A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô
Chương 73: Khúc nhạc dạo (1)
Theo lệ thường hàng năm, sau khi yết bảng tam giáp đầu trong kỳ thi đình, Hoàng đế sẽ tổ chức tiệc trong cung cho bọn họ, Lễ Bộ đã phụng mệnh chọn được ngày, các quan viên phụng chỉ đến dự tiệc, trong Đại Anh điện, quân thần hòa thuận, vui vẻ ấm áp.
Hứa Nghiên Hành từ trước đến nay không thích những chuyện như vậy, sau khi rượu qua ba tuần, nói vài câu thoái thác với Tiểu Hoàng đế và Thái hậu, hắn liền đi thẳng lên thảm đỏ ở giữa đại điện, Đỗ Đông Đình ngồi ở một bên không khỏi ngẩng đầu nhìn, nhưng chỉ nhận được một cái liếc nhìn thoáng qua, ánh mắt âm trầm, khiến hắn ta sợ tới mức phải vội vàng cúi đầu xuống.
Ra khỏi Đại Anh điện, hắn gọi Thượng Thanh Vân lại, thì thầm vài câu bên tai.
Thượng Thanh Vân liên tục gật đầu, “Ngài cứ trở về, nơi này có nô tài trông chừng cho ngài.”
Sau khi Thái phó đại nhân rời đi, Thượng Thanh Vân lắc đầu, không biết hắn đang suy nghĩ gì, tại sao lại bảo ông ta theo dõi tân khoa Trạng nguyên này? Không nên nghĩ nhiều, những việc cần giao phó vẫn phải giao phó, gọi vài người tin cậy lại, dặn dò một hồi, rồi mới vào điện hầu hạ Tiểu Hoàng đế.
* * * * * *
“Phu nhân, đây là quà từ nhà của Trương đại nhân và Lý đại nhân gửi đến, ngài xem thử một chút?”
A Uyển nhìn qua, thấy một chiếc hộp vuông và một chiếc hộp dài được Chu ma ma đặt lên bàn gỗ lê, nàng cười hỏi, “Sao tự dưng có người đến phủ tặng quà vậy?”
Chu ma ma nghe vậy, lộ vẻ ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới thăm dò nói, “Phu nhân, ngài có biết ba ngày nữa là ngày gì không?”
A Uyển sờ sờ hai chiếc hộp kia, lắc đầu.
“Là sinh thần của đại nhân chúng ta,” Chu ma ma cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, “May mà hôm nay có người gửi quà, nếu không chắc ngài phải đến ngày đó mới biết.”
A Uyển “a” một tiếng, khăn tay hồng nhạt nhẹ nhàng chạm lên môi, như thể nàng cũng chưa hỏi qua hắn, giờ biết được lại vừa vui vẻ vừa bối rối, chỉ còn ba ngày, nàng có thể chuẩn bị gì cho hắn? Nàng cắn môi, “Ta chưa chuẩn bị gì cả.”
“Không cần chuẩn bị gì, hôm đó trong phủ có tiệc, phu nhân chỉ cần cùng đại nhân uống rượu với khách là được.”
“Chàng ấy không thích những chuyện này, có thể đến lúc đó sẽ để khách tự ăn, còn chàng ấy thì chui vào Nguyệt Tây Các mất.”
Chu ma ma rót cho nàng một tách trà, lại nói, “Vậy ngài cứ ở lại với đại nhân trong Nguyệt Tây Các, chỉ cần có ngài ở đó, đại nhân sẽ hài lòng.”
Trong lòng A Uyển lại có tính toán khác, dù sao cũng phải chuẩn bị một chút, nàng bỗng nhớ lại hai lần sinh thần trước, Hứa Nghiên Hành đã lén lút chuẩn bị quà cho nàng, rõ ràng là dành cho nàng, nhưng hắn luôn giả vờ làm ra bộ dáng ban thưởng của bản quan, thật sự nàng đã tin, lần đầu là sự trùng hợp, lần thứ hai đã cách nhiều năm, sao có nhiều sự trùng hợp như vậy, quà tặng đều là những thứ nàng thích nhất.
Có lẽ vì, là quà do hắn tặng, nên mới trở thành sở thích của nàng.
Chu ma ma thấy nàng chống cằm ngồi trên bàn, như đang suy nghĩ, liền rời khỏi phòng.
Buổi chiều, Hứa Nghiên Hành từ trong cung trở về, có lẽ thật sự bận rộn, trực tiếp đến Nguyệt Tây Các xử lý công vụ, theo sau còn có thống lĩnh cấm quân Tôn Nhạc Khang, chỉ có người này đến, chắc chắn là có việc quan trọng, A Uyển đợi bọn họ lên lầu mới từ trong phòng đi ra, thấy Tiêu Sâm, liền vẫy tay gọi hắn ta lại.
Tiêu Sâm mang theo kiếm, bước nhanh đến trước mặt nàng, “Phu nhân, có chuyện gì ạ?”
“Tiệc trong cung hôm nay giải tán nhanh vậy sao?”
“Trong loại hoàn cảnh như vậy, đại nhân chúng ta từ trước đến nay luôn không ngồi yên, Tôn thống lĩnh lại có việc báo cáo, nên trở về sớm, ngài có muốn lên xem không?”
A Uyển xua tay, “Nếu có việc quan trọng thì ta không đi, ngươi đi lên đi.”
Tiêu thị vệ do dự một lúc lâu, lại ấp úng hỏi nàng, “Phu nhân, Hoa Linh vẫn chưa khỏi hẳn sao?”
Nói đến Hoa Linh, quả thật bệnh kéo dài khá lâu, nhưng A Uyển bỗng hiểu ra điều gì đó, cũng không muốn vạch trần hắn ta, chỉ nói, “Hôm qua đại phu đến xem, nói hai ngày nữa là có thể ra ngoài được rồi, nếu ngươi lo lắng, tự mình qua xem một chút không phải được rồi sao.”
Tiêu Sâm gãi đầu, “Tiểu nhân chỉ hỏi một chút thôi.”
…
Trong chiếc chậu đồng nhỏ bùng lên một đám lửa, chỉ trong chốc lát ngọn lửa lại tắt đi, chỉ còn lại một đống tro rải rác.
A Uyển bước chậm đến, kéo một cái đệm ngồi bên bàn, nàng nhìn vài lần vào chậu đồng nhỏ, rồi nhìn về phía hắn, đôi mày anh tuấn nhíu chặt, liền hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Hứa Nghiên Hành cúi đầu, thấy nàng ngồi nghiêng người, đưa tay vuốt ve mái tóc xõa tung bồng bềnh của nàng, “Không có gì, chiều nay nói chuyện gì với Tiêu Sâm vậy?”
Trong lòng hắn có chuyện, nhưng nếu bây giờ hắn không muốn, nàng sẽ không truy hỏi, “Tiêu thị vệ hỏi ta khi nào Hoa Linh sẽ khỏi.”
Hứa Nghiên Hành cười nhẹ, “Chờ khi Hoa Linh khỏi, chuyện của bọn họ nàng giúp làm chủ một chút đi.”
A Uyển đối diện với hắn, sau đó cả người dựa hẳn vào đùi hắn, đôi tay mềm mại chơi đùa với đồ trang sức bên hông hắn, “Được.”
Hai người không nói thêm gì, cứ như vậy yên lặng tựa sát vào nhau.
Hoa mai trong bình xanh trên bệ cửa sổ đã tàn hết, chỉ còn lại một nhánh xanh đan xen với nhau.