xuân trầm xuống.
Thẩm Anh muốn ép nàng phải nhìn thẳng vào lòng mình, không cho phép nàng thối lui, nhưng nàng lại khăng khăng nói: "Làm gì có!"
Nến tắt, màn đêm oi bức của mùa hè bao trùm lên tất cả, trong phòng im phăng phắc.
"Làm gì có?"
Khuôn mặt hắn chìm trong bóng đêm không nhìn rõ được, chỉ nghe thấy một giọng nói quen đến không thể quen hơn nữa, mọi giác quan của nàng cũng đều nhạy bén hơn mấy lần. Mặt hắn dán sát đến nỗi Mạnh Cảnh Xuân có thể cảm hận được cả hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi của hắn, quấy nhiễu khiến nàng không thể bình tĩnh được.
Nàng lặp lại thêm một lần như để tăng thêm can đảm cho mình: “Đúng, làm gì có!” Lời nói rõ ràng mạch lạc, giống như trước đó chưa từng tranh cãi với Từ Chính Đạt về vụ án này.
Nhưng quả thật lúc đó nàng có thiên vị Thẩm Anh, cho rằng những chuyện này không chỉ do hắn được nhờ vả, khi nghe nói hắn bị phạt thì cảm thấy rất hổ thẹn. Sau đó suy nghĩ rõ ràng, cảm thấy tất cả những chuyện này có thể chỉ là một ván cờ do Thẩm Anh bày ra, liền cảm thấy e sợ hắn, cho dù ngoài mặt vẫn tỏ ra sum xoe nịnh hót, nhưng trong lòng lại có ngăn cách.
Thẩm Anh lăn lộn trong triều đã 11 năm, tâm cơ của hắn và nàng cách nhau một trời một vực. Cho dù nàng có liều lĩnh hơn nữa cũng không dám chọc gì đến hắn. Nhưng hôm nay biết được chuyện hắn im hơi lặng tiếng dọn đi, lại cảm thấy bực bội trong lòng. Rõ ràng...... không liên quan gì đến nàng mà.
Mạnh Cảnh Xuân thấy hơi phiền, cuối cùng không nhịn được mà nhăn mày nói: “Nếu Tướng gia muốn tố cáo thì cứ tố cáo đi, dù sao hạ quan cũng là một kẻ ích kỷ. Cũng chỉ là một cái mạng hèn mọn mà thôi, không có thì không có, làm sao còn quản nổi chuyện người khác có bị liên lụy hay không.”
Thẩm Anh nghe vậy, không khỏi nắm chặt tay, nhưng vẫn cố nhịn, giọng bình tĩnh hỏi ngược lại nàng: “Đã không có chuyện gì quan trọng như vậy, thì cần gì phải liều mạng chứ? Nếu chỉ vì 40 lượng lương bổng một năm mà đánh đổi mạng sống, đáng sao?”
Mạnh Cảnh Xuân bắt bẻ lại: “Hạ quan còn sống được ngày nào thì hay ngày đó, chỉ cầu không thẹn với lương tâm."
Thẩm Anh á khẩu không trả lời được, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ lên. Hắn âm thầm hít vào một hơi, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền từ bên ngoài đến.
Hắn còn chưa kịp vươn tay đóng cửa, ngoài phòng đã có người mở miệng nói: “Cửa phòng còn chưa khóa, vừa hay.”
Mạnh Cảnh Xuân cũng nghe thấy tiếng nói chuyện, không khỏi nín thở im bặt. Ngay sau đó lại nghe được một người nói: “Tối khuya như vậy mà còn tới đây xem, thật ngại quá.”
Đầu óc Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn mờ mịt, tiểu tử Bạch Tồn Lâm này đêm hôm khuya khoắt tới đây làm gì?!
Nàng vội vàng xoay người qua đóng cửa, nhưng Bạch Tồn Lâm đã đặt một tay lên. Bạch Tồn Lâm nhìn thấy bên trong có người thì sửng sốt, nhưng tay vẫn đặt trên ván cửa, nương theo ánh đèn leo lắt bên ngoài mà nhận ra khuôn mặt của Mạnh Cảnh Xuân, hắn kinh ngạc nói: “Sao Mạnh hiền đệ lại ở đây?! Đây không phải là gian phòng của Tướng gia sao?”
Mạnh Cảnh Xuân nhắm mắt, than khóc trong lòng, hôm nay thật sự không nên đẩy ra cánh cửa này, gặp phải bao nhiêu là chuyện phiền toái rồi!
Thẩm Anh dứt khoát duỗi tay qua mở rộng cửa ra, vẻ mặt thản nhiên nhìn thoáng qua Bạch Tồn Lâm, lại liếc qua người đứng bên cạnh, nhìn thấy cuốn sổ ghi chép trong tay hắn, lập tức đoán được chuyện này là sao.
Ánh đèn lồng âm u chiếu tới từ bên ngoài, trong phòng là một mảnh tĩnh mịch lạnh lẽo.
Tiểu lại kia nhận ra Thẩm Anh, giật mình, vội vàng giải thích: “Vị Bạch đại nhân này nghe nói quan xá thừa ra một gian, muốn tới xem thử, tiểu nhân liền dẫn ngài ấy đến đây. Không biết Tướng gia ở đây, tiểu nhân cực kỳ sợ hãi.”
Bạch Tồn Lâm lại liếc qua Mạnh Cảnh Xuân, nói: “Đã trễ thế này mà sao Mạnh hiền đệ lại......"
Mặt Mạnh Cảnh Xuân tối sầm: “Đệ ở sát vách."
Bạch Tồn Lâm hỏi tiếp: “Sao ngay cả đèn mà cũng không thắp......"
Mạnh Cảnh Xuân nói: "Đúng lúc nến cháy hết, nên bị tắt.”
Bạch Tồn Lâm nghi ngờ nhìn nhìn đế cắm nến trên bàn, lại nói với Thẩm Anh: “Hạ quan nghe nói Tướng gia được Hoàng thượng ban cho phủ viện, xin chúc mừng.”
Vẻ mặt Thẩm Anh nhàn nhạt, cũng không đáp lại lời chúc mừng này, chỉ hỏi lại hắn: “Ngươi muốn ở trong gian phòng này à?”
Bạch Tồn Lâm cười cười: “Hồi trước vẫn nghe nói là quan xá đã đầy ắp rồi. Hai ngày này lại biết được Tướng gia dọn sang nhà mới, đêm nay vừa nghĩ tới, liền đi cùng với người bên Lại bộ đến đây xem thử.”
Thẩm Anh hơi nhíu mày: "Thật không, tiếc là ngươi đến muộn rồi."
“Ơ?” Mặt Bạch Tồn Lâm lộ vẻ khó hiểu.
Thẩm Anh liếc qua Mạnh Cảnh Xuân đứng bên cạnh: “Mạnh bình sự đến sớm hơn ngươi một bước.”
“Hả?” Bạch Tồn Lâm ngó ngó Mạnh Cảnh Xuân, vừa muốn mở miệng hỏi, tiểu lại đứng bên cạnh đã phản ứng kịp, vội vàng nói: "Vậy thì gian phòng lúc trước Mạnh đại nhân ở sẽ trống ra, Bạch đại nhân ở bên phòng Mạnh đại nhân là được.”
Bạch Tồn Lâm gật gật đầu: "Cũng phải." Hắn lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân: "Nhưng trước kia Mạnh hiền đệ ở đó cũng ổn, sao lại phải đổi phòng, chẳng lẽ gian phòng kia không tốt sao?”
Mạnh Cảnh Xuân thầm oán, chết mình rồi, lại còn gặp phải tên Bạch Tồn Lâm khó chơi này......
Nàng đã hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, bụng đau quằn quại, muốn nhanh nhanh về nhà ngủ một giấc, không nên quản nhiều chuyện như vậy làm gì, liền nói: “Không sao hết, nếu Bạch huynh muốn ở đây thì đệ cứ ở gian phòng cũ cũng được.” Nói xong đang muốn đưa chìa khóa trong tay cho hắn, thì thấy Thẩm Anh liếc nàng một cái.
Tuy ánh sáng rất mờ, nhưng Mạnh Cảnh Xuân cảm nhận được luồng ánh mắt của hắn, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, giống như đang nghe thấy hắn nói ‘Nếu ngươi thực sự giao chìa khóa này cho hắn, ngày mai ta liền tố cáo ngươi.”
Bạch Tồn Lâm nói: “Ai da, Mạnh hiền đệ nói như vậy thì huynh làm sao có thể không biết xấu hổ đây. Không sao đâu, chỗ nào có phòng trống thì ta ở đó.”
Tiểu lại kia vội vàng nói: “Vậy thì như thế này, hôm khác Mạnh đại nhân sẽ chuyển mấy thứ trong nhà qua đây, phòng trống sát vách kia xếp cho Bạch đại nhân ở, được không?”
Đã đến nước này rồi thì Mạnh Cảnh Xuân còn có thể nói được gì nữa? Nàng đành phải nói: “Được, vậy ta về trước.”
Nàng cúi đầu đi ra ngoài, vừa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm thì đã thấy Bạch Tồn Lâm đuổi theo phía sau, vỗ vai nàng nói: “Mạnh hiền đệ về nhà sao? Huynh có thể nhân tiện qua ngó ngó phòng của đệ không?”
Mạnh Cảnh Xuân tức thì tối sầm mặt, nhưng vì nể mặt chỉ đành phải nói: “Được thôi.”
Thẩm Anh cũng ra cửa, thấy Bạch Tồn Lâm khoác vai Mạnh Cảnh Xuân, dáng vẻ coi bộ rất cao hứng, sắc mặt cũng đen sì đi.
Mạnh Cảnh Xuân mở cửa, Bạch Tồn Lâm đi cùng vào trong. Tiểu quan Lại bộ đứng đợi ngoài cửa, thấy Thẩm Anh cũng đi tới đối diện, vừa thấy sắc mặt của hắn thì vội vàng dời mắt, nói vọng vào trong phòng: “Bạch đại nhân, hai phòng này không khác nhau lắm, xem qua một chút rồi về thôi.”
Trong phòng chợt vang lên tiếng vẹt kêu.
Sau đó liền truyền đến tiếng của Bạch Tồn Lâm: “A ha, Mạnh hiền đệ còn nuôi vẹt nữa cơ à, thật thú vị! Nó còn biết nói gì nữa?”
Lúc này Mạnh Cảnh Xuân chỉ hận không thể đập ngất con vẹt chỉ biết gây sự kia, cùng với...... Bạch Tồn Lâm tò mò tọc mạch một cách quá đáng này.
Mạnh Cảnh Xuân nhịn rồi lại nhịn, nói: "Chỉ biết nói ‘không có ai’ thôi, rất đần."
“Đệ phải dạy cho nó chứ, đệ không dạy nó thì làm sao nó có thể học mấy câu khác được.” Bạch Tồn Lâm cầm một cây que chọc chọc con vẹt kia, ra vẻ đầy kinh nghiệm, “Nói nghe xem, Mạnh hiền đệ là người tốt."
Con vẹt kia lại đầy hào khí, “Không có ai, không có ai”, tiếng sau càng gào to hơn so với tiếng trước.
Mặt Mạnh Cảnh Xuân ngày càng đen, bụng đau không chịu nổi, trực tiếp ngồi xổm xuống.
Thẩm Anh bỗng nhiên đi đến trước cửa nhà, nhìn thoáng qua bên trong, mặt nhàn nhạt nói: "Mạnh Cảnh Xuân, ra đây một chút."
Mạnh Cảnh Xuân gấp đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như lửa, mọi khi miệng lưỡi sắc bén mà giờ cũng chỉ vô dụng, chỉ có thể một mực phản bác: "Hạ quan nói không phải là không phải, Tướng gia mau buông ra!"
"Không phải cái gì......" Giọng Thẩm Anh vẫn như bình thường, nhưng lúc này lại có thể khiến cho Mạnh Cảnh Xuân quắn gần chết.
Hắn hơi nhíu mày, môi dán vào tai nàng, nói: “Chẳng lẽ thật sự muốn lột đồ ra xem một chút hay sao?”
Mạnh Cảnh Xuân nóng lòng liền duỗi tay đẩy hắn, nhưng tay kia của Thẩm Anh đã nhanh chóng bắt lấy, bàn tay đang để ở cổ nàng cũng từ từ trượt vào trong cổ áo nàng. Bàn tay lành lạnh chạm vào khiến da đầu da lưng của Mạnh Cảnh Xuân đều run hết cả lên. Nàng thở hổn hển, cả giận nói: “Là nữ nhân thì sao? Nếu Tướng gia muốn trêu ghẹo thì xin đổi sang người khác đi, thứ cho hạ quan không thể phụng bồi!”
Thẩm Anh bất chợt buông tay, nhưng không hề lui người lại.
Cuối cùng cũng ép được Mạnh Cảnh Xuân đến chân tường, tự mình thừa nhận rồi.
Thẩm Anh liếc nhìn nàng, hỏi: “Vì sao muốn vào triều làm quan?"
Đầu Mạnh Cảnh Xuân đang nóng bừng bừng, không đáp mà hỏi lại: “Liên quan gì đến Tướng gia chứ? Hạ quan đi cầu độc mộc của hạ quan, Tướng gia đi đường dương quan của Tướng gia(1), chuyện của hạ quan cần gì phải nói với Tướng gia?!”
(1) Đi cầu độc mộc, đi đường dương quan: Cũng giống như câu ‘anh đi đường anh, tôi đi đường tôi’, còn có ý chỉ là mỗi người đều có một cuộc sống riêng không ai giống ai. ‘Cầu độc mộc’ là cầu gỗ, cầu tre lắt lẻo, khó đi. ‘Đường dương quan’ là con đường tươi sáng, biểu thị cho tương lai rộng mở.
Vẻ mặt của Thẩm Anh hết sức ôn hòa, nói: “Chuyện này e rằng không phải là chuyện mà ngươi chỉ cần lo cho mình là xong.”
Hô hấp của Mạnh Cảnh Xuân vẫn chưa ổn định trở lại, lồng ngực mãnh liệt phập phồng.
Đáy mắt Thẩm Anh ảm đạm: “Nếu để cho người khác biết được ngươi là nữ nhân, Lễ bộ sẽ bị truy cứu trách nhiệm, chủ khảo bên Hàn Lâm viện cũng bị liên lụy, châu phủ Giang Châu lại càng không thể thoát.” Hắn hơi ngừng lại một chút: ”Ngươi đã làm việc ở Đại Lý tự được một thời gian, mấy điều luật đó đọc xong ném đi đâu hết cả rồi, mà ngay cả mấy chuyện này cũng không nghĩ tới hả?”
Mạnh Cảnh Xuân âm thầm nắm chặt quyền. Nàng biết, đương nhiên là nàng biết! Nhưng trước khi vào Đại Lý tự có ai nói cho nàng biết mấy cái này đâu! Hồi trước chỉ nghĩ cùng lắm thì một mình mình bị mất đầu thôi, sau đó mới vỡ lẽ, mọi chuyện không đơn giản như thế.
Nàng cắn răng, quyết tâm dò thử thái độ của Thẩm Anh, liền nói: "Tướng gia muốn tố giác sao?"
Thẩm Anh nhếch môi, không nói câu nào.
Về điểm này thì Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn không bằng hắn, quýnh lên lôi ra con át chủ bài, ngẩng đầu giận dữ nói: “Tính cả một vạn lượng rút ra từ Hằng Xương thì Tướng gia gửi tổng cộng khoảng mười vạn ba ngàn lượng bạc ở Bảo Phong. Hạ quan thật muốn hỏi một câu, Tướng gia làm quan mười một năm, cho dù không ăn không uống, chỉ dựa vào lương bổng thì sao có thể tích được đến mười vạn ba ngàn lượng đây?!"
Uy hiếp sao? Thẩm Anh nghe mà giật giật lông mày, khóe mắt hiện ý cười. Con át chủ bài này không tệ, nhưng vẫn chưa đủ.
Giọng hắn vẫn vô cùng điềm tĩnh: “Ngươi đi tra sổ sách của ngân hàng tư nhân, đương nhiên đã mò ra được toàn bộ, sao lại không biết trong tài khoản của ta có bao nhiêu cho được. Nếu ta lo sợ có người đem chuyện này ra vạch tội ta, thì sao lại có thể quang minh chính đại gửi tiền vào ngân hàng chứ?”
Mạnh Cảnh Xuân nhất thời câm họng, Thẩm Anh đúng là một tên tiểu nhân gian nịnh vô cùng đáng xấu hổ, nàng không thèm chấp nhất với hắn!
Thẩm Anh đứng thẳng dậy, thoang thả liếc nàng một cái: “Bây giờ ngươi mới nói tới chuyện này, thật khiến người ta không hiểu nổi. Hôm đó trong tấu chương mật báo của Từ Chính Đạt sao lại không đề cập tới chuyện này? Nếu ngươi thật sự phá án theo lẽ công bằng, không phải là nên báo chuyện này cho Từ Chính Đạt hay sao? Còn nếu ngươi giữ lại chuyện này như con át chủ bài của ngươi…… e là quá ngốc rồi. Hay là, trong lúc bẩm báo kết quả cho Từ Chính Đạt, trong lòng ngươi có thiên vị thế?"
Hắn chợt nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi: "Ngươi không tin ta làm ra chuyện như vậy đúng không?"
Ánh mắt Mạnh Cảnh Xuân trầm xuống.
Thẩm Anh muốn ép nàng phải nhìn thẳng vào lòng mình, không cho phép nàng thối lui, nhưng nàng lại khăng khăng nói: "Làm gì có!"
Nến tắt, màn đêm oi bức của mùa hè bao trùm lên tất cả, trong phòng im phăng phắc.
"Làm gì có?"
Khuôn mặt hắn chìm trong bóng đêm không nhìn rõ được, chỉ nghe thấy một giọng nói quen đến không thể quen hơn nữa, mọi giác quan của nàng cũng đều nhạy bén hơn mấy lần. Mặt hắn dán sát đến nỗi Mạnh Cảnh Xuân có thể cảm hận được cả hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi của hắn, quấy nhiễu khiến nàng không thể bình tĩnh được.
Nàng lặp lại thêm một lần như để tăng thêm can đảm cho mình: “Đúng, làm gì có!” Lời nói rõ ràng mạch lạc, giống như trước đó chưa từng tranh cãi với Từ Chính Đạt về vụ án này.
Nhưng quả thật lúc đó nàng có thiên vị Thẩm Anh, cho rằng những chuyện này không chỉ do hắn được nhờ vả, khi nghe nói hắn bị phạt thì cảm thấy rất hổ thẹn. Sau đó suy nghĩ rõ ràng, cảm thấy tất cả những chuyện này có thể chỉ là một ván cờ do Thẩm Anh bày ra, liền cảm thấy e sợ hắn, cho dù ngoài mặt vẫn tỏ ra sum xoe nịnh hót, nhưng trong lòng lại có ngăn cách.
Thẩm Anh lăn lộn trong triều đã 11 năm, tâm cơ của hắn và nàng cách nhau một trời một vực. Cho dù nàng có liều lĩnh hơn nữa cũng không dám chọc gì đến hắn. Nhưng hôm nay biết được chuyện hắn im hơi lặng tiếng dọn đi, lại cảm thấy bực bội trong lòng. Rõ ràng...... không liên quan gì đến nàng mà.
Mạnh Cảnh Xuân thấy hơi phiền, cuối cùng không nhịn được mà nhăn mày nói: “Nếu Tướng gia muốn tố cáo thì cứ tố cáo đi, dù sao hạ quan cũng là một kẻ ích kỷ. Cũng chỉ là một cái mạng hèn mọn mà thôi, không có thì không có, làm sao còn quản nổi chuyện người khác có bị liên lụy hay không.”
Thẩm Anh nghe vậy, không khỏi nắm chặt tay, nhưng vẫn cố nhịn, giọng bình tĩnh hỏi ngược lại nàng: “Đã không có chuyện gì quan trọng như vậy, thì cần gì phải liều mạng chứ? Nếu chỉ vì 40 lượng lương bổng một năm mà đánh đổi mạng sống, đáng sao?”
Mạnh Cảnh Xuân bắt bẻ lại: “Hạ quan còn sống được ngày nào thì hay ngày đó, chỉ cầu không thẹn với lương tâm."
Thẩm Anh á khẩu không trả lời được, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ lên. Hắn âm thầm hít vào một hơi, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền từ bên ngoài đến.
Hắn còn chưa kịp vươn tay đóng cửa, ngoài phòng đã có người mở miệng nói: “Cửa phòng còn chưa khóa, vừa hay.”
Mạnh Cảnh Xuân cũng nghe thấy tiếng nói chuyện, không khỏi nín thở im bặt. Ngay sau đó lại nghe được một người nói: “Tối khuya như vậy mà còn tới đây xem, thật ngại quá.”
Đầu óc Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn mờ mịt, tiểu tử Bạch Tồn Lâm này đêm hôm khuya khoắt tới đây làm gì?!
Nàng vội vàng xoay người qua đóng cửa, nhưng Bạch Tồn Lâm đã đặt một tay lên. Bạch Tồn Lâm nhìn thấy bên trong có người thì sửng sốt, nhưng tay vẫn đặt trên ván cửa, nương theo ánh đèn leo lắt bên ngoài mà nhận ra khuôn mặt của Mạnh Cảnh Xuân, hắn kinh ngạc nói: “Sao Mạnh hiền đệ lại ở đây?! Đây không phải là gian phòng của Tướng gia sao?”
Mạnh Cảnh Xuân nhắm mắt, than khóc trong lòng, hôm nay thật sự không nên đẩy ra cánh cửa này, gặp phải bao nhiêu là chuyện phiền toái rồi!
Thẩm Anh dứt khoát duỗi tay qua mở rộng cửa ra, vẻ mặt thản nhiên nhìn thoáng qua Bạch Tồn Lâm, lại liếc qua người đứng bên cạnh, nhìn thấy cuốn sổ ghi chép trong tay hắn, lập tức đoán được chuyện này là sao.
Ánh đèn lồng âm u chiếu tới từ bên ngoài, trong phòng là một mảnh tĩnh mịch lạnh lẽo.
Tiểu lại kia nhận ra Thẩm Anh, giật mình, vội vàng giải thích: “Vị Bạch đại nhân này nghe nói quan xá thừa ra một gian, muốn tới xem thử, tiểu nhân liền dẫn ngài ấy đến đây. Không biết Tướng gia ở đây, tiểu nhân cực kỳ sợ hãi.”
Bạch Tồn Lâm lại liếc qua Mạnh Cảnh Xuân, nói: “Đã trễ thế này mà sao Mạnh hiền đệ lại......"
Mặt Mạnh Cảnh Xuân tối sầm: “Đệ ở sát vách."
Bạch Tồn Lâm hỏi tiếp: “Sao ngay cả đèn mà cũng không thắp......"
Mạnh Cảnh Xuân nói: "Đúng lúc nến cháy hết, nên bị tắt.”
Bạch Tồn Lâm nghi ngờ nhìn nhìn đế cắm nến trên bàn, lại nói với Thẩm Anh: “Hạ quan nghe nói Tướng gia được Hoàng thượng ban cho phủ viện, xin chúc mừng.”
Vẻ mặt Thẩm Anh nhàn nhạt, cũng không đáp lại lời chúc mừng này, chỉ hỏi lại hắn: “Ngươi muốn ở trong gian phòng này à?”
Bạch Tồn Lâm cười cười: “Hồi trước vẫn nghe nói là quan xá đã đầy ắp rồi. Hai ngày này lại biết được Tướng gia dọn sang nhà mới, đêm nay vừa nghĩ tới, liền đi cùng với người bên Lại bộ đến đây xem thử.”
Thẩm Anh hơi nhíu mày: "Thật không, tiếc là ngươi đến muộn rồi."
“Ơ?” Mặt Bạch Tồn Lâm lộ vẻ khó hiểu.
Thẩm Anh liếc qua Mạnh Cảnh Xuân đứng bên cạnh: “Mạnh bình sự đến sớm hơn ngươi một bước.”
“Hả?” Bạch Tồn Lâm ngó ngó Mạnh Cảnh Xuân, vừa muốn mở miệng hỏi, tiểu lại đứng bên cạnh đã phản ứng kịp, vội vàng nói: "Vậy thì gian phòng lúc trước Mạnh đại nhân ở sẽ trống ra, Bạch đại nhân ở bên phòng Mạnh đại nhân là được.”
Bạch Tồn Lâm gật gật đầu: "Cũng phải." Hắn lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân: "Nhưng trước kia Mạnh hiền đệ ở đó cũng ổn, sao lại phải đổi phòng, chẳng lẽ gian phòng kia không tốt sao?”
Mạnh Cảnh Xuân thầm oán, chết mình rồi, lại còn gặp phải tên Bạch Tồn Lâm khó chơi này......
Nàng đã hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, bụng đau quằn quại, muốn nhanh nhanh về nhà ngủ một giấc, không nên quản nhiều chuyện như vậy làm gì, liền nói: “Không sao hết, nếu Bạch huynh muốn ở đây thì đệ cứ ở gian phòng cũ cũng được.” Nói xong đang muốn đưa chìa khóa trong tay cho hắn, thì thấy Thẩm Anh liếc nàng một cái.
Tuy ánh sáng rất mờ, nhưng Mạnh Cảnh Xuân cảm nhận được luồng ánh mắt của hắn, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, giống như đang nghe thấy hắn nói ‘Nếu ngươi thực sự giao chìa khóa này cho hắn, ngày mai ta liền tố cáo ngươi.”
Bạch Tồn Lâm nói: “Ai da, Mạnh hiền đệ nói như vậy thì huynh làm sao có thể không biết xấu hổ đây. Không sao đâu, chỗ nào có phòng trống thì ta ở đó.”
Tiểu lại kia vội vàng nói: “Vậy thì như thế này, hôm khác Mạnh đại nhân sẽ chuyển mấy thứ trong nhà qua đây, phòng trống sát vách kia xếp cho Bạch đại nhân ở, được không?”
Đã đến nước này rồi thì Mạnh Cảnh Xuân còn có thể nói được gì nữa? Nàng đành phải nói: “Được, vậy ta về trước.”
Nàng cúi đầu đi ra ngoài, vừa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm thì đã thấy Bạch Tồn Lâm đuổi theo phía sau, vỗ vai nàng nói: “Mạnh hiền đệ về nhà sao? Huynh có thể nhân tiện qua ngó ngó phòng của đệ không?”
Mạnh Cảnh Xuân tức thì tối sầm mặt, nhưng vì nể mặt chỉ đành phải nói: “Được thôi.”
Thẩm Anh cũng ra cửa, thấy Bạch Tồn Lâm khoác vai Mạnh Cảnh Xuân, dáng vẻ coi bộ rất cao hứng, sắc mặt cũng đen sì đi.
Mạnh Cảnh Xuân mở cửa, Bạch Tồn Lâm đi cùng vào trong. Tiểu quan Lại bộ đứng đợi ngoài cửa, thấy Thẩm Anh cũng đi tới đối diện, vừa thấy sắc mặt của hắn thì vội vàng dời mắt, nói vọng vào trong phòng: “Bạch đại nhân, hai phòng này không khác nhau lắm, xem qua một chút rồi về thôi.”
Trong phòng chợt vang lên tiếng vẹt kêu.
Sau đó liền truyền đến tiếng của Bạch Tồn Lâm: “A ha, Mạnh hiền đệ còn nuôi vẹt nữa cơ à, thật thú vị! Nó còn biết nói gì nữa?”
Lúc này Mạnh Cảnh Xuân chỉ hận không thể đập ngất con vẹt chỉ biết gây sự kia, cùng với...... Bạch Tồn Lâm tò mò tọc mạch một cách quá đáng này.
Mạnh Cảnh Xuân nhịn rồi lại nhịn, nói: "Chỉ biết nói ‘không có ai’ thôi, rất đần."
“Đệ phải dạy cho nó chứ, đệ không dạy nó thì làm sao nó có thể học mấy câu khác được.” Bạch Tồn Lâm cầm một cây que chọc chọc con vẹt kia, ra vẻ đầy kinh nghiệm, “Nói nghe xem, Mạnh hiền đệ là người tốt."
Con vẹt kia lại đầy hào khí, “Không có ai, không có ai”, tiếng sau càng gào to hơn so với tiếng trước.
Mặt Mạnh Cảnh Xuân ngày càng đen, bụng đau không chịu nổi, trực tiếp ngồi xổm xuống.
Thẩm Anh bỗng nhiên đi đến trước cửa nhà, nhìn thoáng qua bên trong, mặt nhàn nhạt nói: "Mạnh Cảnh Xuân, ra đây một chút."