Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 96: Mang thai (2)



Lại thêm một tháng trôi qua, vụ án An Vương tạo phản cuối cùng chấm dứt với kết quả Triệu Gia Du bị giam suốt đời trong thiên lao, Đỗ Đông Đình, Lương Vương cùng một nhóm người bị tru cửu tộc.
Thái phó đại nhân Hứa Nghiên Hành trọng chưởng triều chính, chúng thần vì để lấy lòng, đều phái người mang quà đến cửa, sợ rằng người này sẽ truy cứu những ngày hắn mất tích trước đó, đứng trên triều đình, ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
A Uyển gần đây thích ngủ, mỗi lần đều phải đợi Hứa Nghiên Hành vào triều hai canh giờ sau mới tỉnh dậy, nàng nhíu mày từ trong phòng đi ra, đi đến tiền sảnh, thấy nhóm người hầu đang liên tục khiêng đồ vào trong, đủ loại rương hòm đẹp đẽ, vải vóc, dược liệu, nàng hỏi Hoa Linh, “Đây là có chuyện gì vậy?”
Hoa Linh đưa cho nàng một bát chè hạt sen, trả lời, “Các đại nhân từ các phủ gửi đến, trước cửa phủ còn có nhiều gã sai vặt và nha hoàn xếp hàng, đại nhân không có ở đây, chỉ đành nhận trước.”
A Uyển uống hai ngụm, cảm thấy bụng vẫn có chút trống rỗng, “Chàng ấy không thích cái này nhất, như vầy đi,” Nàng đứng dậy gọi quản gia, “Những thứ này từ phủ nào gửi tới thì trả về phủ đó, xếp hàng bên ngoài không cần nhận thêm, quang minh chính đại gửi quà như thế này, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.”
Quản gia lĩnh mệnh, vội vàng cho người đi làm.
A Uyển uống cạn phần còn lại, đứng dậy chuẩn bị đi đến Nguyệt Tây Các.
Trời đã vào giữa hè, nắng gắt chói chang, không thể ở lại vườn hoa phía sau núi nữa, Hứa Nghiên Hành đặc biệt cho người mỗi sáng mang một thùng đá đến Nguyệt Tây Các, lại cho thợ mộc mở thông xung quanh phòng phía tây, chuyển đến một chiếc giường mềm, nằm lên cũng thấy thoải mái.
A Uyển cứ như vậy nằm lên, một quyển sách cầm trong tay, nhìn một lúc thì mắt nàng đã nheo lại.
Hoa Linh bưng trà đến, thấy cảnh này, vội thu chân lại, rồi vào trong lấy một tấm gấm mỏng đắp lên người nàng, sau đó lùi ra ngoài, đúng lúc gặp Chu ma ma, nàng ta “suỵt” một tiếng, đi xa mới nói, “Ma ma, phu nhân ngủ rồi.”
Chu ma ma có chút lạ, dù sao cũng là người già, chuyện gì cũng biết, nghĩ một lúc, lại hỏi Hoa Linh, “Gần đây cỏ phải phu nhân thường xuyên ngủ hay không?”
“Đúng ạ, nô tì ở trong phòng hầu hạ sợ đánh thức người.”


Chu ma ma lại hỏi, “Vậy khẩu vị thế nào?” Trong khoảng thời gian này bà đã trở về nơi mình ở trước kia một chuyến, hôm qua mới trở về đây.
Nói đến đây, Hoa Linh càng kinh ngạc hơn, “Ai nha, ma ma nhắc nô tì mới thấy, phu nhân ăn uống xác thật nhiều hơn trước, còn thích ăn đồ đậm vị, hôm trước còn chê đồ ăn của bếp trong phủ làm quá nhạt.”
Chu ma ma lập tức mặt mày hớn hở, vỗ tay một cái, ở tại chỗ đi vài bước, Hoa Linh không hiểu gì, đúng lúc này có động tĩnh phía trước, hóa ra là Hứa Nghiên Hành đã trở về, Chu ma ma nghĩ một hồi, đi về phía đó.
“Lão nô gặp qua đại nhân.”
Hứa Nghiên Hành hôm qua về muộn, không gặp được bà, liền hỏi, “Chu ma ma trở về khi nào?”
“Lão nô về vào chiều hôm qua,” Chu ma ma cười, lại nói, “Đại nhân, lão nô có một việc không biết có nên nói không?”
“Việc gì?”
“Lão nô nghe Hoa Linh nói gần đây phu nhân hay ngủ, lại ăn nhiều hơn trước, theo lão nô thấy, có lẽ phu nhân đã mang thai.”
Bà vừa dứt lời, ánh mắt mệt mỏi của Hứa Nghiên Hành lập tức sáng lên, khóe mắt hắn nhếch lên, môi cong một nụ cười, một lúc khiến hắn có chút bối rối, hắn bình tĩnh lại, hỏi bà, “Ma ma, ma ma có chắc không?”
Chu ma ma khoát tay, “Đại nhân, lão nô chỉ đoán thôi, rốt cuộc có phải không, vẫn cần mời đại phu đến xem.”
Hứa Nghiên Hành không nói hai lời liền bảo quản gia đi mời đại phu, sau đó như một cơn gió chạy lên Nguyệt Tây Các.
……


Lão đại phu cười đứng dậy, miệng nói lời chúc mừng với Hứa Nghiên Hành.
Một khắc kia, Hứa Nghiên Hành cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay nhỏ béo ú gãi nhẹ, bàn tay mũm mĩm, gãi vào tim như được một đám bông vải vuốt ve, mềm mại, ánh mắt hắn lập tức tràn đầy tình cảm, bước vào trong rèm, nửa quỳ bên giường, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nữ nhân, nhẹ nhàng vuốt ve, “Uyển Uyển, nghe thấy không, nàng có thai rồi, chúng ta có con rồi.”
A Uyển nửa dựa vào khung giường, trong lúc nhất thời không thể hồi thần, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen, có lúc thấy hơi bất ngờ, có lúc lại thấy đến đúng lúc, nàng nhìn nam nhân đang nửa quỳ bên cạnh, tay phải nâng lên đặt lên mu bàn tay hắn, “Giống như một giấc mơ vậy.”
Hứa Nghiên Hành đứng dậy áp đầu vào bụng nàng, lại dùng tay vuốt ve, cuối cùng ôm nàng, “Sao lại như giấc mơ? Chúng ta đã thành thân gần nửa năm rồi, Uyển Uyển, nàng còn nhớ ta đã nói gì không?”
“Ừ?” Ánh mắt nàng hơi mơ hồ.
Nam nhân quay lại hôn lên môi nàng, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, “Chờ đứa trẻ ra đời, ta sẽ đưa nàng đi Giang Châu.”
“Ta nhớ,” Nàng cảm thấy hai tay hơi run, có lẽ vẫn thấy bất ngờ, có chút không thể tin, có chút vui mừng, nàng chỉ biết ôm lấy eo hắn, trong vòng tay hắn có một cảm giác an ổn không thể giải thích, mỗi khi áp vào đều khiến nàng bình yên, nàng nhẹ giọng nói, “Hứa đại nhân, ta có chút sợ.”
“Sợ gì chứ, có ta ở đây mà.”
Nàng không nói gì, từ từ hồi tưởng lại những năm qua, từ khi gặp Hứa Nghiên Hành, dường như cuộc đời hơn quanh co khúc khuỷu hai mươi năm của nàng đã trở thành con đường trải đầy ánh sáng, ngay cả những năm tháng trằn trọc âm thầm nhớ hắn, cuối cùng cũng đã được hắn giúp nàng vuốt thẳng lại, từ đó về sau ở bên hắn, trải qua vài lần chia ly ngắn ngủi, cuối cùng là trần ai lạc định, nàng có con.
Nàng có một gia đình thực sự, do hắn mang đến.
“Ừ, Hứa đại nhân, ta lại muốn ngủ rồi.” Nàng từ trong vòng tay hắn ngẩng đầu lên.
Hứa Nghiên Hành lại không cho phép, đứng dậy bế nàng từ giường lên, đi về phía phòng ăn nhỏ mà bọn họ thường dùng bữa, vừa đi vừa nói, “Ăn cơm trước đã.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...